Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
Sau khi đưa Vương Giai Kỳ về nhà, Bạch Lăng Diệp liền tức tốc lái xe tới cửa hàng lễ phục.
Bên trong cửa hàng, Hàn Trạch Dương đang ngồi chờ cô ở ghế sô pha, thỉnh thoảng có mấy khách hàng nữ đi qua sẽ khe khẽ liếc mắt nhìn anh một cái.
Hàn Trạch Dương làm như không quan tâm, ánh mắt anh chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh cửa ra vào của cửa hàng.
Từ bên ngoài cửa kính Bạch Lăng Diệp đã thấy tất cả, cô mỉm cười chậm rãi khoan thai mở cửa bước vào. Vương Giai Kỳ nói đúng, chồng cô đúng là có sức hút vô cùng lớn với phái nữ, nhưng như vậy thì đã sao? Bọn họ cũng chỉ có thể nhìn chứ đâu có thể sờ?
Bạch Lăng Diệp vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của mọi người trong cửa hàng, nhân viên cửa hàng vừa thấy cô liền cung kính bước đến muốn dẫn cô tới chỗ Hàn Trạch Dương nhưng bọn họ đều đã chậm một bước.
Ngay khi cô vừa bước vào thì người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha đã lập tức đứng dậy nhanh chân bước về phía cô.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh khẽ đưa tay vòng qua ôm lấy eo cô dịu dàng hỏi:"Sao lại tới muộn như vậy?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười nhìn anh, "Em phải đưa Giai Kỳ về sau đó mới qua đây!" Cô ngẩng đầu thì thầm, "À! Nói cho anh biết một chuyện nhé! Lăng Hạo Thiên chắc là sắp được làm cha rồi! Nhưng mà chuyện này anh phải giữ bí mật với anh ấy đấy!"
"Ồ vậy sao?" Hàn Trạch Dương cúi đầu thì thầm bên tai cô, "Vậy thì anh cũng phải cố gắng để không thua cậu ấy mới được!"
Mặt Bạch Lăng Diệp lập tức đỏ bừng, cô vội vã đẩy anh ra, "Anh nói cái gì vậy hả? Đang ở nơi đông người đấy! Em đi thay lễ phục trước đây!"
Hàn Trạch Dương cười cười nhìn bóng dáng cô chạy trốn, anh thản nhiên bước theo phía sau cô.
Bước vào phòng thay đồ, Bạch Lăng Diệp quay lại nhìn anh, "Anh đi theo em làm cái gì?"
"Không phải em nói đi thay lễ phục sao?"
"Nhưng đây là phòng thay đồ nữ!" Bạch Lăng Diệp chỉ chỉ vào tấm biển bên cạnh cửa.
"Có gì khác nhau sao?"
Bạch Lăng Diệp trừng mắt nhìn anh, "Vậy tối nay anh ngủ ở sô pha hay ở giường chắc cũng không có gì khác nhau đâu nhỉ?"
"Anh nghĩ lại rồi! Vẫn là có sự khác biệt! Bà xã à! Em mau thay đồ đi! Anh ở ngoài chờ em!"
Bạch Lăng Diệp nhìn bộ dáng giả vờ nghiêm túc của anh không nhịn được mà bật cười, cô quay người đi vào phòng thay đồ.
Rất nhanh Bạch Lăng Diệp liền bước ra, Hàn Trạch Dương đứng trước cửa phòng thay đồ kinh ngạc nhìn cô.
Bạch Lăng Diệp thấy anh nhìn chằm chằm mình như vậy thì khó hiểu nhìn anh, "Sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?"
Hàn Trạch Dương hoàn hồn, lập tức đưa tay kéo cô ôm vào lòng, "Lăng Diệp! Anh hối hận rồi!"
"Hả?" Bạch Lăng Diệp bị kinh ngạc cùng khó hiểu khiến cô không kịp phản ứng.
"Lăng Diệp! Anh đột nhiên không muốn đưa em đi dự tiệc nữa? Chỉ muốn giữ em lại cho riêng mình!"
Bạch Lăng Diệp cuối cùng cũng hiểu ra, cô mỉm cười hỏi: "Sao vậy? Hôm nay em đẹp lắm sao?"
Hàn Trạch Dương gật gật đầu, "Đúng vậy! Hôm nay em đẹp đến mức anh không muốn để người ta thấy bộ dạng của em lúc này!" Mặc dù đây là lần thứ hai nhìn thấy cô mặc bộ lễ phục này, nhưng mà lần này cô thay đổi kiểu tóc một chút, hiệu ứng liền thay đổi theo, bây giờ trông cô gợi cảm và hút hồn hơn lúc trước rất nhiều.
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Thôi nào! Anh là Hàn tổng của tập đoàn quốc tế Hàn thị đấy, sao có thể nhỏ nhen như vậy hả? Em đẹp như vậy? Không phải anh nên tự hào sao? Hơn nữa anh mới là chồng của em! Anh ghen tị với bọn họ làm cái gì?"
"Nhưng nếu anh cứ muốn nhỏ nhen thì sao?"
Bạch Lăng Diệp lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn choàng, cô choàng qua người mình, che đi phần lưng bị hở. Mặc dù cô rất thích thiết kế của chiếc váy này, nhưng mà phần lưng của chiếc váy hơi hở khiến cô cảm thấy không được tự nhiên nên cô đã có chuẩn bị từ trước. Bây giờ thì tốt rồi, vừa hợp ý cô lại có thể khiến Hàn Trạch Dương yên tâm hơn.
"Bây giờ thì được rồi chứ?"
Hàn Trạch Dương gật đầu, "Nhưng mà anh vẫn không yên tâm để em một mình!"
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Vậy thì anh nên ở bên cạnh em mọi lúc mọi nơi! Mau đi thôi! Nếu không chúng ta sẽ muộn mất!"
Hàn Trạch Dương dịu dàng nắm lấy tay cô, cả hai cùng rời khỏi cửa hàng trước những ánh mắt ngưỡng mộ của nhân viên trong cửa hàng.
Ra tới cửa, Lục Hạo đã lái xe tới chờ sẵn bên ngoài, "Hai người cuối cùng cũng ra ngoài rồi! Muộn thêm chút nữa thì chúng ta sẽ không kịp mất!" Lục Hạo vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
Bạch Lăng Diệp quay người nhìn Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương mỉm cười, "Lên xe đi! Anh bảo cậu ấy tới đón chúng ta! Xe của em, anh đã bảo tài xế lái về nhà rồi!"
Hai người nhanh chóng lên xe, Lục Hạo nhanh chóng khởi động xe hoà vào dòng người, qua gương chiếu hậu, anh ta khẽ liếc Bạch Lăng Diệp mở lời, "Lăng Diệp! Tối nay cô đẹp thật đấy!"
Bên trong cửa hàng, Hàn Trạch Dương đang ngồi chờ cô ở ghế sô pha, thỉnh thoảng có mấy khách hàng nữ đi qua sẽ khe khẽ liếc mắt nhìn anh một cái.
Hàn Trạch Dương làm như không quan tâm, ánh mắt anh chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh cửa ra vào của cửa hàng.
Từ bên ngoài cửa kính Bạch Lăng Diệp đã thấy tất cả, cô mỉm cười chậm rãi khoan thai mở cửa bước vào. Vương Giai Kỳ nói đúng, chồng cô đúng là có sức hút vô cùng lớn với phái nữ, nhưng như vậy thì đã sao? Bọn họ cũng chỉ có thể nhìn chứ đâu có thể sờ?
Bạch Lăng Diệp vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của mọi người trong cửa hàng, nhân viên cửa hàng vừa thấy cô liền cung kính bước đến muốn dẫn cô tới chỗ Hàn Trạch Dương nhưng bọn họ đều đã chậm một bước.
Ngay khi cô vừa bước vào thì người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha đã lập tức đứng dậy nhanh chân bước về phía cô.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh khẽ đưa tay vòng qua ôm lấy eo cô dịu dàng hỏi:"Sao lại tới muộn như vậy?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười nhìn anh, "Em phải đưa Giai Kỳ về sau đó mới qua đây!" Cô ngẩng đầu thì thầm, "À! Nói cho anh biết một chuyện nhé! Lăng Hạo Thiên chắc là sắp được làm cha rồi! Nhưng mà chuyện này anh phải giữ bí mật với anh ấy đấy!"
"Ồ vậy sao?" Hàn Trạch Dương cúi đầu thì thầm bên tai cô, "Vậy thì anh cũng phải cố gắng để không thua cậu ấy mới được!"
Mặt Bạch Lăng Diệp lập tức đỏ bừng, cô vội vã đẩy anh ra, "Anh nói cái gì vậy hả? Đang ở nơi đông người đấy! Em đi thay lễ phục trước đây!"
Hàn Trạch Dương cười cười nhìn bóng dáng cô chạy trốn, anh thản nhiên bước theo phía sau cô.
Bước vào phòng thay đồ, Bạch Lăng Diệp quay lại nhìn anh, "Anh đi theo em làm cái gì?"
"Không phải em nói đi thay lễ phục sao?"
"Nhưng đây là phòng thay đồ nữ!" Bạch Lăng Diệp chỉ chỉ vào tấm biển bên cạnh cửa.
"Có gì khác nhau sao?"
Bạch Lăng Diệp trừng mắt nhìn anh, "Vậy tối nay anh ngủ ở sô pha hay ở giường chắc cũng không có gì khác nhau đâu nhỉ?"
"Anh nghĩ lại rồi! Vẫn là có sự khác biệt! Bà xã à! Em mau thay đồ đi! Anh ở ngoài chờ em!"
Bạch Lăng Diệp nhìn bộ dáng giả vờ nghiêm túc của anh không nhịn được mà bật cười, cô quay người đi vào phòng thay đồ.
Rất nhanh Bạch Lăng Diệp liền bước ra, Hàn Trạch Dương đứng trước cửa phòng thay đồ kinh ngạc nhìn cô.
Bạch Lăng Diệp thấy anh nhìn chằm chằm mình như vậy thì khó hiểu nhìn anh, "Sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?"
Hàn Trạch Dương hoàn hồn, lập tức đưa tay kéo cô ôm vào lòng, "Lăng Diệp! Anh hối hận rồi!"
"Hả?" Bạch Lăng Diệp bị kinh ngạc cùng khó hiểu khiến cô không kịp phản ứng.
"Lăng Diệp! Anh đột nhiên không muốn đưa em đi dự tiệc nữa? Chỉ muốn giữ em lại cho riêng mình!"
Bạch Lăng Diệp cuối cùng cũng hiểu ra, cô mỉm cười hỏi: "Sao vậy? Hôm nay em đẹp lắm sao?"
Hàn Trạch Dương gật gật đầu, "Đúng vậy! Hôm nay em đẹp đến mức anh không muốn để người ta thấy bộ dạng của em lúc này!" Mặc dù đây là lần thứ hai nhìn thấy cô mặc bộ lễ phục này, nhưng mà lần này cô thay đổi kiểu tóc một chút, hiệu ứng liền thay đổi theo, bây giờ trông cô gợi cảm và hút hồn hơn lúc trước rất nhiều.
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Thôi nào! Anh là Hàn tổng của tập đoàn quốc tế Hàn thị đấy, sao có thể nhỏ nhen như vậy hả? Em đẹp như vậy? Không phải anh nên tự hào sao? Hơn nữa anh mới là chồng của em! Anh ghen tị với bọn họ làm cái gì?"
"Nhưng nếu anh cứ muốn nhỏ nhen thì sao?"
Bạch Lăng Diệp lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn choàng, cô choàng qua người mình, che đi phần lưng bị hở. Mặc dù cô rất thích thiết kế của chiếc váy này, nhưng mà phần lưng của chiếc váy hơi hở khiến cô cảm thấy không được tự nhiên nên cô đã có chuẩn bị từ trước. Bây giờ thì tốt rồi, vừa hợp ý cô lại có thể khiến Hàn Trạch Dương yên tâm hơn.
"Bây giờ thì được rồi chứ?"
Hàn Trạch Dương gật đầu, "Nhưng mà anh vẫn không yên tâm để em một mình!"
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Vậy thì anh nên ở bên cạnh em mọi lúc mọi nơi! Mau đi thôi! Nếu không chúng ta sẽ muộn mất!"
Hàn Trạch Dương dịu dàng nắm lấy tay cô, cả hai cùng rời khỏi cửa hàng trước những ánh mắt ngưỡng mộ của nhân viên trong cửa hàng.
Ra tới cửa, Lục Hạo đã lái xe tới chờ sẵn bên ngoài, "Hai người cuối cùng cũng ra ngoài rồi! Muộn thêm chút nữa thì chúng ta sẽ không kịp mất!" Lục Hạo vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
Bạch Lăng Diệp quay người nhìn Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương mỉm cười, "Lên xe đi! Anh bảo cậu ấy tới đón chúng ta! Xe của em, anh đã bảo tài xế lái về nhà rồi!"
Hai người nhanh chóng lên xe, Lục Hạo nhanh chóng khởi động xe hoà vào dòng người, qua gương chiếu hậu, anh ta khẽ liếc Bạch Lăng Diệp mở lời, "Lăng Diệp! Tối nay cô đẹp thật đấy!"