Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Edit: Hinh
Phía Tây Ngọc Môn Quan, gió xuân không ngừng thổi.
Tháng năm, đưa mắt nhìn về phía xa xa là có thể thấy những ngọn núi bị bào mòn bởi từng lớp sóng và cát, đá vôi lại một lần nữa tràn vào lấp kín mảnh đất cát vàng. Mãi cho đến giữa trưa, ngọn gió lớn đang kêu gào trên cánh đồng mới dừng lại.
Lục Nghi Ninh quấn khăn nhảy xuống khỏi xe, vừa đi vừa nghịch camera trong tay.
Sáng nay cô định đi đến khe núi Thạch Bích chụp kỳ quan “Một thoáng nhìn trời” trong lời đồn, nhưng do thức dậy trễ nên lúc đến đó đã có rất nhiều khách du lịch rồi, hiệu quả ảnh không như mong muốn lắm.
Trợ lý Lâm Tấn An xách túi lớn túi nhỏ đuổi theo, “Chị, chị đi chậm chút đi.”
Đầu óc Lục Nghi Ninh lơ lửng trên mây, cô cảm thấy hành trình đi Cam Túc lần này có lẽ sẽ ngâm nước nóng. Cố nén cảm giác ghê tởm khó chịu với khí hậu ở đây, kéo khăn che mặt lại.
Lâm Tấn An lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ nhìn cô gái bên cạnh, “Rõ ràng là có phòng sang gái đẹp chờ sủng hạnh, sao chị lại cứ muốn đến cái nơi chim không thèm ỉa này để chụp cái cảnh tự nhiên gì gì đó vậy?”
Lục Nghi Ninh dừng chân lại, không nhanh không chậm xoay người, dùng một lực vô cùng dịu dàng nắm vành tai cậu ta, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, “Lâm Tấn An, cậu im lặng làm việc được không? Ba tôi kêu cậu đến để làm trợ lý cho tôi chứ không phải để tôi ấm ức.”
Lâm Tấn An đau đớn xin tha: “Chị, em sai rồi! Tai em sắp đứt rồi nè.”
Nghe cậu ta xin tha, Lục Nghi Ninh mới buông tay tiếp tục đi về phía trước, cẩn thận nghĩ lại thì cậu ta nói cũng đúng lắm.
Địa hình Tây Bắc phần lớn vô cùng khắc nghiệt, chỉ có khu vực này là ở phía trên lòng sông, hằng năm đều mời chào du khách bên ngoài, ông bà chủ phía Tây liền mở một khách sạn bình dân ở đây, một mặt là muốn tạo sự thuận tiện cho du khách qua lại, một mặt là muốn sống ổn định.
Khách sạn Vân Sơn là nơi dừng chân được phần lớn du khách hoặc đoàn khảo sát lựa chọn, những nhiếp ảnh gia như Lục Nghi Ninh, đặc biệt là các cô gái thì lại rất ít chọn chỗ này làm nơi dừng chân đầu tiên.
Nhưng Lục Nghi Ninh là người hướng đến cách sống hoang dã không hạn chế, ví dụ như ban đêm ngồi bên cửa sổ nghe tiếng xào xạc của cây cối thưa thớt vì bị bão cát thổi qua, cũng là một loại hưởng thụ.
Lâm Tấn An quy sở thích này vào sự kỳ lạ của nghệ thuật gia.
Lục Nghi Ninh là người của phòng làm việc Tây Tác (Siso), đối ngoại nhận chụp ảnh cho diễn viên hoặc nghệ nhân, chỉ cần giá cả đủ cao thì ai cũng không từ chối. Đối nội lại mở chương trình dạy chụp các loại ảnh nghệ thuật, bồi dưỡng người trong phòng làm việc thành nhân tài có thể một mình đảm đương một phía, được không ít công ty ra giá cao nhằm đào góc tường.
Nghệ thuật gia, một khi họ không vui buồn vì tiền tài nữa thì sẽ bắt đầu tìm kiếm phương pháp giải thoát.
Vì thế, ba Lục Nghi Ninh rất sợ con gái mình còn trẻ đã tự sát, nên đặc biệt phái Lâm Tấn An – một tên trạch nam không hiểu chút gì về chụp ảnh – làm trợ lý cho cô.
Chỉ toàn gây rắc rối.
Một chiếc xe của đội cứu viện ở địa phương dừng lại trước khách sạn.
Mặt trời chói chang hiện ra từ các tầng mây, ánh nắng cực nóng chiếu lên mặt đất.
