Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-6
Chương 6: Cậu ta ly hôn chưa ?
Chiếc xe POLO chạy như mũi tên rời cung ở trên đường cái vắng vẻ.
Tần Dĩ Duyệt nhìn cảnh thành thành phố càng ngày xa, mí mắt dần dần xụp xuống.
Lý trí của cô nói cho cô biết, không thể ngủ trước mặt người đàn ông xa lạ này được, quá nguy hiểm.
Có thể là tinh thần của cô cùng thân mình đã sớm mệt mỏi.
Hôm nay Chu Tử Dương xuất hiện đem chút sức lực còn lại của cô cũng đánh bay mất.
Hạ Kiều Yến trong cả quãng đường đều dùng ánh mắt còn lại quan sát cô, tất nhiên liền thấy tinh thần mạnh mẽ của cô.
Cho đến lúc Tần Dĩ Duyệt chìm vào giấc ngủ, anh mới đem xe ngừng lại ven đường.
Mượn đèn đường cùng trong độ sáng dịu nhẹ trong xe mà cô quan sát cô.
Tần Dĩ Duyệt chắc chắn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cô có khuôn mặt tinh xảo cùng làn da xứ cao cấp.
Trên người luôn có ánh hào quang, sự tự tin làm cho người khác rất khó dời mắt.
Người phụ nữ như vậy dù rất thu hút, nhưng ít người đàn ông dám theo đuổi cô, sợ bị cô so sánh làm lép vế.
Dù sao, không có mấy người đàn ông yêu thích một người bạn gái, một người vợ so với chính mình còn giỏi giang, thong dong, bình tĩnh hơn.
Hạ Kiều Yến không muốn qua anh sẽ dùng phương thức như vậy gặp được Tần Dĩ Duyệt.
Năm năm trước, anh cả của anh chở chị dâu sắp sinh đi bệnh viện, trên đường lại gặp tai nạn xe cộ.
Anh cả vì cứu chị dâu cùng con mình mà ngay lúc nguy hiểm quay tròn tay lái, làm cho anh cả tử vong tại chỗ, chị dâu cũng chỉ dựa vào ý chí mà cố gắng chống đỡ.
Nếu không phải Tần Dĩ Duyệt lúc đó đi ngang qua, lại đi vào chiếc xe bị nghiền đến biến dạng đỡ đẻ thì hiện tại không có Tiểu Bảo rồi.
Mà cô sau khi đem Tiểu Bảo đến trạm cứu hộ gần nhất liền đi mất.
Trong năm năm này, Hạ gia bọn họ không ngừng tìm kiếm cô, lại từ đầu đến cuối đều không có tìm được.
Nếu như không phải có tất cả hình ảnh ghi lại của xe lúc Tần Dĩ Duyệt vì chị dâu anh đỡ đẻ. Anh căn bản không nhận ra cô.
Đối với người phụ nữ này, anh không có ý định buông tay.
**
Hạ Kiều Yến đem xe đến dưới lầu của nhà Tần Dĩ Duyệt. Tần Dĩ Duyệt còn chưa có tỉnh.
Hạ Kiều Yến liền chống cằm, dù bận vẫn ung dung tiếp tục tán thưởng khuôn mặt khi ngủ của cô .
Bộ dạng lúc ngủ cùng lúc tỉnh có chênh lệch rất lớn.
Thời gian tỉnh, lý trí, chuyên nghiệp, trên người còn mang theo sự tỉnh táo cùng chắc chắn mà bác sĩ mới có, thời gian ngủ, vừa ngây thơ vừa thêm chút trẻ con nữa.
Hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau này, rõ ràng không hề gì mà tụ hợp lại trên cùng một người.
Không biết đã qua bao lâu, Tần Dĩ Duyệt bị tiếng đập làm cho tỉnh.
Lúc Tần Dĩ Duyệt mở mắt ra, cửa sổ bên ghế lái thấy mặt người mẹ đã hơn nữa năm không gặp, bị dọa sợ nên cơn ngủ gật cũng đánh tan.
"Mẹ, sao mẹ lại trở về rồi?"
"Làm phiền con cùng bạn trai hẹn hò sao?" Lạc Minh Mị ánh mắt dừng trên người Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến ngay lúc Tần Dĩ Duyệt gọi một tiếng "Mẹ", đã mở cửa xuống xe.
