• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cố thiếu gia, đừng giả vờ nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật (1 Viewer)

  • Chương 123-128

Chỉ vài phút sau cô đã ngủ say.

Nhưng đột nhiên cô thấy mình đang đứng trước một căn nhà. Là nhà cũ của cô. Cô nhìn thấy mẹ cô đang bế một đứa bé mặc váy hồng, hai má bụ bẫm đáng yêu. Người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng nựng nịu đứa con thơ.Quân Dao đứng ở bên cạnh bất giác cũng mỉm cười trước khung cảnh ngọt ngào, hạnh phúc ấy.

Đột ngột, cảnh bị chuyển, cô nhìn thấy người phụ nữ tóc tai xõa xượi chạy trong màn mưa như trút nước, đứa bé vừa kêu khóc vừa chạy theo.

Tiếng khóc của đứa bé lẫn trong màn mưa mù mịt cùng sấm chớp ầm ầm. Nó kêu lên một tiếng, ôm lấy đầu ngồi thụp xuống đất.


Còn người phụ nữ đau khổ chạy trong màn mưa, đến khi một chiếc xe đi ngược chiều dừng lại. Bốn gã đàn ông từ trong xe nhảy ra. Bọn chúng đi lảo đảo, có lẽ đã ngà ngà say, chúng quay lấy người phụ nữ. Người phụ nữ sợ hãi cầu xin, kêu cứu. Nhưng mưa gió dữ dội, âm thanh kêu cứu ấy bị nhấn chìm bởi tiếng mưa rào rào, tiếng sấm rền vang nơi chân trời.

Bốn tên súc vật đè chặt người phụ nữ mảnh mai dưới thân, thỏa sức phát tiết dục vọng. Người phụ nữ tuyệt vọng cắn chặt môi đến bật máu. Rất lâu sau lũ thú đội nốt người ấy thỏa mãn lên xe rời đi, để lại người phụ nữ như chiếc giẻ lau rách nát, héo rũ nằm trong màn mưa tầm tã.

Người phụ nữ nằm bên vệ đường tới khi tạnh mưa, hừng đông cũng vừa hé thì đứng dậy, quần áo rách nát tơi tả, cả người ướt bẩn, đôi mắt đục ngầu, vô hồn, cô lê đôi chân bầm dập của mình, lặng lẽ đi trên đường cái. .

Có vài người đi chợ buổi sớm nhìn thấy cô thì đều tỏ vẻ ái ngại vì nghĩ đó là một người đàn bà điện.

Đột nhiên, hình ảnh lại xoay chuyển.

Quân Dao nhìn thấy chính mình đang trong căn nhà gỗ bốc cháy phừng phừng. Nóng! Nóng quá! Người đàn ông mặc vest đen nâng cằm cô lên, siết chặt, giọng nói âm u như ma quỷ vang lên bên tai. Cô không nghe được nội dung, chỉ thấy những âm thanh đó ầm ào như gió rít, vô cùng đáng sợ.

“Không, đừng mà, đừng mà!” Quân Dao giấy giụa, kêu lên.

Lửa cháy khắp nơi, đốt vào da thịt cô, mưa gió ầm ĩ, người đàn bà thân xác tả tơi lê bước trở về. Những hình ảnh đáng sợ cứ đan xen vào nhau, vò xé tâm can Quân Dao. Cô cảm thấy lồng ngực như thít chặt lại, giống như có tảng đá đè lên, đến mức không thở nổi.

“Không!” Quân Dao hét lớn, vùng bật dậy.

Là một cơn ác mộng, Cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp.

Cô nhìn quanh, vẫn chiếc giường, căn phòng quen thuộc. Trái tim đập liên hồi của Quân Dao cũng từ từ bình ổn lại. Cô thở hổn hển, lau mồ hôi

đã ướt đẫm trán. Giấc mơ ấy quả thực quá đáng SỢ. Có phải do có suy nghĩ quá nhiều nên mới gặp phải ác mộng như vậy không?

“Dao Dao, em sao thế?”

CỐ Tư Bạch vừa mở cửa phòng, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệnh như tờ giấy cùng trán lấm tấm mồ hôi của Quân Dao thì lo lắng hỏi. Cô lắc đầu, tỏ ý mình không sao.

Anh bước đến giường, ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Quân Dao, “Em lại mơ thấy ác mộng à?” Anh vẫn nhớ mấy tháng trước cũng có lần Quân Dao mơ thấy ác mộng, trong mơ cô liên tục gọi “Mẹ” cũng kêu lên vô cùng đau lòng. Anh biết những chuyện cô từng trải qua, đó chắc chắn là ám ảnh đáng sợ nhất.

“Em ổn rồi!” Quân Dao nuốt khan một cái, thở dài.

“Em uống nước nhé, anh lấy cho em cốc nước ấm."

“Vâng” Quân Dao gật đầu.

Cố Tư Bạch liền đi rót cho cô một cốc nước ấm. Cô ôm lấy cốc nước, cảm nhận hơi ấm nơi lòng bàn tay, sau đó uống từng ngụm nhỏ, thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Em tưởng anh đang giải quyết công việc mà?” Sau khi uống nước xong, cô đặt cốc lên bàn cạnh giường, ngẩng đầu hỏi anh.


“Ừm, anh đang làm nhưng thấy hơi sốt ruột nên đi xuống xem tình hình của em thế nào.”

Đây là thần giao cách cảm giữa hai người yêu nhau ư?

Qủa thực lúc đang xem xét tài liệu, Cố Tư Bạch đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, bứt rứt không yên, nên anh đã đi xuống nhà xem Quân Dao đang làm gì, không ngờ cô vừa gặp ác mộng xong.

Quân Dao mỉm cười, tựa vào lòng anh, “Tư Bạch, cũng may còn có anh”.

Đúng vậy, cô một mình cô độc trên đời, cũng may còn có Cố Tư Bạch ở bên, luôn là bờ vai vững chãi nhất để cô dựa vào, cũng là người quan tâm, chăm sóc cô nhất.

Anh xoa nhẹ đầu cô, mỉm cười. “Đừng sợ, từ giờ có anh ở bên rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt” .

Cô gật đầu, mùi hương nam tính nhè nhẹ cùng hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra, vây quanh cô, tựa như một bức tường vững chãi, chở che, khiến tâm trạng bất an của cô cũng ổn định lại, cảm giác an tâm hơn rất nhiều.

Một lúc sau, khi cảm thấy bản thân đã ổn, cô chủ động rời khỏi lồng ngực anh, nói, “Tư Bạch, anh đi giải quyết công việc đi, em ổn rồi.”

Nhìn khuôn mặt vừa rồi nhợt nhạt như tờ giấy của cô bây giờ đã hồng hào hơn rất nhiều, Cố Tư Bạch cũng yên tâm, hôn nhẹ lên trán cô, “Nếu có việc gì cứ gọi anh.”

“Vâng.”

Cố Tư Bạch rời đi, Quân Dao cũng không muốn ngủ nữa, cô sợ nếu ngủ tiếp lại mơ thấy ác mộng.Vì vậy bèn đi vào nhà vệ sinh, táp nước lạnh lên mặt. Nước lạnh giúp cô tỉnh táo và thoải mái hơn. Cảm giác đau đầu do giấc mơ nặng nề kia cũng từ từ biến mất. Quân Dao nhìn mình trong gương, hít sâu một hơi, sau đó bước ra bên ngoài.

Cô mở tủ quần áo, chọn cho mình một bộ đồ đơn giản, áo sơ mi trắng và quần jean xanh đậm, khoác ngoài một chiếc blaze mỏng màu trắng. Mái tóc dài đen láy được cô thả xõa ngang vai. Cô không trang điểm cầu kì, chỉ bôi kem chống nắng và thoa một chút son màu hồng nhạt nhưng nhìn vẫn rất xinh đẹp, trong trẻo như ánh nắng ban mai.

Sau khi thay quần áo xong cô liền đi ra ngoài, gọi Tiểu Hoa. Tiểu Hoa vừa đi từ ngoài về, cả người ướt đẫm mồ hôi nhưng nụ cười vẫn cực kì rạng rỡ, vui vẻ.

“Cô đi đâu mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế?” Quân Dao hỏi.

“Thiếu gia vừa bảo tôi chạy ra ngoài giải quyết chút chuyện” Tiểu Hoa cười tươi rói.

“Cô vất vả rồi.” Quân Dao có chút áy náy khi thấy Tiểu Hoa phải làm quá nhiều việc như thế.

Nhưng Tiểu Hoa lắc mạnh đầu, “Không đâu, nếu phải ngồi im một chỗ tôi mới cảm thấy vất vả, muốn ốm luôn. Được làm việc, chạy đi chạy lại tôi thấy vui lắm. Thiếu phu nhân đợi một chút rồi tôi quay lại nhé.”
1638433089855.png

Chiếc xe bảy chỗ chở sáu người chầm chậm rời Dao Uyển, đi đến nhà Quận Khải. Cô tiện đường ghé vào trung tâm thương mại, muốn mua ít quà cho Quân Khải.

Thực ra cô chưa từng mua quà cho ai bao giờ, là, có một lần, không biết có nên tính vào hay không nữa, đó chính là lần bị Trương Tuyết Thanh gài bẫy đi mua quà cho bà nội để hãm hại cô tội giết Cố Tư Bạch, nghĩ lại chuyện đó Quân Dao lại thấy

rùng mình, lòng dạ những người giàu có thật độc ác.

Cô đi lòng vòng trong siêu thị, để tránh bị chú ý chỉ có Tiểu Hoa và một vệ sĩ khác đi theo sau, ba người còn lại hỗ trợ ở vòng ngoài. Cô nhìn những gian hàng sáng trưng, trưng bày đủ thứ hàng hóa xa xỉ bên trong, nghĩ mãi vẫn chưa biết nên mua cái gì.

“Tiểu Hoa, tôi nên mua gì bây giờ?” Quân Dao băn khoăn hỏi.

“Thiếu phu nhân, ông Quân cũng lớn tuổi rồi, tôi nghĩ cô có thể tham khảo những mặt hàng liên quan tới sức khỏe.”

Quân Dao giơ ngón tay cái với Tiểu Hoa, tỏ ý khen ngợi, vậy mà cô không nghĩ ra. Ba người liền đi tới quầy hàng sức khỏe, cô chọn mua một số thứ như nhung hươu, nhân sâm, linh chi và vài thực phẩm tốt cho sức khỏe khác rồi bảo nhân viên đóng gói lại.

Lúc thanh toán, Quân Dao hơi chần chừ rồi rút chiếc thẻ Cố Tư Bạch đưa cho. Nhìn thấy chiếc thẻ đen quyền lực, nhân viên càng cung kính, thái độ vô cùng lịch sự, nhã nhặn.

Sau khi mua xong đồ đem biếu Quân Khải, cô lại tần ngần đứng giữa trung tâm thương mại. Cô rất muốn tặng Cố Tư Bạch một món quà nhỏ gì đó. Mặc dù quả thực anh chẳng thiếu thứ gì, nhất là nếu mua thì lại mua bằng tiền của anh nữa chứ.

Nên càng khó nghĩ.

“Thiếu phu nhân, cô còn định mua gì nữa à?” Tiểu Hoa tinh ý, lên tiếng hỏi.

Quân Dao, Tiểu Hoa và vệ sĩ vừa đi từ trong trung tâm thương mại ra, đột nhiên cô bị một cô gái xa lạ từ đầu chạy đến, đâm sầm vào.

“Có chuyện gì vậy? Quân Dao lên tiếng.

Vệ sĩ của Quân Dao lập tức tiến lên, khống chế cô gái lạ. Cô gái nhỏ bị giữ chặt hai tay, đang ra sức giãy giụa, “Buông tôi ra, mau buông tôi ra”

Quân Dao nhìn cô gái ấy, chắc cũng tầm tuổi cô hoặc nhỏ hơn một chút, vóc dáng xinh đẹp, thân hình mảnh dẻ, nhìn quần áo đắt tiền cùng chiếc vòng cổ kim cương trên người cô ấy, Quân Dao đoán cô gái này cũng là tiểu thư nhà giàu nào đó.

“Buông cô ấy ra đi, chắc hiểu lầm gì thôi”

Tiểu Hoa vừa rồi đã kín đáo kiểm tra lúc chế ngự cô gái, thấy cô gái đó không có vũ khí trong người thì mới buông tay, nhưng hai người họ vẫn nhìn chằm chằm, vô cùng cảnh giác.

Cô gái kia được thả ra, đang định chạy đi nhưng lại suy nghĩ gì, đột nhiên xoay người, túm lấy tay Quân Dao, “Chị ơi, cứu em!”.

Quân Dao kinh ngạc nhìn cô ấy, “Cô sao thế?” “Chị, có kẻ xấu muốn bắt em, chị cứu em Với!”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, đôi mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn, mong đợi, Quân Dao không nỡ từ chối. Đúng lúc này có hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen chạy tới. Cô gái kia vừa nhìn thấy họ thì run rẩy nép vào Quân Dao, thì thầm, “Cứu em với.”

Theo bản năng, Quân Dao đứng chắn trước cô gái nhỏ.Vệ sĩ của cô cũng lập tức xoay người, thủ thế.Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, hai người mặc đồ đen kia vừa đến nơi thì cung kính cúi đầu, lên tiếng, “Tiểu thư, chúng ta về thôi.”

Cô gái nhỏ run rẩy, ra sức lắc đầu, “Không, tôi không đi, các người cút đi!”

Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô gái, Quân Dao nắm tay cô ấy, hỏi, “Bọn họ là ai? Bọn họ giam giữ em bất hợp pháp à?”

Cô gái kia hai mắt rưng rưng, run rẩy nhìn Quân Dao, “Em thực sự không quen bọn họ, chị đừng để bọn họ bắt em đi, cứu em với!”

“Được rồi, không sao đâu.” Quân Dao Vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô gái, an ủi, sau đó quay qua nói với hai người kia, “Cô ấy nói không quen hai vị, nếu hai vị cứ cố cưỡng ép đưa người đi, tôi sẽ báo cảnh sát”

Hai người đó đánh mắt nhìn nhau, rồi lên tiếng, “Tiểu thư, cô không về sẽ khiến ngài ấy nổi giận đó."

Nghe thấy thế, cô gái đó càng run lên dữ dội, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. “Còn ép nữa tôi sẽ chết cho các người xem!”.

“Em muốn chết?” Một giọng nói trầm khàn mạnh mẽ vang lên.

Vừa nghe thấy lời kia, cô gái nhỏ càng run rẩy, bám chặt lấy Quân Dao. Một người đàn ông cao lớn, khí thế mạnh mẽ, bức người xuất hiện.Anh ta cao chừng một mét tám lăm, mặc một bộ vest đen, sống mũi thẳng, mắt ưng, nhìn đẹp trai nhưng khí chất quá đáng sợ, Quân Dao nhìn thấy người này bất giác cũng cảm giác lạnh sống lưng.

“Kiều Kiều, tôi cho phép em bỏ đi sao?”. Cô gái nhỏ kia sợ đến mức không nói nên lời.

“Tiểu thư, vợ chồng chúng tôi cãi nhau, phiền cố tránh ra để tôi đưa cô ấy về.” Người đàn ông quay qua nói với Quân Dao. Lúc nhìn rõ cô, ánh mắt anh ta tối thẫm, sâu không thấy đáy.

Quân Dao thoáng rùng mình, có cảm giác như mình đã gặp người này ở đâu rồi. Khi anh ta tiến tới gần, cô có thể ngửi thấy mùi xạ hương nhân nhạt vây quay.

“Hoắc tổng” Quân Dao vô thức bật ra một tiếng gọi.

Con ngươi đen láy của người đàn ông ánh lên một tia giễu cợt, hắn ta cúi thấp người, ghé vào tai cô thì thầm,“Thế nào, người phụ nữ của Cố Tư Bạch lại có hứng thú với tôi?”

Nói rồi hắn cúi người, mạnh mẽ xốc cô gái kia lên, vác lên vai. Cô gái hai mắt ngấn lệ, nhìn Quân Dao cầu cứu. Nhưng Quân Dao như đột nhiên hóa đá. Bởi giọng nói này... chính là kẻ đó...

Quân Dao hoảng hốt quay người sang, nói với Tiểu Hoa, “Tiểu Hoa, là hắn ta... hắn ta...”

“Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?” Tiểu Hoa vội lay lay tay Quân Dao.

“Chúng ta về thôi.” Cô vội vàng nói.

“Thiếu phu nhân, chúng ta còn phải đi thăm cha cô mà, hôm nay ông ấy chuyển nhà đi thành phố khác.”

Lúc này Quân Dao mới sực nhớ ra, đúng vậy, hôm nay cô đi thăm Quân Khải, ngày mai Quân Khải, Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh sẽ rời khỏi thành phố này, không làm phiền bọn họ nữa. Nhưng bây giờ cô có chuyện gấp phải nói với Tư Bạch. Suy nghĩ vài giây, cuối cùng Quân Dao mở túi xách, lấy điện thoại ra bấm số Cố Tư Bạch. Một lát sau phía bên kia đã bắt máy.

“Alô, Tư Bạch à.”“Có chuyện gì? Em không sao chứ?” Nghe giọng nói hơi run run của cô, Cố Tư Bạch hốt hoảng hỏi.

“Em không sao, nhưng, đúng là hắn ta, em vừa gặp kẻ tên là Hoắc tổng đó, em nhận ra hắn.”

Bên kia im lặng chừng hai giây, sau đó Cố Tư Bạch lên tiếng, “Em đưa máy cho Tiểu Hoa nhé.”

Tiểu Hoa nãy giờ đứng bên cạnh, nghe Quân Dao nói như vậy thì đại khái đã hiểu ra Hoắc tổng chính là kẻ đầu sỏ bắt cóc và muốn giết thiếu phu nhân lần trước, may mắn thiếu phu nhân phúc lớn mệnh lớn nên đã thoát được một kiếp.

“Vâng, thiếu gia” Tiểu Hoa nghe máy, gật đầu, “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”

Sau khi nghe xong, Tiểu Hoa đưa lại điện thoại cho Quân Dao.

“Dao Dao”, Tiếng Cố Tư Bạch ở đầu dây bên kia vang lên, trầm ấm vô cùng, “Đừng sợ, anh sẽ tới đó ngay, ba người ở yên đó, không được đi đầu”

Nói rồi Cố Tư Bạch cúp máy, nghe được giọng nói trầm ấm, trấn an của anh, Quân Dao cảm thấy an tâm hơn nhiều. Bởi sự khi hơi thở bá đạo, lạnh lùng khủng khiếp của người đàn ông tên Hoắc tổng kia vây quanh, những hình ảnh kinh khủng về vụ bắt cóc, bị đánh đập tàn nhẫn, suýt nữa bị thiêu sống lại hiện lên trong đầu cô, khiến cô vô thức như chìm vào địa ngục ấy một lần nữa. Thật may cô còn có Cố Tư Bạch ở bên, anh chính là nơi ấm áp và an toàn nhất của cô.