Cát vàng nóng chân, nhiệt độ xuyên qua đế giày, Lâm Tấn An mang dép lào không ngừng nhảy lên, cậu ta kiểm tra đồ trong túi đựng thiết bị rồi vỗ trán nhớ lại, “Chị, em để quên chút đồ trong xe rồi, chị vào trước đi.”
Lục Nghi Ninh gật đầu, bước lên bậc thang bằng gỗ dựng vào khách sạn, theo từng bước chân của cô, lớp cát phủ trên mặt bậc thang rơi xuống, để lộ đường vân sâu cạn không đồng nhất.
Cô dừng chân lại, nghiêng đầu hỏi người đi ngang qua, “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ dùng giọng địa phương trả lời, “Xe đoàn khảo sát của một trường học bị cơn gió sáng nay thổi bay, có một cô gái bị thất lạc.”
Lục Nghi Ninh mở quạt cầm tay, rất ngạc nhiên, “Tôi nhớ ở phía trước là hoang mạc, phải nhanh chóng tìm thấy cô gái đó thôi, nếu lỡ bị dã nhân bắt được thì nguy hiểm lắm.”
Dã nhân là tên gọi chỉ mấy người đàn ông lang thang không tuân theo sự kiểm soát ở sa mạc, lúc bà chủ khách sạn nói đùa có nhắc đến, không biết là thật hay giả.
Vừa nói xong, cửa bên có một người đi ra.
Khi anh ta đi ngang qua người cô thì bước chân hơi dừng lại, nghiêng đầu hỏi, “Những lời này có căn cứ không?”
Lục Nghi Ninh bất ngờ bị hù dọa, cô ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh, tầm mắt dời lên mặt người đó, hơi ngẩn ra.
Một gương mặt khiến người ta đã gặp là không thể quên, đôi mắt đen trong trẻo thâm thúy, đuôi mắt thoáng rũ xuống, hiện lên một độ cong vừa vô tội vừa đa tình.
Cô mím môi, đang định mở miệng thì nhân viên công tác bên đội cứu viện đi đến, “Giáo sư Chu, bọn tôi đã phái hai đội ra ngoài tìm rồi, cũng đã báo cảnh sát, nhất định sẽ tìm được sinh viên đó.”
Người đàn ông gật đầu, giọng nói trong trẻo dịu dàng, “Làm phiền anh rồi.”
Thì ra là giáo viên mang đội của đoàn khảo sát.
Lục Nghi Ninh nhướng mày nhìn người đã cất bước rời đi, so với gương mặt ngoạn mục đó, thứ càng hấp dẫn cô hơn chính là dáng người vai rộng eo thon, áo sơ mi trắng ôm lấy cơ thể, mỗi một hành động đều có thể nhìn ra đường cong dưới lớp áo.
Đối với một nhiếp ảnh gia làm việc chỉ vì tìm kiếm những thứ đẹp đẽ mà nói, người đàn ông này quả thật là tràn ngập sức hấp dẫn.
Có điều, cô vô tình bỏ qua hàng lông mày khiến người ta ngột ngạt kia. Đi nhanh vài bước, thấy không đuổi kịp bước chân của anh thì liền lên tiếng gọi, “Giáo sư Chu.”
Người đàn ông chần chừ vài giây rồi xoay người, “Có chuyện gì không?”
“Câu nói vừa nãy, không có căn cứ.” Lục Nghi Ninh khẽ cười, “Chắc là giả.”
Biểu cảm của người đối diện hơi lạnh nhạt, nhìn kỹ cô một lát mới lên tiếng, “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Khi anh nói lời cảm ơn thì khẽ nhướng mày, đuôi mắt hơi cong lên, sự gợi cảm khắp người càng nồng đậm hơn.
Người đàn ông xoay người rời đi.
Lục Nghi Ninh đứng lại chỗ vài giây, cuối cùng cũng không kìm nén được sự xúc động ban đầu trong nội tâm, huýt một tiếng sáo vang vội với bóng dáng phía xa xa.
***
Đoàn khảo sát của trường học vào nghỉ chân ở khách sạn luôn trống trải, lúc Lục Nghi Ninh đi xuống lầu thấy cả sảnh đều chật ních sinh viên trẻ tuổi đang ăn cơm thì có hơi không quen.
Lâm Tấn An bị cô kêu đi hỏi thăm tin tức, bây giờ cậu ta đang bàn luận về thơ ca với một nhóm sinh viên của viện nghiên cứu Văn học, biểu cảm như thể hận không thể thoát khỏi chỗ này ngay lập tức.
Lục Nghi Ninh đứng bên cạnh bàn bọn họ, gõ tay lên mặt bàn, “Đi ăn cơm với tôi.”
Sinh viên nam ngồi chung bàn nhìn cô gái trước mắt, lại cúi đầu nhìn chàng trai béo ú gương mặt bình thường bên cạnh, không kiềm được mà cảm thán: “Thế gian này thật sự có tình yêu kỳ diệu ư.”
Lục Nghi Ninh cười tủm tỉm đáp lại: “Không cần chua xót, rồi cậu cũng sẽ có.”
Lâm Tấn An bị túm đến cái bàn trống trước cửa sổ, “Chị, chị dịu dàng với em một chút được không?”
Lục Nghi Ninh chống cằm, rút đôi đũa ra xới một ít mì Dương Xuân lên, “Kể một chút đi, nói chuyện cả tiếng biết được gì rồi?”
Lâm Tấn An im lặng vài giây, sắp xếp từ ngữ, “Bọn họ là đoàn khảo sát của viện nghiên cứu Văn học thuộc đại học S, giáo sư mang đội tên Chu Từ Lễ, là phó giáo sư của viện nghiên cứu, nghe nói là đẹp trai đến nỗi khiến con gái hiệu trưởng bất chấp hoàn cảnh đuổi theo đến nơi hẻo lánh này luôn ý.”
Lục Nghi Ninh nhìn xung quanh, cả sảnh đều là con trai, “Làm gì có cô gái nào?”
Lâm Tấn An vỗ bàn, vô thức tăng âm lượng, “Bị giáo sư Chu làm thất lạc rồi, đội cứu viện địa phương đang đi tìm.”
Lục Nghi Ninh cúi đầu chăm chú ăn mì, vô thức tính toán hậu quả thay người đàn ông chỉ mới gặp mặt một lần kia, làm thất lạc con gái hiệu trưởng không phải chuyện nhỏ, nhỏ thì sẽ mất tư cách bình chọn trong tương lai, còn lớn hơn thì ngay cả công việc cũng không còn.
Đụng đến ai cũng được, nhưng tuyệt đối từng đụng vào con gái.
Lâm Tấn An chán nản chống cằm nhìn cô ăn mì, “Chị, chị nói xem người bị thất lạc ở hoang mạc có thể tìm được không?”
Lục Nghi Ninh ngẩng đầu, chú ý đến một người vừa ngồi xuống ở cái bàn trống cạnh hành lang phía xa, ánh nắng mờ nhạt chiếu lên gương mặt anh, sống mũi cao thẳng dính chút ánh sáng, ngũ quan càng trở nên sâu sắc hơn.
Cô nhìn chằm chằm vào sườn mặt người ta hồi lâu, trong mắt đầy ích kỷ, nhịn không được nheo mắt lại suy nghĩ muốn giấu anh đi.
Một lát sau.
Lâm Tấn An lén cười: “Em thật muốn đi xem xem vị giáo sư Chu đó đẹp bao nhiêu mà có thể câu hồn cô gái nhỏ người ta đến thể. Có bản lĩnh thế thì làm giáo viên làm gì chứ, đi debut luôn cho rồi.”
Một tiếng “cạch” vang lên.
Vị ngồi ở bên cạnh đặt đũa xuống bàn, chậm rãi xắn tay áo lên, trên cổ tay trắng nõn lạnh tanh đeo một chuỗi hạt tràng ba vòng làm bằng gỗ cây tử đàn, trước mặt là mì Dương Xuân giống cô đang bốc khói.
Lục Nghi Ninh không biết Chu Từ Lễ có nghe thấy lời của Lâm Tấn An không.
Nếu thính lực của anh đạt tiêu chuẩn người bình thường, thì có lẽ sẽ nghe được.
Nhưng nếu nghe được, thì cái biểu cảm lạnh nhạt không để ý đến thế tục kia quả thật là giả vờ rất giống, quá hợp gu của cô.
Lục Nghi Ninh khẽ nhướng mày, thuận theo lời của Lâm Tấn An, “Nếu anh ta muốn đổi nghề thì tôi cũng không ngại chụp giùm một bộ ảnh.”
Người đàn ông nghe thế thì động tác trên tay hơi dừng lại, khẽ nghiêng đầu, con ngươi tối đen nhìn về phía cái bàn đối diện hành lang, biểu cảm bình tĩnh.
Sau một lúc lâu, anh dời mắt, lấy tờ khăn giấy được gấp thành hình vuông lau miệng, lúc định đứng dậy thì lại bị người bàn bên cạnh gọi lại.
Lâm Tấn An đang lên kế hoạch muốn trông thấy vị giáo sư Chu kia, “Ê, bạn học —”
Lục Nghi Ninh trợn mắt, đến khi phản ứng lại thì đã không kịp rồi.
Bước chân người đàn ông dừng lại, ý thức được là Lâm Tấn An đang kêu mình thì xoay người nhìn về bọn họ, “Có việc gì không?”
Lâm Tấn An nhỏ giọng, âm thanh có chút cẩn thận, “Giáo sư Chu của các cậu là người nào vậy?”
“…”
Lục Nghi Ninh chột dạ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được phía đối diện có ánh mắt lạnh nhạt lướt qua đỉnh đầu của mình rồi dời đi. Nhất định Chu Từ Lễ sẽ nhớ đến mấy giờ trước, cô có gọi một câu “Giáo sư Chu” khi kêu anh dừng lại.
Xấu hổ thật.
Lục Nghi Ninh nâng mắt, từ góc độ của cô có thể thấy được đôi chân dài bị chiếc quần tây ôm trọn lại khiến người khác mơ màng, ngang tầm nhìn là dây lưng dưới áo sơ mi một đoạn, kim loại tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Không khí cứng lại vài giây.
Chu Từ Lễ híp mắt lại, không nghe ra cảm xúc trong giọng nói, “Là tôi.”
Lâm Tấn An sửng sốt, như sét đánh giữa ban ngày.
???!
Qua vài phút, cậu ta khô khan cười vài tiếng, “Thầy, thầy thật trẻ tuổi.”
Lục Nghi Ninh: “…”
***
Ban đêm, thành phố đã yên lặng từ rất sớm, nếu ở thành phố S thì đến 10 giờ cuộc sống về đêm mới bắt đầu lận. Ban đêm lại nổi gió, căn lầu ba tầng làm từ gỗ bị gió thổi phát ra tiếng động.
“— Chị nói xem anh ta ngồi ở bên cạnh nghe lâu như thế, nếu ảnh biểu hiện ra chút bực bội thì em cũng sẽ không gọi lại để hai bên cùng xấu hổ rồi.” Lâm Tấn An hối hận đến xanh ruột, ”Sao anh ta có thể bình tĩnh như vậy chứ, như vậy thì có vẻ giống như em là tiểu nhân thích nói xấu sau lưng lắm người khác lắm ấy.”
Lục Nghi Ninh ngồi trước máy tính sửa ảnh, lười ngẩng đầu đáp lại, cố kiềm nén sự mệt mỏi, “Cũng đâu phải lỗi của giáo sư Chu đâu, vốn là do lòng hiếu kỳ của cậu quá mạnh mẽ mà.”
Lâm Tấn An: “Chẳng lẽ chị không tò mò sao?”
Lục Nghi Ninh liếc mắt nhìn cậu ta một cái, “Lúc đó tôi đã biết anh ta là Chu Từ Lễ rồi.”
Lâm Tấn An trợn mắt, con người nặng 90kg đột nhiên dùng sức ngồi lên cái giường làm bằng tre, “Không phải chứ, chị biết là anh ta rồi mà còn bảo em khuyên người ta đổi nghề? Lục đại tiểu thư, tâm tư của ngài, tôi thật đoán không ra đó.”
Đầu Lục Nghi Ninh hiện lên đôi mắt tối đen của Chu Từ Lễ, cô cứ như là bị câu hồn, “Ai bảo anh ta đẹp thế chứ.”
Lâm Tấn An còn tưởng mình gặp ảo giác, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, “Chị, em chưa từng cảm thấy chị nông cạn bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên.”
Quả thật, mỗi ngày người mẫu trong phòng làm việc chụp có đủ loại màu sắc hình dáng, chỉ thiếu mỗi loại khí chất nhã nhặn như Chu Từ Lễ.
Mặc một bộ tây trang lên người không có nghĩa là mình sẽ lạnh lùng hơn, với lại cái khí chất ôn hòa lại xa cách trên người Chu Từ Lễ nhất định là do hình thành nên từ việc đọc sách nhiều năm.
Lục Nghi Ninh nhìn đồng hồ, đuổi cậu ta về phòng, “Tôi phải ngủ sớm cho đẹp da.”
“Mặt chị bị nắng gắt tàn phá thành đít khỉ rồi, có ngủ nhiều hơn nữa cũng không sửa được đâu.”
Cô tức giận giơ chân đá cậu ta, “Cút mau.”
Phía Tây Ngọc Môn Quan, gió xuân không ngừng thổi.
Tháng năm, đưa mắt nhìn về phía xa xa là có thể thấy những ngọn núi bị bào mòn bởi từng lớp sóng và cát, đá vôi lại một lần nữa tràn vào lấp kín mảnh đất cát vàng. Mãi cho đến giữa trưa, ngọn gió lớn đang kêu gào trên cánh đồng mới dừng lại.
Lục Nghi Ninh quấn khăn nhảy xuống khỏi xe, vừa đi vừa nghịch camera trong tay.
Sáng nay cô định đi đến khe núi Thạch Bích chụp kỳ quan “Một thoáng nhìn trời” trong lời đồn, nhưng do thức dậy trễ nên lúc đến đó đã có rất nhiều khách du lịch rồi, hiệu quả ảnh không như mong muốn lắm.
Trợ lý Lâm Tấn An xách túi lớn túi nhỏ đuổi theo, “Chị, chị đi chậm chút đi.”
Đầu óc Lục Nghi Ninh lơ lửng trên mây, cô cảm thấy hành trình đi Cam Túc lần này có lẽ sẽ ngâm nước nóng. Cố nén cảm giác ghê tởm khó chịu với khí hậu ở đây, kéo khăn che mặt lại.
Lâm Tấn An lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ nhìn cô gái bên cạnh, “Rõ ràng là có phòng sang gái đẹp chờ sủng hạnh, sao chị lại cứ muốn đến cái nơi chim không thèm ỉa này để chụp cái cảnh tự nhiên gì gì đó vậy?”
Lục Nghi Ninh dừng chân lại, không nhanh không chậm xoay người, dùng một lực vô cùng dịu dàng nắm vành tai cậu ta, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, “Lâm Tấn An, cậu im lặng làm việc được không? Ba tôi kêu cậu đến để làm trợ lý cho tôi chứ không phải để tôi ấm ức.”
Lâm Tấn An đau đớn xin tha: “Chị, em sai rồi! Tai em sắp đứt rồi nè.”
Nghe cậu ta xin tha, Lục Nghi Ninh mới buông tay tiếp tục đi về phía trước, cẩn thận nghĩ lại thì cậu ta nói cũng đúng lắm.
Địa hình Tây Bắc phần lớn vô cùng khắc nghiệt, chỉ có khu vực này là ở phía trên lòng sông, hằng năm đều mời chào du khách bên ngoài, ông bà chủ phía Tây liền mở một khách sạn bình dân ở đây, một mặt là muốn tạo sự thuận tiện cho du khách qua lại, một mặt là muốn sống ổn định.
Khách sạn Vân Sơn là nơi dừng chân được phần lớn du khách hoặc đoàn khảo sát lựa chọn, những nhiếp ảnh gia như Lục Nghi Ninh, đặc biệt là các cô gái thì lại rất ít chọn chỗ này làm nơi dừng chân đầu tiên.
Nhưng Lục Nghi Ninh là người hướng đến cách sống hoang dã không hạn chế, ví dụ như ban đêm ngồi bên cửa sổ nghe tiếng xào xạc của cây cối thưa thớt vì bị bão cát thổi qua, cũng là một loại hưởng thụ.
Lâm Tấn An quy sở thích này vào sự kỳ lạ của nghệ thuật gia.
Lục Nghi Ninh là người của phòng làm việc Tây Tác (Siso), đối ngoại nhận chụp ảnh cho diễn viên hoặc nghệ nhân, chỉ cần giá cả đủ cao thì ai cũng không từ chối. Đối nội lại mở chương trình dạy chụp các loại ảnh nghệ thuật, bồi dưỡng người trong phòng làm việc thành nhân tài có thể một mình đảm đương một phía, được không ít công ty ra giá cao nhằm đào góc tường.
Nghệ thuật gia, một khi họ không vui buồn vì tiền tài nữa thì sẽ bắt đầu tìm kiếm phương pháp giải thoát.
Vì thế, ba Lục Nghi Ninh rất sợ con gái mình còn trẻ đã tự sát, nên đặc biệt phái Lâm Tấn An – một tên trạch nam không hiểu chút gì về chụp ảnh – làm trợ lý cho cô.
Chỉ toàn gây rắc rối.
Một chiếc xe của đội cứu viện ở địa phương dừng lại trước khách sạn.
Mặt trời chói chang hiện ra từ các tầng mây, ánh nắng cực nóng chiếu lên mặt đất.
Cát vàng nóng chân, nhiệt độ xuyên qua đế giày, Lâm Tấn An mang dép lào không ngừng nhảy lên, cậu ta kiểm tra đồ trong túi đựng thiết bị rồi vỗ trán nhớ lại, “Chị, em để quên chút đồ trong xe rồi, chị vào trước đi.”
Lục Nghi Ninh gật đầu, bước lên bậc thang bằng gỗ dựng vào khách sạn, theo từng bước chân của cô, lớp cát phủ trên mặt bậc thang rơi xuống, để lộ đường vân sâu cạn không đồng nhất.
Cô dừng chân lại, nghiêng đầu hỏi người đi ngang qua, “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ dùng giọng địa phương trả lời, “Xe đoàn khảo sát của một trường học bị cơn gió sáng nay thổi bay, có một cô gái bị thất lạc.”
Lục Nghi Ninh mở quạt cầm tay, rất ngạc nhiên, “Tôi nhớ ở phía trước là hoang mạc, phải nhanh chóng tìm thấy cô gái đó thôi, nếu lỡ bị dã nhân bắt được thì nguy hiểm lắm.”
Dã nhân là tên gọi chỉ mấy người đàn ông lang thang không tuân theo sự kiểm soát ở sa mạc, lúc bà chủ khách sạn nói đùa có nhắc đến, không biết là thật hay giả.
Vừa nói xong, cửa bên có một người đi ra.
Khi anh ta đi ngang qua người cô thì bước chân hơi dừng lại, nghiêng đầu hỏi, “Những lời này có căn cứ không?”
Lục Nghi Ninh bất ngờ bị hù dọa, cô ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh, tầm mắt dời lên mặt người đó, hơi ngẩn ra.
Một gương mặt khiến người ta đã gặp là không thể quên, đôi mắt đen trong trẻo thâm thúy, đuôi mắt thoáng rũ xuống, hiện lên một độ cong vừa vô tội vừa đa tình.
Cô mím môi, đang định mở miệng thì nhân viên công tác bên đội cứu viện đi đến, “Giáo sư Chu, bọn tôi đã phái hai đội ra ngoài tìm rồi, cũng đã báo cảnh sát, nhất định sẽ tìm được sinh viên đó.”
Người đàn ông gật đầu, giọng nói trong trẻo dịu dàng, “Làm phiền anh rồi.”
Thì ra là giáo viên mang đội của đoàn khảo sát.
Lục Nghi Ninh nhướng mày nhìn người đã cất bước rời đi, so với gương mặt ngoạn mục đó, thứ càng hấp dẫn cô hơn chính là dáng người vai rộng eo thon, áo sơ mi trắng ôm lấy cơ thể, mỗi một hành động đều có thể nhìn ra đường cong dưới lớp áo.
Đối với một nhiếp ảnh gia làm việc chỉ vì tìm kiếm những thứ đẹp đẽ mà nói, người đàn ông này quả thật là tràn ngập sức hấp dẫn.
Có điều, cô vô tình bỏ qua hàng lông mày khiến người ta ngột ngạt kia. Đi nhanh vài bước, thấy không đuổi kịp bước chân của anh thì liền lên tiếng gọi, “Giáo sư Chu.”
Người đàn ông chần chừ vài giây rồi xoay người, “Có chuyện gì không?”
“Câu nói vừa nãy, không có căn cứ.” Lục Nghi Ninh khẽ cười, “Chắc là giả.”
Biểu cảm của người đối diện hơi lạnh nhạt, nhìn kỹ cô một lát mới lên tiếng, “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Khi anh nói lời cảm ơn thì khẽ nhướng mày, đuôi mắt hơi cong lên, sự gợi cảm khắp người càng nồng đậm hơn.
Người đàn ông xoay người rời đi.
Lục Nghi Ninh đứng lại chỗ vài giây, cuối cùng cũng không kìm nén được sự xúc động ban đầu trong nội tâm, huýt một tiếng sáo vang vội với bóng dáng phía xa xa.
***
Đoàn khảo sát của trường học vào nghỉ chân ở khách sạn luôn trống trải, lúc Lục Nghi Ninh đi xuống lầu thấy cả sảnh đều chật ních sinh viên trẻ tuổi đang ăn cơm thì có hơi không quen.
Lâm Tấn An bị cô kêu đi hỏi thăm tin tức, bây giờ cậu ta đang bàn luận về thơ ca với một nhóm sinh viên của viện nghiên cứu Văn học, biểu cảm như thể hận không thể thoát khỏi chỗ này ngay lập tức.
Lục Nghi Ninh đứng bên cạnh bàn bọn họ, gõ tay lên mặt bàn, “Đi ăn cơm với tôi.”
Sinh viên nam ngồi chung bàn nhìn cô gái trước mắt, lại cúi đầu nhìn chàng trai béo ú gương mặt bình thường bên cạnh, không kiềm được mà cảm thán: “Thế gian này thật sự có tình yêu kỳ diệu ư.”
Lục Nghi Ninh cười tủm tỉm đáp lại: “Không cần chua xót, rồi cậu cũng sẽ có.”
Lâm Tấn An bị túm đến cái bàn trống trước cửa sổ, “Chị, chị dịu dàng với em một chút được không?”
Lục Nghi Ninh chống cằm, rút đôi đũa ra xới một ít mì Dương Xuân lên, “Kể một chút đi, nói chuyện cả tiếng biết được gì rồi?”
Lâm Tấn An im lặng vài giây, sắp xếp từ ngữ, “Bọn họ là đoàn khảo sát của viện nghiên cứu Văn học thuộc đại học S, giáo sư mang đội tên Chu Từ Lễ, là phó giáo sư của viện nghiên cứu, nghe nói là đẹp trai đến nỗi khiến con gái hiệu trưởng bất chấp hoàn cảnh đuổi theo đến nơi hẻo lánh này luôn ý.”
Lục Nghi Ninh nhìn xung quanh, cả sảnh đều là con trai, “Làm gì có cô gái nào?”
Lâm Tấn An vỗ bàn, vô thức tăng âm lượng, “Bị giáo sư Chu làm thất lạc rồi, đội cứu viện địa phương đang đi tìm.”
Lục Nghi Ninh cúi đầu chăm chú ăn mì, vô thức tính toán hậu quả thay người đàn ông chỉ mới gặp mặt một lần kia, làm thất lạc con gái hiệu trưởng không phải chuyện nhỏ, nhỏ thì sẽ mất tư cách bình chọn trong tương lai, còn lớn hơn thì ngay cả công việc cũng không còn.
Đụng đến ai cũng được, nhưng tuyệt đối từng đụng vào con gái.
Lâm Tấn An chán nản chống cằm nhìn cô ăn mì, “Chị, chị nói xem người bị thất lạc ở hoang mạc có thể tìm được không?”
Lục Nghi Ninh ngẩng đầu, chú ý đến một người vừa ngồi xuống ở cái bàn trống cạnh hành lang phía xa, ánh nắng mờ nhạt chiếu lên gương mặt anh, sống mũi cao thẳng dính chút ánh sáng, ngũ quan càng trở nên sâu sắc hơn.
Cô nhìn chằm chằm vào sườn mặt người ta hồi lâu, trong mắt đầy ích kỷ, nhịn không được nheo mắt lại suy nghĩ muốn giấu anh đi.
Một lát sau.
Lâm Tấn An lén cười: “Em thật muốn đi xem xem vị giáo sư Chu đó đẹp bao nhiêu mà có thể câu hồn cô gái nhỏ người ta đến thể. Có bản lĩnh thế thì làm giáo viên làm gì chứ, đi debut luôn cho rồi.”
Một tiếng “cạch” vang lên.
Vị ngồi ở bên cạnh đặt đũa xuống bàn, chậm rãi xắn tay áo lên, trên cổ tay trắng nõn lạnh tanh đeo một chuỗi hạt tràng ba vòng làm bằng gỗ cây tử đàn, trước mặt là mì Dương Xuân giống cô đang bốc khói.
Lục Nghi Ninh không biết Chu Từ Lễ có nghe thấy lời của Lâm Tấn An không.
Nếu thính lực của anh đạt tiêu chuẩn người bình thường, thì có lẽ sẽ nghe được.
Nhưng nếu nghe được, thì cái biểu cảm lạnh nhạt không để ý đến thế tục kia quả thật là giả vờ rất giống, quá hợp gu của cô.
Lục Nghi Ninh khẽ nhướng mày, thuận theo lời của Lâm Tấn An, “Nếu anh ta muốn đổi nghề thì tôi cũng không ngại chụp giùm một bộ ảnh.”
Người đàn ông nghe thế thì động tác trên tay hơi dừng lại, khẽ nghiêng đầu, con ngươi tối đen nhìn về phía cái bàn đối diện hành lang, biểu cảm bình tĩnh.
Sau một lúc lâu, anh dời mắt, lấy tờ khăn giấy được gấp thành hình vuông lau miệng, lúc định đứng dậy thì lại bị người bàn bên cạnh gọi lại.
Lâm Tấn An đang lên kế hoạch muốn trông thấy vị giáo sư Chu kia, “Ê, bạn học —”
Lục Nghi Ninh trợn mắt, đến khi phản ứng lại thì đã không kịp rồi.
Bước chân người đàn ông dừng lại, ý thức được là Lâm Tấn An đang kêu mình thì xoay người nhìn về bọn họ, “Có việc gì không?”
Lâm Tấn An nhỏ giọng, âm thanh có chút cẩn thận, “Giáo sư Chu của các cậu là người nào vậy?”
“…”
Lục Nghi Ninh chột dạ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được phía đối diện có ánh mắt lạnh nhạt lướt qua đỉnh đầu của mình rồi dời đi. Nhất định Chu Từ Lễ sẽ nhớ đến mấy giờ trước, cô có gọi một câu “Giáo sư Chu” khi kêu anh dừng lại.
Xấu hổ thật.
Lục Nghi Ninh nâng mắt, từ góc độ của cô có thể thấy được đôi chân dài bị chiếc quần tây ôm trọn lại khiến người khác mơ màng, ngang tầm nhìn là dây lưng dưới áo sơ mi một đoạn, kim loại tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Không khí cứng lại vài giây.
Chu Từ Lễ híp mắt lại, không nghe ra cảm xúc trong giọng nói, “Là tôi.”
Lâm Tấn An sửng sốt, như sét đánh giữa ban ngày.
???!
Qua vài phút, cậu ta khô khan cười vài tiếng, “Thầy, thầy thật trẻ tuổi.”
Lục Nghi Ninh: “…”
***
Ban đêm, thành phố đã yên lặng từ rất sớm, nếu ở thành phố S thì đến 10 giờ cuộc sống về đêm mới bắt đầu lận. Ban đêm lại nổi gió, căn lầu ba tầng làm từ gỗ bị gió thổi phát ra tiếng động.
“— Chị nói xem anh ta ngồi ở bên cạnh nghe lâu như thế, nếu ảnh biểu hiện ra chút bực bội thì em cũng sẽ không gọi lại để hai bên cùng xấu hổ rồi.” Lâm Tấn An hối hận đến xanh ruột, ”Sao anh ta có thể bình tĩnh như vậy chứ, như vậy thì có vẻ giống như em là tiểu nhân thích nói xấu sau lưng lắm người khác lắm ấy.”
Lục Nghi Ninh ngồi trước máy tính sửa ảnh, lười ngẩng đầu đáp lại, cố kiềm nén sự mệt mỏi, “Cũng đâu phải lỗi của giáo sư Chu đâu, vốn là do lòng hiếu kỳ của cậu quá mạnh mẽ mà.”
Lâm Tấn An: “Chẳng lẽ chị không tò mò sao?”
Lục Nghi Ninh liếc mắt nhìn cậu ta một cái, “Lúc đó tôi đã biết anh ta là Chu Từ Lễ rồi.”
Lâm Tấn An trợn mắt, con người nặng 90kg đột nhiên dùng sức ngồi lên cái giường làm bằng tre, “Không phải chứ, chị biết là anh ta rồi mà còn bảo em khuyên người ta đổi nghề? Lục đại tiểu thư, tâm tư của ngài, tôi thật đoán không ra đó.”
Đầu Lục Nghi Ninh hiện lên đôi mắt tối đen của Chu Từ Lễ, cô cứ như là bị câu hồn, “Ai bảo anh ta đẹp thế chứ.”
Lâm Tấn An còn tưởng mình gặp ảo giác, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, “Chị, em chưa từng cảm thấy chị nông cạn bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên.”
Quả thật, mỗi ngày người mẫu trong phòng làm việc chụp có đủ loại màu sắc hình dáng, chỉ thiếu mỗi loại khí chất nhã nhặn như Chu Từ Lễ.
Mặc một bộ tây trang lên người không có nghĩa là mình sẽ lạnh lùng hơn, với lại cái khí chất ôn hòa lại xa cách trên người Chu Từ Lễ nhất định là do hình thành nên từ việc đọc sách nhiều năm.
Lục Nghi Ninh nhìn đồng hồ, đuổi cậu ta về phòng, “Tôi phải ngủ sớm cho đẹp da.”
“Mặt chị bị nắng gắt tàn phá thành đít khỉ rồi, có ngủ nhiều hơn nữa cũng không sửa được đâu.”
Cô tức giận giơ chân đá cậu ta, “Cút mau.”