Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
"Ông đã bảo sẽ thả tôi ra nếu như tôi nói đúng, sao ông không giữ lời?" Nó bực bội.
"Tôi chỉ giữ cô lại để đem Minh Khuê lại đây, tôi sẽ chẳng làm gì cô cả nếu cô chịu yên lặng. Chỉ cần yên lặng, còn lại để tôi lo." Ông nói rồi gọi điện lại cho Mình Khuê.
"Alo, sao lại là ông nữa?" Giọng nói của ả vang lên.
"Sao cô nỡ làm thế với tôi vậy cô chủ, tôi còn chưa được gặp cô, làm sao tôi có thể chết? Đến nhà kho XxX đi, tôi có quà cho cô. Tôi sẽ không gọi lại thêm lần nữa." Rồi ông cúp máy.
"Ông nghĩ cô ta sẽ đến? Với lại cởi trói cho tôi đi, đau hết cả tay rồi." Nó đưa đôi tay bị trói lên.
Ông ta tin rằng cô nhóc sẽ không chạy, mà có chạy cũng không thoát được khu này, khu này nằm trong lòng bàn tay của ông mà.
Cởi được trói, nó xuýt xoa đôi tay, đỏ hết cả lên.
"Tất nhiên cô ta sẽ đến, tôi có quà cho cô ta. Và cô, cô bé. Cô cũng sẽ góp vui với tôi." Ông cười lớn.
Chuyện gì lại kéo nó vào nữa...
-----------
"Ông ta còn chưa chết, đúng thật gừng càng già càng cay mà! Nhưng rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc thôi...." Ả cười nhếch mép rồi cho xe chạy đến nhà kho XxX.
Đến nơi, thân hình nóng bỏng được chiếc đầm đỏ ôm sát vào người uyển chuyển bước dưới màng mưa, đi vào cánh cổng nhà kho.
"Nghe nói có quà cho tôi?" Ả cất giọng.
"Tiểu thư, mời cô ngồi." Ông ta cúi người, thật thụ như một vị quản gia.
"Con kia đâu?" Ả ngó ngàng ngó dọc cũng chả thấy một giọt máu của nó, có khi nào ông ta lừa ả.
"Tiểu thư đã bảo xác đem cho chó ăn mà, còn máu tôi giữ lại bỏ trong chiếc bình đằng kia, tiểu thư có muốn xem? Tôi còn giữ cái đầu của cô ta." Ông cười thân thiện rồi bước ra sau đem một cái hộp to đặt trước mặt ả.
"Cái gì đây, nếu là đầu thì tôi không cần nhìn đâu." Ả sẽ nôn ra mất nếu như thấy một chiếc đầu trong đó.
"Thật ra không phải đầu của cô ta. Là món quà cuối cùng tôi muốn tặng cô trước khi tôi chết mà." Ông cười thân thiện.
Ả chần chừ một lúc rồi mở dây ruy băng màu đỏ ra, sau đấy mở nắp hộp ra.
"Áhhhhhhhh!!" Ả hét lên hoảng hốt, tay đẩy hộp quà làm hộp quà rơi xuống đất, một chiếc đầu người rơi ra.
"Tôi đã bảo, không phải là đầu của cô ta, mà là đầu của một người mà cô quen biết đấy. Cô thích chứ." Ông tiến lại gần chiếc đầu, một gương mặt đẹp như tượng đang nhắm mắt của một người đàn ông đẹp trai, nhưng tiếc thay, bây giờ đã chết.
Nó ngồi trong một căn phòng theo dõi sự việc qua camera ẩn, rùng mình vì nhìn thấy chiếc đầu.
Ả nhận ra anh ta, là người tình thứ hai của ả...là người luôn yêu ả hết mình, luôn quan tâm ả....mà ả, lại lành lùng gạt bỏ anh ta để đòi cho được Phong. Anh ta.....anh ta....đã chết rồi!!! Ả....tại sao ả lại cảm thấy đau đớn đến thế này??
"Cảm thấy thế nào? Đau đớn, buồn bả, hoảng hốt, lo sợ? Có cảm thấy đau đớn khi nhìn người mình yêu thương chết đi không?" Ông ta thì thầm.
"Ông!!!!!! Tại sao!!!!!! Tại sao lại giết anh ấy!?" Ả ta nhào đến điên dại.
"Có gì đâu, nợ máu, thì phải trả bằng máu? Cô giết tiểu thư của tôi, người mà tôi coi như con gái ruột của mình, lại bị chính em của cô ấy hãm hại, nhiêu đây có nhầm nhò gì chứ?" Ông ta trợn mắt lườm ả.
"Sao ông biết?" Ả đã cố giấu tất cả, kể cả việc máy bay của chị ả ta, ả đã giấu rất kĩ, tại sao vẫn có người biết.
"Tôi có não, tôi có mắt. Tôi biết nhìn cái gì là sự thật. Đừng nghĩ ai cũng ngu ngốc như cô, tiểu thư của tôi." Ông ta bước lại gần ả.
"Đừng!!! Đừng lại gần tôi!!!" Ả hoảng hốt, sau đấy rút ra một khẩu súng chỉa vào ông ta.
"Ồ, tiểu thư...cô sẽ bắn người đã dạy cô dùng súng và ám sát sao?" Là ông ta đã dạy ả cách ám sát, là ông ta đã tạo ra con quái vật này.
"Sao lại không? Thầy à, học trò giỏi là học trò biết cách áp dụng bài học. Thầy có muốn biết, học trò của thầy đã giỏi cỡ nào không?" Ả nhếch mép đứng dậy.
"Giết hơn 10 người, tất nhiên không phải là tay quèn rồi." Ông ta cười rồi cũng rút hai cây dao ra, ánh sáng của cây dao hắt lên khuôn mặt ông nhìn càng quỷ dị.
"Thầy không định sẽ bại dưới học trò của mình sao? Thầy đã dạy cho tôi rất nhiều mà." Ả không tin ả không thắng được ông ta.
"Thì thầy đã định sẵn là sẽ lấy cái mạng của cô rồi." Ông từ tốn.
Ả tức giận, ném cây súng sang một bên, lấy dao từ dưới gấu váy ra, chạy đến gần ông và vung những nhát dao chí mạng lên người ông, còn ông ta chỉ né tránh gọn gàng nhẹ nhàng.
Nó bây giờ đang tìm cách thoát khỏi đây, ở đây thêm phút giây nào nữa, mọi người sẽ lo cho nó lắm.
"Sao ông lại né chứ, tấn công đi!!" Ả bực tức gào lên, tất cả ả đều đã thử, mà ông ta, chỉ có luồn lách qua lại.
Ông cười, nhìn ả có vẻ đã thấm mệt mới ra đòn, dễ dàng khoá ả lại, kề dao ngay cổ ả, ấn nhẹ một chút thì dòng máu đỏ liền hiện ra, có thể thấy cây dao đó được mài dũa rất tốt.
"Tôi dạy cho cô rất nhiều, nhưng không phải là tất cả." Ông ta cười mỉm, tay lại đè mạnh thêm.
"Khoang đã, bình tĩnh...có gì thì chúng ta trao đổi...tôi không thể chết được!!" Ả run lên.
"Trễ lắm rồi tiểu thư ạ, nếu trước đây cô không giết đi tiểu thư mà tôi quý trọng, thì cô đã không có ngày hôm nay. Về với người tình của cô đi." Ông nói rồi chém nhát dao xuống, vệt chất lỏng đỏ thẩm chảy xuống.
"PHONG!!!!!!!!!!" Nó hét lên thất thanh.
--+++-
Ối giồi ôi các nàng kẹo ngọt của Kem, gần hơn một thập kỉ mới có chap mới, chắc các kẹo ngọt của kem ghét kem lắm...
Kem xin lỗi, tại Kem đang bận tiến hành những truyện còn lại nên lu bu quá, nếu như các kẹo ngọt có theo dõi Kem thì Kem có hơn 3 tác phẩm lận nên bù chap này bù chap kia rối hết cả lên...haizzzz.
Kem xin lỗi các tình yêu của Kem nhé, tsk tsk Kem thật là...mong mọi người tha thứ cho Kem.
Kem sẽ cố gắng tốt để cho ra tác phẩm tốt thật tốt cho mọi người đọc. Truyện sắp hoàn rồi nên mọi người thích thì hãy cmt là có nên viết ngoại truyện không nhé.
Kem sẽ viết ngoại truyện tùy theo cốt truyện, không chắc chắn được là ngoại truyện sẽ happy nha )))))) giỡn thôi chứ mong các tình yêu sẽ theo Kem đến cuối truyện nha.
Yêu nhiều nhiều lắm lắm luôn đó.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
"Tôi chỉ giữ cô lại để đem Minh Khuê lại đây, tôi sẽ chẳng làm gì cô cả nếu cô chịu yên lặng. Chỉ cần yên lặng, còn lại để tôi lo." Ông nói rồi gọi điện lại cho Mình Khuê.
"Alo, sao lại là ông nữa?" Giọng nói của ả vang lên.
"Sao cô nỡ làm thế với tôi vậy cô chủ, tôi còn chưa được gặp cô, làm sao tôi có thể chết? Đến nhà kho XxX đi, tôi có quà cho cô. Tôi sẽ không gọi lại thêm lần nữa." Rồi ông cúp máy.
"Ông nghĩ cô ta sẽ đến? Với lại cởi trói cho tôi đi, đau hết cả tay rồi." Nó đưa đôi tay bị trói lên.
Ông ta tin rằng cô nhóc sẽ không chạy, mà có chạy cũng không thoát được khu này, khu này nằm trong lòng bàn tay của ông mà.
Cởi được trói, nó xuýt xoa đôi tay, đỏ hết cả lên.
"Tất nhiên cô ta sẽ đến, tôi có quà cho cô ta. Và cô, cô bé. Cô cũng sẽ góp vui với tôi." Ông cười lớn.
Chuyện gì lại kéo nó vào nữa...
-----------
"Ông ta còn chưa chết, đúng thật gừng càng già càng cay mà! Nhưng rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc thôi...." Ả cười nhếch mép rồi cho xe chạy đến nhà kho XxX.
Đến nơi, thân hình nóng bỏng được chiếc đầm đỏ ôm sát vào người uyển chuyển bước dưới màng mưa, đi vào cánh cổng nhà kho.
"Nghe nói có quà cho tôi?" Ả cất giọng.
"Tiểu thư, mời cô ngồi." Ông ta cúi người, thật thụ như một vị quản gia.
"Con kia đâu?" Ả ngó ngàng ngó dọc cũng chả thấy một giọt máu của nó, có khi nào ông ta lừa ả.
"Tiểu thư đã bảo xác đem cho chó ăn mà, còn máu tôi giữ lại bỏ trong chiếc bình đằng kia, tiểu thư có muốn xem? Tôi còn giữ cái đầu của cô ta." Ông cười thân thiện rồi bước ra sau đem một cái hộp to đặt trước mặt ả.
"Cái gì đây, nếu là đầu thì tôi không cần nhìn đâu." Ả sẽ nôn ra mất nếu như thấy một chiếc đầu trong đó.
"Thật ra không phải đầu của cô ta. Là món quà cuối cùng tôi muốn tặng cô trước khi tôi chết mà." Ông cười thân thiện.
Ả chần chừ một lúc rồi mở dây ruy băng màu đỏ ra, sau đấy mở nắp hộp ra.
"Áhhhhhhhh!!" Ả hét lên hoảng hốt, tay đẩy hộp quà làm hộp quà rơi xuống đất, một chiếc đầu người rơi ra.
"Tôi đã bảo, không phải là đầu của cô ta, mà là đầu của một người mà cô quen biết đấy. Cô thích chứ." Ông tiến lại gần chiếc đầu, một gương mặt đẹp như tượng đang nhắm mắt của một người đàn ông đẹp trai, nhưng tiếc thay, bây giờ đã chết.
Nó ngồi trong một căn phòng theo dõi sự việc qua camera ẩn, rùng mình vì nhìn thấy chiếc đầu.
Ả nhận ra anh ta, là người tình thứ hai của ả...là người luôn yêu ả hết mình, luôn quan tâm ả....mà ả, lại lành lùng gạt bỏ anh ta để đòi cho được Phong. Anh ta.....anh ta....đã chết rồi!!! Ả....tại sao ả lại cảm thấy đau đớn đến thế này??
"Cảm thấy thế nào? Đau đớn, buồn bả, hoảng hốt, lo sợ? Có cảm thấy đau đớn khi nhìn người mình yêu thương chết đi không?" Ông ta thì thầm.
"Ông!!!!!! Tại sao!!!!!! Tại sao lại giết anh ấy!?" Ả ta nhào đến điên dại.
"Có gì đâu, nợ máu, thì phải trả bằng máu? Cô giết tiểu thư của tôi, người mà tôi coi như con gái ruột của mình, lại bị chính em của cô ấy hãm hại, nhiêu đây có nhầm nhò gì chứ?" Ông ta trợn mắt lườm ả.
"Sao ông biết?" Ả đã cố giấu tất cả, kể cả việc máy bay của chị ả ta, ả đã giấu rất kĩ, tại sao vẫn có người biết.
"Tôi có não, tôi có mắt. Tôi biết nhìn cái gì là sự thật. Đừng nghĩ ai cũng ngu ngốc như cô, tiểu thư của tôi." Ông ta bước lại gần ả.
"Đừng!!! Đừng lại gần tôi!!!" Ả hoảng hốt, sau đấy rút ra một khẩu súng chỉa vào ông ta.
"Ồ, tiểu thư...cô sẽ bắn người đã dạy cô dùng súng và ám sát sao?" Là ông ta đã dạy ả cách ám sát, là ông ta đã tạo ra con quái vật này.
"Sao lại không? Thầy à, học trò giỏi là học trò biết cách áp dụng bài học. Thầy có muốn biết, học trò của thầy đã giỏi cỡ nào không?" Ả nhếch mép đứng dậy.
"Giết hơn 10 người, tất nhiên không phải là tay quèn rồi." Ông ta cười rồi cũng rút hai cây dao ra, ánh sáng của cây dao hắt lên khuôn mặt ông nhìn càng quỷ dị.
"Thầy không định sẽ bại dưới học trò của mình sao? Thầy đã dạy cho tôi rất nhiều mà." Ả không tin ả không thắng được ông ta.
"Thì thầy đã định sẵn là sẽ lấy cái mạng của cô rồi." Ông từ tốn.
Ả tức giận, ném cây súng sang một bên, lấy dao từ dưới gấu váy ra, chạy đến gần ông và vung những nhát dao chí mạng lên người ông, còn ông ta chỉ né tránh gọn gàng nhẹ nhàng.
Nó bây giờ đang tìm cách thoát khỏi đây, ở đây thêm phút giây nào nữa, mọi người sẽ lo cho nó lắm.
"Sao ông lại né chứ, tấn công đi!!" Ả bực tức gào lên, tất cả ả đều đã thử, mà ông ta, chỉ có luồn lách qua lại.
Ông cười, nhìn ả có vẻ đã thấm mệt mới ra đòn, dễ dàng khoá ả lại, kề dao ngay cổ ả, ấn nhẹ một chút thì dòng máu đỏ liền hiện ra, có thể thấy cây dao đó được mài dũa rất tốt.
"Tôi dạy cho cô rất nhiều, nhưng không phải là tất cả." Ông ta cười mỉm, tay lại đè mạnh thêm.
"Khoang đã, bình tĩnh...có gì thì chúng ta trao đổi...tôi không thể chết được!!" Ả run lên.
"Trễ lắm rồi tiểu thư ạ, nếu trước đây cô không giết đi tiểu thư mà tôi quý trọng, thì cô đã không có ngày hôm nay. Về với người tình của cô đi." Ông nói rồi chém nhát dao xuống, vệt chất lỏng đỏ thẩm chảy xuống.
"PHONG!!!!!!!!!!" Nó hét lên thất thanh.
--+++-
Ối giồi ôi các nàng kẹo ngọt của Kem, gần hơn một thập kỉ mới có chap mới, chắc các kẹo ngọt của kem ghét kem lắm...
Kem xin lỗi, tại Kem đang bận tiến hành những truyện còn lại nên lu bu quá, nếu như các kẹo ngọt có theo dõi Kem thì Kem có hơn 3 tác phẩm lận nên bù chap này bù chap kia rối hết cả lên...haizzzz.
Kem xin lỗi các tình yêu của Kem nhé, tsk tsk Kem thật là...mong mọi người tha thứ cho Kem.
Kem sẽ cố gắng tốt để cho ra tác phẩm tốt thật tốt cho mọi người đọc. Truyện sắp hoàn rồi nên mọi người thích thì hãy cmt là có nên viết ngoại truyện không nhé.
Kem sẽ viết ngoại truyện tùy theo cốt truyện, không chắc chắn được là ngoại truyện sẽ happy nha
Yêu nhiều nhiều lắm lắm luôn đó.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com