Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154-157
Quả thực hôm nay Từ Mạn Nhu rất vui, vì cô ấy vừa được Hoắc Thiên Phong cho đi thăm em An. Như vậy cô ấy có thể thực sự biết tình hình hiện giờ của em ấy rồi.
Không phải tự dưng Hoắc Thiên Phong đổi tính đối nết tự dưng tốt tính cho cô đi thăm em An. Mà bởi suốt một tuần đi công tác kia, Từ Mạn Nhu khiến hắn vô cùng hài lòng, cô ngoan ngoãn phục vụ sở thích quái đản của hắn. Cô thực sự rất muốn biết tình hình của em An và trại mồ côi, cho nên cố ý tỏ ra ngoan ngoãn, làm theo mọi yêu cầu của hắn.
Trong lúc Hoắc Thiên Phong vui vẻ hài lòng, cô đã xin hắn cho mình được đi thăm em An. Lúc ấy hắn nhìn cô chằm chằm chừng ba giây, sau đó gật nhẹ đầu. Từ Mạn Nhu cảm thấy tảng đá đè nặng trong lồng ngực của mình bấy lâu như được nhấc ra, thở phào nhẹ nhõm cảm ơn hắn.
Dĩ nhiên Hoắc Thiên Phong là kẻ làm ăn, hắn nào chịu lỗ vốn bao giờ, đêm hôm đó Từ Mạn Nhu mệt muốn chết, đến nỗi trên chuyến bay trở về, cô ngủ mê mệt không biết trời đất gì.
Thực ra Gianh Thành chỉ có một nhánh nhỏ trong tập đoàn của Hoắc Thiên Phong, trụ sở chỉnh của hắn ở Mạn La, thời gian vừa rồi hắn bắt đầu xâm nhập vào thị trường Giang Thành, vì vậy mới lưu lại đây lâu như thế, sáng nay hắn đã quay về trụ sở chính ở Mạn La chừng hai ngày.
Từ Mạn Nhu cởi bộ váy ngủ hai dây ra, nhìn những vết thâm tím khắp người, hận đến người răng, chỉ mong sao máy bay tư nhân của hắn gặp sự cố, rơi luôn xuống biển, cho hắn chìm sâu dưới đáy đại dương đừng bao giờ trở về nữa.
Những đột nhiên cô lại thấy bản thân mình thật độc ác, cô hận Hoắc Thiên Phong, nhưng còn những nhân viên trên đó, họ cũng có gia đình, cũng yêu quý mạng sống mà.
Từ Mạn Nhu thở dài, xoa thuốc tan vết bầm lên mấy vết thương. Tên khốn kiếp đó thích làm da mềm mại, mịn màng không chút tì vết của cô, nhưng lại luôn hành hạ khiến cô bầm tím hết người như vậy, đúng là khốn kiếp mà.
Sau khi thoa thuốc xong, Từ Mạn Nhu liền mặc một bộ quần áo dài để che đi hết vết bầm trên người, chính Hoắc Thiên Phong sáng nay cũng nói phải mặc đồ dài, hắn không muốn tên đàn ông nào nhìn người phụ nữ của hắn.
Đồ điên. Cô có phải đồ vật trong túi hắn đâu.
Nhưng nghĩ lại, hình như có còn thảm hơn cả đồ vật của hắn.
Chẳng muốn suy nghĩ mấy chuyện tiêu cực đó nữa, Từ Mạn Nhu xách túi, chạy xuống lầu.Vệ sĩ đã đứng đợi sẵn, chỉ có một người đi cùng cô, hiện tình hình bệnh tình của bé An càng ngày càng nguy kịch, vẫn đang chờ người có tủy phù hợp nên hắn biết cô sẽ không dám manh động, vì vậy không cần canh chừng cô quá kĩ.
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Từ Mạn Nhu và vệ sĩ cùng đi vào. Bé An được nằm một mình trong phòng chăm sóc đặc biệt, xung quanh em đầy máy móc. Từ Mạn Nhu nhìn cậu bé đang nằm trên giường, sống mũi đột nhiên cay xè. Bởi lần trước gặp, bé An vẫn rất kháu khỉnh, đáng yêu, còn chạy khắp nơi vui vẻ khi cô phát kẹo cho lũ trẻ.
Vậy mà bây giờ bé An gầy gò, xanh xao hơn. hẳn. Khuôn mặt với đôi má bầu bĩnh bây giờ còn bé xíu, mí mắt tím nhạt.Nhìn khắp căn phòng rộng rãi, có nhiều thiết bị hiện đại, đúng là Hoắc Thiên Phong không lừa cô, quả thực bé An được điều trị rất tốt. Bé An đang bất tỉnh, nên cô chỉ có thể ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé, thì thầm.
“Bé An, em phải cố lên nhé. Phải cố gắng khỏe lại, chị sẽ mua cho em thật nhiều kẹo, sẽ dẫn em đi chơi nhiều nơi, đi công viên, đi sở thú xem voi, xem sư tử. Chị hứa đấy” .
Nói rồi Từ Mạn Nhu đưa ngón út ra, ngoắc
vào ngón út bé xíu của bé An, cô không cầm nổi nước mắt, những giọt nước mắt như chuỗi châu đứt sợi, lăn dài trên khuôn mặt thanh tú, rơi xuống cả bàn tay nhỏ gầy của bé An.
Khóc một lúc lâu, Từ Mạn Nhu lau mặt, điều chỉnh lại tâm trạng, cô vuốt sợi tóc mai trên trán cậu bé.
“Chị về đây, chị nhất định sẽ cố gắng để em được chữa trị và được vào thăm em.”
Từ Mạn Nhu cũng đi hỏi bác sĩ điều trị chính cho bé An. Bác sĩ nói tình hình bé An mặc dù bệnh viện cố sức điều trị nhưng ngày càng xấu đi, bệnh viện cũng đang liên hệ khắp nơi tìm tủy phù hợp để làm phẫu thuật. Lần trước tưởng rằng tìm được rồi, nhưng cuối cùng xét nghiệm lần cuối lại không phù hợp, vì vậy phải trì hoãn đến tận bây giờ.
“Bác sĩ, trăm sự nhờ bác sĩ, xin hãy cứu lấy em tôi.” Từ Mạn Nhu vẫn còn hơi nghẹn ngào.
“Cô yên tâm, đây là phận sự của chúng tôi, nhất định sẽ làm hết sức mình.”
“Cảm ơn bác sĩ”.
Nói rồi Từ Mạn Nhu cúi đầu chào bác sĩ, rời đi. Cô nói với vệ sĩ đi theo rằng muốn đi uống cà phê cùng một người bạn, Hoắc Thiên Phong cũng đã đồng ý rồi.
Vệ sĩ gật đầu, đúng là Hoắc Thiên Phong nói
cứ kệ cô, chỉ cần cô không bỏ trốn, muốn làm gì cũng được, hắn rút trong túi ra một tấm thẻ.
“Hoắc tổng nói tùy tiểu thư sử dụng
Nhìn tấm thẻ đen vệ sĩ đưa ra, Từ Mạn Nhu khá bất ngờ, bởi cô biết thẻ đen có ý nghĩa như thế nào.
“Tại sao lại đưa tôi?”. “Hoắc tổng nói để cô tùy ý mua sắm” “Thật sao?”
Hai mắt Từ Mạn Nhu sáng bừng, cô nhận lấy tấm thẻ, cất cẩn thận vào túi. Mặc dù khuôn mặt vệ sĩ không chút biểu cảm, nhưng trong lòng hắn ta âm thầm coi thường. Những kiểu đàn bà tham hư vinh, bán thân lấy tiền hắn ta đã gặp nhiều rồi, hắn còn tưởng cô gái này là kiểu người đơn thuần, tốt đẹp khi thấy cô mấy lần bỏ trốn không thành, vừa rồi còn khóc thương tâm bên giường bệnh, vậy mà bây giờ nhìn thấy tấm thẻ thái độ đã khác hẳn, vui mừng hớn hở như thế. .
Cất cẩn thận tấm thẻ rồi, Từ Mạn Nhu lập tức chạy thẳng tới quán cà phê Daisy, nơi cô ấy hẹn với Quân Dao.
Quân Dao cũng vừa mới tới, nhân viên phục vụ đang hỏi cô muốn dùng gì, Từ Mạn Nhu chạy ào vào như một cơn gió, có thể thấy tâm trạng cô ấy hôm nay rất tốt.
“Chị Dao!”.
Quân Dao mỉm cười.
“Cô uống gì?”.
“Chị gọi em là Mạn Nhu đi cho thân thiết” Rồi cô ấy quay qua nhân viên phục vụ, “Cho tôi một sinh tố bơ” .
“Tại sao?”
Từ Mạn Nhu thở dài, lắc đầu, “Em không có năng lực thoát khỏi hắn, dù thoát khỏi, em cũng không thể làm liên lụy bé An và trại mồ côi được.”
