Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 47
“Tôi nói rồi, bác sĩ mà tôi mời đến là người giỏi nhất trên thế giới này, chắc chắn có thể chữa được.” Lê Văn Vân nói.
Vưu Tường hừ một tiếng, rõ ràng là không tin lời Lê Văn Vân nói.
Lê Văn Vân cũng lười nói nhiều, chỉ tiếp tục đợi.
Khoảng gần mười mấy phút nữa trôi qua thì đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Tần Hoa vẻ mặt hưng phấn chạy ra khỏi phòng!
Bộ dạng của ông ta khiến cho mấy người Đỗ Tịch Tịch bị sốc một trận.
Vưu Tường cười khẩy, nói: “Xong rồi, có vẻ là anh ta tìm đại một tên lang băm, bên kia phát hiện mình bị lừa, nên qua đây để tính sổ!”
“Phịch!”
Lúc này Tần Hoa đột nhiên chạy tới trước mặt Lê Văn Vân, rồi quỳ rạp trên mặt đất một cái phịch.
“Đầu bếp Tần, anh làm gì thế?” Lê Văn Vân vội vàng đỡ anh ta.
“Cảm ơn người anh em thật sự cảm ơn, vết thương của thầy đã khiến ông ấy khổ sở nhiều năm rồi. Anh không biết rằng việc không thể dùng dao đổi với một người đầu bếp mà nói nó tàn nhẫn đến mức nào đâu. Ngay lúc nãy, sau khi bác sĩ Phạm châm cứu, thầy tôi, ông ấy có thể cầm dao lần nữa rồi! Bác sĩ Phạm nói, châm thêm vài lần nữa thì có thể hoàn toàn hồi phục.” Tần Hoa quỳ xuống trước mặt Lê Văn Vân, nói: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh!”
Khoé mắt anh ta đỏ hoe, nước mắt chảy dài!
Lê Văn Vân nhanh chóng đỡ ông ta dậy, đáp lời:
“Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nếu như anh thực sự muốn cảm ơn, thì đi cảm ơn bác sĩ Phạm đi, tôi chỉ giúp được một chút chuyện vặt mà thôi.”
Đỗ Tịch Tịch và những người khác ở bên cạnh đều đang ngớ người.
Tình cảnh này cho thấy là người bác sĩ mà Lê Văn Vân mời tới đã thực sự chữa khỏi tay cho thầy Từ.
“Anh… anh thế mà lại quen biết với bác sĩ hàng đầu như thế này, hơn nữa lại còn là là một đại mỹ nữ siêu cấp” Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc nói.
Ánh mắt cô ấy và Trần Hiểu Nguyệt nhìn Lê Văn Vân đều không đúng lắm.
Đúng thế, càng nhìn càng thần bí. Bọn họ phát hiện bọn họ không hề hiểu Lê Văn Vân một chút nào!
Trong lúc nói chuyện, bác sĩ Phạm đã đeo túi thuốc đi ra khỏi phòng, biểu cảm của cô vẫn là dáng vẻ lạnh lùng.
Tân Hoa lúc này đã được Lê Văn Vân đỡ dậy, ông ấy hít mũi một cái, lau chút nước mắt, nói: “Mọi người chờ một chút, tất cả đồ ăn đều đã sắp xong rồi, dọn món lên ngay đây!”
Nói xong, ông ấy đi đến chỗ bác sĩ Phạm, cảm ơn liên tục!
Biểu cảm của Phạm Nhược Tuyết vẫn bình thản như trước, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi về phía Lê Văn Vân: “Vừa rồi ở cổng gặp vài tên trộm vặt, tôi thay anh thu thập bọn chúng rồi, bọn họ nói là do Trịnh Hòa gọi đến.”
Lời vừa dứt, lông mày Diệp Văn Vân hơi nhúc nhích một chút, còn Vưu Tường bên cạnh thì sắc mặt hơi thay đổi một chút!
