Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88-93
Tiểu Hoa tức giận cắm phập con dao vào quả táo trên bàn, làm Quần Dao giật nảy mình. Nhìn thấy nét mặt thay đổi của Quân Dao, Tiểu Hoa lập tức ý thức được hành động vừa rồi của mình đã dọa sợ thiếu phu nhân rồi.
“Hì hì, thiếu phu nhân đừng sợ, tôi nói giỡn thôi. Cô mau ăn táo đi”.
Quân Dao gật đầu, cắn thêm một miếng táo. Đúng là Tiểu Hoa không phải cô gái vui vẻ, đơn
thuần như vẻ bề ngoài, có lẽ cô đã quá xem thường Tiểu Hoa rồi.
Tiếng bước chân vang lên, một lát sau đã thấy CỐ Tư Bạch trở về, Tiểu Hoa vội đứng lên chào.
“Thiếu gia.”.
“Ừm, Tiểu Hoa, giúp thiếu phu nhân thu dọn đồ đạc rồi thay đồ, chúng ta về Dao Uyển.”
“Vâng”
Tiểu Hoa nhanh nhẹn thu dọn những đồ lặt vặt, thuốc men... của Quân Dao. Cô ăn nốt miếng táo Tiểu Hoa đưa, nhìn anh.
“Táo nhà mình ngon quá” “Là anh trồng đấy!”
“Thật ư?”
“Ừm, trồng mấy năm rồi, năm nay mới ra bói, Tiểu Hoa nằng nặc đòi hái những quả đầu tiên. mang vào cho em, xem xem, con nhóc này sắp coi trọng em hơn anh rồi.”
Tiểu Hoa nghe thấy thế thì đắc ý.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân là nóc nhà, tôi phải ôm chân nóc nhà chứ”.
Cả Cố Tư Bạch và Quân Dao đều phì cười trước so sánh này. Sau khi thu dọn xong, Cố Tư Bạch đi ra ngoài, Quân Dao mặc dù chưa đi lại bình thường được nhưng cũng không cần nhờ Tiểu Hoa thay đồ giúp, mấy việc riêng tư này cô có thể tự xoay xở được, vì vậy Tiểu Hoa chỉ kéo rèm giường bệnh lại, đứng chờ cô.
Để thuận tiện sinh hoạt, Quân Dao mặc một chiếc váy hoa nhí xòe rộng cho thoải mái, mái tóc Cột nhẹ sau lưng, tràn đầy hơi thở thanh xuân, dịu dàng.
“Thiếu phu nhân, tôi biết tại sao thiếu gia say đắm cô thế rồi” Tiểu Hoa cảm thán.
Lời này khiến Quân Dao đỏ mặt, cúi đầu.
“Cô lại nói linh tinh gì thế?”
“Thật mà, thiếu phu nhân, tôi mà là đàn ông cũng sẽ phải lòng cô. Thiếu phu nhân đẹp lắm đó, vẻ đẹp mong manh như sương gió, thanh thuần, thoát tục, nhìn vào là muốn bảo vệ rồi. Tôi mà là đàn ông sẽ là tình địch của thiếu gia.”
“Ghê nhỉ, từ bao giờ con nhóc này ăn nói mạnh miệng vậy hả?” Cố Tư Bạch đứng dựa vào cửa, hai tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung.
“Hì, thiếu gia, tôi nói chơi thôi, nhưng cũng tại thiếu phu nhân đẹp quá mà.”
“Dĩ nhiên, vợ tôi mà.”
Cố Tư Bạch vui vẻ tiến tới, đỡ cô ngồi xuống xe lăn, đẩy đi. Quân Dao xấu hổ đỏ ửng hai gò má, nhìn như trái đào phớt hồng càng khiến người ta muốn cắn một cái.
Đang đi ra hành lang bệnh viện, ba người bỗng đụng một người. Người này mặc áo vest trắng, dáng vẻ lịch lãm, tiêu sái.
Cố Khang Dật nhìn thấy Quân Dao ngồi xe lăn được Cố Tự Bạch đẩy đi giữa hành lang bệnh viện, trái tim anh ta bỗng xao động. Cô ngồi đó, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, gò má phớt hồng, chiếc váy hoa nhí xanh càng làm tôn thêm nước da trắng cùng vóc dáng mảnh mai, thanh thuần của cô.
“Tránh ra đi, chú đang cản đường chúng tôi đấy” Cố Tư Bạch lạnh nhạt lên tiếng.
Cố Khang Dật hơi chớp mắt, mỉm cười.“Anh trai, làm gì mà căng thẳng thế, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau. Em nghe nói chị dâu bị bắt cóc, đã điều tra được là ai làm chưa?”
“Đây không phải việc của chú, không cần chú bận tâm.” Cố Tư Bạch vẫn lạnh nhạt như vậy.
Cố Khang Dật không có vẻ gì là giận, vẫn cười rất tươi, “Anh trai, sao anh nói như vậy được chứ, chúng ta là người một nhà, chị dâu xảy ra chuyện em dĩ nhiên phải lo lắng rồi. Trước đây khi anh hôn mê chưa tỉnh lại, em cũng là người thay anh chăm sóc chị dâu mà.”
Một lời mà nhiều ý, Cố Tư Bạch hơi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, sau đó đẩy xe lăn đi thẳng, chiếc xe hơi quệt vào người Cố Khang Dật, làm anh ta Phải né ra một chút.
“Anh cũng thật nhẫn tâm quá đi, vậy bữa nào rảnh em sẽ qua thăm chị dâu.” Cố Khang Dật vẫn cố nói với theo một câu, vui vẻ trước sát khí nồng
IL -
đậm tỏa ra từ người anh trai cùng cha khác mẹ của anh ta. Sau đó khi bóng mấy người khuất sau khúc ngoặt của hành lang thì nụ cười trên môi Cố Khang Dật cũng tắt ngấm, ánh mắt lãnh đạm, đi thẳng về phía trước.
Cố Tư Bạch đẩy xe lăn đưa Quân Dao ra xe riêng rồi rời đi, nhìn vẻ mặt không vui của anh, cô phì cười, “Anh giận gì thế?”.
“Không có gì.” Anh trả lời qua loa, nhưng vẻ mặt vẫn không vui.
“Anh ta chỉ thích trêu đùa khiến người khác nổi giận thôi, anh bận tâm làm gì chứ?”
“Em có vẻ hiểu cậu ta quá nhỉ!”
Mùi dấm đúng là chua nồng nặc mà. Tiểu Hoa ngồi ghế trước cũng phải bụm miệng cười trộm. Quân Dao lắc đầu.
“Anh già rồi mà như con nít vậy, không thèm nói với anh nữa.”
Cô quay đầu, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Giờ cô đã hiểu tại sao anh bắt Tiểu Hoa nghỉ việc bên biệt thự, chấp nhận lộ thân phận để qua Dao Uyển bảo vệ cô rồi, là ghen đó.Anh không muốn vệ sĩ nam bảo vệ cô. Sao người này có thể ghen tuông bất chấp, vô lí như thế nhỉ?
Cố Tư Bạch thấy cô không thèm quan tâm mình thì hơi hậm hực, anh cấu nhẹ vào eo cô. Quân Dao bị đau thì giật mình, quay đầu lại, đánh mạnh lên vai anh.
“Em còn là bệnh nhân đó.”
“Ai bảo em không quan tâm anh!”
Quân Dao ngượng chín người, ở đây còn người khác đó, chưa kể họ là cấp dưới của anh, Cố thiếu gia, anh còn miếng liêm sỉ nào không vậy?
Cô kiên quyết quay người, mặc kệ anh. Bạch Tuấn lái xe rất hiểu ý, liền ấn nút một cái, vách ngăn phía trước và phía sau xe chậm rãi kéo xuống, tạo không gian riêng tư cho hai người, nhưng như này càng khiến Quân Dao xấu hổ thêm. Cô ngồi cứng đờ như khúc gỗ, quay mặt ra ngoài.
Cố Tư Bạch thấy dáng vẻ xấu hổ của cô lại càng đáng yêu, gò má trắng mịn ửng hồng, mái tóc dài đen láy, anh vòng tay ôm cô vào lòng, ngửi mùi tóc cô.
“Sao hả? Làm anh giận không chịu dỗ anh mà lại ngó lơ như thế?”.
Cố Tư Bạch thì thầm vào tai cô, giọng anh rất ầm, mang theo mùi hương nam tính vây quanh. Quân Dao mím chặt môi, cố gắng gượng giữ miếng liêm sỉ cuối cùng. .
“Họ không quan tâm đầu”. Không quan tâm cái đầu anh!
Quân Dao ngọ nguậy, cố gỡ tay anh ra. Nhưng vòng tay của Cố Tư Bạch như chiếc kim sắt, mạnh mẽ giam giữ cô trong lồng ngực ấm nóng của anh.
“Không được động đậy, không là anh phản ứng đó”.
Quân Dao có cảm giác mặt cô nóng đến mức rán được trứng luôn rồi. Cô ngồi im, không dám nhúc nhích động đậy gì nữa, để mặc anh ôm. Nhưng chỉ được một lát, bàn tay không yên phận bắt đầu sờ loạn.
Cô nghiến răng cấu anh một cái thật mạnh, tức giận nói nhỏ. “Anh điên à? Tin em cấu chết anh không?”
“Đau đấy!”.
Cố Tư Bạch rút tay ra, xoa xoa chỗ vừa bị cấu, đúng là còn hằn vết móng tay rất sâu. Quân Dao nhìn thấy “dấu tích” ấy thì cũng hơi mủi lòng, liền nói, “Đau không?”
Dường như chỉ chờ có thế, Cố Tư Bạch bày ra dáng vẻ mếu máo đáng thương, “Đau lắm đó, em nhìn xem, sắp chảy máu đến nơi rồi này”
Quân Dao lườm anh một cái, nhưng vẫn cầm tay anh lên xem xét, rồi xoa xoa chỗ bị cấu. “Không sao đâu, một lát là hết à.”
Cố Tư Bạch nhìn dáng vẻ lo lắng của cô thì thầm đắc ý trong lòng, ôm cô vào. “May quá, VỢ vẫn thương anh.”
“Em có bao giờ không thương anh, nhưng anh phải đứng đắn cho em.”
“Ông xã em là người đứng đắn nhất trên đời rồi đấy.”
Vừa nói anh vừa cúi đầu, đặt môi lên môi cô. Quân Dao hơi đờ người ra, muốn đẩy anh nhưng anh siết cô rất chặt. Môi anh mềm và ấm, dẫn dắt cảm xúc của cô. Cả người Quân Dao chộn rộn cảm xúc khó tả, vừa sợ hãi lại vừa... thích thú. Giống như đang ăn trộm đồ vậy. Đây là lần đầu tiên hai người có những hành động thân mật kiểu này, khi chỉ cách một vách ngăn mỏng manh là Tiểu Hoa và Bạch Tuấn đang ngồi phía trước.
Nụ hôn ngày càng sâu, Quân Dao để mặc anh dẫn dắt, chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn, mê luyến ấy. Mỗi lưỡi cùng hòa quyện, tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình nhân bên nhau.
Một lúc lâu sau, khi cô sắp hít thở không thông rồi Cố Tư Bạch mới buông cô ra, trán anh tì vào trán cô. Nhìn khuôn mặt ửng hồng, đôi môi ướt át, ánh mắt đầy xuân tình của cô, cổ họng Cố Tư Bạch khô khốc, ghé tai cô cắn nhẹ một cái, rồi thì thầm.
“Thật muốn ăn em ngay tại đây” .
Quân Dao hoảng sợ đưa tay bịt miệng anh lại, trừng mắt cảnh cáo. Cố Tư Bạch nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, hôn lên mu bàn tay.
“Anh ích kỉ lắm, không để ai nhìn thấy dáng vẻ mê người của bà xã anh đâu.” Anh lại thì thầm vào tai cô.
Mấy lời này đúng là khiến người ta thẹn chết mà. Quân Dao cắn môi, cúi đầu, không dám nhìn anh. Quả thực nụ hôn ướt át kia khơi gợi cảm xúc trong cô, cũng có chút phản ứng rồi. Nhưng cô là kiểu phụ nữ truyền thống, sao dám thừa nhận mấy chuyện xấu hổ như thế này chứ.
Vì vậy Quân Dao kiên quyết cắn chặt răng, không nói gì cả. Cố Tư Bạch ôm cô dựa vào lòng mình, hôn nhẹ lên tóc cô. Dĩ nhiên ở bên người Con gái mình yêu, dàn ông ai cũng đều nảy sinh ham muốn, nhưng anh chưa bao giờ có ý định ép buộc hay miễn cưỡng cô. Nên ôm cô một chút, hôn có một chút thì có thể, còn những chuyện đi quá giới hạn anh cũng không bao giờ làm.
