Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 568
Lê Văn Vân nhìn Quách Khải Thụy khẽ nói: “Tôi vẫn nói câu đó, tôi không cố ý nhắm vào các ông, bây giờ tôi có lấy được xương rồng hay không cũng không còn nhiều hứng thú nữa, mà tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, nếu ông đã không muốn nói, vậy thì tôi đi trước. Tôi sẽ đi thăm dò trước, rồi vận dụng hết khả năng để ba người bọn họ trả giá mới được.”
Dứt lời, anh chẳng thèm để tâm đến gia đình Quách Khải Thụy, mà dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.
“Lê Văn Vân, cậu đừng vội, cứ ngồi xuống nói chuyện với nhau trước đã!” Quách Khải Thụy thấy vậy thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, rồi vội nói: “Vĩ Thịnh, con mau đuổi theo khuyên nhủ cậu ấy đi.”
Quách Vĩ Thịnh phản ứng lại, vội vàng đuổi theo Lê Văn Vân.
Quách Muội cười chế giễu: “Quách Khải Thụy, cháu thật là, nếu không phải cháu là con cả thì cháu thật sự không có tư cách để tiếp nhận tập đoàn nhà họ Quách chúng ta, một chút tâm huyết cũng không có, Lê Văn Vân này là cái thá gì, chút uy hiếp này của cậu ta chẳng đáng là gì cả.”
Quách Khải Thụy nhìn chằm chằm ông ta rồi đáp: “Chú hai, cháu nói rõ cho chú biết, nếu Lê Văn Vân muốn xử nhà chú thì nhà chú chết chắc, nếu cậu ấy nhắm vào tập đoàn Phong Vận của chúng ta thì chưa tới một tháng, tập đoàn Phong Vận của chúng ta sẽ không chống đỡ nổi.”
Quách Muội sửng sốt, rồi không dám tin nói: “Chú không tin, chỉ có ngân hàng Tân Hải do nhà họ Lý và nhà họ Hoàng kết hợp với nhau, mới khiến chúng ta không chống đỡ nổi trong vòng một tháng thôi.”
Quách Khải Thụy thở dài nói: “Chú biết nhà họ Lê ở Lâm Hải chứ?”
“Chú biết, chẳng phải nhà họ Lê vỡ nợ là do tập đoàn Hãn Vũ kết hợp với ngân hàng Tân Hải gây ra à?” Quách Muội nói.
“Cái gì? Người đứng trước mặt chú ban nãy mới là người đứng sau thực thụ.” Quách Khải Thụy hơi nóng lòng nói: “Chẳng phải chú nói đợi Người Gác Đêm tới cứu chú à, cậu ấy chính là Người Gác Đêm đấy, hơn nữa còn là người lợi hại nhất ở trong đó, chú thật sự muốn hại nhà họ Quách tàn đời mới hả dạ à?”
“Cái gì?” Sắc mặt Quách Muội nhất thời thay đổi mãnh liệt, vội bật dậy.
Sắc mặt Quách Khải Thụy cực kỳ khó coi, ông ta xoa huyệt Thái Dương của
mình rồi nói: “Năm năm trước, cháu và Manh Manh gặp nạn, là cậu ấy đã ra tay cứu tụi cháu, lúc đó để cảm kích cậu ấy, cháu đã chuyển năm phần trăm cổ phần của bản thân cho cậu ấy. Bây giờ thì hay rồi, Quách Chân muốn đi đánh người khác, rồi đánh không lại nên bị người ta đưa vào bệnh viện, vì muốn trút giận cho Quách Chấn mà chú không phân biệt trắng đen, chẳng hề nể mặt cậu ấy, chú cứ chờ mà xem, để cháu xem bây giờ chú xuống đài bằng cách nào, nhà họ Quách… có lẽ đến đời của cháu là phải kết thúc rồi.”
“Chú..” Sắc mặt Quách Muội cực kỳ khó coi.
Ông ta rất muốn đòi lại công đạo cho cháu trai mình.
Nhưng thật ra đối với người già như ông ta thì kế thừa gia tộc mới là quan trọng nhất, so với việc có thể gia tộc vì ông ta mà bị hủy hoại, nếu ông ta chết đi thì làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông đây?
Cả người Quách Hách ngơ ngác.
Bên dưới, Lê Văn Vân đi vào thang máy, vẻ mặt không được tốt cho lắm.
Sau khi xuống tới tầng một, anh vội đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Quách Vĩ Thịnh vội đuổi theo nói: “Anh Vân, anh Vân!”
