Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 601
Nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, Lê Văn Vân thoáng xúc động.
Người đàn ông trung niên đó đích thị là người đã cứu Lê Văn Vân, từ diện mạo tới cách nói chuyện đều cho thấy ông ta là người trung thực, hơn nữa còn là người vô cùng tốt bụng.
Ông ta không đành lòng đứng nhìn Lê Văn Vân chết, nhưng đồng thời cũng không muốn rước thêm phiền toái đến cho bản thân. Chỉ muốn sống yên bình.
“Không sao đâu, thú thực cũng chẳng đáng bao tiền đâu. À đúng rồi, giờ cậu ta đã tỉnh lại rồi, không cần truyền đường glucose cho cậu ta nữa đâu, đợi đến khi chai truyền đỏ hết, anh cứ tháo kim tiêm ra là được nha. Thức ăn cũng không cần cầu kỳ, chỉ cần ăn những món có dinh dưỡng chút là được, như thế sẽ giúp cậu ta hồi phục nhanh hơn đấy.” Bác sĩ Hàn nói.
“Được, cái đó, bác sĩ Hàn, hy vọng bà đừng nói chuyện này với bất kỳ ai, người trong thị trấn này đâu đâu cũng toàn kẻ lắm lời nhiều chuyện, tôi không muốn rước thêm họa đâu.” Giọng nói người đàn ông tuổi trung niên kia lại vang lên.
Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc, hiển nhiên, bác sĩ Hàn đã rời đi rồi.
Lê Văn Vân vẫn đang nằm trên giường, hiện giờ lòng anh đang xúc động vô cùng.
Từ cuộc nói chuyện có thể thấy hoàn cảnh gia đình người đàn ông này không được tốt lắm, đến tiền thuốc men cũng không thể trả ngay.
Rất nhanh sau đó, người đàn ông lại đi tới, sự cảnh giác trong ánh mắt ông ta vẫn hiển hiện rất rõ ràng, nhưng ông ta dường như đã hạ quyết tâm, nhìn về Lê Văn Vân cười cười nói: “Cậu trai, tỉnh là may rồi, cậu cứ an tâm ở đây dưỡng thương”
“Chú à, cảm ơn.” Lê Văn Vân vội vàng nói: “Không biết xưng hô thế nào ạ?”
Người đàn ông cỡ tuổi trung niên kia hơi sửng sốt, dường như ông ta đang do dự không biết có nên nói ra tên mình hay không.
“Cháu thật sự không phải người xấu đâu.” Lê Văn Vân thở dài một hơi nói.
Người đàn ông cỡ tuổi trung niên kia cắn chặt răng, sau một lúc lâu, ông ta mới thở dài một hơi nói: “Tôi tên Lý Vân, cậu cứ gọi tôi là chú Lý, còn đây là con gái tôi, tên Lý Giai Dao.”
“Cảm ơn mọi người. Cháu tên Lê Văn Vân.” Anh đáp.
Lý Vân thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy giọng điệu ôn hòa của Lê Văn Vân ông ta dường như đã buông bỏ được chút cảnh giác, sau đó quay đầu nhìn Lý Giai Dao nói: “Dao Dao, con trông chừng Lê Văn Vân nhé, bố đi ra ngoài một chuyến, bữa tối hôm nay, con đem con gà trong nhà cắt tiết rồi hầm lên nha!”
Lý Giai Dao hơi sửng sốt một chút, nhưng cô ấy cũng không nhiều lời hỏi này hỏi nọ làm gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Lý Vân tìm một bộ quần áo, thay đồ xong thì lập tức rời đi.
Lê Văn Vân nằm bên cạnh nghe thấy lời này thì cảm động không thôi.
Gia đình này thật sự quá tốt bụng.
Một con gà có thể là không nhiều nhặn gì lắm, nhưng đối với một gia đình có hoàn cảnh không được tốt lắm thì lại khác, họ vốn chẳng quen biết gì anh, nhưng lại sẵn sàng dang tay cứu người, còn nguyện ý giết một con gà để bồi bổ dinh dưỡng cho anh, điều này Lê Văn Vân có thể nhìn thấu được.
Lê Văn Vân yên lặng nhớ kỹ, thầm dặn lòng đợi đến khi vết thương tốt lên chút, anh nhất định sẽ trả ơn họ gấp bội!
Sau khi Lý Vân rời đi, Lý Giai Dao dường như không tập trung làm bài tập được nữa, cô ấy ngồi bên cạnh Lê Văn Vân, nhìn anh với ánh mắt tò mò, nhưng sự cảnh giác trong đôi mắt của cô ấy vẫn chưa hề thuyên giảm.
Dường như cô ấy muốn nói chuyện với Lê Văn Vân, nhưng lại không biết nên nói gì.
Lê Văn Vân cũng đoán được suy nghĩ của cô ấy, vậy nên anh đã chủ động bắt chuyện trước!
Một nữ sinh cấp ba ngây thơ đơn thuần, còn Lê Văn Vân lại là tên giảo hoạt, hàn huyên cả tiếng đồng hồ, anh biết được không ít thông tin về nhà Lý Giai Dao.
Hoàn cảnh gia đình Lý Giai Dao không được tốt lắm, mẹ cô ấy chẳng khác gì loại cặn bã của xã hội! Bà ta rất không vừa lòng Lý Vân, cũng không thèm lo cho gia đình, suốt ngày chỉ biết
tuổi, bà ta vay nợ trên mạng rất nhiều, số tiền nợ lên cao đến mức không thể trả nổi, thấy vậy thì lại đâm đầu vào thị trấn đánh bạc tiếp, chủ ý là muốn thắng bạc để hoàn lại món nợ đó!
Nhưng cuối cùng… Bà ta lại thua!
Sau khi thiếu một đống nợ, bà ta bỏ lại chồng và con gái, chạy trốn với người đàn ông khác.
Bố Lý Giai Dao là thợ mộc, thành thực mà nói thì thời buổi này thu nhập của thợ mộc không phải thấp, nhưng ông ta phải trả góp đống nợ của vợ mình, cứ kiếm được đồng nào lại trả nợ đồng ấy… Cho nên, cuộc sống của hai bố con cũng vì thế mà trở nên khó khăn.
Nghe xong, Lê Văn Vân im lặng không nói gì, giờ ngoài cảm động ra thì anh cũng đâu biết nói gì nữa.
Anh nhìn Lý Giai Dao, thở dài một hơi, nói: “Đồ của tôi còn ở đây không?”
“Còn, còn, để tôi đi lấy cho anh.” Lý Giai Dao đã buông bỏ sự cảnh giác với anh, vội vàng chạy ra ngoài!
Người đàn ông trung niên đó đích thị là người đã cứu Lê Văn Vân, từ diện mạo tới cách nói chuyện đều cho thấy ông ta là người trung thực, hơn nữa còn là người vô cùng tốt bụng.
Ông ta không đành lòng đứng nhìn Lê Văn Vân chết, nhưng đồng thời cũng không muốn rước thêm phiền toái đến cho bản thân. Chỉ muốn sống yên bình.
“Không sao đâu, thú thực cũng chẳng đáng bao tiền đâu. À đúng rồi, giờ cậu ta đã tỉnh lại rồi, không cần truyền đường glucose cho cậu ta nữa đâu, đợi đến khi chai truyền đỏ hết, anh cứ tháo kim tiêm ra là được nha. Thức ăn cũng không cần cầu kỳ, chỉ cần ăn những món có dinh dưỡng chút là được, như thế sẽ giúp cậu ta hồi phục nhanh hơn đấy.” Bác sĩ Hàn nói.
“Được, cái đó, bác sĩ Hàn, hy vọng bà đừng nói chuyện này với bất kỳ ai, người trong thị trấn này đâu đâu cũng toàn kẻ lắm lời nhiều chuyện, tôi không muốn rước thêm họa đâu.” Giọng nói người đàn ông tuổi trung niên kia lại vang lên.
Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc, hiển nhiên, bác sĩ Hàn đã rời đi rồi.
Lê Văn Vân vẫn đang nằm trên giường, hiện giờ lòng anh đang xúc động vô cùng.
Từ cuộc nói chuyện có thể thấy hoàn cảnh gia đình người đàn ông này không được tốt lắm, đến tiền thuốc men cũng không thể trả ngay.
Rất nhanh sau đó, người đàn ông lại đi tới, sự cảnh giác trong ánh mắt ông ta vẫn hiển hiện rất rõ ràng, nhưng ông ta dường như đã hạ quyết tâm, nhìn về Lê Văn Vân cười cười nói: “Cậu trai, tỉnh là may rồi, cậu cứ an tâm ở đây dưỡng thương”
“Chú à, cảm ơn.” Lê Văn Vân vội vàng nói: “Không biết xưng hô thế nào ạ?”
Người đàn ông cỡ tuổi trung niên kia hơi sửng sốt, dường như ông ta đang do dự không biết có nên nói ra tên mình hay không.
“Cháu thật sự không phải người xấu đâu.” Lê Văn Vân thở dài một hơi nói.
Người đàn ông cỡ tuổi trung niên kia cắn chặt răng, sau một lúc lâu, ông ta mới thở dài một hơi nói: “Tôi tên Lý Vân, cậu cứ gọi tôi là chú Lý, còn đây là con gái tôi, tên Lý Giai Dao.”
“Cảm ơn mọi người. Cháu tên Lê Văn Vân.” Anh đáp.
Lý Vân thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy giọng điệu ôn hòa của Lê Văn Vân ông ta dường như đã buông bỏ được chút cảnh giác, sau đó quay đầu nhìn Lý Giai Dao nói: “Dao Dao, con trông chừng Lê Văn Vân nhé, bố đi ra ngoài một chuyến, bữa tối hôm nay, con đem con gà trong nhà cắt tiết rồi hầm lên nha!”
Lý Giai Dao hơi sửng sốt một chút, nhưng cô ấy cũng không nhiều lời hỏi này hỏi nọ làm gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Lý Vân tìm một bộ quần áo, thay đồ xong thì lập tức rời đi.
Lê Văn Vân nằm bên cạnh nghe thấy lời này thì cảm động không thôi.
Gia đình này thật sự quá tốt bụng.
Một con gà có thể là không nhiều nhặn gì lắm, nhưng đối với một gia đình có hoàn cảnh không được tốt lắm thì lại khác, họ vốn chẳng quen biết gì anh, nhưng lại sẵn sàng dang tay cứu người, còn nguyện ý giết một con gà để bồi bổ dinh dưỡng cho anh, điều này Lê Văn Vân có thể nhìn thấu được.
Lê Văn Vân yên lặng nhớ kỹ, thầm dặn lòng đợi đến khi vết thương tốt lên chút, anh nhất định sẽ trả ơn họ gấp bội!
Sau khi Lý Vân rời đi, Lý Giai Dao dường như không tập trung làm bài tập được nữa, cô ấy ngồi bên cạnh Lê Văn Vân, nhìn anh với ánh mắt tò mò, nhưng sự cảnh giác trong đôi mắt của cô ấy vẫn chưa hề thuyên giảm.
Dường như cô ấy muốn nói chuyện với Lê Văn Vân, nhưng lại không biết nên nói gì.
Lê Văn Vân cũng đoán được suy nghĩ của cô ấy, vậy nên anh đã chủ động bắt chuyện trước!
Một nữ sinh cấp ba ngây thơ đơn thuần, còn Lê Văn Vân lại là tên giảo hoạt, hàn huyên cả tiếng đồng hồ, anh biết được không ít thông tin về nhà Lý Giai Dao.
Hoàn cảnh gia đình Lý Giai Dao không được tốt lắm, mẹ cô ấy chẳng khác gì loại cặn bã của xã hội! Bà ta rất không vừa lòng Lý Vân, cũng không thèm lo cho gia đình, suốt ngày chỉ biết
tuổi, bà ta vay nợ trên mạng rất nhiều, số tiền nợ lên cao đến mức không thể trả nổi, thấy vậy thì lại đâm đầu vào thị trấn đánh bạc tiếp, chủ ý là muốn thắng bạc để hoàn lại món nợ đó!
Nhưng cuối cùng… Bà ta lại thua!
Sau khi thiếu một đống nợ, bà ta bỏ lại chồng và con gái, chạy trốn với người đàn ông khác.
Bố Lý Giai Dao là thợ mộc, thành thực mà nói thì thời buổi này thu nhập của thợ mộc không phải thấp, nhưng ông ta phải trả góp đống nợ của vợ mình, cứ kiếm được đồng nào lại trả nợ đồng ấy… Cho nên, cuộc sống của hai bố con cũng vì thế mà trở nên khó khăn.
Nghe xong, Lê Văn Vân im lặng không nói gì, giờ ngoài cảm động ra thì anh cũng đâu biết nói gì nữa.
Anh nhìn Lý Giai Dao, thở dài một hơi, nói: “Đồ của tôi còn ở đây không?”
“Còn, còn, để tôi đi lấy cho anh.” Lý Giai Dao đã buông bỏ sự cảnh giác với anh, vội vàng chạy ra ngoài!