Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
"Anh nói rồi, anh không có vị hôn thê nào khác ngoài em cả?"
"Vậy tại sao anh lại không vui?"
Hàn Trạch Dương nghiêm túc nhìn Bạch Lăng Diệp, "Em mải nói chuyện với người khác không để ý tới anh!"
"!!!" Bạch Lăng Diệp thở dài, "Thôi được rồi! Bảo bối à! Là em sai! Bây giờ chúng ta mau đi thử lễ phục được chứ?"
Thử lễ phục xong, Hàn Trạch Dương lại đưa Bạch Lăng Diệp ra ngoài cùng ăn tối, lúc hai người trở về nhà đã gần chín giờ, Vừa mở cửa hai người liền giật mình khi thấy Trần Nhã Tịnh đang ngồi trong phòng khách.
Thậm chí Bạch Lăng Diệp còn bị kinh ngạc đến mức quay ra cửa nhìn lại số nhà sau khi thấy đúng là số nhà mình cô mới lại bước vào, "Mẹ! Sao mẹ lại đến đây?"
Hàn Trạch Dương thì bình tĩnh hơn một chút, anh nhìn hai người bọn họ hỏi: "Mẹ tới tìm chúng con có việc sao?"
Trần Nhã Tịnh mỉm cười đứng dậy, "Hai đứa về muộn như vậy? Là đi hẹn hò sao?"
"Mẹ! Người nghĩ nhiều rồi! Bọn con hôm nay chỉ đi thử lễ phục cho tiệc tối ngày mai của công ty Trạch Dương, sau đó đi ăn tối mà thôi!" Bạch Lăng Diệp vội vã giải thích.
Trần Nhã Tịnh cười cười, "Có cái gì mà nghĩ nhiều chứ, nào hai đứa mau ngồi xuống, bọn ta có chuyện muốn bàn bạc với hai đứa!" Vừa nói bà vừa kéo tay Bạch Lăng Diệp, dắt cô ngồi xuống ghế.
Hàn Trạch Dương cũng ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh nhìn hai người.
"Có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng! Không cần phải vòng vo vậy đâu!" Vừa ngồi xuống Hàn Trạch Dương đã mở miệng.
Trần Nhã Tịnh đánh ánh mắt qua lườm con trai một cái, "Con không cần phải xỉa xói mẹ như vậy!" Rồi bà quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Là như này! Mẹ với mẹ con đã bàn bạc với nhau! Không phải hai đứa mới kết hôn sao? Vậy nhân kỳ nghỉ lễ này hai đứa đi du lịch đi! Cứ coi như là tuần trăng mật cũng được! Chỗ này mẹ có hai vé du lịch đến Jakarta vào ngày mồng ba Tết, hai đứa giữ lấy!" Nói rồi bà đưa hai tấm vé cho Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp vội vã xua tay, "Mẹ! Hai người không cần phải làm như vậy đâu! Bọn con cũng có ý định sẽ đi du lịch vào kỳ nghỉ lễ, nhưng mà là cả nhà chúng ta cùng đi!"
"Như vậy có phải là không thoả đáng lắm không?" Trần Nhã Tịnh khó xử hỏi.
"Mẹ! Năm mới vốn là dịp để mọi người trong gia đình xum họp với nhau mà, như vậy có gì không thoả đáng đâu chứ?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Trạch Dương nói đúng đấy mẹ! Năm mới vốn là dịp để gia đình quây quần bên nhau! Bọn con sao nỡ đi du lịch một mình bỏ lại mọi người chứ?"
Trần Nhã Tịnh gật đầu, "Vậy được rồi! Chuyện này mẹ sẽ bàn bạc lại với mẹ của con! Vậy hai tấm vé này?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười cầm lấy, "Hai tấm vé này cứ giữ lại đi! Để Trạch Dương đặt thêm ba vé cho mọi người là được rồi!"
Trần Nhã Tịnh gật đầu, "Vậy được rồi! Cũng muộn rồi! Hai đứa nghỉ ngơi sớm đi! Mẹ về đây!"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười đứng dậy tiễn bà ra về.
Quay trở lại cô nhìn chằm chằm Hàn Trạch Dương, "Này! Anh nói xem có phải tình cảm của chúng ta thể hiện ra ngoài chưa đủ nên bọn họ cứ muốn tác hợp cho chúng ta không?"
Hàn Trạch Dương lẳng lặng đứng dậy đi tới phía cô, "Anh thấy không phải bọn họ muốn tác hợp cho chúng ta..." Anh đột nhiên bế cô lên, "...mà là bọn họ muốn thúc giục chúng ta nhanh cho bọn họ bế cháu!" Nói rồi anh ôm cô tiến thẳng về phòng ngủ.
Bạch Lăng Diệp xấu hổ đấm nhẹ một cái vào ngực anh, "Anh này!" Rồi cô vùi chặt khuôn mặt mình vào lồng ngực ấm áp của anh.
Sáng hôm sau Bạch Lăng Diệp vui vẻ bước vào phòng làm việc, Lăng Hạo Thiên liếc nhìn cô cười cười, "Đúng là người mới kết hôn có khác, tâm trạng vui vẻ quá ha?"
Bạch Lăng Diệp cũng lười để ý tới lời châm chọc của anh ta, đặt túi xách lên bàn, bước tới cây treo đồ, cởi áo khoác ngoài treo lên sau đó khoác áo blouse vào, "Chiều nay tôi xin về sớm!"
"Không cần cô phải nói! Đã có người xin nghỉ cả buổi chiều giúp cô rồi!"
"Sao rồi? Bữa tiệc tối nay cô đã chuẩn bị gì chưa?"
Bạch Lăng Diệp liếc nhìn anh ta, "Thì ra mới sáng mà anh đã xuất hiện ở đây là vì chuyện này sao? Anh nghĩ tôi cần phải chuẩn bị gì sao?"
"Cũng đúng, việc mà mấy ngày nay cô làm đã rầm rộ như vậy, đâu cần phải chuẩn bị gì nữa! Dù sao thì cũng chúc cô may mắn!"
"Cảm ơn lời chúc của anh! Không còn việc gì nữa thì tôi phải làm việc đây!"
"Cô đây là muốn đuổi khéo ông chủ của mình sao?"
"Đúng vậy! Tôi là đang đuổi khéo anh đấy hay anh muốn tôi đuổi trực tiếp?"
"Thôi được rồi! Cô làm việc đi! Tôi không cản trở cô nữa!" Lăng Hạo Thiên dở khóc dở cười, chỉ có thể hoà hoãn, ai bảo người ta có tiền hơn anh, lại còn có thêm một ông chồng bá đạo chống lưng phía sau nữa chứ?
Bạch Lăng Diệp cười cười nhìn bóng lưng Lăng Hạo Thiên rời đi rồi dời mắt về chồng bệnh án trên bàn làm việc.
"Vậy tại sao anh lại không vui?"
Hàn Trạch Dương nghiêm túc nhìn Bạch Lăng Diệp, "Em mải nói chuyện với người khác không để ý tới anh!"
"!!!" Bạch Lăng Diệp thở dài, "Thôi được rồi! Bảo bối à! Là em sai! Bây giờ chúng ta mau đi thử lễ phục được chứ?"
Thử lễ phục xong, Hàn Trạch Dương lại đưa Bạch Lăng Diệp ra ngoài cùng ăn tối, lúc hai người trở về nhà đã gần chín giờ, Vừa mở cửa hai người liền giật mình khi thấy Trần Nhã Tịnh đang ngồi trong phòng khách.
Thậm chí Bạch Lăng Diệp còn bị kinh ngạc đến mức quay ra cửa nhìn lại số nhà sau khi thấy đúng là số nhà mình cô mới lại bước vào, "Mẹ! Sao mẹ lại đến đây?"
Hàn Trạch Dương thì bình tĩnh hơn một chút, anh nhìn hai người bọn họ hỏi: "Mẹ tới tìm chúng con có việc sao?"
Trần Nhã Tịnh mỉm cười đứng dậy, "Hai đứa về muộn như vậy? Là đi hẹn hò sao?"
"Mẹ! Người nghĩ nhiều rồi! Bọn con hôm nay chỉ đi thử lễ phục cho tiệc tối ngày mai của công ty Trạch Dương, sau đó đi ăn tối mà thôi!" Bạch Lăng Diệp vội vã giải thích.
Trần Nhã Tịnh cười cười, "Có cái gì mà nghĩ nhiều chứ, nào hai đứa mau ngồi xuống, bọn ta có chuyện muốn bàn bạc với hai đứa!" Vừa nói bà vừa kéo tay Bạch Lăng Diệp, dắt cô ngồi xuống ghế.
Hàn Trạch Dương cũng ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh nhìn hai người.
"Có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng! Không cần phải vòng vo vậy đâu!" Vừa ngồi xuống Hàn Trạch Dương đã mở miệng.
