Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151-153
Những đứng chắn ngay trước cửa là một vệ sĩ dáng người cao lớn. Từ Mạn Nhu xoa xoa mũi, nói, “Tôi muốn đi dạo một chút, được không?”
Vệ sĩ nhìn cô một chút như đang suy nghĩ, sau đó liền gật đầu đồng ý. Quả thực Từ Mạn Nhu có hơi bất ngờ.Vì trước giờ Hoắc Thiên Phong đều cho người nhốt chặt cô trong biệt thự, vậy mà sao hôm nay đột nhiên lại dễ dãi như vậy.
“Hoắc Thiên Phong không sợ tôi trốn à?” Từ Mạn Nhu mở miệng hỏi. Cô vẫn cảm thấy không tin mình có thể dễ dàng tự do như thế.
Vệ sĩ lắc đầu, nói, “Hoắc tổng nói cậu An đang trong quá trình điều trị chờ ghép tủy, nếu Từ tiểu thư bỏ trốn thì sẽ dừng điều trị ngay lập tức, đồng thời Hoắc tổng cũng dặn, có khả năng trại mồ côi có hỏa hoạn trong thời gian tới”.
Những lời này vệ sĩ nói ra cực kì thoải mái, không chút cảm xúc, nhưng vào tai Từ Mạn Nhu lại lạnh đến thấu xương. Cô cứng đơ người, lắp bắp hồi lâu cũng không nói được gì. Tên ác ma này quả thực quá độc ác, không chuyện gì hắn không dám làm.
Cô dĩ nhiên không dám lấy tính mạng bé An và hàng trăm người của cô nhi viện ra làm trò đùa. Cô biết, nếu Hoắc Thiên Phong nổi giận, không việc gì hắn không dám làm.
“Tôi chỉ đi dạo bãi biển một chút thôi” Từ
Mạn Nhu nhỏ giọng giải thích.
Vệ sĩ gật đầu, đi theo sau lưng cô. Dĩ nhiên có một người đàn ông cao lớn, đeo kính đen lẽo đẽo sau lưng chẳng phải là cảm giác dễ chịu gì, nhưng dù sao được đi ra ngoài hít thở khí trời, không có Hoắc Thiên Phong ở bên là cô đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Cô ước giá mà khoảnh khắc này có thể dừng lại lâu hơn một chút.
Từ Mạn Nhu xắn cao ống quần jean lên ngang bắp chân, để lộ bắp chân thon thả, trắng nõn, cô xách giày thể thao trên tay, chầm chậm thả bộ trên bãi cát.Vệ sĩ lặng lẽ đi theo sau cô.
Quên sự có mặt của tên vệ sĩ đi, Từ Mạn Nhu tự nhủ lòng như thế. Cô nhắm mắt, hít sâu từng luồng gió biển mơn man mát lạnh.
Đi một lúc cũng mỏi chân, cô bèn đặt giày xuống, rồi ngồi trên bãi cát, ngắm nhìn những cánh Con tàu màu trắng thấp thoáng phía xa xa, ngắm nhìn vài đôi tình nhân đang đi dạo trên bãi biển, họ nắm tay nhau, vô cùng hạnh phúc.
Từ Mạn Nhu chưa từng yêu bao giờ, cô không biết cảm giác khi yêu một người sẽ như thế nào?
Trước đây ở trong trại mồ côi cô ít tiếp xúc Với thế giới bên ngoài, sau này đi học đại học cô lại mải mê lo kiếm tiền để phụ giúp các mẹ, nên chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Dĩ nhiên cũng có những nam sinh tìm cách tiếp cận, theo đuổi Từ Mạn Nhu nhưng đều bị cô từ chối hết,
đến cả một cái liếc mắt cũng không cho người ta.
Cô gái ngây thơ, đơn thuần như tờ giấy trắng vậy mà lại rơi vào lòng bàn tay một tên ác ma, để hẳn tùy ý ngày ngày chà đạp.
Ngồi một lát gió biển thổi mạnh cô thấy hơi lạnh, đã cuối thu rồi, mặc dù mới hơn ba giờ chiếu, nắng vẫn vàng rực rỡ nhưng gió biển vẫn khiến Từ Mạn Nhu khẽ rùng mình.
Đột nhiên, một chiếc áo rơi trên vai Từ Mạn Nhu, khiến cô giật mình ngẩng đầu nhìn. Nhưng nhìn thấy người vừa đến càng khiến cô giật mình hơn, đến nỗi suýt chút nữa hét lên, may là cố kìm chế được cảm xúc.
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc, đôi mắt đen láy mở lớn của Từ Mạn Nhu, Hoắc Thiên Phong nhướng mày,
“Nhìn thấy tôi mà em phải kinh ngạc thế sao?”
“Là kinh sợ mới đúng. Từ Mạn Nhu âm thầm sửa lại trong lòng, nhưng dĩ nhiên cô không nói ra thành tiếng, chỉ hỏi, “Sao anh lại ở đây?”
Cô thật muốn bỏ chạy về làm tổ trong phòng khách sạn, khó khăn lắm mới được hít thở chút không khí trong lành, tận hưởng một chút thời gian tự do, vậy mà vẫn bị tên ác ma này phá hỏng.
Tâm trạng vừa rồi còn thoải mái, thư giãn của Từ Mạn Nhu bây giờ xìu xuống như bánh bao ngâm nước. Nhưng thấy Hoắc Thiên Phong không nói gì, lặng im ngắm nhìn cảnh biển, cô cũng chẳng dại gì mà lên tiếng.
Trên vai cô là áo vest của Hoắc Thiên Phong, cô có thể ngửi thấy mùi long diên hướng nhàn nhạt trên áo hắn, nửa năm nay cô đã quá quen thuộc với mùi này. Đúng là cũng ấm hơn rất nhiều. Từ Mạn Nhu kéo kéo áo khoác cho khỏi rơi, chiếc áo đắt tiền thế này, chẳng may cô làm hỏng, hắn bắt đền thì sao. Không trò cổ quái nào Hoắc Thiên Phong không nghĩ ra, vậy nên cẩn thận vẫn hơn.
Hai người ngồi đó, im lặng ngắm nhìn mặt biển xanh biếc, ánh nắng cuối thu rải vàng lên mặt biển,
bãi cát và cả hai bóng người, khung cảnh hòa hợp đến kỳ lạ.
Đã mấy ngày trôi qua, SỐ len bị Quân Dao “hành hạ” đã nhiều vô cùng, gần hết sạch chỗ len mua ở trung tâm thương mại rồi. Cô cầm thành quả là hình con chó Shiba đội mũ len, đeo chiếc túi đeo chéo bé xíu hình trái dâu, nhìn vô cùng đáng yêu, cảm thấy vô cùng tự hào.
Nhưng đường đến mục tiêu vẫn còn xa lắm. Cô muốn làm hai hình người cơ, mà hình người khó hơn hình con vật hoặc trái cây cả trăm lần, có lẽ phải rất lâu nữa trình độ của cô mới đủ thực hiện được.
Đang ngẩn người ngắm nhìn thành quả trong lòng bàn tay, CỐ Tư Bạch đi tới lúc nào mà Quân Dao cũng không biết.Anh nhìn đống que chọc, len và cả những hình bị hỏng bày xung quanh cô, trong tay cô còn có một cục bông nho nhỏ hình chú chó con, thì anh mỉm cười.
“Dao Dao, em đang làm gì thế?”
Quân Dao giật nảy người. Cô cuống quýt nắm chặt tay, giấu con chó bông đi, rồi luống cuống thu gom đóng dụng cụ lại. “Không... không có gì... em chỉ... chỉ chơi linh tinh thôi”
“Sao giống hoảng như đi buôn chất cấm bị bắt gặp thế?” Cố Tư Bạch đùa cô.
Lúc này Quân Dao nhìn xuống tay mình, đúng là vừa rồi cô hoảng quá mà làm lung tung lên, đúng là lạy ông tôi ở bụi này mà. Cô gượng cười, “Em chỉ nghịch tí thôi.”
Cố Tư Bạch nhặt một hình con chó Shiba mà cô làm hỏng lên, ngắm nghía hồi lâu, “Ừm, dễ thương đấy chứ, tặng anh con này nhé!”
“Nhưng con đấy em làm hỏng rồi” Quân Dao tròn mắt kinh ngạc, “Anh lấy làm gì?”
“Anh thấy dễ thương mà, lại do chính tay em làm nữa, rất đáng yêu”
Quân Dao mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin này, “Anh thích thật à?”
“Dĩ nhiên rồi, chỉ cần là Dao Dao làm, anh đều thích”
Nghe vậy cô liền xòe bàn tay, đưa con chó Shiba màu vàng đội mũ hồng đeo túi quả dâu tây về phía anh. “Con này đẹp hơn, nhưng mà trông hơi trẻ con.”
Cố Tư Bạch đưa tay đón lấy, khóe môi anh nở nụ cười dịu dàng, “Đáng yêu quá, sau này em có thể làm những thứ xinh xắn cho con của chúng mình rồi.”
Nghe thấy chữ “con”,Quân Dao xấu hổ đỏ bừng mặt.Anh cầm lấy con chó bông nhỏ, suy nghĩ một chút, “Em có thể làm thêm một chiếc quai nhỏ bên trên để treo được không? Cầm như này hơi bất tiện.”
“Được chứ?” Quân Dao vui vẻ lấy đồ nghề ra, làm một chiếc móc be bé gắn vào đầu con chó bông, cái này có thể treo ở đâu cũng được, rồi cô đưa nó cho Cố Tư Bạch, “Xong rồi” .
Anh nhận lấy, hôn lên má cô, “Cảm ơn vợ, có cần anh đền đáp gì không?Hừ, lại giọng điệu xấu xa đó. “Em chỉ cần anh đừng hành hạ em là được.”
“Vợ nói thế người không biết lại tưởng anh bạo lực gia đình đó.”
“Thì cũng chỉ thua một tí thôi.” Giọng Quân Dao nhỏ xíu.
Cố Tư Bạch ngồi sát, thì thầm bên tai cô, “Bạo lực? Vậy đêm qua ai kêu kiều mị như thế hả?”
Mặc Quân Dao đỏ như trái cà chua, vội đẩy anh ra, “Có muốn em lấy lại không hả?”
“Được rồi, tối nay anh lại giúp vợ thoải mái.” Cố Tư Bạch hôn phớt lên một cô, sau đó cầm con chó bông, xoay người rời đi.
“À, Tư Bạch...” Quân Dao gọi với theo.
Cố Tư Bạch lập tức quay đầu, nheo mắt cười, “Sao hả, hối hận rồi? Muốn anh làm luôn bây giờ?”
Quân Dao tức đến xì khói, với lấy chiếc gối ôm quẳng về phía anh, người nào đó dễ dàng tránh được.
“Em ở nhà chán quá, em muốn xin tới công ty anh làm thực tập sinh, được không?
Anh lắc đầu, “Không được.”
Mặt Quân Dao lập tức ỉu xìu, cô biết tập đoàn của Cố gia rất lớn mạnh, tuyển nhân viên cũng cực kì gắt gao, yêu cầu rất cao, một người không có bằng cấp chính quy như cô làm gì có tư cách đòi vào làm ở đó chứ.
“Nhưng còn thiếu một chân phu nhân chủ tịch, em muốn đến đó không?”
Quân Dao bĩu môi, “Không thèm, mặc kệ anh.”
Thấy cô giận dỗi, anh liền đi tới, dỗ dành, “Em muốn làm gì cũng được, đều cho em hết”
“Em không muốn người ta bàn ra tán vào, em chỉ muốn học hỏi thêm kiến thức và kinh nghiệm thôi, anh cho em một chân thực tập bé xíu là được rồi.”.
Đúng là chỉ có cô nhóc ngốc nhà anh mới không thích làm phu nhân giàu có, ngày ngày mua săm, giao thiệp với tầng lớp cao, mà thích vào làm một chân nhân viên thực tập bị người ta sai bảo.
“Muốn giấu thân phận?” Quân Dao gạt mạnh đầu. “Sẽ vất vả lắm đấy.”
Quân Dao mỉm cười tươi rói, “Em chịu khổ quen rồi.”
Đúng là cạn lời với cô nhóc ngốc.
“Được, nếu em thích thì anh sẽ bảo người sắp xếp cho em một vị trí.
“Cảm ơn anh!” Quân Dao vui vẻ reo lên, ôm lấy cỔ Cố Tự Bạch, hôn lên má anh.
“Cảm ơn như thế ít quá!” Cố Tư Bạch cong khóe môi.
Cô mím môi, suy nghĩ một chút rồi dời môi mình qua, áp lên môi anh. Đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô nhẹ nhàng chà lên môi mỏng của anh. Cố Tư Bạch cạy môi cô, đưa lưỡi mình vào thám hiểm, tận hưởng hương vị ngọt ngào như trái dâu tây của cô gái nhỏ.
Đúng là ngọt thật!
Rất lâu sau, khi hơi thở cả hai dần trở nên nặng nề, gấp gáp, Quân Dao đẩy anh ra, “Anh đi làm đi”
“Ừm!” Cố Tư Bạch đáp lời, nhưng vẫn tì trán lên trán cô, lưu luyến không nỡ rời. Phải mất vài phút sau, điều chỉnh lại hơi thở bình ổn, anh mới hôn nhẹ lên trán cô rồi rời đi.
Quân Dao thu dọn đống len móc lỉnh kỉnh, đứng trước gương, mỉm cười, tự động viên mình, “Quân Dao, mày làm được mà, cố lên!”
Cô giơ tay làm hành động tự cổ vũ bản thân, “Cố lên!”
Có thể trong mắt người khác cô rất ngốc khi không ở nhà, ăn chơi mua sắm tận hưởng giàu
sang, nhưng hoàn cảnh trưởng thành của cô tương đối đặc biệt. Từ nhỏ tận mắt nhìn thấy mẹ
mình ở nhà chăm lo cho gia đình rồi bị phản bội đến thương tâm nên việc đó vô hình trung đã tạo nên ám ảnh tâm lý, khiến cô luôn muốn trở nên mạnh mẽ, ít nhất có thể tự nuôi sống bản thân, tự lập tự cường.
Lúc Quân Dao đang chuẩn bị đồ đạc cho ngày mai bắt đầu đi thực tập ở Cố thị thì điện thoại của cô rung lên, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, Quân Dao chợt nhớ ra, đây là số của Từ Mạn Nhu, từ lần trước đến giờ cũng cả tuần rồi, cô ấy lại gọi cô có việc gì ư?
“Alô.” Quân Dao nhận máy.
“Chị Dao, em Mạn Nhu đây, chị còn nhớ em không?” Đầu dây bên kia vang lên âm thanh hào hứng.
“Dĩ nhiên là nhớ rồi.”
“Chị rảnh không, em mời chị cà phê” Từ Mạn Nhu nói.
Vệ sĩ nhìn cô một chút như đang suy nghĩ, sau đó liền gật đầu đồng ý. Quả thực Từ Mạn Nhu có hơi bất ngờ.Vì trước giờ Hoắc Thiên Phong đều cho người nhốt chặt cô trong biệt thự, vậy mà sao hôm nay đột nhiên lại dễ dãi như vậy.
“Hoắc Thiên Phong không sợ tôi trốn à?” Từ Mạn Nhu mở miệng hỏi. Cô vẫn cảm thấy không tin mình có thể dễ dàng tự do như thế.
Vệ sĩ lắc đầu, nói, “Hoắc tổng nói cậu An đang trong quá trình điều trị chờ ghép tủy, nếu Từ tiểu thư bỏ trốn thì sẽ dừng điều trị ngay lập tức, đồng thời Hoắc tổng cũng dặn, có khả năng trại mồ côi có hỏa hoạn trong thời gian tới”.
Những lời này vệ sĩ nói ra cực kì thoải mái, không chút cảm xúc, nhưng vào tai Từ Mạn Nhu lại lạnh đến thấu xương. Cô cứng đơ người, lắp bắp hồi lâu cũng không nói được gì. Tên ác ma này quả thực quá độc ác, không chuyện gì hắn không dám làm.
Cô dĩ nhiên không dám lấy tính mạng bé An và hàng trăm người của cô nhi viện ra làm trò đùa. Cô biết, nếu Hoắc Thiên Phong nổi giận, không việc gì hắn không dám làm.
“Tôi chỉ đi dạo bãi biển một chút thôi” Từ
Mạn Nhu nhỏ giọng giải thích.
Vệ sĩ gật đầu, đi theo sau lưng cô. Dĩ nhiên có một người đàn ông cao lớn, đeo kính đen lẽo đẽo sau lưng chẳng phải là cảm giác dễ chịu gì, nhưng dù sao được đi ra ngoài hít thở khí trời, không có Hoắc Thiên Phong ở bên là cô đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Cô ước giá mà khoảnh khắc này có thể dừng lại lâu hơn một chút.
Từ Mạn Nhu xắn cao ống quần jean lên ngang bắp chân, để lộ bắp chân thon thả, trắng nõn, cô xách giày thể thao trên tay, chầm chậm thả bộ trên bãi cát.Vệ sĩ lặng lẽ đi theo sau cô.
Quên sự có mặt của tên vệ sĩ đi, Từ Mạn Nhu tự nhủ lòng như thế. Cô nhắm mắt, hít sâu từng luồng gió biển mơn man mát lạnh.
Đi một lúc cũng mỏi chân, cô bèn đặt giày xuống, rồi ngồi trên bãi cát, ngắm nhìn những cánh Con tàu màu trắng thấp thoáng phía xa xa, ngắm nhìn vài đôi tình nhân đang đi dạo trên bãi biển, họ nắm tay nhau, vô cùng hạnh phúc.
Từ Mạn Nhu chưa từng yêu bao giờ, cô không biết cảm giác khi yêu một người sẽ như thế nào?
Trước đây ở trong trại mồ côi cô ít tiếp xúc Với thế giới bên ngoài, sau này đi học đại học cô lại mải mê lo kiếm tiền để phụ giúp các mẹ, nên chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Dĩ nhiên cũng có những nam sinh tìm cách tiếp cận, theo đuổi Từ Mạn Nhu nhưng đều bị cô từ chối hết,
đến cả một cái liếc mắt cũng không cho người ta.
Cô gái ngây thơ, đơn thuần như tờ giấy trắng vậy mà lại rơi vào lòng bàn tay một tên ác ma, để hẳn tùy ý ngày ngày chà đạp.
Ngồi một lát gió biển thổi mạnh cô thấy hơi lạnh, đã cuối thu rồi, mặc dù mới hơn ba giờ chiếu, nắng vẫn vàng rực rỡ nhưng gió biển vẫn khiến Từ Mạn Nhu khẽ rùng mình.
Đột nhiên, một chiếc áo rơi trên vai Từ Mạn Nhu, khiến cô giật mình ngẩng đầu nhìn. Nhưng nhìn thấy người vừa đến càng khiến cô giật mình hơn, đến nỗi suýt chút nữa hét lên, may là cố kìm chế được cảm xúc.
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc, đôi mắt đen láy mở lớn của Từ Mạn Nhu, Hoắc Thiên Phong nhướng mày,
“Nhìn thấy tôi mà em phải kinh ngạc thế sao?”
“Là kinh sợ mới đúng. Từ Mạn Nhu âm thầm sửa lại trong lòng, nhưng dĩ nhiên cô không nói ra thành tiếng, chỉ hỏi, “Sao anh lại ở đây?”
Cô thật muốn bỏ chạy về làm tổ trong phòng khách sạn, khó khăn lắm mới được hít thở chút không khí trong lành, tận hưởng một chút thời gian tự do, vậy mà vẫn bị tên ác ma này phá hỏng.
Tâm trạng vừa rồi còn thoải mái, thư giãn của Từ Mạn Nhu bây giờ xìu xuống như bánh bao ngâm nước. Nhưng thấy Hoắc Thiên Phong không nói gì, lặng im ngắm nhìn cảnh biển, cô cũng chẳng dại gì mà lên tiếng.
Trên vai cô là áo vest của Hoắc Thiên Phong, cô có thể ngửi thấy mùi long diên hướng nhàn nhạt trên áo hắn, nửa năm nay cô đã quá quen thuộc với mùi này. Đúng là cũng ấm hơn rất nhiều. Từ Mạn Nhu kéo kéo áo khoác cho khỏi rơi, chiếc áo đắt tiền thế này, chẳng may cô làm hỏng, hắn bắt đền thì sao. Không trò cổ quái nào Hoắc Thiên Phong không nghĩ ra, vậy nên cẩn thận vẫn hơn.
Hai người ngồi đó, im lặng ngắm nhìn mặt biển xanh biếc, ánh nắng cuối thu rải vàng lên mặt biển,
bãi cát và cả hai bóng người, khung cảnh hòa hợp đến kỳ lạ.
Đã mấy ngày trôi qua, SỐ len bị Quân Dao “hành hạ” đã nhiều vô cùng, gần hết sạch chỗ len mua ở trung tâm thương mại rồi. Cô cầm thành quả là hình con chó Shiba đội mũ len, đeo chiếc túi đeo chéo bé xíu hình trái dâu, nhìn vô cùng đáng yêu, cảm thấy vô cùng tự hào.
