Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoại truyện 5: Lời cầu hôn của Lục Hạo (2)
Mặc dù đã được Bạch Lăng Diệp cùng Vương Giai Kỳ động viên tinh thần, nhưng Hàn Lạc Vi vẫn mang tâm trạng rối bời đi tới buổi hẹn.
Địa điểm Lục Hạo chọn là công viên giải trí, cả buổi Hàn Lạc Vi đều mang tâm trạng hồi hộp, Lục Hạo cũng cảm thấy Hàn Lạc Vi hôm nay có chút không thích hợp, nhưng vì ngày hôm nay anh đã phải lên kế hoạch gần một tuần, không thể hủy bỏ được.
Vì vậy hai người mỗi người đều mang tâm trạng phức tạp trong buổi hẹn hò này.
Đến cuối ngày, các trò chơi dường như đều đã chơi một lượt, đứng trước vòng quay ngựa gỗ Hàn Lạc Vi ngước mắt nhìn Lục Hạo, chẳng lẽ suy nghĩ của cô là sai? Không phải anh muốn nói lời chia tay với cô?
Bỗng nhiên đèn vụt tắt, Lục Hạo quay qua nhìn cô, "Lạc Vi! Anh có chuyện muốn nói với em!"
"!!!" Trong đầu Hàn Lạc Vi liền hiện lên tín hiệu cảnh báo, cuối cùng cũng tới rồi! Cô quay qua nhìn xung quanh, không còn một ai ở đây, Chẳng lẽ anh thật sự muốn chia tay với cô? Chẳng lẽ bọn họ đến đây là kết thúc rồi sao?Mặc dù rất không cam lòng, nhưng Hàn Lạc Vi vẫn gật đầu, "Được!" trong lòng lại thầm nhủ, chỉ cần anh nói ra từ kia, cô nhất định sẽ không đồng ý.
Nghe được lời nói của Hàn Lạc Vi, Lục Hạo vui mừng lập tức hít sâu một hơi lấy dũng khí rồi nói, "Lạc Vi, chúng ta quen nhau cũng đã lâu, thời gian này anh có chút không quan tâm đến em, là lỗi của anh, khiến em không vui, ngày hôm nay anh hẹn em đến đây là muốn nói với em, Hàn Lạc Vi! Em có đồng ý gả cho anh khô..."
Lời của anh còn chưa nói xong, Hàn Lạc Vi đã cắt ngang, "Em không đồng ý!"
Lúc này đèn đột nhiên sáng lên, tư thế của Lục Hạo đang là một chân quỳ gối tay cầm nhẫn, anh vẫn còn ngỡ ngàng trước câu trả lời của cô.
Mà Hàn Lạc Vi lúc này cũng bình tĩnh lại, cô ngơ ngác nhìn Lục Hạo, ánh mắt kinh ngạc, cô vừa nghe thấy cái gì? Không phải lời chia tay mà là lời cầu hôn!!!
Hàn Lạc Vi cố trấn tĩnh lại che giấu đi sự kinh ngạc của mình, cô không thể để anh biết vì suy nghĩ vớ vẩn kia mà cô mới thốt lên là không đồng ý được, Cô mỉm cười nhìn anh, "Em đùa đấy! Ý em là em đồng ý!" "Hả?" Lục Hạo ngây người nhìn cô, như vậy là cô đồng ý hay không đồng ý?
Mà nhóm người nào đó ở trong góc tối cũng đang ngơ ngác nhìn nhau, tình huống này bọn họ cũng không lường trước được.
"Lục Hạo! Anh không định đeo nhẫn cho em sao?" Hàn Lạc Vi giơ tay ra trước mặt Lục Hạo.
Lục Hạo hoàn hồn vội vã cầm nhẫn đeo vào tay Hàn Lạc Vi.
Lúc này nhóm người trong góc tối mới bước ra ngoài "Hôn đi! Hôn đi!"
Hàn Lạc Vi ngơ ngác nhìn mọi người, "Anh, chị dâu! Chị Giai Kỳ! Anh Hạo Thiên! Thì ra mọi người đều biết!"
Lục Hạo nắm lấy tay cô, "Lạc Vi! Là anh không cho bọn họ nói với em! Anh muốn cho em một bất ngờ!"
Hàn Lạc Vi ngẩng đầu nhìn mọi người, "Em không có trách mọi người! Cảm ơn mọi người đã tới! Hôm nay em rất vui! Cuối cùng Lục Hạo cũng cầu hôn em rồi!"Mọi người mỉm cười nhìn Hàn Lạc Vi.
Hàn Trạch Dương vỗ vai Lục Hạo, "Từ hôm nay cậu chính là em rể của tôi rồi! Nhớ chăm sóc con bé cho tốt!"
"Yên tâm đi tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy! Không để cô ấy phải chịu ấm ức!" Lục Hạo gật đầu dõng dạc nói.
"Này có phải mọi người quên gì rồi không? Chúng ta ra đây để làm gì?" Lăng Hạo Thiên đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy! Tại sao hai người còn chưa hôn vậy?" Bạch Lăng Diệp vui vẻ tiếp lời.
"Hôn đi! Hôn đi!" mọi người đồng thanh hô lên.
Mặt Hàn Lạc Vi có chút phiếm hồng vì xấu hổ.
Lục Hạo mỉm cười bước tới cúi đầu hôn lên môi cô.
Địa điểm Lục Hạo chọn là công viên giải trí, cả buổi Hàn Lạc Vi đều mang tâm trạng hồi hộp, Lục Hạo cũng cảm thấy Hàn Lạc Vi hôm nay có chút không thích hợp, nhưng vì ngày hôm nay anh đã phải lên kế hoạch gần một tuần, không thể hủy bỏ được.
Vì vậy hai người mỗi người đều mang tâm trạng phức tạp trong buổi hẹn hò này.
Đến cuối ngày, các trò chơi dường như đều đã chơi một lượt, đứng trước vòng quay ngựa gỗ Hàn Lạc Vi ngước mắt nhìn Lục Hạo, chẳng lẽ suy nghĩ của cô là sai? Không phải anh muốn nói lời chia tay với cô?
Bỗng nhiên đèn vụt tắt, Lục Hạo quay qua nhìn cô, "Lạc Vi! Anh có chuyện muốn nói với em!"
"!!!" Trong đầu Hàn Lạc Vi liền hiện lên tín hiệu cảnh báo, cuối cùng cũng tới rồi! Cô quay qua nhìn xung quanh, không còn một ai ở đây, Chẳng lẽ anh thật sự muốn chia tay với cô? Chẳng lẽ bọn họ đến đây là kết thúc rồi sao?Mặc dù rất không cam lòng, nhưng Hàn Lạc Vi vẫn gật đầu, "Được!" trong lòng lại thầm nhủ, chỉ cần anh nói ra từ kia, cô nhất định sẽ không đồng ý.
Nghe được lời nói của Hàn Lạc Vi, Lục Hạo vui mừng lập tức hít sâu một hơi lấy dũng khí rồi nói, "Lạc Vi, chúng ta quen nhau cũng đã lâu, thời gian này anh có chút không quan tâm đến em, là lỗi của anh, khiến em không vui, ngày hôm nay anh hẹn em đến đây là muốn nói với em, Hàn Lạc Vi! Em có đồng ý gả cho anh khô..."
Lời của anh còn chưa nói xong, Hàn Lạc Vi đã cắt ngang, "Em không đồng ý!"
Lúc này đèn đột nhiên sáng lên, tư thế của Lục Hạo đang là một chân quỳ gối tay cầm nhẫn, anh vẫn còn ngỡ ngàng trước câu trả lời của cô.
Mà Hàn Lạc Vi lúc này cũng bình tĩnh lại, cô ngơ ngác nhìn Lục Hạo, ánh mắt kinh ngạc, cô vừa nghe thấy cái gì? Không phải lời chia tay mà là lời cầu hôn!!!
Hàn Lạc Vi cố trấn tĩnh lại che giấu đi sự kinh ngạc của mình, cô không thể để anh biết vì suy nghĩ vớ vẩn kia mà cô mới thốt lên là không đồng ý được, Cô mỉm cười nhìn anh, "Em đùa đấy! Ý em là em đồng ý!" "Hả?" Lục Hạo ngây người nhìn cô, như vậy là cô đồng ý hay không đồng ý?
Mà nhóm người nào đó ở trong góc tối cũng đang ngơ ngác nhìn nhau, tình huống này bọn họ cũng không lường trước được.
"Lục Hạo! Anh không định đeo nhẫn cho em sao?" Hàn Lạc Vi giơ tay ra trước mặt Lục Hạo.
Lục Hạo hoàn hồn vội vã cầm nhẫn đeo vào tay Hàn Lạc Vi.
Lúc này nhóm người trong góc tối mới bước ra ngoài "Hôn đi! Hôn đi!"
Hàn Lạc Vi ngơ ngác nhìn mọi người, "Anh, chị dâu! Chị Giai Kỳ! Anh Hạo Thiên! Thì ra mọi người đều biết!"
Lục Hạo nắm lấy tay cô, "Lạc Vi! Là anh không cho bọn họ nói với em! Anh muốn cho em một bất ngờ!"
Hàn Lạc Vi ngẩng đầu nhìn mọi người, "Em không có trách mọi người! Cảm ơn mọi người đã tới! Hôm nay em rất vui! Cuối cùng Lục Hạo cũng cầu hôn em rồi!"Mọi người mỉm cười nhìn Hàn Lạc Vi.
Hàn Trạch Dương vỗ vai Lục Hạo, "Từ hôm nay cậu chính là em rể của tôi rồi! Nhớ chăm sóc con bé cho tốt!"
"Yên tâm đi tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy! Không để cô ấy phải chịu ấm ức!" Lục Hạo gật đầu dõng dạc nói.
"Này có phải mọi người quên gì rồi không? Chúng ta ra đây để làm gì?" Lăng Hạo Thiên đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy! Tại sao hai người còn chưa hôn vậy?" Bạch Lăng Diệp vui vẻ tiếp lời.
"Hôn đi! Hôn đi!" mọi người đồng thanh hô lên.
Mặt Hàn Lạc Vi có chút phiếm hồng vì xấu hổ.
Lục Hạo mỉm cười bước tới cúi đầu hôn lên môi cô.