Lê Văn Vân quay đầu nhìn anh ta, khê cười hỏi: “Sao thế?” Anh đường giận.” Quách Vĩ Thịnh nói: “Anh không cần phải làm ẩm đến mứcc này đâu, cả nhà ông hai tôi đều là kẻ ngốc, nên anh đing so đo với bọn họ. Nếu anh thật sự muốn xương rồng thì tôi sẽ lén lấy cho anh là được, mọi người đều là bạn với nhau mà.”
Dứt lời, anh chẳng thèm để tâm đến gia đình Quách Khải Thụy, mà dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.
“Lê Văn Vân, cậu đừng vội, cứ ngồi xuống nói chuyện với nhau trước đã!” Quách Khải Thụy thấy vậy thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, rồi vội nói: “Vĩ Thịnh, con mau đuổi theo khuyên nhủ cậu ấy đi.”
Quách Vĩ Thịnh phản ứng lại, vội vàng đuổi theo Lê Văn Vân.
Quách Muội cười chế giễu: “Quách Khải Thụy, cháu thật là, nếu không phải cháu là con cả thì cháu thật sự không có tư cách để tiếp nhận tập đoàn nhà họ Quách chúng ta, một chút tâm huyết cũng không có, Lê Văn Vân này là cái thá gì, chút uy hiếp này của cậu ta chẳng đáng là gì cả.”
Quách Khải Thụy nhìn chằm chằm ông ta rồi đáp: “Chú hai, cháu nói rõ cho chú biết, nếu Lê Văn Vân muốn xử nhà chú thì nhà chú chết chắc, nếu cậu ấy nhắm vào tập đoàn Phong Vận của chúng ta thì chưa tới một tháng, tập đoàn Phong Vận của chúng ta sẽ không chống đỡ nổi.”
Quách Muội sửng sốt, rồi không dám tin nói: “Chú không tin, chỉ có ngân hàng Tân Hải do nhà họ Lý và nhà họ Hoàng kết hợp với nhau, mới khiến chúng ta không chống đỡ nổi trong vòng một tháng thôi.”
Quách Khải Thụy thở dài nói: “Chú biết nhà họ Lê ở Lâm Hải chứ?”
“Chú biết, chẳng phải nhà họ Lê vỡ nợ là do tập đoàn Hãn Vũ kết hợp với ngân hàng Tân Hải gây ra à?” Quách Muội nói.
“Cái gì? Người đứng trước mặt chú ban nãy mới là người đứng sau thực thụ.” Quách Khải Thụy hơi nóng lòng nói: “Chẳng phải chú nói đợi Người Gác Đêm tới cứu chú à, cậu ấy chính là Người Gác Đêm đấy, hơn nữa còn là người lợi hại nhất ở trong đó, chú thật sự muốn hại nhà họ Quách tàn đời mới hả dạ à?”
“Cái gì?” Sắc mặt Quách Muội nhất thời thay đổi mãnh liệt, vội bật dậy.
Sắc mặt Quách Khải Thụy cực kỳ khó coi, ông ta xoa huyệt Thái Dương của
mình rồi nói: “Năm năm trước, cháu và Manh Manh gặp nạn, là cậu ấy đã ra tay cứu tụi cháu, lúc đó để cảm kích cậu ấy, cháu đã chuyển năm phần trăm cổ phần của bản thân cho cậu ấy. Bây giờ thì hay rồi, Quách Chân muốn đi đánh người khác, rồi đánh không lại nên bị người ta đưa vào bệnh viện, vì muốn trút giận cho Quách Chấn mà chú không phân biệt trắng đen, chẳng hề nể mặt cậu ấy, chú cứ chờ mà xem, để cháu xem bây giờ chú xuống đài bằng cách nào, nhà họ Quách… có lẽ đến đời của cháu là phải kết thúc rồi.”
“Chú..” Sắc mặt Quách Muội cực kỳ khó coi.
Ông ta rất muốn đòi lại công đạo cho cháu trai mình.
Nhưng thật ra đối với người già như ông ta thì kế thừa gia tộc mới là quan trọng nhất, so với việc có thể gia tộc vì ông ta mà bị hủy hoại, nếu ông ta chết đi thì làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông đây?
Cả người Quách Hách ngơ ngác.
Bên dưới, Lê Văn Vân đi vào thang máy, vẻ mặt không được tốt cho lắm.
Sau khi xuống tới tầng một, anh vội đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Quách Vĩ Thịnh vội đuổi theo nói: “Anh Vân, anh Vân!”
Lê Văn Vân quay đầu nhìn anh ta, khê cười hỏi: “Sao thế?” Anh đường giận.” Quách Vĩ Thịnh nói: “Anh không cần phải làm ẩm đến mứcc này đâu, cả nhà ông hai tôi đều là kẻ ngốc, nên anh đing so đo với bọn họ. Nếu anh thật sự muốn xương rồng thì tôi sẽ lén lấy cho anh là được, mọi người đều là bạn với nhau mà.”