• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Có rể là chiến vương (3 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 556

Nhìn thấy Vương Giai Kỳ đưa Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên bước vào, vẻ mặt Lâm Bình thay đổi, nhanh chóng đứng dậy nói: “Lê Văn Vân đến rồi à, mau ngồi mau ngồi đi!”





Vẻ mặt Tôn Hạo hơi thay đổi, hiển nhiên anh ta không ngờ Lê Văn Vân lại xuất hiện ở chỗ này. Sau khi anh ta đưa đồ cho Vương Húc xong liền kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống.





Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên cũng ngồi xuống. Vương Húc nhìn Trần Mỹ Huyên hỏi: “Chủ tịch Trần, đàm phán với nhà họ Lý thế nào rồi?”





“Không đàm phán thành công. Chúng tôi dự định tự phát triển nó rồi.” Trần Mỹ Huyên nói: “Lười nói chuyện với bọn họ.”





Vương Húc sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn thoáng qua Lê Văn Vân bên cạnh. Sau khi biết thân phận của Lê Văn Vân thì không nói gì nữa.





Đúng vậy, nhà họ Lý rất hùng mạnh, nhưng có Người Gác Đêm số 0 làm chỗ dựa, Trần Mỹ Huyên quả thật không cần sợ hãi gì.





Ông ta mỉm cười, nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, chuyện trước đó của Giai Kỳ phải cảm ơn cậu rồi. Đến đây, để tôi giới thiệu với cậu một chút.”





Nói xong, ông ta duỗi tay ra nói: “Đây là ông nội của Giai Kỳ, Vương Quốc Thịnh.”





Trên thực tế, kể từ khi Lê Văn Vân tiến vào, Vương Quốc Thịnh đã luôn đánh giá Lê Văn Vân. Trong ánh mắt của ông ta mang theo ba phần kinh ngạc, ba phần tán thành và bốn phần hưng phấn. Xem ra, nếu không có nhiều người như vậy, ông ta đã muốn đứng lên luận bàn một chút với Lê Văn Vân rồi.





“Xin chào!” Ông ta ôm quyền với Lê Văn Vân, giọng nói vang như chuông.





“Xin chào!” Lê Văn Vân mỉm cười nói.





Vương Quốc Thịnh thì anh biết. Đó là một người si mê võ nghệ. Khi còn trẻ, thiên phú cũng vô cùng không tệ, nhưng khi nhà họ Vương đến thế hệ của Vương Quốc Thịnh, có vài người cũng không quá ganh đua tiến tới. Cuối cùng Vương Quốc Thịnh không còn cách nào khác, bắt đầu kinh doanh sản nghiệp, chuyện luyện võ cũng bị xao nhãng.





Đợi sau khi Vương Húc được bồi dưỡng ra, ông ta nhanh chóng truyền lại cơ nghiệp của nhà họ Vương cho Vương Húc, sau đó tiếp tục luyện tập võ nghệ.





Ông ta đã đạt đến đỉnh cấp đã nhiều năm rồi. Về phần đến hiện tại là cấp bậc gì thì khó nói lắm. Dù sao cũng không xuất hiện trong Thiên bảng.





Đương nhiên, Lê Văn Vân cũng biết rõ những người như Vương Quốc Thịnh cư ngụ trên mặt đất, bọn họ bình thường hoạt động trong thành phố, rất ít tiếp xúc với thế giới ngầm, thậm chí là chẳng mấy khi tiếp xúc. Người như vậy, mặc dù cường thịnh trở lại thì cũng rất ít khi ra tay, không được thống kê trên Thiên bảng cũng là chuyện bình thường.





Lúc này, Vương Húc lại nói: “Đây là Tôn Hạo. Trước đó hẳn là cậu đã từng gặp một lần, ở mở tiệc chiêu đãi do Quách Khải Thụy mở”





“Biết, còn rất quen thuộc nữa.” Tôn Hạo cười nói: “Lúc trước có chút hiểu lầm, nhưng bây giờ đều đã qua rồi.”





“Người trẻ tuổi, có một chút hiểu lầm là chuyện bình thường.” Vương Húc nói: “Ồ, đúng rồi, cậu ấy là chồng chưa cưới của Giai Kỳ, hôm nay đến để cầu hôn. Tôi và mẹ Giai Kỳ đều…”





“Bố!” Lúc này Vương Giai Kỳ vội nói: “Con nói rồi, con không thích Tôn Hạo, con sẽ không kết hôn!”





Lông mày Vương Húc nhíu lại, ông ta nhìn thoáng qua Vương Giai Kỳ nói: “Giai Kỳ, đây không phải là nơi cho con khóc lóc om sòm!”





Mẹ của Tôn Hạo mỉm cười nói: “Không sao, chúng tôi thích con dâu hoạt bát một chút. Giai Kỳ, bác biết, cháu và Hạo Hạo không có tình cảm gì. Đó là bởi vì các cháu không gặp nhau nhiều, cháu không hài lòng về Hạo Hạo, nhưng Hạo Hạo nhà các bác rất xuất sắc, có rất nhiều cô gái theo đuổi nó lắm. Nếu cháu tiếp xúc với nó nhiều hơn, nhất định cũng sẽ thích thằng bé.”





Rõ ràng, bố mẹ của Tôn Hạo khá hài lòng về cậu con trai của mình.





Vương Giai Kỳ bĩu môi nói: “Có nhiều người thích anh ta như vậy thì bà để anh ta đi hỏi cưới họ đi. Tôi không thích anh ta. Dù sao tôi cũng không gả cho anh ta, trừ phi tôi chết rồi!”





“Giai Kỳ!” Vương Húc đột nhiên đập đũa xuống bàn nói: “Con đừng có quá đáng!”





“Con quá đáng cái gì, con quá đáng cái gì hả? Con muốn gả cho người con thích cũng không thể sao?” Vương Giai Kỳ nói: “Bố muốn con sống với người mà con không thích cả đời sao? Hơn nữa con cũng có người mình thích rồi, con không gả chính là không gả!”


Tôn Hạo liếc Lê Văn Vân một cái, sau đó ngầng đầu nói: “Giai Kỳ, em đìng nóng giận, chúng ta nói chuyện đil” “Không có gì để nói hết.” Vương Giai Kỳ nói: “Tôn Hạo, tôi sẽ không gà cho anh. Hơn nữa, anh hoàn toàn không giống như anh biểu hiện chút nào cả. Tôi biết anh là nguười như thế nào!”











 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom