Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 603
Nét mặt Lý Vân hơi đổi, ông ta nói: “Anh Tấn, không phải còn bốn ngày nữa mới đến hạn trả nợ sao? Xưởng tôi làm vẫn chưa trả tiền công cho thợ”
“Ngày trả nợ là do bọn tôi quyết định, tôi nói hôm nay trả là hôm nay trả, nếu còn không chịu trả, tiền lãi trong ba ngày này sẽ được tăng và tăng.” Anh Tấn kia hờ hững nói, sau đó anh ta lại cười cười, nhìn chằm chằm vào Lý Giai Dao đứng cách đó không xa.
Lý Giai Dao dường như có hơi sợ anh ta, cô ấy dừng việc giặt quần áo, bước vào trong phòng, đi ra phía sau Lê Văn Vân, cắn chặt răng, đứng yên.
Lý Vân nghe anh ta nói vậy thì đổi sắc mặt: “Anh Tấn…”
“Đùa ông thôi.” Anh Tấn cười he he nói: “Em gái Dao Dao, đừng sợ!”
“Chú ấy thiếu các người bao nhiêu?” Ngay lúc này, Lê Văn Vân-người từ đầu đến cuối luôn giữ im lặng đột nhiên mở miệng hỏi.
Lời nói của Lê Văn Vân vang lên hơi đột ngột, điều này cũng khiến anh Tấn quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Đầu tiên họ chỉ nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, phần lớn cơ thể của Lê Văn Vân được quấn bằng băng gạc, chủ yếu là do vết đâm của anh quá nhiều.
Ngoài cảm giác hơi tò mò thì họ không nghĩ quá nhiều.
Kết quả không ngờ rằng vào lúc này Lê Văn Vân lại chủ động hỏi đến.
Anh Tấn tên đầy đủ là Lôi Tấn, là một tay xã hội đen trong thị trấn. Tất nhiên, ngày nay, bọn xã hội đen không dựa vào kiểu đánh nhau hay thu phí bảo kê để kiếm cơm nữa. Lôi Tần này đã thành lập một công ty đòi nợ ở thị trấn, đòi nợ chuyên nghiệp! Sau đó ông ta mở một quán trà trong thị trấn, là nơi để người dân trong thị trấn đến chơi mạt chược, sau đó những người không có tiền sẽ hỏi vay tiền ông ta, lúc này ông ta sẽ xem xét thực đơn. Đối với một số người, ông ta không tính lãi suất, đối với một số người, ông ta tính lãi suất rất thấp, mà người ông ta bảo đảm có thể ăn được thì ông ta sẽ ra chín về mười ba, cho vay nặng lãi.
Cái gọi là chuyên nghiệp mà, có đủ loại phiền phức ùn ùn kéo đến.
Mẹ của Lý Giai Dao đã vay tiền của ông ta, vào thời điểm đó, bà ta đã vay mười vạn.
Về phần hiện tại là bao nhiêu tiền, chỉ có ông ta mới biết.
Nghe Lê Văn Vân nói, đám người Lôi Tấn vô cùng hào hứng nhìn qua, Lôi Tấn nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, cười hỏi: “Thế nào? Cậu định giúp họ trả hết một lần luôn à?”
Lý Giai Dao đứng phía sau Lê Văn Vân, khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt của Lôi Tấn quét qua thì sắc mặt biến đổi, vội vã sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn ông ta.
Rõ ràng trong lúc bình thường, cô ấy đã bị Lôi Tấn gạ gẫm rất nhiều.
Lê Văn Vân ngồi ở đó, thật ra cơ thể vẫn không thể dùng quá nhiều sức, bình thường thì khi xuống giường vẫn phải nhờ Lý Giai Dao đỡ mới đứng dậy được.
Mặc dù vết thương của anh đang dần dần lành lại nhưng có quá nhiều vết thương rất sâu, điều quan trọng nhất là anh cực kỳ yếu sau khi sử dụng chiều dốc hết sức lực, không biết quá trình này sẽ kéo dài bao lâu.
Nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, mở miệng nói: “Hãy nói cho tôi biết bao nhiêu, nếu có thể, tôi sẽ giúp trả lại”
Lôi Tấn liếm môi nói: “Vậy được, tôi sẽ tính giúp cậu”
Vừa nói, ông ta vừa lấy chiếc túi đeo dưới cánh tay ra, lấy một cuốn sổ từ trong đó ra và mỉm cười nói: “Tôi sẽ tính giúp cậu, bây giờ ấy à, tổng cộng là tám mươi chín vạn ba ngàn.”
Sắc mặt Lý Vân hơi thay đổi nói: “Sao lại nhiều như vậy? Không phải tháng trước tôi đã trả một vạn rồi à? Sao lại còn nhiều như thế?”
Lôi Tấn cười nửa miệng nói: “Không tính tiền lãi tháng này à? Một vạn kia của ông còn chưa đủ đóng lãi nữa là. Tôi nói này ông Lý à, chúng ta cũng coi như là người quen, về phần điều kiện của tôi, thật ra ông biết rất rõ mà. Trong thị trấn này không tìm được mấy người có điều kiện tốt hơn tôi đâu, hay là ông gả con gái ông cho tôi đi, lúc đó ông sẽ thành bố vợ của tôi rồi, số nợ này coi như xoá, tôi lại còn có thể mua nhà ở thị trấn cho ông nữa.”
Lê Văn Vân khẽ cau mày.
Mượn mười vạn, lãi mẹ đề lãi con… Sau nhiều năm, đã lên đến con số này, hơn nữa Lý Vân còn trả lãi mỗi tháng nữa. Dựa theo thu nhập của Lý Vân, ước tính cả đời này ông ta trả còn chưa hết. A.. Anh Tấn, anh cũng biết điều kiện của tôi. Số tiền này là do vợ cũ của tôi vay. Sau bao nhiêu năm, tôi đã trà lại cho anh hơn mười vạn rồi mà… tôi.”Lý Vân ủ rũ nói.
“Ngày trả nợ là do bọn tôi quyết định, tôi nói hôm nay trả là hôm nay trả, nếu còn không chịu trả, tiền lãi trong ba ngày này sẽ được tăng và tăng.” Anh Tấn kia hờ hững nói, sau đó anh ta lại cười cười, nhìn chằm chằm vào Lý Giai Dao đứng cách đó không xa.
Lý Giai Dao dường như có hơi sợ anh ta, cô ấy dừng việc giặt quần áo, bước vào trong phòng, đi ra phía sau Lê Văn Vân, cắn chặt răng, đứng yên.
Lý Vân nghe anh ta nói vậy thì đổi sắc mặt: “Anh Tấn…”
“Đùa ông thôi.” Anh Tấn cười he he nói: “Em gái Dao Dao, đừng sợ!”
“Chú ấy thiếu các người bao nhiêu?” Ngay lúc này, Lê Văn Vân-người từ đầu đến cuối luôn giữ im lặng đột nhiên mở miệng hỏi.
Lời nói của Lê Văn Vân vang lên hơi đột ngột, điều này cũng khiến anh Tấn quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Đầu tiên họ chỉ nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, phần lớn cơ thể của Lê Văn Vân được quấn bằng băng gạc, chủ yếu là do vết đâm của anh quá nhiều.
Ngoài cảm giác hơi tò mò thì họ không nghĩ quá nhiều.
Kết quả không ngờ rằng vào lúc này Lê Văn Vân lại chủ động hỏi đến.
