Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169-174
Hút xong điếu thuốc, tâm trạng cũng chỉ dịu đi một chút, Hoắc Thiên Phong đi ra, nằm dài trên giường, làm Từ Mạn Nhu phải ngồi ở ghế, cô băn khoăn không biết tên ác ma này hôm nay lại làm sao mà có vẻ khó ăn khó ở như thế.
“Hát cho tôi nghe.” Hoắc Thiên Phong lên tiếng.
Cổ họng cô hát khô bỏng cả lên, vậy mà bây giờ lại bắt hát, nhưng nhìn vẻ mặt như hung thần ác sát của Hoắc Thiên Phong, cô không dám trái lời, liền cất tiếng hát. Giọng hát trong vắt, ngọt ngào mênh mang dịu dàng. Chỉ vài phút sau, Hoắc Thiên Phong đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hắn nằm gối đầu trên gối lông vũ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trước khi ngủ hắn vẫn nói. “Hát đến khi tôi bảo dừng thì thôi.”
Từ Mạn Nhu thật muốn bịt cái gối kia vào mặt hắn, cho hắn ngạt thở chết quách đi. Có biết hát trông thì đơn giản nhưng tốn sức lắm không hả? Huống hồ cô không phải ca sĩ chuyên nghiệp được luyện tập bài bản, cô chỉ là một người bình thường, hát một lúc là mệt.
Mặc dù trong làm thầm nguyền rủa Hoắc Thiên Phong một ngàn lần, nhưng cô vẫn phải hát, mặc dù tiếng hát nhỏ dần đi. Cô thấy hai quầng mắt hắn thâm đen, có lẽ mấy ngày nay bận rộn không ngủ, người bình thường ngủ không đủ còn cảm thấy mệt mỏi, cáu gắt nữa là tên ác ma vui buồn thất thường này. Cô vẫn muốn hắn vui một chút, như vậy cô có thể lại được đi thăm bé An và mẹ Từ.
Hát mãi, hát mãi, tiếng hát cứ nhỏ dần, Từ Mạn Nhu gà gật trên ghế, hai mắt trĩu lại, cũng không biết đã qua bao lâu, Hoắc Thiên Phong đã ngủ say, còn Mạn Nhu thì không chống đỡ nổi nữa, cô gục xuống bàn, mơ màng thiếp đi.
Đến tận khi cả người nhức mỏi, Từ Mạn Nhu giật mình tỉnh dậy, cô nhìn quanh, Hoắc Thiên Phong đã đi đâu rồi. Cô với tay lấy điện thoại xem giờ, đã hơn một giờ sáng rồi. Cô bóp bóp gáy và vai, ngủ ngồi bên bàn khiến vai gáy cô vô cùng mỏi, đứng lên xoay xoay một hồi mới đỡ cảm giác cứng đờ.
“Ột... Tt...”
Lúc này bụng Từ Mạn Nhu vang lên âm thanh ột ột, lúc tối lười không ăn mà bây giờ cô thấy da bụng sắp dính vào da lưng rồi. Ngáp dài một cái, Từ Mạn Nhu xẻ đôi dép bông muốn đi xuống phòng bếp lục tủ lạnh xem có gì ăn được không.
Nhưng vừa đi ra đến hành lang, cô nghe tiếng nói chuyện vang lên.
“Tìm thấy tủy phù hợp rồi à?”.
Nghe được câu này, Từ Mạn Nhu đứng sững lại, tâm trạng vui sướng tột cùng. Nếu có thể ghép tủy thành công, vậy là bé An được cứu rồi. Cô đang định chạy qua đó, thì lại nghe một câu nói tiếp theo.
“Ừm, cứ để đó, duy trì tình trạng bệnh như bây giờ?
Từ Mạn Nhu không thể tin nổi vào tai mình, cô như chết trận, đứng im tại chỗ, cả người cứng đờ. Hắn vừa nói “duy trì tình trạng bệnh như bây giờ”? Chẳng phải đã tìm được tùy thích hợp rồi ư, tại sao lại không làm phẫu thuật.
“Tôi nói như nào thì cứ làm như thế, đừng hỏi nhiều” .
Nói rồi Hoắc Thiên Phong cúp máy, Từ Mạn Nhu hốt hoảng chạy ngược trở lại vào trong phòng, khẽ đóng cửa, trái tim cô đập loạn lên, suy nghĩ lúc này cũng vô cùng hỗn loạn.
Nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, Từ Mạn Nhu vội chạy vào bàn, ngồi xuống, giả vờ đang ngủ. Gần như ngay sau đó có nghe tiếng của cách mở, rồi tiếng bước chân của Hoắc Thiên Phong ngày càng đến gần, tim Từ Mạn Nhu đập điên cuồng, cô sợ đến nỗi chân tay cứng đờ.
Liệu hắn có phát hiện vừa rồi cô đã tỉnh và nghe trộm được cuộc điện thoại đó không? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?Mùi long diên hương phảng phất xung quanh, Từ Mạn Nhu biết Hoắc Thiên Phong đang đứng sát cạnh mình, cô gần như nín thở vì sợ hãi, nhưng trái tim vẫn đập điên cuồng, liệu hắn đứng gần như thế có cảm nhận được trái tim đang đập hoảng loạn của cô không?
Từ Mạn Nhu thấy cả cơ thể được bế bổng lên, cô vẫn nhắm chặt mắt, vờ ngủ say. Rồi thấy
mình được đặt lên giường, còn được đắp chăn, sau đó Hoắc Thiên Phong rời khỏi phòng. Nghe tiếng cửa đóng lại cùng tiếng bước chân rời đi rồi, Từ Mạn Nhu mới dám he hé mắt ra nhìn.
Chắn chắn hắn đã về phòng riêng, lúc này Từ Mạn Nhu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt tay lên lồng ngực, ngăn trái tim đang nhảy loạn lên.
Bình tĩnh suy nghĩ lại, hắn không muốn thay tủy cho bé An, có phải vì muốn dùng bệnh tình của bé An để khống chế cô không? Đúng vậy, cô không dám bỏ trốn, không dám làm gì quá phận, luôn cố tỏ ra ngoan ngoãn, nhu thuận chiều theo những sở thích quái đản của hắn cũng vì muốn hắn giúp cô chữa bệnh cho bé An.
Nhưng không ngờ tên ác ma kia lại dùng chính bệnh tình của bé An để uy hiếp cô. Trước đây bệnh tình của bé An không phải quá nghiêm trọng, nhưng thời gian gần đây chuyển biến xấu vô cùng
nhanh. Liệu có khi nào phía sau có sự sắp xếp của tên ác ma độc ác đó không?
Nghĩ đến đây, Từ Mạn Nhu run lên.
Cô nhớ tới Quân Dao từng nói chỉ vì muốn mở rộng thị trường vào Giang Thành mà hắn không ngại giết Quần Dao để công kích Cố Tư Bạch.Vậy thì còn chuyện gì mà hắn không dám làm?
Nước mắt Từ Mạn Nhu ứa ra, cô cứ tưởng mình hi sinh bản thân để cứu bé An, nhưng cô sai rồi. Căn bản Hoắc Thiên Phong vẫn luôn coi cô như con búp bê để hắn thỏa mãn, không hơn. Cũng chính vì cô mà bé An mới đến nông nỗi này, chịu đựng biết bao nhiêu giày vò của bệnh tật.
Úp mặt xuống gối, Từ Mạn Nhu khóc không ra tiếng.Vậy mà ngày ngày cô vẫy đuôi nịnh bợ tên khốn kiếp đó. Ngày ngày hầu hạ mua vui cho kẻ thù của mình. Cô thật ngu ngốc, quá ngu ngốc.
Cô hận Hoắc Thiên Phong. Cô hận chính bản thân mình.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, Từ Mạn Nhu phát hiện hai mắt mình sưng mọng vì đêm qua khóc quá nhiều. Cô vội vàng đi lấy đá lạnh chườm vào mắt cho bớt sưng. Cũng may tên khốn Hoắc Thiên Phong đã đi làm từ sớm, nên không ai để ý tới khuôn mặt sưng húp của cô.
Sau khi mặt đã bớt sưng, cô nói với vệ sĩ mình
muốn đi mua sắm một ít đồ.Vệ sĩ lắc đầu, nói cô vừa được ra ngoài vào hôm kia rồi. Nhưng lần này Từ Mạn Nhu đã thực sự quyết tâm, cô khóc lóc ầm ĩ đòi được đi.Vệ sĩ ban đầu khá kinh ngạc, vì trước giờ Từ Mạn Nhu chưa từng làm loạn lên đòi một cái gì bao giờ. Nhưng cuối cùng không chịu nổi nữa đành phải chở cô đi.
Đến trung tâm thương mại, cô mua nhặt bừa đủ thứ, từ quần áo, giày dép, túi xách, kim cương. Vệ sĩ đi theo xách đồ, ngán ngẩm. Hôm trước. thấy cô mua cả xe đồ ăn cho trẻ mồ côi, hắn còn tưởng có thực sự là người tốt, đã có cái nhìn khác về cô, nhưng không ngờ cô cũng chỉ như những cô gái tầm thường khác, đều ham thích mấy thứ phù phiếm đó.
Mua sắm chán chê, Từ Mạn Nhu và vệ sĩ lên xe đi về. Nhưng đang đi đường cô đột nhiên ôm bụng kêu đau, nói mình sắp “đến ngày”, bảo vệ sĩ tấp vào hiệu thuốc bên đường cho cô mua thuốc giảm đau và “thứ đó”.
Vệ sĩ dù sao cũng là đàn ông, không hiểu chuyện này, nên đành tấp vào lề đường, sau đó đứng chờ bên ngoài. Từ Mạn Nhu ôm bụng chạy vào hiệu thuốc.
Vài phút sau cô đi ra, ôm theo một chiếc túi nhỏ màu đen.
“Đi thôi” Từ Mạn Nhu ôm bụng, xuýt xoa kêu đau.
Vệ sĩ không nói gì, lập tức lái xe đi về biệt thự. Lúc về đến nơi, Từ Mạn Nhu dặn người nấu ăn nấu cho cô món canh nóng nóng bổ máu, cô sắp đến ngày. Sau đó liền đi lên phòng, làm tổ trong chăn.
Hoắc Thiên Phong sải bước chân đi đến, ôm lấy Từ Mạn Nhu, đè nghiến cô xuống, thô bạo hôn lên môi, cướp đoạt sự ngọt ngào của cô.
Từ Mạn Nhu ngoan ngoãn để hắn hôn, cô quàng tay qua cổ hắn, chủ động hé môi, để lưỡi hắn tùy ý khuấy đảo khoang miệng của cô.
Tới khi cả hai cùng thở dốc, Hoắc Thiên Phong tách một mình khỏi môi cô, ánh mắt đã dâng đầy dục vọng, bàn tay to lớn của hắn lần xuống đùi non của cô, vén chiếc váy ngắn lên. Đôi chân mịn màng xinh đẹp như ngọc, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo càng quyến rũ đến mê người.
Không chút chần chừ, Hoắc Thiên Phong đẩy Mạn Nhu xuống chiếc giường lớn.Vạt váy của cô xộc xệch, đôi chân thon dài hơi cong lên, khuôn mặt xinh đẹp mê người, khiến dục vọng của Hoắc Thiên Phong sôi trào, hắn mạnh mẽ xé nát chiếc váy, rồi tiến vào cô.
Từ Mạn Nhu Cong người lên đau đớn, cô cắn răng, cố chịu đựng. Không biết qua bao lâu, cuối cùng khi Từ Mạn Nhu đã mệt lử, cô mới được hắn buông tha.
Khi Hoắc Thiên Phong tắm xong đi ra đã thấy Từ Mạn Nhu thay một bộ váy khác, đôi chân thon dài vắt lên nhau. Cô ngồi bên bàn, nhâm nhi một ly rượu vang.
“Rượu ở đâu ra?” Hắn lên tiếng hỏi.
“Tôi mới mua, anh uống một ly không?”
Từ Mạn Nhu nghiêng đầu, mái tóc dài đen mượt của cô xõa xuống bên vai, càng nổi bật gương mặt tinh tế hơi ửng hồng. Ánh mắt cô lấp lánh như một lời mời gọi.
Hoắc Thiên Phong từ từ đi đến, ngồi xuống đối diện cô. Mặc dù trước đến nay Hoắc Thiên Phong mắc bệnh sạch sẽ, nên sau khi xong việc đó đều tắm rửa rồi rời đi, bây giờ Từ Mạn Nhu còn chưa tắm, nhưng hắn đột nhiên thấy cô lại có sự hấp dẫn riêng. Có phải vì trước đến nay hắn chưa bao giờ quan sát một cô gái sau khi làm xong chuyện đó.
Gò má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh ánh nước, vô cùng mê người.
Từ Mạn Nhu nghiêng người, cầm một chiếc ly rỗng lên, tao nhã rót rượu vào ly. Hồi còn làm phục vụ rượu ở bar cô được hướng dẫn phải rót rượu sao cho tao nhã, hấp dẫn, để khách hàng không từ chối được mà liên tục uống hết ly này đến ly khác, hết chai này đến chai khác, như thế tiền hoa hồng của bọn họ cũng sẽ được tăng theo.
Hoắc Thiên Phong nhìn chất rượu đỏ sẫm chầm chậm rót vào chiếc ly thủy tinh trong suốt, Từ Mạn Nhu đẩy chiếc ly xịch về phía hắn, hơi nhếch môi tạo thành nụ cười như có như không, một tay nâng cao ly rượu của mình, nói.
“Hoắc tổng, mời!”
Nói rồi cô đưa lên môi, uống một ngụm, nhưng Hoắc Thiên Phong chỉ nhìn mà không hề nhúc nhích.
“Hoắc tổng chê tôi bẩn, không xứng rót rượu cho anh ư?”.
Hắn dựa lưng vào ghế, dáng ngồi thong dong, ung dung.
“Thưởng thức mỹ nhân uống rượu có khi còn thú vị hơn tự mình uống”
Từ Mạn Nhu Cong môi cười, “Thưởng thức mỹ nhân uống thú vị một, thì uống rượu cùng mỹ nhân thú vị mười” .
Vừa nói Từ Mạn Nhu vừa đổi chân, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy chiếc váy hơi xốc cao lên, khiến đôi chân thon dài lấp ló như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ.
Cô nhập thêm một ngụm, Hoắc Thiên Phong vẫn không động đến ly rượu trên bàn. Từ Mạn Nhu hơi mím môi, cô quay đầu nhìn ra ngoài bầu trời đêm, chỉ thấy thấp thoáng những ánh đèn của các tòa chung cư phía xa xa.
