• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cố thiếu gia, đừng giả vờ nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật (3 Viewers)

  • Chương 102-105

“Phiền cậu vào báo với Cố thiếu gia một câu, chồng tôi đang nằm trong phòng bệnh, tôi đến thăm chồng tôi.”

Hai vệ sĩ nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn nhau, sau đó một người chạy vào thông báo.

Quân Dao và Cố Tư Bạch nghe thấy thế thì hơi cau mày, cuối cùng Cố Tư Bạch quay qua nhìn cô, “Có lẽ bọn họ đến thăm cha thì ít mà đến vì chuyện vụ tai nạn thì nhiều.”

Quân Dao suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Em không muốn gặp họ đầu”.

Cố Tư Bạch phẩy tay với vệ sĩ, “Bảo họ đi đi, không ai muốn gặp họ.”

Vệ sĩ cúi người, lập tức lui ra, không quên đóng cửa phòng lại.

“Sao rồi?” Trương Như Ngọc tiến lên, hớn hở hỏi.

“Xin lỗi. Cố thiếu gia nói không ai muốn gặp bà."

“Cái gì?” Trương Như Ngọc rít lên, âm lượng cao chót vót khiến người ta phải chói tai. “Mấy người bị làm sao vậy hả? Các người có quyền gì mà cấm tối thăm chồng tôi?”.

+

1

Quân Tú Anh cũng không cản bà ta lại, bởi cô ta biết, bọn họ thực sự muốn dồn mẹ con cô ta vào chỗ chết rồi, vì vậy có cách nào phải dùng cách đó, bây giờ xem ra chỉ có ầm ĩ lên mới có cơ may bước vào đó, còn im lặng chỉ có chịu thiệt mà thôi.

“Hôm nay tôi cứ phải vào đó, tôi xem ai ngăn được tôi.”

Trương Như Ngọc nói xong lập tức xông lên, hai vệ sĩ đẩy bà ta ra, nhưng sức chiến đấu của bà ta quả thực rất cao, vẫn xốn xỔ đòi xông vào. Quân Tú Anh thấy thế cũng lao lên trợ giúp mẹ mình.

Vệ sĩ là đàn ông, không thể ra tay đánh phụ nữ, nên chỉ có thể gắng sức đẩy hai người ra. Bốn người giằng co lôi kéo tạo thành cảnh tượng hỗn loạn trên hành lang. Một bác sĩ thấy thế lập tức chạy đến.

“Mấy người làm cái gì mà ầm ĩ như vậy? Có để cho bệnh nhân nghỉ ngơi không?

Trương Như Ngọc thấy vậy thì khóc ầm lên.

“Bác sĩ, tôi muốn vào thăm chồng tôi, chồng tôi đang nằm trong phòng kia mà bọn họ không cho tôi vào gặp chồng tôi”

Bà ta vừa khóc vừa lạ, vô cùng ầm ĩ, điếc tai. Bác sĩ nhìn qua hai vệ sĩ cao to, mặt lạnh thì càng khó hiểu.

“Sao hai anh không cho bà ấy vào?”

“Cố thiếu gia không cho bà ấy vào.” Một vệ sĩ lên tiếng.

Nghe đến ba chữ “Cố thiếu gia” bác sĩ lập tức hiểu, họ Cố uy phong dường nào, ai mà không biết, ông ấy chỉ có thể lắc đầu.

“Chị này, chị đừng làm phiền những bệnh nhân khác nữa.Việc gia đình thì về nhà giải quyết, đừng ồn ào ở bệnh viện.”

“Không, tôi không đi, hôm nay không cho tôi vào đó thì có chết tôi cũng không đi” Trương Như Ngọc không những không dừng lại mà càng ầm ĩ náo loạn hơn.“Đủ rồi!” Một âm thanh trầm khàn vang lên, khiến tất cả mọi người đều giật mình, quay đầu nhìn, là Cố Tư Bạch vừa đẩy cửa bước ra, sau lưng anh là Quân Dao.

“Ồn ào!” CỐ Tư Bạch tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Chỉ có đối với duy nhất Quân Dao anh mới bao dung, dịu dàng.

Trương Như Ngọc lập tức đứng thẳng dậy, chạy qua chỗ Cố Tư Bạch, “Cố thiếu gia, Dao... Dao... tình hình ông Khải thế nào rồi, ông ấy đỡ chưa?”

