Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Câm Của Tôi - Chương 37: Anh chỉ mong em sống tốt
"Cô ấy à, không tốt chút nào, không chỉ không tốt, còn bị bệnh nữa!"
Không đợi Thư Tấn phản ứng, Mạc Niệm Niệm đã nhanh chóng nói trước cô một bước.
Con ngươi của Lâm Thế Tráng co rút lại, anh ta sửng sốt: “Tại sao lại bị bệnh?"
Mạc Niệm Niệm lại nói: “Bị dị ứng hóa chất, suýt phải nhập viện rồi! Không chỉ vậy, vì lần bị bệnh này mà mẹ chồng cô ấy suýt chút nữa đã đoạt lấy đứa bé!"
Đọc truyện tại đây.
Nghe Mạc Niệm Niệm cố ý cường điệu như vậy, Thư Tấn không nói nên lời.
Lâm Thế Tráng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Loại hóa chất nào mà có thể khiến em bị dị ứng?"
"Được rồi, không làm phiền hai người ôn lại chuyện cũ! Tôi sẽ dẫn Bé Đằng đi đâu đó chơi một lát!" Mạc Niệm Niệm chỉ tay về phía trung tâm vui chơi do khách sạn chuẩn bị cho khách và trẻ em ở gần đó. Bên trong có một hồ bơi lớn, còn có những quả bóng biển, Bé Đằng cũng rất thích.
Khi chỉ còn lại hai người, Lâm thế Tráng nắm lấy tay cô, ánh mắt quan tâm, vẻ mặt lộ rõ vẻ để ý, thậm chí giọng nói còn tràn đầy lo lắng: “Nói cho anh biết, đó là loại hóa chất gì khiến em bị dị ứng? Bây giờ thế nào rồi?”
Khi đang nói chuyện, anh ta vén tay áo của cô lên.
Động tác có phần trực tiếp và cũng quá nhanh, khiến Thư Tấn không kịp ngăn cản.
Trên làn da trắng như tuyết không có gì bất thường, mỏng manh giống như da em bé mới được sinh ra.
Lâm Thế Tráng trong chốc lát thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng buông tay ra: “Bây giờ đều ổn chứ?"
Thư Tấn gật đầu, dùng thủ ngữ ra hiệu: “Không sao rồi, đừng nghe Niệm Niệm nói, cô ấy chỉ là chuyện bé xé ra to thôi.”
“Chuyện dị ứng này nếu như nghiêm trọng thì có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của em! Tấn Tấn, em không thể bất cẩn như vậy!”
Lâm Thế Tráng là một bác sĩ, tương đối nhạy cảm hơn với vấn đề này.
Đặc biệt khi gặp người anh ta quan tâm, anh ta sẽ không bao giờ xem nhẹ.
Cô lắc đầu, biểu hiện rằng mình không sao.
Nhưng Lâm Thế Tráng vẫn không yên tâm, dặn đi dặn lại rất nhiều, cuối cùng anh ta nghĩ gì đó và nói: “Em đã uống thuốc lần trước anh đưa chưa?”
Cô cúi đầu, thuốc bắc anh đưa cho cô đều là thuốc bắc đã nấu chín, chỉ cần bảo quản trong tủ lạnh, mỗi ngày có thể cho vào lò vi sóng trước khi uống, rất tiện lợi.
Anh ta luôn là một người tỉ mỉ như vậy.
Đặc biệt là khi giải quyết các vấn đề của cô, không một chút sơ sót.
Thật đáng tiếc, giữa hai người rốt cuộc cũng không có duyên phận.
Phần tình cảm này của anh ta, Thư Tấn chỉ đành phụ lòng.
“Hiệu quả thế nào? Cổ họng của em có cảm thấy tốt hơn không?" Lâm Thế Tráng hỏi.
Thư Tấn nghĩ một chút, có thể là do thời gian uống thuốc quá ngắn, hoặc có thể là không đúng bệnh, cô không cảm thấy bất kỳ sự chuyển biến tốt nào.
Vì vậy, cô dùng thủ ngữ nói: “Em đã bị mất giọng nhiều năm rồi, khó mà chữa khỏi ngay lập tức, Thế Tráng, em hiểu lòng tốt của anh, nhưng sau này...”
Không biết vì sao, cô chưa kịp nói hết thì anh ta đã cản lại.
Bàn tay to với những khớp xương thon dài ngăn cô lại, nắm chặc tay cô, khẽ cười, sau đó anh ta nói: “Chỉ cần có một chút tác dụng cũng được, cổ họng của em không phải một hai ngày là có thể chữa khỏi. Nhưng dùng càng lâu, thì tin rằng một ngày nào đó, em có thể nói lại được!”
Đây là mục tiêu mà Lâm Thế Tráng đã và đang nỗ lực thực hiện. Hai người lớn lên cùng nhau. Khi còn bé, giọng nói của Thư Tấn ngọt ngào và êm tai, đó mới là cô hoàn hảo nhất. Dù có dùng bao nhiêu cách đi chăng nữa, có trả giá nhiều thế nào, anh ta cũng phải tìm cách để cô bình phục trở lại!
Trong chốc lát, Thư Tấn không biết phải nói gì.
Chỉ cảm thấy nơi nào đó trong tim mình như một tảng băng lạnh giá bao năm nay đang lặng lẽ tan ra từng chút một.
Không liên quan đến tình yêu, nhưng lại tràn đầy xúc động.
Nhưng hai người đều không biết, ở đầu cầu thang lầu hai, một bóng người quen thuộc đang đứng ở đó, nhìn đôi nam nữ đang tán gẫu ở bàn ăn dưới lầu, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.
Thư Kha nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, sau đó cầm điện thoại đi nhanh vào nhà vệ sinh.
Sau khi chỉnh sửa một chút, cô ta gửi nó cho Lệ Chấn Nam.
Khi móng tay màu đỏ sắp chạm vào nút "gửi", thì dừng lại…
Chỉ là những tấm ảnh này, Lâm Thế Tráng và Thư Tấn không có bất kỳ hành động thân mật nào, cho dù bị Lệ Chấn Nam nhìn thấy, thì thế nào?
Ước chừng cũng không tạo nổi sóng gió gì, Thư Kha muốn từ bỏ, nhưng vẫn hơi không cam tâm, nghĩ một chút thì bấm một cuộc điện thoại.
“Giúp tôi làm chuyện này đi!”
Sau khi cúp điện thoại, nhìn qua chiếc gương trong phòng tắm, đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc của người phụ nữ khẽ nhếch lên, vẻ khinh thường tràn ngập trong đáy mắt càng trở nên rõ ràng và nham hiểm.
Ăn xong bữa tối, Thư Tấn và Mạc Niệm Niệm sau khi tính tiền thì rời khỏi nhà hàng, Lâm Thế Tráng cũng lên lầu để dùng bữa với bạn bè.
Mạc Niệm Niệm muốn đến bãi đậu xe để lấy xe, Thư Tấn vừa mới ăn no, ôm Bé Đằng ở bên đường chờ cô ấy, cậu nhóc tương đối hiếu động, nằm trong vòng tay của cô, bàn tay nhỏ bé không ngừng chỉ vào những chiếc xe đang chạy qua chạy lại trên đường, còn rất phấn khích.
Đối với con nít thì thứ gì cũng tương đối mới lạ, cũng khó trách, ai bảo Bé Đằng còn quá nhỏ?
Thư Tấn ôm cậu nhóc cười cười, đứng ở bên đường hứng gió đêm, mặc cho cậu nhóc nhìn những chiếc xe đang chạy trên đường.
Đột nhiên, một chiếc đèn pha sáng chói đập vào mắt Thư Tấn, khiến cô không mở mắt được, chiếc xe lao tới nhanh chóng đâm sầm vào cô với tốc độ cực nhanh.
Trong một khoảnh khắc, Thư Tấn sửng sốt gần như đã quên mất phản ứng.
Con người khi đối mặt với cú sốc kinh hoàng thì đều gần như ngây người ra, đôi chân giống như bị đông cứng lại, máu trong người lúc này cũng như ngừng lại.
Cho dù Thư Tấn có phản ứng lại thì cũng đã quá muộn, tốc độ của một người làm sao có thể so sánh với tốc độ của ô tô?
Chiếc xe rõ ràng đang nhắm về phía cô, nó chạy rất nhanh, đợi Thư Tấn phản ứng lại thì chiếc xe đã đến gần trong gang tấc, cô ôm đứa bé chạy về phía nhà hàng. Khi khủng hoảng ập đến, người cô nghĩ đến chính là Lệ Đằng đang nằm trong ngực cô.
Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để đứa trẻ gặp bất cứ nguy hiểm gì!
Lúc này Mạc Niệm Niệm cũng lái xe đến, cảm thấy tình huống phía trước có gì đó bất thường, nhưng khi cô lái xe đuổi theo thì đã quá muộn rồi!
Chiếc ô tô màu đen nhắm thẳng vào Thư Tấn, vượt lên lối đi dành cho người qua đường, ngay lúc nó chuẩn bị đâm vào cô, một lực vô cùng lớn từ bên cạnh ập đến, kéo lấy cánh tay của Thư Tấn, kéo cô vào trong vòng tay của mình.
Cô hoảng sợ nhìn Lâm Thế Tráng đang ở gần trong gang tấc, thân thể ngã vào trong ngực anh ta, được anh ta bảo vệ chặt chẽ.
Chiếc xe vào lúc này lướt qua hai người với tốc độ cực nhanh, hòa vào dòng xe, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Mạc Niệm Niệm nhanh chóng dừng lại bên lề đường, cô ấy chạy ra khỏi xe: “Xe đó bị sao vậy? Tấn Tấn, cậu ổn không?”
Chỉ hoảng sợ chứ không gặp nguy hiểm gì!
Thư Tấn không quan tâm đến an nguy của bản thân, trước tiên nhìn Bé Đằng trong ngực, cậu nhóc vẫn bình yên vô sự, đang dùng cánh tay nhỏ bé nghịch mái tóc dài của cô, vui vẻ cười toe toét.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lại nhận ra mình vẫn được Lâm Thế Tráng bảo vệ trong vòng tay, tư thế vô cùng thân mật.
Ở trong góc, Thư Kha cũng lấy điện thoại di động ra chụp lại, xem xong bức ảnh, môi cô ta nhếch lên một tia châm chọc.
Dù thế nào đi nữa, thủ đoạn nhỏ này của cô ta cuối cùng cũng đã đạt được rồi!
Không đợi Thư Tấn phản ứng, Mạc Niệm Niệm đã nhanh chóng nói trước cô một bước.
Con ngươi của Lâm Thế Tráng co rút lại, anh ta sửng sốt: “Tại sao lại bị bệnh?"
Mạc Niệm Niệm lại nói: “Bị dị ứng hóa chất, suýt phải nhập viện rồi! Không chỉ vậy, vì lần bị bệnh này mà mẹ chồng cô ấy suýt chút nữa đã đoạt lấy đứa bé!"
Đọc truyện tại đây.
Nghe Mạc Niệm Niệm cố ý cường điệu như vậy, Thư Tấn không nói nên lời.
Lâm Thế Tráng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Loại hóa chất nào mà có thể khiến em bị dị ứng?"
"Được rồi, không làm phiền hai người ôn lại chuyện cũ! Tôi sẽ dẫn Bé Đằng đi đâu đó chơi một lát!" Mạc Niệm Niệm chỉ tay về phía trung tâm vui chơi do khách sạn chuẩn bị cho khách và trẻ em ở gần đó. Bên trong có một hồ bơi lớn, còn có những quả bóng biển, Bé Đằng cũng rất thích.
Khi chỉ còn lại hai người, Lâm thế Tráng nắm lấy tay cô, ánh mắt quan tâm, vẻ mặt lộ rõ vẻ để ý, thậm chí giọng nói còn tràn đầy lo lắng: “Nói cho anh biết, đó là loại hóa chất gì khiến em bị dị ứng? Bây giờ thế nào rồi?”
Khi đang nói chuyện, anh ta vén tay áo của cô lên.
Động tác có phần trực tiếp và cũng quá nhanh, khiến Thư Tấn không kịp ngăn cản.
Trên làn da trắng như tuyết không có gì bất thường, mỏng manh giống như da em bé mới được sinh ra.
Lâm Thế Tráng trong chốc lát thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng buông tay ra: “Bây giờ đều ổn chứ?"
