Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 572
Dứt lời, anh nhìn Long Nhã Lâm nói: “Thôi không nói về cô ta nữa, rốt cuộc cô bị gì vậy?”
Long Nhã Lâm ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân, rồi hơi đỏ mặt nói: “Chừng nào anh rời khỏi Yên Kinh?”
“Hả?” Lê Văn Vân sửng sốt hỏi ngược lại: “Sao cô lại đột ngột hỏi thế?”
“Tôi muốn đi cùng anh.” Long Nhã Lâm nói: “Tôi muốn tới Người Gác Đêm”
“Hả?” Lê Văn Vân mơ màng nói: “Chẳng phải cô muốn gia nhập Người Gác Đêm là để báo thù cho bố mẹ cô à? Bây giờ Lâm Thiếu Hoa đã chết rồi, cô còn muốn tới Người Gác Đêm làm gì? Không cần thiết đâu.”
Long Nhã Lâm bĩu môi, nghiến răng nói: “Phiền chết đi được, tại sao mấy người đều không chịu cho tôi gia nhập, ông nội tôi cũng thế. Tôi đã là đỉnh cấp rồi, cho dù tôi quay về cùng anh thì cũng là người lợi hại nhất…”
“Cô nói thử xem, tại sao cô lại muốn gia nhập?” Lê Văn Vân hỏi.
Long Nhã Lâm thở dài nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết, tôi muốn cách xa ông nội tôi một tý, tôi cảm thấy cuộc đời này của tôi đều do ông ấy sắp xếp hết rồi, ông ấy sắp xếp cho tôi luyện võ, đọc sách, bây giờ ông ấy còn muốn sắp xếp bảo tôi đi xem mắt. Ngày nào cũng đưa đủ loại ảnh cho tôi xem, tôi đã nói cho ông ấy biết là tôi đã có…”
Cô ấy nói đến đây thì ngừng lại: “Ngược lại bất kể thế nào thì tôi cũng phải đi tới Người Gác Đêm, nếu anh không dẫn tôi đi thì tôi sẽ tự trốn khỏi nhà để đi.”
Lê Văn Vân cạn lời.
Long Ưng Đài sắp xếp bảo cô ấy đi xem mắt, anh phát hiện ra người của thế hệ trước luôn nóng lòng về chuyện hôn nhân của con trẻ.
Long Nhã Lâm cũng tốt, Đỗ Tịch Tịch cũng tốt, đều là người đẹp hàng đầu, nhưng bề trên của họ lại sợ bọn họ không gả đi được, sau khi Lâm Thiếu Hoa chết, thù mới báo được có hai ngày mà Long Ưng Đài đã bắt đầu bảo cháu gái của ông ấy đi xem mắt rồi.
Trước đây Đỗ Thương Bắc càng quá đáng hơn, ông ấy dứt khoát tổ chức một buổi tụ họp giới cậu ấm ở Giang Thành, rồi đứng trước mặt mọi người tuyên bố cho phép mấy người đó theo đuổi con gái ông ấy.
Nếu so sánh thì anh cảm thấy Đỗ Thương Bắc càng không đáng tin hơn.
Đúng lúc này, mấy nhân viên phục vụ đi tới, mang lên rất nhiều đồ ăn và rượu cho bọn họ.
Long Nhã Lâm rót một ly rồi uống cạn một hơi ngay lập tức.
Rõ ràng cô ấy rất hiếm khi uống rượu, nên sau khi uống xong trên mặt đã hiện lên vẻ hơi khó chịu.
Trong lúc bọn họ đang ở bên này uống rượu thì ở phía cửa, một người ăn mặc thoải mái, đeo xích vàng, trong miệng cũng có hai chiếc răng vàng, dẫn theo mấy người nữa đi vào trong.
Anh ta nhìn thấy Từ Tiểu Hồng đang đứng ở cửa thì nhoẻn miệng cười.
Lúc Từ Tiểu Hồng nhìn thấy người này, trên mặt cô ta cũng nở nụ cười rồi đi tới chào đón: “Ông Kim, cuối cùng ông cũng tới rồi.”
Ông Kim nhoẻn miệng cười, lộ ra hai chiếc răng vàng, ông ta bóp mạnh mông của Từ Tiểu Hồng rồi nói: “Ha, nếu tôi còn không tới, nói không chừng cô sẽ chạy theo thằng khác mất.”
Dứt lời, ông ta liên quan sát xung quanh, rồi phát hiện ra hai người Long Nhã Lâm và Lê Văn Vân đang ở gần đó, lúc nhìn thấy Long Nhã Lâm, trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh diễm: “Ôi chao, cô em này xinh nhỉ?”
“Ông Kim, cô gái xinh đẹp này không dễ trêu chọc đâu, cô ấy là cháu gái của ông Long đấy.” Từ Tiểu Hồng nói: “Trong quán chúng tôi mới có hai nhân viên phục vụ xinh đẹp, lát nữa sẽ cho ông chiêm ngưỡng.”
Đúng lúc này, vẻ mặt ông Kim hơi thay đổi, ánh mắt dừng trên người Lê Văn Vân, rồi khẽ nhíu mày hỏi: “Thằng nhãi kia có quan hệ gì với Long Nhã Lâm?”
“Tôi không biết.” Trên mặt Từ Tiểu Hồng hiện lên vẻ khinh bỉ: “Nhìn cách ăn mặc thì giống một tên nghèo hèn, có lẽ là tên ăn bám Long Nhã Lâm.”
Ông Kim khẽ nhếch miệng, rồi rút điện thoại ra, rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối, ông Kim nói bằng giọng điệu nịnh nọt: “Trịnh Cường, tôi đã tìm thấy người mà cậu muốn tìm rồi, để tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
Từ Tiểu Hồng nghe thấy cuộc trò chuyện của ông Kim thì vẻ mặt hơi thay đổi.
Đại sau khi ông Kim cúp máy. Từ Tiểu Hồng mày hỏi: “Trịnh Cường? Là Trịnh Cường trong tường tượng của tôi đấy à?” Ông Kim cười đáp: “Cô đìng nên hỏi, xinh mau dẫn tôi đi gặp hai nhân viên phục vụ đẹp mà cô đã nói đi, nếu tôi ưng ý thì cô hiểu rôi đấy.
Long Nhã Lâm ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân, rồi hơi đỏ mặt nói: “Chừng nào anh rời khỏi Yên Kinh?”
“Hả?” Lê Văn Vân sửng sốt hỏi ngược lại: “Sao cô lại đột ngột hỏi thế?”
“Tôi muốn đi cùng anh.” Long Nhã Lâm nói: “Tôi muốn tới Người Gác Đêm”
“Hả?” Lê Văn Vân mơ màng nói: “Chẳng phải cô muốn gia nhập Người Gác Đêm là để báo thù cho bố mẹ cô à? Bây giờ Lâm Thiếu Hoa đã chết rồi, cô còn muốn tới Người Gác Đêm làm gì? Không cần thiết đâu.”
Long Nhã Lâm bĩu môi, nghiến răng nói: “Phiền chết đi được, tại sao mấy người đều không chịu cho tôi gia nhập, ông nội tôi cũng thế. Tôi đã là đỉnh cấp rồi, cho dù tôi quay về cùng anh thì cũng là người lợi hại nhất…”
“Cô nói thử xem, tại sao cô lại muốn gia nhập?” Lê Văn Vân hỏi.
Long Nhã Lâm thở dài nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết, tôi muốn cách xa ông nội tôi một tý, tôi cảm thấy cuộc đời này của tôi đều do ông ấy sắp xếp hết rồi, ông ấy sắp xếp cho tôi luyện võ, đọc sách, bây giờ ông ấy còn muốn sắp xếp bảo tôi đi xem mắt. Ngày nào cũng đưa đủ loại ảnh cho tôi xem, tôi đã nói cho ông ấy biết là tôi đã có…”
Cô ấy nói đến đây thì ngừng lại: “Ngược lại bất kể thế nào thì tôi cũng phải đi tới Người Gác Đêm, nếu anh không dẫn tôi đi thì tôi sẽ tự trốn khỏi nhà để đi.”
Lê Văn Vân cạn lời.
Long Ưng Đài sắp xếp bảo cô ấy đi xem mắt, anh phát hiện ra người của thế hệ trước luôn nóng lòng về chuyện hôn nhân của con trẻ.
Long Nhã Lâm cũng tốt, Đỗ Tịch Tịch cũng tốt, đều là người đẹp hàng đầu, nhưng bề trên của họ lại sợ bọn họ không gả đi được, sau khi Lâm Thiếu Hoa chết, thù mới báo được có hai ngày mà Long Ưng Đài đã bắt đầu bảo cháu gái của ông ấy đi xem mắt rồi.
Trước đây Đỗ Thương Bắc càng quá đáng hơn, ông ấy dứt khoát tổ chức một buổi tụ họp giới cậu ấm ở Giang Thành, rồi đứng trước mặt mọi người tuyên bố cho phép mấy người đó theo đuổi con gái ông ấy.
Nếu so sánh thì anh cảm thấy Đỗ Thương Bắc càng không đáng tin hơn.
Đúng lúc này, mấy nhân viên phục vụ đi tới, mang lên rất nhiều đồ ăn và rượu cho bọn họ.
Long Nhã Lâm rót một ly rồi uống cạn một hơi ngay lập tức.
Rõ ràng cô ấy rất hiếm khi uống rượu, nên sau khi uống xong trên mặt đã hiện lên vẻ hơi khó chịu.
Trong lúc bọn họ đang ở bên này uống rượu thì ở phía cửa, một người ăn mặc thoải mái, đeo xích vàng, trong miệng cũng có hai chiếc răng vàng, dẫn theo mấy người nữa đi vào trong.
Anh ta nhìn thấy Từ Tiểu Hồng đang đứng ở cửa thì nhoẻn miệng cười.
Lúc Từ Tiểu Hồng nhìn thấy người này, trên mặt cô ta cũng nở nụ cười rồi đi tới chào đón: “Ông Kim, cuối cùng ông cũng tới rồi.”
Ông Kim nhoẻn miệng cười, lộ ra hai chiếc răng vàng, ông ta bóp mạnh mông của Từ Tiểu Hồng rồi nói: “Ha, nếu tôi còn không tới, nói không chừng cô sẽ chạy theo thằng khác mất.”
Dứt lời, ông ta liên quan sát xung quanh, rồi phát hiện ra hai người Long Nhã Lâm và Lê Văn Vân đang ở gần đó, lúc nhìn thấy Long Nhã Lâm, trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh diễm: “Ôi chao, cô em này xinh nhỉ?”
“Ông Kim, cô gái xinh đẹp này không dễ trêu chọc đâu, cô ấy là cháu gái của ông Long đấy.” Từ Tiểu Hồng nói: “Trong quán chúng tôi mới có hai nhân viên phục vụ xinh đẹp, lát nữa sẽ cho ông chiêm ngưỡng.”
Đúng lúc này, vẻ mặt ông Kim hơi thay đổi, ánh mắt dừng trên người Lê Văn Vân, rồi khẽ nhíu mày hỏi: “Thằng nhãi kia có quan hệ gì với Long Nhã Lâm?”
“Tôi không biết.” Trên mặt Từ Tiểu Hồng hiện lên vẻ khinh bỉ: “Nhìn cách ăn mặc thì giống một tên nghèo hèn, có lẽ là tên ăn bám Long Nhã Lâm.”
Ông Kim khẽ nhếch miệng, rồi rút điện thoại ra, rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối, ông Kim nói bằng giọng điệu nịnh nọt: “Trịnh Cường, tôi đã tìm thấy người mà cậu muốn tìm rồi, để tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
Từ Tiểu Hồng nghe thấy cuộc trò chuyện của ông Kim thì vẻ mặt hơi thay đổi.
Đại sau khi ông Kim cúp máy. Từ Tiểu Hồng mày hỏi: “Trịnh Cường? Là Trịnh Cường trong tường tượng của tôi đấy à?” Ông Kim cười đáp: “Cô đìng nên hỏi, xinh mau dẫn tôi đi gặp hai nhân viên phục vụ đẹp mà cô đã nói đi, nếu tôi ưng ý thì cô hiểu rôi đấy.