Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-39
Chương 39: Đối Tác Hàn Quốc
Cùng nhau ở trong bếp nấu ăn. Bác đầu bếp ở ngoài than khóc với quản gia
" Ông làm sao thế? Cứ khóc lóc mãi thế kia "
" Ông không nhìn thấy sao? Thiếu gia cùng thiếu phu nhân ở trong bếp cùng nhau nấu ăn "
" Như vậy thì tốt. Như thế thì tình cảm của bọn họ càng trở nên phát triển tốt hơn "
" Tôi biết...nhưng mà cứ như thế chắc là mất việc quá, có khi nào thiếu gia đuổi việc tôi đi không "
" Ầy làm sao có thể chứ, cứ thư giãn đi. Ông sẽ không mất việc đâu mà lo, lâu lâu vào bếp nấu ăn cùng thiếu phu nhân vậy cũng tốt. Không phải sao? "
" Ông nói như thế cũng đúng, vậy thôi tôi đi nghỉ trước "
" Ừ! "
Bác đầu bếp cứ thế mà rời đi. Quản gia khẽ cười lắc đầu sau đó hướng mắt về phía khu bếp kia. Bên trong phòng bếp hiện nay anh đang cùng " Bà Xã " của mình nấu ăn
Cô đang đứng nấu canh, định nếm thử canh coi đã và ăn chưa thì Cố Duật Hành từ đằng sau cô, vòng tay sang ôm lấy eo cô
" Duật Hành, đừng phá em "
" Bà xã anh đã làm xong việc em giao rồi "
" Đúng rồi, vậy anh giúp em nếm thử canh coi đã được chưa? "
Cô đưa muỗng canh lên, thổi nó để cho canh bớt nóng sau đó mới đúc cho anh
" Thế nào? "
" Hình như còn thiếu chút gì đó! "
" Thiếu? Thiếu gì cơ? "
Cố Duật Hành không nói gì, anh đưa tay với lấy một hủ gia vị nhỏ. Đổ một ít vào trong đó rồi khuấy nhẹ nó một chút, lại cầm cái muỗng cô lên mà múc một chút sau đó thổi nhẹ. Anh đưa vào miệng, bây giờ mới cảm thấy nó rất vừa
" Bây giờ thì vừa rồi! "
Cô cũng thử nếm một chút canh. Ngon thật, anh cũng biết nên cho gia vị thiếu nào vào đây nữa ư?
" Anh biết nấu ăn? "
Cố Duật Hành nhún vai: " Anh không biết nấu! "
"...vậy thứ kia là gì? "
Cô chỉ tay lên một phía bàn bên kia, trên cái dĩa đó là một món ăn vừa nãy anh rãnh rỗi nên đã " làm chơi " thử một món. Cố Duật Hành gương mặt đầy bình thản nhìn cô nói
" Chỉ là làm đại thử thôi! "
" Làm sao anh lại biết làm? "
" Là mẹ dạy anh! "
" Vậy anh còn biết nấu món nào ngoài món đó nữa hay không? "
" Biết làm hai, ba món đại loại đơn giản "
" Sao anh không thử nấu cho em ăn đi nhỉ? "
" Anh nghĩ không cần thiết "
" Vì sao? Chẳng phải anh luôn bảo em là vợ anh? "
" Phải, nhưng anh không thích nấu ăn. Có mình em và đầu bếp nấu ăn là được, anh không cần phải xuống bếp "
" Hừ, chồng người ta thì nấu ăn cho vợ mình. Còn anh thì chả biết làm gì ngoài bắt nạt em "
Cô bất mãn nói nhỏ nhưng lại lọt vào tai anh tất cả, rất rõ, rõ đến từng chữ một. Cố Duật Hành khẽ cười
" Bà xã giận ư! "
" Không dám! "
Ngoài miệng nói không, nhưng trong lòng ai kia đang không ngừng oán giận anh
" Ngoan, đừng dỗi. Bữa khác anh sẽ nấu cho em ăn, chịu không? "
" Là anh nói đó! Không được nuốt lời! "
" Được được, anh hứa mà. Cố Duật Hành không biết nói dối là gì "
"... "
Cố Duật Hành cùng vợ nấu ăn bỗng dưng Đông Hoa gọi điện tới
" Có chuyện gì? "
" Duật Hành, sau vụ việc làm sáng tỏ ra rằng Cố thị trong sạch. Đối tác Hàn Quốc cũng đã biết được tin, hiện tại thì họ đã xin lỗi vì hiểu lầm và đang muốn cùng chúng ta làm ăn hợp tác lại "
" Như vậy thì tốt rồi "
" Bọn họ hiện tại đang ở đây, cậu nhanh mau đến Cố thị "
" Được, tôi lập tức đến ngay! "
Vừa nói xong điện thoại thì cô đã cất giọng lên tiếng trước
" C chuyện gì sao. Anh có việc phải đi à? "
" Phải, Đông Hoa vừa gọi điện bảo rằng sau vụ việc làm sáng tỏ Cố thị trong sạch thì đối tác Hàn Quốc muốn cùng Cố thị hợp tác làm ăn lại "
" Thật ư? Vậy thì tốt quá rồi, vậy anh còn chờ gì nữa? Mau đi đi đừng để họ đợi "
" Được, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh. Anh xử lý công việc xong lập tức trở về cùng em "
" Ừm, không cần vội đâu. Em sẽ đợi anh trở về ăn cơm tối sau mà "
" Được, vậy anh đi. Nhưng trước khi đi không thể cứ như thế mà rời khỏi nhà được "
" Làm s...ưm! "
Chưa kịp nói hết câu bỗng dưng anh lại áp đôi môi bạc của mình lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào kia mà hôn
" Bảo bối ngoan ở nhà chờ anh về! "
Cố Duật Hành hài lòng nhếch môi cười khi nhìn thấy vẻ mặt nhỏ vì ngơ ra của cô. Cô tức giận đỏ mặt nhìn anh chửi một câu thì mới phát hiện ra rằng anh đã đi rồi
" Đáng ghét! "
Nhớ lại ban nay, cô đỏ mặt cắn nhẹ môi dưới của mình. Trong lòng đầy oán trách anh...
...
Cố thị
Cố Duật Hành bước đi đến căn phòng tiếp khách của Cố thị. Đông Hoa đang ngồi nói chuyện cùng với đối tác Hàn Quốc bỗng dưng anh mở cửa đi vào
" Cố tổng, ngài đây rồi " - Nói tiếng Hàn
" Xin lỗi, vì có chút kẹt xe nên tôi đến có hơi muộn. Làm hai vị chờ lâu rồi! " Cố Duật Hành thành thạo nói tiếng Hàn không chút khó khăn nào
" Không sao, không sao. Chúng tôi thật ngại vì đến giờ này rồi mà còn đến tìm cậu bàn chuyện làm ăn "
" Ông Park quá lời rồi. Mời! "
" A được, mời! "
Cố Duật Hành và đối tác Hàn Quốc cùng nhau ngồi xuống ghế bàn chuyện làm ăn. Đối tác Hàn Quốc có hai người đàn ông, người đàn ông thứ nhất ở độ tuổi sáu mươi nhìn có chút nửa già nửa trẻ. Nếp nhăn trên mặt có cũng không nhiều hoặc hầu như cũng có một chút, ông ấy tên là Park Seong. Ông Park Seong không chỉ đi một mình mà ông ấy còn đi cùng với con trai của mình. Người con trai ngồi bên cạnh ông chính là Park Jimin. Tuy nhỏ hơn anh tận sáu tuổi nhưng Jimin cũng rất am hiểu và quản lý tốt công ty. Lí do ông cùng đi với con trai đến Trung Quốc để cùng hợp tác làm ăn với Cố thị là vì muốn anh học hỏi thêm nhiều hơn. Park Jimin có gương mặt cũng rất đẹp không thua kém gì với gương mặt mỹ nam kia. Nhưng nói gì thì nói, người đàn ông trước mặt như Cố Duật Hành này thì dĩ nhiên là anh hơn Jimin rồi
Một người đàn ông hoàng hảo được mệnh danh là " Người đàn ông độc thân bạch kim của Trung Quốc " Jimin cũng có nghe qua nhưng thật không ngờ rằng đây là lần đầu tiên nhìn nhìn thấy. Anh quá thật đúng như lời đồn. Rất đẹp trai, gương mặt nghiêm nghị, lạnh như đồng tiền kia khiến cho ai cũng không dám nhìn thẳng. Nhất là đôi mắt của anh, nó sắc bén khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi. Trên người anh lại còn có một khí chất hơn người kể cả khi đứng cạnh anh chỉ cảm thấy như muốn nín thở vậy. Thật đáng sợ, anh thật sự rất có sức hút. Anh sẽ luôn áp đảo bất kỳ người đàn ông khi họ đứng cạnh mình