Thư Tấn gật đầu, dùng thủ ngữ ra hiệu: “Không sao rồi, đừng nghe Niệm Niệm nói, cô ấy chỉ là chuyện bé xé ra to thôi.”
“Chuyện dị ứng này nếu như nghiêm trọng thì có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của em! Tấn Tấn, em không thể bất cẩn như vậy!”
Lâm Thế Tráng là một bác sĩ, tương đối nhạy cảm hơn với vấn đề này.
Đặc biệt khi gặp người anh ta quan tâm, anh ta sẽ không bao giờ xem nhẹ.
Cô lắc đầu, biểu hiện rằng mình không sao.
Nhưng Lâm Thế Tráng vẫn không yên tâm, dặn đi dặn lại rất nhiều, cuối cùng anh ta nghĩ gì đó và nói: “Em đã uống thuốc lần trước anh đưa chưa?”
Cô cúi đầu, thuốc bắc anh đưa cho cô đều là thuốc bắc đã nấu chín, chỉ cần bảo quản trong tủ lạnh, mỗi ngày có thể cho vào lò vi sóng trước khi uống, rất tiện lợi.
Anh ta luôn là một người tỉ mỉ như vậy.
Đặc biệt là khi giải quyết các vấn đề của cô, không một chút sơ sót.
Thật đáng tiếc, giữa hai người rốt cuộc cũng không có duyên phận.
Phần tình cảm này của anh ta, Thư Tấn chỉ đành phụ lòng.
“Hiệu quả thế nào? Cổ họng của em có cảm thấy tốt hơn không?" Lâm Thế Tráng hỏi.
Thư Tấn nghĩ một chút, có thể là do thời gian uống thuốc quá ngắn, hoặc có thể là không đúng bệnh, cô không cảm thấy bất kỳ sự chuyển biến tốt nào.
Vì vậy, cô dùng thủ ngữ nói: “Em đã bị mất giọng nhiều năm rồi, khó mà chữa khỏi ngay lập tức, Thế Tráng, em hiểu lòng tốt của anh, nhưng sau này...”
Không biết vì sao, cô chưa kịp nói hết thì anh ta đã cản lại.
Bàn tay to với những khớp xương thon dài ngăn cô lại, nắm chặc tay cô, khẽ cười, sau đó anh ta nói: “Chỉ cần có một chút tác dụng cũng được, cổ họng của em không phải một hai ngày là có thể chữa khỏi. Nhưng dùng càng lâu, thì tin rằng một ngày nào đó, em có thể nói lại được!”
Đây là mục tiêu mà Lâm Thế Tráng đã và đang nỗ lực thực hiện. Hai người lớn lên cùng nhau. Khi còn bé, giọng nói của Thư Tấn ngọt ngào và êm tai, đó mới là cô hoàn hảo nhất. Dù có dùng bao nhiêu cách đi chăng nữa, có trả giá nhiều thế nào, anh ta cũng phải tìm cách để cô bình phục trở lại!
Trong chốc lát, Thư Tấn không biết phải nói gì.
Chỉ cảm thấy nơi nào đó trong tim mình như một tảng băng lạnh giá bao năm nay đang lặng lẽ tan ra từng chút một.
Không liên quan đến tình yêu, nhưng lại tràn đầy xúc động.
Nhưng hai người đều không biết, ở đầu cầu thang lầu hai, một bóng người quen thuộc đang đứng ở đó, nhìn đôi nam nữ đang tán gẫu ở bàn ăn dưới lầu, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.
Thư Kha nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, sau đó cầm điện thoại đi nhanh vào nhà vệ sinh.
Sau khi chỉnh sửa một chút, cô ta gửi nó cho Lệ Chấn Nam.
Khi móng tay màu đỏ sắp chạm vào nút "gửi", thì dừng lại…
Chỉ là những tấm ảnh này, Lâm Thế Tráng và Thư Tấn không có bất kỳ hành động thân mật nào, cho dù bị Lệ Chấn Nam nhìn thấy, thì thế nào?
Ước chừng cũng không tạo nổi sóng gió gì, Thư Kha muốn từ bỏ, nhưng vẫn hơi không cam tâm, nghĩ một chút thì bấm một cuộc điện thoại.
“Giúp tôi làm chuyện này đi!”
Sau khi cúp điện thoại, nhìn qua chiếc gương trong phòng tắm, đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc của người phụ nữ khẽ nhếch lên, vẻ khinh thường tràn ngập trong đáy mắt càng trở nên rõ ràng và nham hiểm.
Ăn xong bữa tối, Thư Tấn và Mạc Niệm Niệm sau khi tính tiền thì rời khỏi nhà hàng, Lâm Thế Tráng cũng lên lầu để dùng bữa với bạn bè.
Mạc Niệm Niệm muốn đến bãi đậu xe để lấy xe, Thư Tấn vừa mới ăn no, ôm Bé Đằng ở bên đường chờ cô ấy, cậu nhóc tương đối hiếu động, nằm trong vòng tay của cô, bàn tay nhỏ bé không ngừng chỉ vào những chiếc xe đang chạy qua chạy lại trên đường, còn rất phấn khích.
Đối với con nít thì thứ gì cũng tương đối mới lạ, cũng khó trách, ai bảo Bé Đằng còn quá nhỏ?
Thư Tấn ôm cậu nhóc cười cười, đứng ở bên đường hứng gió đêm, mặc cho cậu nhóc nhìn những chiếc xe đang chạy trên đường.
Đột nhiên, một chiếc đèn pha sáng chói đập vào mắt Thư Tấn, khiến cô không mở mắt được, chiếc xe lao tới nhanh chóng đâm sầm vào cô với tốc độ cực nhanh.
Trong một khoảnh khắc, Thư Tấn sửng sốt gần như đã quên mất phản ứng.
Con người khi đối mặt với cú sốc kinh hoàng thì đều gần như ngây người ra, đôi chân giống như bị đông cứng lại, máu trong người lúc này cũng như ngừng lại.
Cho dù Thư Tấn có phản ứng lại thì cũng đã quá muộn, tốc độ của một người làm sao có thể so sánh với tốc độ của ô tô?
Chiếc xe rõ ràng đang nhắm về phía cô, nó chạy rất nhanh, đợi Thư Tấn phản ứng lại thì chiếc xe đã đến gần trong gang tấc, cô ôm đứa bé chạy về phía nhà hàng. Khi khủng hoảng ập đến, người cô nghĩ đến chính là Lệ Đằng đang nằm trong ngực cô.
Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để đứa trẻ gặp bất cứ nguy hiểm gì!
Lúc này Mạc Niệm Niệm cũng lái xe đến, cảm thấy tình huống phía trước có gì đó bất thường, nhưng khi cô lái xe đuổi theo thì đã quá muộn rồi!
Chiếc ô tô màu đen nhắm thẳng vào Thư Tấn, vượt lên lối đi dành cho người qua đường, ngay lúc nó chuẩn bị đâm vào cô, một lực vô cùng lớn từ bên cạnh ập đến, kéo lấy cánh tay của Thư Tấn, kéo cô vào trong vòng tay của mình.
Cô hoảng sợ nhìn Lâm Thế Tráng đang ở gần trong gang tấc, thân thể ngã vào trong ngực anh ta, được anh ta bảo vệ chặt chẽ.
Chiếc xe vào lúc này lướt qua hai người với tốc độ cực nhanh, hòa vào dòng xe, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Mạc Niệm Niệm nhanh chóng dừng lại bên lề đường, cô ấy chạy ra khỏi xe: “Xe đó bị sao vậy? Tấn Tấn, cậu ổn không?”
Chỉ hoảng sợ chứ không gặp nguy hiểm gì!
Thư Tấn không quan tâm đến an nguy của bản thân, trước tiên nhìn Bé Đằng trong ngực, cậu nhóc vẫn bình yên vô sự, đang dùng cánh tay nhỏ bé nghịch mái tóc dài của cô, vui vẻ cười toe toét.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lại nhận ra mình vẫn được Lâm Thế Tráng bảo vệ trong vòng tay, tư thế vô cùng thân mật.
Ở trong góc, Thư Kha cũng lấy điện thoại di động ra chụp lại, xem xong bức ảnh, môi cô ta nhếch lên một tia châm chọc.
Dù thế nào đi nữa, thủ đoạn nhỏ này của cô ta cuối cùng cũng đã đạt được rồi!