Anh Tấn tên đầy đủ là Lôi Tấn, là một tay xã hội đen trong thị trấn. Tất nhiên, ngày nay, bọn xã hội đen không dựa vào kiểu đánh nhau hay thu phí bảo kê để kiếm cơm nữa. Lôi Tần này đã thành lập một công ty đòi nợ ở thị trấn, đòi nợ chuyên nghiệp! Sau đó ông ta mở một quán trà trong thị trấn, là nơi để người dân trong thị trấn đến chơi mạt chược, sau đó những người không có tiền sẽ hỏi vay tiền ông ta, lúc này ông ta sẽ xem xét thực đơn. Đối với một số người, ông ta không tính lãi suất, đối với một số người, ông ta tính lãi suất rất thấp, mà người ông ta bảo đảm có thể ăn được thì ông ta sẽ ra chín về mười ba, cho vay nặng lãi.
Cái gọi là chuyên nghiệp mà, có đủ loại phiền phức ùn ùn kéo đến.
Mẹ của Lý Giai Dao đã vay tiền của ông ta, vào thời điểm đó, bà ta đã vay mười vạn.
Về phần hiện tại là bao nhiêu tiền, chỉ có ông ta mới biết.
Nghe Lê Văn Vân nói, đám người Lôi Tấn vô cùng hào hứng nhìn qua, Lôi Tấn nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, cười hỏi: “Thế nào? Cậu định giúp họ trả hết một lần luôn à?”
Lý Giai Dao đứng phía sau Lê Văn Vân, khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt của Lôi Tấn quét qua thì sắc mặt biến đổi, vội vã sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn ông ta.
Rõ ràng trong lúc bình thường, cô ấy đã bị Lôi Tấn gạ gẫm rất nhiều.
Lê Văn Vân ngồi ở đó, thật ra cơ thể vẫn không thể dùng quá nhiều sức, bình thường thì khi xuống giường vẫn phải nhờ Lý Giai Dao đỡ mới đứng dậy được.
Mặc dù vết thương của anh đang dần dần lành lại nhưng có quá nhiều vết thương rất sâu, điều quan trọng nhất là anh cực kỳ yếu sau khi sử dụng chiều dốc hết sức lực, không biết quá trình này sẽ kéo dài bao lâu.
Nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, mở miệng nói: “Hãy nói cho tôi biết bao nhiêu, nếu có thể, tôi sẽ giúp trả lại”
Lôi Tấn liếm môi nói: “Vậy được, tôi sẽ tính giúp cậu”
Vừa nói, ông ta vừa lấy chiếc túi đeo dưới cánh tay ra, lấy một cuốn sổ từ trong đó ra và mỉm cười nói: “Tôi sẽ tính giúp cậu, bây giờ ấy à, tổng cộng là tám mươi chín vạn ba ngàn.”
Sắc mặt Lý Vân hơi thay đổi nói: “Sao lại nhiều như vậy? Không phải tháng trước tôi đã trả một vạn rồi à? Sao lại còn nhiều như thế?”
Lôi Tấn cười nửa miệng nói: “Không tính tiền lãi tháng này à? Một vạn kia của ông còn chưa đủ đóng lãi nữa là. Tôi nói này ông Lý à, chúng ta cũng coi như là người quen, về phần điều kiện của tôi, thật ra ông biết rất rõ mà. Trong thị trấn này không tìm được mấy người có điều kiện tốt hơn tôi đâu, hay là ông gả con gái ông cho tôi đi, lúc đó ông sẽ thành bố vợ của tôi rồi, số nợ này coi như xoá, tôi lại còn có thể mua nhà ở thị trấn cho ông nữa.”
Lê Văn Vân khẽ cau mày.
Mượn mười vạn, lãi mẹ đề lãi con… Sau nhiều năm, đã lên đến con số này, hơn nữa Lý Vân còn trả lãi mỗi tháng nữa. Dựa theo thu nhập của Lý Vân, ước tính cả đời này ông ta trả còn chưa hết. A.. Anh Tấn, anh cũng biết điều kiện của tôi. Số tiền này là do vợ cũ của tôi vay. Sau bao nhiêu năm, tôi đã trà lại cho anh hơn mười vạn rồi mà… tôi.”Lý Vân ủ rũ nói.