Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99-101
Ở gần bệnh viện không có chỗ nào bán món này ngon, nên Cố Tư Bạch gọi điện thoại về, bảo Tiểu Hoa nấu luôn rồi đem vào bệnh viện. Chừng bốn mươi phút sau Tiểu Hoa đã đến nơi, cô ấy mở chiếc cặp lồng to đùng ra, bày từng đĩa lên bàn. Mì xào vẫn còn bốc khói, vô cùng thơm ngon.
“Ngon quá, cảm ơn Tiểu Hoa.” Quân Dao nói.
“Không có gì ạ, thiếu gia, tôi đã phải người canh gác cẩn thận phía bên ngoài rồi. Còn về thông tin Hoắc tổng, tôi lập tức đi điều tra.”
“Bảo Vương Quân Trạch điều tra, mấy ngày này cô ở Dao Uyển đi.”
“Vâng.”
Nói rồi Tiểu Hoa lập tức rời đi. Chân của Quân Dao đã khôi phục rất tốt, có thể đi loanh quanh một chút, nhưng vẫn cần ngồi xe lăn, vì nếu đi nhiều có thể ảnh hưởng tốc độ lành của vết thương, vì vậy cô vẫn ngồi xe lăn đến bên bàn, gắp từng gắp mì nóng hổi thưởng thức.
Phải đến tận hôm sau Quân Khải mới tỉnh lại, nhìn tường nhà, rèm cửa, ga trải giường đều màu trắng tinh, ông ấy biết mình vẫn chưa dứt nợ trần ai được. Ông ấy nhìn qua, thấy Quần Dao đang ngồi bên cạnh giường thì trong lòng vô cùng hổ thẹn, khó khăn lắm mới mở miệng nói được, "Dao Dao..."
“Cha nghỉ ngơi cho khỏe, mọi chuyện để nói sau. Nhưng dù có chuyện gì cha cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng suy nghĩ dại dột. Con sẽ ở đây, cha đừng nghĩ ngợi nữa.”
Quân Khải cụp mi mắt, không biết phải nói gì. Chỉ trong vòng chưa đến nửa tháng, ông ấy đã hai lần nhập viện, lúc mở mắt ra đều là Quân Dao ở bên, cô cũng không oán thán hay trách cứ ông. Điều này càng khiến Quân Khải hối hận và hổ thẹn vô cùng, không còn mặt mũi nào nhìn con gái mình nữa.
Quân Dao cũng hiểu tâm trạng của ông ấy, bản thân cô cũng vẫn còn chưa thoải mái cho lắm sau khi biết chuyện về vụ tai nạn năm xưa, nên cũng
chỉ có thể im lặng ngồi bên.
“Dao Dao... cha có chuyện muốn nói với con.” Suy nghĩ hồi lâu, Quân Khải quyết định lên tiếng.
“Vâng”
Ông ấy thở dài, “Là cha có lỗi với con, cha là kẻ khốn nạn, vụ tai nạn năm đó không phải con đâm vào Cố thiếu gia, mà chính là Tú Anh.”
Mặc dù đã biết sự thật từ trước, nhưng khi nghe chính miệng Quân Khải thừa nhận, Quận Dao vẫn cảm thấy đáy lòng vô cùng lạnh lẽo, tâm trạng cũng nặng nề, khó chịu.
“Năm đó Tú Anh chưa đủ tuổi đã uống rượu say rồi lái xe gây tai nạn, con cũng bị xe tải đâm trúng, lúc đó con bị tai nạn trước rồi mới tới Tú Anh, Như Ngọc nói chỉ cần đối quần áo của con
được màu quần áo, hai đứa dáng dấp, mặt mũi cũng có nhiều nét tương đồng nên rất khó nhận ra” Quân Khải thấp giọng nói, chuyện này khiến ông ấy day dứt vô cùng, dù sao Quân Dao cũng cần được biết sự thật, vì chính ông ấy cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa, dù đã được cứu, nhưng tâm trạng nặng nề, trái tim càng ngày càng yếu, ông ấy không muốn mang bí mật này xuống mồ, ít ra cũng cần đối mặt một lần.“Dao Dao, con không cần tha thứ cho cha, cha chỉ muốn nói ra sự thật, để con biết được chân tướng, cũng để con biết con không nợ Cố thiếu
gia bất cứ điều gì, người gây tội là cha.”
“Được rồi, con đã biết chuyện này rồi, cha đừng nói nữa, cha cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe” Quân Dao kéo chăn đắp lại cho ông ấy, nhưng cô không nhìn vào mắt Quân Khải. Nói rồi cô đẩy xe lăn đi ra phòng ngoài.
Quân Khải nhìn theo, đáy lòng nặng trĩu, cảm thấy mình thật vô dụng, thật khốn nạn. Cố Tư Bạch đi đến, đặt điện thoại lên bàn ngay cạnh giường bệnh.
“Tâm trạng Dao Dao đang không tốt, cha cứ nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng sức khỏe.”
“Cảm ơn Cố thiếu gia.”
CỐ Tư Bạch hơi mỉm cười, “Đừng khách sáo thế, con đã là con rể của nhà họ Quân từ lâu rồi, cha cứ xưng cha – con cho thân thiết.”
Quân Khải gật đầu, Cố Tư Bạch liền đi ra, rót cho Quân Dao một ly trà nóng rồi ngồi bên cạnh cô.
“Dù sao năm đó em đã mất mẹ theo cách tồi tệ nhất, em không muốn cho em lại như thế.” Quân Dao nhấp một ngụm trà nóng, rồi cô hít sâu một hơi, “Em lựa chọn tha thứ.”
Cố Tư Bạch xoa đầu cô, anh rất thích xoa đầu Quân Dao, hành động vừa ấm áp vừa cưng chiều. Anh biết cô nhóc của anh rất lương thiện, dù có nói cứng thế nào thì cũng rất dễ mềm lòng.
Phía bên trong, Quân Khải cũng nghe được cuộc nói truyện ấy, khóe mắt già nua lại rưng rưng nước mắt, bởi lẽ ông ấy nói ra sự thật không phải để cầu xin Quân Dao tha thứ, ông ấy căn bản. không có tư cách đó. Nhưng không ngờ Quân Dao lại dễ dàng tha thứ cho những tội ác của ông ấy như thế, khiến Quân Khải càng cảm thấy bản thân thật tồi tệ khi đối xử với cô không ra gì suốt bao nhiêu năm qua.
Bỗng chiếc điện thoại đặt trên bàn bên cạnh giường bệnh rung lên từng hồi, Quân Khải ấn nhìn tên người gọi trên bàn hình, giơ tay ấn nút im lặng. Nhưng chỉ một lúc sau điện thoại lại vang lên. Ông ấy chần chừ một chút, rồi cũng ấn nút chấp nhận cuộc gọi.
“Alô” Bên kia, tiếng Trương Như Ngọc vang lên, “Tình hình thế nào rồi, ông đã liên hệ Quân
Dao và Cố Tư Bạch chưa? Đã cầu xin bọn họ tha thứ chưa? Tôi và Tú Anh vừa bị cảnh sát thẩm vấn, bây giờ đang bị hạn chế đi lại, không được ra khỏi thành phố, ông mau nghĩ cách đi, nếu không cả nhà chúng ta sẽ chết trong tù đó.Tôi với ông già rồi thì không sao, nhưng Tú Anh nó còn trẻ như thế, dù sao nó cũng là con gái ruột của ông, ông không thể bỏ mặc được.”
Trương Như Ngọc thấy Quân Khải bắt máy liền tuôn ra một tràng dài, những lời này càng
khiến lòng Quân Khải đau như dao cắt, đứng vậy, năm xưa cũng vì mấy lời của Trương Như Ngọc, rằng Tú Anh còn nhỏ, không thể để tương lai của nó bị hủy hoại được mà ông nỡ nhẫn tâm hủy hoại Quân Dao. Quân Tú Anh là con gái ông, vậy còn Quân Dao thì sao, nó không phải con gái ông ư?
“Chuyện ai làm người đó phải gánh, sau khi có thể đi được, tôi cũng sẽ đến đồn công an đầu thú.” Quân Khải thở dài, mệt mỏi nói.
“Vậy giờ ông đang ở đâu?” Trương Như Ngọc muốn phát điên, tại sao lão già này đột nhiên đổi tính đổi nết như vậy chứ.
“Tôi đang ở bệnh viện.” “Bệnh viện? Ông lại bị làm sao?”
“Không sao, một hai hôm nữa khỏe tối sẽ đi đầu thú, bà đừng tìm tôi nữa, vô ích.” Nói rồi. Quân Khải mệt mỏi cúp máy. Ông ấy không thể dùng cái chết để đền tội thì sẽ để pháp luật trừng trị thích đáng tội lỗi của bản thân.
11
Phía bên kia, khi thấy Quấn Khải cúp máy ngang, Trương Như Ngọc phát điên, siết chặt điện thoại trong tay.
“Mẹ, cha nói sao?” Quân Tú Anh ngồi bên cạnh, lập tức hỏi.
“Nói cái gì mà nói.” Trương Như Ngọc cáu gắt. “Ông ta nói sẽ tự đi đầu thú, lão già này điên rồi.”
Quân Tú Anh nghe như sét đánh ngang tai. Cô ta sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại được.
“Đều tại mẹ đó, con đã nói rồi, đừng có gây sự với con nhỏ Quân Dao đó làm gì, chúng ta đã đủ thảm rồi. Giờ mẹ xem, nếu ông ấy đi tự thú thì sự việc vỡ lở, mẹ con mình đi tù là cái chắc. Con mới có mười tám tuổi, còn chưa sống đủ, con không muốn như thế đâu.” Cô ta khóc lóc ầm ĩ, náo loạn cả lên.
Trương Như Ngọc cau mày, đập tay xuống bàn, “Đủ rồi, đừng có ầm ĩ nữa. Mày tưởng mẹ mày muốn thế à? Mày đi mà tìm lão già chết tiệt đó mà nói lý” .
Quân Tú Anh lau nước mặt, còn một cọng cỏ cô ta cũng sẽ cố bám, không thể để chết chìm được, cô ta muốn được tự do, muốn lấy người giàu có sống cuộc sống hưởng thụ trước đây, sao cô ta mệnh khổ như thế này cơ chứ.
“Ông ấy đang ở đâu, con sẽ đi cầu xin ông ấy nhận hết tội, mẹ không biết gì cả, con cũng không biết gì cả” .
“Nhưng vấn đề người gây tai nạn là mày, không phải ông ấy”
“Mẹ, ông ấy có thể cứ nhận là mình lái xe gây tai nạn mà, chuyện cũng đã qua, tại sao còn phải bới lên chứ?” Quân Tú Anh hét lên.
“Được, mày có giỏi thì đi tìm ông ta nói lý đi, tao bây giờ mà nhìn thấy lão già đó là chỉ muốn đánh nhau thôi. Sao số tôi khổ thế này trời, lấy phải thằng chồng vừa ngu vừa vô dụng”
Quân Tú Anh đứng dậy, xách chiếc túi nhỏ, đi ra đến cửa liền nhớ ra, “Nhưng con không biết ông ấy đang ở đâu?
“Ở bệnh viện ấy, đến đó mà tìm ông ta.”
“Bệnh viện?” Hai mắt Quân Tú Anh đột nhiên sáng lên, “Mẹ, mẹ có muốn không phải ngồi tù không?”
Nghe thấy lời này, Trương Như Ngọc đang kêu trời trách đất cũng ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm Quân Tú Anh, “Con có kế gì à? Nói mẹ nghe xem.”
