• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Có rể là chiến vương (4 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 558

“Ừ!” Vương Húc gật đầu, sau đó chuyển sự chú ý sang Lê Văn Vân, tiếp đó ông ta mở một cái hộp có mật khẩu ra. Lê Văn Vân lướt mắt qua một cái, bên trong cái hộp mật mã kia có không ít văn kiện linh tinh gì đó. Bên trong hộp mật mã còn có hai hộp sắt nhỏ.


(D)


Ánh mắt Lê Văn Vân rơi vào phía trên một hộp sắt trong đó, chợt ánh mắt anh hơi trầm xuống!


Hộp sắt là một hình chữ nhật, phía trên có một số chạm khắc, xem ra rất cổ xưa.


Hộp sắt này gần giống với hộp nhiệm vụ của Lê Văn Vân trong trận chiến ba năm trước.


Khóe miệng Lê Văn Vân cũng không nhịn được mà thoáng run rẩy một chút.


Thở ra một hơi, nói: “Kỳ thực còn có nguyên nhân thứ ba, chính là bởi vì cái hộp này, thậm chí có thể nói cái hộp này là mục đích chính của bọn họ.”


Lê Văn Vân nuốt nước bọt, về phần cái hộp này rốt cuộc là thứ gì, Lê Văn Vân cũng không biết.


Nhưng theo cách nói của Phạm Nhược Tuyết, bây giờ Người Gác Đêm vẫn chưa phá giải được bí mật của hộp sắt.


“Đây là cái gì?” Lê Văn Vân dò hỏi.


“Chiếc hộp này liên quan đến một bí mật rất lớn, có liên quan đến toàn bộ thế giới ngầm” Vương Húc nói: “Về phần bí mật là gì, không ai biết và cần phải phá giải. Mà phương pháp phá giải thì hình như không có nhiều người biết đến.”


Nói đến đây, ông ta thở dài nói: “Sự quật khởi của gia tộc chúng tôi chính là phụ thuộc vào chiếc hộp này và những mảnh xương này. Nhưng những xương cốt và cái hộp này cũng đã mang lại cho chúng tôi rất nhiều rắc rối. Gia tộc chúng tôi có thể coi là đã kéo dài được một trăm năm rồi. Thời đại tập võ, trước kia có siêu cấp tọa trấn thì còn ổn. Nhưng hiện nay, siêu cấp càng ngày càng ít rồi. Trên Thiên bảng chỉ mới có mười hai người, cộng thêm một số không được thống kê, ước tính cũng sẽ không vượt quá hai mươi người!”


Ông ta giống như đang nói chuyện với chính mình vậy.


Bên cạnh, lông mày của Lê Văn Vân nhíu lại thật sâu.


Vương Húc thở dài và nói: “Vậy nên, tôi và bố tôi đã bàn bạc và quyết định giao cả hai thứ này cho cậu. Xem như đó là lời cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu lần này. Còn về phần cậu muốn xử trí chúng như thế nào, đều là do Người Gác Đêm.”


Nói xong, ông ta đưa đồ cho Lê Văn Vân.


Sau khi Lê Văn Vân tiếp nhận, xem đi xem lại chiếc hộp hình chữ nhật một chút, nhưng không thể nhìn ra được gì cả. Sau đó, anh lại mở một chiếc hộp khác có chứa xương ra.


Bên trong hộp có bốn mảnh xương, chiếc lớn nhất ước chừng cỡ lòng bàn tay.


Lê Văn Vân vuốt ve một chút, phát hiện không có cảm giác dung nhập trong cơ thể suy tư một hồi, tự nhủ: “Quả nhiên là không thích hợp với mình.”


“Cảm ơn.” Lê Văn Vân nói.


Vương Húc thở dài nói: “Cái này không tính là gì, chỉ cần Giai Kỳ có thể sống sót, chút đồ này cũng không coi là gì cả.”


Lê Văn Vân sửng sốt một chút, nhìn Vương Húc nói: “Xem ra là ông rất quan tâm đến cô ấy, nhưng tại sao ông lại muốn cô ấy hy sinh hôn nhân của mình chứ? Thật sự là có chút mâu thuẫn.”


Vương Húc cười nói: “Có một số chuyện thực ra không đơn giản như vậy. Được rồi, cũng đã đến lúc chúng ta nên ra ngoài rồi.”


Lê Văn Vân gật đầu, không nán lại ở nhà họ Vương nữa, sau khi chào hỏi mọi người liền bước ra khỏi nhà họ Vương.


Trên thực tế, buổi tối anh dự định ăn tối với Đặng Hân Hân, nhưng vì phải đi thương lượng cùng với Trần Mỹ Huyên, anh cũng không biết cuộc đàm phán sẽ kéo dài bao lâu. Nên trước khi đi qua đó, anh đã gửi tin nhắn cho Đặng Hân Hân, đổi bữa tối thành bữa khuya.


Bây giờ anh ra sớm nên quyết định hỏi Đặng Hân Hân xem đã ăn tối chưa.


Sau khi lên xe, anh gọi vào điện thoại di động của Đặng Hân Hân. Rất nhanh, Đặng Hân Hân đã trả lời điện thoại: “Alo, anh xong việc rồi à?”


Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ, còn em thì sao? Ăn chưa?”


“Chưa đâu, sau khi anh đẩy xuống thành ăn khuya thì em ở lại tăng ca rồi.”


Đặng Hân Hân nói.


“Được rồi, anh qua bên ngân hàng đón em. Em gửi địa chỉ cho anh đi.” Lê Văn Vân nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom