Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 478
Chương 478
Cô biết Tân Kỳ Tân năm đó tập trung nghiên cứu các bệnh về máu cũng là vì sức khỏe của cô và Thi Tịnh, trải qua nhiều năm nghiên cứu đã đạt được những thành tựu đáng nể. Đường Hoa Nguyệt cảm thấy rất vui mừng cho nên cũng tình nguyện nghe anh ta kể về mấy vấn đề chuyên môn này.
Người ta nói bệnh lâu ngày thì thành thầy, Đường Hoa Nguyệt chiến đấu với bệnh bạch cầu nhiều năm như vậy cũng cảm thấy mình có thể xem như là nửa chuyên gia rồi. Sau khi cô vào cửa lại không ngừng thảo luận với Tân Kỳ Tân về vị tiết sĩ y học anh ta mới gặp hoặc là một số vấn đề khó khăn xuất hiện khi viết luận văn.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt Hoắc Anh Tuấn vô cùng chói mắt.
Anh cũng rất muốn cùng Đường Hoa Nguyệt thoải mái trò chuyện về cuộc sống hay về công việc của nhau, giống như hai người bạn thân cùng chia sẻ với người kia về những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày không mấy quan trọng.
Thế nhưng những điều đó chưa bao giờ xảy ra. Đường Hoa Nguyệt không thể nào dùng vẻ mặt ôn hòa giống như khi nói chuyện với Tân Kỳ Tân để đối diện với anh, cô không có kiên nhãn, cũng không hề có hứng thú.
Anh cùng Đường Hoa Nguyệt ở bên nhau từ trước đến giờ chỉ toàn là âm mưu, lợi ích và quá khứ khó mà chịu đựng nổi.
Hoắc Anh Tuấn ôm áo mưa mấy đứa nhỏ cởi ra đứng tại chỗ không nhúc nhích, từng giọt nước nhỏ xuống sàn nhà đọng lại thành một vũng nước.
Đường Hoa Nguyệt nhìn bộ dạng Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc đứng ở cửa cảm thấy hôm nay anh có chút kì lạ. Nếu là bình thường với tính tình đó anh đã sớm đi qua đây câu được câu không mà nói chuyện chứ không phải im lặng như từ nãy tới giờ.
Cô đưa ba đứa nhỏ đi thay quần áo lúc trở lại phòng khách thì thấy Hoắc Anh Tuấn vẫn đứng như bức tượng ở trước cửa ra vào, áo thun mỏng mặc trên người đã ướt đẫm từ lâu.
Đường Hoa Nguyệt nhíu mày, hơi tức giận đi tới bên người Hoắc Anh Tuấn, cầm lấy quần áo ướt sũng trong tay anh đưa cho bảo mẫu mang vào phòng vệ sinh sau đó đẩy lưng Hoắc Anh Tuấn về phòng của anh.
“Hoắc Anh Tuấn, anh đứng đó không nhúc nhích là chờ sét đánh có phải không? Có biết cơ thể mình bây giờ như thế nào không mà còn ra ngoài dầm mưa, nếu lại phát sốt rồi làm miệng vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao? Anh vẫn còn muốn lừa tôi nữa có phải không?”
Hoắc Anh Tuấn sau khi lấy lại tỉnh thần mới phát hiện ra chiếc khăn mặt Đường Hoa Nguyệt ném vào lòng mình, anh có chút không kịp phản ứng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang ôm lấy cánh tay tựa vào trên cửa, đáy lòng yên tĩnh đột nhiên nổ tung lên một tia lửa nhỏ.
Anh chợt cay đẳng nghĩ, cô ấy cũng ở đây à, giả vờ quan tâm mình sao?
Đường Hoa Nguyệt thấy anh như vậy, trong lòng nặng nề cũng buông lỏng ra, giọng điệu cũng có sự thay đổi nhỏ.
“Được rồi, nhanh thu dọn đồ đạc, lát nữa ra ăn cơm”
Cô ấy thật sự quan tâm mình.
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn thoáng chốc trở nên vui vẻ. Anh nhìn bóng lưng Đường Hoa Nguyệt rời đi mà cảm thấy vui mừng, cô không chỉ lo anh bị mắc mưa mà cô còn đến gọi anh đi ăn cơm.
Sự tự tin của một người đàn ông ngay lập tức trở về, đúng vậy, Tân Kỳ Tân lâu như vậy mới xuất hiện, lâu đến nỗi bản thân anh cũng đã quên mất người này. Một người không hề có cảm giác tồn tại như vậy sao có thể trở thành mối đe dọa được.
Anh và anh ta không giống nhau, đêm qua anh còn ngủ chung giường với Đường Hoa Nguyệt, trên đời này làm gì có người đàn ông nào được đối xử như anh.
Chú chó săn lông vàng ướt sũng nước mưa lại chạy vào phòng tắm nhanh chóng làm bản thân mình khô ráo thơm tho rồi nhiệt tình chạy ra ngoài nịnh nọt chủ nhân.
“Dì Trần, trong nhà có còn thịt bò Úc M9 không? Tôi định làm món đó.”
“Có có, mấy thứ đắt tiền như vậy bà chủ không nói chúng tôi sẽ không tùy tiện đụng vào.”
Cô biết Tân Kỳ Tân năm đó tập trung nghiên cứu các bệnh về máu cũng là vì sức khỏe của cô và Thi Tịnh, trải qua nhiều năm nghiên cứu đã đạt được những thành tựu đáng nể. Đường Hoa Nguyệt cảm thấy rất vui mừng cho nên cũng tình nguyện nghe anh ta kể về mấy vấn đề chuyên môn này.
Người ta nói bệnh lâu ngày thì thành thầy, Đường Hoa Nguyệt chiến đấu với bệnh bạch cầu nhiều năm như vậy cũng cảm thấy mình có thể xem như là nửa chuyên gia rồi. Sau khi cô vào cửa lại không ngừng thảo luận với Tân Kỳ Tân về vị tiết sĩ y học anh ta mới gặp hoặc là một số vấn đề khó khăn xuất hiện khi viết luận văn.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt Hoắc Anh Tuấn vô cùng chói mắt.
Anh cũng rất muốn cùng Đường Hoa Nguyệt thoải mái trò chuyện về cuộc sống hay về công việc của nhau, giống như hai người bạn thân cùng chia sẻ với người kia về những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày không mấy quan trọng.
Thế nhưng những điều đó chưa bao giờ xảy ra. Đường Hoa Nguyệt không thể nào dùng vẻ mặt ôn hòa giống như khi nói chuyện với Tân Kỳ Tân để đối diện với anh, cô không có kiên nhãn, cũng không hề có hứng thú.
Anh cùng Đường Hoa Nguyệt ở bên nhau từ trước đến giờ chỉ toàn là âm mưu, lợi ích và quá khứ khó mà chịu đựng nổi.
Hoắc Anh Tuấn ôm áo mưa mấy đứa nhỏ cởi ra đứng tại chỗ không nhúc nhích, từng giọt nước nhỏ xuống sàn nhà đọng lại thành một vũng nước.
Đường Hoa Nguyệt nhìn bộ dạng Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc đứng ở cửa cảm thấy hôm nay anh có chút kì lạ. Nếu là bình thường với tính tình đó anh đã sớm đi qua đây câu được câu không mà nói chuyện chứ không phải im lặng như từ nãy tới giờ.
Cô đưa ba đứa nhỏ đi thay quần áo lúc trở lại phòng khách thì thấy Hoắc Anh Tuấn vẫn đứng như bức tượng ở trước cửa ra vào, áo thun mỏng mặc trên người đã ướt đẫm từ lâu.
Đường Hoa Nguyệt nhíu mày, hơi tức giận đi tới bên người Hoắc Anh Tuấn, cầm lấy quần áo ướt sũng trong tay anh đưa cho bảo mẫu mang vào phòng vệ sinh sau đó đẩy lưng Hoắc Anh Tuấn về phòng của anh.
“Hoắc Anh Tuấn, anh đứng đó không nhúc nhích là chờ sét đánh có phải không? Có biết cơ thể mình bây giờ như thế nào không mà còn ra ngoài dầm mưa, nếu lại phát sốt rồi làm miệng vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao? Anh vẫn còn muốn lừa tôi nữa có phải không?”
Hoắc Anh Tuấn sau khi lấy lại tỉnh thần mới phát hiện ra chiếc khăn mặt Đường Hoa Nguyệt ném vào lòng mình, anh có chút không kịp phản ứng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang ôm lấy cánh tay tựa vào trên cửa, đáy lòng yên tĩnh đột nhiên nổ tung lên một tia lửa nhỏ.
Anh chợt cay đẳng nghĩ, cô ấy cũng ở đây à, giả vờ quan tâm mình sao?
Đường Hoa Nguyệt thấy anh như vậy, trong lòng nặng nề cũng buông lỏng ra, giọng điệu cũng có sự thay đổi nhỏ.
“Được rồi, nhanh thu dọn đồ đạc, lát nữa ra ăn cơm”
Cô ấy thật sự quan tâm mình.
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn thoáng chốc trở nên vui vẻ. Anh nhìn bóng lưng Đường Hoa Nguyệt rời đi mà cảm thấy vui mừng, cô không chỉ lo anh bị mắc mưa mà cô còn đến gọi anh đi ăn cơm.
Sự tự tin của một người đàn ông ngay lập tức trở về, đúng vậy, Tân Kỳ Tân lâu như vậy mới xuất hiện, lâu đến nỗi bản thân anh cũng đã quên mất người này. Một người không hề có cảm giác tồn tại như vậy sao có thể trở thành mối đe dọa được.
Anh và anh ta không giống nhau, đêm qua anh còn ngủ chung giường với Đường Hoa Nguyệt, trên đời này làm gì có người đàn ông nào được đối xử như anh.
Chú chó săn lông vàng ướt sũng nước mưa lại chạy vào phòng tắm nhanh chóng làm bản thân mình khô ráo thơm tho rồi nhiệt tình chạy ra ngoài nịnh nọt chủ nhân.
“Dì Trần, trong nhà có còn thịt bò Úc M9 không? Tôi định làm món đó.”
“Có có, mấy thứ đắt tiền như vậy bà chủ không nói chúng tôi sẽ không tùy tiện đụng vào.”