Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111: Hai người lại bị bẫy nữa rồi!
Bạch Lăng Diệp cũng có chút mất tự nhiên khi nghe câu nói vừa rồi của Trần Nhã Tịnh.
Cái gì mà già rồi thì cổ hủ chứ? Bọn họ rõ ràng còn tân tiến hơn cả bọn cô nữa.
Bạch Lăng Diệp nhìn Hạ Mộng Di và Trần Nhã Tịnh lên tiếng, "Mẹ, Dì Trần, thật ra bọn con vẫn chưa có suy nghĩ đến vấn đề này!"
"Có cái gì mà phải suy nghĩ nữa chứ? Lăng Diệp à, bọn ta đã sắp xếp hết cả rồi, hai đứa không cần phải suy nghĩ cái gì hết!"
"Mẹ, ít nhất mẹ cũng phải cho bọn con một chút thời gian để suy nghĩ đã chứ?" Hàn Trạch Dương nhìn Trần Nhã Tịnh nói.
"Cái gì mà còn cần phải suy nghĩ, không phải mẹ đã nói cả rồi sao? Con còn cần suy nghĩ cái gì?"
Hàn Trạch Dương bị Trần Nhã Tịnh mắng thì liền im lặng cúi đầu, từ nhỏ tới lớn anh đều luôn nghe lời mẹ, không dám cãi lại bà ấy, vì bà ấy chính là người thân duy nhất của anh.
Hạ Mộng Di thì lại nhìn Bạch Lăng Diệp sau đó nắm lấy tay cô ôn nhu nói: "Lăng Diệp, mẹ biết, con vẫn còn đang đắn đo vì chuyện này, nhưng mà, mẹ cũng chỉ muốn nhìn thấy con hạnh phúc mà thôi, mẹ tin với phẩm chất của Trạch Dương, thì sau khi hai đứa ở chung với nhau thì nó sẽ chăm sóc tốt cho con, hơn nữa hai đứa cũng cần thời gian riêng tư để tìm hiểu nhau mà, phải không?"
Bạch Lăng Diệp nghe những lời này thì chỉ có thể cúi đầu cắn môi. Cô biết mẹ luôn suy nghĩ cho cô, bà luôn mong muốn cô được hạnh phúc, trong lòng cô cũng có chút dao động.
Trần Nhã Tịnh thấy cả hai người đều không nói gì thì liền vui vẻ nói: "Nếu hai đứa đã không có ý kiến gì thì quyết định như vậy đi! Còn về chỗ ở thì nếu hai đứa không muốn ở chung cư, thì mẹ có một căn biệt thự ở khu Hoa Đông, đến lúc đó hai đứa chuyển tới đó sống cũng được!"
"Biệt thự của mẹ?" Hàn Trạch Dương nhíu mày, tại sao anh lại không hề biết mẹ anh có một căn biệt thự chứ?
Trần Nhã Tịnh gật gật đầu, "Phải, đó là của hồi môn mà ông ngoại con để cho mẹ, vốn dĩ mẹ định để sau khi hai đứa kết hôn sẽ giao lại cho hai đứa!"
"Dì Trần, chuyện này sao có thể được cơ chứ? Đó là của hồi môn của dì sao có thể giao cho bọn con?" Bạch Lăng Diệp vừa nghe liền lập tức lên tiếng.
"Có gì không được cơ chứ, dù sao ta chỉ có một đứa con trai duy nhất là Trạch Dương, không giao cho nó thì còn giao cho ai được nữa?"
"Cái đó..." Bạch Lăng Diệp có chút bối rối.
Hàn Trạch Dương nhìn ra vẻ mặt bối rối của cô liền lên tiếng nói, "Cái đó, mẹ à, con nghĩ là bọn con vẫn nên sống ở chung cư thì hơn, dù sao bọn con cũng đã quen với nơi này, hơn nữa bọn con ở đây thì sẽ tiện chăm sóc cho mọi người!"
Trần Nhã Tịnh gật đầu cười, "Vậy được, vậy ngày mai, Lăng Diệp, con chuyển qua nhà dì đi, dì sẽ chuyển sang đây!"
"Mẹ định chuyển sang đây?"
"Dì chuyển sang đây?"
Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương lại cùng lúc lên tiếng.
"Cái đó, không phải đã quyết định là hai đứa sẽ sống chung sao? Vậy nên mẹ chuyển qua đây để lại không gian riêng tư cho hai đứa, hơn nữa mẹ chuyển sang đây rồi, sẽ có người bầu bạn với mẹ, hai đứa không phải lo!" nói rồi bà quay sang nhìn Hạ Mộng Di, "Phải không bà thông gia!"
Hạ Mộng Di vội vã gật đầu: "Phải, phải, phải!"
Trần Nhã Tịnh lúc này mới thở dài một hơi nói: "Cứ quyết định như vậy đi, mẹ mệt rồi, mẹ về nghỉ ngơi trước đây! Chị Hạ, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi!" Nói xong bà liền vươn vai đứng dậy đi về hướng cửa.
" Tôi cũng đi nghỉ ngay đây! Hai đứa cứ nói chuyện đi nhé, mẹ đi ngủ trước đây!" Nói xong Hạ Mộng Di cũng đứng dậy đi về phòng mình.
Lúc này phòng khách liền trở nên yên tĩnh, mãi một lúc sau Bạch Lăng Diệp mới lên tiếng, "Cái đó, Trạch Dương, có phải chúng ta lại bị bẫy nữa rồi hay không?"
"Đến bây giờ em mới nhận ra sao?" Hàn Trạch Dương điềm tĩnh hỏi lại cô.
Bạch Lăng Diệp ngơ ngác, đúng vậy, tại sao cô lại không nhận ra sớm hơn chứ, cùng một chiêu trò, lần trước đính hôn cũng vậy, lần này cũng vậy, tại sao hai người bọn họ lại rơi vào một cái bẫy những hai lần.
Bạch Lăng Diệp thở dài, có những người luôn có thể khiến bạn luôn vô tư mà lọt bẫy cho dù là bao nhiêu lần đi chăng nữa, đó chính là mẹ bạn, chính vì không thể kháng cự lại nên cô với Hàn Trạch Dương mới có thể lọt bẫy lần hai.
Qua một hồi lâu Bạch Lăng Diệp mới quay qua nhìn Hàn Trạch Dương, "Vậy, chuyện này anh tính làm sao?"
"Còn có thể làm sao nữa chứ? Không phải chỉ là sống chung thôi sao? Em còn sợ anh ăn em chắc?" Hàn Trạch Dương giở giọng điệu trêu đùa.
Bạch Lăng Diệp bị anh trêu đùa liền cười trêu ghẹo: "Anh nghĩ em sợ anh chắc, em chỉ sợ đến lúc đó người lo lắng không phải là em mà là anh thì có!"
"Ồ, vậy sao? Vậy thì anh đây rất sẵn lòng!" Hàn Trạch Dương cười cười nói.
"Hừ, anh là cái đồ vô sỉ, không nói chuyện với anh nữa!" Bạch Lăng Diệp hừ lạnh một tiếng sau đó đứng lên trở về phòng.
Hàn Trạch Dương cười cười sau đó cũng trở về nhà mình.
Cái gì mà già rồi thì cổ hủ chứ? Bọn họ rõ ràng còn tân tiến hơn cả bọn cô nữa.
Bạch Lăng Diệp nhìn Hạ Mộng Di và Trần Nhã Tịnh lên tiếng, "Mẹ, Dì Trần, thật ra bọn con vẫn chưa có suy nghĩ đến vấn đề này!"
"Có cái gì mà phải suy nghĩ nữa chứ? Lăng Diệp à, bọn ta đã sắp xếp hết cả rồi, hai đứa không cần phải suy nghĩ cái gì hết!"
"Mẹ, ít nhất mẹ cũng phải cho bọn con một chút thời gian để suy nghĩ đã chứ?" Hàn Trạch Dương nhìn Trần Nhã Tịnh nói.
"Cái gì mà còn cần phải suy nghĩ, không phải mẹ đã nói cả rồi sao? Con còn cần suy nghĩ cái gì?"
Hàn Trạch Dương bị Trần Nhã Tịnh mắng thì liền im lặng cúi đầu, từ nhỏ tới lớn anh đều luôn nghe lời mẹ, không dám cãi lại bà ấy, vì bà ấy chính là người thân duy nhất của anh.
Hạ Mộng Di thì lại nhìn Bạch Lăng Diệp sau đó nắm lấy tay cô ôn nhu nói: "Lăng Diệp, mẹ biết, con vẫn còn đang đắn đo vì chuyện này, nhưng mà, mẹ cũng chỉ muốn nhìn thấy con hạnh phúc mà thôi, mẹ tin với phẩm chất của Trạch Dương, thì sau khi hai đứa ở chung với nhau thì nó sẽ chăm sóc tốt cho con, hơn nữa hai đứa cũng cần thời gian riêng tư để tìm hiểu nhau mà, phải không?"
Bạch Lăng Diệp nghe những lời này thì chỉ có thể cúi đầu cắn môi. Cô biết mẹ luôn suy nghĩ cho cô, bà luôn mong muốn cô được hạnh phúc, trong lòng cô cũng có chút dao động.
Trần Nhã Tịnh thấy cả hai người đều không nói gì thì liền vui vẻ nói: "Nếu hai đứa đã không có ý kiến gì thì quyết định như vậy đi! Còn về chỗ ở thì nếu hai đứa không muốn ở chung cư, thì mẹ có một căn biệt thự ở khu Hoa Đông, đến lúc đó hai đứa chuyển tới đó sống cũng được!"
"Biệt thự của mẹ?" Hàn Trạch Dương nhíu mày, tại sao anh lại không hề biết mẹ anh có một căn biệt thự chứ?
Trần Nhã Tịnh gật gật đầu, "Phải, đó là của hồi môn mà ông ngoại con để cho mẹ, vốn dĩ mẹ định để sau khi hai đứa kết hôn sẽ giao lại cho hai đứa!"
"Dì Trần, chuyện này sao có thể được cơ chứ? Đó là của hồi môn của dì sao có thể giao cho bọn con?" Bạch Lăng Diệp vừa nghe liền lập tức lên tiếng.
"Có gì không được cơ chứ, dù sao ta chỉ có một đứa con trai duy nhất là Trạch Dương, không giao cho nó thì còn giao cho ai được nữa?"
"Cái đó..." Bạch Lăng Diệp có chút bối rối.
Hàn Trạch Dương nhìn ra vẻ mặt bối rối của cô liền lên tiếng nói, "Cái đó, mẹ à, con nghĩ là bọn con vẫn nên sống ở chung cư thì hơn, dù sao bọn con cũng đã quen với nơi này, hơn nữa bọn con ở đây thì sẽ tiện chăm sóc cho mọi người!"
Trần Nhã Tịnh gật đầu cười, "Vậy được, vậy ngày mai, Lăng Diệp, con chuyển qua nhà dì đi, dì sẽ chuyển sang đây!"
"Mẹ định chuyển sang đây?"
"Dì chuyển sang đây?"
Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương lại cùng lúc lên tiếng.
"Cái đó, không phải đã quyết định là hai đứa sẽ sống chung sao? Vậy nên mẹ chuyển qua đây để lại không gian riêng tư cho hai đứa, hơn nữa mẹ chuyển sang đây rồi, sẽ có người bầu bạn với mẹ, hai đứa không phải lo!" nói rồi bà quay sang nhìn Hạ Mộng Di, "Phải không bà thông gia!"
Hạ Mộng Di vội vã gật đầu: "Phải, phải, phải!"
Trần Nhã Tịnh lúc này mới thở dài một hơi nói: "Cứ quyết định như vậy đi, mẹ mệt rồi, mẹ về nghỉ ngơi trước đây! Chị Hạ, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi!" Nói xong bà liền vươn vai đứng dậy đi về hướng cửa.
" Tôi cũng đi nghỉ ngay đây! Hai đứa cứ nói chuyện đi nhé, mẹ đi ngủ trước đây!" Nói xong Hạ Mộng Di cũng đứng dậy đi về phòng mình.
Lúc này phòng khách liền trở nên yên tĩnh, mãi một lúc sau Bạch Lăng Diệp mới lên tiếng, "Cái đó, Trạch Dương, có phải chúng ta lại bị bẫy nữa rồi hay không?"
"Đến bây giờ em mới nhận ra sao?" Hàn Trạch Dương điềm tĩnh hỏi lại cô.
Bạch Lăng Diệp ngơ ngác, đúng vậy, tại sao cô lại không nhận ra sớm hơn chứ, cùng một chiêu trò, lần trước đính hôn cũng vậy, lần này cũng vậy, tại sao hai người bọn họ lại rơi vào một cái bẫy những hai lần.
Bạch Lăng Diệp thở dài, có những người luôn có thể khiến bạn luôn vô tư mà lọt bẫy cho dù là bao nhiêu lần đi chăng nữa, đó chính là mẹ bạn, chính vì không thể kháng cự lại nên cô với Hàn Trạch Dương mới có thể lọt bẫy lần hai.
Qua một hồi lâu Bạch Lăng Diệp mới quay qua nhìn Hàn Trạch Dương, "Vậy, chuyện này anh tính làm sao?"
"Còn có thể làm sao nữa chứ? Không phải chỉ là sống chung thôi sao? Em còn sợ anh ăn em chắc?" Hàn Trạch Dương giở giọng điệu trêu đùa.
Bạch Lăng Diệp bị anh trêu đùa liền cười trêu ghẹo: "Anh nghĩ em sợ anh chắc, em chỉ sợ đến lúc đó người lo lắng không phải là em mà là anh thì có!"
"Ồ, vậy sao? Vậy thì anh đây rất sẵn lòng!" Hàn Trạch Dương cười cười nói.
"Hừ, anh là cái đồ vô sỉ, không nói chuyện với anh nữa!" Bạch Lăng Diệp hừ lạnh một tiếng sau đó đứng lên trở về phòng.
Hàn Trạch Dương cười cười sau đó cũng trở về nhà mình.