Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 761: Trời không tuyệt đường (1)
Đôi lông mi dài của Tả An cụp xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt: “Thực ra… chuyện đã đến nước này rồi, em truy cứu quá khứ còn ý nghĩa gì chứ?”.
“Chẳng có ý nghĩa gì cả”, Hứa Tịnh Nhi trả lời rất dứt khoát, nhún vai: “Chắc là do bệnh nghề nghiệp của em, phóng viên mà, lúc nào cũng muốn làm rõ đầu đuôi ngọn ngành”.
Tả An mỉm cười, cũng không biết là anh ta cười gì, nhưng cũng đáp ứng sự tò mò của cô, thốt ra hai chữ: “Thôi miên”.
Nghe thấy hai chữ này, tuy Hứa Tịnh Nhi không quá bất ngờ, nhưng vẫn hừ một tiếng: “Các anh đúng thật là… không việc gì là không làm”.
Thực ra sau khi biết chuyện của ông cụ Cố có liên quan đến cô Bạch, lại nghĩ tới nghề nghiệp của bà ta, Hứa Tịnh Nhi cũng đã nghĩ đến hướng này, nhưng vẫn phải chính tai nghe được sự thực thì cô mới chắc chắn 100%.
Cô gõ ngón tay xuống mặt bàn, nói: “Xem ra… cô Bạch là quả bom hẹn giờ mà các anh đã chôn từ lâu đúng không?”.
Người giúp việc mang đồ ăn lên cho Tả An, Tả An tổng kết một câu đơn giản: “Tóm lại thì hiện giờ, tất cả mọi chuyện trong kế hoạch của anh đều đã… thực hiện rồi”.
Chỉ xuất hiện một điều ngoài ý muốn.
Tả An nhìn Hứa Tịnh Nhi, không nói nốt câu cuối cùng.
Hứa Tịnh Nhi biết cuộc nói chuyện này đã kết thúc, anh ta sẽ không trả lời câu hỏi của cô nữa. Chuyện về cô Bạch, anh ta có thể nói cho cô biết chắc hẳn đã là cực hạn rồi.
Hai người ăn ý không nói gì nữa, yên lặng ăn nốt bữa cơm.
Buổi tối là bữa tiệc, ăn cơm xong, Tả An đưa Hứa Tịnh Nhi đến một salon, bảo người ta trang điểm cho cô, còn anh ta tâm trạng rất tốt, chọn một bộ lễ phục cho cô.
Vẫn là lễ phục màu trắng giống như lần trước, còn anh ta cũng mặc vest màu trắng, loại có đuôi tôm đằng sau.
Khi anh ta bước tới, thực sự chẳng khác nào bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích.
…
Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn năm sao nổi tiếng nhất ở đây.
Cả phòng tiệc đã được bao trọn, trang hoàng xa hoa đẹp đẽ, trên trần treo đầy đèn thủy tinh, khi tất cả sáng lên, trông chẳng khác nào hàng nghìn viên ngọc lấp lánh.
Tối hôm nay nhìn ông Tả lại càng hăm hở phong độ, nụ cười nở suốt trên mặt, bạn cặp của ông ta không phải ai khác mà chính là Tả Tư, ông ta dẫn Tả Tư đi hàn huyên khắp hội trường.
Nếu có ai hỏi sao Cố Khiết Thần không đến, ông ta sẽ không trả lời mà quay sang nhìn Tả Tư, để Tả Tư giải thích: “Sức khỏe Khiết Thần có chút vấn đề, bây giờ đang nghỉ ngơi”.
Những người được mời tới và có thể xuất hiện ở đây đều là những người có địa vị, là nhân vật ông trùm của các giới. Bọn họ nghe được tin này đều không lộ sắc mặt gì, còn an ủi hỏi han mấy câu, nhưng trong lòng thì đã nổi sóng.
Ông cụ Cố bị ngã, đến giờ chưa tỉnh, bây giờ lại đến lượt Cố Khiết Thần ngã bệnh, không rõ tình hình thế nào, nhưng ngay cả một bữa tiệc cũng không đến tham gia được, đủ để khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Cố Khiết Thần là trụ cột cuối cùng của tập đoàn Cố Thị, tin anh ngã bệnh truyền ra ngoài, xem ra… tập đoàn Cố Thị sắp thay đổi triều đại rồi.
Hứa Tịnh Nhi vẫn luôn an phận ở bên cạnh Tả An, để mặc anh ta dẫn đi làm quen với mọi người. Cô luôn giữ nụ cười trên môi, anh ta giới thiệu với ai, cô liền mỉm cười gật đầu, làm một bạn cặp đủ trách nhiệm.
Chỉ có điều, khóe mắt cô cứ lướt về phía đại sảnh, tìm kiếm bóng dáng của người mà cô muốn nhìn thấy…
Tìm một vòng mà không thấy, đáy mắt cô không khỏi lộ nỗi thất vọng.
“Chẳng có ý nghĩa gì cả”, Hứa Tịnh Nhi trả lời rất dứt khoát, nhún vai: “Chắc là do bệnh nghề nghiệp của em, phóng viên mà, lúc nào cũng muốn làm rõ đầu đuôi ngọn ngành”.
Tả An mỉm cười, cũng không biết là anh ta cười gì, nhưng cũng đáp ứng sự tò mò của cô, thốt ra hai chữ: “Thôi miên”.
Nghe thấy hai chữ này, tuy Hứa Tịnh Nhi không quá bất ngờ, nhưng vẫn hừ một tiếng: “Các anh đúng thật là… không việc gì là không làm”.
Thực ra sau khi biết chuyện của ông cụ Cố có liên quan đến cô Bạch, lại nghĩ tới nghề nghiệp của bà ta, Hứa Tịnh Nhi cũng đã nghĩ đến hướng này, nhưng vẫn phải chính tai nghe được sự thực thì cô mới chắc chắn 100%.
Cô gõ ngón tay xuống mặt bàn, nói: “Xem ra… cô Bạch là quả bom hẹn giờ mà các anh đã chôn từ lâu đúng không?”.
Người giúp việc mang đồ ăn lên cho Tả An, Tả An tổng kết một câu đơn giản: “Tóm lại thì hiện giờ, tất cả mọi chuyện trong kế hoạch của anh đều đã… thực hiện rồi”.
Chỉ xuất hiện một điều ngoài ý muốn.
Tả An nhìn Hứa Tịnh Nhi, không nói nốt câu cuối cùng.
Hứa Tịnh Nhi biết cuộc nói chuyện này đã kết thúc, anh ta sẽ không trả lời câu hỏi của cô nữa. Chuyện về cô Bạch, anh ta có thể nói cho cô biết chắc hẳn đã là cực hạn rồi.
Hai người ăn ý không nói gì nữa, yên lặng ăn nốt bữa cơm.
Buổi tối là bữa tiệc, ăn cơm xong, Tả An đưa Hứa Tịnh Nhi đến một salon, bảo người ta trang điểm cho cô, còn anh ta tâm trạng rất tốt, chọn một bộ lễ phục cho cô.
Vẫn là lễ phục màu trắng giống như lần trước, còn anh ta cũng mặc vest màu trắng, loại có đuôi tôm đằng sau.
Khi anh ta bước tới, thực sự chẳng khác nào bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích.
…
Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn năm sao nổi tiếng nhất ở đây.
Cả phòng tiệc đã được bao trọn, trang hoàng xa hoa đẹp đẽ, trên trần treo đầy đèn thủy tinh, khi tất cả sáng lên, trông chẳng khác nào hàng nghìn viên ngọc lấp lánh.
Tối hôm nay nhìn ông Tả lại càng hăm hở phong độ, nụ cười nở suốt trên mặt, bạn cặp của ông ta không phải ai khác mà chính là Tả Tư, ông ta dẫn Tả Tư đi hàn huyên khắp hội trường.
Nếu có ai hỏi sao Cố Khiết Thần không đến, ông ta sẽ không trả lời mà quay sang nhìn Tả Tư, để Tả Tư giải thích: “Sức khỏe Khiết Thần có chút vấn đề, bây giờ đang nghỉ ngơi”.
Những người được mời tới và có thể xuất hiện ở đây đều là những người có địa vị, là nhân vật ông trùm của các giới. Bọn họ nghe được tin này đều không lộ sắc mặt gì, còn an ủi hỏi han mấy câu, nhưng trong lòng thì đã nổi sóng.
Ông cụ Cố bị ngã, đến giờ chưa tỉnh, bây giờ lại đến lượt Cố Khiết Thần ngã bệnh, không rõ tình hình thế nào, nhưng ngay cả một bữa tiệc cũng không đến tham gia được, đủ để khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Cố Khiết Thần là trụ cột cuối cùng của tập đoàn Cố Thị, tin anh ngã bệnh truyền ra ngoài, xem ra… tập đoàn Cố Thị sắp thay đổi triều đại rồi.
Hứa Tịnh Nhi vẫn luôn an phận ở bên cạnh Tả An, để mặc anh ta dẫn đi làm quen với mọi người. Cô luôn giữ nụ cười trên môi, anh ta giới thiệu với ai, cô liền mỉm cười gật đầu, làm một bạn cặp đủ trách nhiệm.
Chỉ có điều, khóe mắt cô cứ lướt về phía đại sảnh, tìm kiếm bóng dáng của người mà cô muốn nhìn thấy…
Tìm một vòng mà không thấy, đáy mắt cô không khỏi lộ nỗi thất vọng.