Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192: Bác sĩ kỳ quái
"Tô Thanh Anh, cô nghe thử xem mình đang nói tiếng người à? Sao cô có thể nhẫn tâm đến vậy?"
Lâm Tiêu lộ vẻ buồn rầu, nhưng trong lòng lại chỉ ước gì băm Tô Thanh Anh thành trăm mảnh.
"Hạo Thần, anh nghe thấy rồi đấy, Tô Thanh Anh cố ý đâm vào em, cô ta thật sự muốn giết em!"
Tô Thanh Anh đi tới, khoanh tay trước ngực, nhìn sự hận thù lộ ra trong đáy mắt Lâm Tiêu, lại tỏ vẻ cười nên nỗi khổ của người khác. Cô nhớ không nhầm thì lúc trước bác sĩ từng nói, đôi chân này của Lâm Tiêu đã liệt hoàn toàn.
Thế này, đây hẳn là báo ứng, báo ứng mồn một.
Không phải chỉ một đôi chân này của Lâm Tiêu đã có thể đánh đổi được những mạng người đã mất trong tay cô ta. Giết người thì phải đền mạng, chẳng phải sao?
Nguyễn Hạo Thần cau mày nhìn Lâm Tiêu. Giờ nhìn thấy bộ mặt này của cô ta, trong đầu anh lại hiện lên những gì mình đã đọc trong thư. Anh căn bản không thể nào tưởng tượng được, Lâm Tiêu lại có thể nói ra những lời dơ bẩn khiến người ta buồn nôn kia.
Nhưng lá thư ấy không thể nào là giả được, nhìn chất liệu giấy và thời gian trong thư, đúng là vào thời điểm ấy. Thế nên, khi ấy Lâm Tiêu không hề biến thành người thực vật, nhưng lại giả làm người thực vật suốt ba năm. Ngay cả anh cũng không có được nghị lực như vậy.
"Hạo Thần, hai chân em có vấn đề, em nên làm thế nào đây? Anh nói sau này em không đứng lên được thì phải làm sao?"
Vành mắt Lâm Tiêu đỏ hoe nhìn Nguyễn Hạo Thần. Nếu có thể lấy vết thương này ra để khiến Nguyễn Hạo Thần hồi tâm chuyển ý, thì tỉ lệ thành công cao đến tám chín mươi phần trăm.
Nếu Nguyễn Hạo Thần không nhìn thấy lá thư của ba Tô, có lẽ anh sẽ chăm sóc Lâm Tiêu rất chu đáo. Đáng tiếc, anh đã đọc lá thư ấy rồi, không thể nào quay lại được nữa.
Lâm Tiêu muốn Nguyễn Hạo Thần quay lại, đơn giản là suy nghĩ nhiều.
Tô Thanh Anh cảm thấy lúc này cực kỳ thích hợp để bỏ đá xuống giếng, sau này sẽ còn có chuyện đặc sắc hơn.
"Lâm Tiêu, chẳng lẽ bác sĩ chưa nói với cô à? Chân cô bị thương quá nặng, cả đời cũng không có khả năng đứng lên được nữa. Lúc cô hôn mê, bác sĩ đã nói với chúng tôi như vậy. Không ngờ Ngụy Toàn lại giấu giếm cô, ngay cả bác sĩ cũng lừa gạt cô."
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tiêu vốn đã tái nhợt lại càng trắng thêm. Cô ta quay đầu, nhìn hai chân không thể nào nhúc nhích của mình. Không thể có chuyện này được!
Cô ta tin rằng, bây giờ khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, muốn đứng lên cũng không phải chuyện khó khăn gì. Cô ta không thể tin lời Tô Thanh Anh nói được!
Cô ta vẫn có thể đi lại!
Ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Tô Thanh Anh: "Tôi không tin những lời cô nói đâu. Cô chỉ mong tôi chết, cô nói như vậy, sao tôi có thể tin được?"
Lúc nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, ánh mắt ấy lập tức tỏ ra đáng thương.
"Hạo Thần, anh nói cho em biết đi, những gì Tô Thanh Anh nói đều là giả đúng không? Hai chân em chỉ tạm thời mất tri giác mà thôi, sau này từ từ điều dưỡng, vẫn có thể khôi phục, đúng không?"
Nguyễn Hạo Thần cũng không muốn lừa gạt cô ta. Đây là chuyện sớm muộn gì cô ta cũng phải biết, dù giờ không biết thì sau này cũng sẽ biết. Đau dài không bằng đau ngắn, nên để cô ta sớm tiếp nhận sự thật này.
Giọng anh vô cùng trầm, có thể nói là không có chút tình cảm nào.
"Những điều cô ấy nói đều không sai, chân cô có thể cả đời cũng không khỏi được. Đây là sự thật cô nhất định phải tiếp nhận."
Nguyễn Hạo Thần còn chưa nói hết, tiếng hét của Lâm Tiêu đã trực tiếp cắt ngang lời anh.
"A a a, em không muốn nghe những lời này, em không muốn nghe chút nào. Các người cút ra ngoài hết đi! Các người cút hết cho tôi!"
"Các người ai cũng muốn tôi chết cả, ai cũng mong tôi cả đời đều không đứng lên nổi đúng không? Tôi sẽ không để các người được như ý dâu!"
Giọng Lâm Tiêu rất khàn, lại mang theo chút the thé, khiến giọng nói vừa khó nghe lại vừa đau lòng.
Tô Thanh Anh vô cùng thích thú với bộ dạng hiện tại của cô ta. Cô cũng từng có lúc đau khổ như vậy, lúc đó Lâm Tiêu cũng đứng ở bên cạnh, cười nhạo nhìn cô.
Thậm chí cô ta còn nói những lời vô cùng khó nghe. Có câu thiên đạo có luân hồi, ông trời không bỏ qua cho ai. Câu này quả là không sai chút nào.
Năm năm trước, cô đã từng trải qua chuyện như vậy. Dù khởi đầu câu chuyện không giống nhau, nhưng cũng đều khiến người ta đau đớn lại tuyệt vọng.
Nhưng Tô Thanh Anh còn chưa kịp nói gì, Lâm Tiêu đã trực tiếp ngất xỉu vì chịu kích thích quá lớn.
Chuyện cô ta ngất xỉu cũng nằm trong dự đoán của Nguyễn Hạo Thần. Vốn dĩ cô ta đang bị thương rất nặng, tỉnh lại còn nổi trận lôi đình, không lo nghỉ ngơi, không ngất xỉu mới lạ!
Anh vô cùng thờ ơ đi gọi bác sĩ, không có chút cảm giác lo lắng nào.
Tô Thanh Anh nhìn theo bóng lưng anh, có chút không nói nên lời.
Nguyễn Hạo Thần thật sự là một người đàn ông vô cùng tàn nhẫn. Lâm Tiêu đã ngất đi rồi, mà động tác của anh vẫn không nhanh không chậm, điệu bộ từ tốn.
Phòng bệnh đột nhiên trở nên im ắng, Tô Thanh Anh đi tới trước giường bệnh, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Tiêu, híp mắt lại, mặt lạnh như băng.
Gương mặt này của Lâm Tiêu được chăm sóc rất tốt, khiến cô thật sự muốn xé rách khuôn mặt cô ta. Đương nhiên, cô cũng không ghen tị với dung mạo của cô ta, chỉ đơn giản là muốn báo thù mà thôi.
Gương mặt này của Lâm Tiêu được chăm sóc rất tốt, khiến cô thật sự muốn xé rách khuôn mặt cô ta. Đương nhiên, cô cũng không ghen tị với dung mạo của cô ta, chỉ đơn giản là muốn báo thù mà thôi.
Bởi vì, trước kia Lâm Tiêu đã từng rạch trên mặt cô một đao, đến nay cô mới thôi nhớ đến cảm giác đau đớn ấy. Cô cũng chỉ muốn Lâm Tiêu nếm thử cảm giác đó mà thôi. Nếu không, cô báo thù còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Còn có chuyện liên quan tới ba cô nữa!
Cô tuyệt đối không thể nhân nhượng như vậy!
Nhưng giờ Lâm Tiêu đã ngất xỉu rồi, nhất định không thể nào kích thích cô ta nữa.
Không lâu sau, Nguyễn Hạo Thần và bác sĩ cùng đi vào. Lúc nhìn thấy Tô Thanh Anh, bác sĩ cảm thấy cô hơi quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Đó là chuyện cực lâu trước kia, nhưng ông ấy cũng không chắc có phải người phụ nữ ấy hay không nữa? Tướng mạo của hai người rất khác nhau.
Tô Thanh Anh cũng chú ý tới ánh mắt của bác sĩ, không hiểu sao cảm thấy có chút quái lạ.
Hình như cô chưa bao giờ đắc tội với vị bác sĩ này mà, sao lại dùng ánh mắt quái lạ ấy nhìn cô chứ?
"Bác sĩ, xin hỏi trên mặt tôi có gì sao?"
Bác sĩ lập tức tỉnh táo lại, lắc đầu.
"Mặt cô rất hoàn mỹ, cũng không có bất kỳ vấn đề gì."
Ông ấy đi tới kiểm tra cho Lâm Tiêu. Chuyện cô ta ngất xỉu cũng nằm trong dự đoán của ông ấy, nên bác sĩ đã chuẩn bị xong xuôi.
Bác sĩ làm kiểm tra khái quát bình thường.
"Bệnh nhân bị kích thích nên mới ngất đi, tình trạng của cô ấy vốn không nên chịu đả kích. Nhưng cô ấy không chấp nhận được sự thật hai chân mình đã bị liệt. Đả kích này có hại cho bệnh nhân. Hai người là bạn hoặc người thân của bệnh nhân, lúc nói chuyện cần chú ý chút. Đừng để bệnh nhân chịu quá nhiều kích thích, không có lợi cho việc hồi phục của cô ấy."
Lâm Tiêu lộ vẻ buồn rầu, nhưng trong lòng lại chỉ ước gì băm Tô Thanh Anh thành trăm mảnh.
"Hạo Thần, anh nghe thấy rồi đấy, Tô Thanh Anh cố ý đâm vào em, cô ta thật sự muốn giết em!"
Tô Thanh Anh đi tới, khoanh tay trước ngực, nhìn sự hận thù lộ ra trong đáy mắt Lâm Tiêu, lại tỏ vẻ cười nên nỗi khổ của người khác. Cô nhớ không nhầm thì lúc trước bác sĩ từng nói, đôi chân này của Lâm Tiêu đã liệt hoàn toàn.
Thế này, đây hẳn là báo ứng, báo ứng mồn một.
Không phải chỉ một đôi chân này của Lâm Tiêu đã có thể đánh đổi được những mạng người đã mất trong tay cô ta. Giết người thì phải đền mạng, chẳng phải sao?
Nguyễn Hạo Thần cau mày nhìn Lâm Tiêu. Giờ nhìn thấy bộ mặt này của cô ta, trong đầu anh lại hiện lên những gì mình đã đọc trong thư. Anh căn bản không thể nào tưởng tượng được, Lâm Tiêu lại có thể nói ra những lời dơ bẩn khiến người ta buồn nôn kia.
Nhưng lá thư ấy không thể nào là giả được, nhìn chất liệu giấy và thời gian trong thư, đúng là vào thời điểm ấy. Thế nên, khi ấy Lâm Tiêu không hề biến thành người thực vật, nhưng lại giả làm người thực vật suốt ba năm. Ngay cả anh cũng không có được nghị lực như vậy.
"Hạo Thần, hai chân em có vấn đề, em nên làm thế nào đây? Anh nói sau này em không đứng lên được thì phải làm sao?"
Vành mắt Lâm Tiêu đỏ hoe nhìn Nguyễn Hạo Thần. Nếu có thể lấy vết thương này ra để khiến Nguyễn Hạo Thần hồi tâm chuyển ý, thì tỉ lệ thành công cao đến tám chín mươi phần trăm.
Nếu Nguyễn Hạo Thần không nhìn thấy lá thư của ba Tô, có lẽ anh sẽ chăm sóc Lâm Tiêu rất chu đáo. Đáng tiếc, anh đã đọc lá thư ấy rồi, không thể nào quay lại được nữa.
Lâm Tiêu muốn Nguyễn Hạo Thần quay lại, đơn giản là suy nghĩ nhiều.
Tô Thanh Anh cảm thấy lúc này cực kỳ thích hợp để bỏ đá xuống giếng, sau này sẽ còn có chuyện đặc sắc hơn.
"Lâm Tiêu, chẳng lẽ bác sĩ chưa nói với cô à? Chân cô bị thương quá nặng, cả đời cũng không có khả năng đứng lên được nữa. Lúc cô hôn mê, bác sĩ đã nói với chúng tôi như vậy. Không ngờ Ngụy Toàn lại giấu giếm cô, ngay cả bác sĩ cũng lừa gạt cô."
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tiêu vốn đã tái nhợt lại càng trắng thêm. Cô ta quay đầu, nhìn hai chân không thể nào nhúc nhích của mình. Không thể có chuyện này được!
Cô ta tin rằng, bây giờ khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, muốn đứng lên cũng không phải chuyện khó khăn gì. Cô ta không thể tin lời Tô Thanh Anh nói được!
Cô ta vẫn có thể đi lại!
Ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Tô Thanh Anh: "Tôi không tin những lời cô nói đâu. Cô chỉ mong tôi chết, cô nói như vậy, sao tôi có thể tin được?"
Lúc nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, ánh mắt ấy lập tức tỏ ra đáng thương.
"Hạo Thần, anh nói cho em biết đi, những gì Tô Thanh Anh nói đều là giả đúng không? Hai chân em chỉ tạm thời mất tri giác mà thôi, sau này từ từ điều dưỡng, vẫn có thể khôi phục, đúng không?"
Nguyễn Hạo Thần cũng không muốn lừa gạt cô ta. Đây là chuyện sớm muộn gì cô ta cũng phải biết, dù giờ không biết thì sau này cũng sẽ biết. Đau dài không bằng đau ngắn, nên để cô ta sớm tiếp nhận sự thật này.
Giọng anh vô cùng trầm, có thể nói là không có chút tình cảm nào.
"Những điều cô ấy nói đều không sai, chân cô có thể cả đời cũng không khỏi được. Đây là sự thật cô nhất định phải tiếp nhận."
Nguyễn Hạo Thần còn chưa nói hết, tiếng hét của Lâm Tiêu đã trực tiếp cắt ngang lời anh.
"A a a, em không muốn nghe những lời này, em không muốn nghe chút nào. Các người cút ra ngoài hết đi! Các người cút hết cho tôi!"
"Các người ai cũng muốn tôi chết cả, ai cũng mong tôi cả đời đều không đứng lên nổi đúng không? Tôi sẽ không để các người được như ý dâu!"
Giọng Lâm Tiêu rất khàn, lại mang theo chút the thé, khiến giọng nói vừa khó nghe lại vừa đau lòng.
Tô Thanh Anh vô cùng thích thú với bộ dạng hiện tại của cô ta. Cô cũng từng có lúc đau khổ như vậy, lúc đó Lâm Tiêu cũng đứng ở bên cạnh, cười nhạo nhìn cô.
Thậm chí cô ta còn nói những lời vô cùng khó nghe. Có câu thiên đạo có luân hồi, ông trời không bỏ qua cho ai. Câu này quả là không sai chút nào.
Năm năm trước, cô đã từng trải qua chuyện như vậy. Dù khởi đầu câu chuyện không giống nhau, nhưng cũng đều khiến người ta đau đớn lại tuyệt vọng.
Nhưng Tô Thanh Anh còn chưa kịp nói gì, Lâm Tiêu đã trực tiếp ngất xỉu vì chịu kích thích quá lớn.
Chuyện cô ta ngất xỉu cũng nằm trong dự đoán của Nguyễn Hạo Thần. Vốn dĩ cô ta đang bị thương rất nặng, tỉnh lại còn nổi trận lôi đình, không lo nghỉ ngơi, không ngất xỉu mới lạ!
Anh vô cùng thờ ơ đi gọi bác sĩ, không có chút cảm giác lo lắng nào.
Tô Thanh Anh nhìn theo bóng lưng anh, có chút không nói nên lời.
Nguyễn Hạo Thần thật sự là một người đàn ông vô cùng tàn nhẫn. Lâm Tiêu đã ngất đi rồi, mà động tác của anh vẫn không nhanh không chậm, điệu bộ từ tốn.
Phòng bệnh đột nhiên trở nên im ắng, Tô Thanh Anh đi tới trước giường bệnh, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Tiêu, híp mắt lại, mặt lạnh như băng.
Gương mặt này của Lâm Tiêu được chăm sóc rất tốt, khiến cô thật sự muốn xé rách khuôn mặt cô ta. Đương nhiên, cô cũng không ghen tị với dung mạo của cô ta, chỉ đơn giản là muốn báo thù mà thôi.
Gương mặt này của Lâm Tiêu được chăm sóc rất tốt, khiến cô thật sự muốn xé rách khuôn mặt cô ta. Đương nhiên, cô cũng không ghen tị với dung mạo của cô ta, chỉ đơn giản là muốn báo thù mà thôi.
Bởi vì, trước kia Lâm Tiêu đã từng rạch trên mặt cô một đao, đến nay cô mới thôi nhớ đến cảm giác đau đớn ấy. Cô cũng chỉ muốn Lâm Tiêu nếm thử cảm giác đó mà thôi. Nếu không, cô báo thù còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Còn có chuyện liên quan tới ba cô nữa!
Cô tuyệt đối không thể nhân nhượng như vậy!
Nhưng giờ Lâm Tiêu đã ngất xỉu rồi, nhất định không thể nào kích thích cô ta nữa.
Không lâu sau, Nguyễn Hạo Thần và bác sĩ cùng đi vào. Lúc nhìn thấy Tô Thanh Anh, bác sĩ cảm thấy cô hơi quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Đó là chuyện cực lâu trước kia, nhưng ông ấy cũng không chắc có phải người phụ nữ ấy hay không nữa? Tướng mạo của hai người rất khác nhau.
Tô Thanh Anh cũng chú ý tới ánh mắt của bác sĩ, không hiểu sao cảm thấy có chút quái lạ.
Hình như cô chưa bao giờ đắc tội với vị bác sĩ này mà, sao lại dùng ánh mắt quái lạ ấy nhìn cô chứ?
"Bác sĩ, xin hỏi trên mặt tôi có gì sao?"
Bác sĩ lập tức tỉnh táo lại, lắc đầu.
"Mặt cô rất hoàn mỹ, cũng không có bất kỳ vấn đề gì."
Ông ấy đi tới kiểm tra cho Lâm Tiêu. Chuyện cô ta ngất xỉu cũng nằm trong dự đoán của ông ấy, nên bác sĩ đã chuẩn bị xong xuôi.
Bác sĩ làm kiểm tra khái quát bình thường.
"Bệnh nhân bị kích thích nên mới ngất đi, tình trạng của cô ấy vốn không nên chịu đả kích. Nhưng cô ấy không chấp nhận được sự thật hai chân mình đã bị liệt. Đả kích này có hại cho bệnh nhân. Hai người là bạn hoặc người thân của bệnh nhân, lúc nói chuyện cần chú ý chút. Đừng để bệnh nhân chịu quá nhiều kích thích, không có lợi cho việc hồi phục của cô ấy."