Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
"Tình Tình, chúng ta về nhà, anh làm bài tập với em, mở nước tắm cho em, đọc truyện cổ tích cho em nghe".
Kiều Âu khoác bả vai Lam Thiên Tình, đặt cô dưới sự bảo vệ của mình, động tác vô cùng thân thiết, giọng điệu sủng nịnh.
Khóe môi giương lên, dưới ánh sáng mờ ảo giống như bông hoa nở rộ trên bầu trời, khiến người ta nhìn thấy phong thái đẹp mắt. Lam Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn anh, đánh giá kỹ càng, hàng mi cong nhíu càng sâu.
"Anh, vì sao anh đối xử tốt với em như vậy?".
Bởi vì anh nói, vừa hay anh có một cô em gái gần bằng tuổi cô, hồi nhỏ vì sự tắc trách của anh mà bị lạc đường?
Về điều này, Lam Thiên Tình vẫn có tin tưởng, nhưng mà cô không tin Kiều Âu thật sự coi cô như em gái của anh. Buổi trưa vừa gặp ở viện phúc lợi anh không do dự mà nói muốn đưa cô theo, cô cảm thấy như vậy thật vội vàng. Trước kia, ba mẹ nhận nuôi sẽ tán gẫu với cô một lúc, hơn nữa còn cầm tư liệu về cô xem kỹ vài lần. Cô hiểu rất rõ, nuôi một người không đơn giản như nuôi chó nuôi mèo.
Kiều Âu ôm lấy cô đi ra ngoài quán ăn, gió mùa hè thấm vào ruột gan thổi một lọn tóctrên trán anh, lộ ra vầng trán trắng nõn đầy đặn.
Lam Thiên Tình nhíu mày, anh thật sự là quân nhân sao? Sao làn da anh lại tốt như vậy, vừa nhìn thì đúng là một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, làm gì phải chịu sự huấn luyện gió thổi nắng chiếu, sự kiên cố và tang thương của quân nhân?
Khi Kiều Âu nghe thấy câu hỏi của Lam Thiên Tình, bước đi một chút, anh rút cánh tay trên vai cô, nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay anh, đôi mắt ôn nhu thâm thúy, có ánh lửa lóe động lòng người.
Anh bỗng nhiên có cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ như tìm được vật báu!
Tình Tình của anh không phải là một người chỉ biết đọc sách, cô thông minh, sáng suốt, đẹp đến nỗi làm người ta không thể mở mắt, hơn nữa cô có suy nghĩ và phán đoán của riêng mình, không bị vẻ bề ngoài xinh đẹp mê hoặc tâm trí.
Tình Tình như vậy, làm sao anh có thể không yêu?
Mỗi lần nghĩ đến phải xã giao, những đại tiểu thư danh môn vọng tộc đó, tất cả đều trừng đôi mắt to chảy nước miếng, theo dõi anh như hổ rình mồi.
Kiều Âu cảm thấy, Lam Thiên Tình vẫn đề phòng mặc dù anh nói với cô dịu dàng nhỏ nhẹ. Trên đời này rất khó có được cô bé nào như cô!
"Tình Tình, không cần nghi ngờ tấm lòng muốn chăm sóc em của anh. Em thông minh ngoan ngoãn, xinh đẹp đáng yêu như thế, thành tích lại tốt, anh có năng lực chăm sóc cho em, tại sao lại không làm? Anh thật lòng muốn chăm sóc cho em, không làm tổn thương đến em, chỉ biết yêu thương em".
Chỉ là, "yêu thương" trong miệng của sói xám, khác với "yêu thương" trong tư tưởng thuần khiết của Lam Thiên Tình, hoàn toàn là hai việc không hề liên quan tới nhau.
Kiều Âu biết bản thân đang chơi chữ với cô, một câu hai nghĩa, chỉ là bây giờ cô nghe không hiểu mà thôi. Đôi mắt giảo hoạt lóe lên, anh nhìn gò má đẹp đến lạ lùng, nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn không rõ rốt cuộc là anh có chủ ý gì.
Tiền sao? Khẳng định là cô không có, nhìn anh thì anh cũng không thiếu.
Quyền sao? Cô chỉ là một cô nhi, cha mẹ ruột cũng không biết ở đâu.
Cô mở to đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, bỗng nhiên hít sâu một hơi, rút bàn tay nhỏ bé đang bị anh nắm trong lòng bàn tay ra.
"Cái kia, anh, em"
Cô cắn môi, sợ mình đoán sai sẽ làm Kiều Âu bị đau lòng. Cô do dự một chút nhưng vẫn quyết định nói rõ ràng: "Em, em không là người tình của người ta!".
Sắc mặt Kiều Âu nhanh chóng cứng lại, ý cười biến mất toàn bộ!
Lái xe đừng ở phía sau anh, vừa mới cầm cơm hộp nhà hàng đóng gói mang về, nghe thấy lời nói của Lam Thiên Tình thì kinh ngạc suýt ngất.
Kiều Âu là ai? Đừng nói là người tình, bên cạnh anh từng có một người phụ nữ cùng sóng vai sao?
Nếu anh mở miệng muốn có người tình, sợ là toàn bộ người đẹp của thành phố đến báo danh cũng tốn mất mấy ngày mấy đêm.
"Tình Tình, tại sao em lại có suy nghĩ này?".
Kiều Âu bị tổn thương, anh nhìn giống một người đàn ông không có trách nhiệm vậy sao? Người tình? Đùa cái gì vậy?
"Bởi vì thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí!".
Lam Thiên Tình cũng không biết mình làm sao, rõ ràng biết là phải ẩn nhẫn nhưng cô phát hiện Kiều Âu đối với cô rất tốt, có khi còn quá tốt, cô không thể không đề cao cảnh giác dựng thẳng gai trên người. Cô hi vọng Kiều Âu đối với cô kém một chút, giống như Lam Phong khiến cô ăn không ngon mặc không tốt. Cô không rõ trên người mình có cái gì để Kiều Âu có thể mưu tính, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cơ thể mình.
Nhìn bộ dạng cảnh giác của cô, lại còn ánh mắt hoảng loạn, Kiều Âu chỉ có thể thở dài một hơi. Anh vươn bàn tay to kéo cô lại bên cạnh mình, vẻ mặt không biểu cảm nhìn cô, gằn từng tiếng nói rõ ràng: "Tình Tình, em nghe cho rõ, anh thật lòng muốn chăm sóc cho em, nếu anh chạm vào người em, tất nhiên cuộc đời này không phải em không lấy, tuyệt đối sẽ không ủy khuất em làm người tình, nghe rõ không?".
Quanh người Kiều Âu tản ra chút sát khí, giống như những lời nói này không phải nói cho cô nghe mà đang chỉ tay lên trời trịnh trọng nói lời hứa hẹn. Ánh mắt nghiêm túc, bá đạo, từng chút nuốt lấy linh hồn Lam Thiên Tình. Cô không biết phải trả lời thế nào. Trả lời là nghe rõ, giống như bản thân thật sự có cái gì với anh, dường như đang cầu danh phận với anh; không trả lời, nói thật, sự nghiêm túc của Kiều Âu vào lúc này, cô không dám, cô sợ anh tức giận.
Kiều Âu thấy cô không nói chuyện, anh ôm cô vào trong lòng mình, ôm cẩn thận từng li từng tí.
"Bé ngốc, em không nên suy nghĩ bậy bạ, học tập thật tốt, những thứ khác không cần lo lắng, bởi vì nhất định anh sẽ cho em một tương lai hạnh phúc".
Khi Kiều Âu đưa Lam Thiên Tình về nhà bọn họ, trên mặt Lam Thiên Tình là một nụ cười sáng lạn. Đến bây giờ cô vẫn không ngờ, khu nhà xa hoa xinh đẹp ở đằng sau trường học, về sau sẽ là nhà của cô.
Khi Kiều Âu cho lái xe dừng trước cửa khu nhà, còn nói muốn cùng cô đi tản bộ, cô không nhịn được, rút tay thoát khỏi bàn tay tỏ của anh, vui vẻ giống như con chim chạy qua chạy lại trước mặt anh.
"Anh, thật tốt quá! Khoảng cách từ đây tới trường chỉ mất khoảng 4 phút! Hơn nữa chỗ này thật tốt!".
Kiều Âu xách túi của cô theo, hé miệng cười, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cô không biết rằng, khu nhà này là sản nghiệp của nhà họ Kiều. Kiều Âu muốn giữ lại một hai căn phòng ở đây không phải là việc khó. Huống chi chỉ cần là việc có dính đến cô, cho dù là việc nhỏ của nhỏ, với anh đều là việc lớn.
Kiều Âu khoác bả vai Lam Thiên Tình, đặt cô dưới sự bảo vệ của mình, động tác vô cùng thân thiết, giọng điệu sủng nịnh.
Khóe môi giương lên, dưới ánh sáng mờ ảo giống như bông hoa nở rộ trên bầu trời, khiến người ta nhìn thấy phong thái đẹp mắt. Lam Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn anh, đánh giá kỹ càng, hàng mi cong nhíu càng sâu.
"Anh, vì sao anh đối xử tốt với em như vậy?".
Bởi vì anh nói, vừa hay anh có một cô em gái gần bằng tuổi cô, hồi nhỏ vì sự tắc trách của anh mà bị lạc đường?
Về điều này, Lam Thiên Tình vẫn có tin tưởng, nhưng mà cô không tin Kiều Âu thật sự coi cô như em gái của anh. Buổi trưa vừa gặp ở viện phúc lợi anh không do dự mà nói muốn đưa cô theo, cô cảm thấy như vậy thật vội vàng. Trước kia, ba mẹ nhận nuôi sẽ tán gẫu với cô một lúc, hơn nữa còn cầm tư liệu về cô xem kỹ vài lần. Cô hiểu rất rõ, nuôi một người không đơn giản như nuôi chó nuôi mèo.
Kiều Âu ôm lấy cô đi ra ngoài quán ăn, gió mùa hè thấm vào ruột gan thổi một lọn tóctrên trán anh, lộ ra vầng trán trắng nõn đầy đặn.
Lam Thiên Tình nhíu mày, anh thật sự là quân nhân sao? Sao làn da anh lại tốt như vậy, vừa nhìn thì đúng là một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, làm gì phải chịu sự huấn luyện gió thổi nắng chiếu, sự kiên cố và tang thương của quân nhân?
Khi Kiều Âu nghe thấy câu hỏi của Lam Thiên Tình, bước đi một chút, anh rút cánh tay trên vai cô, nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay anh, đôi mắt ôn nhu thâm thúy, có ánh lửa lóe động lòng người.
Anh bỗng nhiên có cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ như tìm được vật báu!
Tình Tình của anh không phải là một người chỉ biết đọc sách, cô thông minh, sáng suốt, đẹp đến nỗi làm người ta không thể mở mắt, hơn nữa cô có suy nghĩ và phán đoán của riêng mình, không bị vẻ bề ngoài xinh đẹp mê hoặc tâm trí.
Tình Tình như vậy, làm sao anh có thể không yêu?
Mỗi lần nghĩ đến phải xã giao, những đại tiểu thư danh môn vọng tộc đó, tất cả đều trừng đôi mắt to chảy nước miếng, theo dõi anh như hổ rình mồi.
Kiều Âu cảm thấy, Lam Thiên Tình vẫn đề phòng mặc dù anh nói với cô dịu dàng nhỏ nhẹ. Trên đời này rất khó có được cô bé nào như cô!
"Tình Tình, không cần nghi ngờ tấm lòng muốn chăm sóc em của anh. Em thông minh ngoan ngoãn, xinh đẹp đáng yêu như thế, thành tích lại tốt, anh có năng lực chăm sóc cho em, tại sao lại không làm? Anh thật lòng muốn chăm sóc cho em, không làm tổn thương đến em, chỉ biết yêu thương em".
Chỉ là, "yêu thương" trong miệng của sói xám, khác với "yêu thương" trong tư tưởng thuần khiết của Lam Thiên Tình, hoàn toàn là hai việc không hề liên quan tới nhau.
Kiều Âu biết bản thân đang chơi chữ với cô, một câu hai nghĩa, chỉ là bây giờ cô nghe không hiểu mà thôi. Đôi mắt giảo hoạt lóe lên, anh nhìn gò má đẹp đến lạ lùng, nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn không rõ rốt cuộc là anh có chủ ý gì.
Tiền sao? Khẳng định là cô không có, nhìn anh thì anh cũng không thiếu.
Quyền sao? Cô chỉ là một cô nhi, cha mẹ ruột cũng không biết ở đâu.
Cô mở to đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, bỗng nhiên hít sâu một hơi, rút bàn tay nhỏ bé đang bị anh nắm trong lòng bàn tay ra.
"Cái kia, anh, em"
Cô cắn môi, sợ mình đoán sai sẽ làm Kiều Âu bị đau lòng. Cô do dự một chút nhưng vẫn quyết định nói rõ ràng: "Em, em không là người tình của người ta!".
Sắc mặt Kiều Âu nhanh chóng cứng lại, ý cười biến mất toàn bộ!
Lái xe đừng ở phía sau anh, vừa mới cầm cơm hộp nhà hàng đóng gói mang về, nghe thấy lời nói của Lam Thiên Tình thì kinh ngạc suýt ngất.
Kiều Âu là ai? Đừng nói là người tình, bên cạnh anh từng có một người phụ nữ cùng sóng vai sao?
Nếu anh mở miệng muốn có người tình, sợ là toàn bộ người đẹp của thành phố đến báo danh cũng tốn mất mấy ngày mấy đêm.
"Tình Tình, tại sao em lại có suy nghĩ này?".
Kiều Âu bị tổn thương, anh nhìn giống một người đàn ông không có trách nhiệm vậy sao? Người tình? Đùa cái gì vậy?
"Bởi vì thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí!".
Lam Thiên Tình cũng không biết mình làm sao, rõ ràng biết là phải ẩn nhẫn nhưng cô phát hiện Kiều Âu đối với cô rất tốt, có khi còn quá tốt, cô không thể không đề cao cảnh giác dựng thẳng gai trên người. Cô hi vọng Kiều Âu đối với cô kém một chút, giống như Lam Phong khiến cô ăn không ngon mặc không tốt. Cô không rõ trên người mình có cái gì để Kiều Âu có thể mưu tính, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cơ thể mình.
Nhìn bộ dạng cảnh giác của cô, lại còn ánh mắt hoảng loạn, Kiều Âu chỉ có thể thở dài một hơi. Anh vươn bàn tay to kéo cô lại bên cạnh mình, vẻ mặt không biểu cảm nhìn cô, gằn từng tiếng nói rõ ràng: "Tình Tình, em nghe cho rõ, anh thật lòng muốn chăm sóc cho em, nếu anh chạm vào người em, tất nhiên cuộc đời này không phải em không lấy, tuyệt đối sẽ không ủy khuất em làm người tình, nghe rõ không?".
Quanh người Kiều Âu tản ra chút sát khí, giống như những lời nói này không phải nói cho cô nghe mà đang chỉ tay lên trời trịnh trọng nói lời hứa hẹn. Ánh mắt nghiêm túc, bá đạo, từng chút nuốt lấy linh hồn Lam Thiên Tình. Cô không biết phải trả lời thế nào. Trả lời là nghe rõ, giống như bản thân thật sự có cái gì với anh, dường như đang cầu danh phận với anh; không trả lời, nói thật, sự nghiêm túc của Kiều Âu vào lúc này, cô không dám, cô sợ anh tức giận.
Kiều Âu thấy cô không nói chuyện, anh ôm cô vào trong lòng mình, ôm cẩn thận từng li từng tí.
"Bé ngốc, em không nên suy nghĩ bậy bạ, học tập thật tốt, những thứ khác không cần lo lắng, bởi vì nhất định anh sẽ cho em một tương lai hạnh phúc".
Khi Kiều Âu đưa Lam Thiên Tình về nhà bọn họ, trên mặt Lam Thiên Tình là một nụ cười sáng lạn. Đến bây giờ cô vẫn không ngờ, khu nhà xa hoa xinh đẹp ở đằng sau trường học, về sau sẽ là nhà của cô.
Khi Kiều Âu cho lái xe dừng trước cửa khu nhà, còn nói muốn cùng cô đi tản bộ, cô không nhịn được, rút tay thoát khỏi bàn tay tỏ của anh, vui vẻ giống như con chim chạy qua chạy lại trước mặt anh.
"Anh, thật tốt quá! Khoảng cách từ đây tới trường chỉ mất khoảng 4 phút! Hơn nữa chỗ này thật tốt!".
Kiều Âu xách túi của cô theo, hé miệng cười, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cô không biết rằng, khu nhà này là sản nghiệp của nhà họ Kiều. Kiều Âu muốn giữ lại một hai căn phòng ở đây không phải là việc khó. Huống chi chỉ cần là việc có dính đến cô, cho dù là việc nhỏ của nhỏ, với anh đều là việc lớn.