" Lần hợp tác này chắc chắn sẽ vô cùng thành công "
" Đúng vậy ông Park, rất vui khi được hợp tác với ông "
" Tôi cũng vậy! "
Bọn họ đứng dậy. Cố Duật Hành cùng ông Park Seong bắt tay cho việc làm ăn sắp tới đây, họ đã ký hợp đồng với nhau. Nụ cười hiền hậu của ông hiện lên nét mặt mình
" Cố tổng, xin giới thiệu đây là con trai của tôi. Park Jimin, lần này đưa nó đến đây cũng muốn cho nó học hỏi chút kinh nghiệm "
Cố Duật Hành nhàn nhạt nhìn sang Jimin khẽ gật đầu chào. Jimin cũng giật mình khi nghe cha mình nhắc đến mình trước mặt anh, vốn Jimin là đang quan sát người đàn ông trước mặt này
" A vâng, chào anh, Cố tổng! "
" Cố tổng, hợp tác vui vẻ! "
" Hợp tác vui vẻ! "
" A xin lỗi, tôi mạo muội muốn hỏi anh một câu. Không biết Cố tổng có cảm thấy phiền hay không? "
" Jimin, con...! "
" Không sao, nếu như Park thiếu có chuyện muốn hỏi tôi. Tôi cũng không ngại sẽ trả lời câu hỏi của cậu "
Ông Park sau khi nghe anh nói thế cũng gật đầu đồng ý. Jimin bấy giờ mới " lớn mật " lên tiếng hỏi anh
" Cổ tổng, nghe nói anh được mọi người công nhận là " Người đàn ông độc thân hoàng kim của Trung Quốc ". Không biết vậy anh đã có người trong lòng chưa? Tôi có một đứa em gái, nó vẫn còn đang độc thân. Không biết anh có hứng thú cùng với con bé? "
Nghe con trai mình nhắc đến con gái mình ở nhà ông cũng rất muốn con gái mình và anh đến với nhau. Rất muốn làm mai cho cả hai, nếu như anh trong lòng vẫn chưa có người con gái nào, mà con gái ông cũng vẫn chưa có. Nếu có thể, ông rất muốn hai người đến với nhau. Cố Duật Hành nghe Jimin hỏi như thế, anh nở nụ cười nhàn nhạt đáp: "Park thiếu, làm cậu thất vọng rồi...tôi đã có vợ! "
" Vợ? Nhưng tôi chẳng thấy hôn lễ nào của Cố gia được diễn ra cả, vậy làm sao anh lại có thể...! ". Park Jimin tỏ ra ngạc nhiên khi nghe anh nói như thế
" Vợ tôi cô ấy vốn chưa muốn kết hôn sớm, ngay cả thông tin để lộ ra ngoài cũng không muốn mọi người biết. Tôi không biết làm gì cũng chỉ chiều theo ý cô ấy! "
" Thì ra là vậy. Cố tổng thật ngại quá tôi không biết là cậu đã có người trong lòng rồi, mà còn lại là vợ cậu! "
" Không sao, ông Park. Sớm muộn gì chúng tôi cũng tổ chức hôn lễ, đến chừng đó nếu như hai người không phiền có thể đến chung vui cùng chính tôi "
" Tất nhiên rồi Cố tổng! "
" A Cố tổng chắc rằng rất thương yêu vợ mình nhỉ? "
" Park thiếu anh nói quá chính xác rồi, Cố tổng rất thương yêu chiều chuộng Cố phu nhân ". Đông Hoa đứng hóng chuyện từ nãy giờ bấy giờ mới lên tiếng nói
" Như vậy thì tình cảm của Cố tổng với Cố phu nhâm cũng rất tốt, không biết cô ấy là người phụ nữ ra sao mà lại làm cho Cố tổng yêu say đắm thế kia. Chắc chắn rằng Cố phu nhân là tuyệt mỹ giai nhân nhỉ? "
" Đúng vậy Park thiếu, với tôi. Dù cô ấy có ra sao thì ở trong lòng tôi cô ấy vẫn luôn xinh đẹp nhất "
