Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74-80
CHƯƠNG 74
“Cô Đường, đúng là đã làm phiền cô rồi. Tôi muốn nghe thử cách nhìn của cô liên quan tới vụ án này. Có thể mời cô Đường tới phòng làm việc của tôi được không?” Tô Khiết vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, Cậu năm Tào đã đi thẳng đến trước mặt cô.
Tô Khiết nghe ra được vẻ nịnh nọt trong giọng nói của cậu ta, thái độ cũng rất chân thành, vẻ mặt cũng rất thỏa đáng. Không thể không nói, cậu ta che giấu rất tốt, người bình thường sẽ tuyệt đối không nhìn ra có gì khác thường. Nhưng Tô Khiết nghe ra giọng điệu của cậu ta có hơi giả, cũng không phải là lời thật lòng.
Hơn nữa rất rõ ràng, cậu ta cũng không rõ dụng ý của cô khi đưa ra câu hỏi trong phòng thẩm tra, cho nên chắc chắn cũng không đồng ý với cách làm của cô. Nếu không đồng ý với cách làm của cô, vậy làm sao có thể thật lòng muốn nói chuyện với cô được?
Với sự cao ngạo của cậu ta, nếu không biết dụng ý thực sự của cô, lúc này trong lòng chắc đang rất xem thường cô đi?
“Không cần, tôi còn có việc.” Tô Khiết liền xoay người muốn rời đi.
“Cô Đường…” Chỉ là Cậu năm Tào còn nhanh hơn, thoáng cái đã chặn trước mặt cô. Có lẽ cảm giác động tác của mình như vậy có hơi hấp tấp, sau đó cậu ta giải thích rất hợp lý: “Lẽ nào cô Đường không có gì muốn nói về vụ án sao?”
“Cục trưởng Tào làm vậy là muốn ngăn cản tôi.” Ánh mắt Tô Khiết trầm xuống, lúc này cô nói là giọng điệu khẳng định mà không phải thắc mắc. Cô không muốn nói những lời vô nghĩa với cậu ta, càng không muốn chọc vào rắc rối không cần thiết.
“Đây không phải là vì vụ án sao?” Trong lòng cậu năm Tào khẽ run lên, trên mặt lại rất bình tĩnh.
“Hoặc tôi cần phải hỏi Cục trưởng Tào làm vậy là muốn ngăn cản tôi giúp ai?” Trong lòng Tô Khiết thầm cười lạnh. Lần này anh khóa trước bảo cô tới, cậu năm Tào ít nhiều hẳn có biết một vài chuyện của cô, bất kể là tình huống gì, Cậu năm Tào cũng không nên ngăn cản cô như thế, cho nên người muốn cậu ta ngăn cản cô chỉ sợ là người khác.
Cậu năm Tào sửng sốt, cô có thể nhìn ra cậu ta muốn ngăn cô lại cũng không kỳ lạ, nhưng vì sao cô xác định được cậu ta giúp người khác mới ngăn cô lại?
“Cô Đường nói đùa rồi. Tôi chỉ muốn thương lượng với cô Đường một chút về vụ án này mà thôi.” Cậu năm Tào đột nhiên cảm giác trong lòng hơi chột dạ.
“Với thái độ này của cục trưởng Tào, tôi sẽ không quản vụ án này nữa. Hôm nay là ngày thứ mười chín từ khi Mạc Thường Bân bị tạm giam, ngày mai Cục trưởng Tào nên thả người đi.” Tô Khiết hơi nhếch mép, trong giọng nói rõ ràng đã trở nên lạnh lùng và cứng rắn hơn.
“Cô phát hiện ra điều gì à?” Nói đến vụ án, thái độ của Cậu năm Tào liền thay đổi, vẻ mặt trịnh trọng hơn. Nghĩ đến tất cả những điều mới xảy ra trong phòng thẩm vấn, cậu ta thật sự không tin người phụ nữ này có thể phát hiện ra điều gì? Nhưng vừa rồi cô chỉ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cậu ta, lại không được phép cậu ta được coi thường.
Nghe cô nói vậy chắc hẳn đã phát hiện ra điều gì đó?
“Giới tính của Mạc Thường Bân bình thường, ông ta không thích đàn ông mà là phụ nữ.” Tô Khiết biết, nếu lúc này không thể làm cho Cậu năm Tào tin tưởng và nghe theo, cô không tiện thoát thân.
“Không thể nào. Liên quan tới điểm này, tôi đã sớm cho người ta điều tra, không sai được.” Cậu năm Tào trực tiếp phản đối.
“Chuyện như vậy không cần điều tra, Cục trưởng Tào có thể dùng cách trực tiếp nhất để kiểm tra, nhanh nhất cũng là chân thật nhất.” Cho dù cách này hơi vô lại nhưng thực dụng.
CHƯƠNG 75
Cậu năm Tào nhanh chóng hiểu rõ cách kiểm tra trực tiếp nhất của cô là gì, cậu ta hơi mím môi không nói gì thêm. Nếu Mạc Thường Bân cố ý che giấu, cố ý cho ra tin tức giả, những gì bọn họ điều tra ra được có thể là giả, nhưng cách kiểm tra mà cô nói lại tuyệt đối không giả được.
Lúc này vẻ mặt cô thản nhiên, nhưng Cậu năm Tào theo bản năng tự nhiên tin vào cách nói của cô.
“Mạc Thường Bân không tiếc dùng chuyện như vậy để lừa gạt mọi người, vậy ông ta muốn che giấu tuyệt đối không phải là bí mật bình thường.” Cậu năm Tào là người thông minh nên lập tức nắm được trọng điểm, đây mới là chuyện trọng điểm.
Tô Khiết cười nhạt không nói.
“Cô Đường biết ông ta muốn che giấu điều gì sao?” Thấy vẻ mặt của cô, ánh mắt Cậu năm Tào liền sáng lên. Lẽ nào cô thật sự phát hiện ra điều gì rồi?
Đúng, ở trong phòng thẩm vấn vừa rồi, cậu ta không nhìn ra được cô có bản lĩnh gì, nhưng có một việc cậu ta lại không thể bỏ qua, cô là người do anh cả tìm tới. Người anh cả tìm tới không thể nào là người vô dụng được.
“Tôi vốn định chờ sau khi trở về sẽ gửi tài liệu liên quan cho cục trưởng Tào, nhưng bây giờ xem ra Cục trưởng Tào hình như cũng không có thành ý gì.” Tô Khiết nhếch mép liếc nhìn mấy cảnh sát đứng ở trong hành lang với ý ám chỉ, đây là dự định ép cô ở lại sao?
Cậu năm Tào làm sao có thể không hiểu được ý cô. Cậu ta là cảnh sát nhân dân, vụ án này đã liên lụy đến không ít mạng người, cậu ta thật sự sợ sau khi thả Mạc Thường Bân ra ngoài sẽ lại có người bị hại.
So với những sinh mạng vô tội kia, cậu ta phải đẩy mệnh lệnh của anh ba ra sau thôi.
“Cô Đường, mời…” Cậu năm Tào không ngăn cản cô nữa.
Tô Khiết bước nhanh vào thang máy. Vào giây phút thang máy đóng lại, Tô Khiết nhìn về phía cậu năm Tào , trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm giống như đánh đố làm Cậu năm Tào nhìn thấy liền sợ hãi.
“Anh ba, anh đến rồi à? Đúng, cô ấy đã xuống tầng.” Nhưng trong nháy mắt khi thang máy đóng lại, Cậu năm Tào lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần . Nghe nói Nguyễn Hạo Thần vừa vặn vào đại sảnh của tầng một, lúc này cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta không ngăn cản nhưng anh ba đã đến, anh ba có thể tự mình ngăn cản!
Cục công an không có tầng hầm, bây giờ cô chỉ có thể đi xuống tầng một. Mà giờ phút này anh ba cũng đã đến, đang ở đại sảnh tầng một. Cục công an chỉ có một lối ra, anh ba chỉ cần ở tầng một chờ là tuyệt đối có thể bắt được cô.
Lấy năng lực của anh ba, nếu muốn bắt người tuyệt đối không có người nào có thể trốn thoát được.
“Anh ba, cô ấy biết có người muốn ngăn cản cô ấy, hơn nữa cô ấy còn là chuyên gia tâm lý tội phạm, thật sự lợi hại.” Nghĩ đến ban nãy khi thang máy đóng lại, nụ cười mê người của cô, Cậu năm Tào thật sự không kiềm chế nổi phải gọi điện nhắc nhở anh ba một chút, nụ cười đó của cô giống như đã biết gì đó, hoặc có ý định gì đó.
“Ừm.” Nguyễn Hạo Thần thấp giọng trả lời, sau đó nhìn thấy số thứ tự hiện lên trên thang máy, thang máy đang đi từ tầng sáu xuống, dừng lại ở tầng năm, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại.
“Thang máy dừng ở tầng năm, cô ấy muốn xuống tầng năm ư? Còn cố ý tung hỏa mù?” Cậu năm Tào đương nhiên cũng nhìn thấy, lúc này anh ta vẫn đang nói chuyện điện thoại với Nguyễn Hạo Thần : “Anh ba, em cảm thấy cô ấy rất có khả năng đang cố ý muốn dẫn chúng ta lên trên.”
Cậu năm Tào cảm thấy khả năng này khá lớn.
Nhưng cô sẽ không thật sự nghĩ rằng anh ba dễ đối phó, dễ bị mắc lừa như vậy đấy chứ? Cả sở công an này chỉ có duy nhất một cửa ra ngoài, cho dù cô ấy dừng ở tầng nào, cuối cùng vẫn phải đi ra từ cánh cửa đó, vì vậy cách tốt nhất chính là đứng đợi sẵn ở cửa ra vào.
Thời gian thang máy dừng lại ở tầng năm không lâu, nhưng cũng lâu hơn một chút so với bình thường khi thang máy đi lên, khoảng ba mươi phút sau, thang máy lại một lần nữa di chuyển.
CHƯƠNG 76
Thang máy dừng lại ở tầng bốn.
“Xem ra, cô ấy có lẽ không dừng lại ở tầng năm, đương nhiên cũng có khả năng những người khác vừa khéo xuống tầng và bước vào thang máy.” Cậu năm Tào nhìn thấy thang máy dừng lại lần nữa, nhanh chóng phân tích vấn đề, nhưng những lời này có nói cũng như không, không có tác dụng gì cả.
“Cậu sai người kiểm tra qua camera giám sát ở mỗi tầng.” Trong đôi mắt hơi híp lại của Nguyễn Hạo Thần bỗng hiện lên tia nguy hiểm khiến người khác khiếp sợ, nhưng dường như đôi mắt ấy lại đang ẩn chứa ý cười nhẹ, điều này càng khiến người ta kinh hãi hơn.
“Em lập tức đi kiểm tra.” Cậu năm Tào thật ra cũng đã nghĩ đến điểm này, vừa hay phòng giám sát ở ngay bên cạnh, rất gần, Nguyễn Hạo Thần không nói, anh ta cũng đang có ý định qua đó.
Ngay khi bước vào phòng giám sát, anh ta đã quan sát mọi thứ nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường, mấy cái máy tính cũng chỉ hiện ra những hình ảnh hết sức “bình thường”.
Chỉ là, Cậu năm Tào quan sát kỹ càng lại một lần, lại phát hiện có gì đó không đúng, anh ta vộ vàng nhìn lên trên, mới phát hiện toàn bộ hình ảnh vào thời khắc này lại đột nhiên bị kẹt, Cậu năm Tào còn chưa kịp làm gì, ngay sau đó, toàn bộ hình ảnh đều chuyển thành màu đen.
Lúc này, tính toán mới gọi là vừa vặn, nếu anh ta sớm hơn một chút, ít nhiều có thể nhìn thấy thứ gì đó, nhưng nếu anh ta muộn hơn một chút, ít nhất cũng sẽ không phiền muộn như bây giờ.
“Anh ba, hệ thống bị bôi đen rồi, cái gì cũng không nhìn thấy.” Trong giọng nói của Cậu năm Tào có vài phần khác lạ, xem ra, anh ta vẫn coi thường cô gái kia, điều đó cho thấy cô gái đó đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ.
Không hổ là người của anh ba.
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời của anh ta, khóe môi hơi nhếch lên, thủ đoạn giống hệt năm năm trước. Lúc này, anh càng thêm chắc chán cô chính là người con gái năm năm trước, tuyệt đối không sai.
Nếu không phải là cô, họ của anh sẽ viết ngược.
Năm năm trước, để cô chạy thoát một lần, hôm nay cho dù cô giở thủ đoạn gì, cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn.
Thang máy lúc này dừng lại ở tầng ba.
“Anh ba, cô ấy cứ xuống tầng nào là dừng lại ở tầng đó, có ý gì vậy chứ?” Lúc này, Cậu năm Tào vẫn thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của cô: “Cô ấy đang chơi thuật tâm lý ư?”
Nếu đây thật sự là thuật tâm lý của cô, thì Cậu năm Tào không thể không thừa nhận, phương pháp này của cô thật sự có hiệu quả.
Anh ta không biết lúc này anh ba đang nghĩ gì, nhưng hiện tạ anh ta hoàn toàn rơi vào tình huống mơ hồ.
Cô ấy cứ xuống một tầng là lại dừng, nhưng thông thường nếu tâm lý không ổn định, thì chắc chắn sẽ không thể kiềm chế được. Hoặc là mục đích cuối cùng của cô chính là muốn dẫn anh ba sang một thang máy khác, như vậy có thể đánh lạc hướng hai người họ, cô cũng có thể thuận lợi rời đi.
Có điều, anh ba dễ dàng bị người khác chặn đường như vậy ư? Cô quá coi thường anh ba rồi, nếu cô thật sự có ý định đó, vậy thì tuyệt đối không có tác dụng.
Cậu năm Tào đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác: “Anh ba, nếu cô ấy dừng lại ở tầng hai, thì có thể trốn thoát bằng đường cửa sổ.”
Khi ở trên tầng cao, anh ta vẫn chưa nghĩ đến tình huống này, nhưng nếu cô dừng lại ở tầng hai, như vậy hoàn toàn có thể trốn thoát bằng đường cửa sổ, thậm chí ở tầng ba cũng có khả năng.
“Anh ba, xin lỗi, em không thể giúp anh chặn cô ấy lại.” Cậu năm Tào không quên lời cô, nếu lúc này anh ta thật sự chặn cô, có khả năng cô sẽ thật sự không quan tâm đến vụ án.
CHƯƠNG 77
Thật ra, anh ta cũng không rõ rốt cuộc cô có phát hiện ra điều gì không, cũng không thể xác định những lời của cô lúc trước có bao nhiều phần là thật, nhưng anh ta không thể đánh cuộc, không thê đánh cuộc bằng tính mạng của con người.
Anh ta là một người cảnh sát nhân dân.
“Nghĩ đến rồi, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Nguyễn Hạo Thần đã sớm nghĩ đến khả năng Cậu năm Tào không giúp được anh, cho nên anh đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
“Anh ba thật giỏi.” Cậu năm Tào nhịn không được cảm thán, anh ta đã nói mà, anh ba đã ra tay thì làm gì có chuyện sai sót.
Người anh ba sắp xếp, chỉ sợ lợi hại hơn nhiều so với người trong sở cảnh sát của anh ta, cho nên người con gái đó đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy trốn bằng đường cửa sổ.
“Anh ba, em xuống dưới xem thử giúp anh.” Trong đôi mắt của Cậu năm Tào lúc này có vài phần khác lạ, anh ta không thể chặn cô giúp anh ba, nhưng anh ta có thể xuống dưới kia xem náo nhiệt, đặc biệt khi nghĩ đến nụ cười của cô khi thang máy đóng lại, anh ta liền cảm thấy, cô nhất định sẽ làm gì đó.
Cho nên, trò chơi này làm sao anh ta có thể bỏ lỡ được cơ chứ.
Lúc này, thang máy lại một lần nữa di chuyển, đi xuống từ tầng ba.
Cậu năm Tào đi sang một thang máy khác, sau đó trực tiếp nhấn tầng hai, anh ta đoán cô nhất định sẽ dừng lại ở tầng hai.
Cậu năm Tào đoán không sai, Tô Khiết thật sự đã dừng lại ở tầng hai, chính xác mà nói, cô đang đợi Cậu năm Tào ở tầng hai.
Tô Khiết chơi thuật tâm lý này, mục tiêu chính là nhắm vào Cậu năm Tào.
Dáng vẻ của Tô Khiết lúc này hoàn toàn khác, mái tóc vốn được uốn xoăn, những gọn sóng thả nhẹ xuống vai, màu tóc vàng khi nãy đã chuyển lại màu đen, kính áp tròng đã được gỡ xuống, móng tay sạch sẽ ban đầu đã được sơn màu đỏ tươi xinh đẹp.
