Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 578
Quách Vĩ Thịnh sáng mắt đáp: “Vâng ạ!”
Đúng lúc này mẹ bọn họ bỗng lên tiếng: “Hai con nhất định phải về trước mười hai giờ.”
“Vâng ạ!” Quách Vĩ Thịnh gật đầu lia lịa, rồi nháy mắt với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân cũng muốn rời đi nên chào tạm biệt hai người, rồi chợt nhớ ra điều gì đó nên nhìn Quách Khải Thụy nói: “Đúng rồi, chuyện liên quan đến cổ phần, chúng ta vẫn nên ký kết trước đã.”
“Chuyện này không vội.” Quách Khải Thụy nói: “Cứ để hai đứa Vĩ Thịnh dẫn cậu ra ngoài chơi đã.”
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Thôi được rồi!”
Ba người đi ra cửa rồi mang giày vào, sau khi đi ra ngoài, Quách Vĩ Thịnh mới xoa trán nói: “Ôi mẹ ơi, cuối cùng cũng ra ngoài rồi, mẹ kiếp, làm ông đây bực bội muốn chết”.
Lê Văn Vân tò mò nhìn anh ta hỏi: “Trước đây bầu không khí trong nhà cậu cũng ngột ngạt như thế à?”
Quách Vĩ Thịnh thở dài đáp: “À, chuyện này cũng không còn cách nào khác.”
Dứt lời, anh ta liền nói nhỏ với Lê Văn Vân: “Bố tôi là người hèn hạ, trước đây mẹ tôi không thích bố tôi, nhưng nhà bố chúng tôi có tiền, nên gia đình mẹ tôi đã cưỡng ép gả mẹ tôi cho bố tôi, mấy chục năm trôi qua, mẹ tôi cũng đã quen rồi, nhưng vẫn không hài lòng với bố tôi, nói một cách đơn giản thì bố tôi là người hèn hạ trong tình yêu, hèn hạ đến mức cuối cùng có đủ mọi thứ, nhưng lại không có được tình yêu của mẹ tôi.”
“Anh, anh đừng nói lung tung” Quách Manh Manh vội nói: “Sở dĩ nhà của em như vậy, thật ra anh em nói chỉ đúng một mặt mà thôi, chủ yếu nhất vẫn là vì anh trai em, trước đây mẹ em không quan tâm đến gia đình, sau đó anh em khá phóng túng, anh cũng biết rồi đấy, anh ấy là bốn cậu chủ Yên Kinh gì đấy. Sau đó mẹ em cảm thấy quả thật đã lơ là quản lý, nên mới bắt đầu biến thành bộ dạng như bây giờ”.
Quách Vĩ Thịnh lúng túng gãi đầu nói: “Vậy thì sao chứ, gần đây anh sắp ngột ngạt đến chết rồi, không dễ gì buổi tối mới có thể ra ngoài một chuyến, Manh Manh, em dẫn Lê Văn Vân đi chơi đi, anh phải đi tìm mấy anh anh trai của em đây”
“Anh nhớ về sớm rồi uống ít một chút, nếu bị mẹ phát hiện anh lại bị đánh đấy” Quách manh Manh vội căn dặn.
“Bị đánh có là gì đâu?” Quách Vĩ Thịnh mở cửa một chiếc xe, rồi chui thẳng vào trong phòng đi như một làn khói.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, Quách Manh Manh cạn lời nói: “Anh đừng để tâm đến anh trai em, anh ấy là thế đấy.”
Nghe bọn họ nói vậy, trong lòng Lê Văn Vân không còn gì để nói.
Đây là hôn nhân giữa nhà quyền thế, tất nhiên trên thế giới này, người có thể dựa vào tình yêu để kết hôn vốn không có nhiều như vậy, đa số đều là thích hợp rồi sống cùng nhau mà thôi.
Lê Văn Vân không khỏi nghĩ tới Vương Giai Kỳ, nếu cô ấy thật sự phải gả cho Tôn Hạo, liệu cảnh tượng đó sẽ như thế nào?
“Anh Lê Văn Vân, chúng ta đi đâu để chơi đây?” Lúc Lê Văn Vân đang suy nghĩ lung tung thì Quách Manh Manh nghiêng đầu hỏi.
“Em đi đâu cũng được, chỉ cần được ở bên anh là được. Không dễ gì mới có thể gặp được anh, sau lần này, không biết đến chừng nào anh mới tới Yên Kinh lần nữa?” Quách Manh Manh bĩu môi nói.
Lê Văn Vân giữ im lặng.
Thật ra anh xem Quách Manh Manh như em ruột của mình, nên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy… chúng ta đi dạo trung tâm thương mại, rồi đi xem phim, ăn đồ nướng được không?”
“Được đó.” Quách Manh Manh hưng phấn nói: “Em rất muốn ăn đồ nướng, nhưng mẹ em không cho em ăn, bảo là mất vệ sinh”
Đúng lúc này mẹ bọn họ bỗng lên tiếng: “Hai con nhất định phải về trước mười hai giờ.”
“Vâng ạ!” Quách Vĩ Thịnh gật đầu lia lịa, rồi nháy mắt với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân cũng muốn rời đi nên chào tạm biệt hai người, rồi chợt nhớ ra điều gì đó nên nhìn Quách Khải Thụy nói: “Đúng rồi, chuyện liên quan đến cổ phần, chúng ta vẫn nên ký kết trước đã.”
“Chuyện này không vội.” Quách Khải Thụy nói: “Cứ để hai đứa Vĩ Thịnh dẫn cậu ra ngoài chơi đã.”
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Thôi được rồi!”
Ba người đi ra cửa rồi mang giày vào, sau khi đi ra ngoài, Quách Vĩ Thịnh mới xoa trán nói: “Ôi mẹ ơi, cuối cùng cũng ra ngoài rồi, mẹ kiếp, làm ông đây bực bội muốn chết”.
Lê Văn Vân tò mò nhìn anh ta hỏi: “Trước đây bầu không khí trong nhà cậu cũng ngột ngạt như thế à?”
Quách Vĩ Thịnh thở dài đáp: “À, chuyện này cũng không còn cách nào khác.”
Dứt lời, anh ta liền nói nhỏ với Lê Văn Vân: “Bố tôi là người hèn hạ, trước đây mẹ tôi không thích bố tôi, nhưng nhà bố chúng tôi có tiền, nên gia đình mẹ tôi đã cưỡng ép gả mẹ tôi cho bố tôi, mấy chục năm trôi qua, mẹ tôi cũng đã quen rồi, nhưng vẫn không hài lòng với bố tôi, nói một cách đơn giản thì bố tôi là người hèn hạ trong tình yêu, hèn hạ đến mức cuối cùng có đủ mọi thứ, nhưng lại không có được tình yêu của mẹ tôi.”
“Anh, anh đừng nói lung tung” Quách Manh Manh vội nói: “Sở dĩ nhà của em như vậy, thật ra anh em nói chỉ đúng một mặt mà thôi, chủ yếu nhất vẫn là vì anh trai em, trước đây mẹ em không quan tâm đến gia đình, sau đó anh em khá phóng túng, anh cũng biết rồi đấy, anh ấy là bốn cậu chủ Yên Kinh gì đấy. Sau đó mẹ em cảm thấy quả thật đã lơ là quản lý, nên mới bắt đầu biến thành bộ dạng như bây giờ”.
Quách Vĩ Thịnh lúng túng gãi đầu nói: “Vậy thì sao chứ, gần đây anh sắp ngột ngạt đến chết rồi, không dễ gì buổi tối mới có thể ra ngoài một chuyến, Manh Manh, em dẫn Lê Văn Vân đi chơi đi, anh phải đi tìm mấy anh anh trai của em đây”
“Anh nhớ về sớm rồi uống ít một chút, nếu bị mẹ phát hiện anh lại bị đánh đấy” Quách manh Manh vội căn dặn.
“Bị đánh có là gì đâu?” Quách Vĩ Thịnh mở cửa một chiếc xe, rồi chui thẳng vào trong phòng đi như một làn khói.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, Quách Manh Manh cạn lời nói: “Anh đừng để tâm đến anh trai em, anh ấy là thế đấy.”
Nghe bọn họ nói vậy, trong lòng Lê Văn Vân không còn gì để nói.
Đây là hôn nhân giữa nhà quyền thế, tất nhiên trên thế giới này, người có thể dựa vào tình yêu để kết hôn vốn không có nhiều như vậy, đa số đều là thích hợp rồi sống cùng nhau mà thôi.
Lê Văn Vân không khỏi nghĩ tới Vương Giai Kỳ, nếu cô ấy thật sự phải gả cho Tôn Hạo, liệu cảnh tượng đó sẽ như thế nào?
“Anh Lê Văn Vân, chúng ta đi đâu để chơi đây?” Lúc Lê Văn Vân đang suy nghĩ lung tung thì Quách Manh Manh nghiêng đầu hỏi.
“Em đi đâu cũng được, chỉ cần được ở bên anh là được. Không dễ gì mới có thể gặp được anh, sau lần này, không biết đến chừng nào anh mới tới Yên Kinh lần nữa?” Quách Manh Manh bĩu môi nói.
Lê Văn Vân giữ im lặng.
Thật ra anh xem Quách Manh Manh như em ruột của mình, nên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy… chúng ta đi dạo trung tâm thương mại, rồi đi xem phim, ăn đồ nướng được không?”
“Được đó.” Quách Manh Manh hưng phấn nói: “Em rất muốn ăn đồ nướng, nhưng mẹ em không cho em ăn, bảo là mất vệ sinh”