Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79-83
Ông ấy muốn có không gian riêng để suy nghĩ, cũng bởi lẽ nhìn thấy Quân Dao ông ấy cảm thấy vô cùng hổ thẹn với những việc bản thân từng làm với Quân Dao.
Cố Tư Bạch liền dẫn Quân Dao rời khỏi phòng bệnh, hai người đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Đi một lúc lâu, Cố Tư Bạch hỏi, “Sắp tới em có dự định gì chưa?”
Cô cúi đầu, chậm rãi bước đi, một lúc sau mới trả lời. “Em cũng không biết nữa, có lẽ cha và Trương Như Ngọc khó chung sống trong tình hình này”
Mặc dù Quân Khải đã nói lời xin lỗi, nhưng những vướng mắc trong lòng suốt hai mươi mấy năm đầu thể dễ dàng tháo gỡ trong một sớm một chiều. Có lẽ Quân Khải và Trương Như Ngọc, Quân Tú Anh khó lòng sống vui vẻ trong căn nhà nhỏ với kiểu tiêu tiền của bọn họ. Nhưng Dao Uyển là thế giới riêng của cô và Cố Tư Bạch, thú. thực cô cũng không muốn có người khác xen vào. Mà Quấn Khải chắc gì đã thoải mái kia chứ.
“Anh nghĩ thế này, em cứ suy nghĩ thứ xem nhé. Anh có hai phương án, một là em đón ông ấy về căn nhà cũ đang chuẩn bị xây dựng, cũng coi như bù đắp lại phần nào quá khứ. Còn nếu em không muốn, anh sẽ mua một căn nhà khác, để ông ấy sống yên ổn quãng đời còn lại.”
Quân Dao mím môi, cô nhớ căn nhà cũ kia, là nơi cả gia đình cô từng có những tháng ngày êm ấm ngắn ngủi, người phản bội liệu có xứng đáng không?
“Em cần suy nghĩ thêm đã.”
“Ừm, chuyện này không gấp, em cứ từ từ nghĩ, anh đều ủng hộ em.”
Quân Dao ngẩng đầu nhìn Cố Tư Bạch, mỉm cười, “Tư Bạch, em thực sự cảm ơn ông trời đã cho kiếp này gặp được anh.”
“Vậy vợ đừng có suốt ngày bắt chồng ăn chay nữa.” Cố Tư Bạch cúi người, thì thầm vào tai cô khiến Quân Dao đỏ mặt, xấu hổ đẩy anh ra.
Cố Tư Bạch lồng các ngón tay vào tay cô, hai người cùng đi dạo trong bệnh viện. Đang đi, vô tình Quân Dao và phải một người đàn ông đi ngược chiều, anh ta cúi đầu ra dấu xin lỗi, sau đó vội vã rời đi, Quân Dao hoàn toàn không bận tâm, nhưng Cố Tư Bạch thì nhìn theo người đó, lông mày anh hơi nhíu lại, cảm giác người đàn ông kia có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra nồi.
“Tư Bạch, hôm nay mát trời mình đi ăn lẩu đi, ăn lẩu cay, nhất định sẽ rất tuyệt”.
“Được.” Cố Tư Bạch chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu gì của cô.
Khoảng nửa tiếng sau, hai người đã có mặt tại một quán lẩu cay rất nổi tiếng. Cố Tư Bạch đặt phòng riêng, có máy lạnh, ngồi máy lạnh mát rượi ăn lẩu cay thì còn gì bằng.
Quân Dao và xuýt xoa vừa luôn tay nhúng rau, nhúng thịt, vừa gắp cho Cố Tư Bạch vừa gắp cho mình.
“Anh có bị đau dạ dày không?” “Không, sức khỏe chồng em tốt lắm”
Sao câu nói hết sức bình thường mà Quân Dao lại có cảm giác mờ ám thế nào đó nhỉ? Là tại cô nghĩ quá nhiều hay tại người nào đó thường xuyên đùa bỡn cô.
“Dao Dao, em thích con trai hay con gái”
Quân Dao vừa bỏ miếng thịt bò nóng hổi vào miệng thì nghe thấy câu này làm cô suýt sặc, mặt đỏ bừng lên. Cô vội vàng uống một ngụm trà lớn, sau đó vỗ vỗ ngực rồi hỏi.
“Anh... anh nói gì cơ?”“Anh thấy tháng này em đã chậm mấy ngày rồi, có khi nào chúng ta sắp được lên chức không?”
Vừa rồi vì ăn cay mà mặt cô ửng hồng, bây giờ thì đỏ bừng như trái cà chua rồi. Mặc dù hai người
trong phòng riêng không có ai xung quanh nhưng Quân Dao vẫn vô cùng xấu hổ, cái gì mà lôi cả chuyện kinh nguyệt ra bàn luận thế này. Cô cúi đầu, vờ như không nghe thấy, cắm cúi ăn lẩu cay.
“Dao Dao, em không thích à? Ừm... nếu không thích thì thôi, anh không miễn cưỡng em đâu. Chỉ cần em không muốn thì thôi, chúng mình hai người sống với nhau hạnh phúc cả đời là đủ rồi.”
“Cố - Tư – Bạch! Anh có thôi ngay không hả?”
Quân Dao đập đũa xuống bàn, hét lớn. Người nào đó ngẩn tò te nhìn vợ nhỏ của mình đang bừng bừng lửa giận, sau đó gãi gãi đầu bối rối.
“Hì hì, chuyện này cặp đôi nào chẳng bàn luận.”
Cô lườm anh cháy mặt, “Bộ anh bàn luận với những cô gái nào rồi mà biết hay vậy hả?”
Cố Tư Bạch bày ra vẻ tủi thân, khẽ bĩu môi, “Chưa ăn thịt lợn cũng thấy lợn chạy qua, có gì
đầu mà không biết.”
Đúng là hết thuốc chữa mà.
Quân Dao xua xua tay, không muốn tranh luận với anh, cô không đấu khẩu lại anh mà.
Điện thoại Cố Tư Bạch đột nhiên rung lên báo tin nhắn tới, anh cúi đầu, nhìn điện thoại một lúc, ánh mắt vừa rồi còn vui vẻ, thoải mái, bây giờ chợt âm trầm, nghiền ngẫm.
Sau một lát nhìn điện thoại, anh úp điện thoại xuống, gắp cho cô một miếng nấm, “Dao Dao, ăn thêm đi em.”
“Có chuyện gì ạ?” Quân Dao nhạy cảm nhận ra có chuyện gì đó.
Cố Tư Bạch mỉm cười, lắc đầu, “Chút chuyện Vớ vẩn thôi, em mau ăn đi.”
Nhưng hai người vừa ăn được vài phút, điện thoại lại rung lên, anh trực tiếp để chế độ im lặng, Quân Dao liếc nhìn thì lo lắng hỏi.
“Có chuyện gì anh mau nghe máy đi, em không sao đâu.”
“Không có gì thật mà”.
Quân Dao dừng đũa, xịch người ngồi gần anh hơn, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, “Tư Bạch, anh còn coi em là người ngoài hay sao mà như thế? Nếu có việc anh mau đi giải quyết đi, đừng bận tâm em, em tự đón taxi về cùng được, không sao đâu.”
Tư Bạch hơi nhíu mày, thoáng do dự một chút rồi gật đầu.
“Vậy em chịu khó tự về nhé, em cứ ngồi đây ăn đi, anh gọi tài xế qua đón, khi nào em ăn xong thì gọi chú Tứ, chú ấy chở em về” .
“Vâng, em sẽ ăn no rồi gọi chú Tứ, anh cứ yên tâm đi đi.”
Cố Tư Bạch kéo Quân Dao lại gần, hôn lên trán cô.
“Ngoan.”
Sau đó anh đứng dậy, rời đi. Quân Dao biết Cố Tư Bạch tựa như rồng như hổ, làm sao có thể sống cả đời quẩn quanh trong Dao Uyển, không chút sự nghiệp. Cô hiểu và luôn ủng hộ anh, cũng rất trân trọng quãng thời gian yên bình anh dành riêng cho cô. Nhưng cô cũng không muốn bản thân trở thành vật ngáng đường của anh.Quân Dao chống đũa nhìn nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, lẩu ở đây rất ngon, có lẽ anh ấy vẫn chưa no, chắc là phải gọi một ít đồ ăn về, khi anh ấy trở về có thể cùng nhau ăn tiếp.
Cô tủm tỉm cười, ăn thêm vài miếng rồi dừng đũa, lấy điện thoại ra nghịch, đợi chú lái xe đến đón.
Chừng mười lăm phút sau chú Tứ cũng đến nơi, Quân Dao liền thanh toán rồi xách một phần lẩu mang về. Cô dự định sẽ đợi buổi tối hai người cùng ăn lẩu, nhất định sẽ rất tuyệt.Về phía Quân Khải, Cố Tư Bạch cũng đã thuê hộ lí chăm sóc cẩn thận, cô biết ông ấy đang phải trải qua cú sốc rất lớn, ông ấy cần thời gian để bình tĩnh lại. Cô cũng cần thời gian để suy nghĩ về những chuyện đã qua, để tự chữa lành những tổn thương cô phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua.
Chú Tứ ngồi ghế lái, im lặng lái xe, trong xe chỉ văng vẳng tiếng nhạc nhẹ nhàng, Quân Dao ngồi đằng sau, ánh mắt lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa SỔ.
Đột nhiên, xe đụng mạnh vào thứ gì đó, khiến Quân Dao theo quán tính ngã đập về đằng trước, may có dây an toàn giữ cô lại. Cô choáng váng, ngẩng đầu nhìn. Chú Tứ hoảng hốt với tay xuống nhưng một họng súng đen ngòm đã đặt lên đầu chú Tứ.
Đồng thời mấy người đàn ông đập vỡ kính xe, kéo Quân Dao ra. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sức cô sao có thể so được với sức của mấy người đàn ông, bọn họ dễ dàng xách cô như xách một con gà, quẳng vào chiếc xe tải đỗ cách đó vài mét, rồi mấy tên cùng nhảy vào, cánh cửa đóng sầm lại. Quân Dao còn chưa kịp định thần xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì đã bị vứt vào góc thùng xe, chiếc xe ầm ầm chạy đi.
Tất cả mọi chuyện diễn ra vỏn vẹn chưa đầy một phút, cô không biết đám người này là ai, tại sao lại bắt cô, cũng không biết tình hình chú Tứ ra sao. Quân Dao hốt hoảng lùi lại, lùi sát vào vách thùng xe. Cô nhìn bọn họ, ánh mắt cảnh giác và sợ hãi.
“Mấy người là ai? Tại sao lại bắt tôi?”.
Những chuyện bắt cóc trắng trợn như thế này cô cứ tưởng chỉ có trong phim, trong truyện, thật không thể tưởng tượng nối có ngày lại rơi lên người có một cách bất ngờ như thế này.
“Ha ha, em gái này nhìn cũng xinh đấy chứ?” Một tên trong số đó nhìn Quân Dao, yết hầu dao động lên xuống.
Trái tim Quân Dao như bị rơi xuống đáy vực, cô hít một ngụm khí lạnh để bản thân bình tĩnh hơn.
“Các người muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa.” Mấy tên đó cười khẩy, huýt sáo.
Con đường này có lẽ là đường rừng, cực kì xóc nảy, xe xóc lên xóc xuống khiến đám người kia không thể giương oai giễu võ đứng thẳng lưng được nữa, chỉ có thể ngồi xuống, đối diện với Quân Dao.
“Tôi với mấy người không thì không oán, tại sao lại bắt tôi? Ai sai các người?” .
Quân Dao cố tình nói lớn, trong lòng thầm cầu nguyện máy đã được kết nối. Thực sự cố không dám chắc, chỉ cầu may, cũng mong có thể câu giờ, phân tán sự chú ý của bọn chúng.
“Đại ca, liệu chúng ta có thể...” Một tên mặt sẹo quay ra nói với tên cầm đầu, ánh mắt đầy thèm khát.
“Có thể cái đầu mày” Tên đầu trọc là kẻ cầm đầu đám lưu manh này vỗ đầu tên mặt sẹo một cái. Canh chừng cho cẩn thận, đến lục soát xem nó có đồ gì không?
Tên mặt sẹo bị đập vào đầu thì nhăn nhó, một tay xoa xoa đầu, lảo đảo đứng dậy.
“Đừng có qua đây, tôi nói rồi, các người bắt cóc tôi là vì tiền đúng không? Tôi trả gấp đôi, không, gấp ba, thả tôi ra đi!”
Tên mặt sẹo quay đầu nhìn đại ca, ý dò hỏi.
“Tôi đảm bảo sẽ trả gấp ba số tiền đó, xin các anh thả tôi ra đi” Quân Dao run rẩy nói. Cô biết bọn chúng đang có chút dao động, như này cô có Cơ hội thoát, nếu không cũng tranh thủ được thêm thời gian. “Tôi đảm bảo sẽ không báo cảnh sát. Chỉ cần các anh thả tôi ra, các anh vừa có tiền vừa an toàn, vụ làm ăn này có lợi cho các anh nhiều lắm” Cô ra sức thuyết phục.
“Đại ca, em thấy nó nói cũng có lí” Tên đầu định ngồi bên cạnh tên đầu trọc, gãi gãi cằm, nói.
“Không được, chúng mày theo tao lâu như thế rồi mà còn ngu thế à? Người sai bắt cô ta không đơn giản đầu, nếu hắn ta biết chúng ta qua mặt thì không còn đường sống đâu.”
“Vâng, đại ca”
“Chúng ta có thể thương lượng mà.” Quân Dao vẫn cố gắng.
“Mày mau lên soát người nó đi, sắp đến nơi rồi đấy. Con nhỏ này lải nhải lắm lời quá.” Tên đầu trọc mất kiên nhẫn xua xua tay.
Tên mặt sẹo liền tiến lên, chỉ vài bước đã đến sát Quân Dao. Cô có người lại.
“Không được động vào tôi. Thả tôi ra, các anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa.”
Tên mặt sẹo dùng một cánh tay lực lưỡng tím lấy vai Quần Dao, kéo cô lên. Bả vai cô đau đớn.
như bị bóp nát, nhưng cố gắng nghiến răng chịu đầu, cô giãy giụa.
“Bao nhiêu tiền cũng được, thả tôi ra, thả tôi ra đi mà!” .
Tên mặt sẹo mặt không chút đổi sắc, bắt đầu dùng bàn tay to đùng, thô ráp lần khắp người Quân Dao, hắn ta nhân tiện sờ mó người cô. Bàn tay thô tục chạm đến đầu Quân Dao đều cảm thấy rùng mình đến đó. Cô dùng hết sức bình sinh đạp một cái vào giữa hai chân hắn. Nhưng tên mặt sẹo nhanh hơn, hắn tránh được qua một bên, cú đạp chỉ vào chân hắn.
Nói xong, tên mặt sẹo một lần nữa xách cô lên, sờ mó lung tung vài cái, đột nhiên hắn móc được chiếc điện thoại trong tay cô, lôi ra, nhìn thấy chiếc điện thoại đang mở, hắn lập tức nổi điên, ném thẳng điện thoại vào thùng xe.
“Ầm” một tiếng vang lên, chiếc điện thoại văng
lại, tắt ngúm. Quân Dao nhìn chiếc điện thoại nằm giữa thùng xe, cảm giác càng ngày càng sợ hãi.
“Con đĩ này, mày dám gọi người à? Dám gọi người à?”
Mỗi một câu là một cú đá xuống người Quân Dao. Cô có người, hai tay ôm đầu, nghiến chặt răng chịu những cú đấm đá như trời giáng. Cơn đau thấu trời khiến cô như không thở nổi.
“Được rồi, đánh nữa nó chết thì không lấy được tiền đầu, còn được ăn kẹo đồng đấy”
Một lúc lâu sau tên đầu trọc thấy Quần Dao đã nằm im thì lên tiếng. Tên mặt sẹo dùng tay kéo gáy cô lên, chỉ thấy Quân Dao khóe môi còn vệt máu, cả người không chút sức sống. Cô từng ở tù, từng bị đánh đập, hành hạ suốt ba năm, nhưng đó đều là phụ nữ, còn đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông đánh đập tàn bạo như vậy. Cả người cô đau đến mức hít thở cũng đau, khẽ nhúc nhích cả người như muốn vỡ vụn.
“Mày còn dám giở trò thì liệu hồn đấy”Tên mặt sẹo hằn học đe dọa.
Chiếc xe đi chầm chậm rồi dừng lại. Bốn tên đàn ông lôi Quân Dao xuống xe, cô đau đớn đến mức đứng không vững, nghiêng nghiêng ngả ngả đi xuống xe.
Trước mặt cô là khu rừng rậm rạp, có một căn nhà dựng tạm bợ ở đó.
“Đưa cô ta vào.”
Mấy tên đàn ông kéo Quân Dao vào căn nhà gỗ tạm bợ. Bọn chúng trói chặt hai tay hai chân cô rồi quăng vào một góc.
Tên đầu trọc rút điện thoại, ấn số.
“Alô, Hoắc tổng, hàng đã đến nơi, anh cho người qua nhận đi nhé”.
“Biết rồi” Đầu bên kia chỉ lạnh lùng vang lên hai chữ sau đó cúp máy.
Tên đầu trọc rút bao thuốc ra, tên mặt sẹo lập tức nhanh nhẹn bật lửa. Tên cầm đầu vừa phì phèo điếu thuốc vừa nhìn Quân Dao.
“Chắc lát nữa người bên kia sẽ đến đón người, tối nay anh dẫn mấy chú đi quán bar Thiên sắc, thế nào?”
Thiên sắc là quán bar mại dâm trá hình, ở đây tụ tập đủ loại thành phần cặn bã, đồi trụy. Mấy tên kia nghe thấy thế lập tức rú lên sung sướng, còn huýt sáo ầm ĩ.
Cố Tư Bạch liền dẫn Quân Dao rời khỏi phòng bệnh, hai người đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Đi một lúc lâu, Cố Tư Bạch hỏi, “Sắp tới em có dự định gì chưa?”
Cô cúi đầu, chậm rãi bước đi, một lúc sau mới trả lời. “Em cũng không biết nữa, có lẽ cha và Trương Như Ngọc khó chung sống trong tình hình này”
Mặc dù Quân Khải đã nói lời xin lỗi, nhưng những vướng mắc trong lòng suốt hai mươi mấy năm đầu thể dễ dàng tháo gỡ trong một sớm một chiều. Có lẽ Quân Khải và Trương Như Ngọc, Quân Tú Anh khó lòng sống vui vẻ trong căn nhà nhỏ với kiểu tiêu tiền của bọn họ. Nhưng Dao Uyển là thế giới riêng của cô và Cố Tư Bạch, thú. thực cô cũng không muốn có người khác xen vào. Mà Quấn Khải chắc gì đã thoải mái kia chứ.
“Anh nghĩ thế này, em cứ suy nghĩ thứ xem nhé. Anh có hai phương án, một là em đón ông ấy về căn nhà cũ đang chuẩn bị xây dựng, cũng coi như bù đắp lại phần nào quá khứ. Còn nếu em không muốn, anh sẽ mua một căn nhà khác, để ông ấy sống yên ổn quãng đời còn lại.”
Quân Dao mím môi, cô nhớ căn nhà cũ kia, là nơi cả gia đình cô từng có những tháng ngày êm ấm ngắn ngủi, người phản bội liệu có xứng đáng không?
“Em cần suy nghĩ thêm đã.”
“Ừm, chuyện này không gấp, em cứ từ từ nghĩ, anh đều ủng hộ em.”
Quân Dao ngẩng đầu nhìn Cố Tư Bạch, mỉm cười, “Tư Bạch, em thực sự cảm ơn ông trời đã cho kiếp này gặp được anh.”
“Vậy vợ đừng có suốt ngày bắt chồng ăn chay nữa.” Cố Tư Bạch cúi người, thì thầm vào tai cô khiến Quân Dao đỏ mặt, xấu hổ đẩy anh ra.
Cố Tư Bạch lồng các ngón tay vào tay cô, hai người cùng đi dạo trong bệnh viện. Đang đi, vô tình Quân Dao và phải một người đàn ông đi ngược chiều, anh ta cúi đầu ra dấu xin lỗi, sau đó vội vã rời đi, Quân Dao hoàn toàn không bận tâm, nhưng Cố Tư Bạch thì nhìn theo người đó, lông mày anh hơi nhíu lại, cảm giác người đàn ông kia có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra nồi.
“Tư Bạch, hôm nay mát trời mình đi ăn lẩu đi, ăn lẩu cay, nhất định sẽ rất tuyệt”.
“Được.” Cố Tư Bạch chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu gì của cô.
Khoảng nửa tiếng sau, hai người đã có mặt tại một quán lẩu cay rất nổi tiếng. Cố Tư Bạch đặt phòng riêng, có máy lạnh, ngồi máy lạnh mát rượi ăn lẩu cay thì còn gì bằng.
Quân Dao và xuýt xoa vừa luôn tay nhúng rau, nhúng thịt, vừa gắp cho Cố Tư Bạch vừa gắp cho mình.
“Anh có bị đau dạ dày không?” “Không, sức khỏe chồng em tốt lắm”
Sao câu nói hết sức bình thường mà Quân Dao lại có cảm giác mờ ám thế nào đó nhỉ? Là tại cô nghĩ quá nhiều hay tại người nào đó thường xuyên đùa bỡn cô.
“Dao Dao, em thích con trai hay con gái”
Quân Dao vừa bỏ miếng thịt bò nóng hổi vào miệng thì nghe thấy câu này làm cô suýt sặc, mặt đỏ bừng lên. Cô vội vàng uống một ngụm trà lớn, sau đó vỗ vỗ ngực rồi hỏi.
“Anh... anh nói gì cơ?”“Anh thấy tháng này em đã chậm mấy ngày rồi, có khi nào chúng ta sắp được lên chức không?”
Vừa rồi vì ăn cay mà mặt cô ửng hồng, bây giờ thì đỏ bừng như trái cà chua rồi. Mặc dù hai người
trong phòng riêng không có ai xung quanh nhưng Quân Dao vẫn vô cùng xấu hổ, cái gì mà lôi cả chuyện kinh nguyệt ra bàn luận thế này. Cô cúi đầu, vờ như không nghe thấy, cắm cúi ăn lẩu cay.
“Dao Dao, em không thích à? Ừm... nếu không thích thì thôi, anh không miễn cưỡng em đâu. Chỉ cần em không muốn thì thôi, chúng mình hai người sống với nhau hạnh phúc cả đời là đủ rồi.”
“Cố - Tư – Bạch! Anh có thôi ngay không hả?”
Quân Dao đập đũa xuống bàn, hét lớn. Người nào đó ngẩn tò te nhìn vợ nhỏ của mình đang bừng bừng lửa giận, sau đó gãi gãi đầu bối rối.
“Hì hì, chuyện này cặp đôi nào chẳng bàn luận.”
Cô lườm anh cháy mặt, “Bộ anh bàn luận với những cô gái nào rồi mà biết hay vậy hả?”
Cố Tư Bạch bày ra vẻ tủi thân, khẽ bĩu môi, “Chưa ăn thịt lợn cũng thấy lợn chạy qua, có gì
đầu mà không biết.”
Đúng là hết thuốc chữa mà.
Quân Dao xua xua tay, không muốn tranh luận với anh, cô không đấu khẩu lại anh mà.
Điện thoại Cố Tư Bạch đột nhiên rung lên báo tin nhắn tới, anh cúi đầu, nhìn điện thoại một lúc, ánh mắt vừa rồi còn vui vẻ, thoải mái, bây giờ chợt âm trầm, nghiền ngẫm.
Sau một lát nhìn điện thoại, anh úp điện thoại xuống, gắp cho cô một miếng nấm, “Dao Dao, ăn thêm đi em.”
“Có chuyện gì ạ?” Quân Dao nhạy cảm nhận ra có chuyện gì đó.
Cố Tư Bạch mỉm cười, lắc đầu, “Chút chuyện Vớ vẩn thôi, em mau ăn đi.”
Nhưng hai người vừa ăn được vài phút, điện thoại lại rung lên, anh trực tiếp để chế độ im lặng, Quân Dao liếc nhìn thì lo lắng hỏi.
“Có chuyện gì anh mau nghe máy đi, em không sao đâu.”
“Không có gì thật mà”.
Quân Dao dừng đũa, xịch người ngồi gần anh hơn, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, “Tư Bạch, anh còn coi em là người ngoài hay sao mà như thế? Nếu có việc anh mau đi giải quyết đi, đừng bận tâm em, em tự đón taxi về cùng được, không sao đâu.”
Tư Bạch hơi nhíu mày, thoáng do dự một chút rồi gật đầu.
“Vậy em chịu khó tự về nhé, em cứ ngồi đây ăn đi, anh gọi tài xế qua đón, khi nào em ăn xong thì gọi chú Tứ, chú ấy chở em về” .
“Vâng, em sẽ ăn no rồi gọi chú Tứ, anh cứ yên tâm đi đi.”
Cố Tư Bạch kéo Quân Dao lại gần, hôn lên trán cô.
“Ngoan.”
Sau đó anh đứng dậy, rời đi. Quân Dao biết Cố Tư Bạch tựa như rồng như hổ, làm sao có thể sống cả đời quẩn quanh trong Dao Uyển, không chút sự nghiệp. Cô hiểu và luôn ủng hộ anh, cũng rất trân trọng quãng thời gian yên bình anh dành riêng cho cô. Nhưng cô cũng không muốn bản thân trở thành vật ngáng đường của anh.Quân Dao chống đũa nhìn nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, lẩu ở đây rất ngon, có lẽ anh ấy vẫn chưa no, chắc là phải gọi một ít đồ ăn về, khi anh ấy trở về có thể cùng nhau ăn tiếp.
Cô tủm tỉm cười, ăn thêm vài miếng rồi dừng đũa, lấy điện thoại ra nghịch, đợi chú lái xe đến đón.
Chừng mười lăm phút sau chú Tứ cũng đến nơi, Quân Dao liền thanh toán rồi xách một phần lẩu mang về. Cô dự định sẽ đợi buổi tối hai người cùng ăn lẩu, nhất định sẽ rất tuyệt.Về phía Quân Khải, Cố Tư Bạch cũng đã thuê hộ lí chăm sóc cẩn thận, cô biết ông ấy đang phải trải qua cú sốc rất lớn, ông ấy cần thời gian để bình tĩnh lại. Cô cũng cần thời gian để suy nghĩ về những chuyện đã qua, để tự chữa lành những tổn thương cô phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua.
Chú Tứ ngồi ghế lái, im lặng lái xe, trong xe chỉ văng vẳng tiếng nhạc nhẹ nhàng, Quân Dao ngồi đằng sau, ánh mắt lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa SỔ.
Đột nhiên, xe đụng mạnh vào thứ gì đó, khiến Quân Dao theo quán tính ngã đập về đằng trước, may có dây an toàn giữ cô lại. Cô choáng váng, ngẩng đầu nhìn. Chú Tứ hoảng hốt với tay xuống nhưng một họng súng đen ngòm đã đặt lên đầu chú Tứ.
Đồng thời mấy người đàn ông đập vỡ kính xe, kéo Quân Dao ra. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sức cô sao có thể so được với sức của mấy người đàn ông, bọn họ dễ dàng xách cô như xách một con gà, quẳng vào chiếc xe tải đỗ cách đó vài mét, rồi mấy tên cùng nhảy vào, cánh cửa đóng sầm lại. Quân Dao còn chưa kịp định thần xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì đã bị vứt vào góc thùng xe, chiếc xe ầm ầm chạy đi.
Tất cả mọi chuyện diễn ra vỏn vẹn chưa đầy một phút, cô không biết đám người này là ai, tại sao lại bắt cô, cũng không biết tình hình chú Tứ ra sao. Quân Dao hốt hoảng lùi lại, lùi sát vào vách thùng xe. Cô nhìn bọn họ, ánh mắt cảnh giác và sợ hãi.
“Mấy người là ai? Tại sao lại bắt tôi?”.
Những chuyện bắt cóc trắng trợn như thế này cô cứ tưởng chỉ có trong phim, trong truyện, thật không thể tưởng tượng nối có ngày lại rơi lên người có một cách bất ngờ như thế này.
“Ha ha, em gái này nhìn cũng xinh đấy chứ?” Một tên trong số đó nhìn Quân Dao, yết hầu dao động lên xuống.
Trái tim Quân Dao như bị rơi xuống đáy vực, cô hít một ngụm khí lạnh để bản thân bình tĩnh hơn.
“Các người muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa.” Mấy tên đó cười khẩy, huýt sáo.
Con đường này có lẽ là đường rừng, cực kì xóc nảy, xe xóc lên xóc xuống khiến đám người kia không thể giương oai giễu võ đứng thẳng lưng được nữa, chỉ có thể ngồi xuống, đối diện với Quân Dao.
“Tôi với mấy người không thì không oán, tại sao lại bắt tôi? Ai sai các người?” .
Quân Dao cố tình nói lớn, trong lòng thầm cầu nguyện máy đã được kết nối. Thực sự cố không dám chắc, chỉ cầu may, cũng mong có thể câu giờ, phân tán sự chú ý của bọn chúng.
“Đại ca, liệu chúng ta có thể...” Một tên mặt sẹo quay ra nói với tên cầm đầu, ánh mắt đầy thèm khát.
“Có thể cái đầu mày” Tên đầu trọc là kẻ cầm đầu đám lưu manh này vỗ đầu tên mặt sẹo một cái. Canh chừng cho cẩn thận, đến lục soát xem nó có đồ gì không?
Tên mặt sẹo bị đập vào đầu thì nhăn nhó, một tay xoa xoa đầu, lảo đảo đứng dậy.
“Đừng có qua đây, tôi nói rồi, các người bắt cóc tôi là vì tiền đúng không? Tôi trả gấp đôi, không, gấp ba, thả tôi ra đi!”
Tên mặt sẹo quay đầu nhìn đại ca, ý dò hỏi.
“Tôi đảm bảo sẽ trả gấp ba số tiền đó, xin các anh thả tôi ra đi” Quân Dao run rẩy nói. Cô biết bọn chúng đang có chút dao động, như này cô có Cơ hội thoát, nếu không cũng tranh thủ được thêm thời gian. “Tôi đảm bảo sẽ không báo cảnh sát. Chỉ cần các anh thả tôi ra, các anh vừa có tiền vừa an toàn, vụ làm ăn này có lợi cho các anh nhiều lắm” Cô ra sức thuyết phục.
“Đại ca, em thấy nó nói cũng có lí” Tên đầu định ngồi bên cạnh tên đầu trọc, gãi gãi cằm, nói.
“Không được, chúng mày theo tao lâu như thế rồi mà còn ngu thế à? Người sai bắt cô ta không đơn giản đầu, nếu hắn ta biết chúng ta qua mặt thì không còn đường sống đâu.”
“Vâng, đại ca”
“Chúng ta có thể thương lượng mà.” Quân Dao vẫn cố gắng.
“Mày mau lên soát người nó đi, sắp đến nơi rồi đấy. Con nhỏ này lải nhải lắm lời quá.” Tên đầu trọc mất kiên nhẫn xua xua tay.
Tên mặt sẹo liền tiến lên, chỉ vài bước đã đến sát Quân Dao. Cô có người lại.
“Không được động vào tôi. Thả tôi ra, các anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa.”
Tên mặt sẹo dùng một cánh tay lực lưỡng tím lấy vai Quần Dao, kéo cô lên. Bả vai cô đau đớn.
như bị bóp nát, nhưng cố gắng nghiến răng chịu đầu, cô giãy giụa.
“Bao nhiêu tiền cũng được, thả tôi ra, thả tôi ra đi mà!” .
Tên mặt sẹo mặt không chút đổi sắc, bắt đầu dùng bàn tay to đùng, thô ráp lần khắp người Quân Dao, hắn ta nhân tiện sờ mó người cô. Bàn tay thô tục chạm đến đầu Quân Dao đều cảm thấy rùng mình đến đó. Cô dùng hết sức bình sinh đạp một cái vào giữa hai chân hắn. Nhưng tên mặt sẹo nhanh hơn, hắn tránh được qua một bên, cú đạp chỉ vào chân hắn.
Nói xong, tên mặt sẹo một lần nữa xách cô lên, sờ mó lung tung vài cái, đột nhiên hắn móc được chiếc điện thoại trong tay cô, lôi ra, nhìn thấy chiếc điện thoại đang mở, hắn lập tức nổi điên, ném thẳng điện thoại vào thùng xe.
“Ầm” một tiếng vang lên, chiếc điện thoại văng
lại, tắt ngúm. Quân Dao nhìn chiếc điện thoại nằm giữa thùng xe, cảm giác càng ngày càng sợ hãi.
“Con đĩ này, mày dám gọi người à? Dám gọi người à?”
Mỗi một câu là một cú đá xuống người Quân Dao. Cô có người, hai tay ôm đầu, nghiến chặt răng chịu những cú đấm đá như trời giáng. Cơn đau thấu trời khiến cô như không thở nổi.
“Được rồi, đánh nữa nó chết thì không lấy được tiền đầu, còn được ăn kẹo đồng đấy”
Một lúc lâu sau tên đầu trọc thấy Quần Dao đã nằm im thì lên tiếng. Tên mặt sẹo dùng tay kéo gáy cô lên, chỉ thấy Quân Dao khóe môi còn vệt máu, cả người không chút sức sống. Cô từng ở tù, từng bị đánh đập, hành hạ suốt ba năm, nhưng đó đều là phụ nữ, còn đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông đánh đập tàn bạo như vậy. Cả người cô đau đến mức hít thở cũng đau, khẽ nhúc nhích cả người như muốn vỡ vụn.
“Mày còn dám giở trò thì liệu hồn đấy”Tên mặt sẹo hằn học đe dọa.
Chiếc xe đi chầm chậm rồi dừng lại. Bốn tên đàn ông lôi Quân Dao xuống xe, cô đau đớn đến mức đứng không vững, nghiêng nghiêng ngả ngả đi xuống xe.
Trước mặt cô là khu rừng rậm rạp, có một căn nhà dựng tạm bợ ở đó.
“Đưa cô ta vào.”
Mấy tên đàn ông kéo Quân Dao vào căn nhà gỗ tạm bợ. Bọn chúng trói chặt hai tay hai chân cô rồi quăng vào một góc.
Tên đầu trọc rút điện thoại, ấn số.
“Alô, Hoắc tổng, hàng đã đến nơi, anh cho người qua nhận đi nhé”.
“Biết rồi” Đầu bên kia chỉ lạnh lùng vang lên hai chữ sau đó cúp máy.
Tên đầu trọc rút bao thuốc ra, tên mặt sẹo lập tức nhanh nhẹn bật lửa. Tên cầm đầu vừa phì phèo điếu thuốc vừa nhìn Quân Dao.
“Chắc lát nữa người bên kia sẽ đến đón người, tối nay anh dẫn mấy chú đi quán bar Thiên sắc, thế nào?”
Thiên sắc là quán bar mại dâm trá hình, ở đây tụ tập đủ loại thành phần cặn bã, đồi trụy. Mấy tên kia nghe thấy thế lập tức rú lên sung sướng, còn huýt sáo ầm ĩ.
Bình luận facebook