Nhưng đường đến mục tiêu vẫn còn xa lắm. Cô muốn làm hai hình người cơ, mà hình người khó hơn hình con vật hoặc trái cây cả trăm lần, có lẽ phải rất lâu nữa trình độ của cô mới đủ thực hiện được.
Đang ngẩn người ngắm nhìn thành quả trong lòng bàn tay, CỐ Tư Bạch đi tới lúc nào mà Quân Dao cũng không biết.Anh nhìn đống que chọc, len và cả những hình bị hỏng bày xung quanh cô, trong tay cô còn có một cục bông nho nhỏ hình chú chó con, thì anh mỉm cười.
“Dao Dao, em đang làm gì thế?”
Quân Dao giật nảy người. Cô cuống quýt nắm chặt tay, giấu con chó bông đi, rồi luống cuống thu gom đóng dụng cụ lại. “Không... không có gì... em chỉ... chỉ chơi linh tinh thôi”
“Sao giống hoảng như đi buôn chất cấm bị bắt gặp thế?” Cố Tư Bạch đùa cô.
Lúc này Quân Dao nhìn xuống tay mình, đúng là vừa rồi cô hoảng quá mà làm lung tung lên, đúng là lạy ông tôi ở bụi này mà. Cô gượng cười, “Em chỉ nghịch tí thôi.”
Cố Tư Bạch nhặt một hình con chó Shiba mà cô làm hỏng lên, ngắm nghía hồi lâu, “Ừm, dễ thương đấy chứ, tặng anh con này nhé!”
“Nhưng con đấy em làm hỏng rồi” Quân Dao tròn mắt kinh ngạc, “Anh lấy làm gì?”
“Anh thấy dễ thương mà, lại do chính tay em làm nữa, rất đáng yêu”
Quân Dao mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin này, “Anh thích thật à?”
“Dĩ nhiên rồi, chỉ cần là Dao Dao làm, anh đều thích”
Nghe vậy cô liền xòe bàn tay, đưa con chó Shiba màu vàng đội mũ hồng đeo túi quả dâu tây về phía anh. “Con này đẹp hơn, nhưng mà trông hơi trẻ con.”
Cố Tư Bạch đưa tay đón lấy, khóe môi anh nở nụ cười dịu dàng, “Đáng yêu quá, sau này em có thể làm những thứ xinh xắn cho con của chúng mình rồi.”
Nghe thấy chữ “con”,Quân Dao xấu hổ đỏ bừng mặt.Anh cầm lấy con chó bông nhỏ, suy nghĩ một chút, “Em có thể làm thêm một chiếc quai nhỏ bên trên để treo được không? Cầm như này hơi bất tiện.”
“Được chứ?” Quân Dao vui vẻ lấy đồ nghề ra, làm một chiếc móc be bé gắn vào đầu con chó bông, cái này có thể treo ở đâu cũng được, rồi cô đưa nó cho Cố Tư Bạch, “Xong rồi” .
Anh nhận lấy, hôn lên má cô, “Cảm ơn vợ, có cần anh đền đáp gì không?Hừ, lại giọng điệu xấu xa đó. “Em chỉ cần anh đừng hành hạ em là được.”
“Vợ nói thế người không biết lại tưởng anh bạo lực gia đình đó.”
“Thì cũng chỉ thua một tí thôi.” Giọng Quân Dao nhỏ xíu.
Cố Tư Bạch ngồi sát, thì thầm bên tai cô, “Bạo lực? Vậy đêm qua ai kêu kiều mị như thế hả?”
Mặc Quân Dao đỏ như trái cà chua, vội đẩy anh ra, “Có muốn em lấy lại không hả?”
“Được rồi, tối nay anh lại giúp vợ thoải mái.” Cố Tư Bạch hôn phớt lên một cô, sau đó cầm con chó bông, xoay người rời đi.
“À, Tư Bạch...” Quân Dao gọi với theo.
Cố Tư Bạch lập tức quay đầu, nheo mắt cười, “Sao hả, hối hận rồi? Muốn anh làm luôn bây giờ?”
Quân Dao tức đến xì khói, với lấy chiếc gối ôm quẳng về phía anh, người nào đó dễ dàng tránh được.
“Em ở nhà chán quá, em muốn xin tới công ty anh làm thực tập sinh, được không?
Anh lắc đầu, “Không được.”
Mặt Quân Dao lập tức ỉu xìu, cô biết tập đoàn của Cố gia rất lớn mạnh, tuyển nhân viên cũng cực kì gắt gao, yêu cầu rất cao, một người không có bằng cấp chính quy như cô làm gì có tư cách đòi vào làm ở đó chứ.
“Nhưng còn thiếu một chân phu nhân chủ tịch, em muốn đến đó không?”
Quân Dao bĩu môi, “Không thèm, mặc kệ anh.”
Thấy cô giận dỗi, anh liền đi tới, dỗ dành, “Em muốn làm gì cũng được, đều cho em hết”
“Em không muốn người ta bàn ra tán vào, em chỉ muốn học hỏi thêm kiến thức và kinh nghiệm thôi, anh cho em một chân thực tập bé xíu là được rồi.”.
Đúng là chỉ có cô nhóc ngốc nhà anh mới không thích làm phu nhân giàu có, ngày ngày mua săm, giao thiệp với tầng lớp cao, mà thích vào làm một chân nhân viên thực tập bị người ta sai bảo.
“Muốn giấu thân phận?” Quân Dao gạt mạnh đầu. “Sẽ vất vả lắm đấy.”
Quân Dao mỉm cười tươi rói, “Em chịu khổ quen rồi.”
Đúng là cạn lời với cô nhóc ngốc.
“Được, nếu em thích thì anh sẽ bảo người sắp xếp cho em một vị trí.
“Cảm ơn anh!” Quân Dao vui vẻ reo lên, ôm lấy cỔ Cố Tự Bạch, hôn lên má anh.
“Cảm ơn như thế ít quá!” Cố Tư Bạch cong khóe môi.
Cô mím môi, suy nghĩ một chút rồi dời môi mình qua, áp lên môi anh. Đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô nhẹ nhàng chà lên môi mỏng của anh. Cố Tư Bạch cạy môi cô, đưa lưỡi mình vào thám hiểm, tận hưởng hương vị ngọt ngào như trái dâu tây của cô gái nhỏ.
Đúng là ngọt thật!
Rất lâu sau, khi hơi thở cả hai dần trở nên nặng nề, gấp gáp, Quân Dao đẩy anh ra, “Anh đi làm đi”
“Ừm!” Cố Tư Bạch đáp lời, nhưng vẫn tì trán lên trán cô, lưu luyến không nỡ rời. Phải mất vài phút sau, điều chỉnh lại hơi thở bình ổn, anh mới hôn nhẹ lên trán cô rồi rời đi.
Quân Dao thu dọn đống len móc lỉnh kỉnh, đứng trước gương, mỉm cười, tự động viên mình, “Quân Dao, mày làm được mà, cố lên!”
Cô giơ tay làm hành động tự cổ vũ bản thân, “Cố lên!”
Có thể trong mắt người khác cô rất ngốc khi không ở nhà, ăn chơi mua sắm tận hưởng giàu
sang, nhưng hoàn cảnh trưởng thành của cô tương đối đặc biệt. Từ nhỏ tận mắt nhìn thấy mẹ
mình ở nhà chăm lo cho gia đình rồi bị phản bội đến thương tâm nên việc đó vô hình trung đã tạo nên ám ảnh tâm lý, khiến cô luôn muốn trở nên mạnh mẽ, ít nhất có thể tự nuôi sống bản thân, tự lập tự cường.
Lúc Quân Dao đang chuẩn bị đồ đạc cho ngày mai bắt đầu đi thực tập ở Cố thị thì điện thoại của cô rung lên, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, Quân Dao chợt nhớ ra, đây là số của Từ Mạn Nhu, từ lần trước đến giờ cũng cả tuần rồi, cô ấy lại gọi cô có việc gì ư?
“Alô.” Quân Dao nhận máy.
“Chị Dao, em Mạn Nhu đây, chị còn nhớ em không?” Đầu dây bên kia vang lên âm thanh hào hứng.
“Dĩ nhiên là nhớ rồi.”
“Chị rảnh không, em mời chị cà phê” Từ Mạn Nhu nói.
Ủng hộ Vietwriter tại MoMo: https://me.momo.vn/vietwriter