“Trịnh Hòa này sao vậy chứ, mời người đến nhưng lại bị một bác sĩ giải quyết? Lại còn là một bác sĩ nữ?” Trong lòng anh ta mắng một câu.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Được rồi. Ngồi xuống ăn chút gì không?”
Bác sĩ Phạm lạnh lùng nhìn anh một chút: “Tôi không có tâm trạng ăn đồ ăn, anh quấy rầy giấc ngủ của tôi, chờ sau khi anh về nhà tôi sẽ tính toán với anh cho đàng hoàng!”
Câu này của cô vừa dứt, những người khác đều sửng sốt một chút.
Sau khi về nhà mới tính toán đàng hoàng? Ý là… Lê Văn Vân ở cùng với bác sĩ mỹ nữ này?
Trên gương mặt bình tĩnh của Diệp Mộng lóe lên một tia rung động, sau đó lại bình tĩnh như trước.
Mà Đỗ Tịch Tịch thì tò mò hỏi: “Bác sĩ mỹ nữ, cổ ở cùng với Lê Văn..”
Lời cô ấy vừa nói được một nửa, Phạm Nhược Tuyết đã nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy một chút, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, cô không nói chuyện với bất kì ai ngoài Lê Văn Vân.
Chuyện này khiến Đỗ Tịch Tịch có chút xấu hổ.
Lê Văn Vân thì cười cười, anh hiểu rất rõ tính tình của Phạm Nhược Tuyết, cũng không nói thêm gì, chỉ là cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Vưu Tường!
Lúc anh đến, không có người đi theo, nếu như có người đi theo, anh đã sớm phát hiện.
Nhưng bây giờ người của Trịnh Hòa tìm đến, vậy thì kết quả chỉ có một, đó là Vưu Tường báo cho Trịnh Hòa là mình đang ở nơi này.
Sau khi Vưu Tường liên tiếp bị vả mặt, anh ta cũng không nói gì nữa, ngồi một mình ở bên kia, sắc mặt đen nhánh.
Lúc này, từng món ăn bắt đầu bưng lên bàn.
Vưu Tường hừ một tiếng, rõ ràng là không tin lời Lê Văn Vân nói.
Lê Văn Vân cũng lười nói nhiều, chỉ tiếp tục đợi.
Khoảng gần mười mấy phút nữa trôi qua thì đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Tần Hoa vẻ mặt hưng phấn chạy ra khỏi phòng!
Bộ dạng của ông ta khiến cho mấy người Đỗ Tịch Tịch bị sốc một trận.
Vưu Tường cười khẩy, nói: “Xong rồi, có vẻ là anh ta tìm đại một tên lang băm, bên kia phát hiện mình bị lừa, nên qua đây để tính sổ!”
“Phịch!”
Lúc này Tần Hoa đột nhiên chạy tới trước mặt Lê Văn Vân, rồi quỳ rạp trên mặt đất một cái phịch.
“Đầu bếp Tần, anh làm gì thế?” Lê Văn Vân vội vàng đỡ anh ta.
“Cảm ơn người anh em thật sự cảm ơn, vết thương của thầy đã khiến ông ấy khổ sở nhiều năm rồi. Anh không biết rằng việc không thể dùng dao đổi với một người đầu bếp mà nói nó tàn nhẫn đến mức nào đâu. Ngay lúc nãy, sau khi bác sĩ Phạm châm cứu, thầy tôi, ông ấy có thể cầm dao lần nữa rồi! Bác sĩ Phạm nói, châm thêm vài lần nữa thì có thể hoàn toàn hồi phục.” Tần Hoa quỳ xuống trước mặt Lê Văn Vân, nói: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh!”
Khoé mắt anh ta đỏ hoe, nước mắt chảy dài!
Lê Văn Vân nhanh chóng đỡ ông ta dậy, đáp lời:
“Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nếu như anh thực sự muốn cảm ơn, thì đi cảm ơn bác sĩ Phạm đi, tôi chỉ giúp được một chút chuyện vặt mà thôi.”
Đỗ Tịch Tịch và những người khác ở bên cạnh đều đang ngớ người.
Tình cảnh này cho thấy là người bác sĩ mà Lê Văn Vân mời tới đã thực sự chữa khỏi tay cho thầy Từ.
“Anh… anh thế mà lại quen biết với bác sĩ hàng đầu như thế này, hơn nữa lại còn là là một đại mỹ nữ siêu cấp” Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc nói.
Ánh mắt cô ấy và Trần Hiểu Nguyệt nhìn Lê Văn Vân đều không đúng lắm.
Đúng thế, càng nhìn càng thần bí. Bọn họ phát hiện bọn họ không hề hiểu Lê Văn Vân một chút nào!
Trong lúc nói chuyện, bác sĩ Phạm đã đeo túi thuốc đi ra khỏi phòng, biểu cảm của cô vẫn là dáng vẻ lạnh lùng.
Tân Hoa lúc này đã được Lê Văn Vân đỡ dậy, ông ấy hít mũi một cái, lau chút nước mắt, nói: “Mọi người chờ một chút, tất cả đồ ăn đều đã sắp xong rồi, dọn món lên ngay đây!”
Nói xong, ông ấy đi đến chỗ bác sĩ Phạm, cảm ơn liên tục!
Biểu cảm của Phạm Nhược Tuyết vẫn bình thản như trước, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi về phía Lê Văn Vân: “Vừa rồi ở cổng gặp vài tên trộm vặt, tôi thay anh thu thập bọn chúng rồi, bọn họ nói là do Trịnh Hòa gọi đến.”
Lời vừa dứt, lông mày Diệp Văn Vân hơi nhúc nhích một chút, còn Vưu Tường bên cạnh thì sắc mặt hơi thay đổi một chút!
“Trịnh Hòa này sao vậy chứ, mời người đến nhưng lại bị một bác sĩ giải quyết? Lại còn là một bác sĩ nữ?” Trong lòng anh ta mắng một câu.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Được rồi. Ngồi xuống ăn chút gì không?”
Bác sĩ Phạm lạnh lùng nhìn anh một chút: “Tôi không có tâm trạng ăn đồ ăn, anh quấy rầy giấc ngủ của tôi, chờ sau khi anh về nhà tôi sẽ tính toán với anh cho đàng hoàng!”
Câu này của cô vừa dứt, những người khác đều sửng sốt một chút.
Sau khi về nhà mới tính toán đàng hoàng? Ý là… Lê Văn Vân ở cùng với bác sĩ mỹ nữ này?
Trên gương mặt bình tĩnh của Diệp Mộng lóe lên một tia rung động, sau đó lại bình tĩnh như trước.
Mà Đỗ Tịch Tịch thì tò mò hỏi: “Bác sĩ mỹ nữ, cổ ở cùng với Lê Văn..”
Lời cô ấy vừa nói được một nửa, Phạm Nhược Tuyết đã nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy một chút, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, cô không nói chuyện với bất kì ai ngoài Lê Văn Vân.
Chuyện này khiến Đỗ Tịch Tịch có chút xấu hổ.
Lê Văn Vân thì cười cười, anh hiểu rất rõ tính tình của Phạm Nhược Tuyết, cũng không nói thêm gì, chỉ là cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Vưu Tường!
Lúc anh đến, không có người đi theo, nếu như có người đi theo, anh đã sớm phát hiện.
Nhưng bây giờ người của Trịnh Hòa tìm đến, vậy thì kết quả chỉ có một, đó là Vưu Tường báo cho Trịnh Hòa là mình đang ở nơi này.
Sau khi Vưu Tường liên tiếp bị vả mặt, anh ta cũng không nói gì nữa, ngồi một mình ở bên kia, sắc mặt đen nhánh.
Lúc này, từng món ăn bắt đầu bưng lên bàn.