Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Lối đi nhỏ không có điểm mù không vật chống đỡ, nếu như từ ba cửa đó đồng loạt bắn thì người bên ngoài chỉ có tan xác Kiều Âu nháy mắt mấy cái, lui trở về sau tủ lạnh, cẩn thận từng li từng tí gỡ lấy súng trong tay tên sát thủ, nheo mắt vừa nhìn ống giảm thanh của Đức giá không hề rẻ. Có đồ tốt như vậy nên khó trách họ dễ dàng đột nhập vào căn hộ mà không bị phát hiện.
Kiều Âu ra hiệu ý bảo Tư Đằng đi theo phía sau. Nhưng mà Tư Đằng còn nhíu nhíu mày, lần đầu tiên không tuân theo mệnh lệnh cứ đi trước, lắc mình lên hành lang đến vị trí chính giữa cách đều cửa của ba phòng.
Kiều Âu giận đến cắn răng nghiến lợi, không thể làm gì khác hơn là lặng yên không một tiếng động đi theo, ánh mắt sâu thẳm không ngừng, vẻ mặt căng thẳng cương nghị, cầm súng lục tiến tới gần hành lang.
Ngón trỏ áp sát vào trên cò súng, chỉ cần nhích tay thêm một chút sẽ lập tức nổ súng ngay. Bằng kinh nghiệm diễn tập quân sự hoặc thực chiến, đây là liều chết để đối phó với kẻ thù đang ẩn náu .
Một Kiều Âu luôn luôn tỉnh táo tự phụ mà bây giờ đang toát mồ hôi lạnh đầy sống lưng.
Tư Đằng đứng đó đưa ánh mắt hội ý, quyết định tấn công phòng ngủ chính, bàn tay nhẹ nhàng dời khỏi tay nắm cửa, đạp mạnh một phát mở cửa phòng, ôm súng bắn càn quét một vòng nhưng trong đêm tối yên tĩnh vẫn không nghe được bất kỳ phản hồi nào, sự yên tĩnh có chút đáng sợ.
Kiều Âu cau mày, trong lòng có dự cảm xấu, một chút gió mát từ bên trong cửa thổi ra ngoài, hai đấng mày râu định thần nhìn lại, cửa sổ phòng ngủ chính bị mở toang ra, rèm cửa màu tím nhạt lay động theo làn gió đêm nhìn có chút quỷ dị.
Chạy trốn rồi sao?
Không thể nào !
Ngay lập tức Tư Đằng và Kiều Âu một trái một phải đồng thời đạp mạnh mở cửa hai phòng khách sau đó quét súng một vòng nhưng cũng giống như phòng chính không có động tĩnh.
Không phải những sát thủ này tìm Kiều Âu sao? Bố trí tỉ mỉ vào căn hộ mà lại không đấu với Kiều Âu, sao lại nhảy cửa sổ bỏ chạy?
Có ý gì!
Đang lúc Tư Đằng bóp trán không hiểu, sự lạnh lùng ác độc của Kiều Âu vừa hạ xuống một chút sau đó lại thốt lên: "Tình Tình? !"
Hai người nhìn nhau, chẳng lẽ những người này đến tìm Lam Thiên Tình hay sao?
Kiều Âu quay đầu chạy ra cửa liều mạng chạy lên lầu, Tư Đằng theo sát phía sau cũng lo lắng cho Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu.
Vốn nghĩ hai cô gái có các mối quan hệ đơn giản bình thường, không thể đụng chạm gì với xã hội đen. Bây giờ đã là hơn nửa đêm, cũng có khả năng là kẻ trộm đột nhập nên Kiều Âu đưa hai cô đến chỗ tương đối an toàn nhà kho, không ngờ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, bọn họ đến tìm Lam Thiên Tình sao?
Trong lòng càng ngày càng sợ, nếu Lam Thiên Tình có việc không hay xảy ra thì Kiều Âu sẽ hối hận sẽ tự bắn chết mình!
Trong lòng vừa âm thầm cầu nguyện vừa xông lên phòng kho, chân trước đá tung cửa, chân sau liền phát hiện hai cô gái không còn ở trong này mà trên đất còn có một vũng máu.
