Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 583
Lê Văn Vân chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã lớn như vậy mà lại có ngày bị một người phụ nữ đưa đẩy.
Điều quan trọng là sau khi kết thúc, người phụ nữ còn đến an ủi anh và bảo anh đừng bị áp lực tâm lý.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Long Nhã Lâm sẽ không kiềm chế được như thế.
Trong ấn tượng của anh, Long Nhã Lâm là một người kiêu ngạo và hơi điên cuồng, cực kỳ tuỳ hứng!
Nhưng điều này là bình thường, cô ấy là một thiên tài võ thuật, lại xuất thân từ một gia đình nổi tiếng, địa vị của Long Ưng Đài ở Yên Kinh khá cao.
Với tính cách như vậy, muốn làm gì thì cứ làm cũng thật bình thường.
Lê Văn Vân lắc đầu, nhìn đồng hồ, cảm thấy bây giờ không phải lúc nghĩ tới điều này, đêm nay nhất định anh phải đi dự tiệc, đây là Hồng Môn Yến!
Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, sau khi đánh răng rửa mặt qua loa thì anh ăn mặc chỉnh tề rồi cầm chìa khóa xuống tầng dưới.
Sau khi ăn vội ăn vàng một suất cơm ở tầng dưới thì Lê Văn Vân quay về phòng, lấy khúc xương của nhà họ Quách ra, sau đó ngồi khoanh chân rồi để khúc xương trong tay.
“Rầm!”
Bất thình lình, một cơn gió từ trong phòng vang vọng đến, Lê Văn Vân đã hấp thu khúc xương.
Trong chớp mắt, chân khí toàn thân bắt đầu sôi trào, cho đến khi chân khí toàn thân bình lặng trở lại, anh mới chậm rãi mở mắt ra.
Cầm lấy điện thoại ra xem, lúc này đã khoảng bốn giờ chiều.
Thời gian hẹn với Lý Đông Dã là vào buổi tối, Lê Văn Vân dự định trước tiên sẽ đến nơi gần cái gọi là sơn trang Thánh Á để quan sát tình hình.
Lý Đông Dã đã chọn nơi này nên Lê Văn Vân biết rằng chắc chắn người này sẽ ra tay với mình.
Anh không biết nguyên nhân Lý Đông Dã ra tay là gì, nếu chỉ vì Lê Văn Vân đã tát vào mặt nhà họ lý mà Lý Đông Dã đã không biết sống chết cứ nhất quyết phải khiêu chiến với một siêu cấp thì quả thật người nhà họ Lý quá hống hách rồi.
Tất nhiên, điều này cũng có lý.
Lê Văn Vân cầm hai cây đao Phá Không và Vô Danh lên, bọc chúng bằng vải rồi bước ra khỏi phòng, lái xe về phía sơn trang Thánh Á.
(DX
Hết cách rồi, hai cây đao Phá Không và Vô Danh rất dễ nhận biết, dễ đến nỗi chỉ cần nhìn thoáng qua chuôi đao là có thể nhận ra được.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Lê Văn Vân đi đến ga ra và lái xe về phía sơn trang Thánh Á.
Mới lái được vài bước, một cuộc gọi video truyền đến, Lê Văn Vân liếc mắt nhìn thì thấy là Hồng Mai Quế gọi.
Đã lâu anh không chủ động liên lạc với Hồng Mai Quế, có thể là có tin tức về Bùi Nghênh Tùng chăng?
Lê Văn Vân kết nối cuộc gọi video, trong điện thoại, Hồng Mai Quế mặc một chiếc váy đỏ đang nằm trên giường. Từ góc nhìn của điện thoại có thể nhìn thấy một cái khe rất sâu, khiến người ta cứ miên man bất định.
Hai bắp chân trắng như ngọc của cô ta hơi giơ lên, trên môi nở nụ cười quyến rũ nói: “Lê Văn Vân, đã lâu anh không liên lạc với người ta rồi, người ta rất nhớ anh đó.”
Lê Văn Vân chợt nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng hơi hừng hực, sau đó nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Có chuyện gì thì nói đi, cô còn
Lâm Hải chứ?”
“Đúng vậy, tôi vẫn đang ở Lâm Hải đây.” Hồng Mai Quế nói: “Dạo này chán
muốn chết rồi, trong lòng tôi chỉ toàn nhớ đến anh, không thể nào đi quyến rũ người đàn ông khác được nữa.”
Lê Văn Vân: “…”
Anh hằng giọng nói: “Vậy là cô gọi điện đến để chém gió thôi à?”
Điều quan trọng là sau khi kết thúc, người phụ nữ còn đến an ủi anh và bảo anh đừng bị áp lực tâm lý.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Long Nhã Lâm sẽ không kiềm chế được như thế.
Trong ấn tượng của anh, Long Nhã Lâm là một người kiêu ngạo và hơi điên cuồng, cực kỳ tuỳ hứng!
Nhưng điều này là bình thường, cô ấy là một thiên tài võ thuật, lại xuất thân từ một gia đình nổi tiếng, địa vị của Long Ưng Đài ở Yên Kinh khá cao.
Với tính cách như vậy, muốn làm gì thì cứ làm cũng thật bình thường.
Lê Văn Vân lắc đầu, nhìn đồng hồ, cảm thấy bây giờ không phải lúc nghĩ tới điều này, đêm nay nhất định anh phải đi dự tiệc, đây là Hồng Môn Yến!
Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, sau khi đánh răng rửa mặt qua loa thì anh ăn mặc chỉnh tề rồi cầm chìa khóa xuống tầng dưới.
Sau khi ăn vội ăn vàng một suất cơm ở tầng dưới thì Lê Văn Vân quay về phòng, lấy khúc xương của nhà họ Quách ra, sau đó ngồi khoanh chân rồi để khúc xương trong tay.
“Rầm!”
Bất thình lình, một cơn gió từ trong phòng vang vọng đến, Lê Văn Vân đã hấp thu khúc xương.
Trong chớp mắt, chân khí toàn thân bắt đầu sôi trào, cho đến khi chân khí toàn thân bình lặng trở lại, anh mới chậm rãi mở mắt ra.
Cầm lấy điện thoại ra xem, lúc này đã khoảng bốn giờ chiều.
Thời gian hẹn với Lý Đông Dã là vào buổi tối, Lê Văn Vân dự định trước tiên sẽ đến nơi gần cái gọi là sơn trang Thánh Á để quan sát tình hình.
Lý Đông Dã đã chọn nơi này nên Lê Văn Vân biết rằng chắc chắn người này sẽ ra tay với mình.
Anh không biết nguyên nhân Lý Đông Dã ra tay là gì, nếu chỉ vì Lê Văn Vân đã tát vào mặt nhà họ lý mà Lý Đông Dã đã không biết sống chết cứ nhất quyết phải khiêu chiến với một siêu cấp thì quả thật người nhà họ Lý quá hống hách rồi.
Tất nhiên, điều này cũng có lý.
Lê Văn Vân cầm hai cây đao Phá Không và Vô Danh lên, bọc chúng bằng vải rồi bước ra khỏi phòng, lái xe về phía sơn trang Thánh Á.
(DX
Hết cách rồi, hai cây đao Phá Không và Vô Danh rất dễ nhận biết, dễ đến nỗi chỉ cần nhìn thoáng qua chuôi đao là có thể nhận ra được.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Lê Văn Vân đi đến ga ra và lái xe về phía sơn trang Thánh Á.
Mới lái được vài bước, một cuộc gọi video truyền đến, Lê Văn Vân liếc mắt nhìn thì thấy là Hồng Mai Quế gọi.
Đã lâu anh không chủ động liên lạc với Hồng Mai Quế, có thể là có tin tức về Bùi Nghênh Tùng chăng?
Lê Văn Vân kết nối cuộc gọi video, trong điện thoại, Hồng Mai Quế mặc một chiếc váy đỏ đang nằm trên giường. Từ góc nhìn của điện thoại có thể nhìn thấy một cái khe rất sâu, khiến người ta cứ miên man bất định.
Hai bắp chân trắng như ngọc của cô ta hơi giơ lên, trên môi nở nụ cười quyến rũ nói: “Lê Văn Vân, đã lâu anh không liên lạc với người ta rồi, người ta rất nhớ anh đó.”
Lê Văn Vân chợt nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng hơi hừng hực, sau đó nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Có chuyện gì thì nói đi, cô còn
Lâm Hải chứ?”
“Đúng vậy, tôi vẫn đang ở Lâm Hải đây.” Hồng Mai Quế nói: “Dạo này chán
muốn chết rồi, trong lòng tôi chỉ toàn nhớ đến anh, không thể nào đi quyến rũ người đàn ông khác được nữa.”
Lê Văn Vân: “…”
Anh hằng giọng nói: “Vậy là cô gọi điện đến để chém gió thôi à?”