Ban nãy khi ở trong thang máy, cô đã trang điểm đậm hơn trước, có người nói, kỹ thuật trang điểm có thể sánh ngang với kỹ thuật thẩm mỹ, lời này quả không sai chút nào.
Càng tuyệt hơn là, cái áo gió mà Tô Khiết mặc hôm nay có hai mặt, màu ở hai mặt không giống nhau, lúc này cô chỉ cần mặc ngược lại áo là biến thành một người hoàn toàn khác.
Thang máy dừng lại ở tầng hai, Cậu năm Tào ra khỏi thang máy, lập tức nhìn ngó hai bên, sau đó chỉ nhìn thấy một người con gái trang điểm xinh đẹp đang đi về phía thang máy.
“Khi nãy cô có nhìn thấy một người phụ nữ đi xuống thang máy không?” Đôi mắt của Cậu năm Tào rơi trên người cô, mang theo mấy phần đánh giá, cô biến thành bộ dạng như vậy, ban đầu đương nhiên Cậu năm Tào không thể nhận ra, nhưng sự xuất hiện của cô lúc này khiến người ta vô cùng nghi ngờ,
“Tôi không phải là phụ nữ sao?” Tô Khiết ngước lên nhìn anh, khẽ cau mày, đôi mắt xinh đẹp bày ra dáng vẻ khiêu khích, quyết rũ, xinh đẹp, vô cùng lẳng lơ.
Rất rõ ràng, Cậu năm Tào không hề nhận ra cô, điều đó chứng tỏ tay nghề trang điểm của cô rất giỏi.
Nghe cô nói như vậy, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đáy mắt Cậu năm Tào ẩn chứa tia nghi ngờ.
Trên người cô tỏa ra mùi nước hoa, mùi hương nồng nặc.
Cậu năm Tào hơi cau mày, hiện rõ có chút không thích, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.
Cậu năm Tào đi trở lại thang máy, Tô Khiết cũng đi theo anh ta vào thang máy.
Khóe môi cô hơi giương lên, mọi thứ đều đang đi theo quỹ đạo cô mong muốn, không lệch đi chút nào.
Thấy cô đi vào thang máy, Cậu năm Tào lại tiếp tục cau mày, một lần nữa nhìn về phía cô.
“Anh đẹp trai, có hẹn sao?” Tô Khiết cố ý dựa sát lại gần anh ta, trong lời nói hiện rõ sự lẳng lơ.
Sắc mặt Cậu năm Tào đen đi vài phần, kéo dãn khoảng cách với cô, không nhìn cô nữa.
CHƯƠNG 78
Tô Khiết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ, nếu anh cứ nhìn chằm chằm như vậy, sẽ phát hiện ra cô mất.
Thang máy rất nhanh đã dừng lại ở tầng một, Tô Khiết nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đứng ngoài thang máy, ngược lại không quá bất ngờ. Đương nhiên, cho dù bất ngờ, cô cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Trong lòng Tô Khiết rất rõ một điều, Nguyễn Hạo Thần không hề dễ lừa giống như Cậu năm Tào.
Tô Khiết đi ra khỏi thang máy trước Cậu năm Tào một bước, tốc độ rất bình thường, tư thế rất tự nhiên, vẻ mặt rất thản nhiên!
Bất cứ ai cũng không thể nhìn ra tia khác thường nào.
Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía Cậu năm Tào trước, sau đó ánh mắt mới rơi trên người cô.
“Anh ba, người vẫn chưa xuống sao? Ban nãy em dừng lại ở tầng hai kiểm tra, nhưng không nhìn thấy người đâu cả.” Cậu năm Tào cũng ra khỏi thang máy, nhìn thấy thang máy mà lúc trước Tô Khiết đi vào đang dừng lại ở tầng một, rõ ràng ban nãy anh ta nhìn thấy thang máy đã đi xuống dưới, cho nên không thể nào dừng lại ở tầng hai được.
Nhưng người phụ nữ đó lại không hề đi xuống.
Tô Khiết thật sự may mắn, ban nãy khi cô ra khỏi thang máy ở tầng hai, vừa khéo có người bước vào thang máy, xuống tầng dưới.
Nghe thấy lời của cậu năm Tào, Nguyễn Hạo Thần hơi nhếch lông mày, nhưng không hề trả lời, ánh mắt vẫn như cũ ghim chặt trên người Tô Khiết
Không giống như cậu năm Tào, Nguyễn Hạo Thần không hề nhìn thấy dáng vẻ lúc trước của Tô Khiết, cái anh nhìn thấy chỉ là tấm ảnh chụp bóng lưng cô.
Bóng lưng trong tấm ảnh ngoài dáng vẻ khoa chương khiến anh quen thuộc, thứ anh có thể nhìn rõ chỉ là tóc và màu quần áo của cô.
Mà lúc này, màu tóc của Tô Khiết đã thay đổi, màu của quần áo cũng thay đổi, không chỉ màu sắc không giống với ban đầu mà ngay cả dáng vẻ cũng khác hoàn toàn. Chiếc áo ban đầu là kiểu dáng gọn người, với đai áo thắt ngang eo, nhưng chiếc áo lúc này của cô lại hoàn toàn là kiểu dáng giản dị, túi áo lớn buông thõng sang hai bên, đương nhiên, đây cũng là để che mắt người khác, những thứ cô cần dùng đến đều đặt bên trong túi áo lớn đó.
Khi cô đến, cúc áo khoác đều được cài rất gọn gàng, rất vừa vặn với người, nhưng lúc này, cúc áo lại được mở bung ra, quần áo được thả lỏng đến mức tối đa. Mép áo có một nếp gấp tinh xảo, không lộ ra màu sắc ban đầu của áo.
Croptop của cô là dạng cổ thấp, nhưng chiều dài cũng không bằng áo choàng, vì vậy không hề lộ ra dáng áo ban đầu, cho nên Cậu năm Tào cũng không nghi ngờ gì cả.
Ngay đến cả giày, cô cũng đổi. Ban đầu khi đến, cô đi đôi giày cao gót gần mười cm, lúc này cô đã thay bằng đôi giày đế thấp, mỏng, cho nên chiều cao liền giảm hẳn đi một đoạn.
Cũng có thể nói, người phụ nữ Cậu năm Tào nhìn thấy ban đầu và dáng vẻ của cô lúc này là hoàn toàn khác nhau.
Nếu không, sẽ không thể nào dễ dàng lừa được Cậu năm Tào đến như vậy.
Đương nhiên, lúc này cách ăn mặc của cô sẽ thích hợp với một đôi giày cao gót hơn, nhưng nếu cô đúc giày cao gót vào bên trong túi áo, thì đoán chừng đã sớm bại lộ rồi. Cũng may chân cô dài, cho nên đôi giày lúc này phối hợp rất nhịp nhàng với phong cách quần áo cô đang mặc.
Mặc dù Tô Khiết chuẩn bị mọi thứ rất hoàn mỹ, mặc dù lúc này cô đang vô cùng bình tĩnh, nhưng khi bị Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cô cũng không khỏi hoảng loạn. Có điều, cũng may tố chất tâm lý của cô rất mạnh, cho nên không hề lộ ra bất cứ tia khác thường nào.
CHƯƠNG 79
Nguyễn Hạo Thần vô cùng nghi ngờ cô, bởi vì cô xuống tầng ngya lúc này, cho dù đổi thang máy, nhưng các chi tiết ăn khớp với nhau khiến Nguyễn Hạo Thần không thể không nâng cao cảnh giác.
Nhưng, có một điểm Tô Khiết rất rõ, đó chính là cô vào thang máy cùng lúc với cậu năm Tào , như vậy sự nghi ngờ của Nguyễn Hạo Thần đối với cô sẽ giảm đi rất nhiều.
Đây là nguyên nhân vì sao cô muốn thiết lập thế cục này cho Cậu năm Tào .
Cô tin vào sự tò mò của cậu năm Tào, và tâm lý thích xem náo nhiệt, anh ta chắc chắn sẽ xuống tầng. Mà trong nháy mắt thang máy đóng lại, nụ cười của cô dành cho Cậu năm Tào chính là chìa khóa quan trọng. Thang máy sau đó cứ xuống một tầng là dừng lại, bởi vì cô cần thời gian thay quần áo, hơn hết là cô muốn khơi dậy sự tò mò cho Cậu năm Tào.
Đương nhiên, mục đích của cô không chỉ là cùng xuống thang máy với cậu năm Tào , mà quan trọng chính là cô biết Cậu năm Tào sẽ “giúp” được cô.
Lúc này, Tô Khiết rõ ràng phát hiện, bởi vì câu nói ban nãy của Cậu năm Tào , cho nên sự nghi ngờ trong mắt Nguyễn Hạo Thần đã giảm đi hai phần.
Mà lúc này, cô còn đi ra khỏi thang máy trước Cậu năm Tào một bước, không có bất cứ sự trốn tránh nào, cũng không có sự chần chừ, càng không có sự giả dối, cứ như vậy trực tiếp đi qua Nguyễn Hạo Thần .
Mặc dù sắc mặt Nguyễn Hạo Thần không hề thay đổi, nhưng cô biết, cô làm như vậy, chắc chắn đã giảm được sự nghi ngờ trong lòng Nguyễn Hạo Thần .
Đối mặt với loại tình huống như thế này, cô càng trốn tránh, sẽ càng tăng thêm nghi ngờ, nếu cô chủ động, ít nhất sẽ khiến anh không hoài nghi.
Lúc này bị Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm như vậy, cô biết cô không thể cứ như vậy đi qua, anh cũng không thể để cô đi qua mình một cách dễ dàng như thế, cho nên cô bắt buộc phải làm thứ gì đó phù hợp với sự hóa trang của mình.
Cô đi đến trước mặt anh, dừng lại, đôi chân vẫn giữ một chút khoảng cách với anh, nhưng eo hơi ấn, nửa thân nghiêng về phía trước, khoảng cách cứ thế bị rút ngắn lại.
Như vậy, sự mãnh liệt của cô cứ thế bày ra trước mặt anh.
Nếu đã là quyến rũ, đương nhiên phải làm cho giống hệt, không thể để anh nghi ngờ được. Đây là lúc kỹ thuật cần được thể hiện đúng chỗ, nếu chỉ đơn thuần là nghiêng về phía anh, tuyệt đối không thể làm ra dáng vẻ lẳng lơ, mãnh liệt, quyến rũ người khác được.
Vốn dĩ vòng một của cô không nhỏ, hôm nay còn đặc biệt độn thêm lớp dày bên trong, cho nên nhìn rất đồ sộ. Đương nhiên, những thứ này chỉ là công cụ để làm nổi bật sự khác biệt so với ngày thường. Chính vì như vậy, lúc này cô cũng đặc biệt phơi bày trước mặt Nguyễn Hạo Thần, dù sao sự quyến rũ lúc này cũng đã vượt quá mức tiêu chuẩn của ngày thường.
Có thể nói, hôm nay cô đến là hoàn toàn có sự chuẩn bị.
Cô vẫn chưa nhấc chân, nhưng nửa thân trên đã nghiêng hẳn về phía anh, mặc dù rất gần nhưng vẫn chưa dính lên người anh. Chỉ là cơ thể cô mềm mại giống như yêu tinh, dường như một khắc sau, liền có thể quấn chặt lấy Nguyễn Hạo Thần .
Ánh mắt cô từ từ ngước lên, nhìn anh, duyên dáng và mê hoặc, đôi mắt xinh đẹp, quyến rũ như lụa, đầu lông mày khẽ nhếch, ném cho anh một ánh mắt hấp dẫn, mê hoặc lòng người.
Ban nãy, khi nói chuyện với Cậu năm Tào ở trong thang máy, cô đã cố ý thay đổi giọng, nhưng lúc này, khi đối mặt với Nguyễn Hạo Thần , cô lại không dám dễ dàng mở miệng, bởi vì cô sợ, cho dù cô thay đổi giọng nói, vẫn sẽ bị Nguyễn Hạo Thần nhận ra, cho nên không mở miệng là cách tốt nhất.
Có điều, cho dù không mở miệng nói chuyện, cô vẫn sẽ cố hết sức thể hiện ra dáng vẻ quyến rũ và khiêu khích. Từ trong ra ngoài đều là bộ dạng lẳng lơ, hấp dẫn, xinh đẹp có thể câu dẫn linh hồn người khác.
Cho dù là một người phụ nữ lẳng lơ thật sự, chỉ sợ cũng không có cách nào đạt đến được trình độ giống như cô.
CHƯƠNG 80
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, sắc mặt không đổi.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần khẽ chuyển hướng, rơi trên túi áo được thiết kế buông xõa sang hai bên của cô.
Tô Khiết đương nhiên cũng phát hiện ra điểm này, không thể không thừa nhận, sự thận trọng trong lòng Nguyễn Hạo Thần khiến cô có chút sợ hãi.
Anh đưa tay ra, vừa khéo hướng về phía túi áo lớn của cô, nụ cười của Tô Khiết xinh đẹp như hoa đào, không hề né tránh, ngược lại càng dựa sát vào anh. Khi đã tiến gần đến một khoảng cách nhất định với anh, cặp môi đỏ mọng của cô khẽ mở, thổi một hơi nhẹ lên mặt anh.
Dáng vẻ này càng hấp dẫn, quyến rũ lòng người.
Ngay khi Nguyễn Hạo Thần ép lên túi áo cô, anh mới phát hiện hai túi áo đều trống không, cảm nhận được hơi thở của cô phả vào mặt mình, đối mắt anh bỗng tối sầm lại, cơ thể khẽ đứng thẳng dậy.
Cậu năm Tào đứng bên cạnh nhìn đến ngây ngốc.
“Người phụ nữ này từ đâu đến vậy chứ?” Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, một người cảnh sát trẻ tuổi bước ra, Cậu năm Tào nhận ra tình cờ gặp anh ta ở tầng hai.
“A?” Người cảnh sát vừa xuống khi nãy hơi sửng sốt, quét ánh mắt sang phía Tô Khiết, sau đó nhanh chóng trả lời: “Là đội của anh Ngô dẫn đến, nhảy nhót trong quán bar, có điều chuyện cũng không lớn, không có liên quan gì đến cô ta, thả đi đi.”
Người cảnh sát trẻ tuổi đã nghe qua chuyện này, nhưng chưa từng gặp qua người phụ nữ nhảy múa ở quán bar, vì vậy khi nhìn thấy Tô Khiết ăn mặc và trang điểm như vậy, anh ta liền mặc định cô chính là người phụ nữ đó.
Người cảnh sát này muốn thể hiện trước mặt cục trưởng, cho nên mặc dù không chắc chắn, nhưng vẫn muốn lấy lòng trước mặt cục trưởng. Nếu theo như tình huống thông thường, suy đoán này của anh ta chắc chắn không sai, nhưng bất cứ thứ gì trên đời này cũng có lúc ngoài ý muốn.
Không thể không nói, Tô Khiết thật sự quá may mắn, hơn nữa lời nói của người cảnh sát này lại vừa khéo khớp với biểu hiện của Tô Khiết
Bởi vì lời này của người cảnh sát, sự nghi ngờ trong đôi mắt Nguyễn Hạo Thần đã giảm đi rất nhiều.
“Còn không biết xấu hổ? Đi mau!” Sắc mặt Cậu năm Tào có chút thâm trầm, cho nên giọng điệu đương nhiên cũng sẽ không dễ nghe.
Tô Khiết khẽ bĩu môi, vẻ mặt có chút thất vọng, có chút không cam tâm, nhưng vẫn có chút biết điều, thu cơ thể lại, kéo dãn khoảng cách với Nguyễn Hạo Thần , đứng thẳng người, sau đó đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa không ngừng lắc lắc cái eo.
“Đứng lại.” Chỉ là, Tô Khiết còn chưa đi được năm bước, giọng nói của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Trái tim Tô Khiết khẽ run rẩy, cuối cùng vẫn bị anh phát hiện, không thể trốn được!
Tô Khiết không biết mình đã lộ ra điểm khác thường khiến Nguyễn Hạo Thần phát hiện ra sơ hở. Rõ ràng là cô đã làm mọi chuyện vô cùng kín kẽ, sao vẫn bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện?
Lúc này, cô đang mặc một chiếc áo khoác giản dị rộng thùng thình, hoàn toàn che đi vóc dáng lả lướt thanh tú của mình. Phần vai của bộ đồ được thiết kế đặc biệt, vừa rộng vừa cao, lúc cô bước đi, biên độ lắc eo rộng nhất, tuyệt đối không giống với các cô gái bình thường.
Cô không tin cô như thế mà Nguyễn Hạo Thần có thể nhìn ra được gì đó.
Có lẽ là Nguyễn Hạo Thần lừa cô?
Trong nháy mắt ngắn ngủi, não Tô Khiết hoạt động tối đa, nhưng cuối cùng vẫn không xác định được tại sao Nguyễn Hạo Thần lại gọi điện cho cô.
“Cô Đường, đúng là đã làm phiền cô rồi. Tôi muốn nghe thử cách nhìn của cô liên quan tới vụ án này. Có thể mời cô Đường tới phòng làm việc của tôi được không?” Tô Khiết vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, Cậu năm Tào đã đi thẳng đến trước mặt cô.
Tô Khiết nghe ra được vẻ nịnh nọt trong giọng nói của cậu ta, thái độ cũng rất chân thành, vẻ mặt cũng rất thỏa đáng. Không thể không nói, cậu ta che giấu rất tốt, người bình thường sẽ tuyệt đối không nhìn ra có gì khác thường. Nhưng Tô Khiết nghe ra giọng điệu của cậu ta có hơi giả, cũng không phải là lời thật lòng.
Hơn nữa rất rõ ràng, cậu ta cũng không rõ dụng ý của cô khi đưa ra câu hỏi trong phòng thẩm tra, cho nên chắc chắn cũng không đồng ý với cách làm của cô. Nếu không đồng ý với cách làm của cô, vậy làm sao có thể thật lòng muốn nói chuyện với cô được?
Với sự cao ngạo của cậu ta, nếu không biết dụng ý thực sự của cô, lúc này trong lòng chắc đang rất xem thường cô đi?
“Không cần, tôi còn có việc.” Tô Khiết liền xoay người muốn rời đi.
“Cô Đường…” Chỉ là Cậu năm Tào còn nhanh hơn, thoáng cái đã chặn trước mặt cô. Có lẽ cảm giác động tác của mình như vậy có hơi hấp tấp, sau đó cậu ta giải thích rất hợp lý: “Lẽ nào cô Đường không có gì muốn nói về vụ án sao?”
“Cục trưởng Tào làm vậy là muốn ngăn cản tôi.” Ánh mắt Tô Khiết trầm xuống, lúc này cô nói là giọng điệu khẳng định mà không phải thắc mắc. Cô không muốn nói những lời vô nghĩa với cậu ta, càng không muốn chọc vào rắc rối không cần thiết.
“Đây không phải là vì vụ án sao?” Trong lòng cậu năm Tào khẽ run lên, trên mặt lại rất bình tĩnh.
“Hoặc tôi cần phải hỏi Cục trưởng Tào làm vậy là muốn ngăn cản tôi giúp ai?” Trong lòng Tô Khiết thầm cười lạnh. Lần này anh khóa trước bảo cô tới, cậu năm Tào ít nhiều hẳn có biết một vài chuyện của cô, bất kể là tình huống gì, Cậu năm Tào cũng không nên ngăn cản cô như thế, cho nên người muốn cậu ta ngăn cản cô chỉ sợ là người khác.
Cậu năm Tào sửng sốt, cô có thể nhìn ra cậu ta muốn ngăn cô lại cũng không kỳ lạ, nhưng vì sao cô xác định được cậu ta giúp người khác mới ngăn cô lại?
“Cô Đường nói đùa rồi. Tôi chỉ muốn thương lượng với cô Đường một chút về vụ án này mà thôi.” Cậu năm Tào đột nhiên cảm giác trong lòng hơi chột dạ.
“Với thái độ này của cục trưởng Tào, tôi sẽ không quản vụ án này nữa. Hôm nay là ngày thứ mười chín từ khi Mạc Thường Bân bị tạm giam, ngày mai Cục trưởng Tào nên thả người đi.” Tô Khiết hơi nhếch mép, trong giọng nói rõ ràng đã trở nên lạnh lùng và cứng rắn hơn.
“Cô phát hiện ra điều gì à?” Nói đến vụ án, thái độ của Cậu năm Tào liền thay đổi, vẻ mặt trịnh trọng hơn. Nghĩ đến tất cả những điều mới xảy ra trong phòng thẩm vấn, cậu ta thật sự không tin người phụ nữ này có thể phát hiện ra điều gì? Nhưng vừa rồi cô chỉ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cậu ta, lại không được phép cậu ta được coi thường.
Nghe cô nói vậy chắc hẳn đã phát hiện ra điều gì đó?
“Giới tính của Mạc Thường Bân bình thường, ông ta không thích đàn ông mà là phụ nữ.” Tô Khiết biết, nếu lúc này không thể làm cho Cậu năm Tào tin tưởng và nghe theo, cô không tiện thoát thân.
“Không thể nào. Liên quan tới điểm này, tôi đã sớm cho người ta điều tra, không sai được.” Cậu năm Tào trực tiếp phản đối.
“Chuyện như vậy không cần điều tra, Cục trưởng Tào có thể dùng cách trực tiếp nhất để kiểm tra, nhanh nhất cũng là chân thật nhất.” Cho dù cách này hơi vô lại nhưng thực dụng.
CHƯƠNG 75
Cậu năm Tào nhanh chóng hiểu rõ cách kiểm tra trực tiếp nhất của cô là gì, cậu ta hơi mím môi không nói gì thêm. Nếu Mạc Thường Bân cố ý che giấu, cố ý cho ra tin tức giả, những gì bọn họ điều tra ra được có thể là giả, nhưng cách kiểm tra mà cô nói lại tuyệt đối không giả được.
Lúc này vẻ mặt cô thản nhiên, nhưng Cậu năm Tào theo bản năng tự nhiên tin vào cách nói của cô.
“Mạc Thường Bân không tiếc dùng chuyện như vậy để lừa gạt mọi người, vậy ông ta muốn che giấu tuyệt đối không phải là bí mật bình thường.” Cậu năm Tào là người thông minh nên lập tức nắm được trọng điểm, đây mới là chuyện trọng điểm.
Tô Khiết cười nhạt không nói.
“Cô Đường biết ông ta muốn che giấu điều gì sao?” Thấy vẻ mặt của cô, ánh mắt Cậu năm Tào liền sáng lên. Lẽ nào cô thật sự phát hiện ra điều gì rồi?
Đúng, ở trong phòng thẩm vấn vừa rồi, cậu ta không nhìn ra được cô có bản lĩnh gì, nhưng có một việc cậu ta lại không thể bỏ qua, cô là người do anh cả tìm tới. Người anh cả tìm tới không thể nào là người vô dụng được.
“Tôi vốn định chờ sau khi trở về sẽ gửi tài liệu liên quan cho cục trưởng Tào, nhưng bây giờ xem ra Cục trưởng Tào hình như cũng không có thành ý gì.” Tô Khiết nhếch mép liếc nhìn mấy cảnh sát đứng ở trong hành lang với ý ám chỉ, đây là dự định ép cô ở lại sao?
Cậu năm Tào làm sao có thể không hiểu được ý cô. Cậu ta là cảnh sát nhân dân, vụ án này đã liên lụy đến không ít mạng người, cậu ta thật sự sợ sau khi thả Mạc Thường Bân ra ngoài sẽ lại có người bị hại.
So với những sinh mạng vô tội kia, cậu ta phải đẩy mệnh lệnh của anh ba ra sau thôi.
“Cô Đường, mời…” Cậu năm Tào không ngăn cản cô nữa.
Tô Khiết bước nhanh vào thang máy. Vào giây phút thang máy đóng lại, Tô Khiết nhìn về phía cậu năm Tào , trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm giống như đánh đố làm Cậu năm Tào nhìn thấy liền sợ hãi.
“Anh ba, anh đến rồi à? Đúng, cô ấy đã xuống tầng.” Nhưng trong nháy mắt khi thang máy đóng lại, Cậu năm Tào lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần . Nghe nói Nguyễn Hạo Thần vừa vặn vào đại sảnh của tầng một, lúc này cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta không ngăn cản nhưng anh ba đã đến, anh ba có thể tự mình ngăn cản!
Cục công an không có tầng hầm, bây giờ cô chỉ có thể đi xuống tầng một. Mà giờ phút này anh ba cũng đã đến, đang ở đại sảnh tầng một. Cục công an chỉ có một lối ra, anh ba chỉ cần ở tầng một chờ là tuyệt đối có thể bắt được cô.
Lấy năng lực của anh ba, nếu muốn bắt người tuyệt đối không có người nào có thể trốn thoát được.
“Anh ba, cô ấy biết có người muốn ngăn cản cô ấy, hơn nữa cô ấy còn là chuyên gia tâm lý tội phạm, thật sự lợi hại.” Nghĩ đến ban nãy khi thang máy đóng lại, nụ cười mê người của cô, Cậu năm Tào thật sự không kiềm chế nổi phải gọi điện nhắc nhở anh ba một chút, nụ cười đó của cô giống như đã biết gì đó, hoặc có ý định gì đó.
“Ừm.” Nguyễn Hạo Thần thấp giọng trả lời, sau đó nhìn thấy số thứ tự hiện lên trên thang máy, thang máy đang đi từ tầng sáu xuống, dừng lại ở tầng năm, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại.
“Thang máy dừng ở tầng năm, cô ấy muốn xuống tầng năm ư? Còn cố ý tung hỏa mù?” Cậu năm Tào đương nhiên cũng nhìn thấy, lúc này anh ta vẫn đang nói chuyện điện thoại với Nguyễn Hạo Thần : “Anh ba, em cảm thấy cô ấy rất có khả năng đang cố ý muốn dẫn chúng ta lên trên.”
Cậu năm Tào cảm thấy khả năng này khá lớn.
Nhưng cô sẽ không thật sự nghĩ rằng anh ba dễ đối phó, dễ bị mắc lừa như vậy đấy chứ? Cả sở công an này chỉ có duy nhất một cửa ra ngoài, cho dù cô ấy dừng ở tầng nào, cuối cùng vẫn phải đi ra từ cánh cửa đó, vì vậy cách tốt nhất chính là đứng đợi sẵn ở cửa ra vào.
Thời gian thang máy dừng lại ở tầng năm không lâu, nhưng cũng lâu hơn một chút so với bình thường khi thang máy đi lên, khoảng ba mươi phút sau, thang máy lại một lần nữa di chuyển.
CHƯƠNG 76
Thang máy dừng lại ở tầng bốn.
“Xem ra, cô ấy có lẽ không dừng lại ở tầng năm, đương nhiên cũng có khả năng những người khác vừa khéo xuống tầng và bước vào thang máy.” Cậu năm Tào nhìn thấy thang máy dừng lại lần nữa, nhanh chóng phân tích vấn đề, nhưng những lời này có nói cũng như không, không có tác dụng gì cả.
“Cậu sai người kiểm tra qua camera giám sát ở mỗi tầng.” Trong đôi mắt hơi híp lại của Nguyễn Hạo Thần bỗng hiện lên tia nguy hiểm khiến người khác khiếp sợ, nhưng dường như đôi mắt ấy lại đang ẩn chứa ý cười nhẹ, điều này càng khiến người ta kinh hãi hơn.
“Em lập tức đi kiểm tra.” Cậu năm Tào thật ra cũng đã nghĩ đến điểm này, vừa hay phòng giám sát ở ngay bên cạnh, rất gần, Nguyễn Hạo Thần không nói, anh ta cũng đang có ý định qua đó.
Ngay khi bước vào phòng giám sát, anh ta đã quan sát mọi thứ nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường, mấy cái máy tính cũng chỉ hiện ra những hình ảnh hết sức “bình thường”.
Chỉ là, Cậu năm Tào quan sát kỹ càng lại một lần, lại phát hiện có gì đó không đúng, anh ta vộ vàng nhìn lên trên, mới phát hiện toàn bộ hình ảnh vào thời khắc này lại đột nhiên bị kẹt, Cậu năm Tào còn chưa kịp làm gì, ngay sau đó, toàn bộ hình ảnh đều chuyển thành màu đen.
Lúc này, tính toán mới gọi là vừa vặn, nếu anh ta sớm hơn một chút, ít nhiều có thể nhìn thấy thứ gì đó, nhưng nếu anh ta muộn hơn một chút, ít nhất cũng sẽ không phiền muộn như bây giờ.
“Anh ba, hệ thống bị bôi đen rồi, cái gì cũng không nhìn thấy.” Trong giọng nói của Cậu năm Tào có vài phần khác lạ, xem ra, anh ta vẫn coi thường cô gái kia, điều đó cho thấy cô gái đó đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ.
Không hổ là người của anh ba.
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời của anh ta, khóe môi hơi nhếch lên, thủ đoạn giống hệt năm năm trước. Lúc này, anh càng thêm chắc chán cô chính là người con gái năm năm trước, tuyệt đối không sai.
Nếu không phải là cô, họ của anh sẽ viết ngược.
Năm năm trước, để cô chạy thoát một lần, hôm nay cho dù cô giở thủ đoạn gì, cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn.
Thang máy lúc này dừng lại ở tầng ba.
“Anh ba, cô ấy cứ xuống tầng nào là dừng lại ở tầng đó, có ý gì vậy chứ?” Lúc này, Cậu năm Tào vẫn thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của cô: “Cô ấy đang chơi thuật tâm lý ư?”
Nếu đây thật sự là thuật tâm lý của cô, thì Cậu năm Tào không thể không thừa nhận, phương pháp này của cô thật sự có hiệu quả.
Anh ta không biết lúc này anh ba đang nghĩ gì, nhưng hiện tạ anh ta hoàn toàn rơi vào tình huống mơ hồ.
Cô ấy cứ xuống một tầng là lại dừng, nhưng thông thường nếu tâm lý không ổn định, thì chắc chắn sẽ không thể kiềm chế được. Hoặc là mục đích cuối cùng của cô chính là muốn dẫn anh ba sang một thang máy khác, như vậy có thể đánh lạc hướng hai người họ, cô cũng có thể thuận lợi rời đi.
Có điều, anh ba dễ dàng bị người khác chặn đường như vậy ư? Cô quá coi thường anh ba rồi, nếu cô thật sự có ý định đó, vậy thì tuyệt đối không có tác dụng.
Cậu năm Tào đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác: “Anh ba, nếu cô ấy dừng lại ở tầng hai, thì có thể trốn thoát bằng đường cửa sổ.”
Khi ở trên tầng cao, anh ta vẫn chưa nghĩ đến tình huống này, nhưng nếu cô dừng lại ở tầng hai, như vậy hoàn toàn có thể trốn thoát bằng đường cửa sổ, thậm chí ở tầng ba cũng có khả năng.
“Anh ba, xin lỗi, em không thể giúp anh chặn cô ấy lại.” Cậu năm Tào không quên lời cô, nếu lúc này anh ta thật sự chặn cô, có khả năng cô sẽ thật sự không quan tâm đến vụ án.
CHƯƠNG 77
Thật ra, anh ta cũng không rõ rốt cuộc cô có phát hiện ra điều gì không, cũng không thể xác định những lời của cô lúc trước có bao nhiều phần là thật, nhưng anh ta không thể đánh cuộc, không thê đánh cuộc bằng tính mạng của con người.
Anh ta là một người cảnh sát nhân dân.
“Nghĩ đến rồi, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Nguyễn Hạo Thần đã sớm nghĩ đến khả năng Cậu năm Tào không giúp được anh, cho nên anh đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
“Anh ba thật giỏi.” Cậu năm Tào nhịn không được cảm thán, anh ta đã nói mà, anh ba đã ra tay thì làm gì có chuyện sai sót.
Người anh ba sắp xếp, chỉ sợ lợi hại hơn nhiều so với người trong sở cảnh sát của anh ta, cho nên người con gái đó đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy trốn bằng đường cửa sổ.
“Anh ba, em xuống dưới xem thử giúp anh.” Trong đôi mắt của Cậu năm Tào lúc này có vài phần khác lạ, anh ta không thể chặn cô giúp anh ba, nhưng anh ta có thể xuống dưới kia xem náo nhiệt, đặc biệt khi nghĩ đến nụ cười của cô khi thang máy đóng lại, anh ta liền cảm thấy, cô nhất định sẽ làm gì đó.
Cho nên, trò chơi này làm sao anh ta có thể bỏ lỡ được cơ chứ.
Lúc này, thang máy lại một lần nữa di chuyển, đi xuống từ tầng ba.
Cậu năm Tào đi sang một thang máy khác, sau đó trực tiếp nhấn tầng hai, anh ta đoán cô nhất định sẽ dừng lại ở tầng hai.
Cậu năm Tào đoán không sai, Tô Khiết thật sự đã dừng lại ở tầng hai, chính xác mà nói, cô đang đợi Cậu năm Tào ở tầng hai.
Tô Khiết chơi thuật tâm lý này, mục tiêu chính là nhắm vào Cậu năm Tào.
Dáng vẻ của Tô Khiết lúc này hoàn toàn khác, mái tóc vốn được uốn xoăn, những gọn sóng thả nhẹ xuống vai, màu tóc vàng khi nãy đã chuyển lại màu đen, kính áp tròng đã được gỡ xuống, móng tay sạch sẽ ban đầu đã được sơn màu đỏ tươi xinh đẹp.
Ban nãy khi ở trong thang máy, cô đã trang điểm đậm hơn trước, có người nói, kỹ thuật trang điểm có thể sánh ngang với kỹ thuật thẩm mỹ, lời này quả không sai chút nào.
Càng tuyệt hơn là, cái áo gió mà Tô Khiết mặc hôm nay có hai mặt, màu ở hai mặt không giống nhau, lúc này cô chỉ cần mặc ngược lại áo là biến thành một người hoàn toàn khác.
Thang máy dừng lại ở tầng hai, Cậu năm Tào ra khỏi thang máy, lập tức nhìn ngó hai bên, sau đó chỉ nhìn thấy một người con gái trang điểm xinh đẹp đang đi về phía thang máy.
“Khi nãy cô có nhìn thấy một người phụ nữ đi xuống thang máy không?” Đôi mắt của Cậu năm Tào rơi trên người cô, mang theo mấy phần đánh giá, cô biến thành bộ dạng như vậy, ban đầu đương nhiên Cậu năm Tào không thể nhận ra, nhưng sự xuất hiện của cô lúc này khiến người ta vô cùng nghi ngờ,
“Tôi không phải là phụ nữ sao?” Tô Khiết ngước lên nhìn anh, khẽ cau mày, đôi mắt xinh đẹp bày ra dáng vẻ khiêu khích, quyết rũ, xinh đẹp, vô cùng lẳng lơ.
Rất rõ ràng, Cậu năm Tào không hề nhận ra cô, điều đó chứng tỏ tay nghề trang điểm của cô rất giỏi.
Nghe cô nói như vậy, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đáy mắt Cậu năm Tào ẩn chứa tia nghi ngờ.
Trên người cô tỏa ra mùi nước hoa, mùi hương nồng nặc.
Cậu năm Tào hơi cau mày, hiện rõ có chút không thích, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.
Cậu năm Tào đi trở lại thang máy, Tô Khiết cũng đi theo anh ta vào thang máy.
Khóe môi cô hơi giương lên, mọi thứ đều đang đi theo quỹ đạo cô mong muốn, không lệch đi chút nào.
Thấy cô đi vào thang máy, Cậu năm Tào lại tiếp tục cau mày, một lần nữa nhìn về phía cô.
“Anh đẹp trai, có hẹn sao?” Tô Khiết cố ý dựa sát lại gần anh ta, trong lời nói hiện rõ sự lẳng lơ.
Sắc mặt Cậu năm Tào đen đi vài phần, kéo dãn khoảng cách với cô, không nhìn cô nữa.
CHƯƠNG 78
Tô Khiết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ, nếu anh cứ nhìn chằm chằm như vậy, sẽ phát hiện ra cô mất.
Thang máy rất nhanh đã dừng lại ở tầng một, Tô Khiết nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đứng ngoài thang máy, ngược lại không quá bất ngờ. Đương nhiên, cho dù bất ngờ, cô cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Trong lòng Tô Khiết rất rõ một điều, Nguyễn Hạo Thần không hề dễ lừa giống như Cậu năm Tào.
Tô Khiết đi ra khỏi thang máy trước Cậu năm Tào một bước, tốc độ rất bình thường, tư thế rất tự nhiên, vẻ mặt rất thản nhiên!
Bất cứ ai cũng không thể nhìn ra tia khác thường nào.
Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía Cậu năm Tào trước, sau đó ánh mắt mới rơi trên người cô.
“Anh ba, người vẫn chưa xuống sao? Ban nãy em dừng lại ở tầng hai kiểm tra, nhưng không nhìn thấy người đâu cả.” Cậu năm Tào cũng ra khỏi thang máy, nhìn thấy thang máy mà lúc trước Tô Khiết đi vào đang dừng lại ở tầng một, rõ ràng ban nãy anh ta nhìn thấy thang máy đã đi xuống dưới, cho nên không thể nào dừng lại ở tầng hai được.
Nhưng người phụ nữ đó lại không hề đi xuống.
Tô Khiết thật sự may mắn, ban nãy khi cô ra khỏi thang máy ở tầng hai, vừa khéo có người bước vào thang máy, xuống tầng dưới.
Nghe thấy lời của cậu năm Tào, Nguyễn Hạo Thần hơi nhếch lông mày, nhưng không hề trả lời, ánh mắt vẫn như cũ ghim chặt trên người Tô Khiết
Không giống như cậu năm Tào, Nguyễn Hạo Thần không hề nhìn thấy dáng vẻ lúc trước của Tô Khiết, cái anh nhìn thấy chỉ là tấm ảnh chụp bóng lưng cô.
Bóng lưng trong tấm ảnh ngoài dáng vẻ khoa chương khiến anh quen thuộc, thứ anh có thể nhìn rõ chỉ là tóc và màu quần áo của cô.
Mà lúc này, màu tóc của Tô Khiết đã thay đổi, màu của quần áo cũng thay đổi, không chỉ màu sắc không giống với ban đầu mà ngay cả dáng vẻ cũng khác hoàn toàn. Chiếc áo ban đầu là kiểu dáng gọn người, với đai áo thắt ngang eo, nhưng chiếc áo lúc này của cô lại hoàn toàn là kiểu dáng giản dị, túi áo lớn buông thõng sang hai bên, đương nhiên, đây cũng là để che mắt người khác, những thứ cô cần dùng đến đều đặt bên trong túi áo lớn đó.
Khi cô đến, cúc áo khoác đều được cài rất gọn gàng, rất vừa vặn với người, nhưng lúc này, cúc áo lại được mở bung ra, quần áo được thả lỏng đến mức tối đa. Mép áo có một nếp gấp tinh xảo, không lộ ra màu sắc ban đầu của áo.
Croptop của cô là dạng cổ thấp, nhưng chiều dài cũng không bằng áo choàng, vì vậy không hề lộ ra dáng áo ban đầu, cho nên Cậu năm Tào cũng không nghi ngờ gì cả.
Ngay đến cả giày, cô cũng đổi. Ban đầu khi đến, cô đi đôi giày cao gót gần mười cm, lúc này cô đã thay bằng đôi giày đế thấp, mỏng, cho nên chiều cao liền giảm hẳn đi một đoạn.
Cũng có thể nói, người phụ nữ Cậu năm Tào nhìn thấy ban đầu và dáng vẻ của cô lúc này là hoàn toàn khác nhau.
Nếu không, sẽ không thể nào dễ dàng lừa được Cậu năm Tào đến như vậy.
Đương nhiên, lúc này cách ăn mặc của cô sẽ thích hợp với một đôi giày cao gót hơn, nhưng nếu cô đúc giày cao gót vào bên trong túi áo, thì đoán chừng đã sớm bại lộ rồi. Cũng may chân cô dài, cho nên đôi giày lúc này phối hợp rất nhịp nhàng với phong cách quần áo cô đang mặc.
Mặc dù Tô Khiết chuẩn bị mọi thứ rất hoàn mỹ, mặc dù lúc này cô đang vô cùng bình tĩnh, nhưng khi bị Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cô cũng không khỏi hoảng loạn. Có điều, cũng may tố chất tâm lý của cô rất mạnh, cho nên không hề lộ ra bất cứ tia khác thường nào.
CHƯƠNG 79
Nguyễn Hạo Thần vô cùng nghi ngờ cô, bởi vì cô xuống tầng ngya lúc này, cho dù đổi thang máy, nhưng các chi tiết ăn khớp với nhau khiến Nguyễn Hạo Thần không thể không nâng cao cảnh giác.
Nhưng, có một điểm Tô Khiết rất rõ, đó chính là cô vào thang máy cùng lúc với cậu năm Tào , như vậy sự nghi ngờ của Nguyễn Hạo Thần đối với cô sẽ giảm đi rất nhiều.
Đây là nguyên nhân vì sao cô muốn thiết lập thế cục này cho Cậu năm Tào .
Cô tin vào sự tò mò của cậu năm Tào, và tâm lý thích xem náo nhiệt, anh ta chắc chắn sẽ xuống tầng. Mà trong nháy mắt thang máy đóng lại, nụ cười của cô dành cho Cậu năm Tào chính là chìa khóa quan trọng. Thang máy sau đó cứ xuống một tầng là dừng lại, bởi vì cô cần thời gian thay quần áo, hơn hết là cô muốn khơi dậy sự tò mò cho Cậu năm Tào.
Đương nhiên, mục đích của cô không chỉ là cùng xuống thang máy với cậu năm Tào , mà quan trọng chính là cô biết Cậu năm Tào sẽ “giúp” được cô.
Lúc này, Tô Khiết rõ ràng phát hiện, bởi vì câu nói ban nãy của Cậu năm Tào , cho nên sự nghi ngờ trong mắt Nguyễn Hạo Thần đã giảm đi hai phần.
Mà lúc này, cô còn đi ra khỏi thang máy trước Cậu năm Tào một bước, không có bất cứ sự trốn tránh nào, cũng không có sự chần chừ, càng không có sự giả dối, cứ như vậy trực tiếp đi qua Nguyễn Hạo Thần .
Mặc dù sắc mặt Nguyễn Hạo Thần không hề thay đổi, nhưng cô biết, cô làm như vậy, chắc chắn đã giảm được sự nghi ngờ trong lòng Nguyễn Hạo Thần .
Đối mặt với loại tình huống như thế này, cô càng trốn tránh, sẽ càng tăng thêm nghi ngờ, nếu cô chủ động, ít nhất sẽ khiến anh không hoài nghi.
Lúc này bị Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm như vậy, cô biết cô không thể cứ như vậy đi qua, anh cũng không thể để cô đi qua mình một cách dễ dàng như thế, cho nên cô bắt buộc phải làm thứ gì đó phù hợp với sự hóa trang của mình.
Cô đi đến trước mặt anh, dừng lại, đôi chân vẫn giữ một chút khoảng cách với anh, nhưng eo hơi ấn, nửa thân nghiêng về phía trước, khoảng cách cứ thế bị rút ngắn lại.
Như vậy, sự mãnh liệt của cô cứ thế bày ra trước mặt anh.
Nếu đã là quyến rũ, đương nhiên phải làm cho giống hệt, không thể để anh nghi ngờ được. Đây là lúc kỹ thuật cần được thể hiện đúng chỗ, nếu chỉ đơn thuần là nghiêng về phía anh, tuyệt đối không thể làm ra dáng vẻ lẳng lơ, mãnh liệt, quyến rũ người khác được.
Vốn dĩ vòng một của cô không nhỏ, hôm nay còn đặc biệt độn thêm lớp dày bên trong, cho nên nhìn rất đồ sộ. Đương nhiên, những thứ này chỉ là công cụ để làm nổi bật sự khác biệt so với ngày thường. Chính vì như vậy, lúc này cô cũng đặc biệt phơi bày trước mặt Nguyễn Hạo Thần, dù sao sự quyến rũ lúc này cũng đã vượt quá mức tiêu chuẩn của ngày thường.
Có thể nói, hôm nay cô đến là hoàn toàn có sự chuẩn bị.
Cô vẫn chưa nhấc chân, nhưng nửa thân trên đã nghiêng hẳn về phía anh, mặc dù rất gần nhưng vẫn chưa dính lên người anh. Chỉ là cơ thể cô mềm mại giống như yêu tinh, dường như một khắc sau, liền có thể quấn chặt lấy Nguyễn Hạo Thần .
Ánh mắt cô từ từ ngước lên, nhìn anh, duyên dáng và mê hoặc, đôi mắt xinh đẹp, quyến rũ như lụa, đầu lông mày khẽ nhếch, ném cho anh một ánh mắt hấp dẫn, mê hoặc lòng người.
Ban nãy, khi nói chuyện với Cậu năm Tào ở trong thang máy, cô đã cố ý thay đổi giọng, nhưng lúc này, khi đối mặt với Nguyễn Hạo Thần , cô lại không dám dễ dàng mở miệng, bởi vì cô sợ, cho dù cô thay đổi giọng nói, vẫn sẽ bị Nguyễn Hạo Thần nhận ra, cho nên không mở miệng là cách tốt nhất.
Có điều, cho dù không mở miệng nói chuyện, cô vẫn sẽ cố hết sức thể hiện ra dáng vẻ quyến rũ và khiêu khích. Từ trong ra ngoài đều là bộ dạng lẳng lơ, hấp dẫn, xinh đẹp có thể câu dẫn linh hồn người khác.
Cho dù là một người phụ nữ lẳng lơ thật sự, chỉ sợ cũng không có cách nào đạt đến được trình độ giống như cô.
CHƯƠNG 80
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, sắc mặt không đổi.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần khẽ chuyển hướng, rơi trên túi áo được thiết kế buông xõa sang hai bên của cô.
Tô Khiết đương nhiên cũng phát hiện ra điểm này, không thể không thừa nhận, sự thận trọng trong lòng Nguyễn Hạo Thần khiến cô có chút sợ hãi.
Anh đưa tay ra, vừa khéo hướng về phía túi áo lớn của cô, nụ cười của Tô Khiết xinh đẹp như hoa đào, không hề né tránh, ngược lại càng dựa sát vào anh. Khi đã tiến gần đến một khoảng cách nhất định với anh, cặp môi đỏ mọng của cô khẽ mở, thổi một hơi nhẹ lên mặt anh.
Dáng vẻ này càng hấp dẫn, quyến rũ lòng người.
Ngay khi Nguyễn Hạo Thần ép lên túi áo cô, anh mới phát hiện hai túi áo đều trống không, cảm nhận được hơi thở của cô phả vào mặt mình, đối mắt anh bỗng tối sầm lại, cơ thể khẽ đứng thẳng dậy.
Cậu năm Tào đứng bên cạnh nhìn đến ngây ngốc.
“Người phụ nữ này từ đâu đến vậy chứ?” Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, một người cảnh sát trẻ tuổi bước ra, Cậu năm Tào nhận ra tình cờ gặp anh ta ở tầng hai.
“A?” Người cảnh sát vừa xuống khi nãy hơi sửng sốt, quét ánh mắt sang phía Tô Khiết, sau đó nhanh chóng trả lời: “Là đội của anh Ngô dẫn đến, nhảy nhót trong quán bar, có điều chuyện cũng không lớn, không có liên quan gì đến cô ta, thả đi đi.”
Người cảnh sát trẻ tuổi đã nghe qua chuyện này, nhưng chưa từng gặp qua người phụ nữ nhảy múa ở quán bar, vì vậy khi nhìn thấy Tô Khiết ăn mặc và trang điểm như vậy, anh ta liền mặc định cô chính là người phụ nữ đó.
Người cảnh sát này muốn thể hiện trước mặt cục trưởng, cho nên mặc dù không chắc chắn, nhưng vẫn muốn lấy lòng trước mặt cục trưởng. Nếu theo như tình huống thông thường, suy đoán này của anh ta chắc chắn không sai, nhưng bất cứ thứ gì trên đời này cũng có lúc ngoài ý muốn.
Không thể không nói, Tô Khiết thật sự quá may mắn, hơn nữa lời nói của người cảnh sát này lại vừa khéo khớp với biểu hiện của Tô Khiết
Bởi vì lời này của người cảnh sát, sự nghi ngờ trong đôi mắt Nguyễn Hạo Thần đã giảm đi rất nhiều.
“Còn không biết xấu hổ? Đi mau!” Sắc mặt Cậu năm Tào có chút thâm trầm, cho nên giọng điệu đương nhiên cũng sẽ không dễ nghe.
Tô Khiết khẽ bĩu môi, vẻ mặt có chút thất vọng, có chút không cam tâm, nhưng vẫn có chút biết điều, thu cơ thể lại, kéo dãn khoảng cách với Nguyễn Hạo Thần , đứng thẳng người, sau đó đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa không ngừng lắc lắc cái eo.
“Đứng lại.” Chỉ là, Tô Khiết còn chưa đi được năm bước, giọng nói của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Trái tim Tô Khiết khẽ run rẩy, cuối cùng vẫn bị anh phát hiện, không thể trốn được!
Tô Khiết không biết mình đã lộ ra điểm khác thường khiến Nguyễn Hạo Thần phát hiện ra sơ hở. Rõ ràng là cô đã làm mọi chuyện vô cùng kín kẽ, sao vẫn bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện?
Lúc này, cô đang mặc một chiếc áo khoác giản dị rộng thùng thình, hoàn toàn che đi vóc dáng lả lướt thanh tú của mình. Phần vai của bộ đồ được thiết kế đặc biệt, vừa rộng vừa cao, lúc cô bước đi, biên độ lắc eo rộng nhất, tuyệt đối không giống với các cô gái bình thường.
Cô không tin cô như thế mà Nguyễn Hạo Thần có thể nhìn ra được gì đó.
Có lẽ là Nguyễn Hạo Thần lừa cô?
Trong nháy mắt ngắn ngủi, não Tô Khiết hoạt động tối đa, nhưng cuối cùng vẫn không xác định được tại sao Nguyễn Hạo Thần lại gọi điện cho cô.