Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 790: Ngày kết hôn
Hứa Tịnh Nhi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân. Mắt cô mấp máy. Lúc cô mở mắt lên thì dường như cảm thấy cánh tay mình bị kiến cắn. Cơn đau lập tức ập tới, rồi cô bỗng ngất dần.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghe thấy tiếng bước chân đi tới bên cạnh giường bệnh.
Người lạ mặc cho ông cụ một chiếc áo khoác, đội mũ, đeo khẩu trang rồi bế ông cụ đặt lên một chiếc xe lăn và đẩy ra khỏi phòng bệnh.
Người này đưa ông cụ rời khỏi bệnh viện một cách thuận lợi. Sau khi tới bãi đỗ xe, hắn bèn đặt ông cụ vào ghế sau và lái xe rời đi.
Chiếc xe lao đi trong bóng tối, chạy tới một bệnh viện tư nhân khác. Hắn vác ông cụ đưa tới khoa tâm lý trong bệnh viện.
Kẻ này đi tới phòng, gõ cửa tới tấp. Bên trong bật đèn, người xuất hiện chính là Bạch Ngọc Phương.
Bà ta cẩn thận hỏi: “Không bị ai phát hiện chứ?”
Người đàn ông kia trầm giọng: “Không”
“Tốt lắm, vào đi”.
Bạch Ngọc Phương mở rộng cửa để người đàn ông bước vào. Sau đó bà ta lập tức đóng cửa, khóa lại.
Người đàn ông đặt ông cụ nằm xuống ghế, trói tay ông cụ lại, sau đó lui ra. Người này nói với Bạch Ngọc Phương: “Có thể bắt đầu rồi”.
Bạch Ngọc Phương gật đầu, bước tới trước thì bỗng điện thoại kêu lên.
Bà ta lấy ra xem thì thấy tin nhắn của con gái gửi tới: “Mẹ yêu, ngủ sớm chút nhé. Chúc mẹ ngủ ngon! Thả tim”.
Bà ta nhếch miệng cười, sau đó suy nghĩ mấy giây và nhắn lại: “Con cũng ngủ sớm nhé baby”.
Người đàn ông thấy vậy thì chau mày không hài lòng: “Bác sĩ Bạch, đừng chậm trễ việc chính nữa”.
Bạch Ngọc Phương điều chỉnh lại cảm xúc, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông: “Cần phải dặn tôi sao, làm tốt việc của mình đi là được”.
Dứt lời, bà ta tỏ ra khinh thường người đàn ông. Sau đó đi tới cạnh ghế bệnh, lấy ra một cây kim, tiêm vào cánh tay ông cụ. Bà ta búng tay trước mặt ông cụ: “Tới lúc tỉnh rồi”.
Ông cụ từ từ mở mắt. Nhìn thấy người đứng trước mặt thì đồng tử của ông cụ co lại: “Các người…”
Ông cụ mới nói được vậy thì Bạch Ngọc Phương đã nhếch miệng. Một chiếc đồng hồ buông xuống từ tay bà ta, lắc qua lắc lại trước mắt ông cụ. Giọng nói của bà ta trở nên khàn khàn, có sức thôi miên ghê gớm.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, quy trình thôi miên kết thúc. Bạch Ngọc Phương phất tay: “Đưa người đi đi”.
Người đàn ông gật đầu, bước tới và vác ông cụ rời đi.
Căn phòng khám trở nên yên tĩnh. Bạch Ngọc Phương day trán, lấy điện thoại ra, mở tin nhắn vừa nãy của Tiêu Thuần. Bà ta nhìn và bỗng thấy cơn mệt mỏi dường như biến mất.
Hứa Tịnh Nhi ngủ tới khi trời sáng.
Cô mở mắt. Phản ứng đầu tiên là nhìn về phía giường bệnh. Cô thấy ông cụ vẫn nằm ngủ yên bình ở đó.
Cô đứng đậy, đi tới trước. Ông cụ vẫn thở đều, sắc mặt bình thường. Tịnh Nhi bèn kéo chăn lên cho ông cụ và đi rửa mặt.
Hai ngày tiếp theo ông cụ lúc tỉnh lúc mê, mặc dù chưa nói được gì nhưng tinh thần cũng đã dần hồi phục.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua. Khiết Thần và Tả Tư sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày hôm nay. Là người chủ trì, nên Khiết Thần từ sáng sớm đã cử xe tới đón ông cụ.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghe thấy tiếng bước chân đi tới bên cạnh giường bệnh.
Người lạ mặc cho ông cụ một chiếc áo khoác, đội mũ, đeo khẩu trang rồi bế ông cụ đặt lên một chiếc xe lăn và đẩy ra khỏi phòng bệnh.
Người này đưa ông cụ rời khỏi bệnh viện một cách thuận lợi. Sau khi tới bãi đỗ xe, hắn bèn đặt ông cụ vào ghế sau và lái xe rời đi.
Chiếc xe lao đi trong bóng tối, chạy tới một bệnh viện tư nhân khác. Hắn vác ông cụ đưa tới khoa tâm lý trong bệnh viện.
Kẻ này đi tới phòng, gõ cửa tới tấp. Bên trong bật đèn, người xuất hiện chính là Bạch Ngọc Phương.
Bà ta cẩn thận hỏi: “Không bị ai phát hiện chứ?”
Người đàn ông kia trầm giọng: “Không”
“Tốt lắm, vào đi”.
Bạch Ngọc Phương mở rộng cửa để người đàn ông bước vào. Sau đó bà ta lập tức đóng cửa, khóa lại.
Người đàn ông đặt ông cụ nằm xuống ghế, trói tay ông cụ lại, sau đó lui ra. Người này nói với Bạch Ngọc Phương: “Có thể bắt đầu rồi”.
Bạch Ngọc Phương gật đầu, bước tới trước thì bỗng điện thoại kêu lên.
Bà ta lấy ra xem thì thấy tin nhắn của con gái gửi tới: “Mẹ yêu, ngủ sớm chút nhé. Chúc mẹ ngủ ngon! Thả tim”.
Bà ta nhếch miệng cười, sau đó suy nghĩ mấy giây và nhắn lại: “Con cũng ngủ sớm nhé baby”.
Người đàn ông thấy vậy thì chau mày không hài lòng: “Bác sĩ Bạch, đừng chậm trễ việc chính nữa”.
Bạch Ngọc Phương điều chỉnh lại cảm xúc, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông: “Cần phải dặn tôi sao, làm tốt việc của mình đi là được”.
Dứt lời, bà ta tỏ ra khinh thường người đàn ông. Sau đó đi tới cạnh ghế bệnh, lấy ra một cây kim, tiêm vào cánh tay ông cụ. Bà ta búng tay trước mặt ông cụ: “Tới lúc tỉnh rồi”.
Ông cụ từ từ mở mắt. Nhìn thấy người đứng trước mặt thì đồng tử của ông cụ co lại: “Các người…”
Ông cụ mới nói được vậy thì Bạch Ngọc Phương đã nhếch miệng. Một chiếc đồng hồ buông xuống từ tay bà ta, lắc qua lắc lại trước mắt ông cụ. Giọng nói của bà ta trở nên khàn khàn, có sức thôi miên ghê gớm.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, quy trình thôi miên kết thúc. Bạch Ngọc Phương phất tay: “Đưa người đi đi”.
Người đàn ông gật đầu, bước tới và vác ông cụ rời đi.
Căn phòng khám trở nên yên tĩnh. Bạch Ngọc Phương day trán, lấy điện thoại ra, mở tin nhắn vừa nãy của Tiêu Thuần. Bà ta nhìn và bỗng thấy cơn mệt mỏi dường như biến mất.
Hứa Tịnh Nhi ngủ tới khi trời sáng.
Cô mở mắt. Phản ứng đầu tiên là nhìn về phía giường bệnh. Cô thấy ông cụ vẫn nằm ngủ yên bình ở đó.
Cô đứng đậy, đi tới trước. Ông cụ vẫn thở đều, sắc mặt bình thường. Tịnh Nhi bèn kéo chăn lên cho ông cụ và đi rửa mặt.
Hai ngày tiếp theo ông cụ lúc tỉnh lúc mê, mặc dù chưa nói được gì nhưng tinh thần cũng đã dần hồi phục.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua. Khiết Thần và Tả Tư sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày hôm nay. Là người chủ trì, nên Khiết Thần từ sáng sớm đã cử xe tới đón ông cụ.