Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Bí Ẩn - Chương 113: Chuyển nhà
Lúc này Bạch Lăng Diệp vẫn đang bận rộn ở trong bếp, ngay cả khi Hàn Trạch Dương bước vào mà cô cũng không nhận ra.
Hàn Trạch Dương yên lặng đứng ở cửa phòng bếp ngắm nhìn cô, giây phút này anh đột nhiên cảm thấy thật yên bình và hạnh phúc.
Mãi tới khi Bạch Lăng Diệp cho chỗ há cảo đã làm vào nồi hấp sau đó ngẩng đầu lên, thấy Hàn Trạch Dương cô kinh ngạc hỏi: "Anh, anh đứng đây từ bao giờ vậy?"
Hàn Trạch Dương liếc nhìn đồng hồ ở trên tường, "Anh vừa mới qua đây thôi, chỉ là thấy em chăm chú quá nên không muốn làm phiền!" Nói rồi anh liếc nhìn chiếc nồi hấp ở trên bếp, "Em đang làm há cảo sao?"
Bạch Lăng Diệp gật đầu: "Phải! Không phải anh nói muốn ăn sao?"
Hàn Trạch Dương nhẹ gật đầu: "Ừm!" sau đó anh nhìn cô khẽ nói: "Cái đó, hình như là đồ của em đã được dọn sang nhà anh rồi!"
Nghe đến đây Bạch Lăng Diệp hơi khựng lại một chút sau đó quay sang nhìn anh: "Ừm, là mẹ em giúp em dọn đồ, đợi chút nữa ăn tối xong, em sẽ sang sắp xếp lại đồ!"
"Được!" Hàn Trạch Dương khẽ trả lời, anh không dám nói với cô là đồ của cô đã bị mẹ anh sắp xếp vào tủ quần áo của anh rồi, "Vậy có cần anh giúp đỡ gì không?" Hàn Trạch Dương nhìn vào phòng bếp hỏi cô.
"Vậy anh giúp em lấy đĩa đi, sủi cảo gần chín rồi, đợi chút là có thể dùng bữa!"
Hàn Trạch Dương gật đầu đi tới tủ bếp, lấy ra hai chiếc đĩa đặt lên kệ bếp bên cạnh cô.
Đợi thêm vài phút, sủi cảo đã chín, có thể bày ra đĩa, những chiếc sủi cảo nóng hôi hổi được bày ra đĩa một cách đẹp mắt.
Sau khi ăn xong bữa tối, Bạch Lăng Diệp thu dọn một chút liền theo Hàn Trạch Dương sang nhà anh, mặc dù cô đã tới đây mấy lần, nhưng lần này là cô chuyển đến sống ở đây nên vẫn cảm thấy có chút khó tả.
Hàn Trạch Dương lấy ra một đôi dép đi trong nhà mới tinh đưa cho cô, từ nay em dùng đôi dép này nhé, trong nhà có một ít đồ đạc, nếu em cần thêm thứ gì thì để ngày mai chúng ta đi mua.
Bạch Lăng Diệp gật đầu đáp một tiếng: "Được!" sau đó xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà.
Hàn Trạch Dương bước vào sau đó quay lại nói với cô: "Trước, em tạm ở phòng của mẹ anh trước nhé, vì dù sao bà ấy cũng chuyển sang nhà em rồi!" nói rồi anh bước tới mở cửa phòng cho Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp gật đầu: "Ừm!" trong lòng cô lại thở phào một hơi, may mà anh không bảo bọn họ ở chung một phòng.
Bạch Lăng Diệp nhìn căn phòng trống trơn thì quay sang hỏi Hàn Trạch Dương: "Trạch Dương, cái đó, đồ của em ở đâu?"
"À!" Hàn Trạch Dương gãi đầu, "Thật ra thì quần áo của em đang treo trong tủ của anh, còn mấy đồ đạc còn lại đều đang để trong phòng của anh!"
"Cái gì?" Bạch Lăng Diệp có chút hốt hoảng. Không phải chứ, mẹ cô thật là, bọn họ còn chưa có kết hôn, ngay cả lễ đính hôn cũng bị hủy bỏ vậy mà đồ dùng cá nhân của cô, bà lại có thể đem để ở phòng của anh, bà có còn coi cô là con gái không vậy hả?
Bạch Lăng Diệp thở dài: "Thôi được rồi, để em sắp xếp lại chúng!"
"Vậy để anh giúp em!"
"Ừm!" Bạch Lăng Diệp gật gật đầu cùng Hàn Trạch Dương đi qua phòng ngủ của anh.
Bạch Lăng Diệp có chút hồi hộp, đây vẫn là lần đầu tiên cô bước vào phòng ngủ của anh, mặc dù cô đã qua đây mấy lần, nhưng đều chỉ ở phòng khách và phòng bếp, vẫn chưa có cơ hội vào phòng ngủ của anh.
Hàn Trạch Dương mở cửa cho cô, Bạch Lăng Diệp bước vào, đập vào mắt cô là tông màu đen trắng kết hợp hoàn hảo.
Đúng vậy, cả căn phòng này chỉ có hai màu đen và trắng, từ trần nhà cho đến ga trải giường đều chỉ có hai màu đen trắng.
Bạch Lăng Diệp nhìn cả căn phòng sau đó thầm nghĩ, xem ra bình thường người đàn ông của cô sống cũng quá nhạt nhẽo rồi.
Bạch Lăng Diệp nhìn quanh, thấy mấy túi đồ của cô đang để ở góc phòng, cô liền đi tới xách chúng lên.
Hàn Trạch Dương liền tiến tới nắm lấy tay cô, "Để anh giúp em!"
Bạch Lăng Diệp gật đầu, buông mấy cái túi xuống, cô đi tới cạnh tủ quần áo chỉ chỉ, "Quần áo của em ở trong này phải không?"
"Ừ!" Hàn Trạch Dương gật đầu sau đó giúp cô xách mấy túi đồ ở góc phòng sang phòng cô.
Bạch Lăng Diệp mở tủ quần áo ra, quả nhiên quần áo của cô đều được treo ở bên cạnh quần áo của Hàn Trạch Dương.
Nhìn những bộ quần áo đầy màu sắc của cô được treo bên cạnh những bộ quần áo chỉ duy nhất hai màu đen và trắng kia trông thật là chói mắt.
Vì sao mà ngay đến quần áo của anh cũng chỉ có hai màu vậy chứ? Bây giờ cô mới để ý tới từ trước tới nay Hàn Trạch Dương vẫn luôn chỉ mặc đồ màu đen, ngay cả đồ mặc ở nhà cũng vậy, chỉ trừ có một chiếc áo len lần trước cô mua cho anh là có màu nâu nhạt.
Bạch Lăng Diệp thở dài, xem ra cô phải thay đổi lại thế giới quan của người đàn ông này rồi.
Hàn Trạch Dương yên lặng đứng ở cửa phòng bếp ngắm nhìn cô, giây phút này anh đột nhiên cảm thấy thật yên bình và hạnh phúc.
Mãi tới khi Bạch Lăng Diệp cho chỗ há cảo đã làm vào nồi hấp sau đó ngẩng đầu lên, thấy Hàn Trạch Dương cô kinh ngạc hỏi: "Anh, anh đứng đây từ bao giờ vậy?"
Hàn Trạch Dương liếc nhìn đồng hồ ở trên tường, "Anh vừa mới qua đây thôi, chỉ là thấy em chăm chú quá nên không muốn làm phiền!" Nói rồi anh liếc nhìn chiếc nồi hấp ở trên bếp, "Em đang làm há cảo sao?"
Bạch Lăng Diệp gật đầu: "Phải! Không phải anh nói muốn ăn sao?"
Hàn Trạch Dương nhẹ gật đầu: "Ừm!" sau đó anh nhìn cô khẽ nói: "Cái đó, hình như là đồ của em đã được dọn sang nhà anh rồi!"
Nghe đến đây Bạch Lăng Diệp hơi khựng lại một chút sau đó quay sang nhìn anh: "Ừm, là mẹ em giúp em dọn đồ, đợi chút nữa ăn tối xong, em sẽ sang sắp xếp lại đồ!"
"Được!" Hàn Trạch Dương khẽ trả lời, anh không dám nói với cô là đồ của cô đã bị mẹ anh sắp xếp vào tủ quần áo của anh rồi, "Vậy có cần anh giúp đỡ gì không?" Hàn Trạch Dương nhìn vào phòng bếp hỏi cô.
"Vậy anh giúp em lấy đĩa đi, sủi cảo gần chín rồi, đợi chút là có thể dùng bữa!"
Hàn Trạch Dương gật đầu đi tới tủ bếp, lấy ra hai chiếc đĩa đặt lên kệ bếp bên cạnh cô.
Đợi thêm vài phút, sủi cảo đã chín, có thể bày ra đĩa, những chiếc sủi cảo nóng hôi hổi được bày ra đĩa một cách đẹp mắt.