Cố Duật Hành nói, đột nhiên lại nghĩ đến cô. Nhớ lại hình ảnh lúc cô đang nấu ăn ban nãy, thật là cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Khi đó anh cứ nghĩ, người vợ chỉ là đang nấu ăn cho chồng ăn như bao nhiêu đôi vợ chồng bình thường hay làm. Ở nhà nấu ăn và chờ đợi anh đi làm trở về. Anh bây giờ thật muốn trở về nhà mà ôm cô gái nhỏ này vào lòng. Ông Park ban đầu nghe bảo anh đã có vợ trong lòng cũng có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng bình thường, anh có người trong lòng như vậy cũng đúng thôi. Người đàn ông thành đạt tài giỏi như anh dĩ nhiên phụ nữ đi theo cũng rất nhiều, sớm muộn gì cũng chọn một trong những người trong số họ
" Cố tổng, vậy chúng tôi đi trước đây. Không phiền cậu nữa! "
" Được, tạm biệt! "
Park Seong gật đầu nhẹ một cái sau đó cùng con trai mình đi về. Cố Duật Hành sau khi bàn chuyện làm ăn xong cũng nhanh chóng muốn trở về nhà ăn tối cùng vợ yêu
" Ây da Cố tổng cũng thật là nhanh miệng mà, Park thiếu cậu ta vừa mới hỏi thôi mà cậu đã lập tức trả lời lại ngay! "
" Đó là điều đương nhiên, tôi vốn là người đã có vợ! "
" Cơ mà lúc nào người ta hỏi như thế cậu cũng trả lời tương tự ư? Chưa kết hôn mà đã bảo là có vợ rồi, cậu thậm chí còn không cùng cô ấy đính hôn. Mối quan hệ của hai người ra sao cũng không công khai, cứ thế mà mập mờ mập mờ sẽ khiến cho người ta dễ sinh nghi ngờ "
" Mập mờ? Tôi trước giờ chưa từng có những hành động mập mờ ấy, chỉ là cô ấy không muốn bị công khai mối quan hệ nên cũng chỉ có một mình cô ấy hành động mập mờ ấy với tôi. Nói thật, nó thật khó chịu khi phải cùng cô ấy làm ra những chịu " giấu giếm " ấy, những tên đàn ông khác bên ngoài không biết lại cứ lẻn vẻn bên cô ấy "
" Nếu không muốn kết hôn sớm vậy thì đính hôn đi! "
" Cô ấy không muốn thì phải làm sao đây? "
" Thì làm dữ lên. Đừng quá mềm lòng chủ tịch của tôi ơi, lỡ như sau này lấy cô ấy về. Cô ấy sẽ trèo lên đầu cậu mà ngồi, đến lúc đó trở thành thê nô rồi thì đừng có tìm tôi mà khóc "
" Làm dữ lên? Vậy cậu muốn tôi phải làm như thế nào? Đánh! Hay là mắng đây?! "
" Thì cái nào chả được! "
" Cậu nghĩ tôi làm được? Đến ngay cả lần nhìn thấy cô ấy buồn và khóc thì tôi đã rất đau lòng rồi. Cậu nghĩ rằng tôi nỡ ra tay? "
" Haiz đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, một là đính hôn? Hai là đám cưới và ba là chọn công khai mối quan hệ! "
" Được rồi, chuyện của tôi, tự tôi có thể giải quyết. Cậu không cần quan tâm đến làm gì "
" Giải quyết? Vậy cậu tự mình giải quyết như thế nào đây? "
" Nếu như cô ấy không muốn tôi cũng không ép. Kết hôn cũng là chuyện sớm muộn, đến chừng đó muốn cử hành hôn lễ khi nào. Liền chiều theo cô ấy mà làm "
" Cậu cũng quá nuông chiều, yêu thương cô ấy rồi đấy "
" Người độc thân như cậu thì hiểu cái gì về tình yêu cơ chứ? Cậu cũng mau mau kiếm vợ đi là vừa. Đã ba mươi tuổi đầu mà cũng vẫn chưa có một tình đầu vắt vai "
" Kệ tôi chứ. Bộ cậu tưởng cậu có vợ rồi thì ngon lắm à. Xí! "
Cố Duật Hành không nói thêm gì. Anh đút tay vào túi, quay lưng rời đi
" Ê này cậu đi đâu đó? "
" Về nhà cùng vợ ăn tối. Cô ấy đang ở nhà mà Chờ tôi! "
Cố Duật Hành cố ý nhấn mạnh chữ " chờ " khiến cho Đông Hoa cảm thấy có chút tức giận
" Xì...tôi mới không thèm! Đông Hoa này mà còn sợ bị ế cơ à? Anh đây đẹp trai lại có tiền, sợ gì mà không có phụ nữ theo? Sớm muộn gì cũng có được một cô vợ xinh đẹp còn hơn Lâm Tĩnh của cậu thôi...
Cùng nhau ở trong bếp nấu ăn. Bác đầu bếp ở ngoài than khóc với quản gia
" Ông làm sao thế? Cứ khóc lóc mãi thế kia "
" Ông không nhìn thấy sao? Thiếu gia cùng thiếu phu nhân ở trong bếp cùng nhau nấu ăn "
" Như vậy thì tốt. Như thế thì tình cảm của bọn họ càng trở nên phát triển tốt hơn "
" Tôi biết...nhưng mà cứ như thế chắc là mất việc quá, có khi nào thiếu gia đuổi việc tôi đi không "
" Ầy làm sao có thể chứ, cứ thư giãn đi. Ông sẽ không mất việc đâu mà lo, lâu lâu vào bếp nấu ăn cùng thiếu phu nhân vậy cũng tốt. Không phải sao? "
" Ông nói như thế cũng đúng, vậy thôi tôi đi nghỉ trước "
" Ừ! "
Bác đầu bếp cứ thế mà rời đi. Quản gia khẽ cười lắc đầu sau đó hướng mắt về phía khu bếp kia. Bên trong phòng bếp hiện nay anh đang cùng " Bà Xã " của mình nấu ăn
Cô đang đứng nấu canh, định nếm thử canh coi đã và ăn chưa thì Cố Duật Hành từ đằng sau cô, vòng tay sang ôm lấy eo cô
" Duật Hành, đừng phá em "
" Bà xã anh đã làm xong việc em giao rồi "
" Đúng rồi, vậy anh giúp em nếm thử canh coi đã được chưa? "
Cô đưa muỗng canh lên, thổi nó để cho canh bớt nóng sau đó mới đúc cho anh
" Thế nào? "
" Hình như còn thiếu chút gì đó! "
" Thiếu? Thiếu gì cơ? "
Cố Duật Hành không nói gì, anh đưa tay với lấy một hủ gia vị nhỏ. Đổ một ít vào trong đó rồi khuấy nhẹ nó một chút, lại cầm cái muỗng cô lên mà múc một chút sau đó thổi nhẹ. Anh đưa vào miệng, bây giờ mới cảm thấy nó rất vừa
" Bây giờ thì vừa rồi! "
Cô cũng thử nếm một chút canh. Ngon thật, anh cũng biết nên cho gia vị thiếu nào vào đây nữa ư?
" Anh biết nấu ăn? "
Cố Duật Hành nhún vai: " Anh không biết nấu! "
"...vậy thứ kia là gì? "
Cô chỉ tay lên một phía bàn bên kia, trên cái dĩa đó là một món ăn vừa nãy anh rãnh rỗi nên đã " làm chơi " thử một món. Cố Duật Hành gương mặt đầy bình thản nhìn cô nói
" Chỉ là làm đại thử thôi! "
" Làm sao anh lại biết làm? "
" Là mẹ dạy anh! "
" Vậy anh còn biết nấu món nào ngoài món đó nữa hay không? "
" Biết làm hai, ba món đại loại đơn giản "
" Sao anh không thử nấu cho em ăn đi nhỉ? "
" Anh nghĩ không cần thiết "
" Vì sao? Chẳng phải anh luôn bảo em là vợ anh? "
" Phải, nhưng anh không thích nấu ăn. Có mình em và đầu bếp nấu ăn là được, anh không cần phải xuống bếp "
" Hừ, chồng người ta thì nấu ăn cho vợ mình. Còn anh thì chả biết làm gì ngoài bắt nạt em "
Cô bất mãn nói nhỏ nhưng lại lọt vào tai anh tất cả, rất rõ, rõ đến từng chữ một. Cố Duật Hành khẽ cười
" Bà xã giận ư! "
" Không dám! "
Ngoài miệng nói không, nhưng trong lòng ai kia đang không ngừng oán giận anh
" Ngoan, đừng dỗi. Bữa khác anh sẽ nấu cho em ăn, chịu không? "
" Là anh nói đó! Không được nuốt lời! "
" Được được, anh hứa mà. Cố Duật Hành không biết nói dối là gì "
"... "
Cố Duật Hành cùng vợ nấu ăn bỗng dưng Đông Hoa gọi điện tới
" Có chuyện gì? "
" Duật Hành, sau vụ việc làm sáng tỏ ra rằng Cố thị trong sạch. Đối tác Hàn Quốc cũng đã biết được tin, hiện tại thì họ đã xin lỗi vì hiểu lầm và đang muốn cùng chúng ta làm ăn hợp tác lại "
" Như vậy thì tốt rồi "
" Bọn họ hiện tại đang ở đây, cậu nhanh mau đến Cố thị "
" Được, tôi lập tức đến ngay! "
Vừa nói xong điện thoại thì cô đã cất giọng lên tiếng trước
" C chuyện gì sao. Anh có việc phải đi à? "
" Phải, Đông Hoa vừa gọi điện bảo rằng sau vụ việc làm sáng tỏ Cố thị trong sạch thì đối tác Hàn Quốc muốn cùng Cố thị hợp tác làm ăn lại "
" Thật ư? Vậy thì tốt quá rồi, vậy anh còn chờ gì nữa? Mau đi đi đừng để họ đợi "
" Được, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh. Anh xử lý công việc xong lập tức trở về cùng em "
" Ừm, không cần vội đâu. Em sẽ đợi anh trở về ăn cơm tối sau mà "
" Được, vậy anh đi. Nhưng trước khi đi không thể cứ như thế mà rời khỏi nhà được "
" Làm s...ưm! "
Chưa kịp nói hết câu bỗng dưng anh lại áp đôi môi bạc của mình lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào kia mà hôn
" Bảo bối ngoan ở nhà chờ anh về! "
Cố Duật Hành hài lòng nhếch môi cười khi nhìn thấy vẻ mặt nhỏ vì ngơ ra của cô. Cô tức giận đỏ mặt nhìn anh chửi một câu thì mới phát hiện ra rằng anh đã đi rồi
" Đáng ghét! "
Nhớ lại ban nay, cô đỏ mặt cắn nhẹ môi dưới của mình. Trong lòng đầy oán trách anh...
...
Cố thị
Cố Duật Hành bước đi đến căn phòng tiếp khách của Cố thị. Đông Hoa đang ngồi nói chuyện cùng với đối tác Hàn Quốc bỗng dưng anh mở cửa đi vào
" Cố tổng, ngài đây rồi " - Nói tiếng Hàn
" Xin lỗi, vì có chút kẹt xe nên tôi đến có hơi muộn. Làm hai vị chờ lâu rồi! " Cố Duật Hành thành thạo nói tiếng Hàn không chút khó khăn nào
" Không sao, không sao. Chúng tôi thật ngại vì đến giờ này rồi mà còn đến tìm cậu bàn chuyện làm ăn "
" Ông Park quá lời rồi. Mời! "
" A được, mời! "
Cố Duật Hành và đối tác Hàn Quốc cùng nhau ngồi xuống ghế bàn chuyện làm ăn. Đối tác Hàn Quốc có hai người đàn ông, người đàn ông thứ nhất ở độ tuổi sáu mươi nhìn có chút nửa già nửa trẻ. Nếp nhăn trên mặt có cũng không nhiều hoặc hầu như cũng có một chút, ông ấy tên là Park Seong. Ông Park Seong không chỉ đi một mình mà ông ấy còn đi cùng với con trai của mình. Người con trai ngồi bên cạnh ông chính là Park Jimin. Tuy nhỏ hơn anh tận sáu tuổi nhưng Jimin cũng rất am hiểu và quản lý tốt công ty. Lí do ông cùng đi với con trai đến Trung Quốc để cùng hợp tác làm ăn với Cố thị là vì muốn anh học hỏi thêm nhiều hơn. Park Jimin có gương mặt cũng rất đẹp không thua kém gì với gương mặt mỹ nam kia. Nhưng nói gì thì nói, người đàn ông trước mặt như Cố Duật Hành này thì dĩ nhiên là anh hơn Jimin rồi
Một người đàn ông hoàng hảo được mệnh danh là " Người đàn ông độc thân bạch kim của Trung Quốc " Jimin cũng có nghe qua nhưng thật không ngờ rằng đây là lần đầu tiên nhìn nhìn thấy. Anh quá thật đúng như lời đồn. Rất đẹp trai, gương mặt nghiêm nghị, lạnh như đồng tiền kia khiến cho ai cũng không dám nhìn thẳng. Nhất là đôi mắt của anh, nó sắc bén khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi. Trên người anh lại còn có một khí chất hơn người kể cả khi đứng cạnh anh chỉ cảm thấy như muốn nín thở vậy. Thật đáng sợ, anh thật sự rất có sức hút. Anh sẽ luôn áp đảo bất kỳ người đàn ông khi họ đứng cạnh mình
" Lần hợp tác này chắc chắn sẽ vô cùng thành công "
" Đúng vậy ông Park, rất vui khi được hợp tác với ông "
" Tôi cũng vậy! "
Bọn họ đứng dậy. Cố Duật Hành cùng ông Park Seong bắt tay cho việc làm ăn sắp tới đây, họ đã ký hợp đồng với nhau. Nụ cười hiền hậu của ông hiện lên nét mặt mình
" Cố tổng, xin giới thiệu đây là con trai của tôi. Park Jimin, lần này đưa nó đến đây cũng muốn cho nó học hỏi chút kinh nghiệm "
Cố Duật Hành nhàn nhạt nhìn sang Jimin khẽ gật đầu chào. Jimin cũng giật mình khi nghe cha mình nhắc đến mình trước mặt anh, vốn Jimin là đang quan sát người đàn ông trước mặt này
" A vâng, chào anh, Cố tổng! "
" Cố tổng, hợp tác vui vẻ! "
" Hợp tác vui vẻ! "
" A xin lỗi, tôi mạo muội muốn hỏi anh một câu. Không biết Cố tổng có cảm thấy phiền hay không? "
" Jimin, con...! "
" Không sao, nếu như Park thiếu có chuyện muốn hỏi tôi. Tôi cũng không ngại sẽ trả lời câu hỏi của cậu "
Ông Park sau khi nghe anh nói thế cũng gật đầu đồng ý. Jimin bấy giờ mới " lớn mật " lên tiếng hỏi anh
" Cổ tổng, nghe nói anh được mọi người công nhận là " Người đàn ông độc thân hoàng kim của Trung Quốc ". Không biết vậy anh đã có người trong lòng chưa? Tôi có một đứa em gái, nó vẫn còn đang độc thân. Không biết anh có hứng thú cùng với con bé? "
Nghe con trai mình nhắc đến con gái mình ở nhà ông cũng rất muốn con gái mình và anh đến với nhau. Rất muốn làm mai cho cả hai, nếu như anh trong lòng vẫn chưa có người con gái nào, mà con gái ông cũng vẫn chưa có. Nếu có thể, ông rất muốn hai người đến với nhau. Cố Duật Hành nghe Jimin hỏi như thế, anh nở nụ cười nhàn nhạt đáp: "Park thiếu, làm cậu thất vọng rồi...tôi đã có vợ! "
" Vợ? Nhưng tôi chẳng thấy hôn lễ nào của Cố gia được diễn ra cả, vậy làm sao anh lại có thể...! ". Park Jimin tỏ ra ngạc nhiên khi nghe anh nói như thế
" Vợ tôi cô ấy vốn chưa muốn kết hôn sớm, ngay cả thông tin để lộ ra ngoài cũng không muốn mọi người biết. Tôi không biết làm gì cũng chỉ chiều theo ý cô ấy! "
" Thì ra là vậy. Cố tổng thật ngại quá tôi không biết là cậu đã có người trong lòng rồi, mà còn lại là vợ cậu! "
" Không sao, ông Park. Sớm muộn gì chúng tôi cũng tổ chức hôn lễ, đến chừng đó nếu như hai người không phiền có thể đến chung vui cùng chính tôi "
" Tất nhiên rồi Cố tổng! "
" A Cố tổng chắc rằng rất thương yêu vợ mình nhỉ? "
" Park thiếu anh nói quá chính xác rồi, Cố tổng rất thương yêu chiều chuộng Cố phu nhân ". Đông Hoa đứng hóng chuyện từ nãy giờ bấy giờ mới lên tiếng nói
" Như vậy thì tình cảm của Cố tổng với Cố phu nhâm cũng rất tốt, không biết cô ấy là người phụ nữ ra sao mà lại làm cho Cố tổng yêu say đắm thế kia. Chắc chắn rằng Cố phu nhân là tuyệt mỹ giai nhân nhỉ? "
" Đúng vậy Park thiếu, với tôi. Dù cô ấy có ra sao thì ở trong lòng tôi cô ấy vẫn luôn xinh đẹp nhất "
