Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146-150
“Ai cho em để đồ như thế kia? Xếp lại mau!”
“Đồ của tôi, tôi để như nào là việc của tôi.” Từ Mạn Nhu bướng bỉnh cãi lại.
“Xếp lại!” Hoắc Thiên Phong gằn giọng nhắc lại, hắn ghét nhất là sự bừa bộn. Hắn bị ám ảnh cưỡng chế, ghét sự bừa bộn và bẩn thỉu. Mọi đồ vật của hắn phải được sắp xếp ngay ngắn, gọn
gàng và sạch không một hạt bụi.
“Xếp lại và đi tắm, nếu không tồi ném em từ trên này xuống” Hoắc Thiên Phong trầm giọng, âm thanh lạnh lẽo, âm u như ác quỷ.
Từ Mạn Nhu nuốt khan một ngụm nước bọt, cô ấy lại chọc giận tên ác ma này rồi. Cô đành cúi người, bắt đầu gấp gọn từng bộ đồ, vuốt phẳng phiu rồi xếp vào vali. Phải mất chừng mười phút mới làm xong, Từ Mạn Nhu ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Hoắc Thiên Phong lúc này mới giãn ra.
“Đi tắm đi.” Hoắc Thiên Phong ra lệnh.
Từ Mạn Nhu lén lút đá cái vali một cái rồi mới bước vào nhà vệ sinh. Cái tên chết tiệt này mỗi lần muốn làm chuyện đó đều bắt cô tắm rửa sạch sẽ. Chế cô bẩn? Cô mới là người khinh thường hắn ta bẩn đó.
Sau khi tắm xong, mặc bộ đồ hầu gái, Từ Mạn Nhu mở cửa bước ra. Bộ cửa bằng ren đen, dài quá mông một chút, có thiết kế kiểu dáng tạp dề nhỉ xíu màu trắng trước bụng. Phía trên áo cổ thuyền để hở lấp ló khuôn ngực thiếu nữ, phía dưới khoe đôi chân trắng nõn nuột nà.
Từ Mạn Nhu cao một mét bảy mươi hai, đôi chân dài thẳng tắp, thon thả, không gây cũng không béo. Chính cô cũng không hiểu tại sao một người Sống trong hoàn cảnh khốn khó như cô lại có một đôi chân không chút tì vết như thế. Dáng người, làn da, khuôn mặt của Từ Mạn Nhu đều vô cùng
xinh đẹp, tinh xảo, đẹp đến mức có chút không thực, giống như được nuôi dưỡng, gọt đẽo tỉ mỉ từ bé, nào đâu giống loài cỏ dại hoang dã mọc trong trại trẻ mồ côi chứ.
Cô kéo kéo vạt váy xuống, cố che đôi chân, nhưng vô tình lại làm phía trên cổ áo bị trễ xuống, lộ ra cảnh xuân động lòng người, khóe môi Hoắc Thiên Phong hơi nhếch lên, nhìn dáng vẻ líu ríu lúng túng của cô càng khiến hắn hài lòng.
Hắn bị bệnh sạch sẽ, cực kì ghét những cô gái lẳng lơ luôn tìm cách quyến rũ đàn ông. Ngày đó, đối tác làm ăn nói rằng Từ Mạn Nhu là cô gái mới làm ở đó, cực kì giữ thân, hắn cũng chẳng bận tâm cho lắm. Nhưng sau khi uống rượu say, trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi, hắn lại thấy một “món quà” nằm ngay ngắn trên giường. Đêm đó trăng rất sáng, ánh trăng hắt qua cửa sổ bằng kính to lớn, chiếu trên gương mặt xinh đẹp như búp bê sự, đẹp tới mức khiến Hoắc Thiên Phong đứng ngẩn người nhìn.
Cô gái nhỏ nằm trên giường đang ngủ mê man, mái tóc dài như rong biển xõa trên ga trải giường trắng tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, khóe môi đỏ cong lên, dường như đang mời gọi.
Hắn đã không thể kiềm chế mình mà tận hưởng cô gái đó, đúng như kẻ kia nói, cô quả thực còn trong trắng khiến Hoắc Thiên Phong vô cùng hài lòng.Vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách bướng bỉnh
không chịu nịnh nọt trước hắn khiến Hoắc Thiên Phong rất thích thú, hắn bèn giữ cô lại bên mình, Coi như sủng vật.
Từ Mạn Nhu lúc này rót một ly rượu vang đỏ, đưa tới trước mặt Hoắc Thiên Phong, nhỏ giọng, “Hoắc tổng, xin mời”
Hoắc Thiên Phong duỗi hai chân ra ghế, hất hàm.
“Qùy xuống, bóp chân cho tôi.”
Từ Mạn Nhu tức đến nghiến răng, cô từ từ quỳ xuống, từ góc độ của Hoắc Thiên Phong có thể nhìn từ trên xuống, khung cảnh tuyệt mỹ. Ừm, đáng lẽ hắn nên mang theo cô đi những chuyến công tác dài ngày chán ngắt từ lâu rồi mới phải. Trước đây những chuyến công tác như thế này, lúc
trên máy bay hắn đều xem tài liệu hoặc tranh thủ ngủ một giấc, khá nhạt nhẽo, nhưng lần này đem theo búp bê nhỏ Mạn Nhu thì xem chừng sẽ thú vị đây.
Từ Mạn Nhu uể oải bóp chân cho hắn. Chân hắn rất dài, cô chỉ bóp ở phía ống chân, bàn tay cô nhỏ, lực nhẹ hều.“Mạnh tay lên một chút. Hay em muốn tôi mạnh tay với em?” Hoắc Thiên Phong lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, nhìn ánh sáng phản chiếu qua chất rượu đỏ trong vắt vô cùng đẹp mắt, chậm rãi nói.
Từ Mạn Nhu phải gồng sức, cố gắng bóp cho
đôi chân dài của Hoắc Thiên Phong. Bàn tay cô thì nhỏ, chân hắn thì dài như vậy, chẳng mấy chốc cô thấy mỏi nhừ cả tay lẫn vai, lưng cũng đau muốn gãy ra. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Hoắc Thiên Phong đang dán lên phần cổ áo của mình thì lúc này mới ý thức ra, cuống quýt kéo áo che đi. Nhưng chiếc váy ngắn cũn, che được chỗ này lại lộ chỗ khác, Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi, bình thản di chuyển tầm mắt xuống đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn nà.
“Hoắc tổng, tôi mỏi tay quá.” Từ Mạn Nhu len lén muốn với tay lấy chiếc gối ôm, che bớt cơ thể.
“Em muốn nghỉ ngơi?”.
Từ Mạn Nhu lập tức ra sức gật đầu, một tay cô với được chiếc gối, và kéo về phía mình, chắn chỗ chân.
“Cả cơ thể em có chỗ nào tôi chưa từng nhìn thấy, che làm gì?”
Trơ trẽn.
Yêu râu xanh.
Đồ xấu xa.
Trong lòng Từ Mạn Nhu âm thầm chửi mắng Hoắc Thiên Phong, nhưng ngoài mặt cô vẫn phải gượng cười.
“Tôi thấy hơi lạnh”
Hoắc Thiên Phong hơi nhỏm người dậy, khuôn mặt lạnh lùng bá đạo của hắn lập tức kề sát mặt
cô, “Có muốn tôi giúp em làm nóng người lên không?
“Tôi... tôi... bóp chân... Hoắc tổng... anh uống rượu đi.”
Từ Mạn Nhu vội đến mức nói lắp. Tối hôm qua tên ác ma này hành hạ cô chết đi sống lại, bây giờ còn muốn nữa? Đồ điên!
Từ Mạn Nhu lại nhổm người, vội vàng bóp. lung tung trên chân hắn. Hoắc Thiên Phong bắt lấy cổ tay mảnh dẻ của cô, giữ lại.
“Ngồi lên.”
Nói rồi hắn thoải mái dựa người ra sau, khóe môi cong lên.
“Hoắc tổng... tôi không muốn “Không muốn?”
“Hôm qua anh hành hạ tôi như vậy, hôm nay tôi vẫn còn đau. Có thể tha cho tôi một hôm được không?” Từ Mạn Nhu nài nỉ.
“Được thôi.” Hoắc Thiên Phong thong thả gật đầu, nhưng không để Từ Mạn Nhu vui vẻ bao lâu, hắn nhàn nhạt bổ sung, “Vậy dừng thuốc điều trị cho cậu nhóc tên An gì đó một ngày. Em muốn nghỉ bao nhiêu ngày cũng được, tôi sẽ dừng thuốc cho cậu ta từng đó ngày”.“Ai mà biết anh có thực sự điều trị cho bé An hay không, anh còn không cho tôi đi thăm em ấy, sao tôi tin được anh?” Từ Mạn Nhu cứng miệng cãi lại.
Hoắc Thiên Phong nhếch môi, hắn chậm rãi uống một ngụm rượu vang, rồi nói, “Em có thể không tin, không sao.”
Từ Mạn Nhu thấy hơi chột dạ, quả thực cô rất sợ tên đàn ông này, “Anh cho tôi đi thăm em ấy một lần, tôi sẽ tin.”
Nhìn ánh mắt dao động của cô, Hoắc Thiên Phong lấy điện thoại, bấm một dãy số rồi gọi đi, “Cho dừng thuốc cậu bé tên An gì đó đi.”
“Đừng!” Từ Mạn Nhu hoảng quá, không biết làm cách nào bèn lao lên, giằng lấy chiếc điện thoại của Hoắc Thiên Phong, hắn cũng không lấy lại, để mặc Từ Mạn Nhu nói vào điện thoại, “Đừng, đừng dùng thuốc, phải cho em ấy điều trị thuốc tốt nhất.”
Hoắc Thiên Phong nhướng mày, hơi hất cầm về phía chiếc điện thoại, lúc này Từ Mạn Nhu mới nhìn lại, căn bản hắn chưa ấn nút gọi đi. Cô vừa thở phào nhẹ nhõm vừa tức giận.
“Anh lừa tôi?”
Vừa rồi trong lúc vội vàng Từ Mạn Nhu lao lên giành điện thoại mà không để ý, bây giờ cô đang nửa nằm nửa tựa lên người Hoắc Thiên Phong, cô cũng chầm chậm nhận thấy hắn đang “phản ứng”.
Tên cầm thú này!
Cô cuống quýt chống tay xuống ngực hắn, muốn đứng thẳng lên, nhưng bàn tay to lớn của Hoắc Thiên Phong giữ chặt hông cô, đôi mắt ưng đen láy nhìn cô, “Thế nào, có muốn tôi ấn nút gọi đi không?”
Được rồi, cô đầu hàng, hắn đã uy hiếp thành công. Cô thực sự không có lá gan đấu lại Hoắc Thiên Phong. Cô không muốn đem tính mạng của bé An ra đặt cược. Hắn thắng rồi!
“Ngồi lên.” Hoắc Thiên Phong ra lệnh.
Cô miễn cưỡng ngồi lên đùi hắn. Hắn đổ ly rượu vang đang uống dở xuống ngực cô, chất rượu lành lạnh chảy dọc xuống ngực khiến Từ Mạn Nhu vô cùng khó chịu. Chớp mắt, Hoắc Thiên Phong lật người, đè cô xuống dưới thân, bắt đầu nhấm nháp ly rượu vang của hắn.
“Tôi không thích cá chết trên giường” Hắn trầm giọng cảnh cáo.
Từ Mạn Nhu cắn răng, hơi kéo cổ áo ra một chút, cả người cô run rẩy. Sau khi nhấm nháp hết rượu vang, hắn mạnh mẽ tiến vào, không chút
thăm dò, hành động tàn bạo khiến Từ Mạn Nhu nhăn mày, hơi cong người lên vì đau.
“Kêu lên!”
Từ Mạn Nhu cắn chặt môi muốn bật máu, hắn càng tấn công mạnh bạo, đến mức cô không chịu nổi, phải rên rỉ xin tha. Khóe môi Hoắc Thiên Phong ý cười càng đậm, dĩ nhiên hắn không dừng lại, mà càng dữ dội hơn.
Rất lâu, rất lâu sau, Hoắc Thiên Phong thỏa mãn đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, bỏ lại Từ Mạn Nhu nằm trên chiếc ghế rộng lớn trong khoang máy bay. Cô cắn chặt môi.
Nhục nhã.
Mỗi lần làm xong hắn đều chế cô bẩn mà đi tắm ngay lập tức, cô chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Từ Mạn Như nắm chặt vạt váy đã nhàu nhĩ, rách nát, khóe môi bị cắn hơi rướm máu, có thể cảm nhận chút vị tanh trong khoang miệng.
Sau khi Hoắc Thiên Phong tắm rửa xong, hắn mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, để lộ vòm ngực rắn chắc màu lúa mạch, hắn ấn chuông, gọi người vào dọn dẹp bãi chiến trường.Từ Mạn Nhu không muốn bị người khác nhìn thấy trong hoàn cảnh này, cô bèn trốn vào trong nhà vệ sinh, ra sức tắm rửa, kì cọ.
Đợi cho tới tận khi bên ngoài đã yên tĩnh, Từ
Mạn Nhu mới đi ra, cô đã thay sang chiếc quần jean và áo phông đen mặc lúc mới lên máy bay. Hoắc Thiên Phong đã ngủ từ lúc nào, hắn đắp chiếc chăn mỏng bằng lụa ngang hông, khuôn mặt tàn khốc, lạnh lẽo bình thường khi ngủ trong hòa hoãn hơn rất nhiều.
Cô với tay lấy chai rượu, mở nắp, uống từng ngụm. Khi làm ở quán bar cô cũng phải tập uống rượu, cũng may trời sinh Từ Mạn Nhu có tửu lượng tốt nên có thể uống được khá nhiều, chính vì vậy cũng kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng ở biệt thự Hoắc Thiên Phong không để chai rượu nào ở đó, đó chỉ là kim ốc tàng kiều, nơi giam cầm Từ Mạn Nhu mà thôi, chứ không phải nhà của hắn. Chính vì vậy biệt thự đó không có một giọt rượu nào để khi buồn ít ra Từ Mạn Nhu cũng còn có cái để giải sầu.
Bây giờ nhân lúc Hoắc Thiên Phong đã ngủ say, cô rót ngửa cổ uống từng ngụm rượu, nhìn ra khoảng không tối đen bên ngoài.
Sau khi uống cạn chai rượu, Từ Mạn Nhu thấy dễ chịu hơn nhiều, mắt cũng díu lại, cô có người nằm trên ghế, chìm vào giấc ngủ. Lúc này Hoắc Thiên Phong đột nhiên mở mắt, hắn căn bản chưa hề ngủ. Thực ra Hoắc Thiên Phong bị bệnh khó ngủ, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến hắn tỉnh giấc, cho nên hắn không ngủ được, chỉ nằm đó âm thầm xem Từ Mạn Nhu muốn làm gì.
Uống hết rượu của hắn rồi lăn ra ngủ, cô nhóc này càng ngày càng lớn gan rồi đây.
Hoắc Thiên Phong đứng dậy, đi đến bên cạnh, hẳn kéo một chiếc chăn mỏng khác, đắp lên người Từ Mạn Nhu, ánh mắt lãnh khốc của Hoắc Thiên Phong cũng bớt lạnh lẽo hơn một chút.
Khi Từ Mạn Nhu còn đang ngủ ngon thì thấy có người lay lay vai mình, cô mơ màng mở mắt.
“Tiểu thư, đến nơi rồi ạ”.
Nhân viên phục vụ mỉm cười chuyên nghiệp. Từ Mạn Nhu dụi dụi mắt, cô nhìn chiếc chăn mỏng đắp trên người mình, hỏi, “Cô đắp cho tôi à?”
“Dạ không ạ. Trong lúc Hoắc tổng nghỉ ngơi, không ai được phép làm phiền.”
“Ừm” .
Trong này chỉ có cô và hắn, chẳng lẽ hắn tự nhiên tốt đến mức đắp chăn cho cô, thà cô tin mình mộng du tự lấy chăn đắp hoặc khả năng có con ma nào đó đến đắp chăn cho cô còn dễ tin hơn đấy.
Hoắc Thiên Phong đã mặc quần áo chỉnh tề, hắn thong dong đi trước, Từ Mạn Nhu kéo vali hành lí theo sau. Hai người bước vào một chiếc limo sang trọng, lúc này bên ngoài trời đã tang tảng sáng, Hoắc Thiên Phong bắt đầu mở tài liệu, xem xét luôn trong xe, công việc của hắn rất bận rộn, hầu như chỉ có làm việc và làm việc.
Cô ngồi ghế đối diện hắn, cách nhau khá xa, Từ Mạn Nhu nhìn ra bên ngoài, màn đêm dần giãn ra, nhường chỗ cho ánh bình minh. Bầu trời trắng sữa, những tòa nhà cao tầng chọc trời kiêu ngạo, Con đường rộng thênh thang chỉ lưa thưa xe cộ vào lúc sáng sớm. Đây là lần đầu tiên Từ Mạn Nhu đến nơi này, mọi thứ đều vô cùng mới mẻ, cô dựa đầu vào cửa kính xe, say sưa ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Nhưng nhìn một lúc mỏi mắt, cô lại thiếp đi lúc nào không biết.Vừa ngủ chưa được mấy phút Từ Mạn Nhu đã bị đập mạnh vào đầu, khiến cô choàng tỉnh, nhìn lại thì hóa ra vừa rồi Hoắc Thiên Phong đập tập tài liệu vào đầu cô.Từ Mạn Nhu xoa xoa đầu, trừng mắt nhìn hắn.
“Em là heo à mà ngủ lắm thế, đến nơi rồi.”
Hoắc Thiên Phong sải bước đi xuống, Từ Mạn Nhu dứ dứ nắm đấm sau lưng hắn, rồi cũng xuống theo.
Lịch trình một ngày của hắn kín mít từ sáng tới tận khuya.
Từ Mạn Nhu ngủ thẳng một giấc từ sáng đến tận hai giờ chiều. Khi chiếc bụng kêu réo liên tục, đói đến nỗi mềm cả người đi cô mới giật mình tỉnh dậy. Cô ôm bụng, chải sở mái tóc rồi nhấc điện thoại, gọi phục vụ phòng mang đồ ăn và rượu vang lên.
Hồi còn làm ở quán bar, cô đã phải nếm rất nhiều loại rượu, nhưng cô vẫn thích rượu vang lâu năm nhất.Vị chan chát, ngòn ngọt cùng mùi thơm quyến rũ lưu luyến mãi trong khoang miệng, vô cùng dễ chịu, khiến người ta chìm trong cảm giác lâng lâng hoa mĩ, giống như được lạc bước vào vườn nho xanh mát mắt với những chùm quả
căng mọng, nặng trĩu.Yên bình và ngọt ngào.
Chỉ vài phút sau nhân viên phục vụ đã gõ cửa phòng, đẩy một chiếc xe với một suất ngỗng hun khói, bò bít tết, bánh mì nướng, salad và một chai rượu vang năm mươi năm.
“Cảm ơn!” Từ Mạn Nhu lên tiếng.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nhã nhặn, sau đó cúi người rời khỏi phòng. Từ Mạn Nhu không quen dùng dao nĩa, cô loay hoay cắt miếng bít tết mãi không được, tức giận ném dao qua một bên, ăn món ngỗng hun khói và salad cùng với bánh mì. Từ chiều qua đến giờ chưa ăn gì nên Từ Mạn Nhu rất đói, cô ăn hết sạch đồ ăn, chỉ bỏ lại miếng bít tết bò nhơm nhở.
Đây là bò Kobe thượng hạng, giá cả vô cùng đắt đỏ, nếu bỏ thì uổng quá. Từ Mạn Nhu xuất thân nghèo khó, chính vì thế cô rất quý trọng đồ ăn, trước giờ chưa từng bỏ thừa thức ăn bao giờ. Chỉ trừ hồi mới bị Hoắc Thiên Phong giam trong biệt thự, cô quá buồn chán mà tuyệt thực mất mấy ngày, tới khi cơ thể không chống trụ nổi nữa, bị ngất đi, phải truyền nước biển.
Lúc ấy Hoắc Thiên Phong có đe dọa cô rằng, nếu còn dám tuyệt thực nữa hắn sẽ không để yên cho trại trẻ mồ côi. Hoắc Thiên Phong nổi tiếng là ác mà không ai dám động vào, dĩ nhiên một kẻ thân cô thế cô như Từ Mạn Nhu càng không có năng lực chống lại hắn. Cô đành phải ăn uống lại đầy đủ.
Suốt nửa năm nay ăn toàn món ngon vật lạ do đầu bếp riêng chế biến, Từ Mạn Nhu có da có thịt hơn một chút xíu. Cô là kiểu người ăn mãi cũng không béo được, huống hồ ở đó khá chán, tâm trạng không tốt cũng ảnh hưởng tới sức khỏe.
Bây giờ được thoát ra khỏi cái lồng son đó, lại không phải nhìn mặt Hoắc Thiên Phong, Từ Mạn Nhu cảm giác hít thở thôi cũng sảng khoái vô cùng. Cô loay hoay cắt nốt miếng bít tết, mặc dù hình thù không đẹp mắt chút nào, nhưng chẳng phải cũng đều vào bụng sao, Từ Mạn Nhu không bận tâm, sau khi ăn no, cô thoải mái rót cho mình một ly rượu, chậm rãi thưởng thức.
Từ Mạn Nhu bưng ly rượu đến ban công. Đây là tầng cao nhất của khách sạn, ban công rất rộng, có đặt một bộ bàn ghế và một số hoa cỏ trang trí. Cô nâng ly rượu lên, uống một mình, ngắm nhìn khung cảnh thành phố. Hóa ra khách sạn này view biển, có thể nhìn thấy mặt biển xanh biếc cách đó không xa. Bãi biển ở đây rất đẹp, cát trắng xóa, bằng phẳng, đường bờ biển uốn lượn dịu dàng như chiếc khăn bằng lụa. .
Nếu có thể đi chân trần trên cát mịn, để sóng biển dịu dàng vỗ vào bắp chân chắc chắn sẽ rất tuyệt. Suy nghĩ này khiến Từ Mạn Nhu cảm thấy rất hưng phấn. Cô lập tức đứng bật dậy, bỏ ly rượu uống dở xuống bàn, sau đó đi đôi giày thể
thao vào, mở cửa chạy ra.
“Đồ của tôi, tôi để như nào là việc của tôi.” Từ Mạn Nhu bướng bỉnh cãi lại.
“Xếp lại!” Hoắc Thiên Phong gằn giọng nhắc lại, hắn ghét nhất là sự bừa bộn. Hắn bị ám ảnh cưỡng chế, ghét sự bừa bộn và bẩn thỉu. Mọi đồ vật của hắn phải được sắp xếp ngay ngắn, gọn
gàng và sạch không một hạt bụi.
“Xếp lại và đi tắm, nếu không tồi ném em từ trên này xuống” Hoắc Thiên Phong trầm giọng, âm thanh lạnh lẽo, âm u như ác quỷ.
Từ Mạn Nhu nuốt khan một ngụm nước bọt, cô ấy lại chọc giận tên ác ma này rồi. Cô đành cúi người, bắt đầu gấp gọn từng bộ đồ, vuốt phẳng phiu rồi xếp vào vali. Phải mất chừng mười phút mới làm xong, Từ Mạn Nhu ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Hoắc Thiên Phong lúc này mới giãn ra.
“Đi tắm đi.” Hoắc Thiên Phong ra lệnh.
Từ Mạn Nhu lén lút đá cái vali một cái rồi mới bước vào nhà vệ sinh. Cái tên chết tiệt này mỗi lần muốn làm chuyện đó đều bắt cô tắm rửa sạch sẽ. Chế cô bẩn? Cô mới là người khinh thường hắn ta bẩn đó.
Sau khi tắm xong, mặc bộ đồ hầu gái, Từ Mạn Nhu mở cửa bước ra. Bộ cửa bằng ren đen, dài quá mông một chút, có thiết kế kiểu dáng tạp dề nhỉ xíu màu trắng trước bụng. Phía trên áo cổ thuyền để hở lấp ló khuôn ngực thiếu nữ, phía dưới khoe đôi chân trắng nõn nuột nà.
Từ Mạn Nhu cao một mét bảy mươi hai, đôi chân dài thẳng tắp, thon thả, không gây cũng không béo. Chính cô cũng không hiểu tại sao một người Sống trong hoàn cảnh khốn khó như cô lại có một đôi chân không chút tì vết như thế. Dáng người, làn da, khuôn mặt của Từ Mạn Nhu đều vô cùng
xinh đẹp, tinh xảo, đẹp đến mức có chút không thực, giống như được nuôi dưỡng, gọt đẽo tỉ mỉ từ bé, nào đâu giống loài cỏ dại hoang dã mọc trong trại trẻ mồ côi chứ.
Cô kéo kéo vạt váy xuống, cố che đôi chân, nhưng vô tình lại làm phía trên cổ áo bị trễ xuống, lộ ra cảnh xuân động lòng người, khóe môi Hoắc Thiên Phong hơi nhếch lên, nhìn dáng vẻ líu ríu lúng túng của cô càng khiến hắn hài lòng.
Hắn bị bệnh sạch sẽ, cực kì ghét những cô gái lẳng lơ luôn tìm cách quyến rũ đàn ông. Ngày đó, đối tác làm ăn nói rằng Từ Mạn Nhu là cô gái mới làm ở đó, cực kì giữ thân, hắn cũng chẳng bận tâm cho lắm. Nhưng sau khi uống rượu say, trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi, hắn lại thấy một “món quà” nằm ngay ngắn trên giường. Đêm đó trăng rất sáng, ánh trăng hắt qua cửa sổ bằng kính to lớn, chiếu trên gương mặt xinh đẹp như búp bê sự, đẹp tới mức khiến Hoắc Thiên Phong đứng ngẩn người nhìn.
Cô gái nhỏ nằm trên giường đang ngủ mê man, mái tóc dài như rong biển xõa trên ga trải giường trắng tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, khóe môi đỏ cong lên, dường như đang mời gọi.
Hắn đã không thể kiềm chế mình mà tận hưởng cô gái đó, đúng như kẻ kia nói, cô quả thực còn trong trắng khiến Hoắc Thiên Phong vô cùng hài lòng.Vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách bướng bỉnh
không chịu nịnh nọt trước hắn khiến Hoắc Thiên Phong rất thích thú, hắn bèn giữ cô lại bên mình, Coi như sủng vật.
Từ Mạn Nhu lúc này rót một ly rượu vang đỏ, đưa tới trước mặt Hoắc Thiên Phong, nhỏ giọng, “Hoắc tổng, xin mời”
Hoắc Thiên Phong duỗi hai chân ra ghế, hất hàm.
“Qùy xuống, bóp chân cho tôi.”
Từ Mạn Nhu tức đến nghiến răng, cô từ từ quỳ xuống, từ góc độ của Hoắc Thiên Phong có thể nhìn từ trên xuống, khung cảnh tuyệt mỹ. Ừm, đáng lẽ hắn nên mang theo cô đi những chuyến công tác dài ngày chán ngắt từ lâu rồi mới phải. Trước đây những chuyến công tác như thế này, lúc
trên máy bay hắn đều xem tài liệu hoặc tranh thủ ngủ một giấc, khá nhạt nhẽo, nhưng lần này đem theo búp bê nhỏ Mạn Nhu thì xem chừng sẽ thú vị đây.
Từ Mạn Nhu uể oải bóp chân cho hắn. Chân hắn rất dài, cô chỉ bóp ở phía ống chân, bàn tay cô nhỏ, lực nhẹ hều.“Mạnh tay lên một chút. Hay em muốn tôi mạnh tay với em?” Hoắc Thiên Phong lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, nhìn ánh sáng phản chiếu qua chất rượu đỏ trong vắt vô cùng đẹp mắt, chậm rãi nói.
Từ Mạn Nhu phải gồng sức, cố gắng bóp cho
đôi chân dài của Hoắc Thiên Phong. Bàn tay cô thì nhỏ, chân hắn thì dài như vậy, chẳng mấy chốc cô thấy mỏi nhừ cả tay lẫn vai, lưng cũng đau muốn gãy ra. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Hoắc Thiên Phong đang dán lên phần cổ áo của mình thì lúc này mới ý thức ra, cuống quýt kéo áo che đi. Nhưng chiếc váy ngắn cũn, che được chỗ này lại lộ chỗ khác, Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi, bình thản di chuyển tầm mắt xuống đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn nà.
“Hoắc tổng, tôi mỏi tay quá.” Từ Mạn Nhu len lén muốn với tay lấy chiếc gối ôm, che bớt cơ thể.
“Em muốn nghỉ ngơi?”.
Từ Mạn Nhu lập tức ra sức gật đầu, một tay cô với được chiếc gối, và kéo về phía mình, chắn chỗ chân.
“Cả cơ thể em có chỗ nào tôi chưa từng nhìn thấy, che làm gì?”
Trơ trẽn.
Yêu râu xanh.
Đồ xấu xa.
Trong lòng Từ Mạn Nhu âm thầm chửi mắng Hoắc Thiên Phong, nhưng ngoài mặt cô vẫn phải gượng cười.
“Tôi thấy hơi lạnh”
Hoắc Thiên Phong hơi nhỏm người dậy, khuôn mặt lạnh lùng bá đạo của hắn lập tức kề sát mặt
cô, “Có muốn tôi giúp em làm nóng người lên không?
“Tôi... tôi... bóp chân... Hoắc tổng... anh uống rượu đi.”
Từ Mạn Nhu vội đến mức nói lắp. Tối hôm qua tên ác ma này hành hạ cô chết đi sống lại, bây giờ còn muốn nữa? Đồ điên!
Từ Mạn Nhu lại nhổm người, vội vàng bóp. lung tung trên chân hắn. Hoắc Thiên Phong bắt lấy cổ tay mảnh dẻ của cô, giữ lại.
“Ngồi lên.”
Nói rồi hắn thoải mái dựa người ra sau, khóe môi cong lên.
“Hoắc tổng... tôi không muốn “Không muốn?”
“Hôm qua anh hành hạ tôi như vậy, hôm nay tôi vẫn còn đau. Có thể tha cho tôi một hôm được không?” Từ Mạn Nhu nài nỉ.
“Được thôi.” Hoắc Thiên Phong thong thả gật đầu, nhưng không để Từ Mạn Nhu vui vẻ bao lâu, hắn nhàn nhạt bổ sung, “Vậy dừng thuốc điều trị cho cậu nhóc tên An gì đó một ngày. Em muốn nghỉ bao nhiêu ngày cũng được, tôi sẽ dừng thuốc cho cậu ta từng đó ngày”.“Ai mà biết anh có thực sự điều trị cho bé An hay không, anh còn không cho tôi đi thăm em ấy, sao tôi tin được anh?” Từ Mạn Nhu cứng miệng cãi lại.
Hoắc Thiên Phong nhếch môi, hắn chậm rãi uống một ngụm rượu vang, rồi nói, “Em có thể không tin, không sao.”
Từ Mạn Nhu thấy hơi chột dạ, quả thực cô rất sợ tên đàn ông này, “Anh cho tôi đi thăm em ấy một lần, tôi sẽ tin.”
Nhìn ánh mắt dao động của cô, Hoắc Thiên Phong lấy điện thoại, bấm một dãy số rồi gọi đi, “Cho dừng thuốc cậu bé tên An gì đó đi.”
“Đừng!” Từ Mạn Nhu hoảng quá, không biết làm cách nào bèn lao lên, giằng lấy chiếc điện thoại của Hoắc Thiên Phong, hắn cũng không lấy lại, để mặc Từ Mạn Nhu nói vào điện thoại, “Đừng, đừng dùng thuốc, phải cho em ấy điều trị thuốc tốt nhất.”
Hoắc Thiên Phong nhướng mày, hơi hất cầm về phía chiếc điện thoại, lúc này Từ Mạn Nhu mới nhìn lại, căn bản hắn chưa ấn nút gọi đi. Cô vừa thở phào nhẹ nhõm vừa tức giận.
“Anh lừa tôi?”
Vừa rồi trong lúc vội vàng Từ Mạn Nhu lao lên giành điện thoại mà không để ý, bây giờ cô đang nửa nằm nửa tựa lên người Hoắc Thiên Phong, cô cũng chầm chậm nhận thấy hắn đang “phản ứng”.
Tên cầm thú này!
Cô cuống quýt chống tay xuống ngực hắn, muốn đứng thẳng lên, nhưng bàn tay to lớn của Hoắc Thiên Phong giữ chặt hông cô, đôi mắt ưng đen láy nhìn cô, “Thế nào, có muốn tôi ấn nút gọi đi không?”
Được rồi, cô đầu hàng, hắn đã uy hiếp thành công. Cô thực sự không có lá gan đấu lại Hoắc Thiên Phong. Cô không muốn đem tính mạng của bé An ra đặt cược. Hắn thắng rồi!
“Ngồi lên.” Hoắc Thiên Phong ra lệnh.
Cô miễn cưỡng ngồi lên đùi hắn. Hắn đổ ly rượu vang đang uống dở xuống ngực cô, chất rượu lành lạnh chảy dọc xuống ngực khiến Từ Mạn Nhu vô cùng khó chịu. Chớp mắt, Hoắc Thiên Phong lật người, đè cô xuống dưới thân, bắt đầu nhấm nháp ly rượu vang của hắn.
“Tôi không thích cá chết trên giường” Hắn trầm giọng cảnh cáo.
Từ Mạn Nhu cắn răng, hơi kéo cổ áo ra một chút, cả người cô run rẩy. Sau khi nhấm nháp hết rượu vang, hắn mạnh mẽ tiến vào, không chút
thăm dò, hành động tàn bạo khiến Từ Mạn Nhu nhăn mày, hơi cong người lên vì đau.
“Kêu lên!”
Từ Mạn Nhu cắn chặt môi muốn bật máu, hắn càng tấn công mạnh bạo, đến mức cô không chịu nổi, phải rên rỉ xin tha. Khóe môi Hoắc Thiên Phong ý cười càng đậm, dĩ nhiên hắn không dừng lại, mà càng dữ dội hơn.
Rất lâu, rất lâu sau, Hoắc Thiên Phong thỏa mãn đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, bỏ lại Từ Mạn Nhu nằm trên chiếc ghế rộng lớn trong khoang máy bay. Cô cắn chặt môi.
Nhục nhã.
Mỗi lần làm xong hắn đều chế cô bẩn mà đi tắm ngay lập tức, cô chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Từ Mạn Như nắm chặt vạt váy đã nhàu nhĩ, rách nát, khóe môi bị cắn hơi rướm máu, có thể cảm nhận chút vị tanh trong khoang miệng.
Sau khi Hoắc Thiên Phong tắm rửa xong, hắn mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, để lộ vòm ngực rắn chắc màu lúa mạch, hắn ấn chuông, gọi người vào dọn dẹp bãi chiến trường.Từ Mạn Nhu không muốn bị người khác nhìn thấy trong hoàn cảnh này, cô bèn trốn vào trong nhà vệ sinh, ra sức tắm rửa, kì cọ.
Đợi cho tới tận khi bên ngoài đã yên tĩnh, Từ
Mạn Nhu mới đi ra, cô đã thay sang chiếc quần jean và áo phông đen mặc lúc mới lên máy bay. Hoắc Thiên Phong đã ngủ từ lúc nào, hắn đắp chiếc chăn mỏng bằng lụa ngang hông, khuôn mặt tàn khốc, lạnh lẽo bình thường khi ngủ trong hòa hoãn hơn rất nhiều.
Cô với tay lấy chai rượu, mở nắp, uống từng ngụm. Khi làm ở quán bar cô cũng phải tập uống rượu, cũng may trời sinh Từ Mạn Nhu có tửu lượng tốt nên có thể uống được khá nhiều, chính vì vậy cũng kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng ở biệt thự Hoắc Thiên Phong không để chai rượu nào ở đó, đó chỉ là kim ốc tàng kiều, nơi giam cầm Từ Mạn Nhu mà thôi, chứ không phải nhà của hắn. Chính vì vậy biệt thự đó không có một giọt rượu nào để khi buồn ít ra Từ Mạn Nhu cũng còn có cái để giải sầu.
Bây giờ nhân lúc Hoắc Thiên Phong đã ngủ say, cô rót ngửa cổ uống từng ngụm rượu, nhìn ra khoảng không tối đen bên ngoài.
Sau khi uống cạn chai rượu, Từ Mạn Nhu thấy dễ chịu hơn nhiều, mắt cũng díu lại, cô có người nằm trên ghế, chìm vào giấc ngủ. Lúc này Hoắc Thiên Phong đột nhiên mở mắt, hắn căn bản chưa hề ngủ. Thực ra Hoắc Thiên Phong bị bệnh khó ngủ, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến hắn tỉnh giấc, cho nên hắn không ngủ được, chỉ nằm đó âm thầm xem Từ Mạn Nhu muốn làm gì.
Uống hết rượu của hắn rồi lăn ra ngủ, cô nhóc này càng ngày càng lớn gan rồi đây.
Hoắc Thiên Phong đứng dậy, đi đến bên cạnh, hẳn kéo một chiếc chăn mỏng khác, đắp lên người Từ Mạn Nhu, ánh mắt lãnh khốc của Hoắc Thiên Phong cũng bớt lạnh lẽo hơn một chút.
Khi Từ Mạn Nhu còn đang ngủ ngon thì thấy có người lay lay vai mình, cô mơ màng mở mắt.
“Tiểu thư, đến nơi rồi ạ”.
Nhân viên phục vụ mỉm cười chuyên nghiệp. Từ Mạn Nhu dụi dụi mắt, cô nhìn chiếc chăn mỏng đắp trên người mình, hỏi, “Cô đắp cho tôi à?”
“Dạ không ạ. Trong lúc Hoắc tổng nghỉ ngơi, không ai được phép làm phiền.”
“Ừm” .
Trong này chỉ có cô và hắn, chẳng lẽ hắn tự nhiên tốt đến mức đắp chăn cho cô, thà cô tin mình mộng du tự lấy chăn đắp hoặc khả năng có con ma nào đó đến đắp chăn cho cô còn dễ tin hơn đấy.
Hoắc Thiên Phong đã mặc quần áo chỉnh tề, hắn thong dong đi trước, Từ Mạn Nhu kéo vali hành lí theo sau. Hai người bước vào một chiếc limo sang trọng, lúc này bên ngoài trời đã tang tảng sáng, Hoắc Thiên Phong bắt đầu mở tài liệu, xem xét luôn trong xe, công việc của hắn rất bận rộn, hầu như chỉ có làm việc và làm việc.
Cô ngồi ghế đối diện hắn, cách nhau khá xa, Từ Mạn Nhu nhìn ra bên ngoài, màn đêm dần giãn ra, nhường chỗ cho ánh bình minh. Bầu trời trắng sữa, những tòa nhà cao tầng chọc trời kiêu ngạo, Con đường rộng thênh thang chỉ lưa thưa xe cộ vào lúc sáng sớm. Đây là lần đầu tiên Từ Mạn Nhu đến nơi này, mọi thứ đều vô cùng mới mẻ, cô dựa đầu vào cửa kính xe, say sưa ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Nhưng nhìn một lúc mỏi mắt, cô lại thiếp đi lúc nào không biết.Vừa ngủ chưa được mấy phút Từ Mạn Nhu đã bị đập mạnh vào đầu, khiến cô choàng tỉnh, nhìn lại thì hóa ra vừa rồi Hoắc Thiên Phong đập tập tài liệu vào đầu cô.Từ Mạn Nhu xoa xoa đầu, trừng mắt nhìn hắn.
“Em là heo à mà ngủ lắm thế, đến nơi rồi.”
Hoắc Thiên Phong sải bước đi xuống, Từ Mạn Nhu dứ dứ nắm đấm sau lưng hắn, rồi cũng xuống theo.
Lịch trình một ngày của hắn kín mít từ sáng tới tận khuya.
Từ Mạn Nhu ngủ thẳng một giấc từ sáng đến tận hai giờ chiều. Khi chiếc bụng kêu réo liên tục, đói đến nỗi mềm cả người đi cô mới giật mình tỉnh dậy. Cô ôm bụng, chải sở mái tóc rồi nhấc điện thoại, gọi phục vụ phòng mang đồ ăn và rượu vang lên.
Hồi còn làm ở quán bar, cô đã phải nếm rất nhiều loại rượu, nhưng cô vẫn thích rượu vang lâu năm nhất.Vị chan chát, ngòn ngọt cùng mùi thơm quyến rũ lưu luyến mãi trong khoang miệng, vô cùng dễ chịu, khiến người ta chìm trong cảm giác lâng lâng hoa mĩ, giống như được lạc bước vào vườn nho xanh mát mắt với những chùm quả
căng mọng, nặng trĩu.Yên bình và ngọt ngào.
Chỉ vài phút sau nhân viên phục vụ đã gõ cửa phòng, đẩy một chiếc xe với một suất ngỗng hun khói, bò bít tết, bánh mì nướng, salad và một chai rượu vang năm mươi năm.
“Cảm ơn!” Từ Mạn Nhu lên tiếng.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nhã nhặn, sau đó cúi người rời khỏi phòng. Từ Mạn Nhu không quen dùng dao nĩa, cô loay hoay cắt miếng bít tết mãi không được, tức giận ném dao qua một bên, ăn món ngỗng hun khói và salad cùng với bánh mì. Từ chiều qua đến giờ chưa ăn gì nên Từ Mạn Nhu rất đói, cô ăn hết sạch đồ ăn, chỉ bỏ lại miếng bít tết bò nhơm nhở.
Đây là bò Kobe thượng hạng, giá cả vô cùng đắt đỏ, nếu bỏ thì uổng quá. Từ Mạn Nhu xuất thân nghèo khó, chính vì thế cô rất quý trọng đồ ăn, trước giờ chưa từng bỏ thừa thức ăn bao giờ. Chỉ trừ hồi mới bị Hoắc Thiên Phong giam trong biệt thự, cô quá buồn chán mà tuyệt thực mất mấy ngày, tới khi cơ thể không chống trụ nổi nữa, bị ngất đi, phải truyền nước biển.
Lúc ấy Hoắc Thiên Phong có đe dọa cô rằng, nếu còn dám tuyệt thực nữa hắn sẽ không để yên cho trại trẻ mồ côi. Hoắc Thiên Phong nổi tiếng là ác mà không ai dám động vào, dĩ nhiên một kẻ thân cô thế cô như Từ Mạn Nhu càng không có năng lực chống lại hắn. Cô đành phải ăn uống lại đầy đủ.
Suốt nửa năm nay ăn toàn món ngon vật lạ do đầu bếp riêng chế biến, Từ Mạn Nhu có da có thịt hơn một chút xíu. Cô là kiểu người ăn mãi cũng không béo được, huống hồ ở đó khá chán, tâm trạng không tốt cũng ảnh hưởng tới sức khỏe.
Bây giờ được thoát ra khỏi cái lồng son đó, lại không phải nhìn mặt Hoắc Thiên Phong, Từ Mạn Nhu cảm giác hít thở thôi cũng sảng khoái vô cùng. Cô loay hoay cắt nốt miếng bít tết, mặc dù hình thù không đẹp mắt chút nào, nhưng chẳng phải cũng đều vào bụng sao, Từ Mạn Nhu không bận tâm, sau khi ăn no, cô thoải mái rót cho mình một ly rượu, chậm rãi thưởng thức.
Từ Mạn Nhu bưng ly rượu đến ban công. Đây là tầng cao nhất của khách sạn, ban công rất rộng, có đặt một bộ bàn ghế và một số hoa cỏ trang trí. Cô nâng ly rượu lên, uống một mình, ngắm nhìn khung cảnh thành phố. Hóa ra khách sạn này view biển, có thể nhìn thấy mặt biển xanh biếc cách đó không xa. Bãi biển ở đây rất đẹp, cát trắng xóa, bằng phẳng, đường bờ biển uốn lượn dịu dàng như chiếc khăn bằng lụa. .
Nếu có thể đi chân trần trên cát mịn, để sóng biển dịu dàng vỗ vào bắp chân chắc chắn sẽ rất tuyệt. Suy nghĩ này khiến Từ Mạn Nhu cảm thấy rất hưng phấn. Cô lập tức đứng bật dậy, bỏ ly rượu uống dở xuống bàn, sau đó đi đôi giày thể
thao vào, mở cửa chạy ra.