Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 573
“Tôi hiểu rồi.” Từ Tiểu Hồng mỉm cười.
Bên này, Lê Văn Vân vẫn đang tán gẫu với Long Nhã Lâm.
Hình như tâm trạng của Long Nhã Lâm thật sự rất tồi tệ, cô ấy uống hết ly này đến ly khác, Lê Văn Vân đành phải uống cùng cô ấy, cũng may loại rượu mà hai người uống cũng không phải là loại rượu mạnh, sau khi uống mấy ly, mặt Long Nhã Lâm đã bắt đầu đỏ bừng.
Cô ấy chưa từng uống rượu nên tửu lượng thật sự rất kém.
“Lê Văn Vân, thật đó, khi nào anh rời khỏi Yên Kinh thì hãy dẫn tôi rời theo với, tôi thật sự ao ước cuộc sống của Người Gác Đêm, lúc trước tôi tưởng tôi là vì báo thù, nhưng… bây giờ tôi mới biết, tôi thật sự hướng về nó, hơn nữa… tôi không muốn đi xem mắt, bây giờ ông nội tôi hơi điên rồ rồi.” Long Nhã Lâm vừa uống rượu vừa nói.
Lê Văn Vân nhìn cô ấy, anh không đồng ý cũng không từ chối.
Trên thực tế, anh không muốn Long Nhã Lâm gia nhập vào Người Gác Đêm cho lắm.
Đây cũng chỉ là lời cam kết với Long Ưng Đài mà thôi.
Long Ưng Đài là người phụ trách mạng lưới ngầm của Người Gác Đêm, con trai và con dâu của ông ấy đều bỏ mạng trong Người Gác Đêm, nếu Long Nhã Lâm cũng gia nhập vào Người Gác Đêm thì người già với tuổi tác cao như ông ấy, ngày nào cũng phải lo lắng cho cháu gái của mình, gần như cả nhà ông ấy đều bước vào cuộc sống như thế, như vậy có hơi tàn khốc đối với ông ấy.
Ông ấy dạy võ cho Long Nhã Lâm là hy vọng Long Nhã Lâm có thể tự vệ.
Ngoài ra ông ấy chỉ hy vọng Long Nhã Lâm có thể giống như một cô gái bình thường, trải qua cuộc sống trưởng thành, kết hôn rồi chết đi một cách bình thường.
Cũng giống như sau này khi Lê Văn Vân cưới vợ sinh con, có lẽ anh cũng không muốn con mình gia nhập vào Người Gác Đêm.
Bởi vì nơi này quá nguy hiểm.
“Anh có đồng ý không?” Long Nhã Lâm nhìn Lê Văn Vân, rồi nắm lấy tay Lê Văn Vân hỏi.
Tay cô ấy rất thon dài, rất đẹp, cảm giác hơi mát lạnh, hình như cô ấy đã uống say rồi, nên nhìn Lê Văn Vân nói: “Nếu anh không đồng ý thì anh chính là tên khốn, mặc dù anh vốn là như thế”.
Lê Văn Vân nhíu mày rồi rút tay về.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại nhìn về phía cửa, rồi phát hiện ra có một nhóm người đang đi qua bên này.
Trong đám người, anh đã nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Cường.
Phía sau còn có mười mấy người.
Bọn họ vừa đi vào quán bar đã vang lên tiếng răng rắc, cửa quán bar được đóng lại ngay, đồng thời ánh đèn khá sáng trong quán bar cũng sáng lên.
Trịnh Cường dẫn người đi vào quán bar, rồi nhìn ông Kim nói: “Ông Kim, được đấy, không ngờ tôi chỉ nói tên cho ông biết, mà ông đã có thể tìm được người giúp tôi rồi.”
Ông Kim khẽ cười đáp: “Trùng hợp mà thôi, cách đây không lâu, Lâm Bình nhà họ Vương cũng tìm tôi gọi người đối phó với thằng nhãi này, nhưng người tôi gọi bị cậu ta đánh một trận”
Theo tiếng cười của ông ta, hai chiếc răng vàng sáng chói dưới ánh đèn.
“Ha, ông biết thằng nhãi này có lại lịch gì không?” Trịnh Cường hỏi.
“Lúc đó cậu ta còn đánh Quách Chấn một trận, là người luyện võ, có lẽ là người của thế giới ngầm, nhưng rốt cuộc cậu ta thuộc tổ chức gì thì tôi không biết, có lẽ có chút qua lại với Long Nhã Lâm, cậu có chắc là muốn ra tay không?” Ông Kim hỏi.
“Long Nhã Lâm, có ông cụ Long ở đây, hôm nay thằng nhãi này khó mà trốn thoát.” Trịnh Cường cười khẩy rồi vặn cổ.
Ông Kim khẽ cười nói: “Lần này tôi đã tìm người tới cho cậu, đều là người luyện võ của thế giới ngầm. Cậu đừng để xảy ra án mạng đấy.”
Trịnh Cường gật đầu đáp: “Tôi biết rồi, người đâu?”.
“Cậu ta ở bên kia.” Ông Kim chỉ về một phía.
Tất nhiên Lê Văn Vân cũng nghe thấy đoạn đối thoại của hai người bọn họ, anh không ngờ ở những nơi thế này cũng sẽ gặp rắc rối.
Anh liếc nhìn Long Nhã Lâm rồi cau mày nói: “E rằng cô không thể nào uống rượu được nữa.”
“Hả?” Long Nhã Lâm ngước mắt lên, hơi say lờ đờ nhìn về phía Lê Văn Vân, đúng lúc này, Trịnh Cường và ông Kim đã dẫn theo một đám người đi tới đây.
Từ Tiểu Hồng nhìn Long Lâm Nhã, rồi đi tới cười nói: “Nhã Lâm, em đi theo chị, chị sẽ uống rượu cùng em.”
Bên này, Lê Văn Vân vẫn đang tán gẫu với Long Nhã Lâm.
Hình như tâm trạng của Long Nhã Lâm thật sự rất tồi tệ, cô ấy uống hết ly này đến ly khác, Lê Văn Vân đành phải uống cùng cô ấy, cũng may loại rượu mà hai người uống cũng không phải là loại rượu mạnh, sau khi uống mấy ly, mặt Long Nhã Lâm đã bắt đầu đỏ bừng.
Cô ấy chưa từng uống rượu nên tửu lượng thật sự rất kém.
“Lê Văn Vân, thật đó, khi nào anh rời khỏi Yên Kinh thì hãy dẫn tôi rời theo với, tôi thật sự ao ước cuộc sống của Người Gác Đêm, lúc trước tôi tưởng tôi là vì báo thù, nhưng… bây giờ tôi mới biết, tôi thật sự hướng về nó, hơn nữa… tôi không muốn đi xem mắt, bây giờ ông nội tôi hơi điên rồ rồi.” Long Nhã Lâm vừa uống rượu vừa nói.
Lê Văn Vân nhìn cô ấy, anh không đồng ý cũng không từ chối.
Trên thực tế, anh không muốn Long Nhã Lâm gia nhập vào Người Gác Đêm cho lắm.
Đây cũng chỉ là lời cam kết với Long Ưng Đài mà thôi.
Long Ưng Đài là người phụ trách mạng lưới ngầm của Người Gác Đêm, con trai và con dâu của ông ấy đều bỏ mạng trong Người Gác Đêm, nếu Long Nhã Lâm cũng gia nhập vào Người Gác Đêm thì người già với tuổi tác cao như ông ấy, ngày nào cũng phải lo lắng cho cháu gái của mình, gần như cả nhà ông ấy đều bước vào cuộc sống như thế, như vậy có hơi tàn khốc đối với ông ấy.
Ông ấy dạy võ cho Long Nhã Lâm là hy vọng Long Nhã Lâm có thể tự vệ.
Ngoài ra ông ấy chỉ hy vọng Long Nhã Lâm có thể giống như một cô gái bình thường, trải qua cuộc sống trưởng thành, kết hôn rồi chết đi một cách bình thường.
Cũng giống như sau này khi Lê Văn Vân cưới vợ sinh con, có lẽ anh cũng không muốn con mình gia nhập vào Người Gác Đêm.
Bởi vì nơi này quá nguy hiểm.
“Anh có đồng ý không?” Long Nhã Lâm nhìn Lê Văn Vân, rồi nắm lấy tay Lê Văn Vân hỏi.
Tay cô ấy rất thon dài, rất đẹp, cảm giác hơi mát lạnh, hình như cô ấy đã uống say rồi, nên nhìn Lê Văn Vân nói: “Nếu anh không đồng ý thì anh chính là tên khốn, mặc dù anh vốn là như thế”.
Lê Văn Vân nhíu mày rồi rút tay về.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại nhìn về phía cửa, rồi phát hiện ra có một nhóm người đang đi qua bên này.
Trong đám người, anh đã nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Cường.
Phía sau còn có mười mấy người.
Bọn họ vừa đi vào quán bar đã vang lên tiếng răng rắc, cửa quán bar được đóng lại ngay, đồng thời ánh đèn khá sáng trong quán bar cũng sáng lên.
Trịnh Cường dẫn người đi vào quán bar, rồi nhìn ông Kim nói: “Ông Kim, được đấy, không ngờ tôi chỉ nói tên cho ông biết, mà ông đã có thể tìm được người giúp tôi rồi.”
Ông Kim khẽ cười đáp: “Trùng hợp mà thôi, cách đây không lâu, Lâm Bình nhà họ Vương cũng tìm tôi gọi người đối phó với thằng nhãi này, nhưng người tôi gọi bị cậu ta đánh một trận”
Theo tiếng cười của ông ta, hai chiếc răng vàng sáng chói dưới ánh đèn.
“Ha, ông biết thằng nhãi này có lại lịch gì không?” Trịnh Cường hỏi.
“Lúc đó cậu ta còn đánh Quách Chấn một trận, là người luyện võ, có lẽ là người của thế giới ngầm, nhưng rốt cuộc cậu ta thuộc tổ chức gì thì tôi không biết, có lẽ có chút qua lại với Long Nhã Lâm, cậu có chắc là muốn ra tay không?” Ông Kim hỏi.
“Long Nhã Lâm, có ông cụ Long ở đây, hôm nay thằng nhãi này khó mà trốn thoát.” Trịnh Cường cười khẩy rồi vặn cổ.
Ông Kim khẽ cười nói: “Lần này tôi đã tìm người tới cho cậu, đều là người luyện võ của thế giới ngầm. Cậu đừng để xảy ra án mạng đấy.”
Trịnh Cường gật đầu đáp: “Tôi biết rồi, người đâu?”.
“Cậu ta ở bên kia.” Ông Kim chỉ về một phía.
Tất nhiên Lê Văn Vân cũng nghe thấy đoạn đối thoại của hai người bọn họ, anh không ngờ ở những nơi thế này cũng sẽ gặp rắc rối.
Anh liếc nhìn Long Nhã Lâm rồi cau mày nói: “E rằng cô không thể nào uống rượu được nữa.”
“Hả?” Long Nhã Lâm ngước mắt lên, hơi say lờ đờ nhìn về phía Lê Văn Vân, đúng lúc này, Trịnh Cường và ông Kim đã dẫn theo một đám người đi tới đây.
Từ Tiểu Hồng nhìn Long Lâm Nhã, rồi đi tới cười nói: “Nhã Lâm, em đi theo chị, chị sẽ uống rượu cùng em.”
Bình luận facebook