"Xin chào bác gái."
Lạc Minh Mị bị bề ngoài của Hạ Kiều Yến làm sợ, ánh mắt thẳng thắng ra mà đánh giá Hạ Kiều Yến, "Xin chào, Tiểu Duyệt nhà bác có làm phiền đến cháu không?"
"Cô ấy rất tốt ạ."
"Đúng vậy đúng vậy, điểm này giống bác." Lạc Minh Mị cười nói.
Hạ Kiều Yến cũng không có lạnh lùng như bình thường, mỉm cười gật đầu, tất nhiên trở thành một người vừa ôn hòa vừa nhã nhặn.
Anh nhìn lướt qua bả vai Lạc Minh Mị nhìn thấy cách đó không xa có ngừng một chiếc xe, bên cạnh xe còn có một người đàn ông trung niên.
Chắc là bố của Tần Dĩ Duyệt.
Ông ấy đang từ xe mang đồ xuống.
"Cần con/em giúp đỡ không?"
"Không cần."
"Được."
Tần Dĩ Duyệt cùng Lạc Minh Mị trăm miệng một lời nói.
Hạ Kiều Yến cười cười, đi qua Lạc Minh Mị để đến bên người Tần Thu Dương,"Bác trai, để con phụ bác."
"Làm phiền con rồi." Tần Thu Dương cười nói, lui qua một bên.
Vì vậy, Tần Dĩ Duyệt vẻ mặt ngu người mà nhìn Hạ Kiều Yến và baba nhà mình cùng một chỗ xách hành lý lên lầu, một ngụm máu nghẹn ở họng, phun không được nuốt cũng không trôi.
Lạc Minh Mị nhìn Hạ Kiều Yến lên lầu, liền véo cánh tay của cô một cái, "Tần Dĩ Duyệt, con giỏi lắm. Mẹ với baba con mới không ở nhà nửa năm, con đã yêu thương rồi, gan còn to nhỉ, tin tức cũng không gửi cho mẹ!"
"Mặc kệ mẹ."
"Con có cái thái độ gì vậy?" Lạc Minh Mị rất bất mãn.
"Thái độ khó chịu với mẹ đó." Tần Dĩ Duyệt quay người khóa xe của mình.
Lạc Minh Mị chậc chậc vài tiếng, "Mẹ con vừa véo tính toán, con năm nay 26 rồi, đúng lúc này sinh lý nhu cầu tràn đầy. Có phải cậu trai vừa nãy không đủ thỏa mãn con không?"
"CMN." Tần Dĩ Duyệt nhịn không được phát cáu, câu lời thô tục, "Phu nhân Lạc Minh Mị, kiểu người như phu nhân có cách nói chuyện như vậy mà ngài Tần Thu Dương không đánh người sao?"
"Baba con không nỡ đánh mẹ."
"Được rồi, xem như con chưa nói."
Việc này đối với cặp vợ chồng không tiết tháo này chẳng là gì, không có việc gì thì liền ân ân ái ái với con cẩu độc thân là cô đây, đã sớm trở thành thói quen rồi.
Lạc Minh Mị khoác cánh tay Tần Dĩ Duyệt, miễn cưỡng mà ôm vai Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt cao 1m69, cao hơn chiều cao trung bình của phái nữ.
Lạc Minh Mị phu nhân lại là ngôi sao nhỏ, người cao không đến 1m 55.
Vì vậy dựa vào người Tần Dĩ Duyệt, trông đặc biệt nhỏ nhắn cùng đáng yêu.
Tần Dĩ Duyệt nếu không phải vừa rồi đã ngủ một giấc, khôi phục sức lực, thì đã bị mẹ cô đè chết.
"Mẹ nói này, cậu trai đó không tệ, con nếu như không có đối tượng, có thể xem xét cậu trai đó."
"Mẹ biết anh ấy là ai sao?"
"Là ai?"
"Hạ Kiều Yến."
"Tập đoàn Hạ thị, chủ tịch kiêm tổng giám đốc Hạ Kiều Yến?!"
"Đúng rồi."
Lạc Minh Mị trên mặt hiện lên sự khó xử.
Tần Dĩ Duyệt nói xong câu đó, im lặng, ý định để cho mẹ cô biết khó mà lui.
Ai ngờ...
"Người đàn ông như vậy mới xứng đôi với con gái bảo bối của mẹ."
Tần Dĩ Duyệt nhịn không được lần thứ hai nói tục, "CMN, Lạc phu nhân, đầu óc người có lỗ hổng sao?"
"Tần Dĩ Duyệt, không phải mẹ nói chứ, con là con gái cả ngày cmn cmn, con không biết xấu hổ sao?"
"Không phải là do mẹ ép đấy sao?"
"Mẹ ép con lúc nào? Con gái ta hoàn hảo như vậy, nên xứng với đàn ông tốt như Hạ Kiều Yến."
Tần Dĩ Duyệt im lặng mà liếc mắt, "Lạc phu nhân, người có phải chỉ xem đoạn đầu thôi nhỉ?"
"Có ý gì?"
"Người không biết có một đứa con sao Hạ Kiều Yến?"
"À?" Lạc Minh Mị lập tức giống như bị sét đánh qua, "Tần Dĩ Duyệt, con nói lại lần nữa đi."
"Anh ta có con rồi."
Lạc Minh Mị nuốt một ngụm nước bọt, mang vẻ mặt nhăn nhó sau một lúc, "Vậy cậu ta ly hôn chưa?"
Tần Dĩ Duyệt: "..."
Cô quyết định không nói chuyện với sinh vật đầu có toàn lỗ hỗng này nữa.
Khi Tần Dĩ Duyệt cùng Lạc Minh Mị đến nhà, Hạ Kiều Yến cùng Tần Thu Dương đã đem đồ đạc trong xe đều chuyển hết lên đây.
Tần Thu Dương rót cho ly nước ấm Hạ Kiều Yến, "Đêm nay thật sự là cám ơn con rồi, trong nhà lộn xộn, tiếp đãi con không chu đáo rồi."
"Bác trai khách khí rồi."
Tần Thu Dương không để lại dấu vết mà đánh giá Hạ Kiều Yến, phát hiện từ ăn nói, cử chỉ của anh đều không là người mà nhà bình thường có thể nuôi dưỡng được.
Bộ âu phục, giày da, không cần nhìn kỹ đã biết rõ giá trị xa xỉ.
Hạ Kiều Yến giống như không biết Tần Thu Dương đang đánh giá mình, phối hợp mà uống trà.
Chiếc xe POLO chạy như mũi tên rời cung ở trên đường cái vắng vẻ.
Tần Dĩ Duyệt nhìn cảnh thành thành phố càng ngày xa, mí mắt dần dần xụp xuống.
Lý trí của cô nói cho cô biết, không thể ngủ trước mặt người đàn ông xa lạ này được, quá nguy hiểm.
Có thể là tinh thần của cô cùng thân mình đã sớm mệt mỏi.
Hôm nay Chu Tử Dương xuất hiện đem chút sức lực còn lại của cô cũng đánh bay mất.
Hạ Kiều Yến trong cả quãng đường đều dùng ánh mắt còn lại quan sát cô, tất nhiên liền thấy tinh thần mạnh mẽ của cô.
Cho đến lúc Tần Dĩ Duyệt chìm vào giấc ngủ, anh mới đem xe ngừng lại ven đường.
Mượn đèn đường cùng trong độ sáng dịu nhẹ trong xe mà cô quan sát cô.
Tần Dĩ Duyệt chắc chắn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cô có khuôn mặt tinh xảo cùng làn da xứ cao cấp.
Trên người luôn có ánh hào quang, sự tự tin làm cho người khác rất khó dời mắt.
Người phụ nữ như vậy dù rất thu hút, nhưng ít người đàn ông dám theo đuổi cô, sợ bị cô so sánh làm lép vế.
Dù sao, không có mấy người đàn ông yêu thích một người bạn gái, một người vợ so với chính mình còn giỏi giang, thong dong, bình tĩnh hơn.
Hạ Kiều Yến không muốn qua anh sẽ dùng phương thức như vậy gặp được Tần Dĩ Duyệt.
Năm năm trước, anh cả của anh chở chị dâu sắp sinh đi bệnh viện, trên đường lại gặp tai nạn xe cộ.
Anh cả vì cứu chị dâu cùng con mình mà ngay lúc nguy hiểm quay tròn tay lái, làm cho anh cả tử vong tại chỗ, chị dâu cũng chỉ dựa vào ý chí mà cố gắng chống đỡ.
Nếu không phải Tần Dĩ Duyệt lúc đó đi ngang qua, lại đi vào chiếc xe bị nghiền đến biến dạng đỡ đẻ thì hiện tại không có Tiểu Bảo rồi.
Mà cô sau khi đem Tiểu Bảo đến trạm cứu hộ gần nhất liền đi mất.
Trong năm năm này, Hạ gia bọn họ không ngừng tìm kiếm cô, lại từ đầu đến cuối đều không có tìm được.
Nếu như không phải có tất cả hình ảnh ghi lại của xe lúc Tần Dĩ Duyệt vì chị dâu anh đỡ đẻ. Anh căn bản không nhận ra cô.
Đối với người phụ nữ này, anh không có ý định buông tay.
**
Hạ Kiều Yến đem xe đến dưới lầu của nhà Tần Dĩ Duyệt. Tần Dĩ Duyệt còn chưa có tỉnh.
Hạ Kiều Yến liền chống cằm, dù bận vẫn ung dung tiếp tục tán thưởng khuôn mặt khi ngủ của cô .
Bộ dạng lúc ngủ cùng lúc tỉnh có chênh lệch rất lớn.
Thời gian tỉnh, lý trí, chuyên nghiệp, trên người còn mang theo sự tỉnh táo cùng chắc chắn mà bác sĩ mới có, thời gian ngủ, vừa ngây thơ vừa thêm chút trẻ con nữa.
Hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau này, rõ ràng không hề gì mà tụ hợp lại trên cùng một người.
Không biết đã qua bao lâu, Tần Dĩ Duyệt bị tiếng đập làm cho tỉnh.
Lúc Tần Dĩ Duyệt mở mắt ra, cửa sổ bên ghế lái thấy mặt người mẹ đã hơn nữa năm không gặp, bị dọa sợ nên cơn ngủ gật cũng đánh tan.
"Mẹ, sao mẹ lại trở về rồi?"
"Làm phiền con cùng bạn trai hẹn hò sao?" Lạc Minh Mị ánh mắt dừng trên người Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến ngay lúc Tần Dĩ Duyệt gọi một tiếng "Mẹ", đã mở cửa xuống xe.
"Xin chào bác gái."
Lạc Minh Mị bị bề ngoài của Hạ Kiều Yến làm sợ, ánh mắt thẳng thắng ra mà đánh giá Hạ Kiều Yến, "Xin chào, Tiểu Duyệt nhà bác có làm phiền đến cháu không?"
"Cô ấy rất tốt ạ."
"Đúng vậy đúng vậy, điểm này giống bác." Lạc Minh Mị cười nói.
Hạ Kiều Yến cũng không có lạnh lùng như bình thường, mỉm cười gật đầu, tất nhiên trở thành một người vừa ôn hòa vừa nhã nhặn.
Anh nhìn lướt qua bả vai Lạc Minh Mị nhìn thấy cách đó không xa có ngừng một chiếc xe, bên cạnh xe còn có một người đàn ông trung niên.
Chắc là bố của Tần Dĩ Duyệt.
Ông ấy đang từ xe mang đồ xuống.
"Cần con/em giúp đỡ không?"
"Không cần."
"Được."
Tần Dĩ Duyệt cùng Lạc Minh Mị trăm miệng một lời nói.
Hạ Kiều Yến cười cười, đi qua Lạc Minh Mị để đến bên người Tần Thu Dương,"Bác trai, để con phụ bác."
"Làm phiền con rồi." Tần Thu Dương cười nói, lui qua một bên.
Vì vậy, Tần Dĩ Duyệt vẻ mặt ngu người mà nhìn Hạ Kiều Yến và baba nhà mình cùng một chỗ xách hành lý lên lầu, một ngụm máu nghẹn ở họng, phun không được nuốt cũng không trôi.
Lạc Minh Mị nhìn Hạ Kiều Yến lên lầu, liền véo cánh tay của cô một cái, "Tần Dĩ Duyệt, con giỏi lắm. Mẹ với baba con mới không ở nhà nửa năm, con đã yêu thương rồi, gan còn to nhỉ, tin tức cũng không gửi cho mẹ!"
"Mặc kệ mẹ."
"Con có cái thái độ gì vậy?" Lạc Minh Mị rất bất mãn.
"Thái độ khó chịu với mẹ đó." Tần Dĩ Duyệt quay người khóa xe của mình.
Lạc Minh Mị chậc chậc vài tiếng, "Mẹ con vừa véo tính toán, con năm nay 26 rồi, đúng lúc này sinh lý nhu cầu tràn đầy. Có phải cậu trai vừa nãy không đủ thỏa mãn con không?"
"CMN." Tần Dĩ Duyệt nhịn không được phát cáu, câu lời thô tục, "Phu nhân Lạc Minh Mị, kiểu người như phu nhân có cách nói chuyện như vậy mà ngài Tần Thu Dương không đánh người sao?"
"Baba con không nỡ đánh mẹ."
"Được rồi, xem như con chưa nói."
Việc này đối với cặp vợ chồng không tiết tháo này chẳng là gì, không có việc gì thì liền ân ân ái ái với con cẩu độc thân là cô đây, đã sớm trở thành thói quen rồi.
Lạc Minh Mị khoác cánh tay Tần Dĩ Duyệt, miễn cưỡng mà ôm vai Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt cao 1m69, cao hơn chiều cao trung bình của phái nữ.
Lạc Minh Mị phu nhân lại là ngôi sao nhỏ, người cao không đến 1m 55.
Vì vậy dựa vào người Tần Dĩ Duyệt, trông đặc biệt nhỏ nhắn cùng đáng yêu.
Tần Dĩ Duyệt nếu không phải vừa rồi đã ngủ một giấc, khôi phục sức lực, thì đã bị mẹ cô đè chết.
"Mẹ nói này, cậu trai đó không tệ, con nếu như không có đối tượng, có thể xem xét cậu trai đó."
"Mẹ biết anh ấy là ai sao?"
"Là ai?"
"Hạ Kiều Yến."
"Tập đoàn Hạ thị, chủ tịch kiêm tổng giám đốc Hạ Kiều Yến?!"
"Đúng rồi."
Lạc Minh Mị trên mặt hiện lên sự khó xử.
Tần Dĩ Duyệt nói xong câu đó, im lặng, ý định để cho mẹ cô biết khó mà lui.
Ai ngờ...
"Người đàn ông như vậy mới xứng đôi với con gái bảo bối của mẹ."
Tần Dĩ Duyệt nhịn không được lần thứ hai nói tục, "CMN, Lạc phu nhân, đầu óc người có lỗ hổng sao?"
"Tần Dĩ Duyệt, không phải mẹ nói chứ, con là con gái cả ngày cmn cmn, con không biết xấu hổ sao?"
"Không phải là do mẹ ép đấy sao?"
"Mẹ ép con lúc nào? Con gái ta hoàn hảo như vậy, nên xứng với đàn ông tốt như Hạ Kiều Yến."
Tần Dĩ Duyệt im lặng mà liếc mắt, "Lạc phu nhân, người có phải chỉ xem đoạn đầu thôi nhỉ?"
"Có ý gì?"
"Người không biết có một đứa con sao Hạ Kiều Yến?"
"À?" Lạc Minh Mị lập tức giống như bị sét đánh qua, "Tần Dĩ Duyệt, con nói lại lần nữa đi."
"Anh ta có con rồi."
Lạc Minh Mị nuốt một ngụm nước bọt, mang vẻ mặt nhăn nhó sau một lúc, "Vậy cậu ta ly hôn chưa?"
Tần Dĩ Duyệt: "..."
Cô quyết định không nói chuyện với sinh vật đầu có toàn lỗ hỗng này nữa.
Khi Tần Dĩ Duyệt cùng Lạc Minh Mị đến nhà, Hạ Kiều Yến cùng Tần Thu Dương đã đem đồ đạc trong xe đều chuyển hết lên đây.
Tần Thu Dương rót cho ly nước ấm Hạ Kiều Yến, "Đêm nay thật sự là cám ơn con rồi, trong nhà lộn xộn, tiếp đãi con không chu đáo rồi."
"Bác trai khách khí rồi."
Tần Thu Dương không để lại dấu vết mà đánh giá Hạ Kiều Yến, phát hiện từ ăn nói, cử chỉ của anh đều không là người mà nhà bình thường có thể nuôi dưỡng được.
Bộ âu phục, giày da, không cần nhìn kỹ đã biết rõ giá trị xa xỉ.
Hạ Kiều Yến giống như không biết Tần Thu Dương đang đánh giá mình, phối hợp mà uống trà.