Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 564
“Có thể hấp thụ xương rồng, quả thật đáng để thử.” Lý Đông Dã nói.
“Bây giờ ra tay luôn à?” Lão Vân lên tiếng hỏi.
Lý Đông Dã lắc đầu đáp: “Nếu bây giờ ra tay sẽ gây ra động tĩnh cực kỳ lớn, thu hút sự chú ý của Người Gác Đêm đối với chúng ta, ngộ nhỡ mấy ông bà già trong Người Gác Đêm kia chạy tới thì không phải là chuyện tốt lành gì đối với chúng ta.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Lão Vân hỏi.
“Cậu ta cần xương rồng trong tay chúng ta, tất nhiên là… gậy ông đập lưng ông rồi.” Lý Đông Dã cười híp mắt nói.
Đồng thời, ở vùng biển xa xôi, màn đêm đã buông xuống, thành phố trên đảo đã đèn đuốc sáng choang, thỉnh thoảng sẽ có xe chạy qua chạy lại trên đường quốc lộ.
Nhưng trên đường thì hầu như không có một bóng người đi đường, kể cả cửa hàng dọc hai bên đường cũng đóng cửa hết.
Buổi tối ở khu Tội Ác Có rất ít người đi đường, ngoài những người cực kỳ tự tin về bản thân mình.
Lúc này, ở vùng giáp ranh thành phố, Khương Vĩ hùng hổ nói: “Mẹ kiếp, tôi tưởng gần lắm chứ, ai dè đi mất một ngày một đêm mới tới, mấy chiếc xe đi ngang qua kia cũng không muốn đón người, suýt làm ông đây mệt muốn chết.”
Bên cạnh anh ta, Đỗ Tịch Tịch đang mím môi kiên trì.
Trần Hiểu Nguyệt dìu Đỗ Tịch Tịch, rồi thở dài một hơi.
Cô biết Đỗ Tịch Tịch kiên trì vì lý do gì.
Cô ấy vốn là con nhà giàu, hoàn toàn không cần phải trải qua mấy chuyện này, mà có thể hưởng thụ cuộc sống đẹp đẽ thuộc về mình ở trong thành phố.
“Tịch Tịch, cậu không sao chứ?” Trần Hiểu Nguyệt dò hỏi.
“Tớ không sao” Đỗ Tịch Tịch cười đáp: “Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?”
Dứt lời, mọi người đều vô thức nhìn về phía Khương Vĩ.
Khương Vĩ mắng: “Tôi biết cái con khỉ, tôi chẳng hay biết gì về khu Tội Ác, nhưng nhìn công trình kiến trúc và đường xá nơi này, có lẽ cũng không khác gì thành phố ở bên ngoài, chắc cũng có những nơi như khách sạn thôi, chúng ta đi tìm thử xem, có lẽ sẽ tìm được thôi.”
“Mụ nội nó, rõ ràng nơi này ngăn cách với thành phố bên ngoài, không cho máy bay bay vào, vậy thì mấy chiếc xe này vào bằng cách nào?” Ngô Nghiêu mắng một câu.
“Chúng ta đi tìm chỗ đặt chân trước đi.” Khương Vĩnói.
Bọn họ vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy ở gần đó có một bảng hiệu viết “Khách sạn Hằng Tâm”.
Mọi người mừng rỡ đi về phía khách sạn, bọn họ vừa đi vào trong thì cửa lớn khách sạn bỗng đóng lại.
Dưới đèn đường vàng mờ ảo, trên con đường vòng quanh hòn đảo khu Tội ÁC, Hoàng Thi Kỳ đeo balo, hai bên balo treo dao Lam Tinh.
Khác với thành phố bình thường, nếu vác dao đi vào thành phố bình thường là chuyện cực kỳ quái dị, nhưng trên hòn đảo này thì ăn mặc như vậy là bình thường, thậm chí ngay cả người bình thường cũng sẽ mang dao hoặc súng ở bên người.
Chỉ có vũ khí mới có thể mang tới cảm giác an toàn cho người khác.
Hoàng Thi Kỳ xuất phát muộn hơn bọn họ một ngày, sau khi đến nơi, cô ta đã tới thẳng đây bằng đường quốc lộ.
Cô ta không lựa chọn đi bộ tới khu Tội Ác như mấy người Khương Vĩ, mà cô ta đã tìm một con đường ở ven biển, rồi dừng ở bên đường.
Trên đường, dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt Hoàng Thi Kỳ cực kỳ bình tĩnh, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy ngang qua trên con đường hơi nát vụn.
Mỗi chiếc xe chạy ngang qua, cô ta đều sẽ vươn tay ra để ngăn cản, như muốn nhờ người khác chở cô ta đi với.
.
Nhưng điều khiến người khác bất ngờ đó là không một chiếc xe nào chịu ngừng lại.
Đây là khu Tội Ác nên lòng tốt không thể thực hiện được, còn lòng thông cảm thì cầng hiểm thấy hơn nữa. Là người từng tới khu Tội Ac, nên về mặt cô ta cũng không thay đối gì nhiều. Cô ta luôn đứng bên đó, một lát sau, lại có một chiếc xe phóng nhanh qua đây. Hoàng Thi Kỳ vươn tay ngăn cản.
“Bây giờ ra tay luôn à?” Lão Vân lên tiếng hỏi.
Lý Đông Dã lắc đầu đáp: “Nếu bây giờ ra tay sẽ gây ra động tĩnh cực kỳ lớn, thu hút sự chú ý của Người Gác Đêm đối với chúng ta, ngộ nhỡ mấy ông bà già trong Người Gác Đêm kia chạy tới thì không phải là chuyện tốt lành gì đối với chúng ta.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Lão Vân hỏi.
“Cậu ta cần xương rồng trong tay chúng ta, tất nhiên là… gậy ông đập lưng ông rồi.” Lý Đông Dã cười híp mắt nói.
Đồng thời, ở vùng biển xa xôi, màn đêm đã buông xuống, thành phố trên đảo đã đèn đuốc sáng choang, thỉnh thoảng sẽ có xe chạy qua chạy lại trên đường quốc lộ.
Nhưng trên đường thì hầu như không có một bóng người đi đường, kể cả cửa hàng dọc hai bên đường cũng đóng cửa hết.
Buổi tối ở khu Tội Ác Có rất ít người đi đường, ngoài những người cực kỳ tự tin về bản thân mình.
Lúc này, ở vùng giáp ranh thành phố, Khương Vĩ hùng hổ nói: “Mẹ kiếp, tôi tưởng gần lắm chứ, ai dè đi mất một ngày một đêm mới tới, mấy chiếc xe đi ngang qua kia cũng không muốn đón người, suýt làm ông đây mệt muốn chết.”
Bên cạnh anh ta, Đỗ Tịch Tịch đang mím môi kiên trì.
Trần Hiểu Nguyệt dìu Đỗ Tịch Tịch, rồi thở dài một hơi.
Cô biết Đỗ Tịch Tịch kiên trì vì lý do gì.
Cô ấy vốn là con nhà giàu, hoàn toàn không cần phải trải qua mấy chuyện này, mà có thể hưởng thụ cuộc sống đẹp đẽ thuộc về mình ở trong thành phố.
“Tịch Tịch, cậu không sao chứ?” Trần Hiểu Nguyệt dò hỏi.
“Tớ không sao” Đỗ Tịch Tịch cười đáp: “Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?”
Dứt lời, mọi người đều vô thức nhìn về phía Khương Vĩ.
Khương Vĩ mắng: “Tôi biết cái con khỉ, tôi chẳng hay biết gì về khu Tội Ác, nhưng nhìn công trình kiến trúc và đường xá nơi này, có lẽ cũng không khác gì thành phố ở bên ngoài, chắc cũng có những nơi như khách sạn thôi, chúng ta đi tìm thử xem, có lẽ sẽ tìm được thôi.”
“Mụ nội nó, rõ ràng nơi này ngăn cách với thành phố bên ngoài, không cho máy bay bay vào, vậy thì mấy chiếc xe này vào bằng cách nào?” Ngô Nghiêu mắng một câu.
“Chúng ta đi tìm chỗ đặt chân trước đi.” Khương Vĩnói.
Bọn họ vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy ở gần đó có một bảng hiệu viết “Khách sạn Hằng Tâm”.
Mọi người mừng rỡ đi về phía khách sạn, bọn họ vừa đi vào trong thì cửa lớn khách sạn bỗng đóng lại.
Dưới đèn đường vàng mờ ảo, trên con đường vòng quanh hòn đảo khu Tội ÁC, Hoàng Thi Kỳ đeo balo, hai bên balo treo dao Lam Tinh.
Khác với thành phố bình thường, nếu vác dao đi vào thành phố bình thường là chuyện cực kỳ quái dị, nhưng trên hòn đảo này thì ăn mặc như vậy là bình thường, thậm chí ngay cả người bình thường cũng sẽ mang dao hoặc súng ở bên người.
Chỉ có vũ khí mới có thể mang tới cảm giác an toàn cho người khác.
Hoàng Thi Kỳ xuất phát muộn hơn bọn họ một ngày, sau khi đến nơi, cô ta đã tới thẳng đây bằng đường quốc lộ.
Cô ta không lựa chọn đi bộ tới khu Tội Ác như mấy người Khương Vĩ, mà cô ta đã tìm một con đường ở ven biển, rồi dừng ở bên đường.
Trên đường, dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt Hoàng Thi Kỳ cực kỳ bình tĩnh, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy ngang qua trên con đường hơi nát vụn.
Mỗi chiếc xe chạy ngang qua, cô ta đều sẽ vươn tay ra để ngăn cản, như muốn nhờ người khác chở cô ta đi với.
.
Nhưng điều khiến người khác bất ngờ đó là không một chiếc xe nào chịu ngừng lại.
Đây là khu Tội Ác nên lòng tốt không thể thực hiện được, còn lòng thông cảm thì cầng hiểm thấy hơn nữa. Là người từng tới khu Tội Ac, nên về mặt cô ta cũng không thay đối gì nhiều. Cô ta luôn đứng bên đó, một lát sau, lại có một chiếc xe phóng nhanh qua đây. Hoàng Thi Kỳ vươn tay ngăn cản.