Quân Dao cùng Tiểu Hoa và vệ sĩ ghé vào một cửa hàng trà sữa, gọi ba cốc trà sữa rồi cùng ngồi đó. Chỉ chừng mười lăm phút sau Cố Tư Bạch đã đến nơi.Anh mặc một bộ vest màu xám, dáng người cao ráo, khuôn mặt trầm ổn, anh hơi mỉm cười khi thấy Quân Dao ngồi uống trà sữa.

Tiểu Hoa và vệ sĩ lập tức rút ra ngoài, để không gian riêng cho thiếu gia và thiếu phu nhân.

CỐ Tư Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, “Em không sao chứ?

Quân Dao lắc đầu, “Em không sao, hắn không có ý định hại em.”

Nghe cô nói như vậy, Cố Tư Bạch hơi nhíu mày, “Em kể anh nghe đi, sao lại gặp hắn ở đây?”

Mặc dù vừa rồi nghe Quân Dao nói cô không sao nhưng anh vẫn rất lo lắng, chỉ sợ Hoắc Thiên Phong lại muốn làm hại cô. Thế lực của anh đang trong giai đoạn củng cố sau cuộc chiến tranh đoạt quyền thừa kế Cố gia, bây giờ rõ ràng không phải đối thủ của Hoắc Thiên Phong.

“Hắn ta tới bắt người, là một cô gái khác.” Quân Dao giải thích, nhìn dáng vẻ không hiểu của Cố Tư Bạch, cô liền nói thêm, “Lúc bọn em vừa mua đồ xong thì vô tình và phải một cô gái, cô ấy đang chạy trốn người nào đó. Sau đấy hắn ta đuổi tới, vác cô ấy đi rồi.”

“Một cô gái?” Cố Tư Bạch hơi khó hiểu, chẳng phải trước giờ Hoắc Thiên Phong luôn không gần nữ sắc, sao bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một cô gái? Chuyện này có vẻ thú vị rồi đây.

“Vâng, một cô gái còn rất trẻ, cũng rất xinh đẹp”

Anh với tay qua nắm lấy tay Quân Dao, “Thế thì tốt, cô gái nào cũng được, chỉ cần đừng liên quan cô gái của anh là được.”

Quân Dao xấu hổ cúi đầu, đây đang ở ngoài đó. Cô để ý nãy giờ có rất nhiều thiếu nữ hướng ánh nhìn về phía này, lén lút ngắm nghía Cố Tư Bạch. Dĩ nhiên cô biết anh rất đẹp trai, rất cuốn hút, nhưng cảm giác có nhiều người nhìn chằm chằm chồng mình như thế vừa có chút tự hào vừa có chút lo lắng. Tự hào vì cô thật may mắn khi có được người đàn ông này, vừa lo lắng vì sợ mất anh.

Ừm... hình như đây là lần đầu tiên cô sợ mất anh. Trước đây cô cũng luôn muốn cố gắng phấn đấu để mình giỏi giang hơn, chỉ đơn thuần là vì muốn có thể thoải mái đứng cạnh anh mà không có cảm giác chênh lệch. Cô luôn nhận tình yêu của anh, mà chưa từng lo lắng. Nhưng bây giờ cô thấy hơi lo lo, nhỡ đầu có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp nào đó thu hút anh thì sao.
1638433118693.png

Quân Dao lén véo lên đùi anh, cái tên xấu xa này, lúc nào cũng đùa được, có biết đây là nơi công Cộng không hả?

“Á!” Cố Tư Bạch kêu lên khe khẽ, “Em mưu sát chồng, cẩn thận tối nay anh cho em biết tay”

Quân Dao le lưỡi trêu anh, sau đó đứng dậy, không quên ôm theo cốc trà sữa, “Mình đi thôi anh”.

“Con gái thích uống mấy thứ toàn đường đó á?” Cố Tư Bạch chỉ vào cốc trà sữa trong tay cô.

Cô hơi chun mũi, đưa cốc trà sữa qua trước mặt Cố Tư Bạch, “Anh thử xem, ngon lắm.”


Anh nhăn mặt, lắc đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ chê bai. “Không, anh không thích mấy thứ toàn đường này”.

“Uống đi mà.” Quân Dao kéo kéo tay áo anh, đôi mắt đen láy tròn xoe ngước lên nhìn, ánh mắt long lanh, chiếc má hơi phúng phính đáng yêu, “Đi...” sức sát thương quá lớn mà, người trước giờ lúc nào cũng nghiêm túc, không bao giờ ăn uống mấy thứ linh tinh ngoài đường như thế này đành phải cúi đầu, hút một ngụm nhỏ xíu. Nhìn lượng trà sữa anh uống, Quân Dao hơi bĩu môi.

“Anh phải uống ngụm to vào mới cảm nhận được chứ, nè, uống cả trân châu nữa.”

Nhìn Cố Tư Bạch như đang phải uống thuốc độc, Quân Dao không nhịn nổi, bật cười. Còn anh thì đau khổ uống một ngụm lớn trà sữa, rồi khó khăn nuốt xuống. Cô chớp đôi mắt to tròn, hỏi.

“Ngon không?”

Anh khó khăn chép miệng, lắc đầu, sau đó bàn tay to lớn vươn qua, túm lấy vòng eo thanh mảnh của cô kéo qua, anh hơi cúi đầu, thì thầm bên tai cô, “Chỉ có em là ngon.”.

Vừa rồi còn hí hửng vì “hại” được người, bây giỜ mặt Quân Dao đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu bước đi thật nhanh. Nhưng anh nào có dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, ai bắt cô nhóc này dám trêu chọc anh, vì vậy vẫn tiếp tục nói, “Trên đời này anh chỉ thích một món đồ ngọt tên Dao Dao thôi.”

Tim Quân Dao đập mạnh, không chỉ mặt mà CỔ và tai cô cũng đỏ ửng rồi. Mặc kệ anh, không thèm đáp lời, cô đi nhanh về phía xe. Sau khi mở cửa cổ chui tọt vào ghế sau, ngồi im.

“Ừm... đúng là đồ ngọt ngon thật, anh muốn ăn đồ ngọt bây giờ.” Cố Tư Bạch như oan hồn bất tán, vừa ngồi xuống bên cạnh cô vừa nói.

Vệ sĩ lập tức lái xe rời khỏi trung tâm thương mại, Quân Dao thật muốn bóp cổ anh, cô liền vươn tay bịt miệng anh. “Không được nói nữa, nếu không em cắn anh đấy”.

Nhưng cô quên mất một tay còn đang cầm cốc trà sữa khiến cốc trà nghiêng ngả, suýt đổ ra ngoài, làm Quân Dao hoảng hốt cố giữ cốc trà sữa, cô lảo đảo ngã vào lòng anh, khiến Cố Tư Bạch phải dựa người ra sau, hai tay đỡ lấy eo cô.

Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, “May quá, không đổ”

Nhưng một giây sau, cô phát hiện có gì đó không đúng, bởi cô đang kề sát gần như nằm trên người anh, còn ánh mắt Cố Tư Bạch tràn đầy vẻ thích thú. Quân Dao lén lút liếc nhìn người lái xe, lái xe và như không biết gì, im lặng nhìn thẳng về phía trước. Nhưng cảm giác kì quái này...

Cô lập tức ngồi thẳng dậy, vừa hắng giọng vừa vuốt vuốt tóc, cố làm ra vẻ tự nhiên nhất. Cố Tư Bạch thấy cô như thế cũng không đùa nữa, cô nhóc này của anh dù đã làm vợ anh cả nửa năm đến nơi rồi nhưng tính cách vẫn rất dễ xấu hổ, đặc biệt là có người lạ.

Huống hồ, anh cũng không muốn để kẻ khác nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng động lòng người của VỢ anh. Ừm, dáng vẻ ấy... chỉ mình anh được nhìn thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom