Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-93
Chương 93: “Đây được gọi là tuân thủ luật chơi.”
Hãng hàng không Trường Cát sẽ tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị đầu tiên của năm mới. Giám đốc Tần của bộ phận bay sẽ triệu tập cuộc họp có tổng đội trưởng Vưu Châu Châu và các đội trưởng của năm đội bay.
Giám đốc Tần cho biết, cuộc họp hội đồng quản trị ba ngày sau đó, cổ đông lớn nhất chưa từng tham dự sẽ xuất hiện. Sau cuộc họp hội đồng quản trị, các bộ phận của công ty có thể có những điều chỉnh mới, hy vọng mọi người có thể làm tốt công việc của mình và đảm bảo an toàn cho chuyến bay, không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn và mong có thêm nhiều đề xuất mới để xây dựng đội bay.
Vưu Châu Châu đương nhiên biết ai là cổ đông lớn nhất chưa từng xuất hiện trong cuộc họp hội đồng quản trị. Tại cuộc họp này, cô không nói. Giám đốc Tần mời cô phát biểu, cô mới nói.
“Mọi người nên nghiêm túc khi bay như mọi khi là được, sau mỗi chuyến bay cần tổng kết lại. Mệt mỏi vẫn là nguyên nhân chủ yếu của hầu hết các tai nạn máy bay, trước khi bay chắc chắn phải nghỉ ngơi. Tôi hy vọng mọi người sẽ có trạng thái tinh thần tốt nhất mỗi khi bay.” Vưu Châu Châu dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Ở đây tôi muốn tuyên dương đội bay số năm, trong nhiệm kỳ của tôi, đội bay số năm đã làm tốt nhất trong năm đội bay.”
Tống Thừa Lâm vừa nghe thấy, lập tức ưỡn ngực lên. Lại nghe Vưu Châu Châu nói tiếp: “Đặc biệt là cơ trưởng Lương trong đội bay số năm, kinh nghiệm bay đáng để mọi người học hỏi.” Tống Thừa Lâm nhún vai.
Sau cuộc họp, Tống Thừa Lâm đuổi theo phía sau Vưu Châu Châu, cười nói: “Cảm ơn đội trưởng đã tuyên dương đội của chúng tôi.”
Vưu Châu Châu nghiêng đầu liếc nhìn Tống Thừa Lâm, cười nói: “Anh làm một đội trưởng tốt, anh làm tốt tự nhiên sẽ được tuyên dương.”
Tống Thừa Lâm liên tục gật đầu, “Tôi chắc chắn vì lời khen ngợi của đội trưởng mà làm tốt!”
Vưu Châu Châu liếc mắt nhìn Tống Thừa Lâm, “Tham vọng của anh nên lớn hơn một chút.”
“Tôi nhất định xây dựng đội bay số năm tốt hơn nữa!” Tống Thừa Lâm tuyên bố.
Vưu Châu Châu dừng bước. Tống Thừa Lâm cũng dừng lại theo. Vưu Châu Châu nhìn Tống Thừa Lâm nói: “Tôi kỳ vọng.”
Tống Thừa Lâm biến ra một bông hoa hồng, tặng cho Vưu Châu Châu. Cô liếc anh ta một cái nhìn, “Đừng đi theo tôi nữa.”
Nói xong về Vưu Châu Châu liền bước đi. Tống Thừa Lâm lắc đầu, đưa bông hồng cho một tiếp viên hàng không đi ngang qua.
Tống Thừa Lâm biết Lương Tấn không có nhiệm vụ bay, anh ta liền gọi Lương Tấn đến trước mặt, yêu cầu Lương Tấn viết một bảng kế hoạch: Làm thế nào để xây dựng đội bay số năm tốt hơn.
“À, không yêu cầu về số từ. Anh có thể không? Cơ trưởng Lương?” Tống Thừa Lâm cười ha hả nhìn Lương Tấn. Anh ta thực sự muốn làm đội bay số năm thật tốt, nhưng lại không muốn cực khổ. Vậy nên anh ta tìm Lương Tấn. Cho dù Lương Tấn giỏi đến đâu, giờ anh ta là cấp trên của Lương Tấn. Anh ta có thể nói Lương Tấn làm bất cứ chuyện gì.
Lương Tấn nhìn Tống Thừa Lâm. Anh ta càng lúc càng thấy chột dạ. Một lúc lâu, Lương Tấn thản nhiên nói: “Được.”
Tống Thừa Lâm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta suy nghĩ một lúc, trong đầu bỗng nhiên có một ý tưởng, đưa bảng kế hoạch này cho ban giám đốc, như thế có thể nhận được lời khen. Vì vậy, anh ta nói: “Tốt nhất là đưa nó cho tôi trong vòng hai ngày tới, chính là trước cuộc họp hội đồng quản trị.”
Lương Tấn “Ừ” một tiếng.
Buổi tối, Vưu Châu Châu tắm xong, đắp mặt nạ xong, thấy Lương Tấn đang ngồi trên ghế sofa, dùng laptop gõ chữ. Cô tùy vào vai anh, tò mò hỏi: “Anh đang viết gì vậy?”
“Làm thế nào để xây dựng đội bay số năm tốt hơn.” Lương Tấn nói.
Vưu Châu Châu mắt mở to hai mắt, “Tống Thừa Lâm yêu cầu anh viết?”
“Ừ.”
“Tên Tống Thừa Lâm này, đẩy mọi chuyện cho anh làm, anh cứ như vậy mà nghe anh ta?”
“Anh ta là đội trưởng.”
Vưu Châu Châu cười lớn, “Người đứng đầu của Trường Cát trong tương lai lại bị đội trưởng nhỏ đàn áp. Đây gọi là gì? Lật thuyền trong mương sao?”
Lương Tấn cười nhạt: “Đây được gọi là tuân thủ luật chơi.”
“Anh tuân thủ luật chơi, vậy có phải muốn em một mình đi ngủ trước không?” Vưu Châu Châu tựa cằm lên vai Lương Tấn, không hài lòng nói.
“Ừ, em đi ngủ trước đi.”
Vưu Châu Châu đứng dậy. Lương Tấn đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô.
“Chuyện gì?” Vưu Châu Châu hỏi.
Hai mắt Lương Tấn nhìn cô, ánh sáng dịu nhẹ, một lúc không ai nói chuyện. Mùi hương trên người cô rất thơm.
Vưu Châu Châu trừng mắt liếc nhìn người ngồi đối diện, anh đưa tay kéo cô qua, khẽ hôn lên mu bàn tay một cái, nói: “Anh đến ngay.”
Vưu Châu Châu hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng ngủ.
*
Cuộc họp hội đồng quản trị của Trường Cát sẽ bắt đầu sau 20 phút nữa, nhiều giám đốc đã ngồi trong phòng hội nghị.
Lương Tấn đang viết bảng kế hoạch kia trong văn phòng của bộ phận bay. Tống Thừa Lâm ở trước mặt anh hối thúc, “Làm gì mà anh còn chưa viết xong? Còn muốn viết bao lâu nữa?”
Lương Tấn liên tục xem đồng hồ. Anh ngẩng đầu nói với Tống Thừa Lâm: “Hay là buổi chiều tôi đưa cho anh?”
“Đương nhiên không được! Tôi đã nói đưa trước khi bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị.” Tống Thừa Lâm cũng nhìn đồng hồ, cau mày, “Chỉ còn hai mươi phút nữa thôi, anh có thể hoàn thành không?”
Lương Tấn lại cúi đầu, hai tay bàn tay cố gắng gõ nhanh vào bàn phím.
Tống Thừa Lâm đang lo lắng đến độ xoay đầu nhìn quanh, thúc giục Lương Tấn viết xong bảng kế hoạch.
Mười chín phút sau, cuối cùng Lương Tấn cũng đã viết xong. Anh đưa bảng kế hoạch cho Tống Thừa Lâm rồi vội vã rời đi.
“Này!” Tống Thừa Lâm gọi lớn nhưng đã không thấy bóng dáng của Lương Tấn nữa. Anh ta nhìn thời gian một chút, trực tiếp gửi bảng kế hoạch “Làm thế nào để xây dựng đội bay số năm tốt hơn” cho chú của mình, đồng thời nói ông ấy đem cho các giám đốc xem trong cuộc họp hội đồng quản trị.
Cuộc họp hội đồng quản trị, ngoại trừ cổ đông lớn nhất của Trường Cát, tất cả các giám đốc đều đã đến. Bọn họ đang bàn tán về cổ đông bí ẩn này.
“Anh ta cùng tên với một cơ trưởng của bộ phận bay.”
“Tôi biết cơ trưởng Lương của bộ phận bay.”
“Tôi chỉ không biết dáng dấp hay tính tình của vị đại cổ đông này thế nào.”
“Điều quan trọng nhất là anh ta nắm 60% cổ phần. Không biết liệu anh ta lần xuất hiện này có phải là muốn làm chủ tịch hội đồng quản trị hay không, không biết chức vị của chúng ta có thay đổi không?”
Tổng giám đốc Lâm đang ngồi ở ghế chủ tịch cũng lo lắng, không biết liệu vị trí của tổng giám đốc này có thể giữ lại được không.
Có người thường xuyên nhìn vào đồng hồ, thắc mắc tại sao vị cổ đông lớn này còn chưa đến.
Ngay lúc này, cánh cửa phòng hội nghị bị đẩy ra. Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn vào cửa phòng hội nghị, thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác dạ màu xám đang bước vào. Người đàn ông kia gương mặt rất anh tuấn, nhưng thần sắc lại rất lạnh lùng. Không ít người đã bị sốc. Là Lương Tấn! Là Lương Tấn của bộ phận bay! Lương Tấn của bộ phận bay chính là cổ đông lớn Lương Tấn?
Lương Tấn chậm rãi bước đến bàn hội nghị, đứng cạnh tổng giám đốc Lầm, bình thản nói: “Tôi là Lương Tấn, bắt mọi người đợi lâu. Cuộc họp có thể bắt đầu rồi.”
Bây giờ mọi người mới biết Lương Tấn của bộ phận bay hóa ra chính là cổ đông lớn Lương Tấn.
*
Cuộc họp hội đồng quản trị của Trường Cát đã kéo trong ba giờ. Lương Tấn trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, hiện tại tổng giám đốc không thay đổi và các bộ phận chức năng khác cũng tạm thời duy trì như ban đầu.
Tổng giám đốc Lâm đem kế hoạch mà Tống Thừa Lâm gửi cho ông ấy trình chiếu, Lương Tấn chỉ nhìn qua mấy hàng đã nói: “Kế hoạch này khả thi.”
Kết thúc cuộc họp, mọi người đi ra khỏi phòng hội nghị.
Danh tính thực sự của Lương Tấn cũng đã được công khai, Tống Thừa Lâm rất sốc. Tổng giám Lâm gọi điện cho anh ta, nói Lương Tấn trong cuộc họp nói “Kế hoạch này khả thi”, anh ta để lại ấn tượng tốt với Lương Tấn.
Tống Thừa Lâm dở khóc dở cười. Làm thế nào có thể có ấn tượng tốt được? Kế hoạch đó là chính Lương Tấn viết, hoặc là anh ta đã ép Lương Tấn viết…
Tống Thừa Lâm nhớ đến trận bão tuyết ở New York, anh ta nói với Lương Tấn khi máy bay chuẩn bị hạ cánh ở Ottawa, Canada.
“Cơ trưởng Lương, anh nói xem thế giới này còn có công bằng hay không?”
Lương Tấn liếc anh ta một cái, “Không.”
“Đúng, thế giới này nào có công bằng tuyệt đối? Chúng ta nhận ra điều này, trong nhiều trường hợp, ngay cả khi biết bản thân chúng ta bị đối xử bất công nhưng cũng không quá quan tâm.”
“Anh nói xem có đúng không, cơ trưởng Lương?”
Khi đó, anh ta là đang an ủi Lương Tấn vì chức đội trưởng sắp tới là của anh ta.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hãng hàng không Trường Cát sẽ tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị đầu tiên của năm mới. Giám đốc Tần của bộ phận bay sẽ triệu tập cuộc họp có tổng đội trưởng Vưu Châu Châu và các đội trưởng của năm đội bay.
Giám đốc Tần cho biết, cuộc họp hội đồng quản trị ba ngày sau đó, cổ đông lớn nhất chưa từng tham dự sẽ xuất hiện. Sau cuộc họp hội đồng quản trị, các bộ phận của công ty có thể có những điều chỉnh mới, hy vọng mọi người có thể làm tốt công việc của mình và đảm bảo an toàn cho chuyến bay, không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn và mong có thêm nhiều đề xuất mới để xây dựng đội bay.
Vưu Châu Châu đương nhiên biết ai là cổ đông lớn nhất chưa từng xuất hiện trong cuộc họp hội đồng quản trị. Tại cuộc họp này, cô không nói. Giám đốc Tần mời cô phát biểu, cô mới nói.
“Mọi người nên nghiêm túc khi bay như mọi khi là được, sau mỗi chuyến bay cần tổng kết lại. Mệt mỏi vẫn là nguyên nhân chủ yếu của hầu hết các tai nạn máy bay, trước khi bay chắc chắn phải nghỉ ngơi. Tôi hy vọng mọi người sẽ có trạng thái tinh thần tốt nhất mỗi khi bay.” Vưu Châu Châu dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Ở đây tôi muốn tuyên dương đội bay số năm, trong nhiệm kỳ của tôi, đội bay số năm đã làm tốt nhất trong năm đội bay.”
Tống Thừa Lâm vừa nghe thấy, lập tức ưỡn ngực lên. Lại nghe Vưu Châu Châu nói tiếp: “Đặc biệt là cơ trưởng Lương trong đội bay số năm, kinh nghiệm bay đáng để mọi người học hỏi.” Tống Thừa Lâm nhún vai.
Sau cuộc họp, Tống Thừa Lâm đuổi theo phía sau Vưu Châu Châu, cười nói: “Cảm ơn đội trưởng đã tuyên dương đội của chúng tôi.”
Vưu Châu Châu nghiêng đầu liếc nhìn Tống Thừa Lâm, cười nói: “Anh làm một đội trưởng tốt, anh làm tốt tự nhiên sẽ được tuyên dương.”
Tống Thừa Lâm liên tục gật đầu, “Tôi chắc chắn vì lời khen ngợi của đội trưởng mà làm tốt!”
Vưu Châu Châu liếc mắt nhìn Tống Thừa Lâm, “Tham vọng của anh nên lớn hơn một chút.”
“Tôi nhất định xây dựng đội bay số năm tốt hơn nữa!” Tống Thừa Lâm tuyên bố.
Vưu Châu Châu dừng bước. Tống Thừa Lâm cũng dừng lại theo. Vưu Châu Châu nhìn Tống Thừa Lâm nói: “Tôi kỳ vọng.”
Tống Thừa Lâm biến ra một bông hoa hồng, tặng cho Vưu Châu Châu. Cô liếc anh ta một cái nhìn, “Đừng đi theo tôi nữa.”
Nói xong về Vưu Châu Châu liền bước đi. Tống Thừa Lâm lắc đầu, đưa bông hồng cho một tiếp viên hàng không đi ngang qua.
Tống Thừa Lâm biết Lương Tấn không có nhiệm vụ bay, anh ta liền gọi Lương Tấn đến trước mặt, yêu cầu Lương Tấn viết một bảng kế hoạch: Làm thế nào để xây dựng đội bay số năm tốt hơn.
“À, không yêu cầu về số từ. Anh có thể không? Cơ trưởng Lương?” Tống Thừa Lâm cười ha hả nhìn Lương Tấn. Anh ta thực sự muốn làm đội bay số năm thật tốt, nhưng lại không muốn cực khổ. Vậy nên anh ta tìm Lương Tấn. Cho dù Lương Tấn giỏi đến đâu, giờ anh ta là cấp trên của Lương Tấn. Anh ta có thể nói Lương Tấn làm bất cứ chuyện gì.
Lương Tấn nhìn Tống Thừa Lâm. Anh ta càng lúc càng thấy chột dạ. Một lúc lâu, Lương Tấn thản nhiên nói: “Được.”
Tống Thừa Lâm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta suy nghĩ một lúc, trong đầu bỗng nhiên có một ý tưởng, đưa bảng kế hoạch này cho ban giám đốc, như thế có thể nhận được lời khen. Vì vậy, anh ta nói: “Tốt nhất là đưa nó cho tôi trong vòng hai ngày tới, chính là trước cuộc họp hội đồng quản trị.”
Lương Tấn “Ừ” một tiếng.
Buổi tối, Vưu Châu Châu tắm xong, đắp mặt nạ xong, thấy Lương Tấn đang ngồi trên ghế sofa, dùng laptop gõ chữ. Cô tùy vào vai anh, tò mò hỏi: “Anh đang viết gì vậy?”
“Làm thế nào để xây dựng đội bay số năm tốt hơn.” Lương Tấn nói.
Vưu Châu Châu mắt mở to hai mắt, “Tống Thừa Lâm yêu cầu anh viết?”
“Ừ.”
“Tên Tống Thừa Lâm này, đẩy mọi chuyện cho anh làm, anh cứ như vậy mà nghe anh ta?”
“Anh ta là đội trưởng.”
Vưu Châu Châu cười lớn, “Người đứng đầu của Trường Cát trong tương lai lại bị đội trưởng nhỏ đàn áp. Đây gọi là gì? Lật thuyền trong mương sao?”
Lương Tấn cười nhạt: “Đây được gọi là tuân thủ luật chơi.”
“Anh tuân thủ luật chơi, vậy có phải muốn em một mình đi ngủ trước không?” Vưu Châu Châu tựa cằm lên vai Lương Tấn, không hài lòng nói.
“Ừ, em đi ngủ trước đi.”
Vưu Châu Châu đứng dậy. Lương Tấn đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô.
“Chuyện gì?” Vưu Châu Châu hỏi.
Hai mắt Lương Tấn nhìn cô, ánh sáng dịu nhẹ, một lúc không ai nói chuyện. Mùi hương trên người cô rất thơm.
Vưu Châu Châu trừng mắt liếc nhìn người ngồi đối diện, anh đưa tay kéo cô qua, khẽ hôn lên mu bàn tay một cái, nói: “Anh đến ngay.”
Vưu Châu Châu hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng ngủ.
*
Cuộc họp hội đồng quản trị của Trường Cát sẽ bắt đầu sau 20 phút nữa, nhiều giám đốc đã ngồi trong phòng hội nghị.
Lương Tấn đang viết bảng kế hoạch kia trong văn phòng của bộ phận bay. Tống Thừa Lâm ở trước mặt anh hối thúc, “Làm gì mà anh còn chưa viết xong? Còn muốn viết bao lâu nữa?”
Lương Tấn liên tục xem đồng hồ. Anh ngẩng đầu nói với Tống Thừa Lâm: “Hay là buổi chiều tôi đưa cho anh?”
“Đương nhiên không được! Tôi đã nói đưa trước khi bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị.” Tống Thừa Lâm cũng nhìn đồng hồ, cau mày, “Chỉ còn hai mươi phút nữa thôi, anh có thể hoàn thành không?”
Lương Tấn lại cúi đầu, hai tay bàn tay cố gắng gõ nhanh vào bàn phím.
Tống Thừa Lâm đang lo lắng đến độ xoay đầu nhìn quanh, thúc giục Lương Tấn viết xong bảng kế hoạch.
Mười chín phút sau, cuối cùng Lương Tấn cũng đã viết xong. Anh đưa bảng kế hoạch cho Tống Thừa Lâm rồi vội vã rời đi.
“Này!” Tống Thừa Lâm gọi lớn nhưng đã không thấy bóng dáng của Lương Tấn nữa. Anh ta nhìn thời gian một chút, trực tiếp gửi bảng kế hoạch “Làm thế nào để xây dựng đội bay số năm tốt hơn” cho chú của mình, đồng thời nói ông ấy đem cho các giám đốc xem trong cuộc họp hội đồng quản trị.
Cuộc họp hội đồng quản trị, ngoại trừ cổ đông lớn nhất của Trường Cát, tất cả các giám đốc đều đã đến. Bọn họ đang bàn tán về cổ đông bí ẩn này.
“Anh ta cùng tên với một cơ trưởng của bộ phận bay.”
“Tôi biết cơ trưởng Lương của bộ phận bay.”
“Tôi chỉ không biết dáng dấp hay tính tình của vị đại cổ đông này thế nào.”
“Điều quan trọng nhất là anh ta nắm 60% cổ phần. Không biết liệu anh ta lần xuất hiện này có phải là muốn làm chủ tịch hội đồng quản trị hay không, không biết chức vị của chúng ta có thay đổi không?”
Tổng giám đốc Lâm đang ngồi ở ghế chủ tịch cũng lo lắng, không biết liệu vị trí của tổng giám đốc này có thể giữ lại được không.
Có người thường xuyên nhìn vào đồng hồ, thắc mắc tại sao vị cổ đông lớn này còn chưa đến.
Ngay lúc này, cánh cửa phòng hội nghị bị đẩy ra. Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn vào cửa phòng hội nghị, thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác dạ màu xám đang bước vào. Người đàn ông kia gương mặt rất anh tuấn, nhưng thần sắc lại rất lạnh lùng. Không ít người đã bị sốc. Là Lương Tấn! Là Lương Tấn của bộ phận bay! Lương Tấn của bộ phận bay chính là cổ đông lớn Lương Tấn?
Lương Tấn chậm rãi bước đến bàn hội nghị, đứng cạnh tổng giám đốc Lầm, bình thản nói: “Tôi là Lương Tấn, bắt mọi người đợi lâu. Cuộc họp có thể bắt đầu rồi.”
Bây giờ mọi người mới biết Lương Tấn của bộ phận bay hóa ra chính là cổ đông lớn Lương Tấn.
*
Cuộc họp hội đồng quản trị của Trường Cát đã kéo trong ba giờ. Lương Tấn trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, hiện tại tổng giám đốc không thay đổi và các bộ phận chức năng khác cũng tạm thời duy trì như ban đầu.
Tổng giám đốc Lâm đem kế hoạch mà Tống Thừa Lâm gửi cho ông ấy trình chiếu, Lương Tấn chỉ nhìn qua mấy hàng đã nói: “Kế hoạch này khả thi.”
Kết thúc cuộc họp, mọi người đi ra khỏi phòng hội nghị.
Danh tính thực sự của Lương Tấn cũng đã được công khai, Tống Thừa Lâm rất sốc. Tổng giám Lâm gọi điện cho anh ta, nói Lương Tấn trong cuộc họp nói “Kế hoạch này khả thi”, anh ta để lại ấn tượng tốt với Lương Tấn.
Tống Thừa Lâm dở khóc dở cười. Làm thế nào có thể có ấn tượng tốt được? Kế hoạch đó là chính Lương Tấn viết, hoặc là anh ta đã ép Lương Tấn viết…
Tống Thừa Lâm nhớ đến trận bão tuyết ở New York, anh ta nói với Lương Tấn khi máy bay chuẩn bị hạ cánh ở Ottawa, Canada.
“Cơ trưởng Lương, anh nói xem thế giới này còn có công bằng hay không?”
Lương Tấn liếc anh ta một cái, “Không.”
“Đúng, thế giới này nào có công bằng tuyệt đối? Chúng ta nhận ra điều này, trong nhiều trường hợp, ngay cả khi biết bản thân chúng ta bị đối xử bất công nhưng cũng không quá quan tâm.”
“Anh nói xem có đúng không, cơ trưởng Lương?”
Khi đó, anh ta là đang an ủi Lương Tấn vì chức đội trưởng sắp tới là của anh ta.Đọc nhanh tại Vietwriter.com