Khuôn mặt nhìn nghiêng, xương quai xanh gợi cảm, bầu ngực lấp ló như ẩn như hiện sau chiếc váy ren đen. Cô đã dùng hết vốn liếng cả đời của mình rồi. Đột nhiên Từ Mạn Nhu cười mỉa mai, uống cạn ly rượu.Hoắc Thiên Phong lúc này giơ tay với chai
LA
rượu trên bàn, rót vào ly cho Từ Mạn Nhu khiến cô hơi giật mình.
“Cảm ơn Hoắc tổng, không cần đâu, hôm nay tôi uống đủ rồi, nếu Hoắc tống không có hứng thú uống rượu cùng thì tôi xin phép đi ngủ trước đây” .
“Bây giờ tôi mới có hứng thú” Hoắc Thiên Phong nói, giọng hắn nhàn nhạt, lành lạnh, nghe không ra cảm xúc trong đó.
Hắn đưa tay ra dấu bảo cô uống ly rượu hắn vừa rót, Từ Mạn Nhu cụp mi mắt. Lông mi cổ dài và dày như một chiếc quạt nhỏ in bóng xuống gò má. Những ngón tay mảnh mai tinh tế của Từ Mạn Nhu hơi run lên. Cô hít một hơn thật sâu, Cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, đưa tay cầm lấy ly rượu.
Cô mỉm cười, nói, “Hoắc tổng, mời!”
Mặc dù đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng giọng cô vẫn run lên nhè nhẹ, giống như chiếc lá bị gió lay động.
Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi mỏng lạnh lùng, cũng đưa tay cầm lấy ly rượu, chạm vào thành ly của cô, một âm thanh thanh thúy khẽ vang
lên.
Từ Mạn Nhu nhìn chằm chằm chất rượu đỏ sóng sánh trong ly, cô đột nhiên nở nụ cười, nụ cười từ từ hé, rồi nở rộ như một đóa hoa đỏ rực giữa tuyết trắng, đẹp đến chói mắt, vẻ đẹp vừa
AL
rực rỡ kiêu hãnh vừa thê lương kì lạ.
Rồi cô đưa ly rượu lên môi, nhắm mắt, ngửa đầu, không chút do dự ngửa ly uống xuống.
“Choang!”
Âm thanh ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà vang lên chói tai, khiến Từ Mạn Nhu giật mình mở bừng mắt. Nhìn ly rượu đổ tung tóe, mảnh thủy tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh, rượu đỏ như máu chảy tràn một khoảng khiến Từ Mạn Nhu giật nảy mình, cả người cô không thể khống chế được bất giác run lên bần bật.
Hoắc Thiên Phong đứng dậy, bàn tay to lớn của hắn vươn ra, túm lấy cằm cô. Hắn không chút nương tay khiến hàm Từ Mạn Nhu đau nhức. Đôi mắt ưng tối thẫm như trời đêm của Hoắc Thiên Phong nhìn cô chằm chằm, hắn lạnh lùng nhả ra từng chữ.
“Khá lắm, tôi không ngờ cô còn có lá gan này Cơ đấy!”
Từ Mạn Nhu ngẩng cao đầu, dù cả người vẫn vô thức run lên những ánh mắt đen láy của cô lại rất quật cường, dường như đã không màng sống chết nữa.
“Hoắc Thiên Phong, tôi chỉ mời anh uống rượu, anh không muốn uống thì để tôi đi ngủ.”
Hoắc Thiên Phong đột nhiên bật cười, tiếng cười lạnh lẽo như tiếng tu la từ địa ngục Vọng về.
“Từ - Mạn – Nhu! Lá gan càng ngày càng lớn đấy, dám làm, bây giờ còn đủ bản lĩnh nói câu đó. Xem ra tôi đã coi thường có rồi.”
Hắn đã phát hiện ra rồi ư?
Trái tim Từ Mạn Nhu đập loạn lên, nhưng cô biết, giờ phút này cô không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể tiếp tục cứng miệng giả ngốc.
“Tôi không hiểu Hoắc tổng nói gì, anh buông tay ra đi, anh làm tôi đau đấy.”
“Đau? Ha ha... xem chừng cô còn phải chịu đau nhiều hơn rồi.”
Vừa nói Hoắc Thiên Phong vừa dùng sức nhấc cô khỏi ghế rồi quăng xuống sàn như quăng một chiếc gối. Hẳn cao lớn gấp đôi cô, lại tập luyện từ nhỏ, vì vậy quẳng cô vô cùng dễ dàng.
Từ Mạn Nhu bị hắn quăng xuống đúng chỗ chiếc ly rượu vừa vỡ, mảnh thủy tinh cứa lên da thịt trắng trẻo của cô, những vết thương ứa máu, đỏ rực trên làn da trắng nõn.
“Nói, là ai sai cô làm?” Hoắc Thiên Phong đứng từ trên cao, lạnh lùng nhìn xuống tra hỏi.
Từ Mạn Nhu cắn chặt môi, kiên cường chịu đựng, cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thiên Phong.
“Hoắc tổng, tôi không hiểu anh nói gì”.
“Thật là cứng miệng, cô không tin tôi không dám giết cô sao?”
Từ Mạn Nhu nở nụ cười mỉa mai, “giết người cũng không phải việc xa lạ gì với anh. Chỉ cần anh không hài lòng, anh giết tôi cũng là chuyện bình thường, có gì mà tin hay không tin” .
Hoắc Thiên Phong sinh ra trong gia đình giàu có, hắn cũng như những người của giới thượng lưu đều rất rành về rượu đắt tiền. Bọn họ hưởng thụ những điều ấy từ bé, thậm chí phải học mọi thứ để có thể giao tiếp, sống trong giới thượng lưu ấy. Lúc đi làm ở quán bar cô cũng gặp được những người có khả năng phẩm rượu vô cùng tinh tế. Chỉ cần nhìn màu sắc, ngửi mùi hương, họ có thể nói rõ ràng đó là loại rượu nào, sản xuất năm bao nhiêu...
Khuôn mặt Từ Mạn Nhu dần cứng đờ, thế lương. Cô thua rồi, thực sự thua rồi. Chắc chắn Hoắc Thiên Phong sẽ không tha chết cho cô. Nhưng hắn tàn độc như vậy, sau này chơi chán rồi chắc cũng sẽ giết cô thôi, vậy thì chẳng qua chết sớm một chút thôi mà.
“Thế nào, bây giờ còn chối nữa không?” Hoắc Thiên Phong hung hăng siết mạnh tay hơn một chút.
Cảm giác nghẹn cứng nơi cỔ, khó thở và đau đớn khiến Từ Mạn Nhu nhíu chặt mày, há miệng cố gắng thở.
“Nói, là ai sai cô làm chuyện này? Nếu không khai ra, ngay bây giờ tôi sẽ rút ống thở của thằng
nhãi kia.”
Sắc mặt Từ Mạn Nhu tái mét, cô cố gắng nói.
“Là tôi... tự... làm... Tôi... muốn thoát... khỏi anh”.
“Hừ, cô tưởng tôi là trẻ con mà tin mấy lời đó. Cô có lá gan dám làm vậy thì đã làm lâu rồi, không cần phải chờ đến tận hôm nay. Có phải Cố Tư Bạch và Quân Dao xúi giục cô? Bọn chúng hứa hẹn cho cô cái gì?” giọng nói của Hoắc Thiên Phong vô cùng lạnh lẽo, cùng lúc hắn tăng lực nơi bàn tay thêm một chút.
Cảm giác sự sống đang dần trôi ra khỏi cơ thể mình, Từ Mạn Nhu cố gắng thở hổn hển, lắc đầu.
“Không... liên... quan... bọn họ... Tôi căm... hận... anh... nên...”
“Thà chết không nói? Trung thành đấy, nhưng tiếc cô chọn sai chủ rồi.”
Vừa nói hắn vừa bóp mạnh lên cổ cô. Khuôn mặt Từ Mạn Nhu dần tím tái, cô không thở nổi nữa rồi. Hai mắt Từ Mạn Nhu cũng dần dần dại đi, Hoắc Thiên Phong đột nhiên buông tay khỏi cổ cô khiến Từ Mạn Nhu chới với ngã lại xuống đất, nhưng cô không còn cảm thấy đau đớn bởi những mảnh thủy tinh đâm vào da thịt nữa. Cô há miệng, ra sức hít thở không khí. Lá phổi khô cạn ô xi lập tức căng lên, cố gắng nạp càng đầy càng tốt.
Đợi một lúc, khi Từ Mạn Nhu đã không còn dáng vẻ tím tái sắp chết như vừa rồi, hắn liền ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, nhìn thẳng vào Từ Mạn Nhu.
“Cảm giác đi dạo một vòng quỷ môn quan thế nào?” giọng nói của hắn vừa lạnh lùng vừa mang hàm ý giễu cợt.
Từ Mạn Nhu ngồi gục đầu xuống ngực, cảm giác ấy quả thực vô cùng đáng sợ, cảm giác bị cướp đi từng chút từng chút sinh mệnh, nhìn rõ mình đang chết dần đi. Đôi mắt Từ Mạn Nhu cũng phiếm hồng. Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
“Hoắc Thiên Phong, anh nghĩ tội ác anh gây ra với tôi không đủ để tôi căm hận đến mức muốn giết anh ư?”
Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi lạnh, cười lạnh lùng. “Thì ra cô giả vờ ngoan ngoãn à? Cô không sợ thằng nhóc kia bị rút ống thở, cũng không sợ trại trẻ bị biến thành than?
Mái tóc dài của Từ Mạn Nhu buông xõa, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt phiếm hồng căm hờn nhìn hắn ta.
“Anh nghĩ tôi ngu đến mức còn tin anh? Chính anh là người khiến bệnh tình của em An ngày càng nặng hơn. Có tủy thích hợp anh cũng không cho làm phẫu thuật để cứu em ấy. Tôi quá ngu ngốc khi tin rằng cứ ngoan ngoãn phục vụ anh thì anh sẽ cứu em An. Nhưng tôi lầm rồi, chính tôi mới là người hại em An ra nông nỗi này.Anh là đồ ác quỷ, không phải con người.”
Hoắc Thiên Phong bắt chéo chân, cao cao tại thường nhìn xuống cô đang nằm rạp trên đất, hắn xoay xoay chiếc ngẫn trên ngón tay.
“Ô, Cố Tư Bạch gieo cho cô mấy suy nghĩ thú vị nhỉ?”.
“Hoắc Thiên Phong, anh có gan làm thì phải có gan nhận.Tôi tuy chỉ là đàn bà con gái nhưng tôi dám làm dám nhận. Đúng, hôm nay tôi muốn liều chết cùng anh, dù cho có bị cảnh sát bắt và xử tử hình hay anh giết tôi ngay tại đây tôi cũng cam lòng. Nhưng đừng có làm hại những người vô tội, họ không liên quan. Chỉ có kẻ hèn mới đi uy hiếp người khác.”
“Cô nói tôi là kẻ hèn?” Từng từ từng chữ hắn nói ra lạnh đến thấu xương.
“Nếu anh có bản lĩnh thì đã khiến tôi cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh. Chỉ có kẻ hèn, kẻ kém cỏi mới phải đi ép buộc kiểu đó.” Từ Mạn Nhu nói rành rọt từng chữ.
Hoắc Thiên Phong giận quá hóa cười, hắn vỗ tay, gật gù, “Có bản lĩnh, lần đầu tiên trên đời này có kẻ dám mắng chửi Hoắc Thiên Phong tôi đến như vậy.” Hắn đứng lên, túm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn. “Vậy tôi sẽ không nhẹ nhàng với cô nữa.”
Nói rồi hắn ấn chuông gọi người làm lên.
“Đánh cô ta, nhưng không được đánh chết, sau đó bỏ đói. Tôi muốn xem xương cô ta cứng hay gậy của ta cứng.”
Nói rồi hắn đứng dậy, rời khỏi phòng. Từ Mạn Nhu căm hận nhìn theo hắn ta, cô nguyền rủa hắn chết không được siêu sinh. Mấy vệ sĩ đi tới, nhìn Từ Mạn Nhu cả người đầy vết thủy tinh cứa vào, có chỗ còn rỉ máu, khuôn mặt tái nhợt vô cùng yếu ớt, bọn họ chỉ có thể thở dài.
“Từ tiểu thư, xin lỗi.”
Trong căn phòng chỉ còn vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Quân Dao đang ngủ đột nhiên ngồi bật dậy, cả
người cô mồ hôi ướt đầm như tắm, Cố Tư Bạch nằm bên cạnh cũng bị giật mình, anh kéo tay cô, “Em sao thế?
Cô thở dài, lắc đầu, “Em không biết, em mơ thấy cái gì đó, rất đáng sợ, nhưng bây giờ lại không nhớ được là mơ thấy gì”
Cố Tư Bạch kéo cô nằm xuống, anh ôm cô vào lòng, VỖ VỖ lưng cho cô, “Không sao đâu, có anh ở đây rồi”.
Nhờ có Cố Tư Bạch an ủi, Quân Dao có thể ngủ lại đến sáng hôm sau.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã hơn ba tháng trôi qua. Quân Dao đã quen với chỗ làm việc mới và cũng dần thành thạo công việc. Cô đã được kí hợp đồng chính thức, chỉ có điều vị chủ tịch nào đó lại kiếm cớ hành tỏi gọi riêng cô vào văn phòng. Trong mắt đồng nghiệp, trừ Quan Tư Mỹ, còn lại tất cả mọi người đều thấy cô đúng là một cô bé đáng thương, suốt ngày bị vị chủ tịch lạnh lùng, khó tính kia la mắng.
Nhưng nào đâu ai biết rằng anh gọi cô vào để “thể hiện tình cảm” và lần nào cũng bị cô mắng vì tội làm ảnh hưởng công việc của cô kia chứ. Cố Tư Bạch đúng là vị chủ tịch đáng thương mà.
Cũng có mấy lần Quân Dao gọi vào số của Từ Mạn Nhu, muốn hỏi thăm tình hình của cô ấy, nhưng hoàn toàn không liên lạc được. Cô cũng đến trại trẻ mồ côi thăm mẹ Từ và tụi trẻ ở đó,
có ý dò hỏi nhưng mẹ Từ cũng nói Từ Mạn Nhu công việc bận rộn, vẫn chưa ghé lại trại trẻ lần nào. Cô cũng hết cách, không cách nào tìm hiểu được tin tức của Từ Mạn Nhu. Bởi cô cũng chỉ mới gặp Từ Mạn Nhu tổng cộng có ba lần, chưa thực sự hiểu nhiều về cô ấy, cũng không biết cô ấy sống ở đầu hay có phương thức liên lạc khác không, chỉ có thể thở dài, hi vọng Từ Mạn Nhu vẫn Sống tốt, chỉ là bị Hoắc Thiên Phong thu giữ mất điện thoại nên không thể liên lạc được ra bên. ngoài mà thôi.
“Hát cho tôi nghe.” Hoắc Thiên Phong lên tiếng.
Cổ họng cô hát khô bỏng cả lên, vậy mà bây giờ lại bắt hát, nhưng nhìn vẻ mặt như hung thần ác sát của Hoắc Thiên Phong, cô không dám trái lời, liền cất tiếng hát. Giọng hát trong vắt, ngọt ngào mênh mang dịu dàng. Chỉ vài phút sau, Hoắc Thiên Phong đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hắn nằm gối đầu trên gối lông vũ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trước khi ngủ hắn vẫn nói. “Hát đến khi tôi bảo dừng thì thôi.”
Từ Mạn Nhu thật muốn bịt cái gối kia vào mặt hắn, cho hắn ngạt thở chết quách đi. Có biết hát trông thì đơn giản nhưng tốn sức lắm không hả? Huống hồ cô không phải ca sĩ chuyên nghiệp được luyện tập bài bản, cô chỉ là một người bình thường, hát một lúc là mệt.
Mặc dù trong làm thầm nguyền rủa Hoắc Thiên Phong một ngàn lần, nhưng cô vẫn phải hát, mặc dù tiếng hát nhỏ dần đi. Cô thấy hai quầng mắt hắn thâm đen, có lẽ mấy ngày nay bận rộn không ngủ, người bình thường ngủ không đủ còn cảm thấy mệt mỏi, cáu gắt nữa là tên ác ma vui buồn thất thường này. Cô vẫn muốn hắn vui một chút, như vậy cô có thể lại được đi thăm bé An và mẹ Từ.
Hát mãi, hát mãi, tiếng hát cứ nhỏ dần, Từ Mạn Nhu gà gật trên ghế, hai mắt trĩu lại, cũng không biết đã qua bao lâu, Hoắc Thiên Phong đã ngủ say, còn Mạn Nhu thì không chống đỡ nổi nữa, cô gục xuống bàn, mơ màng thiếp đi.
Đến tận khi cả người nhức mỏi, Từ Mạn Nhu giật mình tỉnh dậy, cô nhìn quanh, Hoắc Thiên Phong đã đi đâu rồi. Cô với tay lấy điện thoại xem giờ, đã hơn một giờ sáng rồi. Cô bóp bóp gáy và vai, ngủ ngồi bên bàn khiến vai gáy cô vô cùng mỏi, đứng lên xoay xoay một hồi mới đỡ cảm giác cứng đờ.
“Ột... Tt...”
Lúc này bụng Từ Mạn Nhu vang lên âm thanh ột ột, lúc tối lười không ăn mà bây giờ cô thấy da bụng sắp dính vào da lưng rồi. Ngáp dài một cái, Từ Mạn Nhu xẻ đôi dép bông muốn đi xuống phòng bếp lục tủ lạnh xem có gì ăn được không.
Nhưng vừa đi ra đến hành lang, cô nghe tiếng nói chuyện vang lên.
“Tìm thấy tủy phù hợp rồi à?”.
Nghe được câu này, Từ Mạn Nhu đứng sững lại, tâm trạng vui sướng tột cùng. Nếu có thể ghép tủy thành công, vậy là bé An được cứu rồi. Cô đang định chạy qua đó, thì lại nghe một câu nói tiếp theo.
“Ừm, cứ để đó, duy trì tình trạng bệnh như bây giờ?
Từ Mạn Nhu không thể tin nổi vào tai mình, cô như chết trận, đứng im tại chỗ, cả người cứng đờ. Hắn vừa nói “duy trì tình trạng bệnh như bây giờ”? Chẳng phải đã tìm được tùy thích hợp rồi ư, tại sao lại không làm phẫu thuật.
“Tôi nói như nào thì cứ làm như thế, đừng hỏi nhiều” .
Nói rồi Hoắc Thiên Phong cúp máy, Từ Mạn Nhu hốt hoảng chạy ngược trở lại vào trong phòng, khẽ đóng cửa, trái tim cô đập loạn lên, suy nghĩ lúc này cũng vô cùng hỗn loạn.
Nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, Từ Mạn Nhu vội chạy vào bàn, ngồi xuống, giả vờ đang ngủ. Gần như ngay sau đó có nghe tiếng của cách mở, rồi tiếng bước chân của Hoắc Thiên Phong ngày càng đến gần, tim Từ Mạn Nhu đập điên cuồng, cô sợ đến nỗi chân tay cứng đờ.
Liệu hắn có phát hiện vừa rồi cô đã tỉnh và nghe trộm được cuộc điện thoại đó không? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?Mùi long diên hương phảng phất xung quanh, Từ Mạn Nhu biết Hoắc Thiên Phong đang đứng sát cạnh mình, cô gần như nín thở vì sợ hãi, nhưng trái tim vẫn đập điên cuồng, liệu hắn đứng gần như thế có cảm nhận được trái tim đang đập hoảng loạn của cô không?
Từ Mạn Nhu thấy cả cơ thể được bế bổng lên, cô vẫn nhắm chặt mắt, vờ ngủ say. Rồi thấy
mình được đặt lên giường, còn được đắp chăn, sau đó Hoắc Thiên Phong rời khỏi phòng. Nghe tiếng cửa đóng lại cùng tiếng bước chân rời đi rồi, Từ Mạn Nhu mới dám he hé mắt ra nhìn.
Chắn chắn hắn đã về phòng riêng, lúc này Từ Mạn Nhu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt tay lên lồng ngực, ngăn trái tim đang nhảy loạn lên.
Bình tĩnh suy nghĩ lại, hắn không muốn thay tủy cho bé An, có phải vì muốn dùng bệnh tình của bé An để khống chế cô không? Đúng vậy, cô không dám bỏ trốn, không dám làm gì quá phận, luôn cố tỏ ra ngoan ngoãn, nhu thuận chiều theo những sở thích quái đản của hắn cũng vì muốn hắn giúp cô chữa bệnh cho bé An.
Nhưng không ngờ tên ác ma kia lại dùng chính bệnh tình của bé An để uy hiếp cô. Trước đây bệnh tình của bé An không phải quá nghiêm trọng, nhưng thời gian gần đây chuyển biến xấu vô cùng
nhanh. Liệu có khi nào phía sau có sự sắp xếp của tên ác ma độc ác đó không?
Nghĩ đến đây, Từ Mạn Nhu run lên.
Cô nhớ tới Quân Dao từng nói chỉ vì muốn mở rộng thị trường vào Giang Thành mà hắn không ngại giết Quần Dao để công kích Cố Tư Bạch.Vậy thì còn chuyện gì mà hắn không dám làm?
Nước mắt Từ Mạn Nhu ứa ra, cô cứ tưởng mình hi sinh bản thân để cứu bé An, nhưng cô sai rồi. Căn bản Hoắc Thiên Phong vẫn luôn coi cô như con búp bê để hắn thỏa mãn, không hơn. Cũng chính vì cô mà bé An mới đến nông nỗi này, chịu đựng biết bao nhiêu giày vò của bệnh tật.
Úp mặt xuống gối, Từ Mạn Nhu khóc không ra tiếng.Vậy mà ngày ngày cô vẫy đuôi nịnh bợ tên khốn kiếp đó. Ngày ngày hầu hạ mua vui cho kẻ thù của mình. Cô thật ngu ngốc, quá ngu ngốc.
Cô hận Hoắc Thiên Phong. Cô hận chính bản thân mình.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, Từ Mạn Nhu phát hiện hai mắt mình sưng mọng vì đêm qua khóc quá nhiều. Cô vội vàng đi lấy đá lạnh chườm vào mắt cho bớt sưng. Cũng may tên khốn Hoắc Thiên Phong đã đi làm từ sớm, nên không ai để ý tới khuôn mặt sưng húp của cô.
Sau khi mặt đã bớt sưng, cô nói với vệ sĩ mình
muốn đi mua sắm một ít đồ.Vệ sĩ lắc đầu, nói cô vừa được ra ngoài vào hôm kia rồi. Nhưng lần này Từ Mạn Nhu đã thực sự quyết tâm, cô khóc lóc ầm ĩ đòi được đi.Vệ sĩ ban đầu khá kinh ngạc, vì trước giờ Từ Mạn Nhu chưa từng làm loạn lên đòi một cái gì bao giờ. Nhưng cuối cùng không chịu nổi nữa đành phải chở cô đi.
Đến trung tâm thương mại, cô mua nhặt bừa đủ thứ, từ quần áo, giày dép, túi xách, kim cương. Vệ sĩ đi theo xách đồ, ngán ngẩm. Hôm trước. thấy cô mua cả xe đồ ăn cho trẻ mồ côi, hắn còn tưởng có thực sự là người tốt, đã có cái nhìn khác về cô, nhưng không ngờ cô cũng chỉ như những cô gái tầm thường khác, đều ham thích mấy thứ phù phiếm đó.
Mua sắm chán chê, Từ Mạn Nhu và vệ sĩ lên xe đi về. Nhưng đang đi đường cô đột nhiên ôm bụng kêu đau, nói mình sắp “đến ngày”, bảo vệ sĩ tấp vào hiệu thuốc bên đường cho cô mua thuốc giảm đau và “thứ đó”.
Vệ sĩ dù sao cũng là đàn ông, không hiểu chuyện này, nên đành tấp vào lề đường, sau đó đứng chờ bên ngoài. Từ Mạn Nhu ôm bụng chạy vào hiệu thuốc.
Vài phút sau cô đi ra, ôm theo một chiếc túi nhỏ màu đen.
“Đi thôi” Từ Mạn Nhu ôm bụng, xuýt xoa kêu đau.
Vệ sĩ không nói gì, lập tức lái xe đi về biệt thự. Lúc về đến nơi, Từ Mạn Nhu dặn người nấu ăn nấu cho cô món canh nóng nóng bổ máu, cô sắp đến ngày. Sau đó liền đi lên phòng, làm tổ trong chăn.
Hoắc Thiên Phong sải bước chân đi đến, ôm lấy Từ Mạn Nhu, đè nghiến cô xuống, thô bạo hôn lên môi, cướp đoạt sự ngọt ngào của cô.
Từ Mạn Nhu ngoan ngoãn để hắn hôn, cô quàng tay qua cổ hắn, chủ động hé môi, để lưỡi hắn tùy ý khuấy đảo khoang miệng của cô.
Tới khi cả hai cùng thở dốc, Hoắc Thiên Phong tách một mình khỏi môi cô, ánh mắt đã dâng đầy dục vọng, bàn tay to lớn của hắn lần xuống đùi non của cô, vén chiếc váy ngắn lên. Đôi chân mịn màng xinh đẹp như ngọc, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo càng quyến rũ đến mê người.
Không chút chần chừ, Hoắc Thiên Phong đẩy Mạn Nhu xuống chiếc giường lớn.Vạt váy của cô xộc xệch, đôi chân thon dài hơi cong lên, khuôn mặt xinh đẹp mê người, khiến dục vọng của Hoắc Thiên Phong sôi trào, hắn mạnh mẽ xé nát chiếc váy, rồi tiến vào cô.
Từ Mạn Nhu Cong người lên đau đớn, cô cắn răng, cố chịu đựng. Không biết qua bao lâu, cuối cùng khi Từ Mạn Nhu đã mệt lử, cô mới được hắn buông tha.
Khi Hoắc Thiên Phong tắm xong đi ra đã thấy Từ Mạn Nhu thay một bộ váy khác, đôi chân thon dài vắt lên nhau. Cô ngồi bên bàn, nhâm nhi một ly rượu vang.
“Rượu ở đâu ra?” Hắn lên tiếng hỏi.
“Tôi mới mua, anh uống một ly không?”
Từ Mạn Nhu nghiêng đầu, mái tóc dài đen mượt của cô xõa xuống bên vai, càng nổi bật gương mặt tinh tế hơi ửng hồng. Ánh mắt cô lấp lánh như một lời mời gọi.
Hoắc Thiên Phong từ từ đi đến, ngồi xuống đối diện cô. Mặc dù trước đến nay Hoắc Thiên Phong mắc bệnh sạch sẽ, nên sau khi xong việc đó đều tắm rửa rồi rời đi, bây giờ Từ Mạn Nhu còn chưa tắm, nhưng hắn đột nhiên thấy cô lại có sự hấp dẫn riêng. Có phải vì trước đến nay hắn chưa bao giờ quan sát một cô gái sau khi làm xong chuyện đó.
Gò má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh ánh nước, vô cùng mê người.
Từ Mạn Nhu nghiêng người, cầm một chiếc ly rỗng lên, tao nhã rót rượu vào ly. Hồi còn làm phục vụ rượu ở bar cô được hướng dẫn phải rót rượu sao cho tao nhã, hấp dẫn, để khách hàng không từ chối được mà liên tục uống hết ly này đến ly khác, hết chai này đến chai khác, như thế tiền hoa hồng của bọn họ cũng sẽ được tăng theo.
Hoắc Thiên Phong nhìn chất rượu đỏ sẫm chầm chậm rót vào chiếc ly thủy tinh trong suốt, Từ Mạn Nhu đẩy chiếc ly xịch về phía hắn, hơi nhếch môi tạo thành nụ cười như có như không, một tay nâng cao ly rượu của mình, nói.
“Hoắc tổng, mời!”
Nói rồi cô đưa lên môi, uống một ngụm, nhưng Hoắc Thiên Phong chỉ nhìn mà không hề nhúc nhích.
“Hoắc tổng chê tôi bẩn, không xứng rót rượu cho anh ư?”.
Hắn dựa lưng vào ghế, dáng ngồi thong dong, ung dung.
“Thưởng thức mỹ nhân uống rượu có khi còn thú vị hơn tự mình uống”
Từ Mạn Nhu Cong môi cười, “Thưởng thức mỹ nhân uống thú vị một, thì uống rượu cùng mỹ nhân thú vị mười” .
Vừa nói Từ Mạn Nhu vừa đổi chân, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy chiếc váy hơi xốc cao lên, khiến đôi chân thon dài lấp ló như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ.
Cô nhập thêm một ngụm, Hoắc Thiên Phong vẫn không động đến ly rượu trên bàn. Từ Mạn Nhu hơi mím môi, cô quay đầu nhìn ra ngoài bầu trời đêm, chỉ thấy thấp thoáng những ánh đèn của các tòa chung cư phía xa xa.
Khuôn mặt nhìn nghiêng, xương quai xanh gợi cảm, bầu ngực lấp ló như ẩn như hiện sau chiếc váy ren đen. Cô đã dùng hết vốn liếng cả đời của mình rồi. Đột nhiên Từ Mạn Nhu cười mỉa mai, uống cạn ly rượu.Hoắc Thiên Phong lúc này giơ tay với chai
LA
rượu trên bàn, rót vào ly cho Từ Mạn Nhu khiến cô hơi giật mình.
“Cảm ơn Hoắc tổng, không cần đâu, hôm nay tôi uống đủ rồi, nếu Hoắc tống không có hứng thú uống rượu cùng thì tôi xin phép đi ngủ trước đây” .
“Bây giờ tôi mới có hứng thú” Hoắc Thiên Phong nói, giọng hắn nhàn nhạt, lành lạnh, nghe không ra cảm xúc trong đó.
Hắn đưa tay ra dấu bảo cô uống ly rượu hắn vừa rót, Từ Mạn Nhu cụp mi mắt. Lông mi cổ dài và dày như một chiếc quạt nhỏ in bóng xuống gò má. Những ngón tay mảnh mai tinh tế của Từ Mạn Nhu hơi run lên. Cô hít một hơn thật sâu, Cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, đưa tay cầm lấy ly rượu.
Cô mỉm cười, nói, “Hoắc tổng, mời!”
Mặc dù đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng giọng cô vẫn run lên nhè nhẹ, giống như chiếc lá bị gió lay động.
Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi mỏng lạnh lùng, cũng đưa tay cầm lấy ly rượu, chạm vào thành ly của cô, một âm thanh thanh thúy khẽ vang
lên.
Từ Mạn Nhu nhìn chằm chằm chất rượu đỏ sóng sánh trong ly, cô đột nhiên nở nụ cười, nụ cười từ từ hé, rồi nở rộ như một đóa hoa đỏ rực giữa tuyết trắng, đẹp đến chói mắt, vẻ đẹp vừa
AL
rực rỡ kiêu hãnh vừa thê lương kì lạ.
Rồi cô đưa ly rượu lên môi, nhắm mắt, ngửa đầu, không chút do dự ngửa ly uống xuống.
“Choang!”
Âm thanh ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà vang lên chói tai, khiến Từ Mạn Nhu giật mình mở bừng mắt. Nhìn ly rượu đổ tung tóe, mảnh thủy tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh, rượu đỏ như máu chảy tràn một khoảng khiến Từ Mạn Nhu giật nảy mình, cả người cô không thể khống chế được bất giác run lên bần bật.
Hoắc Thiên Phong đứng dậy, bàn tay to lớn của hắn vươn ra, túm lấy cằm cô. Hắn không chút nương tay khiến hàm Từ Mạn Nhu đau nhức. Đôi mắt ưng tối thẫm như trời đêm của Hoắc Thiên Phong nhìn cô chằm chằm, hắn lạnh lùng nhả ra từng chữ.
“Khá lắm, tôi không ngờ cô còn có lá gan này Cơ đấy!”
Từ Mạn Nhu ngẩng cao đầu, dù cả người vẫn vô thức run lên những ánh mắt đen láy của cô lại rất quật cường, dường như đã không màng sống chết nữa.
“Hoắc Thiên Phong, tôi chỉ mời anh uống rượu, anh không muốn uống thì để tôi đi ngủ.”
Hoắc Thiên Phong đột nhiên bật cười, tiếng cười lạnh lẽo như tiếng tu la từ địa ngục Vọng về.
“Từ - Mạn – Nhu! Lá gan càng ngày càng lớn đấy, dám làm, bây giờ còn đủ bản lĩnh nói câu đó. Xem ra tôi đã coi thường có rồi.”
Hắn đã phát hiện ra rồi ư?
Trái tim Từ Mạn Nhu đập loạn lên, nhưng cô biết, giờ phút này cô không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể tiếp tục cứng miệng giả ngốc.
“Tôi không hiểu Hoắc tổng nói gì, anh buông tay ra đi, anh làm tôi đau đấy.”
“Đau? Ha ha... xem chừng cô còn phải chịu đau nhiều hơn rồi.”
Vừa nói Hoắc Thiên Phong vừa dùng sức nhấc cô khỏi ghế rồi quăng xuống sàn như quăng một chiếc gối. Hẳn cao lớn gấp đôi cô, lại tập luyện từ nhỏ, vì vậy quẳng cô vô cùng dễ dàng.
Từ Mạn Nhu bị hắn quăng xuống đúng chỗ chiếc ly rượu vừa vỡ, mảnh thủy tinh cứa lên da thịt trắng trẻo của cô, những vết thương ứa máu, đỏ rực trên làn da trắng nõn.
“Nói, là ai sai cô làm?” Hoắc Thiên Phong đứng từ trên cao, lạnh lùng nhìn xuống tra hỏi.
Từ Mạn Nhu cắn chặt môi, kiên cường chịu đựng, cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thiên Phong.
“Hoắc tổng, tôi không hiểu anh nói gì”.
“Thật là cứng miệng, cô không tin tôi không dám giết cô sao?”
Từ Mạn Nhu nở nụ cười mỉa mai, “giết người cũng không phải việc xa lạ gì với anh. Chỉ cần anh không hài lòng, anh giết tôi cũng là chuyện bình thường, có gì mà tin hay không tin” .
Hoắc Thiên Phong sinh ra trong gia đình giàu có, hắn cũng như những người của giới thượng lưu đều rất rành về rượu đắt tiền. Bọn họ hưởng thụ những điều ấy từ bé, thậm chí phải học mọi thứ để có thể giao tiếp, sống trong giới thượng lưu ấy. Lúc đi làm ở quán bar cô cũng gặp được những người có khả năng phẩm rượu vô cùng tinh tế. Chỉ cần nhìn màu sắc, ngửi mùi hương, họ có thể nói rõ ràng đó là loại rượu nào, sản xuất năm bao nhiêu...
Khuôn mặt Từ Mạn Nhu dần cứng đờ, thế lương. Cô thua rồi, thực sự thua rồi. Chắc chắn Hoắc Thiên Phong sẽ không tha chết cho cô. Nhưng hắn tàn độc như vậy, sau này chơi chán rồi chắc cũng sẽ giết cô thôi, vậy thì chẳng qua chết sớm một chút thôi mà.
“Thế nào, bây giờ còn chối nữa không?” Hoắc Thiên Phong hung hăng siết mạnh tay hơn một chút.
Cảm giác nghẹn cứng nơi cỔ, khó thở và đau đớn khiến Từ Mạn Nhu nhíu chặt mày, há miệng cố gắng thở.
“Nói, là ai sai cô làm chuyện này? Nếu không khai ra, ngay bây giờ tôi sẽ rút ống thở của thằng
nhãi kia.”
Sắc mặt Từ Mạn Nhu tái mét, cô cố gắng nói.
“Là tôi... tự... làm... Tôi... muốn thoát... khỏi anh”.
“Hừ, cô tưởng tôi là trẻ con mà tin mấy lời đó. Cô có lá gan dám làm vậy thì đã làm lâu rồi, không cần phải chờ đến tận hôm nay. Có phải Cố Tư Bạch và Quân Dao xúi giục cô? Bọn chúng hứa hẹn cho cô cái gì?” giọng nói của Hoắc Thiên Phong vô cùng lạnh lẽo, cùng lúc hắn tăng lực nơi bàn tay thêm một chút.
Cảm giác sự sống đang dần trôi ra khỏi cơ thể mình, Từ Mạn Nhu cố gắng thở hổn hển, lắc đầu.
“Không... liên... quan... bọn họ... Tôi căm... hận... anh... nên...”
“Thà chết không nói? Trung thành đấy, nhưng tiếc cô chọn sai chủ rồi.”
Vừa nói hắn vừa bóp mạnh lên cổ cô. Khuôn mặt Từ Mạn Nhu dần tím tái, cô không thở nổi nữa rồi. Hai mắt Từ Mạn Nhu cũng dần dần dại đi, Hoắc Thiên Phong đột nhiên buông tay khỏi cổ cô khiến Từ Mạn Nhu chới với ngã lại xuống đất, nhưng cô không còn cảm thấy đau đớn bởi những mảnh thủy tinh đâm vào da thịt nữa. Cô há miệng, ra sức hít thở không khí. Lá phổi khô cạn ô xi lập tức căng lên, cố gắng nạp càng đầy càng tốt.
Đợi một lúc, khi Từ Mạn Nhu đã không còn dáng vẻ tím tái sắp chết như vừa rồi, hắn liền ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, nhìn thẳng vào Từ Mạn Nhu.
“Cảm giác đi dạo một vòng quỷ môn quan thế nào?” giọng nói của hắn vừa lạnh lùng vừa mang hàm ý giễu cợt.
Từ Mạn Nhu ngồi gục đầu xuống ngực, cảm giác ấy quả thực vô cùng đáng sợ, cảm giác bị cướp đi từng chút từng chút sinh mệnh, nhìn rõ mình đang chết dần đi. Đôi mắt Từ Mạn Nhu cũng phiếm hồng. Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
“Hoắc Thiên Phong, anh nghĩ tội ác anh gây ra với tôi không đủ để tôi căm hận đến mức muốn giết anh ư?”
Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi lạnh, cười lạnh lùng. “Thì ra cô giả vờ ngoan ngoãn à? Cô không sợ thằng nhóc kia bị rút ống thở, cũng không sợ trại trẻ bị biến thành than?
Mái tóc dài của Từ Mạn Nhu buông xõa, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt phiếm hồng căm hờn nhìn hắn ta.
“Anh nghĩ tôi ngu đến mức còn tin anh? Chính anh là người khiến bệnh tình của em An ngày càng nặng hơn. Có tủy thích hợp anh cũng không cho làm phẫu thuật để cứu em ấy. Tôi quá ngu ngốc khi tin rằng cứ ngoan ngoãn phục vụ anh thì anh sẽ cứu em An. Nhưng tôi lầm rồi, chính tôi mới là người hại em An ra nông nỗi này.Anh là đồ ác quỷ, không phải con người.”
Hoắc Thiên Phong bắt chéo chân, cao cao tại thường nhìn xuống cô đang nằm rạp trên đất, hắn xoay xoay chiếc ngẫn trên ngón tay.
“Ô, Cố Tư Bạch gieo cho cô mấy suy nghĩ thú vị nhỉ?”.
“Hoắc Thiên Phong, anh có gan làm thì phải có gan nhận.Tôi tuy chỉ là đàn bà con gái nhưng tôi dám làm dám nhận. Đúng, hôm nay tôi muốn liều chết cùng anh, dù cho có bị cảnh sát bắt và xử tử hình hay anh giết tôi ngay tại đây tôi cũng cam lòng. Nhưng đừng có làm hại những người vô tội, họ không liên quan. Chỉ có kẻ hèn mới đi uy hiếp người khác.”
“Cô nói tôi là kẻ hèn?” Từng từ từng chữ hắn nói ra lạnh đến thấu xương.
“Nếu anh có bản lĩnh thì đã khiến tôi cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh. Chỉ có kẻ hèn, kẻ kém cỏi mới phải đi ép buộc kiểu đó.” Từ Mạn Nhu nói rành rọt từng chữ.
Hoắc Thiên Phong giận quá hóa cười, hắn vỗ tay, gật gù, “Có bản lĩnh, lần đầu tiên trên đời này có kẻ dám mắng chửi Hoắc Thiên Phong tôi đến như vậy.” Hắn đứng lên, túm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn. “Vậy tôi sẽ không nhẹ nhàng với cô nữa.”
Nói rồi hắn ấn chuông gọi người làm lên.
“Đánh cô ta, nhưng không được đánh chết, sau đó bỏ đói. Tôi muốn xem xương cô ta cứng hay gậy của ta cứng.”
Nói rồi hắn đứng dậy, rời khỏi phòng. Từ Mạn Nhu căm hận nhìn theo hắn ta, cô nguyền rủa hắn chết không được siêu sinh. Mấy vệ sĩ đi tới, nhìn Từ Mạn Nhu cả người đầy vết thủy tinh cứa vào, có chỗ còn rỉ máu, khuôn mặt tái nhợt vô cùng yếu ớt, bọn họ chỉ có thể thở dài.
“Từ tiểu thư, xin lỗi.”
Trong căn phòng chỉ còn vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Quân Dao đang ngủ đột nhiên ngồi bật dậy, cả
người cô mồ hôi ướt đầm như tắm, Cố Tư Bạch nằm bên cạnh cũng bị giật mình, anh kéo tay cô, “Em sao thế?
Cô thở dài, lắc đầu, “Em không biết, em mơ thấy cái gì đó, rất đáng sợ, nhưng bây giờ lại không nhớ được là mơ thấy gì”
Cố Tư Bạch kéo cô nằm xuống, anh ôm cô vào lòng, VỖ VỖ lưng cho cô, “Không sao đâu, có anh ở đây rồi”.
Nhờ có Cố Tư Bạch an ủi, Quân Dao có thể ngủ lại đến sáng hôm sau.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã hơn ba tháng trôi qua. Quân Dao đã quen với chỗ làm việc mới và cũng dần thành thạo công việc. Cô đã được kí hợp đồng chính thức, chỉ có điều vị chủ tịch nào đó lại kiếm cớ hành tỏi gọi riêng cô vào văn phòng. Trong mắt đồng nghiệp, trừ Quan Tư Mỹ, còn lại tất cả mọi người đều thấy cô đúng là một cô bé đáng thương, suốt ngày bị vị chủ tịch lạnh lùng, khó tính kia la mắng.
Nhưng nào đâu ai biết rằng anh gọi cô vào để “thể hiện tình cảm” và lần nào cũng bị cô mắng vì tội làm ảnh hưởng công việc của cô kia chứ. Cố Tư Bạch đúng là vị chủ tịch đáng thương mà.
Cũng có mấy lần Quân Dao gọi vào số của Từ Mạn Nhu, muốn hỏi thăm tình hình của cô ấy, nhưng hoàn toàn không liên lạc được. Cô cũng đến trại trẻ mồ côi thăm mẹ Từ và tụi trẻ ở đó,
có ý dò hỏi nhưng mẹ Từ cũng nói Từ Mạn Nhu công việc bận rộn, vẫn chưa ghé lại trại trẻ lần nào. Cô cũng hết cách, không cách nào tìm hiểu được tin tức của Từ Mạn Nhu. Bởi cô cũng chỉ mới gặp Từ Mạn Nhu tổng cộng có ba lần, chưa thực sự hiểu nhiều về cô ấy, cũng không biết cô ấy sống ở đầu hay có phương thức liên lạc khác không, chỉ có thể thở dài, hi vọng Từ Mạn Nhu vẫn Sống tốt, chỉ là bị Hoắc Thiên Phong thu giữ mất điện thoại nên không thể liên lạc được ra bên. ngoài mà thôi.
Bình luận facebook