Quân Dao nhíu mày không hiểu. Từ Mạn Nhu liền kề tỉ mỉ cho cô nghe về cuộc đời cô ấy, về việc cô ấy đang bị Hoắc Thiên Phong dùng bé An và trại trẻ mồ côi uy hiếp phải ngoan ngoãn ở bên phục vụ hắn.
Nhìn khuôn mặt buồn rầu cùng những tài liệu Tiểu Hoa từng điều tra cho cô về Từ Mạn Nhu, quả thực cô ấy không nói dối. Đúng là Từ Mạn Nhu là trẻ mồ côi, từng đi làm phục vụ rượu ở quán bar để lấy tiền chữa bệnh cho một cậu bé.
“Bây giờ em chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên hắn, bé An mới có cơ hội được cứu”.
“Mạn Nhu, cô đánh giá tối cao quá, đúng là chồng tôi có chút tiền, nhưng chúng tôi căn bản không phải đối thủ của Hoắc Thiên Phong”
Từ Mạn Nhu cười buồn, “Thật xin lỗi chị vì đã tiếp cận chị với mục đích chẳng tốt đẹp gì.”
Quân Dao lắc đầu, “Không có gì, tôi hiểu hoàn cảnh của cô. Thực ra, tôi đã từng suýt chết dưới tay Hoắc Thiên Phong” Quân Dao quyết định chơi bài ngửa. Cô quan sát kĩ phản ứng của Từ Mạn Nhu khi nghe thấy những lời này. .
Đôi mắt đen to tròn của Từ Mạn Nhu mở lớn, kinh ngạc đến mức há miệng mãi không thốt lên lời, “Chị... chị... chị... từng là tình nhân của hắn” Cô ấy lắp bắp mãi mới nói được một câu.
Quân Dao dở khóc dở cười với phản ứng này của Từ Mạn Nhu, cô lắc đầu. “Không, trong tôi giống tình nhân của hắn lắm sao?”.
Lúc này Từ Mạn Nhu mới ý thức được câu hỏi vừa rồi của mình quá thất thố, liền vội chữa lại, “Xin lỗi chị, em không có ý đó đâu, chỉ làm em quá bất ngờ nên nói năng không suy nghĩ.”.
Quân Dao mỉm cười, “Không sao. Thực ra chuyện này cách đây chưa lâu, lúc ấy cô đã ở bên hắn ta rồi.”
Nghe thấy vậy, Từ Mạn Nhu càng tò mò, hơi vươn người ra trước, muốn nghe nguyên nhân tại sao Quân Dao lại suýt chết trong tay Hoắc Thiên Phong.
“Không biết có còn nhớ không, người đàn ông chờ tôi ở bên ngoài nhà vệ sinh hôm đó chính là chồng tôi.Anh ấy và Hoắc Thiên Phong là đối thủ của nhau, vì để có thể thuận lợi tiến vào Giang Thành, khống chế thế lực của Cố gia, hắn đã cho người bắt cóc, thậm chí muốn thiêu sống tôi.”
Cố gia có Cố Tư Bạch là người có năng lực nhất trong lớp thế hệ trẻ, mặc dù mấy tháng trước Cố Tư Bạch bị tạm tước quyền thừa kế do lựa chọn ở bên Quân Dao, nhưng người biết nghĩ một chút đều biết chắc chắn Cố Tư Bạch sẽ trở lại, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhà họ Cố lâu đời, sản nghiệp đồ sộ, vì vậy rất cần người đủ tài năng để gánh vác. .
Nghe chuyện của Quân Dao, Từ Mạn Nhu bất giác run lên. Cô ấy đã ở bên Hoắc Thiên Phong nửa năm, cũng biết hắn là kẻ máu lạnh, sát phạt trên thương trường vô cùng tuyệt tình, nhưng với một cô gái lương thiện như Từ Mạn Nhu, cô ấy chưa từng hình dung tên ác ma ấy lại nhẫn tâm. thiêu sống một cô gái không liên quan, không làm gì đến hắn.
Bàn tay Từ Mạn Nhu đang cầm cốc sinh tố cũng run lên bần bật, suýt chút nữa làm rơi cốc. Cô ấy đặt cốc xuống bàn, một lúc sau mới bình tĩnh lại được. Nhìn những phản ứng chân thật của Từ Mạn Nhu, Quân Dao nghĩ rằng cô ấy không diễn. Có lẽ vẫn nên đề phòng, nhưng cũng không cần quá mức với cô gái này.
“Chuyện đã qua rồi, may mà tôi cũng không sao” Quân Dao mỉm cười, hóa giải bầu không khí đông cứng vừa rồi.
“Em cứ nghĩ em số khổ khi gặp phải tên ác ma đó, nhưng chị đúng là còn khổ hơn em nhiều”
Uống một ngụm sinh tố, Từ Mạn Nhu ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Duyên phận thật kỳ lạ, vậy mà em lại được gặp chị” .
Không khí cũng thoải mái hơn, hai người bắt đầu trò chuyện về đủ thứ, từ những chuyện lặt vặt quá khứ đến sở trường, ước mơ tương lai.
Hai cô gái trẻ tuổi rất nhanh trở nên thân thiết, có nhiều chuyện để nói cùng nhau, không còn không khí căng thẳng như lúc đầu nữa.
Chẳng mấy chốc đã hơn một tiếng trôi qua.
“Chị, em định đi đến nơi này một chuyến, chị có muốn đi không?”
“Đi đầu cơ?” Quân Dao hỏi lại. Nghe Từ Mạn Nhu nói rõ ý định, cô lập tức gật đầu đồng ý.Từ Mạn Nhu vui vẻ đi ra, nói với vệ sĩ.“Tôi đi chung xe với chị ấy, anh cứ lái xe theo sau nhé. Chúng tôi muốn đi mua sắm.”
Vệ sĩ gật đầu đồng ý, trong lòng càng thêm ấm thầm khinh thường cô gái luôn tỏ vẻ không màng hư vinh, vật chất này.
Nhưng chỉ vài phút sau vệ sĩ đi theo Từ Mạn Nhu lại được một phen kinh ngạc, thông thường các cô gái sẽ cầm thẻ vào trung tâm thương mại, tha hồ mua giày dép túi xách hàng hiệu rồi vòng nhẫn đồ trang sức kim cương đắt đỏ, nhưng Từ Mạn Nhu lại vào... siêu thị.
“Siêu thị thì mua cái gì? Cô ta muốn giở trò gì ư?”Vệ sĩ nhủ thầm trong lòng, càng đề cao cảnh giác.
Lúc đi vào siêu thị, Từ Mạn Nhu và Quân Dao đẩy hai chiếc xe đẩy hàng to đùng, cùng nhặt đủ lại bánh kẹo, mì gói, rau thịt, chỉ vài phút sau hai chiếc xe đã chật cứng. Họ lại bảo nhân viên siêu
thị đẩy xe giúp. Một hàng dài xe đẩy nối đuôi nhau, cảnh tượng này khiến các nhân viên và khách hàng mắt tròn mắt dẹt, ngạc nhiên nhìn.
Vì không chỉ họ mua quá nhiều đồ, mà còn bởi hai cô gái mua hàng đều xinh đẹp động lòng người. Sau chừng nửa tiếng “càn quét siêu thị, các cô gái đi ra, các quầy đều huy động nhân viên tính tiền, vài phút sau Từ Mạn Nhu giơ thẻ đen của Hoắc Thiên Phong ra, nói. Từ giờ mỗi tuần tôi sẽ mua những thứ y như thế này, phiền các cô giao đến địa chỉ này cho tôi, hóa đơn thì gửi đến địa chỉ này.
Cô ấy viết ra hai địa chỉ, sau đó ung dung rời đi. Quản lý siêu thị nhận lấy tờ giấy ghi địa chỉ, mừng thầm thưởng tháng này lại tăng thêm một bậc rồi.
Tại trại trẻ mồ côi, khi lũ trẻ đang chuẩn bị ăn tối thì đột nhiên ba chiếc ô tô sang trọng chầm chậm tiến vào, khiến các mẹ và cả lũ trẻ đều kinh ngạc, ùa ra xem. Có không ít mạnh thường quân thi thoảng ghé thăm ủng hộ trại, nhưng ba chiếc xe sang trọng đắt tiền như thế này thì quả thực là lần đầu.
Cho dù không hiểu biết về xe thì chỉ cần nhìn những chi tiết thiết kế sang trọng, đẳng cấp này thôi cũng biết đây đều là những chiếc xe có giá trên trời.
Không chỉ có thế, theo sau ba chiếc siêu xe còn có một chiếc xe tải nhỏ in logo siêu thị. Khiến mọi
người càng tò mò, tụ tập kín cả sân, xôn xao bàn tán.
Cánh cửa một chiếc siêu xe mở ra. Một đôi chân thon dài bước xuống. Khi nhìn rõ mặt người vừa xuống khỏi xe, tất cả mọi người đều ồ lên.
“Mạn Nhu, là Mạn Nhu!”
Không phải tự dưng Hoắc Thiên Phong đổi tính đối nết tự dưng tốt tính cho cô đi thăm em An. Mà bởi suốt một tuần đi công tác kia, Từ Mạn Nhu khiến hắn vô cùng hài lòng, cô ngoan ngoãn phục vụ sở thích quái đản của hắn. Cô thực sự rất muốn biết tình hình của em An và trại mồ côi, cho nên cố ý tỏ ra ngoan ngoãn, làm theo mọi yêu cầu của hắn.
Trong lúc Hoắc Thiên Phong vui vẻ hài lòng, cô đã xin hắn cho mình được đi thăm em An. Lúc ấy hắn nhìn cô chằm chằm chừng ba giây, sau đó gật nhẹ đầu. Từ Mạn Nhu cảm thấy tảng đá đè nặng trong lồng ngực của mình bấy lâu như được nhấc ra, thở phào nhẹ nhõm cảm ơn hắn.
Dĩ nhiên Hoắc Thiên Phong là kẻ làm ăn, hắn nào chịu lỗ vốn bao giờ, đêm hôm đó Từ Mạn Nhu mệt muốn chết, đến nỗi trên chuyến bay trở về, cô ngủ mê mệt không biết trời đất gì.
Thực ra Gianh Thành chỉ có một nhánh nhỏ trong tập đoàn của Hoắc Thiên Phong, trụ sở chỉnh của hắn ở Mạn La, thời gian vừa rồi hắn bắt đầu xâm nhập vào thị trường Giang Thành, vì vậy mới lưu lại đây lâu như thế, sáng nay hắn đã quay về trụ sở chính ở Mạn La chừng hai ngày.
Từ Mạn Nhu cởi bộ váy ngủ hai dây ra, nhìn những vết thâm tím khắp người, hận đến người răng, chỉ mong sao máy bay tư nhân của hắn gặp sự cố, rơi luôn xuống biển, cho hắn chìm sâu dưới đáy đại dương đừng bao giờ trở về nữa.
Những đột nhiên cô lại thấy bản thân mình thật độc ác, cô hận Hoắc Thiên Phong, nhưng còn những nhân viên trên đó, họ cũng có gia đình, cũng yêu quý mạng sống mà.
Từ Mạn Nhu thở dài, xoa thuốc tan vết bầm lên mấy vết thương. Tên khốn kiếp đó thích làm da mềm mại, mịn màng không chút tì vết của cô, nhưng lại luôn hành hạ khiến cô bầm tím hết người như vậy, đúng là khốn kiếp mà.
Sau khi thoa thuốc xong, Từ Mạn Nhu liền mặc một bộ quần áo dài để che đi hết vết bầm trên người, chính Hoắc Thiên Phong sáng nay cũng nói phải mặc đồ dài, hắn không muốn tên đàn ông nào nhìn người phụ nữ của hắn.
Đồ điên. Cô có phải đồ vật trong túi hắn đâu.
Nhưng nghĩ lại, hình như có còn thảm hơn cả đồ vật của hắn.
Chẳng muốn suy nghĩ mấy chuyện tiêu cực đó nữa, Từ Mạn Nhu xách túi, chạy xuống lầu.Vệ sĩ đã đứng đợi sẵn, chỉ có một người đi cùng cô, hiện tình hình bệnh tình của bé An càng ngày càng nguy kịch, vẫn đang chờ người có tủy phù hợp nên hắn biết cô sẽ không dám manh động, vì vậy không cần canh chừng cô quá kĩ.
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Từ Mạn Nhu và vệ sĩ cùng đi vào. Bé An được nằm một mình trong phòng chăm sóc đặc biệt, xung quanh em đầy máy móc. Từ Mạn Nhu nhìn cậu bé đang nằm trên giường, sống mũi đột nhiên cay xè. Bởi lần trước gặp, bé An vẫn rất kháu khỉnh, đáng yêu, còn chạy khắp nơi vui vẻ khi cô phát kẹo cho lũ trẻ.
Vậy mà bây giờ bé An gầy gò, xanh xao hơn. hẳn. Khuôn mặt với đôi má bầu bĩnh bây giờ còn bé xíu, mí mắt tím nhạt.Nhìn khắp căn phòng rộng rãi, có nhiều thiết bị hiện đại, đúng là Hoắc Thiên Phong không lừa cô, quả thực bé An được điều trị rất tốt. Bé An đang bất tỉnh, nên cô chỉ có thể ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé, thì thầm.
“Bé An, em phải cố lên nhé. Phải cố gắng khỏe lại, chị sẽ mua cho em thật nhiều kẹo, sẽ dẫn em đi chơi nhiều nơi, đi công viên, đi sở thú xem voi, xem sư tử. Chị hứa đấy” .
Nói rồi Từ Mạn Nhu đưa ngón út ra, ngoắc
vào ngón út bé xíu của bé An, cô không cầm nổi nước mắt, những giọt nước mắt như chuỗi châu đứt sợi, lăn dài trên khuôn mặt thanh tú, rơi xuống cả bàn tay nhỏ gầy của bé An.
Khóc một lúc lâu, Từ Mạn Nhu lau mặt, điều chỉnh lại tâm trạng, cô vuốt sợi tóc mai trên trán cậu bé.
“Chị về đây, chị nhất định sẽ cố gắng để em được chữa trị và được vào thăm em.”
Từ Mạn Nhu cũng đi hỏi bác sĩ điều trị chính cho bé An. Bác sĩ nói tình hình bé An mặc dù bệnh viện cố sức điều trị nhưng ngày càng xấu đi, bệnh viện cũng đang liên hệ khắp nơi tìm tủy phù hợp để làm phẫu thuật. Lần trước tưởng rằng tìm được rồi, nhưng cuối cùng xét nghiệm lần cuối lại không phù hợp, vì vậy phải trì hoãn đến tận bây giờ.
“Bác sĩ, trăm sự nhờ bác sĩ, xin hãy cứu lấy em tôi.” Từ Mạn Nhu vẫn còn hơi nghẹn ngào.
“Cô yên tâm, đây là phận sự của chúng tôi, nhất định sẽ làm hết sức mình.”
“Cảm ơn bác sĩ”.
Nói rồi Từ Mạn Nhu cúi đầu chào bác sĩ, rời đi. Cô nói với vệ sĩ đi theo rằng muốn đi uống cà phê cùng một người bạn, Hoắc Thiên Phong cũng đã đồng ý rồi.
Vệ sĩ gật đầu, đúng là Hoắc Thiên Phong nói
cứ kệ cô, chỉ cần cô không bỏ trốn, muốn làm gì cũng được, hắn rút trong túi ra một tấm thẻ.
“Hoắc tổng nói tùy tiểu thư sử dụng
Nhìn tấm thẻ đen vệ sĩ đưa ra, Từ Mạn Nhu khá bất ngờ, bởi cô biết thẻ đen có ý nghĩa như thế nào.
“Tại sao lại đưa tôi?”. “Hoắc tổng nói để cô tùy ý mua sắm” “Thật sao?”
Hai mắt Từ Mạn Nhu sáng bừng, cô nhận lấy tấm thẻ, cất cẩn thận vào túi. Mặc dù khuôn mặt vệ sĩ không chút biểu cảm, nhưng trong lòng hắn ta âm thầm coi thường. Những kiểu đàn bà tham hư vinh, bán thân lấy tiền hắn ta đã gặp nhiều rồi, hắn còn tưởng cô gái này là kiểu người đơn thuần, tốt đẹp khi thấy cô mấy lần bỏ trốn không thành, vừa rồi còn khóc thương tâm bên giường bệnh, vậy mà bây giờ nhìn thấy tấm thẻ thái độ đã khác hẳn, vui mừng hớn hở như thế. .
Cất cẩn thận tấm thẻ rồi, Từ Mạn Nhu lập tức chạy thẳng tới quán cà phê Daisy, nơi cô ấy hẹn với Quân Dao.
Quân Dao cũng vừa mới tới, nhân viên phục vụ đang hỏi cô muốn dùng gì, Từ Mạn Nhu chạy ào vào như một cơn gió, có thể thấy tâm trạng cô ấy hôm nay rất tốt.
“Chị Dao!”.
Quân Dao mỉm cười.
“Cô uống gì?”.
“Chị gọi em là Mạn Nhu đi cho thân thiết” Rồi cô ấy quay qua nhân viên phục vụ, “Cho tôi một sinh tố bơ” .
“Tại sao?”
Từ Mạn Nhu thở dài, lắc đầu, “Em không có năng lực thoát khỏi hắn, dù thoát khỏi, em cũng không thể làm liên lụy bé An và trại mồ côi được.”
Quân Dao nhíu mày không hiểu. Từ Mạn Nhu liền kề tỉ mỉ cho cô nghe về cuộc đời cô ấy, về việc cô ấy đang bị Hoắc Thiên Phong dùng bé An và trại trẻ mồ côi uy hiếp phải ngoan ngoãn ở bên phục vụ hắn.
Nhìn khuôn mặt buồn rầu cùng những tài liệu Tiểu Hoa từng điều tra cho cô về Từ Mạn Nhu, quả thực cô ấy không nói dối. Đúng là Từ Mạn Nhu là trẻ mồ côi, từng đi làm phục vụ rượu ở quán bar để lấy tiền chữa bệnh cho một cậu bé.
“Bây giờ em chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên hắn, bé An mới có cơ hội được cứu”.
“Mạn Nhu, cô đánh giá tối cao quá, đúng là chồng tôi có chút tiền, nhưng chúng tôi căn bản không phải đối thủ của Hoắc Thiên Phong”
Từ Mạn Nhu cười buồn, “Thật xin lỗi chị vì đã tiếp cận chị với mục đích chẳng tốt đẹp gì.”
Quân Dao lắc đầu, “Không có gì, tôi hiểu hoàn cảnh của cô. Thực ra, tôi đã từng suýt chết dưới tay Hoắc Thiên Phong” Quân Dao quyết định chơi bài ngửa. Cô quan sát kĩ phản ứng của Từ Mạn Nhu khi nghe thấy những lời này. .
Đôi mắt đen to tròn của Từ Mạn Nhu mở lớn, kinh ngạc đến mức há miệng mãi không thốt lên lời, “Chị... chị... chị... từng là tình nhân của hắn” Cô ấy lắp bắp mãi mới nói được một câu.
Quân Dao dở khóc dở cười với phản ứng này của Từ Mạn Nhu, cô lắc đầu. “Không, trong tôi giống tình nhân của hắn lắm sao?”.
Lúc này Từ Mạn Nhu mới ý thức được câu hỏi vừa rồi của mình quá thất thố, liền vội chữa lại, “Xin lỗi chị, em không có ý đó đâu, chỉ làm em quá bất ngờ nên nói năng không suy nghĩ.”.
Quân Dao mỉm cười, “Không sao. Thực ra chuyện này cách đây chưa lâu, lúc ấy cô đã ở bên hắn ta rồi.”
Nghe thấy vậy, Từ Mạn Nhu càng tò mò, hơi vươn người ra trước, muốn nghe nguyên nhân tại sao Quân Dao lại suýt chết trong tay Hoắc Thiên Phong.
“Không biết có còn nhớ không, người đàn ông chờ tôi ở bên ngoài nhà vệ sinh hôm đó chính là chồng tôi.Anh ấy và Hoắc Thiên Phong là đối thủ của nhau, vì để có thể thuận lợi tiến vào Giang Thành, khống chế thế lực của Cố gia, hắn đã cho người bắt cóc, thậm chí muốn thiêu sống tôi.”
Cố gia có Cố Tư Bạch là người có năng lực nhất trong lớp thế hệ trẻ, mặc dù mấy tháng trước Cố Tư Bạch bị tạm tước quyền thừa kế do lựa chọn ở bên Quân Dao, nhưng người biết nghĩ một chút đều biết chắc chắn Cố Tư Bạch sẽ trở lại, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhà họ Cố lâu đời, sản nghiệp đồ sộ, vì vậy rất cần người đủ tài năng để gánh vác. .
Nghe chuyện của Quân Dao, Từ Mạn Nhu bất giác run lên. Cô ấy đã ở bên Hoắc Thiên Phong nửa năm, cũng biết hắn là kẻ máu lạnh, sát phạt trên thương trường vô cùng tuyệt tình, nhưng với một cô gái lương thiện như Từ Mạn Nhu, cô ấy chưa từng hình dung tên ác ma ấy lại nhẫn tâm. thiêu sống một cô gái không liên quan, không làm gì đến hắn.
Bàn tay Từ Mạn Nhu đang cầm cốc sinh tố cũng run lên bần bật, suýt chút nữa làm rơi cốc. Cô ấy đặt cốc xuống bàn, một lúc sau mới bình tĩnh lại được. Nhìn những phản ứng chân thật của Từ Mạn Nhu, Quân Dao nghĩ rằng cô ấy không diễn. Có lẽ vẫn nên đề phòng, nhưng cũng không cần quá mức với cô gái này.
“Chuyện đã qua rồi, may mà tôi cũng không sao” Quân Dao mỉm cười, hóa giải bầu không khí đông cứng vừa rồi.
“Em cứ nghĩ em số khổ khi gặp phải tên ác ma đó, nhưng chị đúng là còn khổ hơn em nhiều”
Uống một ngụm sinh tố, Từ Mạn Nhu ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Duyên phận thật kỳ lạ, vậy mà em lại được gặp chị” .
Không khí cũng thoải mái hơn, hai người bắt đầu trò chuyện về đủ thứ, từ những chuyện lặt vặt quá khứ đến sở trường, ước mơ tương lai.
Hai cô gái trẻ tuổi rất nhanh trở nên thân thiết, có nhiều chuyện để nói cùng nhau, không còn không khí căng thẳng như lúc đầu nữa.
Chẳng mấy chốc đã hơn một tiếng trôi qua.
“Chị, em định đi đến nơi này một chuyến, chị có muốn đi không?”
“Đi đầu cơ?” Quân Dao hỏi lại. Nghe Từ Mạn Nhu nói rõ ý định, cô lập tức gật đầu đồng ý.Từ Mạn Nhu vui vẻ đi ra, nói với vệ sĩ.“Tôi đi chung xe với chị ấy, anh cứ lái xe theo sau nhé. Chúng tôi muốn đi mua sắm.”
Vệ sĩ gật đầu đồng ý, trong lòng càng thêm ấm thầm khinh thường cô gái luôn tỏ vẻ không màng hư vinh, vật chất này.
Nhưng chỉ vài phút sau vệ sĩ đi theo Từ Mạn Nhu lại được một phen kinh ngạc, thông thường các cô gái sẽ cầm thẻ vào trung tâm thương mại, tha hồ mua giày dép túi xách hàng hiệu rồi vòng nhẫn đồ trang sức kim cương đắt đỏ, nhưng Từ Mạn Nhu lại vào... siêu thị.
“Siêu thị thì mua cái gì? Cô ta muốn giở trò gì ư?”Vệ sĩ nhủ thầm trong lòng, càng đề cao cảnh giác.
Lúc đi vào siêu thị, Từ Mạn Nhu và Quân Dao đẩy hai chiếc xe đẩy hàng to đùng, cùng nhặt đủ lại bánh kẹo, mì gói, rau thịt, chỉ vài phút sau hai chiếc xe đã chật cứng. Họ lại bảo nhân viên siêu
thị đẩy xe giúp. Một hàng dài xe đẩy nối đuôi nhau, cảnh tượng này khiến các nhân viên và khách hàng mắt tròn mắt dẹt, ngạc nhiên nhìn.
Vì không chỉ họ mua quá nhiều đồ, mà còn bởi hai cô gái mua hàng đều xinh đẹp động lòng người. Sau chừng nửa tiếng “càn quét siêu thị, các cô gái đi ra, các quầy đều huy động nhân viên tính tiền, vài phút sau Từ Mạn Nhu giơ thẻ đen của Hoắc Thiên Phong ra, nói. Từ giờ mỗi tuần tôi sẽ mua những thứ y như thế này, phiền các cô giao đến địa chỉ này cho tôi, hóa đơn thì gửi đến địa chỉ này.
Cô ấy viết ra hai địa chỉ, sau đó ung dung rời đi. Quản lý siêu thị nhận lấy tờ giấy ghi địa chỉ, mừng thầm thưởng tháng này lại tăng thêm một bậc rồi.
Tại trại trẻ mồ côi, khi lũ trẻ đang chuẩn bị ăn tối thì đột nhiên ba chiếc ô tô sang trọng chầm chậm tiến vào, khiến các mẹ và cả lũ trẻ đều kinh ngạc, ùa ra xem. Có không ít mạnh thường quân thi thoảng ghé thăm ủng hộ trại, nhưng ba chiếc xe sang trọng đắt tiền như thế này thì quả thực là lần đầu.
Cho dù không hiểu biết về xe thì chỉ cần nhìn những chi tiết thiết kế sang trọng, đẳng cấp này thôi cũng biết đây đều là những chiếc xe có giá trên trời.
Không chỉ có thế, theo sau ba chiếc siêu xe còn có một chiếc xe tải nhỏ in logo siêu thị. Khiến mọi
người càng tò mò, tụ tập kín cả sân, xôn xao bàn tán.
Cánh cửa một chiếc siêu xe mở ra. Một đôi chân thon dài bước xuống. Khi nhìn rõ mặt người vừa xuống khỏi xe, tất cả mọi người đều ồ lên.
“Mạn Nhu, là Mạn Nhu!”
Bình luận facebook