Cô vợ nhỏ này là trâu châu ngọc bảo anh bảo vệ trong lòng bàn tay, sao có thể để cô phải xấu hổ, khó xử với người khác được.Vậy là cả một đường về Dao Uyển, Cố Tư Bạch chỉ ôm cô, thi thoảng cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô và hôn nhẹ lên tóc cô, ngoài ra
không có hành động quá mức nào khác. Quân Dao cũng biết anh đang cố gắng kìm chế ham muốn của bản thân, vì vậy chỉ im lặng lắng nghe tiếng nhạc văng vẳng trong xe.
Về đến Dao Uyển, Cố Tư Bạch mở chiếc xe lăn để trong cốp xe ra, rồi bế Quân Dao đặt lên đó. Quân Dao ngước nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, ánh nắng ấm áp, mùi cây cối, mùi cỏ dại, cảm nhận hơi thở cuộc sống cuồn cuộn xung quanh mình.
“Thật tuyệt!”.
Cô thì thầm, mới nằm viện có vài ngày mà cô đã thấy bức bối lắm rồi. Người ta nói đại nạn không chết ắt có phúc, không biết sau này có phúc không, nhưng cô chỉ mong có thể lại được sống cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên cạnh Cố Tư Bạch, như vậy là đủ rồi.
“Thiếu phu nhân, hôm nay cô muốn ăn gì, để Tiểu Hoa làm nè”
Được về nhà Quân Dao cảm thấy rất vui, đột nhiên cũng thèm cảm giác bữa cơm mang hương vị gia đình, vì thế nói.
“Vậy phiền cô nấu cho tôi món canh nấm, sườn xào chua ngọt, cá chép om dưa, rau cải luộc, Ừm... cả bánh táo nữa nhé”
Quân Dao liệt kê một loạt những món cô thích. Tiểu Hoa cười tít mắt gật đầu.
“Tôi đi làm ngay đây, lát nữa sẽ có cơm ngon cho thiếu phu nhân”
“Cô nhóc này được việc đó chứ? Tuổi còn nhỏ mà làm được rất nhiều chuyện” Cố Tư Bạch gật gù khen.
“Đúng vậy, em thấy Tiểu Hoa rất giỏi.” Quân Dao thật lòng tán thưởng cô gái này, giỏi giang hơn cô nhiều. Nhưng anh khen cô ấy như vậy không SỢ em ghen à?” Cô lém lỉnh hỏi lại.
Cố Tư Bạch hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô, anh quỳ một chân xuống để ngồi đối diện với cô, mỉm cười. “Anh mong còn không được, em mau ghen đi, thể hiện em yêu anh phát điên đi.”
Cô bật cười trước dáng vẻ này của anh, đưa tay cốc nhẹ lên trán anh. “Trẻ con, mau đưa em vào nhà nào.”
“Vâng, phu nhân” Nói rồi Cố Tư Bạch đẩy xe lăn đưa Quân Dao vào trong.
Nhớ lại ngày đầu tới Dao Uyển này, Cố Tư Bạch ngồi xe lăn, cô đẩy, lúc đó anh còn sợ có nội gián trong Dao Uyển nên rất cẩn thận, phải mấy ngày sau khi điều tra cẩn thận từ trên xuống dưới anh mới yên tâm đi đứng bình thường. Thật không ngờ chỉ vài tháng sau tình thế đã đảo ngược, là anh đẩy xe lăn đưa Quân Dao trở về Dao Uyển. Cuộc đời thật nhiều sự trùng hợp đến kì quặc.
Quân Khải sau khi ra viện thì được Cố Tư Bạch sắp xếp cho một căn nhà hai tầng ở ngoại thành. Mặc dù nói là ngoại thành nhưng cũng chỉ đi xe chừng hai mươi phút là tới, khu vực này cũng khá sầm uất. Chính Quân Khải là người muốn về đây ở, ông ấy sợ sự xô bồ, bon chen ở khu trung tâm, nên nói muốn sống ở khu rìa một chút cho yên tĩnh.
Cố Tư Bạch sợ ông ấy không quen nơi quá ít người nên bảo trợ lý chọn căn nhà này, không quá ồn ào, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, ngay gần đó có chợ, siêu thị, hàng quán, gì cũng có.
Sáng nay ông ấy mang bình nước ra tưới đám cây con mới trồng ở trước sân. Ông ấy cứ nghĩ mình sẽ chinh chiến trên thương trường, gây dựng sự nghiệp đến cuối đời, không ngờ cuộc sống có cú rẽ bất ngờ đến vậy, hất văng ông ấy ra khỏi quỹ đạo tưởng chừng quen thuộc. Bây giờ mặc dù có vợ con đầy đủ, nhưng ông ấy lại sống một mình vò võ ở đây. Một người bận rộn gần cả cuộc đời, đã quen với việc làm luôn chân luôn tay, quen Với những bữa tiệc giao tế lu bu, bây giờ võ võ một thân một mình quả thực vô cùng cô đơn.Nhìn những gia đình hàng xóm quây quần bên nhau, có đầy đủ thành viên, mà ít nhất cũng có hai người, có người trò chuyện, nói cười, thậm chí là cãi nhau cùng cũng bớt cô quạnh.
Bây giờ ông ấy thực sự thấm thía cái gọi là sự cô đơn của tuổi già rồi. Không một dấu hiệu, không một sự báo trước, đột ngột bị đẩy vào tình thế này khiến ông ấy mất mấy ngày suy nghĩ không thông, chẳng buồn ăn uống gì.
Rồi đột nhiên sáng hôm qua, có tiếng chuông cổng, Quân Khải mệt mỏi chậm chạp đi xuống, đã mấy ngày hầu như không ăn gì, chỉ uống chút sữa khiến cơ thể ông ấy yếu hẳn đi. Ngoài cổng là một người phụ nữ chừng ngoài năm mươi, dáng người mập mạp, khuôn mặt phúc hậu.
“Chào bác, bác mới chuyển về khu này ạ? Em nhà đối diện, hôm nay nấu nồi chè, mang qua mời bác một ít lấy thảo”.
Nói rồi người phụ nữ đưa chiếc cốc qua, Quân Khải đón lấy.
“Bác rảnh thì qua nhà em chơi nhé. Ông nhà em cũng về hưu rồi, rảnh lắm, bác qua uống nước chè, chơi cờ với ông ấy”
“Vâng, cảm ơn cô”
“Thế em về nhé, khi nào rảnh bác nhớ qua chơi đấy”
Người phụ nữ trở về, dáng vẻ niềm nở, vui vẻ ấy khiến Quân Khải đột nhiên cảm thấy có sức
sống hơn, cũng lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm hàng xóm láng giềng. Thời trẻ bận túi bụi gây dựng sự nghiệp, đi sớm về khuya, đến cả vợ con còn chẳng nói chuyện được mấy câu, sau này có tiền thì chuyển vào biệt thự ở, xung quanh cũng đều là biệt thự của người giàu, đầu ai để ý đến ai. Bây giờ sống ở đây, ông mới hiểu tình cảm hàng xóm láng giềng trân quý thế nào.
Quân Khải bưng cốc chè vào nhà, chậm rãi ăn từng thìa, từng thìa. Ông không nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa ăn mấy món ăn vặt dân dã như thế này nữa. Khuôn mặt già nua của ông ấy nhăn lại, ăn đồ ngọt mà sao thấy mặn đắng tâm can.
Ông ấy buông chiếc thìa, bưng mặt khóc nức nở như một đứa trẻ. Nhưng khóc xong rồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn, không còn u ám, nặng nề như trước nữa. Ăn được một chút, cơ thể cũng khỏe khoắn hơn, ông ấy bắt đầu ngồi tính suy nghĩ cho tương lai.
Sau khi suy nghĩ xong, ông ấy đi ra chợ, mua một ít cây hoa và hạt giống rau về trồng trong sân, mua cả một con cún con về để nuôi, như vậy vừa có việc để làm cho bận rộn chân tay, mà cũng vui cửa vui nhà.
Con cún con màu đen tuyền, hai mắt như hai viên kim cương sáng lấp lánh, lúc đầu nó còn e dè, sợ sệt, nhưng chỉ vài tiếng sau nó đã quấn quýt
bên chân Quân Khải, ông ấy đi một bước là chú chó nhỏ theo một bước.
Xù, tránh ra nào, cẩn thận kẻo ướt” Quân Khải tặc tặc lưỡi, gọi con cún con.
Xù là tên của con cún nhỏ đen tuyền Quân Khải mới mua về, nó lập tức chạy lon ton ra chỗ khác, vô cùng vui vẻ. Nuôi một con cún cũng như nuôi đứa trẻ, hồn nhiên, nghịch ngợm và luôn vui vẻ, cũng giúp Quân Khải cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Tưới xong cho đám cây con, ông ấy ôm lấy Xù, ngồi trước hiên nhà, phía trước mặt là chiếc bàn nhỏ pha trà, có đặt một ít bánh. Quân Khải với tay, bóc một chiếc bánh, cẩn thận bẻ từng miếng nhỏ cho Xù. Con cún nhỏ thấy thế thì vô cùng vui mừng, cái đuôi nhỏ lập tức vẫy loạn lên, dụi dụi chiếc mõm bé xíu vào lòng bàn tay Quân Khải ăn từng miếng bánh.
“Alô.” Quân Khải bắt máy.
“Alô, ông... đang làm gì đó?” Đầu dây bên kia Trương Như Ngọc hơi ngập ngừng.
“Không làm gì cả.” Quân Khải chậm rãi trả lời, “Bà tìm tôi có việc gì thế?”.
Trương Như Ngọc do dự vài giây, rồi cuối cùng cũng nói, “Ông chưa biết gì à? Cố Tư Bạch kiện tôi và Tú Anh ra tòa rồi, bên tòa án mới gửi giấy đến”.
Quân Khải biết ngay, nếu không có việc chắc chắn Trương Như Ngọc không nhớ đến người chồng như ông ấy.
“Cậu ấy kiện bà tội phỉ báng à?”
“Không, nếu chỉ có thế thì đã đơn giản, hình như cậu ta tra được ra chuyện vụ tai nạn năm xưa rồi.”
“Cái gì?” Quân Khải giật mình, suýt làm rơi điện thoại trong tay. “Bây giờ mối quan hệ của ông và Quân Dao tốt như thế, hay ông thử nói với nó xem. Nếu chuyện này bị lôi ra, không chỉ tôi chết, mà ông cũng chết” .
“Tôi biết rồi.” Nói rồi Quân Khải cúp máy, ngồi
VE
sụp xuống đất, một tay đưa lên giữ chặt trái tim đang nảy lên từng nhịp, máu huyết dường như cũng xộc lên não, khiến đầu óc choáng váng.
Mất một lúc lâu sau huyết áp mới ổn định lại một chút, Quân Khải từ từ đứng dậy, ngồi xuống ghế. Đã ba năm rưỡi rồi, nhưng những chuyện ấy như mới xảy ra ngày hôm qua, làm sao Quân Khải có thể quên được.
Qủa báo, cuối cùng quả báo cũng đến rồi! Làm việc ác tất gặp báo ứng.
Quân Khải run rẩy nhìn chiếc điện thoại trong tay, nhớ lại tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ, cảm thấy bản thân thật khốn nạn, tại sao ông ta lại răm rắp tin lời Trương Như Ngọc, đối xử với Quân Dao như thế cơ chứ?
Ông ta có lỗi với Quân Dao, có lỗi với mẹ cô.
Ông ta sống trên đời này hỏi có ích gì khi mà lại chính tay làm hại con gái ruột của mình, đẩy con gái mình sống ba năm trong tù ngục, sống không bằng chết. Rồi khi cứu ra lại đẩy cô đi gả thay, gả cho người đàn ông thực vật. May mắn Quân Dao phúc lớn mạng lớn nên mới gặp được Cố Tư Bạch.
Ông trời có mắt! Đúng là ông trời có mắt mà!
Quân Khải ngước nhìn lên, nước mắt giàn giụa khuôn mặt già nua.
Ông ta sát phạt trên thương trường, đạp lên đầu người khác để tiến lên, chưa từng nghĩ có ngày sẽ hối hận.
Ông ta sống trong nhà, tin rằng Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh mới thực sự là gia đình của mình, cần được bảo vệ, mà quên đi Quân Dao cũng là máu mủ ruột thịt của ông ta, lấy Quân Dao ra làm vật thí thân hết lần này đến lần khác.
Nếu Quân Dao biết sự khốn nạn của ông ta, thì cô có tha thứ cho ông ta không?
Ông ta làm người quá thất bại rồi.
Ông ta mắt mù, không nhìn được đúng sai phải trái, răm rắp nghe theo lời Trương Như Ngọc, đây là quả báo với ông ta.
Quân Khải ôm ngực, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt già nua, mặt ông ta tái nhợt đi, đôi mắt cũng mờ dần, không còn linh lợi như trước nữa.
“Dao Dao, cha xin lỗi, là cha có lỗi với con, trăm ngàn lần có lỗi với con và mẹ con, cha không mong con tha thứ, chỉ mong có thể trả bớt nghiệp báo mà mình gây ra!”.
Quân Khải run rẩy đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa sạch mặt, rồi vẫy con chó con lại, xoa xoa đầu nó.
“Xù ngoan lắm.”
“Hì hì, thiếu phu nhân đừng sợ, tôi nói giỡn thôi. Cô mau ăn táo đi”.
Quân Dao gật đầu, cắn thêm một miếng táo. Đúng là Tiểu Hoa không phải cô gái vui vẻ, đơn
thuần như vẻ bề ngoài, có lẽ cô đã quá xem thường Tiểu Hoa rồi.
Tiếng bước chân vang lên, một lát sau đã thấy CỐ Tư Bạch trở về, Tiểu Hoa vội đứng lên chào.
“Thiếu gia.”.
“Ừm, Tiểu Hoa, giúp thiếu phu nhân thu dọn đồ đạc rồi thay đồ, chúng ta về Dao Uyển.”
“Vâng”
Tiểu Hoa nhanh nhẹn thu dọn những đồ lặt vặt, thuốc men... của Quân Dao. Cô ăn nốt miếng táo Tiểu Hoa đưa, nhìn anh.
“Táo nhà mình ngon quá” “Là anh trồng đấy!”
“Thật ư?”
“Ừm, trồng mấy năm rồi, năm nay mới ra bói, Tiểu Hoa nằng nặc đòi hái những quả đầu tiên. mang vào cho em, xem xem, con nhóc này sắp coi trọng em hơn anh rồi.”
Tiểu Hoa nghe thấy thế thì đắc ý.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân là nóc nhà, tôi phải ôm chân nóc nhà chứ”.
Cả Cố Tư Bạch và Quân Dao đều phì cười trước so sánh này. Sau khi thu dọn xong, Cố Tư Bạch đi ra ngoài, Quân Dao mặc dù chưa đi lại bình thường được nhưng cũng không cần nhờ Tiểu Hoa thay đồ giúp, mấy việc riêng tư này cô có thể tự xoay xở được, vì vậy Tiểu Hoa chỉ kéo rèm giường bệnh lại, đứng chờ cô.
Để thuận tiện sinh hoạt, Quân Dao mặc một chiếc váy hoa nhí xòe rộng cho thoải mái, mái tóc Cột nhẹ sau lưng, tràn đầy hơi thở thanh xuân, dịu dàng.
“Thiếu phu nhân, tôi biết tại sao thiếu gia say đắm cô thế rồi” Tiểu Hoa cảm thán.
Lời này khiến Quân Dao đỏ mặt, cúi đầu.
“Cô lại nói linh tinh gì thế?”
“Thật mà, thiếu phu nhân, tôi mà là đàn ông cũng sẽ phải lòng cô. Thiếu phu nhân đẹp lắm đó, vẻ đẹp mong manh như sương gió, thanh thuần, thoát tục, nhìn vào là muốn bảo vệ rồi. Tôi mà là đàn ông sẽ là tình địch của thiếu gia.”
“Ghê nhỉ, từ bao giờ con nhóc này ăn nói mạnh miệng vậy hả?” Cố Tư Bạch đứng dựa vào cửa, hai tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung.
“Hì, thiếu gia, tôi nói chơi thôi, nhưng cũng tại thiếu phu nhân đẹp quá mà.”
“Dĩ nhiên, vợ tôi mà.”
Cố Tư Bạch vui vẻ tiến tới, đỡ cô ngồi xuống xe lăn, đẩy đi. Quân Dao xấu hổ đỏ ửng hai gò má, nhìn như trái đào phớt hồng càng khiến người ta muốn cắn một cái.
Đang đi ra hành lang bệnh viện, ba người bỗng đụng một người. Người này mặc áo vest trắng, dáng vẻ lịch lãm, tiêu sái.
Cố Khang Dật nhìn thấy Quân Dao ngồi xe lăn được Cố Tự Bạch đẩy đi giữa hành lang bệnh viện, trái tim anh ta bỗng xao động. Cô ngồi đó, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, gò má phớt hồng, chiếc váy hoa nhí xanh càng làm tôn thêm nước da trắng cùng vóc dáng mảnh mai, thanh thuần của cô.
“Tránh ra đi, chú đang cản đường chúng tôi đấy” Cố Tư Bạch lạnh nhạt lên tiếng.
Cố Khang Dật hơi chớp mắt, mỉm cười.“Anh trai, làm gì mà căng thẳng thế, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau. Em nghe nói chị dâu bị bắt cóc, đã điều tra được là ai làm chưa?”
“Đây không phải việc của chú, không cần chú bận tâm.” Cố Tư Bạch vẫn lạnh nhạt như vậy.
Cố Khang Dật không có vẻ gì là giận, vẫn cười rất tươi, “Anh trai, sao anh nói như vậy được chứ, chúng ta là người một nhà, chị dâu xảy ra chuyện em dĩ nhiên phải lo lắng rồi. Trước đây khi anh hôn mê chưa tỉnh lại, em cũng là người thay anh chăm sóc chị dâu mà.”
Một lời mà nhiều ý, Cố Tư Bạch hơi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, sau đó đẩy xe lăn đi thẳng, chiếc xe hơi quệt vào người Cố Khang Dật, làm anh ta Phải né ra một chút.
“Anh cũng thật nhẫn tâm quá đi, vậy bữa nào rảnh em sẽ qua thăm chị dâu.” Cố Khang Dật vẫn cố nói với theo một câu, vui vẻ trước sát khí nồng
IL -
đậm tỏa ra từ người anh trai cùng cha khác mẹ của anh ta. Sau đó khi bóng mấy người khuất sau khúc ngoặt của hành lang thì nụ cười trên môi Cố Khang Dật cũng tắt ngấm, ánh mắt lãnh đạm, đi thẳng về phía trước.
Cố Tư Bạch đẩy xe lăn đưa Quân Dao ra xe riêng rồi rời đi, nhìn vẻ mặt không vui của anh, cô phì cười, “Anh giận gì thế?”.
“Không có gì.” Anh trả lời qua loa, nhưng vẻ mặt vẫn không vui.
“Anh ta chỉ thích trêu đùa khiến người khác nổi giận thôi, anh bận tâm làm gì chứ?”
“Em có vẻ hiểu cậu ta quá nhỉ!”
Mùi dấm đúng là chua nồng nặc mà. Tiểu Hoa ngồi ghế trước cũng phải bụm miệng cười trộm. Quân Dao lắc đầu.
“Anh già rồi mà như con nít vậy, không thèm nói với anh nữa.”
Cô quay đầu, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Giờ cô đã hiểu tại sao anh bắt Tiểu Hoa nghỉ việc bên biệt thự, chấp nhận lộ thân phận để qua Dao Uyển bảo vệ cô rồi, là ghen đó.Anh không muốn vệ sĩ nam bảo vệ cô. Sao người này có thể ghen tuông bất chấp, vô lí như thế nhỉ?
Cố Tư Bạch thấy cô không thèm quan tâm mình thì hơi hậm hực, anh cấu nhẹ vào eo cô. Quân Dao bị đau thì giật mình, quay đầu lại, đánh mạnh lên vai anh.
“Em còn là bệnh nhân đó.”
“Ai bảo em không quan tâm anh!”
Quân Dao ngượng chín người, ở đây còn người khác đó, chưa kể họ là cấp dưới của anh, Cố thiếu gia, anh còn miếng liêm sỉ nào không vậy?
Cô kiên quyết quay người, mặc kệ anh. Bạch Tuấn lái xe rất hiểu ý, liền ấn nút một cái, vách ngăn phía trước và phía sau xe chậm rãi kéo xuống, tạo không gian riêng tư cho hai người, nhưng như này càng khiến Quân Dao xấu hổ thêm. Cô ngồi cứng đờ như khúc gỗ, quay mặt ra ngoài.
Cố Tư Bạch thấy dáng vẻ xấu hổ của cô lại càng đáng yêu, gò má trắng mịn ửng hồng, mái tóc dài đen láy, anh vòng tay ôm cô vào lòng, ngửi mùi tóc cô.
“Sao hả? Làm anh giận không chịu dỗ anh mà lại ngó lơ như thế?”.
Cố Tư Bạch thì thầm vào tai cô, giọng anh rất ầm, mang theo mùi hương nam tính vây quanh. Quân Dao mím chặt môi, cố gắng gượng giữ miếng liêm sỉ cuối cùng. .
“Họ không quan tâm đầu”. Không quan tâm cái đầu anh!
Quân Dao ngọ nguậy, cố gỡ tay anh ra. Nhưng vòng tay của Cố Tư Bạch như chiếc kim sắt, mạnh mẽ giam giữ cô trong lồng ngực ấm nóng của anh.
“Không được động đậy, không là anh phản ứng đó”.
Quân Dao có cảm giác mặt cô nóng đến mức rán được trứng luôn rồi. Cô ngồi im, không dám nhúc nhích động đậy gì nữa, để mặc anh ôm. Nhưng chỉ được một lát, bàn tay không yên phận bắt đầu sờ loạn.
Cô nghiến răng cấu anh một cái thật mạnh, tức giận nói nhỏ. “Anh điên à? Tin em cấu chết anh không?”
“Đau đấy!”.
Cố Tư Bạch rút tay ra, xoa xoa chỗ vừa bị cấu, đúng là còn hằn vết móng tay rất sâu. Quân Dao nhìn thấy “dấu tích” ấy thì cũng hơi mủi lòng, liền nói, “Đau không?”
Dường như chỉ chờ có thế, Cố Tư Bạch bày ra dáng vẻ mếu máo đáng thương, “Đau lắm đó, em nhìn xem, sắp chảy máu đến nơi rồi này”
Quân Dao lườm anh một cái, nhưng vẫn cầm tay anh lên xem xét, rồi xoa xoa chỗ bị cấu. “Không sao đâu, một lát là hết à.”
Cố Tư Bạch nhìn dáng vẻ lo lắng của cô thì thầm đắc ý trong lòng, ôm cô vào. “May quá, VỢ vẫn thương anh.”
“Em có bao giờ không thương anh, nhưng anh phải đứng đắn cho em.”
“Ông xã em là người đứng đắn nhất trên đời rồi đấy.”
Vừa nói anh vừa cúi đầu, đặt môi lên môi cô. Quân Dao hơi đờ người ra, muốn đẩy anh nhưng anh siết cô rất chặt. Môi anh mềm và ấm, dẫn dắt cảm xúc của cô. Cả người Quân Dao chộn rộn cảm xúc khó tả, vừa sợ hãi lại vừa... thích thú. Giống như đang ăn trộm đồ vậy. Đây là lần đầu tiên hai người có những hành động thân mật kiểu này, khi chỉ cách một vách ngăn mỏng manh là Tiểu Hoa và Bạch Tuấn đang ngồi phía trước.
Nụ hôn ngày càng sâu, Quân Dao để mặc anh dẫn dắt, chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn, mê luyến ấy. Mỗi lưỡi cùng hòa quyện, tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình nhân bên nhau.
Một lúc lâu sau, khi cô sắp hít thở không thông rồi Cố Tư Bạch mới buông cô ra, trán anh tì vào trán cô. Nhìn khuôn mặt ửng hồng, đôi môi ướt át, ánh mắt đầy xuân tình của cô, cổ họng Cố Tư Bạch khô khốc, ghé tai cô cắn nhẹ một cái, rồi thì thầm.
“Thật muốn ăn em ngay tại đây” .
Quân Dao hoảng sợ đưa tay bịt miệng anh lại, trừng mắt cảnh cáo. Cố Tư Bạch nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, hôn lên mu bàn tay.
“Anh ích kỉ lắm, không để ai nhìn thấy dáng vẻ mê người của bà xã anh đâu.” Anh lại thì thầm vào tai cô.
Mấy lời này đúng là khiến người ta thẹn chết mà. Quân Dao cắn môi, cúi đầu, không dám nhìn anh. Quả thực nụ hôn ướt át kia khơi gợi cảm xúc trong cô, cũng có chút phản ứng rồi. Nhưng cô là kiểu phụ nữ truyền thống, sao dám thừa nhận mấy chuyện xấu hổ như thế này chứ.
Vì vậy Quân Dao kiên quyết cắn chặt răng, không nói gì cả. Cố Tư Bạch ôm cô dựa vào lòng mình, hôn nhẹ lên tóc cô. Dĩ nhiên ở bên người Con gái mình yêu, dàn ông ai cũng đều nảy sinh ham muốn, nhưng anh chưa bao giờ có ý định ép buộc hay miễn cưỡng cô. Nên ôm cô một chút, hôn có một chút thì có thể, còn những chuyện đi quá giới hạn anh cũng không bao giờ làm.
Cô vợ nhỏ này là trâu châu ngọc bảo anh bảo vệ trong lòng bàn tay, sao có thể để cô phải xấu hổ, khó xử với người khác được.Vậy là cả một đường về Dao Uyển, Cố Tư Bạch chỉ ôm cô, thi thoảng cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô và hôn nhẹ lên tóc cô, ngoài ra
không có hành động quá mức nào khác. Quân Dao cũng biết anh đang cố gắng kìm chế ham muốn của bản thân, vì vậy chỉ im lặng lắng nghe tiếng nhạc văng vẳng trong xe.
Về đến Dao Uyển, Cố Tư Bạch mở chiếc xe lăn để trong cốp xe ra, rồi bế Quân Dao đặt lên đó. Quân Dao ngước nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, ánh nắng ấm áp, mùi cây cối, mùi cỏ dại, cảm nhận hơi thở cuộc sống cuồn cuộn xung quanh mình.
“Thật tuyệt!”.
Cô thì thầm, mới nằm viện có vài ngày mà cô đã thấy bức bối lắm rồi. Người ta nói đại nạn không chết ắt có phúc, không biết sau này có phúc không, nhưng cô chỉ mong có thể lại được sống cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên cạnh Cố Tư Bạch, như vậy là đủ rồi.
“Thiếu phu nhân, hôm nay cô muốn ăn gì, để Tiểu Hoa làm nè”
Được về nhà Quân Dao cảm thấy rất vui, đột nhiên cũng thèm cảm giác bữa cơm mang hương vị gia đình, vì thế nói.
“Vậy phiền cô nấu cho tôi món canh nấm, sườn xào chua ngọt, cá chép om dưa, rau cải luộc, Ừm... cả bánh táo nữa nhé”
Quân Dao liệt kê một loạt những món cô thích. Tiểu Hoa cười tít mắt gật đầu.
“Tôi đi làm ngay đây, lát nữa sẽ có cơm ngon cho thiếu phu nhân”
“Cô nhóc này được việc đó chứ? Tuổi còn nhỏ mà làm được rất nhiều chuyện” Cố Tư Bạch gật gù khen.
“Đúng vậy, em thấy Tiểu Hoa rất giỏi.” Quân Dao thật lòng tán thưởng cô gái này, giỏi giang hơn cô nhiều. Nhưng anh khen cô ấy như vậy không SỢ em ghen à?” Cô lém lỉnh hỏi lại.
Cố Tư Bạch hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô, anh quỳ một chân xuống để ngồi đối diện với cô, mỉm cười. “Anh mong còn không được, em mau ghen đi, thể hiện em yêu anh phát điên đi.”
Cô bật cười trước dáng vẻ này của anh, đưa tay cốc nhẹ lên trán anh. “Trẻ con, mau đưa em vào nhà nào.”
“Vâng, phu nhân” Nói rồi Cố Tư Bạch đẩy xe lăn đưa Quân Dao vào trong.
Nhớ lại ngày đầu tới Dao Uyển này, Cố Tư Bạch ngồi xe lăn, cô đẩy, lúc đó anh còn sợ có nội gián trong Dao Uyển nên rất cẩn thận, phải mấy ngày sau khi điều tra cẩn thận từ trên xuống dưới anh mới yên tâm đi đứng bình thường. Thật không ngờ chỉ vài tháng sau tình thế đã đảo ngược, là anh đẩy xe lăn đưa Quân Dao trở về Dao Uyển. Cuộc đời thật nhiều sự trùng hợp đến kì quặc.
Quân Khải sau khi ra viện thì được Cố Tư Bạch sắp xếp cho một căn nhà hai tầng ở ngoại thành. Mặc dù nói là ngoại thành nhưng cũng chỉ đi xe chừng hai mươi phút là tới, khu vực này cũng khá sầm uất. Chính Quân Khải là người muốn về đây ở, ông ấy sợ sự xô bồ, bon chen ở khu trung tâm, nên nói muốn sống ở khu rìa một chút cho yên tĩnh.
Cố Tư Bạch sợ ông ấy không quen nơi quá ít người nên bảo trợ lý chọn căn nhà này, không quá ồn ào, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, ngay gần đó có chợ, siêu thị, hàng quán, gì cũng có.
Sáng nay ông ấy mang bình nước ra tưới đám cây con mới trồng ở trước sân. Ông ấy cứ nghĩ mình sẽ chinh chiến trên thương trường, gây dựng sự nghiệp đến cuối đời, không ngờ cuộc sống có cú rẽ bất ngờ đến vậy, hất văng ông ấy ra khỏi quỹ đạo tưởng chừng quen thuộc. Bây giờ mặc dù có vợ con đầy đủ, nhưng ông ấy lại sống một mình vò võ ở đây. Một người bận rộn gần cả cuộc đời, đã quen với việc làm luôn chân luôn tay, quen Với những bữa tiệc giao tế lu bu, bây giờ võ võ một thân một mình quả thực vô cùng cô đơn.Nhìn những gia đình hàng xóm quây quần bên nhau, có đầy đủ thành viên, mà ít nhất cũng có hai người, có người trò chuyện, nói cười, thậm chí là cãi nhau cùng cũng bớt cô quạnh.
Bây giờ ông ấy thực sự thấm thía cái gọi là sự cô đơn của tuổi già rồi. Không một dấu hiệu, không một sự báo trước, đột ngột bị đẩy vào tình thế này khiến ông ấy mất mấy ngày suy nghĩ không thông, chẳng buồn ăn uống gì.
Rồi đột nhiên sáng hôm qua, có tiếng chuông cổng, Quân Khải mệt mỏi chậm chạp đi xuống, đã mấy ngày hầu như không ăn gì, chỉ uống chút sữa khiến cơ thể ông ấy yếu hẳn đi. Ngoài cổng là một người phụ nữ chừng ngoài năm mươi, dáng người mập mạp, khuôn mặt phúc hậu.
“Chào bác, bác mới chuyển về khu này ạ? Em nhà đối diện, hôm nay nấu nồi chè, mang qua mời bác một ít lấy thảo”.
Nói rồi người phụ nữ đưa chiếc cốc qua, Quân Khải đón lấy.
“Bác rảnh thì qua nhà em chơi nhé. Ông nhà em cũng về hưu rồi, rảnh lắm, bác qua uống nước chè, chơi cờ với ông ấy”
“Vâng, cảm ơn cô”
“Thế em về nhé, khi nào rảnh bác nhớ qua chơi đấy”
Người phụ nữ trở về, dáng vẻ niềm nở, vui vẻ ấy khiến Quân Khải đột nhiên cảm thấy có sức
sống hơn, cũng lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm hàng xóm láng giềng. Thời trẻ bận túi bụi gây dựng sự nghiệp, đi sớm về khuya, đến cả vợ con còn chẳng nói chuyện được mấy câu, sau này có tiền thì chuyển vào biệt thự ở, xung quanh cũng đều là biệt thự của người giàu, đầu ai để ý đến ai. Bây giờ sống ở đây, ông mới hiểu tình cảm hàng xóm láng giềng trân quý thế nào.
Quân Khải bưng cốc chè vào nhà, chậm rãi ăn từng thìa, từng thìa. Ông không nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa ăn mấy món ăn vặt dân dã như thế này nữa. Khuôn mặt già nua của ông ấy nhăn lại, ăn đồ ngọt mà sao thấy mặn đắng tâm can.
Ông ấy buông chiếc thìa, bưng mặt khóc nức nở như một đứa trẻ. Nhưng khóc xong rồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn, không còn u ám, nặng nề như trước nữa. Ăn được một chút, cơ thể cũng khỏe khoắn hơn, ông ấy bắt đầu ngồi tính suy nghĩ cho tương lai.
Sau khi suy nghĩ xong, ông ấy đi ra chợ, mua một ít cây hoa và hạt giống rau về trồng trong sân, mua cả một con cún con về để nuôi, như vậy vừa có việc để làm cho bận rộn chân tay, mà cũng vui cửa vui nhà.
Con cún con màu đen tuyền, hai mắt như hai viên kim cương sáng lấp lánh, lúc đầu nó còn e dè, sợ sệt, nhưng chỉ vài tiếng sau nó đã quấn quýt
bên chân Quân Khải, ông ấy đi một bước là chú chó nhỏ theo một bước.
Xù, tránh ra nào, cẩn thận kẻo ướt” Quân Khải tặc tặc lưỡi, gọi con cún con.
Xù là tên của con cún nhỏ đen tuyền Quân Khải mới mua về, nó lập tức chạy lon ton ra chỗ khác, vô cùng vui vẻ. Nuôi một con cún cũng như nuôi đứa trẻ, hồn nhiên, nghịch ngợm và luôn vui vẻ, cũng giúp Quân Khải cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Tưới xong cho đám cây con, ông ấy ôm lấy Xù, ngồi trước hiên nhà, phía trước mặt là chiếc bàn nhỏ pha trà, có đặt một ít bánh. Quân Khải với tay, bóc một chiếc bánh, cẩn thận bẻ từng miếng nhỏ cho Xù. Con cún nhỏ thấy thế thì vô cùng vui mừng, cái đuôi nhỏ lập tức vẫy loạn lên, dụi dụi chiếc mõm bé xíu vào lòng bàn tay Quân Khải ăn từng miếng bánh.
“Alô.” Quân Khải bắt máy.
“Alô, ông... đang làm gì đó?” Đầu dây bên kia Trương Như Ngọc hơi ngập ngừng.
“Không làm gì cả.” Quân Khải chậm rãi trả lời, “Bà tìm tôi có việc gì thế?”.
Trương Như Ngọc do dự vài giây, rồi cuối cùng cũng nói, “Ông chưa biết gì à? Cố Tư Bạch kiện tôi và Tú Anh ra tòa rồi, bên tòa án mới gửi giấy đến”.
Quân Khải biết ngay, nếu không có việc chắc chắn Trương Như Ngọc không nhớ đến người chồng như ông ấy.
“Cậu ấy kiện bà tội phỉ báng à?”
“Không, nếu chỉ có thế thì đã đơn giản, hình như cậu ta tra được ra chuyện vụ tai nạn năm xưa rồi.”
“Cái gì?” Quân Khải giật mình, suýt làm rơi điện thoại trong tay. “Bây giờ mối quan hệ của ông và Quân Dao tốt như thế, hay ông thử nói với nó xem. Nếu chuyện này bị lôi ra, không chỉ tôi chết, mà ông cũng chết” .
“Tôi biết rồi.” Nói rồi Quân Khải cúp máy, ngồi
VE
sụp xuống đất, một tay đưa lên giữ chặt trái tim đang nảy lên từng nhịp, máu huyết dường như cũng xộc lên não, khiến đầu óc choáng váng.
Mất một lúc lâu sau huyết áp mới ổn định lại một chút, Quân Khải từ từ đứng dậy, ngồi xuống ghế. Đã ba năm rưỡi rồi, nhưng những chuyện ấy như mới xảy ra ngày hôm qua, làm sao Quân Khải có thể quên được.
Qủa báo, cuối cùng quả báo cũng đến rồi! Làm việc ác tất gặp báo ứng.
Quân Khải run rẩy nhìn chiếc điện thoại trong tay, nhớ lại tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ, cảm thấy bản thân thật khốn nạn, tại sao ông ta lại răm rắp tin lời Trương Như Ngọc, đối xử với Quân Dao như thế cơ chứ?
Ông ta có lỗi với Quân Dao, có lỗi với mẹ cô.
Ông ta sống trên đời này hỏi có ích gì khi mà lại chính tay làm hại con gái ruột của mình, đẩy con gái mình sống ba năm trong tù ngục, sống không bằng chết. Rồi khi cứu ra lại đẩy cô đi gả thay, gả cho người đàn ông thực vật. May mắn Quân Dao phúc lớn mạng lớn nên mới gặp được Cố Tư Bạch.
Ông trời có mắt! Đúng là ông trời có mắt mà!
Quân Khải ngước nhìn lên, nước mắt giàn giụa khuôn mặt già nua.
Ông ta sát phạt trên thương trường, đạp lên đầu người khác để tiến lên, chưa từng nghĩ có ngày sẽ hối hận.
Ông ta sống trong nhà, tin rằng Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh mới thực sự là gia đình của mình, cần được bảo vệ, mà quên đi Quân Dao cũng là máu mủ ruột thịt của ông ta, lấy Quân Dao ra làm vật thí thân hết lần này đến lần khác.
Nếu Quân Dao biết sự khốn nạn của ông ta, thì cô có tha thứ cho ông ta không?
Ông ta làm người quá thất bại rồi.
Ông ta mắt mù, không nhìn được đúng sai phải trái, răm rắp nghe theo lời Trương Như Ngọc, đây là quả báo với ông ta.
Quân Khải ôm ngực, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt già nua, mặt ông ta tái nhợt đi, đôi mắt cũng mờ dần, không còn linh lợi như trước nữa.
“Dao Dao, cha xin lỗi, là cha có lỗi với con, trăm ngàn lần có lỗi với con và mẹ con, cha không mong con tha thứ, chỉ mong có thể trả bớt nghiệp báo mà mình gây ra!”.
Quân Khải run rẩy đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa sạch mặt, rồi vẫy con chó con lại, xoa xoa đầu nó.
“Xù ngoan lắm.”