“Mẹ nói xem, lần trước chúng ta đến bệnh viện gặp được Quân Dao và CỐ Tư Bạch, con
nghĩ lần này bọn họ cũng ở đó. Bây giờ còn nước còn tát, chúng ta cầu xin bọn họ nương tay, biết đâu Cố Tư Bạch sẽ rút đơn kiện lại”
“Ngon quá, cảm ơn Tiểu Hoa.” Quân Dao nói.
“Không có gì ạ, thiếu gia, tôi đã phải người canh gác cẩn thận phía bên ngoài rồi. Còn về thông tin Hoắc tổng, tôi lập tức đi điều tra.”
“Bảo Vương Quân Trạch điều tra, mấy ngày này cô ở Dao Uyển đi.”
“Vâng.”
Nói rồi Tiểu Hoa lập tức rời đi. Chân của Quân Dao đã khôi phục rất tốt, có thể đi loanh quanh một chút, nhưng vẫn cần ngồi xe lăn, vì nếu đi nhiều có thể ảnh hưởng tốc độ lành của vết thương, vì vậy cô vẫn ngồi xe lăn đến bên bàn, gắp từng gắp mì nóng hổi thưởng thức.
Phải đến tận hôm sau Quân Khải mới tỉnh lại, nhìn tường nhà, rèm cửa, ga trải giường đều màu trắng tinh, ông ấy biết mình vẫn chưa dứt nợ trần ai được. Ông ấy nhìn qua, thấy Quần Dao đang ngồi bên cạnh giường thì trong lòng vô cùng hổ thẹn, khó khăn lắm mới mở miệng nói được, "Dao Dao..."
“Cha nghỉ ngơi cho khỏe, mọi chuyện để nói sau. Nhưng dù có chuyện gì cha cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng suy nghĩ dại dột. Con sẽ ở đây, cha đừng nghĩ ngợi nữa.”
Quân Khải cụp mi mắt, không biết phải nói gì. Chỉ trong vòng chưa đến nửa tháng, ông ấy đã hai lần nhập viện, lúc mở mắt ra đều là Quân Dao ở bên, cô cũng không oán thán hay trách cứ ông. Điều này càng khiến Quân Khải hối hận và hổ thẹn vô cùng, không còn mặt mũi nào nhìn con gái mình nữa.
Quân Dao cũng hiểu tâm trạng của ông ấy, bản thân cô cũng vẫn còn chưa thoải mái cho lắm sau khi biết chuyện về vụ tai nạn năm xưa, nên cũng
chỉ có thể im lặng ngồi bên.
“Dao Dao... cha có chuyện muốn nói với con.” Suy nghĩ hồi lâu, Quân Khải quyết định lên tiếng.
“Vâng”
Ông ấy thở dài, “Là cha có lỗi với con, cha là kẻ khốn nạn, vụ tai nạn năm đó không phải con đâm vào Cố thiếu gia, mà chính là Tú Anh.”
Mặc dù đã biết sự thật từ trước, nhưng khi nghe chính miệng Quân Khải thừa nhận, Quận Dao vẫn cảm thấy đáy lòng vô cùng lạnh lẽo, tâm trạng cũng nặng nề, khó chịu.
“Năm đó Tú Anh chưa đủ tuổi đã uống rượu say rồi lái xe gây tai nạn, con cũng bị xe tải đâm trúng, lúc đó con bị tai nạn trước rồi mới tới Tú Anh, Như Ngọc nói chỉ cần đối quần áo của con
được màu quần áo, hai đứa dáng dấp, mặt mũi cũng có nhiều nét tương đồng nên rất khó nhận ra” Quân Khải thấp giọng nói, chuyện này khiến ông ấy day dứt vô cùng, dù sao Quân Dao cũng cần được biết sự thật, vì chính ông ấy cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa, dù đã được cứu, nhưng tâm trạng nặng nề, trái tim càng ngày càng yếu, ông ấy không muốn mang bí mật này xuống mồ, ít ra cũng cần đối mặt một lần.“Dao Dao, con không cần tha thứ cho cha, cha chỉ muốn nói ra sự thật, để con biết được chân tướng, cũng để con biết con không nợ Cố thiếu
gia bất cứ điều gì, người gây tội là cha.”
“Được rồi, con đã biết chuyện này rồi, cha đừng nói nữa, cha cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe” Quân Dao kéo chăn đắp lại cho ông ấy, nhưng cô không nhìn vào mắt Quân Khải. Nói rồi cô đẩy xe lăn đi ra phòng ngoài.
Quân Khải nhìn theo, đáy lòng nặng trĩu, cảm thấy mình thật vô dụng, thật khốn nạn. Cố Tư Bạch đi đến, đặt điện thoại lên bàn ngay cạnh giường bệnh.
“Tâm trạng Dao Dao đang không tốt, cha cứ nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng sức khỏe.”
“Cảm ơn Cố thiếu gia.”
CỐ Tư Bạch hơi mỉm cười, “Đừng khách sáo thế, con đã là con rể của nhà họ Quân từ lâu rồi, cha cứ xưng cha – con cho thân thiết.”
Quân Khải gật đầu, Cố Tư Bạch liền đi ra, rót cho Quân Dao một ly trà nóng rồi ngồi bên cạnh cô.
“Dù sao năm đó em đã mất mẹ theo cách tồi tệ nhất, em không muốn cho em lại như thế.” Quân Dao nhấp một ngụm trà nóng, rồi cô hít sâu một hơi, “Em lựa chọn tha thứ.”
Cố Tư Bạch xoa đầu cô, anh rất thích xoa đầu Quân Dao, hành động vừa ấm áp vừa cưng chiều. Anh biết cô nhóc của anh rất lương thiện, dù có nói cứng thế nào thì cũng rất dễ mềm lòng.
Phía bên trong, Quân Khải cũng nghe được cuộc nói truyện ấy, khóe mắt già nua lại rưng rưng nước mắt, bởi lẽ ông ấy nói ra sự thật không phải để cầu xin Quân Dao tha thứ, ông ấy căn bản. không có tư cách đó. Nhưng không ngờ Quân Dao lại dễ dàng tha thứ cho những tội ác của ông ấy như thế, khiến Quân Khải càng cảm thấy bản thân thật tồi tệ khi đối xử với cô không ra gì suốt bao nhiêu năm qua.
Bỗng chiếc điện thoại đặt trên bàn bên cạnh giường bệnh rung lên từng hồi, Quân Khải ấn nhìn tên người gọi trên bàn hình, giơ tay ấn nút im lặng. Nhưng chỉ một lúc sau điện thoại lại vang lên. Ông ấy chần chừ một chút, rồi cũng ấn nút chấp nhận cuộc gọi.
“Alô” Bên kia, tiếng Trương Như Ngọc vang lên, “Tình hình thế nào rồi, ông đã liên hệ Quân
Dao và Cố Tư Bạch chưa? Đã cầu xin bọn họ tha thứ chưa? Tôi và Tú Anh vừa bị cảnh sát thẩm vấn, bây giờ đang bị hạn chế đi lại, không được ra khỏi thành phố, ông mau nghĩ cách đi, nếu không cả nhà chúng ta sẽ chết trong tù đó.Tôi với ông già rồi thì không sao, nhưng Tú Anh nó còn trẻ như thế, dù sao nó cũng là con gái ruột của ông, ông không thể bỏ mặc được.”
Trương Như Ngọc thấy Quân Khải bắt máy liền tuôn ra một tràng dài, những lời này càng
khiến lòng Quân Khải đau như dao cắt, đứng vậy, năm xưa cũng vì mấy lời của Trương Như Ngọc, rằng Tú Anh còn nhỏ, không thể để tương lai của nó bị hủy hoại được mà ông nỡ nhẫn tâm hủy hoại Quân Dao. Quân Tú Anh là con gái ông, vậy còn Quân Dao thì sao, nó không phải con gái ông ư?
“Chuyện ai làm người đó phải gánh, sau khi có thể đi được, tôi cũng sẽ đến đồn công an đầu thú.” Quân Khải thở dài, mệt mỏi nói.
“Vậy giờ ông đang ở đâu?” Trương Như Ngọc muốn phát điên, tại sao lão già này đột nhiên đổi tính đổi nết như vậy chứ.
“Tôi đang ở bệnh viện.” “Bệnh viện? Ông lại bị làm sao?”
“Không sao, một hai hôm nữa khỏe tối sẽ đi đầu thú, bà đừng tìm tôi nữa, vô ích.” Nói rồi. Quân Khải mệt mỏi cúp máy. Ông ấy không thể dùng cái chết để đền tội thì sẽ để pháp luật trừng trị thích đáng tội lỗi của bản thân.
11
Phía bên kia, khi thấy Quấn Khải cúp máy ngang, Trương Như Ngọc phát điên, siết chặt điện thoại trong tay.
“Mẹ, cha nói sao?” Quân Tú Anh ngồi bên cạnh, lập tức hỏi.
“Nói cái gì mà nói.” Trương Như Ngọc cáu gắt. “Ông ta nói sẽ tự đi đầu thú, lão già này điên rồi.”
Quân Tú Anh nghe như sét đánh ngang tai. Cô ta sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại được.
“Đều tại mẹ đó, con đã nói rồi, đừng có gây sự với con nhỏ Quân Dao đó làm gì, chúng ta đã đủ thảm rồi. Giờ mẹ xem, nếu ông ấy đi tự thú thì sự việc vỡ lở, mẹ con mình đi tù là cái chắc. Con mới có mười tám tuổi, còn chưa sống đủ, con không muốn như thế đâu.” Cô ta khóc lóc ầm ĩ, náo loạn cả lên.
Trương Như Ngọc cau mày, đập tay xuống bàn, “Đủ rồi, đừng có ầm ĩ nữa. Mày tưởng mẹ mày muốn thế à? Mày đi mà tìm lão già chết tiệt đó mà nói lý” .
Quân Tú Anh lau nước mặt, còn một cọng cỏ cô ta cũng sẽ cố bám, không thể để chết chìm được, cô ta muốn được tự do, muốn lấy người giàu có sống cuộc sống hưởng thụ trước đây, sao cô ta mệnh khổ như thế này cơ chứ.
“Ông ấy đang ở đâu, con sẽ đi cầu xin ông ấy nhận hết tội, mẹ không biết gì cả, con cũng không biết gì cả” .
“Nhưng vấn đề người gây tai nạn là mày, không phải ông ấy”
“Mẹ, ông ấy có thể cứ nhận là mình lái xe gây tai nạn mà, chuyện cũng đã qua, tại sao còn phải bới lên chứ?” Quân Tú Anh hét lên.
“Được, mày có giỏi thì đi tìm ông ta nói lý đi, tao bây giờ mà nhìn thấy lão già đó là chỉ muốn đánh nhau thôi. Sao số tôi khổ thế này trời, lấy phải thằng chồng vừa ngu vừa vô dụng”
Quân Tú Anh đứng dậy, xách chiếc túi nhỏ, đi ra đến cửa liền nhớ ra, “Nhưng con không biết ông ấy đang ở đâu?
“Ở bệnh viện ấy, đến đó mà tìm ông ta.”
“Bệnh viện?” Hai mắt Quân Tú Anh đột nhiên sáng lên, “Mẹ, mẹ có muốn không phải ngồi tù không?”
Nghe thấy lời này, Trương Như Ngọc đang kêu trời trách đất cũng ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm Quân Tú Anh, “Con có kế gì à? Nói mẹ nghe xem.”
“Mẹ nói xem, lần trước chúng ta đến bệnh viện gặp được Quân Dao và CỐ Tư Bạch, con
nghĩ lần này bọn họ cũng ở đó. Bây giờ còn nước còn tát, chúng ta cầu xin bọn họ nương tay, biết đâu Cố Tư Bạch sẽ rút đơn kiện lại”
Bình luận facebook