Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Sáng hôm sau khi Tuyết Vũ tỉnh lại đã thấy Thiên Đức ngồi trên sô pha đối diện xử lý công việc. Cô lặng nhìn anh, dường như Thiên Đức cũng phát hiện ra, anh ngước mắt nhìn lại, Tuyết Vũ bối rối quay đi chỗ khác. Thiên Đức bỏ tập tài liệu xuống, anh đi đến cạnh giường cô, giọng có chút đùa cợt:
- Có cần tôi đưa em vào nhà vệ sinh không?
Tuyết Vũ đỏ mặt, cô vội xua tay:
- Không cần!
Nói xong cô bước xuống giường, có lẽ nằm đã lâu lại thêm không có chút sức lực nào, Tuyết Vũ bước đi loạng choạng. Thiên Đức nhanh chân đỡ lấy cô. Cuối cùng cô đành bất lực dựa vào anh.
Khi đi ra khỏi phòng vệ sinh, Tuyết Vũ nhìn thấy bát cháo nóng hổi đặt bên bàn còn Thiên Đức vẫn ngồi yên trên sô pha. Tần ngần một hồi cô mới lên tiếng:
- Tôi không sao rồi, lát nữa còn có y tá chăm sóc, nếu không được thì tôi gọi cho Hiểu Khiết, anh không cần ở đây nữa. Cảm ơn vì hôm qua đã giúp tôi đến bệnh viện.
Thiên Đức đặt tài liệu xuống bàn, ánh mắt nhìn cô như tìm tòi điều gì:
- Em khẳng định là Hiểu Khiết có thể đến?
Tuyết Vũ chợt nhớ ra hôm qua Hiểu Khiết vừa kết hôn. Vợ chồng bọn họ chắc đang du lịch ở tận Hawaii rồi. Cô cười gượng:
- Không có cô ấy thì còn có y tá, anh không cần bận tâm.
Ánh mắt Thiên Đức thoáng qua nét thất vọng, giọng anh trầm xuống:
- Sau khi em ăn hết tôi sẽ đi!
Tuyết Vũ biết không thể nói nổi anh, cô đành ngồi xuống giường cầm bát cháo lên. Quả thực từ tối qua đến giờ chưa ăn gì khiến cô rất đói. Cô cầm muỗng xúc từng thìa nhỏ cho lên miệng. Ngay từ miếng đầu tiên, Tuyết Vũ đã biết đây là cháo do dì Trương làm, lòng cô nổi lên chút ấm áp.
Sau khi ăn hết, Tuyết Vũ đưa mắt về phía Thiên Đức. Không cần nói anh cũng biết cô có ý đuổi người. Thiên Đức xếp tài liệu vào cặp. Lúc Tuyết Vũ tưởng anh chuẩn bị đi thì anh đột ngột quay lại, giọng anh hơi khàn:
- Bác sĩ bảo tình trạng này của em là thường xuyên xảy ra. Tại sao không đi khám mà lại uống thuốc giảm đau?
Tuyết Vũ ngẩn người, là anh đang quan tâm cô sao? Anh bây giờ sao lại muốn quan tâm cô, chẳng phải anh còn có Bạch Băng bên cạnh hay sao? Trong lòng cô nổi lên vị đắng chát. Giọng cô lạnh đi:
- Cảm ơn anh đã quan tâm nhưng sức khỏe của tôi, tôi tự biết, không dám làm phiền đến một người bận rộn như anh!
Thiên Đức cau mày, khóe miệng giật giật. Anh cố kiềm chế cơn tức giận, cười lạnh với cô:
- Tôi chỉ là muốn nhắc em lần sau có đau ốm gì cũng đừng để tôi nhìn thấy. Em chắc cũng không muốn tôi thương hại em?
Tuyết Vũ lặng người, cô quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ. Thiên Đức cầm cặp cất bước bỏ đi.
...
Tối, đã hơn 10h nhưng Thiên Đức vẫn còn ở phòng làm việc. Anh cố hoàn thành những hạng mục còn lại. Thực ra chúng không cần gấp nhưng anh là muốn bận rộn một chút để khỏi nghĩ đến Tuyết Vũ. Cuối cùng cũng xong, Thiên Đức đứng lặng trước cửa kính, bên dưới thành phố ngập tràn ánh đèn rực rỡ. Nơi đó ồn ào tới mức nào, vui vẻ đến mức nào có biết anh nơi đây tâm hồn trống trải vô cùng không?
Thiên Đức đã cho Trần Lương về trước. Anh lái xe vòng vòng quanh thành phố, không hiểu sao lại dừng trước cổng bệnh viện. Anh khẽ thở dài, tại sao trong tim không thể thoát khỏi hình bóng cô. Thấy cô đau đớn như vậy, trong lòng anh như có muôn ngàn nhát dao đâm vào. Lúc trước anh không muốn cô sống hạnh phúc nhưng bây giờ khi thấy cô chật vật như thế, anh thà mong cô sống vui vẻ còn hơn.
Thiên Đức dựa người vào xe, cánh cửa đã được hạ xuống nhưng ngọn gió lùa vào chẳng thể làm mát trái tim nguội lạnh của anh.
Cuối cùng Thiên Đức vẫn quyết định đi lên. Cả bệnh viện im ắng, mùi thuốc sát khuẩn nhè nhẹ hòa tan vào không khí. Thiên Đức mở cửa, Tuyết Vũ đã ngủ yên, gương mặt cô thanh tịnh không chút vướng bận. Anh cúi xuống, không nhịn được đặt lên trán cô một nụ hôn. Mùi hương nhàn nhạt nơi cô khiến anh an lòng. Tuyết Vũ như cảm nhận được điều gì, khóe miệng cô nhếch lên, nụ cười ẩn hiện trên gương mặt nhỏ bé. Thiên Đức bất giác sững người, anh cười lên vui vẻ rồi cúi xuống lại hôn lên môi cô. Lần này lông mày Tuyết Vũ nhíu lại, cô khẽ cựa quậy. Thiên Đức phì cười với hành vi mờ ám của mình. Anh lấy ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Gió đêm rất lạnh nhưng chỉ cần ngồi bên ngắm cô ngủ thế này, anh đã cảm thấy ấm áp lắm rồi!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
- Có cần tôi đưa em vào nhà vệ sinh không?
Tuyết Vũ đỏ mặt, cô vội xua tay:
- Không cần!
Nói xong cô bước xuống giường, có lẽ nằm đã lâu lại thêm không có chút sức lực nào, Tuyết Vũ bước đi loạng choạng. Thiên Đức nhanh chân đỡ lấy cô. Cuối cùng cô đành bất lực dựa vào anh.
Khi đi ra khỏi phòng vệ sinh, Tuyết Vũ nhìn thấy bát cháo nóng hổi đặt bên bàn còn Thiên Đức vẫn ngồi yên trên sô pha. Tần ngần một hồi cô mới lên tiếng:
- Tôi không sao rồi, lát nữa còn có y tá chăm sóc, nếu không được thì tôi gọi cho Hiểu Khiết, anh không cần ở đây nữa. Cảm ơn vì hôm qua đã giúp tôi đến bệnh viện.
Thiên Đức đặt tài liệu xuống bàn, ánh mắt nhìn cô như tìm tòi điều gì:
- Em khẳng định là Hiểu Khiết có thể đến?
Tuyết Vũ chợt nhớ ra hôm qua Hiểu Khiết vừa kết hôn. Vợ chồng bọn họ chắc đang du lịch ở tận Hawaii rồi. Cô cười gượng:
- Không có cô ấy thì còn có y tá, anh không cần bận tâm.
Ánh mắt Thiên Đức thoáng qua nét thất vọng, giọng anh trầm xuống:
- Sau khi em ăn hết tôi sẽ đi!
Tuyết Vũ biết không thể nói nổi anh, cô đành ngồi xuống giường cầm bát cháo lên. Quả thực từ tối qua đến giờ chưa ăn gì khiến cô rất đói. Cô cầm muỗng xúc từng thìa nhỏ cho lên miệng. Ngay từ miếng đầu tiên, Tuyết Vũ đã biết đây là cháo do dì Trương làm, lòng cô nổi lên chút ấm áp.
Sau khi ăn hết, Tuyết Vũ đưa mắt về phía Thiên Đức. Không cần nói anh cũng biết cô có ý đuổi người. Thiên Đức xếp tài liệu vào cặp. Lúc Tuyết Vũ tưởng anh chuẩn bị đi thì anh đột ngột quay lại, giọng anh hơi khàn:
- Bác sĩ bảo tình trạng này của em là thường xuyên xảy ra. Tại sao không đi khám mà lại uống thuốc giảm đau?
Tuyết Vũ ngẩn người, là anh đang quan tâm cô sao? Anh bây giờ sao lại muốn quan tâm cô, chẳng phải anh còn có Bạch Băng bên cạnh hay sao? Trong lòng cô nổi lên vị đắng chát. Giọng cô lạnh đi:
- Cảm ơn anh đã quan tâm nhưng sức khỏe của tôi, tôi tự biết, không dám làm phiền đến một người bận rộn như anh!
Thiên Đức cau mày, khóe miệng giật giật. Anh cố kiềm chế cơn tức giận, cười lạnh với cô:
- Tôi chỉ là muốn nhắc em lần sau có đau ốm gì cũng đừng để tôi nhìn thấy. Em chắc cũng không muốn tôi thương hại em?
Tuyết Vũ lặng người, cô quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ. Thiên Đức cầm cặp cất bước bỏ đi.
...
Tối, đã hơn 10h nhưng Thiên Đức vẫn còn ở phòng làm việc. Anh cố hoàn thành những hạng mục còn lại. Thực ra chúng không cần gấp nhưng anh là muốn bận rộn một chút để khỏi nghĩ đến Tuyết Vũ. Cuối cùng cũng xong, Thiên Đức đứng lặng trước cửa kính, bên dưới thành phố ngập tràn ánh đèn rực rỡ. Nơi đó ồn ào tới mức nào, vui vẻ đến mức nào có biết anh nơi đây tâm hồn trống trải vô cùng không?
Thiên Đức đã cho Trần Lương về trước. Anh lái xe vòng vòng quanh thành phố, không hiểu sao lại dừng trước cổng bệnh viện. Anh khẽ thở dài, tại sao trong tim không thể thoát khỏi hình bóng cô. Thấy cô đau đớn như vậy, trong lòng anh như có muôn ngàn nhát dao đâm vào. Lúc trước anh không muốn cô sống hạnh phúc nhưng bây giờ khi thấy cô chật vật như thế, anh thà mong cô sống vui vẻ còn hơn.
Thiên Đức dựa người vào xe, cánh cửa đã được hạ xuống nhưng ngọn gió lùa vào chẳng thể làm mát trái tim nguội lạnh của anh.
Cuối cùng Thiên Đức vẫn quyết định đi lên. Cả bệnh viện im ắng, mùi thuốc sát khuẩn nhè nhẹ hòa tan vào không khí. Thiên Đức mở cửa, Tuyết Vũ đã ngủ yên, gương mặt cô thanh tịnh không chút vướng bận. Anh cúi xuống, không nhịn được đặt lên trán cô một nụ hôn. Mùi hương nhàn nhạt nơi cô khiến anh an lòng. Tuyết Vũ như cảm nhận được điều gì, khóe miệng cô nhếch lên, nụ cười ẩn hiện trên gương mặt nhỏ bé. Thiên Đức bất giác sững người, anh cười lên vui vẻ rồi cúi xuống lại hôn lên môi cô. Lần này lông mày Tuyết Vũ nhíu lại, cô khẽ cựa quậy. Thiên Đức phì cười với hành vi mờ ám của mình. Anh lấy ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Gió đêm rất lạnh nhưng chỉ cần ngồi bên ngắm cô ngủ thế này, anh đã cảm thấy ấm áp lắm rồi!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com