Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 577
Lê Văn Vân không hề hay biết mọi chuyện đang diễn ra trên hòn đảo xa xôi, sau khi tiến vào khu Tội Ác thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, muốn đi ra ngoài từ khu Tội Ác thì điều kiện tương đối hà khắc.
Vì rảnh rỗi nên anh ngồi ở phòng khách trong nhà xem TV suốt buổi chiều, mãi đến năm rưỡi chiều, cô ấy vẫn đang ngủ say.
Năm rưỡi chiều, Lê Văn Vân liếc nhìn phòng mà Long Nhã Lâm đang ngủ rồi nhíu mày.
Anh viết một tờ giấy ghi chú để lên bàn trà: “Tôi ra ngoài một lát, nếu cô tỉnh rồi thì tự đi tìm thứ gì để ăn đi.”
Dứt lời, anh đi xuống gara lái xe đến nhà của Quách Khải Thụy.
Sau khi đến nơi, Quách Manh Manh liền chạy tới ôm chầm lấy Lê Văn Vân.
Hình như cô ấy rất thích Lê Văn Vân, trong ký ức của cô ấy, Lê Văn Vân như anh hùng siêu cấp, cảnh tượng đó luôn khắc sâu trong tâm trí cô ấy.
“Hừ, anh Lê Văn Vân, anh đã nói nếu rảnh sẽ tới chơi với em mà, nhưng đã nhiều ngày như vậy mà anh chưa từng liên lạc với em, wechat cũng thỉnh thoảng mới nhắn lại một lần.” Quách Manh Manh bĩu môi nói.
Lê Văn Vân xoa đầu cô ta nói: “Gần đây anh khá bận.”
Quách Manh Manh dè dặt liếc nhìn trong nhà rồi hỏi: “Anh đang chấp hành nhiệm vụ à?”
“Ừm” Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Em hãy giữ bí mật, đi thôi, chúng ta vào trong gặp bố mẹ em đi.”
“Vâng ạ!” Quách Manh Manh nắm tay Lê Văn Vân, rồi dẫn anh đi vào biệt thự.
Lúc này trong biệt thự rộng lớn, Quách Vĩ Thịnh đang nghênh ngang ngồi trên sofa chơi game, còn Quách Khải Thụy thì đeo mắt kính, cầm một cuốn sách ngồi đọc ở bên cạnh.
Ngoài ra, còn có một phu nhân được chăm sóc rất tốt, bà ta liếc nhìn Lê Văn Vân, rõ ràng đã biết tối nay Lê Văn Vân sẽ tới, nhưng lúc nhìn thấy Quách Manh Manh đang nắm tay Lê Văn Vân thì khẽ cau mày nói: “Manh Manh, bây giờ con đã mười sáu tuổi rồi, đã là một cô gái rồi, còn lôi lôi kéo kéo một người con trai thì ra thể thống gì? Con còn không mau tới đây ngồi xuống đi.”
“Vâng ạ!” Quách Manh Manh bĩu môi, buông tay Lê Văn Vân ra.
Rõ ràng phu nhân này là mẹ của Quách Manh Manh và Quách Vĩ Thịnh.
Mặc dù bà ta đã lớn tuổi, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Rõ ràng bà ta là người khá nghiêm khắc, nhất là phương diện gia giáo.
Lê Văn Vân không khỏi liếc nhìn Quách Vĩ Thịnh đang ngồi ở bên cạnh.
Anh không biết tại sao Quách Vĩ Thịnh lại biến thành bốn cậu chủ Yên Kinh như thế?
“Lê Văn Vân tới rồi à!” Đúng lúc này, Quách Khải Thụy đóng quyển sách lại cười nói: “Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chúng ta mau đi ăn thôi.”
Rồi năm người cùng ngồi xuống bàn ăn.
Sau khi tới trước bàn ăn, Quách Khải Thụy liền đưa một chiếc hộp cho Lê Văn Vân nói: “Đây là món đồ mà cậu cần, nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau này cậu ở Yên Kinh thì có thể thường xuyên tới nhà chúng tôi chơi, ngày nào Manh Manh cũng nhắc tới cậu.”
“Đúng đó, dù gì nhà của em cũng rất rộng, anh Lê Văn Vân, hay là sau này anh ở lại nhà của em đi.” Quách Manh Manh vội nói.
Lê Văn Vân lắc đầu đáp: “Chuyện này thì thôi đi, như vậy không được thuận tiện cho lắm”
Vị phu nhân kia luôn mang dáng vẻ nói năng thận trọng, nghe thấy cuộc đối thoại của bạn họ, bà ta liền ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn Quách Khải Thụy và Quách Manh Manh, Quách Khải Thụy run rẩy theo bản năng, rồi ngậm miệng lại không bàn tới chuyện này nữa.
Trong lòng Lê Văn Vân hơi buồn cười.
Ở Yên Kinh thậm chí là phóng tầm mắt ra toàn quốc, Quách Khải Thụy là xí nghiệp gia đứng đầu, nhưng bây giờ xem ra… hình như ông ấy hơi sợ vợ.
Vì sự tồn tại của mẹ Quách Manh Manh, nên bữa cơm này Lê Văn Vân ăn hơi mất tự nhiên.
Thậm chí anh đã hơi hối hận khi tới đây dùng cơm, trước đây anh chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ này, hơn nữa bình thường chung sống với mấy người Phạm Nhược Tuyết cũng rất tốt, rất tùy ý, nên nhất thời cảm thấy cả người quái dị.
Trong quá trình ăn cơm, gần như mọi người đều không trao đôi gì, kể cả Quách Vi Thịnh cũng rất ngoan ngoãn. Sau khi ăn xong, Quách Khải Thụy hơi lúng túng nhìn Lê Văn Vân nói: “Vi Thịnh, con và Manh Manh dẫn Lê Văn Vân ra ngoài chơi đi.
Vì rảnh rỗi nên anh ngồi ở phòng khách trong nhà xem TV suốt buổi chiều, mãi đến năm rưỡi chiều, cô ấy vẫn đang ngủ say.
Năm rưỡi chiều, Lê Văn Vân liếc nhìn phòng mà Long Nhã Lâm đang ngủ rồi nhíu mày.
Anh viết một tờ giấy ghi chú để lên bàn trà: “Tôi ra ngoài một lát, nếu cô tỉnh rồi thì tự đi tìm thứ gì để ăn đi.”
Dứt lời, anh đi xuống gara lái xe đến nhà của Quách Khải Thụy.
Sau khi đến nơi, Quách Manh Manh liền chạy tới ôm chầm lấy Lê Văn Vân.
Hình như cô ấy rất thích Lê Văn Vân, trong ký ức của cô ấy, Lê Văn Vân như anh hùng siêu cấp, cảnh tượng đó luôn khắc sâu trong tâm trí cô ấy.
“Hừ, anh Lê Văn Vân, anh đã nói nếu rảnh sẽ tới chơi với em mà, nhưng đã nhiều ngày như vậy mà anh chưa từng liên lạc với em, wechat cũng thỉnh thoảng mới nhắn lại một lần.” Quách Manh Manh bĩu môi nói.
Lê Văn Vân xoa đầu cô ta nói: “Gần đây anh khá bận.”
Quách Manh Manh dè dặt liếc nhìn trong nhà rồi hỏi: “Anh đang chấp hành nhiệm vụ à?”
“Ừm” Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Em hãy giữ bí mật, đi thôi, chúng ta vào trong gặp bố mẹ em đi.”
“Vâng ạ!” Quách Manh Manh nắm tay Lê Văn Vân, rồi dẫn anh đi vào biệt thự.
Lúc này trong biệt thự rộng lớn, Quách Vĩ Thịnh đang nghênh ngang ngồi trên sofa chơi game, còn Quách Khải Thụy thì đeo mắt kính, cầm một cuốn sách ngồi đọc ở bên cạnh.
Ngoài ra, còn có một phu nhân được chăm sóc rất tốt, bà ta liếc nhìn Lê Văn Vân, rõ ràng đã biết tối nay Lê Văn Vân sẽ tới, nhưng lúc nhìn thấy Quách Manh Manh đang nắm tay Lê Văn Vân thì khẽ cau mày nói: “Manh Manh, bây giờ con đã mười sáu tuổi rồi, đã là một cô gái rồi, còn lôi lôi kéo kéo một người con trai thì ra thể thống gì? Con còn không mau tới đây ngồi xuống đi.”
“Vâng ạ!” Quách Manh Manh bĩu môi, buông tay Lê Văn Vân ra.
Rõ ràng phu nhân này là mẹ của Quách Manh Manh và Quách Vĩ Thịnh.
Mặc dù bà ta đã lớn tuổi, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Rõ ràng bà ta là người khá nghiêm khắc, nhất là phương diện gia giáo.
Lê Văn Vân không khỏi liếc nhìn Quách Vĩ Thịnh đang ngồi ở bên cạnh.
Anh không biết tại sao Quách Vĩ Thịnh lại biến thành bốn cậu chủ Yên Kinh như thế?
“Lê Văn Vân tới rồi à!” Đúng lúc này, Quách Khải Thụy đóng quyển sách lại cười nói: “Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chúng ta mau đi ăn thôi.”
Rồi năm người cùng ngồi xuống bàn ăn.
Sau khi tới trước bàn ăn, Quách Khải Thụy liền đưa một chiếc hộp cho Lê Văn Vân nói: “Đây là món đồ mà cậu cần, nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau này cậu ở Yên Kinh thì có thể thường xuyên tới nhà chúng tôi chơi, ngày nào Manh Manh cũng nhắc tới cậu.”
“Đúng đó, dù gì nhà của em cũng rất rộng, anh Lê Văn Vân, hay là sau này anh ở lại nhà của em đi.” Quách Manh Manh vội nói.
Lê Văn Vân lắc đầu đáp: “Chuyện này thì thôi đi, như vậy không được thuận tiện cho lắm”
Vị phu nhân kia luôn mang dáng vẻ nói năng thận trọng, nghe thấy cuộc đối thoại của bạn họ, bà ta liền ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn Quách Khải Thụy và Quách Manh Manh, Quách Khải Thụy run rẩy theo bản năng, rồi ngậm miệng lại không bàn tới chuyện này nữa.
Trong lòng Lê Văn Vân hơi buồn cười.
Ở Yên Kinh thậm chí là phóng tầm mắt ra toàn quốc, Quách Khải Thụy là xí nghiệp gia đứng đầu, nhưng bây giờ xem ra… hình như ông ấy hơi sợ vợ.
Vì sự tồn tại của mẹ Quách Manh Manh, nên bữa cơm này Lê Văn Vân ăn hơi mất tự nhiên.
Thậm chí anh đã hơi hối hận khi tới đây dùng cơm, trước đây anh chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ này, hơn nữa bình thường chung sống với mấy người Phạm Nhược Tuyết cũng rất tốt, rất tùy ý, nên nhất thời cảm thấy cả người quái dị.
Trong quá trình ăn cơm, gần như mọi người đều không trao đôi gì, kể cả Quách Vi Thịnh cũng rất ngoan ngoãn. Sau khi ăn xong, Quách Khải Thụy hơi lúng túng nhìn Lê Văn Vân nói: “Vi Thịnh, con và Manh Manh dẫn Lê Văn Vân ra ngoài chơi đi.
Bình luận facebook