Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 486
Chương 486
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Đường Hoa Nguyệt cùng Đường Hàn Khiết mới đưa đưa bố trở lại bệnh viện.
Gió đêm thổi dịu nhẹ Đường Hoa Nguyệt đứng ở cổng bệnh viện nhìn người em gái đã rất lâu rồi không gặp “Đi hóng gió sap?”
“Đúng vậy, anh đi đến bãi biển nhé, trước đây khi chúng ta mệt mỏi chúng ta thích nhất đến nơi đó ngây người ra”
Đường ven biển dài đến hơn một trăm cây số nổi danh với lướt sóng, khiến nơi này có được “Ngày hè vô tận”, ngay đến cả thái bình dương cũng đều phải bởi bờ biển nơi đây đẹp đẽ rộng rãi mà ẩm đảm phai mờ đi.
Đường Hoa Nguyệt và Đường Hàn Khiết tìm một khối đá ngầm ngồi xuống, nhìn trên bờ biển này không ngớt khen ngợi cảm thấy trong lòng mình cũng trẻ hơn rất nhiều.
“Em mới bao nhiêu tiều, đừng có nói những lời như bà cụ non được không?”
Đường Hàn Khiết cầm lấy chai bia, dùng cùi chỏ đánh vào Đường Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt cười dựa vào trên người anh trai “Vốn dĩ chính là, em là con thứ ba của mẹ, là bà dì già rồi. Không giống như tổng giám đốc Đường của chúng ta, phong nhã hào hoa, độc thân quý tộc…”
Đường Hàn Khiết bất đắc dĩ cười cợt: “Đừng có nói móc anh, em tưởng rằng anh muốn độc thân sao?”
Đường Hoa Nguyệt nháy mắt mấy cái cũng có chút cảm thán thế sự vô thường ai có thể nghĩ rằng trước đây khuôn mặt thép kia ở Los Angeles vô tư, cuộc đời không gần gũi giống như hoàn toàn không có cảm giác “quý báu”, nếu như bây giờ vì người phụ nữa kia mà hàng đêm khó ngủ thì sao chứ?
Giữa con người với nhau, quả nhiên chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đường Hàn Khiết dẫm nát không khí trong tay bật nắp “Em thì sao? Anh làm sao nghe Cận Minh nói, Hoắc Anh Tuấn sống ở nhà em rồi?”
“Đúng vậy” Đường Hoa Nguyệt thở dài “Anh ấy đầu tiên là vì cứu em bị thông báo bệnh hiểm nghèo, lại vì cứu con trai em chút nữa trúng đạn mà chết, em… em không thể không phải là người chứ các em?”
“Không có. Em vẫn là em, anh ấy vẫn là anh ấy tạm thời vẫn chưa đến mức “Chúng tôi”. Em và Hoắc Anh Tuấn…. bất kể nghĩ như thế nào cũng không cảm thấy không thể bắt đầu lại ở bên nhau lại tự đầu được. Hơn nữa cho dù là bây giờ nhớ đến anh ấy, trong lòng em còn thỉnh thoảnh dâng lên sự thù hận. Những hồi ức đau khổ kia thật giống như là khắc vào trong xương cốt của em, khó có thể loại bỏ nữa rồi”
“Vậy tình yêu thì sao?”
“Cái gì?” Đường Hoa Nguyệt có chút hoảng hốt hỏi lại.
“Em nói anh vẫn chưa có cách nào loại bỏ hận thù đối với nó, vậy tình yêu thì sao? Yêu có thể một lần nữa dâng lên không?”
Đường Hoa Nguyệt không trả lời, quay đầu nhìn về phía ánh trăng ở dưới biển sóng không ngừng cuồn cuộn, trong chớp mắt có hàng nghìn lần muốn nói nhưng cuối cùng chỉ là nhàn nhạt trả lời một câu: “Em không biết.”
Đường Hàn Khiết uống rượu, đường quay về chỉ có thể Đường Hoa Nguyệt mở ra.
Bọn họ trước đây ở Los Angeles, đều là sống trong cùng một nhà, Đường Hoa Nguyệt vốn nghĩ đêm nay kéo Đường Hàn Khiết trở lại thì được rồi, thế nhưng ai biết nửa đường Đường Hàn Khiết lại không biết làm sao mà không vui lòng, nhất quyết phải về nhà gần Beverly hills.
Đường Hoa Nguyệt nghĩ một lúc, có chút đau lòng gật đầu, cô biết nơi đó cách gia tộc Rutgers gần nhất cũng chính là nơi cách Elly gần nhất.
Xe thay đổi đường, Đường Hàn Khiết yên lòng nhắm mắt lại uống nhiều rượu gò má có chút đỏ, Đường Hoa Nguyệt biết thực ra anh ấy đến Los Angeles lâu như vậy ngay đến gặp mặt Elly cũng không gặp.
Nội Tâm của anh trai nhất định rất đau khổ.
Không biết thế nào, Đường Hoa Nguyệt dĩ nhiên lại không có ý nhắc đến Hoắc Anh Tuấn, nhớ đến anh với mấy năm trước tính cách thay đổi rất nhiều, nhớ đến ánh mắt giả vờ đáng thương của anh nhớ đến vết thương đầy rẫy trên người anh.
Quên đi, lát nữa về vẫn nói với anh một tiếng là mình đi Mỹ rồi… Nếu không làm chủ nhân của anh bỏ mặc ở trong nhà, cũng có chút đáng thương.
Đường Hoa Nguyệt nghĩ, thế nhưng cô vẫn chưa đồng ý làm chủ nhân của anh, anh chính là mặt dày mày dạn ở xuống đất mà bò lên.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Đường Hoa Nguyệt cùng Đường Hàn Khiết mới đưa đưa bố trở lại bệnh viện.
Gió đêm thổi dịu nhẹ Đường Hoa Nguyệt đứng ở cổng bệnh viện nhìn người em gái đã rất lâu rồi không gặp “Đi hóng gió sap?”
“Đúng vậy, anh đi đến bãi biển nhé, trước đây khi chúng ta mệt mỏi chúng ta thích nhất đến nơi đó ngây người ra”
Đường ven biển dài đến hơn một trăm cây số nổi danh với lướt sóng, khiến nơi này có được “Ngày hè vô tận”, ngay đến cả thái bình dương cũng đều phải bởi bờ biển nơi đây đẹp đẽ rộng rãi mà ẩm đảm phai mờ đi.
Đường Hoa Nguyệt và Đường Hàn Khiết tìm một khối đá ngầm ngồi xuống, nhìn trên bờ biển này không ngớt khen ngợi cảm thấy trong lòng mình cũng trẻ hơn rất nhiều.
“Em mới bao nhiêu tiều, đừng có nói những lời như bà cụ non được không?”
Đường Hàn Khiết cầm lấy chai bia, dùng cùi chỏ đánh vào Đường Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt cười dựa vào trên người anh trai “Vốn dĩ chính là, em là con thứ ba của mẹ, là bà dì già rồi. Không giống như tổng giám đốc Đường của chúng ta, phong nhã hào hoa, độc thân quý tộc…”
Đường Hàn Khiết bất đắc dĩ cười cợt: “Đừng có nói móc anh, em tưởng rằng anh muốn độc thân sao?”
Đường Hoa Nguyệt nháy mắt mấy cái cũng có chút cảm thán thế sự vô thường ai có thể nghĩ rằng trước đây khuôn mặt thép kia ở Los Angeles vô tư, cuộc đời không gần gũi giống như hoàn toàn không có cảm giác “quý báu”, nếu như bây giờ vì người phụ nữa kia mà hàng đêm khó ngủ thì sao chứ?
Giữa con người với nhau, quả nhiên chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đường Hàn Khiết dẫm nát không khí trong tay bật nắp “Em thì sao? Anh làm sao nghe Cận Minh nói, Hoắc Anh Tuấn sống ở nhà em rồi?”
“Đúng vậy” Đường Hoa Nguyệt thở dài “Anh ấy đầu tiên là vì cứu em bị thông báo bệnh hiểm nghèo, lại vì cứu con trai em chút nữa trúng đạn mà chết, em… em không thể không phải là người chứ các em?”
“Không có. Em vẫn là em, anh ấy vẫn là anh ấy tạm thời vẫn chưa đến mức “Chúng tôi”. Em và Hoắc Anh Tuấn…. bất kể nghĩ như thế nào cũng không cảm thấy không thể bắt đầu lại ở bên nhau lại tự đầu được. Hơn nữa cho dù là bây giờ nhớ đến anh ấy, trong lòng em còn thỉnh thoảnh dâng lên sự thù hận. Những hồi ức đau khổ kia thật giống như là khắc vào trong xương cốt của em, khó có thể loại bỏ nữa rồi”
“Vậy tình yêu thì sao?”
“Cái gì?” Đường Hoa Nguyệt có chút hoảng hốt hỏi lại.
“Em nói anh vẫn chưa có cách nào loại bỏ hận thù đối với nó, vậy tình yêu thì sao? Yêu có thể một lần nữa dâng lên không?”
Đường Hoa Nguyệt không trả lời, quay đầu nhìn về phía ánh trăng ở dưới biển sóng không ngừng cuồn cuộn, trong chớp mắt có hàng nghìn lần muốn nói nhưng cuối cùng chỉ là nhàn nhạt trả lời một câu: “Em không biết.”
Đường Hàn Khiết uống rượu, đường quay về chỉ có thể Đường Hoa Nguyệt mở ra.
Bọn họ trước đây ở Los Angeles, đều là sống trong cùng một nhà, Đường Hoa Nguyệt vốn nghĩ đêm nay kéo Đường Hàn Khiết trở lại thì được rồi, thế nhưng ai biết nửa đường Đường Hàn Khiết lại không biết làm sao mà không vui lòng, nhất quyết phải về nhà gần Beverly hills.
Đường Hoa Nguyệt nghĩ một lúc, có chút đau lòng gật đầu, cô biết nơi đó cách gia tộc Rutgers gần nhất cũng chính là nơi cách Elly gần nhất.
Xe thay đổi đường, Đường Hàn Khiết yên lòng nhắm mắt lại uống nhiều rượu gò má có chút đỏ, Đường Hoa Nguyệt biết thực ra anh ấy đến Los Angeles lâu như vậy ngay đến gặp mặt Elly cũng không gặp.
Nội Tâm của anh trai nhất định rất đau khổ.
Không biết thế nào, Đường Hoa Nguyệt dĩ nhiên lại không có ý nhắc đến Hoắc Anh Tuấn, nhớ đến anh với mấy năm trước tính cách thay đổi rất nhiều, nhớ đến ánh mắt giả vờ đáng thương của anh nhớ đến vết thương đầy rẫy trên người anh.
Quên đi, lát nữa về vẫn nói với anh một tiếng là mình đi Mỹ rồi… Nếu không làm chủ nhân của anh bỏ mặc ở trong nhà, cũng có chút đáng thương.
Đường Hoa Nguyệt nghĩ, thế nhưng cô vẫn chưa đồng ý làm chủ nhân của anh, anh chính là mặt dày mày dạn ở xuống đất mà bò lên.