Trần Nhã Tịnh đánh ánh mắt qua lườm con trai một cái, "Con không cần phải xỉa xói mẹ như vậy!" Rồi bà quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Là như này! Mẹ với mẹ con đã bàn bạc với nhau! Không phải hai đứa mới kết hôn sao? Vậy nhân kỳ nghỉ lễ này hai đứa đi du lịch đi! Cứ coi như là tuần trăng mật cũng được! Chỗ này mẹ có hai vé du lịch đến Jakarta vào ngày mồng ba Tết, hai đứa giữ lấy!" Nói rồi bà đưa hai tấm vé cho Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp vội vã xua tay, "Mẹ! Hai người không cần phải làm như vậy đâu! Bọn con cũng có ý định sẽ đi du lịch vào kỳ nghỉ lễ, nhưng mà là cả nhà chúng ta cùng đi!"
"Như vậy có phải là không thoả đáng lắm không?" Trần Nhã Tịnh khó xử hỏi.
"Mẹ! Năm mới vốn là dịp để mọi người trong gia đình xum họp với nhau mà, như vậy có gì không thoả đáng đâu chứ?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Trạch Dương nói đúng đấy mẹ! Năm mới vốn là dịp để gia đình quây quần bên nhau! Bọn con sao nỡ đi du lịch một mình bỏ lại mọi người chứ?"
Trần Nhã Tịnh gật đầu, "Vậy được rồi! Chuyện này mẹ sẽ bàn bạc lại với mẹ của con! Vậy hai tấm vé này?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười cầm lấy, "Hai tấm vé này cứ giữ lại đi! Để Trạch Dương đặt thêm ba vé cho mọi người là được rồi!"
Trần Nhã Tịnh gật đầu, "Vậy được rồi! Cũng muộn rồi! Hai đứa nghỉ ngơi sớm đi! Mẹ về đây!"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười đứng dậy tiễn bà ra về.
Quay trở lại cô nhìn chằm chằm Hàn Trạch Dương, "Này! Anh nói xem có phải tình cảm của chúng ta thể hiện ra ngoài chưa đủ nên bọn họ cứ muốn tác hợp cho chúng ta không?"
Hàn Trạch Dương lẳng lặng đứng dậy đi tới phía cô, "Anh thấy không phải bọn họ muốn tác hợp cho chúng ta..." Anh đột nhiên bế cô lên, "...mà là bọn họ muốn thúc giục chúng ta nhanh cho bọn họ bế cháu!" Nói rồi anh ôm cô tiến thẳng về phòng ngủ.
Bạch Lăng Diệp xấu hổ đấm nhẹ một cái vào ngực anh, "Anh này!" Rồi cô vùi chặt khuôn mặt mình vào lồng ngực ấm áp của anh.
Sáng hôm sau Bạch Lăng Diệp vui vẻ bước vào phòng làm việc, Lăng Hạo Thiên liếc nhìn cô cười cười, "Đúng là người mới kết hôn có khác, tâm trạng vui vẻ quá ha?"
Bạch Lăng Diệp cũng lười để ý tới lời châm chọc của anh ta, đặt túi xách lên bàn, bước tới cây treo đồ, cởi áo khoác ngoài treo lên sau đó khoác áo blouse vào, "Chiều nay tôi xin về sớm!"
"Không cần cô phải nói! Đã có người xin nghỉ cả buổi chiều giúp cô rồi!"
"Sao rồi? Bữa tiệc tối nay cô đã chuẩn bị gì chưa?"
Bạch Lăng Diệp liếc nhìn anh ta, "Thì ra mới sáng mà anh đã xuất hiện ở đây là vì chuyện này sao? Anh nghĩ tôi cần phải chuẩn bị gì sao?"
"Cũng đúng, việc mà mấy ngày nay cô làm đã rầm rộ như vậy, đâu cần phải chuẩn bị gì nữa! Dù sao thì cũng chúc cô may mắn!"
"Cảm ơn lời chúc của anh! Không còn việc gì nữa thì tôi phải làm việc đây!"
"Cô đây là muốn đuổi khéo ông chủ của mình sao?"
"Đúng vậy! Tôi là đang đuổi khéo anh đấy hay anh muốn tôi đuổi trực tiếp?"
"Thôi được rồi! Cô làm việc đi! Tôi không cản trở cô nữa!" Lăng Hạo Thiên dở khóc dở cười, chỉ có thể hoà hoãn, ai bảo người ta có tiền hơn anh, lại còn có thêm một ông chồng bá đạo chống lưng phía sau nữa chứ?
Bạch Lăng Diệp cười cười nhìn bóng lưng Lăng Hạo Thiên rời đi rồi dời mắt về chồng bệnh án trên bàn làm việc.