Sau khi ăn xong bữa tối, Bạch Lăng Diệp thu dọn một chút liền theo Hàn Trạch Dương sang nhà anh, mặc dù cô đã tới đây mấy lần, nhưng lần này là cô chuyển đến sống ở đây nên vẫn cảm thấy có chút khó tả.
Hàn Trạch Dương lấy ra một đôi dép đi trong nhà mới tinh đưa cho cô, từ nay em dùng đôi dép này nhé, trong nhà có một ít đồ đạc, nếu em cần thêm thứ gì thì để ngày mai chúng ta đi mua.
Bạch Lăng Diệp gật đầu đáp một tiếng: "Được!" sau đó xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà.
Hàn Trạch Dương bước vào sau đó quay lại nói với cô: "Trước, em tạm ở phòng của mẹ anh trước nhé, vì dù sao bà ấy cũng chuyển sang nhà em rồi!" nói rồi anh bước tới mở cửa phòng cho Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp gật đầu: "Ừm!" trong lòng cô lại thở phào một hơi, may mà anh không bảo bọn họ ở chung một phòng.
Bạch Lăng Diệp nhìn căn phòng trống trơn thì quay sang hỏi Hàn Trạch Dương: "Trạch Dương, cái đó, đồ của em ở đâu?"
"À!" Hàn Trạch Dương gãi đầu, "Thật ra thì quần áo của em đang treo trong tủ của anh, còn mấy đồ đạc còn lại đều đang để trong phòng của anh!"
"Cái gì?" Bạch Lăng Diệp có chút hốt hoảng. Không phải chứ, mẹ cô thật là, bọn họ còn chưa có kết hôn, ngay cả lễ đính hôn cũng bị hủy bỏ vậy mà đồ dùng cá nhân của cô, bà lại có thể đem để ở phòng của anh, bà có còn coi cô là con gái không vậy hả?
Bạch Lăng Diệp thở dài: "Thôi được rồi, để em sắp xếp lại chúng!"
"Vậy để anh giúp em!"
"Ừm!" Bạch Lăng Diệp gật gật đầu cùng Hàn Trạch Dương đi qua phòng ngủ của anh.
Bạch Lăng Diệp có chút hồi hộp, đây vẫn là lần đầu tiên cô bước vào phòng ngủ của anh, mặc dù cô đã qua đây mấy lần, nhưng đều chỉ ở phòng khách và phòng bếp, vẫn chưa có cơ hội vào phòng ngủ của anh.
Hàn Trạch Dương mở cửa cho cô, Bạch Lăng Diệp bước vào, đập vào mắt cô là tông màu đen trắng kết hợp hoàn hảo.
Đúng vậy, cả căn phòng này chỉ có hai màu đen và trắng, từ trần nhà cho đến ga trải giường đều chỉ có hai màu đen trắng.
Bạch Lăng Diệp nhìn cả căn phòng sau đó thầm nghĩ, xem ra bình thường người đàn ông của cô sống cũng quá nhạt nhẽo rồi.
Bạch Lăng Diệp nhìn quanh, thấy mấy túi đồ của cô đang để ở góc phòng, cô liền đi tới xách chúng lên.
Hàn Trạch Dương liền tiến tới nắm lấy tay cô, "Để anh giúp em!"
Bạch Lăng Diệp gật đầu, buông mấy cái túi xuống, cô đi tới cạnh tủ quần áo chỉ chỉ, "Quần áo của em ở trong này phải không?"
"Ừ!" Hàn Trạch Dương gật đầu sau đó giúp cô xách mấy túi đồ ở góc phòng sang phòng cô.
Bạch Lăng Diệp mở tủ quần áo ra, quả nhiên quần áo của cô đều được treo ở bên cạnh quần áo của Hàn Trạch Dương.
Nhìn những bộ quần áo đầy màu sắc của cô được treo bên cạnh những bộ quần áo chỉ duy nhất hai màu đen và trắng kia trông thật là chói mắt.
Vì sao mà ngay đến quần áo của anh cũng chỉ có hai màu vậy chứ? Bây giờ cô mới để ý tới từ trước tới nay Hàn Trạch Dương vẫn luôn chỉ mặc đồ màu đen, ngay cả đồ mặc ở nhà cũng vậy, chỉ trừ có một chiếc áo len lần trước cô mua cho anh là có màu nâu nhạt.
Bạch Lăng Diệp thở dài, xem ra cô phải thay đổi lại thế giới quan của người đàn ông này rồi.