Quân Dao thầm lắc đầu, người này đúng là trở mặt nhanh thật, còn vờ vịt tỏ vẻ quan tâm Quân Khải.

Cố Tư Bạch không trả lời, anh quay người đi vào phòng, anh cũng không muốn mấy người không biết phải trái này làm náo loạn hành lang bệnh viện.

Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh lập tức chạy vào. Đầu tiên bọn họ chạy luôn về phía giường bệnh, nói lý chắc chắn không lại, chỉ có thể dùng chiều bài tình cảm mà thôi.

“Mình, sức khỏe mình thế nào rồi? Sao lại phải vào viện nữa. Nghe mình nói đang phải nằm viện em liền tới đây ngay” Trương Như Ngọc tỏ vẻ hiền dịu, ngọt ngào.

Quân Khải nhìn khuôn mặt giả tạo của bà ta, chỉ thấy kinh tởm, ông tự hỏi tại sao trước đây bản thân có thể tin tưởng những lời dối trá, giả tạo như thế. Trương Như Ngọc thấy vẻ lạnh lùng của Quân Khải thì lập tức cầm lấy tay ông ấy, nước mắt sụt sùi.

“Mình, em biết em sai rồi, trước đây em sốc quá, chưa quen cuộc sống mới nên nói những điều dại dột, em không cố ý đâu, vợ chồng mình sống với nhau mấy chục năm, mình phải hiểu em chứ?”

Vẫn thấy Quân Khải không nói năng gì, bà ta tiếp tục rặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, sụt sịt nói, “Mình vẫn giận em ư? Bây giờ đều là vợ chồng già cả rồi, em hứa với mình, giờ có rau ăn rau, có mắm ăn mắm, dù mình đã đem tất cả tài sản đi đánh bạc, em cũng không trách mình nữa đâu, chỉ cần cả nhà ta còn được ở bên nhau đã là hạnh phúc rồi.”

Bà ta không quên lôi chuyện Quân Khải từng đem hết tài sản bà ta lấy được trước khi bị Cố gia chèn ép dẫn đến phá sản để đi đánh bạc, muốn nhấn mạnh rằng ông cũng là người có lỗi, bởi vì ông gây lỗi trước nên tôi mới quá quắt một chút thôi, lỗi không hoàn toàn thuộc về tôi.

“Mình, mình nói gì với em đi mình.”

Quân Khải thở dài, nhìn gương mặt không chút son phấn của bà ta, không còn trẻ trung, xinh đẹp như ngày thường, nhưng cái ông quan tâm đầu phải vẻ bề ngoài đó nữa, mà ông cần là người vợ cùng mình chia sẻ, chứ không phải có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu như thế này.
1638243340861.png

Ông nâng niu, coi cô ta như châu như ngọc từ khi tấm bé, tình cảm suốt mười tám năm trời, lại là tình ruột thịt, đâu phải nói bỏ là bỏ được.

“Được rồi, hai người nói chuyện chính đi, đừng vòng vo nữa.” Quân Khải rất mệt, ông ấy hổn hển nói.

“Mình, bây giờ em chẳng cần gì cả, chỉ cần gia đình mình có thể đoàn tụ, sống vui vẻ bên nhau là em đã mãn nguyện lắm rồi.”

“Ý bà muốn đoàn tụ trong tù?” Cố Tư Bạch đột nhiên lên tiếng.


Nghe thấy vậy, cả Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh đều giật nảy người, quay về phía Cố Tư

Bạch, Trương Như Ngọc lập tức đánh mắt cho Quân Tú Anh. Quân Tú Anh nhập vai rất nhanh, rơm rớm nước mắt kéo tay Quân Khải.

“Cha, con biết con sai rồi, con cầu xin cha nói với anh rể cho con”.

Cố Tư Bạch hơi nhếch môi, cô ta cũng khôn ra rồi đấy, biết cầu xin anh không có hiệu quả liền đánh vào lòng thương con của Quân Khải.

“Chị, em biết em sai rồi, nhưng em mới mười tám tuổi, tương lai của em còn phía trước, em cầu xin chị tha lỗi cho em

Quân Tú Anh đột nhiên quỳ bộp xuống đất, vừa lê chân tới chỗ Quân Dao vừa tha thiết cầu xin. Dù biết cô ta chỉ đang diễn trò, nhưng diễn như này cũng quá chân thật rồi.

“Dao Dao, đều là lỗi của dì, con xem, Tú Anh còn trẻ như thế, con là chị, con có thể tha thứ cho nó một lần được không?” Trương Như Ngọc cũng nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin.

Quân Dao chán nản lắc đầu, “Lúc tôi mười tám tuổi, tương lai rộng mở, các người có từng nghĩ đến tương lai của tôi không? Ba năm ở trong tù chịu biết bao khổ cực, bị đánh đập, phải ăn đói mặc rét, các người đã từng hỏi qua tôi một câu chưa?” Quân Dao nói đến mức nghẹn ngào.

Cố Tư Bạch ôm vai cô, vỗ về nhè nhẹ. Nghe những lời của Quân Dao, Quân Khải

cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng, ông ấy cúi đầu, trái tim lại nhói lên đau đớn. Khuôn mặt Quân Khải đột nhiên tái đi, ông ấy ôm lấy ngực, khó khăn hít thở từng hơi. Trương Như Ngọc ngồi bên cạnh là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của ông ta, bà ta lập tức nghĩ, chỉ cần sức khỏe Quân Khải không ổn, nhất định Quân Dao sẽ động lòng, chẳng lẽ cô muốn ép chết cha mình sao?

“Mình, mình sao vậy? Mình ơi!” Trương Như Ngọc túm lấy Quân Khải, vừa lay vừa kêu lên.

Mặt Quân Dao thoáng biến sắc, cô chạy đến, thấy sắc mặt nhợt nhạt của Quân Khải thì lập tức bấm chuông gọi bác sĩ. Chỉ một lát sau các bác sĩ và y tá đã đến, nhóm người Quân Dao ra phòng ngoài đợi.

Một lúc sau bác sĩ đi ra nói tình trạng sức khỏe của Quân Khải không tốt, cơ thể đang rất yếu, tuyệt đối không để bị xúc động mạnh, nếu không khó giữ nổi tính mạng.Quân Dao gật đầu, cô mím môi suy nghĩ, Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc thật biết chọn thời điểm để tới, sớm không tới, muộn không tới, nhằm đúng lúc sức khỏe Quân Khải yếu nhất để tới khóc lóc cầu xin. Cô dĩ nhiên không đủ nhẫn tâm ép Quân Khải vào bước đường cùng, vì người đó là cha ruột của cô, dù từng làm nhiều chuyện có lỗi thì ông ấy cũng là người sinh ra cô, nuôi cô lớn.



Còn Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh thì là gì? Bọn họ còn tệ hơn cả người dưng. Trường Như Ngọc chen chân vào cuộc hôn nhân của Quân Khải, ép chết mẹ Quân Dao, bà ta và Quân Tú Anh luôn bắt nạt, hành hạ cô, chưa từng đối xử tốt với cô lấy một lần, bảo cô dựa vào đầu mà phải tha thứ cho bọn họ kia chứ?




Cô là con người, không phải thánh nhân mà có thể đối xử khoan dung với kẻ thù của mình.



“Dao Dao, dì biết gì sai rồi, chỉ cần con tha thứ cho dì lần này, dì hứa dì và Tú Anh sẽ rời khỏi đây mãi mãi, sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa. Di cầu xin con. Con nghĩ tới sức khỏe của cha con đi. Bây giờ ông ấy như thế, sao có thể chịu được việc bị điều tra, rồi ra tòa nữa.”



Quân Dao đưa mắt nhìn Cố Tư Bạch, cô không biết xử trí ra sao. Đáy mắt Cố Tư Bạch thoáng lạnh lẽo, nhìn Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh vẫn đang khóc lóc sụt sùi, anh lên tiếng.



“Tôi sẽ bảo luật sư rút đơn kiện.”



Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh vừa nghe được lời này lập tức hai mắt sáng lên, suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui sướng. Nhưng Cố Tư Bạch lại nói tiếp.



“Có điều tất cả bằng chứng tôi vẫn nắm trong tay, chỉ cần các người nói hoặc làm điều gì khiến Dao Dao không vui, các người lập tức được ăn Cơm tù, lúc đó cũng đừng mong cầu xin tha thứ.



Bởi dù Dao Dao có xin thì tôi cũng không tha cho các người đâu!”



Cố Tư Bạch nói chậm rãi, mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng lạnh lẽo, như dội gáo nước lạnh vào sự vui mừng hớn hở của hai mẹ con nhà kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom