Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94-98
“A...”
Quân Khải như nhớ ra mục đích của mình, liền lên tiếng, “Chẳng là tôi mới mua con chó này, nhưng lại có việc đột xuất không chăm sóc nó được, nên muốn mang qua nhờ anh chị chăm sóc nó giúp. Nó ngoan lắm, lại thông minh nữa”.
“Được, không vấn đề gì, nhà tôi cũng có một Con chó đang nhốt trong chuồng kia, từ từ cho chúng nó quen nhau là có bạn chơi. Thế bác đi công việc mấy ngày?”.
Quân Khải hơi cúi đầu, “Chắc là sẽ hơi lâu, không biết có phiền anh chị không?”
Ông Hậu xua tay, “Phiền gì chứ, chúng ta là hàng xóm mà, bác đừng ngại”
Ông Khải đưa con chó nhỏ qua cho ông Hậu, “Nó tên là Xù.”
Ông Hậu vui vẻ nhận lấy, tặc tặc lưỡi gọi tên con chó nhỏ, lúc đầu nó còn rụt rè sợ hãi, nhưng chỉ một lúc sau đã thử ngửi ngửi, rồi liếm nhẹ lên tay ông Hậu. Ông Hậu vui vẻ cười phá lên.
“Bác xem này, nó làm quen đấy”.
Ông Khải nhìn thấy ông Hậu yêu quý Xù như thế thì cũng gật đầu. “Thật ngại quá, tôi còn có việc phải đi, nhờ bác chăm sóc nó giúp”.
“Không có gì, bác cứ làm việc đi, khi nào về lại qua đón nó. Hàng xóm láng giềng mà.” Ông Hậu
luôn hồ hởi như thế.
Ông Khải đi về, lòng nặng trĩu, hai vai cũng trĩu xuống.
Sau khi ông Khải rời đi chừng mười phút thì bà Lan đi chợ về, vừa vào đến sân, thấy con chó nhỏ đen như cục bông chạy loăng quăng trong sân, bà kinh ngạc.
“Ủa, chó ở đâu ra đây mình?”
“À, là bác Khải hàng xóm đem sang nhà mình chăm sóc giúp. Bác ấy bảo có việc đột xuất nên gửi bên mình.” Ông Hậu vẫy vẫy con xù lại, cho nó miếng bánh, thế là nó xoắn xít bên chân ông ấy.
Bà Lan mỉm cười, tặt tặt lưỡi gọi nó. “Nhìn ông ấy có vẻ có tâm sự gì đó nhỉ, thấy mặt cứ nặng nề, buồn thiu.”
Ông Hậu bỏ miếng bánh xuống đất, nhìn sang phía nhà đối diện, “Chắc chuyện gia đình, con cái, từng này tuổi rồi đột nhiên chuyển về đây, sống và võ một mình thì hắn là gia đình có xung đột, xích mích gì đó rồi”.
“Ông đó, ông phải tạ ơn trời đất lấy được tôi đi, không lấy ai bầu bạn với ông lúc tuổi già sức yếu.” Bà Lan trêu. .
Ông Hậu nghe vợ mình nói vậy thì cười khà khà, “Thì tôi vẫn cảm tạ ông trời suốt mà.”
Không khí vô cùng vui vẻ. Nhưng đột nhiên, Con Xù chạy vụt ra cổng, ông Hậu và bà Lan đều
giật nảy mình, chạy theo.
“Xù, xù, đứng lại!” Ông Hậu hốt hoảng gọi.
Nhưng con chó nhỏ vẫn chạy thoăn thoắt về phía cổng, vừa chạy vừa sủa oanh oách.
“Xu!”
Ông Hậu lớn tiếng hét, con chó lách qua cánh Cổng vừa rồi bà Lan chỉ khép hờ, chạy ra đường.
“Chết rồi!” Ông Hậu kêu lên, hai ông bà đuổi theo nhưng vẫn không kịp con vật nhỏ bốn chân.
May mà đường vắng, không có xe qua lại nên Con chó nhỏ chạy thẳng về đến cổng nhà Quận Khải, cánh cổng đóng kín mít, nó cào cào hai chân trước, luôn miệng sủa lên ăng ẳng.
Ông Hậu và bà Lan đuổi được theo đến nơi, thở hổn hển, bà Lan mắng yêu. “Mẹ cha mày, khôn đáo để nhỉ, biết tìm về với chủ cơ đấy. Có về. cũng chạy từ từ chứ, chẳng may bị xe tông trúng thì sao?”Ông Hậu cũng gật đầu, tấm tắc khen, “Con chó bé tí thế mà khôn nhỉ, vừa nãy tôi đóng cổng nó cứ quấn quanh bên chân chơi. Bà về không đóng cổng nó biết ngay, chạy về nhà ngay. Giỏi thật!”.
Bà Lan giơ tay bấm chuông, nhưng bấm một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì. “Sao không ai mở cổng nhỉ?”
Bà ấy nghiêng người, ngó qua cổng, thấy trong nhà cửa không khóa.
“Hay ông ấy ngủ nhỉ?” Ông Hậu lẩm bẩm, nhưng rồi chính ông ấy lại lắc đầu, “Ông Khải mới về có một lúc, ngủ cũng không ngủ say thế được đâu.”
Con Xù dưới chân vẫn ra sức cào cổng, kêu lên thảm thiết, bà Lan liền bế nó lên, dỗ dành, “Bình tĩnh nào, tao đang gọi chủ mày rồi.”
Con chó nhỏ dường như không chịu, vẫn giấy giụa, kêu ầm ĩ. Ông Hậu sốt ruột, thò tay vào trong Cổng, “Ô, cổng không khóa bà ạ, hay mình cứ vào đi."
Bà Lan thoáng chần chừ, nhưng con Xù vẫn kêu ầm ĩ, bà ấy liền gật đầu, “Thế mở ra đi, nó kêu điếc tai quá”
Ông Hậu liền thò tay vào, mở cổng ra. Hai người bé con Xù, đẩy cổng đi vào, ông Hậu lên tiếng, “Bác Khải ơi, bác có nhà không? Con Xù nó hình như nhớ bác, kêu quá” .
Hai ông bà đứng tần ngần ngoài sân, nhưng vẫn không ai lên tiếng, bà Lan đột nhiên cau mày, kéo tay ông Hậu, “Mình, sao tôi cứ có linh cảm không hay.”
Đúng là không gian im ắng một cách bất thường, ông Khải cũng mới rời nhà ông Hậu chừng mươi, mười lăm phút, ông Hậu ngồi ngoài sân chơi cũng không thấy ông Khải đi đâu, mà cửa và cổng nhà không khóa, nhưng bấm chuông hay gọi đều không thấy ai trả lời, ông Hậu cũng cảm thấy có chút lo lắng.
“Mình vào xem thử xem.”
Ông và bà Lan cùng đi vào, vừa đẩy cánh cửa ra, họ nhìn thấy ông Khải đang nằm vật giữa phòng khách, bên cạnh tay ông là cốc nước vỡ tan tành và lọ thuốc vương vãi khắp nơi. Cả hai ông bà đều giật mình hoảng hốt. Bà Lan lập tức buông Con Xù xuống, chạy tới bên cạnh, lay lay ông Khải, “Bác ơi, bác ơi!” .
Ông Hậu sờ khắp người, vừa rồi chạy đuổi theo con Xù nên ông không đem theo điện thoại, đúng lúc ông nhìn thấy chiếc điện thoại rơi trên sàn nhà, ông vồ lấy, bấm số cấp cứu.
Sau khi gọi xe cứu thương xong, hai ông bà nhìn nhau, không biết phải làm sao..
Bà Lan lòng nóng như lửa đốt, “Thế để tôi chạy ra đầu ngõ đón xe cứu thương, ông ở đây nhé!”
Cũng may rất nhanh xe cứu thương đã tới, ông phải được đưa lên xe, ông Hậu cũng theo lên xe đi cùng, còn bà Lan bế con Xù về nhà, con Xù lúc này nằm im trong lòng bà Lan. Bà ấy vuốt ve mớ lông mềm như nhung của nó, thì thầm, “Sao mày khôn thế hả Xù, mày còn biết chủ mày gặp nguy hiểm mà chạy về. Trên đời có con chó khôn thật đấy!”
Khi Quân Dao và Cố Tư Bạch đến bệnh viện thì Quân Khải đã ở trong phòng cấp cứu. Có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi trên băng ghế chờ.
“Xin chào, bác là người gọi cho cháu ạ?”.
“Cô là người thân của ông Khải đúng không?” Ông Hậu nói.
“Vâng, cháu là con gái ông ấy”
Ông Hậu nghe thế thì gật đầu, “Thế thì tốt rồi, tôi là hàng xóm đối diện nhà ông Khải, hôm nay ông ấy có mang con chó qua bảo tôi chăm sóc giúp, ông ấy có việc bận nên không thể chăm sóc nó được. Tôi còn tưởng ông ấy bận đi đâu nên đồng ý. Ai dè vài phút sau, lúc vợ tôi đi chợ về thì con chó con ấy nó kêu ầm lên, chạy một mạch qua nhà ông Khải. Chúng tôi đuổi theo nó, mới phát hiện ông ấy uống thuốc ngủ tự sát”.
Quân Dao nghe đầu đuôi câu chuyện xong thì sững sờ, cô vốn tưởng ông Khải lại lên cơn đau tim, không ngờ ông ấy lại tự sát.
“Tự sát ư? Bác, bác có biết tại sao không?” Quân Dao vẫn không tin nổi. trong mắt cô, Quân
Khải là kiểu người mạnh mẽ, dám làm, đâu phải kiểu người yếu đuối, nhu nhược tới mức muốn tự sát.
Ông Hậu lắc đầu, “Mặc dù là hàng xóm nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên tôi nói chuyện với ông ấy, ông ấy cũng chỉ ngồi bên nhà tôi vài phút rồi về luôn, không tâm sự gì cả. Chắc ông ấy có nỗi lòng không nói được với ai nên mới nghĩ quẩn như thế.”
Quân Dao thẫn thờ nhìn vào phòng cấp cứu. Mẹ cô đã tự sát, chẳng lẽ cô mất luôn cha mình theo cùng cách này sao? Trái tim cô nặng trĩu, có phải cô đã đặt nặng oán hận của bản thân, không thông suốt nên mới góp phần đẩy Quân Khải đến bước đường này?
“Cảm ơn bác” Cố Tư Bạch lên tiếng.
Ông Hậu tốt bụng xua tay, “Không có gì, không có gì. Nhưng tôi cũng nói, các cô các cậu còn trẻ, suy nghĩ sẽ dễ dàng hơn, người già chúng tôi đôi khi cũng bế tắc lắm, mà ông ấy lại sống một mình, không có ai bạn bầu, càng dễ có những suy nghĩ tiêu cực. Các cô các cậu nên ở bên, trò chuyện, động viên ông ấy”
“Vâng, cảm ơn lời khuyên của bác, chúng cháu sẽ chú ý”.
“Thế tôi về đây, chỗ này giao lại cô cậu nhé.”
Cố Tư Bạch và Quân Dao cảm ơn người đàn ông tốt bụng, hồn hậu đó. Sau khi ông Hậu rời đi rồi, Quân Dao nhìn Cố Tư Bạch.
“Tư Bạch, chẳng phải anh nói tâm trạng của cha cũng khá ổn định mà, sao lại ra cơ sự này rồi?” Vừa nói mắt cô vừa đỏ lên, giọng cũng nghẹn đi.
CỐ Tư Bạch ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai cô, “Là do anh sơ suất, hôm đưa cha đến nhà mới thấy ông vẫn bình thường, ông cũng bảo đợi khi em bình phục cả nhà ta sẽ cùng ăn bữa cơm.Vậy mà mới có mấy ngày...”
Quân Khải như nhớ ra mục đích của mình, liền lên tiếng, “Chẳng là tôi mới mua con chó này, nhưng lại có việc đột xuất không chăm sóc nó được, nên muốn mang qua nhờ anh chị chăm sóc nó giúp. Nó ngoan lắm, lại thông minh nữa”.
“Được, không vấn đề gì, nhà tôi cũng có một Con chó đang nhốt trong chuồng kia, từ từ cho chúng nó quen nhau là có bạn chơi. Thế bác đi công việc mấy ngày?”.
Quân Khải hơi cúi đầu, “Chắc là sẽ hơi lâu, không biết có phiền anh chị không?”
Ông Hậu xua tay, “Phiền gì chứ, chúng ta là hàng xóm mà, bác đừng ngại”
Ông Khải đưa con chó nhỏ qua cho ông Hậu, “Nó tên là Xù.”
Ông Hậu vui vẻ nhận lấy, tặc tặc lưỡi gọi tên con chó nhỏ, lúc đầu nó còn rụt rè sợ hãi, nhưng chỉ một lúc sau đã thử ngửi ngửi, rồi liếm nhẹ lên tay ông Hậu. Ông Hậu vui vẻ cười phá lên.
“Bác xem này, nó làm quen đấy”.
Ông Khải nhìn thấy ông Hậu yêu quý Xù như thế thì cũng gật đầu. “Thật ngại quá, tôi còn có việc phải đi, nhờ bác chăm sóc nó giúp”.
“Không có gì, bác cứ làm việc đi, khi nào về lại qua đón nó. Hàng xóm láng giềng mà.” Ông Hậu
luôn hồ hởi như thế.
Ông Khải đi về, lòng nặng trĩu, hai vai cũng trĩu xuống.
Sau khi ông Khải rời đi chừng mười phút thì bà Lan đi chợ về, vừa vào đến sân, thấy con chó nhỏ đen như cục bông chạy loăng quăng trong sân, bà kinh ngạc.
“Ủa, chó ở đâu ra đây mình?”
“À, là bác Khải hàng xóm đem sang nhà mình chăm sóc giúp. Bác ấy bảo có việc đột xuất nên gửi bên mình.” Ông Hậu vẫy vẫy con xù lại, cho nó miếng bánh, thế là nó xoắn xít bên chân ông ấy.
Bà Lan mỉm cười, tặt tặt lưỡi gọi nó. “Nhìn ông ấy có vẻ có tâm sự gì đó nhỉ, thấy mặt cứ nặng nề, buồn thiu.”
Ông Hậu bỏ miếng bánh xuống đất, nhìn sang phía nhà đối diện, “Chắc chuyện gia đình, con cái, từng này tuổi rồi đột nhiên chuyển về đây, sống và võ một mình thì hắn là gia đình có xung đột, xích mích gì đó rồi”.
“Ông đó, ông phải tạ ơn trời đất lấy được tôi đi, không lấy ai bầu bạn với ông lúc tuổi già sức yếu.” Bà Lan trêu. .
Ông Hậu nghe vợ mình nói vậy thì cười khà khà, “Thì tôi vẫn cảm tạ ông trời suốt mà.”
Không khí vô cùng vui vẻ. Nhưng đột nhiên, Con Xù chạy vụt ra cổng, ông Hậu và bà Lan đều
giật nảy mình, chạy theo.
“Xù, xù, đứng lại!” Ông Hậu hốt hoảng gọi.
Nhưng con chó nhỏ vẫn chạy thoăn thoắt về phía cổng, vừa chạy vừa sủa oanh oách.
“Xu!”
Ông Hậu lớn tiếng hét, con chó lách qua cánh Cổng vừa rồi bà Lan chỉ khép hờ, chạy ra đường.
“Chết rồi!” Ông Hậu kêu lên, hai ông bà đuổi theo nhưng vẫn không kịp con vật nhỏ bốn chân.
May mà đường vắng, không có xe qua lại nên Con chó nhỏ chạy thẳng về đến cổng nhà Quận Khải, cánh cổng đóng kín mít, nó cào cào hai chân trước, luôn miệng sủa lên ăng ẳng.
Ông Hậu và bà Lan đuổi được theo đến nơi, thở hổn hển, bà Lan mắng yêu. “Mẹ cha mày, khôn đáo để nhỉ, biết tìm về với chủ cơ đấy. Có về. cũng chạy từ từ chứ, chẳng may bị xe tông trúng thì sao?”Ông Hậu cũng gật đầu, tấm tắc khen, “Con chó bé tí thế mà khôn nhỉ, vừa nãy tôi đóng cổng nó cứ quấn quanh bên chân chơi. Bà về không đóng cổng nó biết ngay, chạy về nhà ngay. Giỏi thật!”.
Bà Lan giơ tay bấm chuông, nhưng bấm một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì. “Sao không ai mở cổng nhỉ?”
Bà ấy nghiêng người, ngó qua cổng, thấy trong nhà cửa không khóa.
“Hay ông ấy ngủ nhỉ?” Ông Hậu lẩm bẩm, nhưng rồi chính ông ấy lại lắc đầu, “Ông Khải mới về có một lúc, ngủ cũng không ngủ say thế được đâu.”
Con Xù dưới chân vẫn ra sức cào cổng, kêu lên thảm thiết, bà Lan liền bế nó lên, dỗ dành, “Bình tĩnh nào, tao đang gọi chủ mày rồi.”
Con chó nhỏ dường như không chịu, vẫn giấy giụa, kêu ầm ĩ. Ông Hậu sốt ruột, thò tay vào trong Cổng, “Ô, cổng không khóa bà ạ, hay mình cứ vào đi."
Bà Lan thoáng chần chừ, nhưng con Xù vẫn kêu ầm ĩ, bà ấy liền gật đầu, “Thế mở ra đi, nó kêu điếc tai quá”
Ông Hậu liền thò tay vào, mở cổng ra. Hai người bé con Xù, đẩy cổng đi vào, ông Hậu lên tiếng, “Bác Khải ơi, bác có nhà không? Con Xù nó hình như nhớ bác, kêu quá” .
Hai ông bà đứng tần ngần ngoài sân, nhưng vẫn không ai lên tiếng, bà Lan đột nhiên cau mày, kéo tay ông Hậu, “Mình, sao tôi cứ có linh cảm không hay.”
Đúng là không gian im ắng một cách bất thường, ông Khải cũng mới rời nhà ông Hậu chừng mươi, mười lăm phút, ông Hậu ngồi ngoài sân chơi cũng không thấy ông Khải đi đâu, mà cửa và cổng nhà không khóa, nhưng bấm chuông hay gọi đều không thấy ai trả lời, ông Hậu cũng cảm thấy có chút lo lắng.
“Mình vào xem thử xem.”
Ông và bà Lan cùng đi vào, vừa đẩy cánh cửa ra, họ nhìn thấy ông Khải đang nằm vật giữa phòng khách, bên cạnh tay ông là cốc nước vỡ tan tành và lọ thuốc vương vãi khắp nơi. Cả hai ông bà đều giật mình hoảng hốt. Bà Lan lập tức buông Con Xù xuống, chạy tới bên cạnh, lay lay ông Khải, “Bác ơi, bác ơi!” .
Ông Hậu sờ khắp người, vừa rồi chạy đuổi theo con Xù nên ông không đem theo điện thoại, đúng lúc ông nhìn thấy chiếc điện thoại rơi trên sàn nhà, ông vồ lấy, bấm số cấp cứu.
Sau khi gọi xe cứu thương xong, hai ông bà nhìn nhau, không biết phải làm sao..
Bà Lan lòng nóng như lửa đốt, “Thế để tôi chạy ra đầu ngõ đón xe cứu thương, ông ở đây nhé!”
Cũng may rất nhanh xe cứu thương đã tới, ông phải được đưa lên xe, ông Hậu cũng theo lên xe đi cùng, còn bà Lan bế con Xù về nhà, con Xù lúc này nằm im trong lòng bà Lan. Bà ấy vuốt ve mớ lông mềm như nhung của nó, thì thầm, “Sao mày khôn thế hả Xù, mày còn biết chủ mày gặp nguy hiểm mà chạy về. Trên đời có con chó khôn thật đấy!”
Khi Quân Dao và Cố Tư Bạch đến bệnh viện thì Quân Khải đã ở trong phòng cấp cứu. Có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi trên băng ghế chờ.
“Xin chào, bác là người gọi cho cháu ạ?”.
“Cô là người thân của ông Khải đúng không?” Ông Hậu nói.
“Vâng, cháu là con gái ông ấy”
Ông Hậu nghe thế thì gật đầu, “Thế thì tốt rồi, tôi là hàng xóm đối diện nhà ông Khải, hôm nay ông ấy có mang con chó qua bảo tôi chăm sóc giúp, ông ấy có việc bận nên không thể chăm sóc nó được. Tôi còn tưởng ông ấy bận đi đâu nên đồng ý. Ai dè vài phút sau, lúc vợ tôi đi chợ về thì con chó con ấy nó kêu ầm lên, chạy một mạch qua nhà ông Khải. Chúng tôi đuổi theo nó, mới phát hiện ông ấy uống thuốc ngủ tự sát”.
Quân Dao nghe đầu đuôi câu chuyện xong thì sững sờ, cô vốn tưởng ông Khải lại lên cơn đau tim, không ngờ ông ấy lại tự sát.
“Tự sát ư? Bác, bác có biết tại sao không?” Quân Dao vẫn không tin nổi. trong mắt cô, Quân
Khải là kiểu người mạnh mẽ, dám làm, đâu phải kiểu người yếu đuối, nhu nhược tới mức muốn tự sát.
Ông Hậu lắc đầu, “Mặc dù là hàng xóm nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên tôi nói chuyện với ông ấy, ông ấy cũng chỉ ngồi bên nhà tôi vài phút rồi về luôn, không tâm sự gì cả. Chắc ông ấy có nỗi lòng không nói được với ai nên mới nghĩ quẩn như thế.”
Quân Dao thẫn thờ nhìn vào phòng cấp cứu. Mẹ cô đã tự sát, chẳng lẽ cô mất luôn cha mình theo cùng cách này sao? Trái tim cô nặng trĩu, có phải cô đã đặt nặng oán hận của bản thân, không thông suốt nên mới góp phần đẩy Quân Khải đến bước đường này?
“Cảm ơn bác” Cố Tư Bạch lên tiếng.
Ông Hậu tốt bụng xua tay, “Không có gì, không có gì. Nhưng tôi cũng nói, các cô các cậu còn trẻ, suy nghĩ sẽ dễ dàng hơn, người già chúng tôi đôi khi cũng bế tắc lắm, mà ông ấy lại sống một mình, không có ai bạn bầu, càng dễ có những suy nghĩ tiêu cực. Các cô các cậu nên ở bên, trò chuyện, động viên ông ấy”
“Vâng, cảm ơn lời khuyên của bác, chúng cháu sẽ chú ý”.
“Thế tôi về đây, chỗ này giao lại cô cậu nhé.”
Cố Tư Bạch và Quân Dao cảm ơn người đàn ông tốt bụng, hồn hậu đó. Sau khi ông Hậu rời đi rồi, Quân Dao nhìn Cố Tư Bạch.
“Tư Bạch, chẳng phải anh nói tâm trạng của cha cũng khá ổn định mà, sao lại ra cơ sự này rồi?” Vừa nói mắt cô vừa đỏ lên, giọng cũng nghẹn đi.
CỐ Tư Bạch ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai cô, “Là do anh sơ suất, hôm đưa cha đến nhà mới thấy ông vẫn bình thường, ông cũng bảo đợi khi em bình phục cả nhà ta sẽ cùng ăn bữa cơm.Vậy mà mới có mấy ngày...”