Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
- ưm, Nhẹ Một Chút...
Cô Thư Ký kia ở bên dưới thân Dũng kêu lên vô cùng dâm đãng. Vốn dĩ anh ta chưa từng để ý đến tâm trạng của người phụ nữ bên cạnh mình trong lúc ân ái, nên những gì mà người phụ nữ đang ở dưới thân anh ta kêu anh ta cũng chẳng thèm bận tâm.
- Dũng, anh không sợ sẽ làm người ta đau hay sao?
- chứ không phải đây là điều cô muốn à?
Hai thân thể vẫn mạnh mẽ ra vào nhau, nơi làm việc bỗng chốc biến thành phòng khách sạn.
Một kẻ muốn chiếm giữ người kia, còn một kẻ lại chỉ muốn thỏa mãn..
Buổi tối khi Dũng trở về nhà thì bữa tối đã được chuẩn bị xong. Lan nhìn thấy anh ta cũng chẳng mấy vui vẻ, nhưng Do cái bản hợp đồng kia vẫn chưa được chỉnh sửa nên cô vẫn đi tìm anh ta để nói chuyện.
- Tôi muốn nói chuyện
- Xem chừng cô có rất nhiều chuyện để nói với tôi thì phải.
- chuyện này liên quan đến bản hợp đồng.
- ngay từ đầu tôi đã nói là cô có gì Muốn chỉnh sửa thì chỉnh ngay đi. Đừng có cái kiểu ngày nào cũng mang bản hợp đồng ra đây để chỉnh sửa, Tôi không rảnh rỗi đến mức như thế đâu.
- chuyện này sẽ không mất nhiều thời gian của anh.
- nói đi.
Lan đưa ra bản hợp đồng rồi nói với Dũng.
- Tôi chỉ muốn thêm vào đây điều khoản là chúng ta không được cãi nhau trước mặt bé Bông. Chỉ có vậy.
Dũng nhìn anh bằng đôi mắt vô cùng khó hiểu.
- chuyện này còn cần phải thêm vào hợp đồng hay sao? Chúng ta có thể giao kèo bằng miệng được rồi., hợp đồng chứ không phải cái gì đâu mà muốn sửa thì sửa.
- Nếu anh đã nói như vậy thì thôi không cần sửa nữa.
- Tối nay tôi không ăn cơm, Cô cho con gái tôi ăn trước đi
- con bé rất muốn cùng anh ăn cơm, anh không nên cứ ra ngoài như thế.
Dũng trừng mắt nhìn Lan, Lan chưa bao giờ phải bắt gặp ánh mắt đáng sợ đến như thế...
- chuyện của tôi cô không có quyền can thiệp. Tôi bỏ tiền thuê cô đến đây không phải để cô quản lý tôi đâu.
Lan cũng chỉ vì lo nghĩ cho bé Bông nên mới nói như thế. Còn anh ta đi đâu làm gì cô cũng đâu cần phải bận tâm.
Lan không nói gì nữa mà đi ra ngoài, đến khi Dũng thay xong quần áo xuống định đi đâu đó thì Bé Bông mặt rất buồn. Con bé chạy tới nắm lấy tay Dũng rồi năn nỉ.
- Tối nay bố đừng đi đâu hết, bố ở nhà với con có được không?
- con gái( Xoa đầu con bé) bố đi ra ngoài có việc lát Sẽ Về ngay..
- Bố nói có thật không?
- bố đương nhiên nói thật.
Con bé bỏ tay ra cho Dũng đi nhưng vẫn buồn lắm, Lan thấy như thế liền động viên con bé.
- bố Dũng đi một lát rồi sẽ về lấy ngay mà con.
- vâng...
Vì ngày mai là thứ bảy cho nên bé Bông không phải đi học., Lan cho con bé ngủ sớm hơn bình thường.
Lan định đi ngủ thì có tin nhắn từ Messenger, một nick Facebook hoàn toàn mới chưa nằm trong danh sách bạn bè của Lan.
Lan sẽ không trả lời tin nhắn nếu như không phải tin nhắn đó quá đỗi đặc biệt.
" Chào em, cô gái không thích xoài"
cứ nghĩ người đàn ông mà Lan gặp hôm trước là một người đàn ông vừa keo kiệt vừa vô tâm. Vậy mà anh ta lại biết là Lan không thích xoài, Khá thú vị..
Lan còn chưa kịp trả lời tin nhắn thì lại có một tin nhắn khác đến.
" chiều mai em có thể cùng anh đi uống một ly nước được không? Lần này anh sẽ trả tiền"
Vế trước thì vô cùng lịch sự, còn vế sau thì lại có chút hài hước đáng yêu, Lan chưa đi ngủ cho nên cũng trả lời tin nhắn của anh ta.
- tôi bận tất cả các ngày trong tuần, thực sự không có thời gian rảnh.
tinh, tinh.
" ngày hôm qua bố đã nói với anh là có thể sắp xếp cho chúng ta coi mắt Thêm Một Lần Nữa"
anh ta thực sự cũng quá biết cách khiến người ta phải khó xử, lại có thể ngang nhiên lôi bố cô vào trong chuyện này.
- Tôi nghĩ chúng ta coi mắt một lần là quá đủ, chẳng phải ngoài tôi ra anh cũng coi mắt thêm mấy người nữa còn gì?
" những người đó không để lại ấn tượng thú vị giống như em"
Đúng là con người học rộng tài cao có khác nhỉ? Nói chuyện nghe ngứa tai hẳn..
Lan tắt điện thoại chẳng buồn trả lời tin nhắn, cũng không thấy người đàn ông đó nhắn thêm một tin nào nữa. Có lẽ anh ta biết được là Lan không thích anh chăng?
Còn chưa kịp đi ngủ thì lại có số điện thoại của bố gọi tới, Thôi xong. Lần này không muốn đi cũng lại phải đi rồi.
- con nghe thưa bố.
- con gái, Con đã ngủ chưa?
- Con chưa ngủ, Hôm nay có ai đến ngủ cùng bố không ạ.
- có con, Ba và cậu ấy đang chơi cờ. Bố gọi để nói với con về buổi coi mắt ngày mai.
- không đi có được không bố?
- đi thêm một vài lần nữa đi con, coi như con chiều ý bố một chút..
Bố đã nói như thế rồi thì làm sao Lan có thể từ chối. Chỉ biết vâng vâng dạ dạ Rồi tắt máy.
Khoảng 1 tiếng sau thì Dũng Trở Về, vừa nhìn thấy Dũng Bước vào phòng Lan đã hỏi.
- Ngày mai tôi có thể nghỉ buổi chiều được không?
- cô đi làm hay đi chơi vậy( Dũng khó chịu nhìn Lan) làm việc thì phải có trách nhiệm với công việc của mình.
- Bố tôi muốn tôi đi coi mắt Thêm Một Lần Nữa.
- đó là chuyện của cô, không phải chuyện của tôi.
- anh là ông chủ ít nhất cũng phải tạo điều kiện cho nhân viên của mình đúng không?Hãy Xem tôi là nhân viên của anh mà cho tôi nghỉ một buổi đi.
- nhân viên của tôi làm việc theo giờ hành chính. Còn cô nhận mức lương cao Ngất Ngưởng như thế thì cô phải bán toàn bộ thời gian cho tôi. Tôi nghĩ là cô phải nắm bắt rõ điều đó chứ.
- Anh có cần phải làm khó tôi đến mức như thế không?
- Thôi được rồi, Tôi không muốn mình trở thành một ông chủ làm khó người khác. Nhưng cô chỉ được đi 1 tiếng, không hơn không kém.
Vẻ bề ngoài thật sự không thể đánh giá được con người. Anh ta thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng lại có tính cách khó chịu, thật chẳng biết đường nào mà lần.
Với cả Lan cũng chẳng muốn đi chơi với người đàn ông kia lâu hơn một tiếng, một tiếng đối với mối quan hệ này đã là quá nhiều rồi. Thật chẳng dám mong chờ cái người con người vừa ki bo vừa kiệt sỉ kia sẽ khiến cho Lan cảm thấy vui vẻ...
Hai người vừa nói chuyện xong thì bé Bông ôm gối qua.
- tối nay con muốn ngủ cùng bố mẹ.
Dũng thấy con bé như thế thì nói.
- Con đã lớn rồi, nên tập cho mình thói quen ngủ một mình.
- con thực sự rất thèm cảm giác được ngủ giữa bố và mẹ. Rất muốn được bố mẹ ôm ngủ...
Lan thấy tội nghiệp bé Bông lắm nhưng lại không dám mở lời nói Dũng để cho con bé ngủ lại. Bởi vì cô biết mình không có quyền hành gì trong căn nhà này, cô nên biết điều nghe theo lời ông chủ thì tốt cho cuộc sống của cô hơn.
Chẳng biết Dũng nghĩ gì nhưng cuối cùng cũng gật đầu cho con bé lên ngủ cùng. Tình yêu thương của một người cha nó vượt qua tất cả mọi thứ, Kể cả việc Dũng chán ghét phải nằm cạnh Lan..
Dũng Không chán ghét việc nằm cạnh đàn bà, hàng ngày thì anh cũng có tiếp xúc thậm chí quan hệ với một vài người phụ nữ. Nhưng để ngủ chung giường với một người phụ nữ hết đêm thì đó là cái điều gì đó khiến cho Dũng cảm thấy rất khó chịu...
Đối với anh ta thì khi cởi quần áo ra rồi quấn lấy nhau cuồng nhiệt như thế nào anh ta không cần biết, nhưng một khi đã xong cuộc mây mưa Hoan Ái ấy thì Đường Ai Nấy Bước, tuyệt đối không có kiểu ôm ấp quyến luyến giống như những cặp nhân tình...
- Bố mẹ đều ôm con có được không?
Dường như con bé đã khao khát tình yêu thương của bố mẹ quá lâu rồi nên bây giờ có cơ hội là con bé lập tức muốn được yêu thương...
Dũng cũng chiều theo ý con bé nên vòng tay ôm lấy nó, bàn tay vô tình chạm vào bầu ngực của Lan. Có một dòng điện nào đó nhẹ nhàng chạy qua tâm trí. Thật không nghĩ của cô lại căng tròn đến như thế...
Dũng vội vã đẩy hết những dòng suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, người con gái này tuyệt đối không được...
Là Dũng không muốn mất đi người con gái này, sẽ chẳng thể nào tìm ra người phụ nữ nào giống cô để thay thế. Mà một khi đã động chạm đến chuyện tình ái thì Dũng không muốn giữ lại bên mình. Vậy nên Lan giống như là một thứ Trái Cấm, không nên nhìn cũng không nên động chạm.
Cái cảm giác khi ai đó động chạm vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể là cái cảm giác khiến cho người ta nhớ lâu nhất. Lan lần đầu tiên bị đàn ông chạm vào nơi đó nhưng lại không dám biểu hiện. Coi như mình không biết gì, chứ thực ra tim đã đập loạn xạ...
Qua ánh đèn lờ mờ nhìn kỹ hơn khuôn mặt của Dũng. Người đàn Ông này đẹp trai khí khái ngời ngời. Vẻ đẹp của anh ta là vẻ đẹp chững chạc sương gió chứ không giống như những người đàn ông mà Lan từng tiếp cận.
Kể cả Thành cũng không có nét đẹp được như Dũng, Dũng sở hữu nét đẹp mạnh mẽ, còn Thành thì lại là nét đẹp của những chàng công tử.
Càng nhìn ngắm Lan lại càng giống như lạc vào trong thế giới của Dũng, bản thân muốn thoát khỏi nhưng càng cố vùng vẫy thì càng không thoát ra được.
Lan máy mê ngắm nhìn Dũng mà chẳng hề phát hiện anh đã mở mắt từ lúc nào, hai ánh Mắt chạm nhau khiến cả hai đều bối rối..
Lan do quả ngại ngùng mà quay đi, còn Dũng Vì không muốn bản thân gặp rắc rối mà quay đi. Chỉ có bé Bông nằm ở giữa là cảm thấy hạnh phúc, còn hai người lớn thì ai nấy đều căng thẳng...
Đến sáng chẳng biết vì lý do gì mà bé Bông thì nằm ở bên ngoài, Còn Lan thì nằm gọn trong lòng dũng...
Lan là người thức dậy trước nhưng lại giả vờ như mình đang ngủ, cảm giác xấu hổ đến mức Cô chẳng dám đối mặt với những gì đang diễn ra. Cô lại đang nghĩ có khi nào nửa đêm mình lẻn qua chỗ người đàn ông này ngủ hay không?
Im lặng Nín thở chờ đợi, Cuối cùng thì Dũng cũng thức giấc sau giấc ngủ dài.
Anh nhìn thấy Lan đang ở trong lòng mình mà cảm thấy khá kinh ngạc, anh ta Từ từ xuống giường mà không muốn cho Lan phát hiện. Cái thân thể ấm áp mềm mại kia thực sự khiến cho người ta muốn trỗi dậy Dục Vọng. Nhưng rồi lại phải kiềm chế, ngay thời khắc ấy Dũng rất muốn chửi thề.
Cô Thư Ký kia ở bên dưới thân Dũng kêu lên vô cùng dâm đãng. Vốn dĩ anh ta chưa từng để ý đến tâm trạng của người phụ nữ bên cạnh mình trong lúc ân ái, nên những gì mà người phụ nữ đang ở dưới thân anh ta kêu anh ta cũng chẳng thèm bận tâm.
- Dũng, anh không sợ sẽ làm người ta đau hay sao?
- chứ không phải đây là điều cô muốn à?
Hai thân thể vẫn mạnh mẽ ra vào nhau, nơi làm việc bỗng chốc biến thành phòng khách sạn.
Một kẻ muốn chiếm giữ người kia, còn một kẻ lại chỉ muốn thỏa mãn..
Buổi tối khi Dũng trở về nhà thì bữa tối đã được chuẩn bị xong. Lan nhìn thấy anh ta cũng chẳng mấy vui vẻ, nhưng Do cái bản hợp đồng kia vẫn chưa được chỉnh sửa nên cô vẫn đi tìm anh ta để nói chuyện.
- Tôi muốn nói chuyện
- Xem chừng cô có rất nhiều chuyện để nói với tôi thì phải.
- chuyện này liên quan đến bản hợp đồng.
- ngay từ đầu tôi đã nói là cô có gì Muốn chỉnh sửa thì chỉnh ngay đi. Đừng có cái kiểu ngày nào cũng mang bản hợp đồng ra đây để chỉnh sửa, Tôi không rảnh rỗi đến mức như thế đâu.
- chuyện này sẽ không mất nhiều thời gian của anh.
- nói đi.
Lan đưa ra bản hợp đồng rồi nói với Dũng.
- Tôi chỉ muốn thêm vào đây điều khoản là chúng ta không được cãi nhau trước mặt bé Bông. Chỉ có vậy.
Dũng nhìn anh bằng đôi mắt vô cùng khó hiểu.
- chuyện này còn cần phải thêm vào hợp đồng hay sao? Chúng ta có thể giao kèo bằng miệng được rồi., hợp đồng chứ không phải cái gì đâu mà muốn sửa thì sửa.
- Nếu anh đã nói như vậy thì thôi không cần sửa nữa.
- Tối nay tôi không ăn cơm, Cô cho con gái tôi ăn trước đi
- con bé rất muốn cùng anh ăn cơm, anh không nên cứ ra ngoài như thế.
Dũng trừng mắt nhìn Lan, Lan chưa bao giờ phải bắt gặp ánh mắt đáng sợ đến như thế...
- chuyện của tôi cô không có quyền can thiệp. Tôi bỏ tiền thuê cô đến đây không phải để cô quản lý tôi đâu.
Lan cũng chỉ vì lo nghĩ cho bé Bông nên mới nói như thế. Còn anh ta đi đâu làm gì cô cũng đâu cần phải bận tâm.
Lan không nói gì nữa mà đi ra ngoài, đến khi Dũng thay xong quần áo xuống định đi đâu đó thì Bé Bông mặt rất buồn. Con bé chạy tới nắm lấy tay Dũng rồi năn nỉ.
- Tối nay bố đừng đi đâu hết, bố ở nhà với con có được không?
- con gái( Xoa đầu con bé) bố đi ra ngoài có việc lát Sẽ Về ngay..
- Bố nói có thật không?
- bố đương nhiên nói thật.
Con bé bỏ tay ra cho Dũng đi nhưng vẫn buồn lắm, Lan thấy như thế liền động viên con bé.
- bố Dũng đi một lát rồi sẽ về lấy ngay mà con.
- vâng...
Vì ngày mai là thứ bảy cho nên bé Bông không phải đi học., Lan cho con bé ngủ sớm hơn bình thường.
Lan định đi ngủ thì có tin nhắn từ Messenger, một nick Facebook hoàn toàn mới chưa nằm trong danh sách bạn bè của Lan.
Lan sẽ không trả lời tin nhắn nếu như không phải tin nhắn đó quá đỗi đặc biệt.
" Chào em, cô gái không thích xoài"
cứ nghĩ người đàn ông mà Lan gặp hôm trước là một người đàn ông vừa keo kiệt vừa vô tâm. Vậy mà anh ta lại biết là Lan không thích xoài, Khá thú vị..
Lan còn chưa kịp trả lời tin nhắn thì lại có một tin nhắn khác đến.
" chiều mai em có thể cùng anh đi uống một ly nước được không? Lần này anh sẽ trả tiền"
Vế trước thì vô cùng lịch sự, còn vế sau thì lại có chút hài hước đáng yêu, Lan chưa đi ngủ cho nên cũng trả lời tin nhắn của anh ta.
- tôi bận tất cả các ngày trong tuần, thực sự không có thời gian rảnh.
tinh, tinh.
" ngày hôm qua bố đã nói với anh là có thể sắp xếp cho chúng ta coi mắt Thêm Một Lần Nữa"
anh ta thực sự cũng quá biết cách khiến người ta phải khó xử, lại có thể ngang nhiên lôi bố cô vào trong chuyện này.
- Tôi nghĩ chúng ta coi mắt một lần là quá đủ, chẳng phải ngoài tôi ra anh cũng coi mắt thêm mấy người nữa còn gì?
" những người đó không để lại ấn tượng thú vị giống như em"
Đúng là con người học rộng tài cao có khác nhỉ? Nói chuyện nghe ngứa tai hẳn..
Lan tắt điện thoại chẳng buồn trả lời tin nhắn, cũng không thấy người đàn ông đó nhắn thêm một tin nào nữa. Có lẽ anh ta biết được là Lan không thích anh chăng?
Còn chưa kịp đi ngủ thì lại có số điện thoại của bố gọi tới, Thôi xong. Lần này không muốn đi cũng lại phải đi rồi.
- con nghe thưa bố.
- con gái, Con đã ngủ chưa?
- Con chưa ngủ, Hôm nay có ai đến ngủ cùng bố không ạ.
- có con, Ba và cậu ấy đang chơi cờ. Bố gọi để nói với con về buổi coi mắt ngày mai.
- không đi có được không bố?
- đi thêm một vài lần nữa đi con, coi như con chiều ý bố một chút..
Bố đã nói như thế rồi thì làm sao Lan có thể từ chối. Chỉ biết vâng vâng dạ dạ Rồi tắt máy.
Khoảng 1 tiếng sau thì Dũng Trở Về, vừa nhìn thấy Dũng Bước vào phòng Lan đã hỏi.
- Ngày mai tôi có thể nghỉ buổi chiều được không?
- cô đi làm hay đi chơi vậy( Dũng khó chịu nhìn Lan) làm việc thì phải có trách nhiệm với công việc của mình.
- Bố tôi muốn tôi đi coi mắt Thêm Một Lần Nữa.
- đó là chuyện của cô, không phải chuyện của tôi.
- anh là ông chủ ít nhất cũng phải tạo điều kiện cho nhân viên của mình đúng không?Hãy Xem tôi là nhân viên của anh mà cho tôi nghỉ một buổi đi.
- nhân viên của tôi làm việc theo giờ hành chính. Còn cô nhận mức lương cao Ngất Ngưởng như thế thì cô phải bán toàn bộ thời gian cho tôi. Tôi nghĩ là cô phải nắm bắt rõ điều đó chứ.
- Anh có cần phải làm khó tôi đến mức như thế không?
- Thôi được rồi, Tôi không muốn mình trở thành một ông chủ làm khó người khác. Nhưng cô chỉ được đi 1 tiếng, không hơn không kém.
Vẻ bề ngoài thật sự không thể đánh giá được con người. Anh ta thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng lại có tính cách khó chịu, thật chẳng biết đường nào mà lần.
Với cả Lan cũng chẳng muốn đi chơi với người đàn ông kia lâu hơn một tiếng, một tiếng đối với mối quan hệ này đã là quá nhiều rồi. Thật chẳng dám mong chờ cái người con người vừa ki bo vừa kiệt sỉ kia sẽ khiến cho Lan cảm thấy vui vẻ...
Hai người vừa nói chuyện xong thì bé Bông ôm gối qua.
- tối nay con muốn ngủ cùng bố mẹ.
Dũng thấy con bé như thế thì nói.
- Con đã lớn rồi, nên tập cho mình thói quen ngủ một mình.
- con thực sự rất thèm cảm giác được ngủ giữa bố và mẹ. Rất muốn được bố mẹ ôm ngủ...
Lan thấy tội nghiệp bé Bông lắm nhưng lại không dám mở lời nói Dũng để cho con bé ngủ lại. Bởi vì cô biết mình không có quyền hành gì trong căn nhà này, cô nên biết điều nghe theo lời ông chủ thì tốt cho cuộc sống của cô hơn.
Chẳng biết Dũng nghĩ gì nhưng cuối cùng cũng gật đầu cho con bé lên ngủ cùng. Tình yêu thương của một người cha nó vượt qua tất cả mọi thứ, Kể cả việc Dũng chán ghét phải nằm cạnh Lan..
Dũng Không chán ghét việc nằm cạnh đàn bà, hàng ngày thì anh cũng có tiếp xúc thậm chí quan hệ với một vài người phụ nữ. Nhưng để ngủ chung giường với một người phụ nữ hết đêm thì đó là cái điều gì đó khiến cho Dũng cảm thấy rất khó chịu...
Đối với anh ta thì khi cởi quần áo ra rồi quấn lấy nhau cuồng nhiệt như thế nào anh ta không cần biết, nhưng một khi đã xong cuộc mây mưa Hoan Ái ấy thì Đường Ai Nấy Bước, tuyệt đối không có kiểu ôm ấp quyến luyến giống như những cặp nhân tình...
- Bố mẹ đều ôm con có được không?
Dường như con bé đã khao khát tình yêu thương của bố mẹ quá lâu rồi nên bây giờ có cơ hội là con bé lập tức muốn được yêu thương...
Dũng cũng chiều theo ý con bé nên vòng tay ôm lấy nó, bàn tay vô tình chạm vào bầu ngực của Lan. Có một dòng điện nào đó nhẹ nhàng chạy qua tâm trí. Thật không nghĩ của cô lại căng tròn đến như thế...
Dũng vội vã đẩy hết những dòng suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, người con gái này tuyệt đối không được...
Là Dũng không muốn mất đi người con gái này, sẽ chẳng thể nào tìm ra người phụ nữ nào giống cô để thay thế. Mà một khi đã động chạm đến chuyện tình ái thì Dũng không muốn giữ lại bên mình. Vậy nên Lan giống như là một thứ Trái Cấm, không nên nhìn cũng không nên động chạm.
Cái cảm giác khi ai đó động chạm vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể là cái cảm giác khiến cho người ta nhớ lâu nhất. Lan lần đầu tiên bị đàn ông chạm vào nơi đó nhưng lại không dám biểu hiện. Coi như mình không biết gì, chứ thực ra tim đã đập loạn xạ...
Qua ánh đèn lờ mờ nhìn kỹ hơn khuôn mặt của Dũng. Người đàn Ông này đẹp trai khí khái ngời ngời. Vẻ đẹp của anh ta là vẻ đẹp chững chạc sương gió chứ không giống như những người đàn ông mà Lan từng tiếp cận.
Kể cả Thành cũng không có nét đẹp được như Dũng, Dũng sở hữu nét đẹp mạnh mẽ, còn Thành thì lại là nét đẹp của những chàng công tử.
Càng nhìn ngắm Lan lại càng giống như lạc vào trong thế giới của Dũng, bản thân muốn thoát khỏi nhưng càng cố vùng vẫy thì càng không thoát ra được.
Lan máy mê ngắm nhìn Dũng mà chẳng hề phát hiện anh đã mở mắt từ lúc nào, hai ánh Mắt chạm nhau khiến cả hai đều bối rối..
Lan do quả ngại ngùng mà quay đi, còn Dũng Vì không muốn bản thân gặp rắc rối mà quay đi. Chỉ có bé Bông nằm ở giữa là cảm thấy hạnh phúc, còn hai người lớn thì ai nấy đều căng thẳng...
Đến sáng chẳng biết vì lý do gì mà bé Bông thì nằm ở bên ngoài, Còn Lan thì nằm gọn trong lòng dũng...
Lan là người thức dậy trước nhưng lại giả vờ như mình đang ngủ, cảm giác xấu hổ đến mức Cô chẳng dám đối mặt với những gì đang diễn ra. Cô lại đang nghĩ có khi nào nửa đêm mình lẻn qua chỗ người đàn ông này ngủ hay không?
Im lặng Nín thở chờ đợi, Cuối cùng thì Dũng cũng thức giấc sau giấc ngủ dài.
Anh nhìn thấy Lan đang ở trong lòng mình mà cảm thấy khá kinh ngạc, anh ta Từ từ xuống giường mà không muốn cho Lan phát hiện. Cái thân thể ấm áp mềm mại kia thực sự khiến cho người ta muốn trỗi dậy Dục Vọng. Nhưng rồi lại phải kiềm chế, ngay thời khắc ấy Dũng rất muốn chửi thề.