Cố Duật Hành nói, đột nhiên lại nghĩ đến cô. Nhớ lại hình ảnh lúc cô đang nấu ăn ban nãy, thật là cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Khi đó anh cứ nghĩ, người vợ chỉ là đang nấu ăn cho chồng ăn như bao nhiêu đôi vợ chồng bình thường hay làm. Ở nhà nấu ăn và chờ đợi anh đi làm trở về. Anh bây giờ thật muốn trở về nhà mà ôm cô gái nhỏ này vào lòng. Ông Park ban đầu nghe bảo anh đã có vợ trong lòng cũng có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng bình thường, anh có người trong lòng như vậy cũng đúng thôi. Người đàn ông thành đạt tài giỏi như anh dĩ nhiên phụ nữ đi theo cũng rất nhiều, sớm muộn gì cũng chọn một trong những người trong số họ
" Cố tổng, vậy chúng tôi đi trước đây. Không phiền cậu nữa! "
" Được, tạm biệt! "
Park Seong gật đầu nhẹ một cái sau đó cùng con trai mình đi về. Cố Duật Hành sau khi bàn chuyện làm ăn xong cũng nhanh chóng muốn trở về nhà ăn tối cùng vợ yêu
" Ây da Cố tổng cũng thật là nhanh miệng mà, Park thiếu cậu ta vừa mới hỏi thôi mà cậu đã lập tức trả lời lại ngay! "
" Đó là điều đương nhiên, tôi vốn là người đã có vợ! "
" Cơ mà lúc nào người ta hỏi như thế cậu cũng trả lời tương tự ư? Chưa kết hôn mà đã bảo là có vợ rồi, cậu thậm chí còn không cùng cô ấy đính hôn. Mối quan hệ của hai người ra sao cũng không công khai, cứ thế mà mập mờ mập mờ sẽ khiến cho người ta dễ sinh nghi ngờ "
" Mập mờ? Tôi trước giờ chưa từng có những hành động mập mờ ấy, chỉ là cô ấy không muốn bị công khai mối quan hệ nên cũng chỉ có một mình cô ấy hành động mập mờ ấy với tôi. Nói thật, nó thật khó chịu khi phải cùng cô ấy làm ra những chịu " giấu giếm " ấy, những tên đàn ông khác bên ngoài không biết lại cứ lẻn vẻn bên cô ấy "
" Nếu không muốn kết hôn sớm vậy thì đính hôn đi! "
" Cô ấy không muốn thì phải làm sao đây? "
" Thì làm dữ lên. Đừng quá mềm lòng chủ tịch của tôi ơi, lỡ như sau này lấy cô ấy về. Cô ấy sẽ trèo lên đầu cậu mà ngồi, đến lúc đó trở thành thê nô rồi thì đừng có tìm tôi mà khóc "
" Làm dữ lên? Vậy cậu muốn tôi phải làm như thế nào? Đánh! Hay là mắng đây?! "
" Thì cái nào chả được! "
" Cậu nghĩ tôi làm được? Đến ngay cả lần nhìn thấy cô ấy buồn và khóc thì tôi đã rất đau lòng rồi. Cậu nghĩ rằng tôi nỡ ra tay? "
" Haiz đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, một là đính hôn? Hai là đám cưới và ba là chọn công khai mối quan hệ! "
" Được rồi, chuyện của tôi, tự tôi có thể giải quyết. Cậu không cần quan tâm đến làm gì "
" Giải quyết? Vậy cậu tự mình giải quyết như thế nào đây? "
" Nếu như cô ấy không muốn tôi cũng không ép. Kết hôn cũng là chuyện sớm muộn, đến chừng đó muốn cử hành hôn lễ khi nào. Liền chiều theo cô ấy mà làm "
" Cậu cũng quá nuông chiều, yêu thương cô ấy rồi đấy "
" Người độc thân như cậu thì hiểu cái gì về tình yêu cơ chứ? Cậu cũng mau mau kiếm vợ đi là vừa. Đã ba mươi tuổi đầu mà cũng vẫn chưa có một tình đầu vắt vai "
" Kệ tôi chứ. Bộ cậu tưởng cậu có vợ rồi thì ngon lắm à. Xí! "
Cố Duật Hành không nói thêm gì. Anh đút tay vào túi, quay lưng rời đi
" Ê này cậu đi đâu đó? "
" Về nhà cùng vợ ăn tối. Cô ấy đang ở nhà mà Chờ tôi! "
Cố Duật Hành cố ý nhấn mạnh chữ " chờ " khiến cho Đông Hoa cảm thấy có chút tức giận
" Xì...tôi mới không thèm! Đông Hoa này mà còn sợ bị ế cơ à? Anh đây đẹp trai lại có tiền, sợ gì mà không có phụ nữ theo? Sớm muộn gì cũng có được một cô vợ xinh đẹp còn hơn Lâm Tĩnh của cậu thôi...