Lam Thiên Tình không thấy! Ngũ Hoạ Nhu cũng không thấy!
"Đáng chết!"
Kiều Âu hung hăng nện tay lên vách tường, còn Tư Đằng trừng to mắt mà nhìn vết máu trên đất, sợ hãi gọi: "Tiểu Nhu!"
"Tôi lên sân thượng, cậu đi xuống lầu dưới!"
Kiều Âu không nổi giận, cũng không dám nổi giận! Thời khắc chỉ mành treo chuông chỉ chậm một bước, Lam Thiên Tình cũng có thể đi đời nhà ma!
Mặc kệ máu tươi trên mặt đất là của ai, trong đêm tối mà nếu muốn mang hai cô gái sống sờ sờ đi khỏi toà nhà không phải là chuyện dễ dàng. Coi như tay chân nhanh nhẹn, mấy phút thời gian ngắn ngủn cũng không thể đã chạy ra khỏi tòa chung cư này!
Kiều Âu vừa cầm súng vừa hướng lên sân thượng, đi ngang qua mỗi tầng đều tìm kiếm từng nhà kho. Bây giờ anh hoàn toàn hiểu thế nào là lòng như lửa đốt, thế nào là tim như bị đao cắt.
Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho ám vệ đội, lúc trước Tư Đằng gửi tín hiệu cầu cứu đến hệ thống định vị nên toàn đội đã xuất phát, giờ phút này cũng đã đến cửa chung cư. Kiều Âu yêu cầu phong toả toàn bộ tiểu khu. Tất cả các cửa lớn nhỏ, các xe ra vào đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, hơn nữa anh còn dặn dò bọn họ dẫn một đội đặc biệt tinh nhuệ canh phòng nghiêm ngặt dọc theo tường rào tiểu khu tử thủ, một con con ruồi cũng không thể bay ra ngoài!
Khi Kiều Âu chạy vội tới sân thượng thì chẳng có cái gì cả, sân thượng rỗng tuếch. Kiều Âu ảo não dậm chân, những người này thật đáng ghét, tác phong làm việc quá kỳ quái, giống như đặc biệt phải tránh xa, không để cho anh có cơ hội hành động.
Một cú điện thoại gọi tới Kiều Nhất Phàm, ông chỉ nói đừng nóng vội, sau đó cúp máy.
Trên thực tế, Kiều Nhất Phàm còn khẩn trương hơn cả Kiều Âu khi nghe tin tức này. Cả đoàn bay hơn tám trăm người đều bị Kiều Nhất Phàm ra lệnh triệu tập đã tập trung ở chung cư này, không tới mười lăm phút cả tòa chung cư sáng như ban ngày, từ bồn hoa, hồ nước... mỗi một chỗ khuất tối cũng bị chiếu đèn sáng rõ. Toàn bộ binh đoàn đặc chủng đều nghiêm cẩn triển khai tìm kiếm. Từ trên cao nhìn xuống Kiều Âu siết chặt quả đấm, chỉ còn biết chờ đợi. Lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như vậy.
Lần trước ở biệt viện nhà họ Đoàn, lúc Lam Thiên Tình bị gọi đi gặp mặt Tổng thống anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Tử Tiêu bên cạnh bảo vệ cô ấy. Lần này cũng giống vậy, tự nhiên anh đưa cô đến nhà kho tự tay đem cô dâng tặng cho kẻ địch!
Đây là người nào, tại sao phải tìm một cô gái để gây phiền toái? Hay là họ muốn tìm Ngũ Hoạ Nhu rồi liên lụy Lam Thiên Tình?
Các loại nghi vấn quanh quẩn ở trong đầu của Kiều Âu, làm ruột gan rối như mớ bòng bong, cực kỳ khó chịu!
"Ưmh ~!" Trong bóng đêm quỷ dị, tiếng rên yếu ớt ngắt quãng truyền đến tai khiến trái tim Kiều Âu chậm nửa nhịp, xoay người lại phóng tầm mắt tìm kiếm xung quanh một lần nữa, vẫn chẳng có cái gì cả.
Chẳng lẽ là nghe nhầm?
Kiều Âu không dám khinh thường, vội vã cuống cuồng bắt đầu tìm kiếm lại hết một vòng trên sân thượng vẫn không thu hoạch được gì. Cảm giác muốn hủy thiên diệt địa, đem linh hồn anh kéo xuống địa ngục.
"Ưmh ~!" Lại một tiếng rên!
Âm thanh lần này rõ ràng hơn rất nhiều, đã có thể nhận ra là âm thanh của cô gái.
Trong lòng Kiều Âu căng thẳng, nắm chặt súng lục trong tay, lại một lần nữa bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, nhưng trên sân thượng trống trải trừ bể nước hoàn toàn không có vật gì khác. Cửa bể nước tương đối nhỏ, cái chốt vừa dày vừa nặng, xích sắt bị gỉ rồi, bên trong không thể có người. Kiều Âu giật mình một cái, nhớ lại hai lần nghe được tiếng rên, anh đang đứng ở vị trí nào, thậm chí ngay cả hướng gió lúc đó đều được anh cẩn thận tỉ mỉ nhớ lại.
Chợt, bước chân Kiều Âu nhẹ nhàng từng bước tiến đến gần mép sân thượng, hai tay chống ở lan can tay vịn nhìn xuống lập tức cả kinh chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đến hô hấp cũng không dám thở mạnh sợ người phía dưới sẽ rơi xuống.
Một tên đàn ông to lớn mặc áo đen tay ngắn dùng một cánh tay siết cổ Lam Thiên Tình thuận thế che miệng của cô, một tay giơ súng nhắm ngay đầu Lam Thiên Tình, bọn họ cách Kiều Âu ước chừng có năm thước, tựa vào vách tường phía ngoài tòa nhà, đứng trên máy điều hòa không khí gia đình.
Nếu bình thường với cự ly ngắn ngủi năm thước này Kiều Âu chỉ cần bước lên hai bước, vươn cánh tay một cái là có thể ôm Lam Thiên Tình vào trong ngực rồi, nhưng trong tình huống trước mặt, Kiều Âu nhìn tên đàn ông có ý định muốn nhảy ra ngoài, hai người đứng trên phần bên ngoài của máy điều hòa không khí nhỏ thì có thể chống đỡ được bao lâu?
Muốn từ trong căn phòng kia đi cứu người, nhưng cái phòng có máy điều hòa đó lại bị khóa kín rồi!
Tên sát thủ này đã tìm hiểu cặn kẽ tình hình trước khi hành động.
Kiều Âu nhìn sang nghiêng xuống thấy theo đường ống thoát nước có thể bò đến sau lưng Lam Thiên Tình nhưng khi nhìn bóng dáng Lam Thiên Tình nhỏ nhắn xiêu vẹo như chỉ chực sụp đổ, hơn nữa nhìn khoảng cách từ chỗ cô đang đứng xuống mặt dất ước chứng đến mười mấy mét, Kiều Âu ước gì có thể được đổi chỗ cho cô không phải chịu nguy hiểm như thế.
"Tình Tình ~"
"Uhm ~!"
Kiều Âu khẽ gọi một câu, lại đổi lấy cái lắc đầu của Lam Thiên Tình, cô không muốn Kiều Âu liều mạng tới cứu mình.
Thân thể của Lam Thiên Tình bị tên sát thủ kia giữ thật chặt, nếu Kiều Âu muốn nổ súng giết chết hắn thì tất nhiên sẽ ôm theo Lam Thiên Tình cùng rơi xuống. Cho nên nếu Kiều Âu muốn cứu cô cũng chỉ có thể liều mình đến gần mà không thể nổ súng được.
Anh cũng có thể chờ cứu viện, chờ mọi người phía dưới phát hiện rồi cùng nhau thương lượng đàm phán. Nhưng thời gian không chờ ai cả, có trời mới biết cái máy điều hòa không khí nho nhỏ đó đủ chống đỡ trong thời gian bao lâu!
Không chút nghĩ ngợi, Kiều Âu không để ý nhiều, tay không phóng qua tay vịn bắt đầu cẩn thận từng li từng tí leo, nhưng anh mới vừa vượt qua được một bước chân, liền bị tên sát thủ bắn một phát súng cảnh cáo vào chân.
Kiều Âu cau mày, Lam Thiên Tình khóc lắc đầu dùng ánh mắt tuyệt vọng khiếp đảm nhìn anh ý nói anh đừng qua đấy. Kiều Âu có thể nhìn thấy nước mắt trên mặt cô do ánh sao chiếu vào mà long lanh phát sáng.
"Tình Tình ~ không việc gì ~ không nên nhìn phía dưới, cũng không cần nhìn anh, nhắm mắt lại."
Một nhóm đặc nhiệm đã lên đến sân thượng nhìn thấy một nửa thân thể Kiều Âu nửa tựa vào lan can nửa người nhoài ra ngoài vô cùng nguy hiểm, vội rối rít đến gần thậm chí có người đã rút súng ra hướng về phía tên sát thủ kia sẵn sang nhả đạn.
"Dừng tay! Không được nổ súng!"
Kiều Âu sợ hãi thét lớn một tiếng, ngay sau đó nghiêng đầu đi nhìn chăm chú tên sát thủ: "Anh nhìn xem, nơi này toàn là người của tôi, anh đi không được, nếu anh không buông cô ấy ra, tôi bảo đảm để cho anh an toàn rời đi, tôi chỉ muốn cô ấy an toàn."
Đang nói, lại nghe thấy tiếng đấu súng dưới lầu, Kiều Âu nhìn sang, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Tư Đằng đang mang theo một đội đặc nhiệm đuổi theo phía chung cư bên kia, Kiều Âu cau mày không phải đã phát hiện ra tung tích Ngũ Họa Nhu chứ?
Đối mặt với hỗn loạn kịch chiến ở phía dưới, Kiều Âu chỉ cảm thấy huyết khí dâng trào, phập phồng không yên. Tuy nhiên cố nín nhịn, nhẹ giọng cầu khẩn: "Có thể thả cô gái này không? Chỉ cần cô ấy bình an, tôi đều sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của anh, kể cả chiến hữu của anh, tôi cũng không truy cứu, tôi chỉ muốn cô ấy bình an, được không?"
Tên sát thủ kia nắm chặt Lam Thiên Tình không nói một lời. Thương lượng không được, Kiều Âu lại bắt đầu thử từ từ đến gần bọn họ, cả thân thể lộn ra ngoài, đạp lên vách tường chưa đến mười phân bên ngoài, nhích từng chút xíu hướng tới gần bọn họ.
Vừa đến gần, Kiều Âu vừa ra lệnh thủ hạ sau lưng không được nổ súng, không thể có hành động nào khiến tên sát thủ kích động. Tên sát thủ kia vẫn không nói lời nào, Kiều Âu không dám nhích về phía trước một bước nhỏ nào, viên đạn của tên sát thủ chỉ cách bước chân anh chưa đủ năm phân.
"Ngươi tiến tới nữa, tao sẽ ôm cô ta nhảy xuống!"
Trên thực tế, tên sát thủ này cũng biết hôm nay không thể trốn thoát, cứ ôm lấy Lam Thiên Tình, cũng không quản Kiều Âu có thật sự sẽ đi tới chỗ của hắn hay không nhưng hắn đã quyết định muốn Lam Thiên Tình cùng nhau nhảy xuống.
Kiều Âu nhìn ánh mắt kiên nghị của tên sát thủ cũng phát hiện quyết tâm của hắn, nên cũng không dám cử động.
Hai bên cứ tiếp tục giằng co, tên sát thủ vẫn khống chế Lam Thiên Tình bước dịch ra bên ngoài một bước nhỏ khiến Kiều Âu hoảng sợ thiếu chút nữa không đứng vững.
Trong nháy mắt, Kiều Âu phát hiện có chút rất kỳ quái ở tên sát thủ.
Anh có cảm giác ngay từ đầu đám sát thủ có ý muốn né tránh anh. Hiện tại có thể chỉ cần một phát súng là có thể giết chết anh nhưng bọn họ lại không thật sự động thủ, chỉ không ngừng dùng đạn cảnh cáo anh không được tới gần.
Chợt trong đầu Kiều Âu xuất hiện ý tưởng táo bạo có thể người đứng phía sau đám sát thủ không cho bọn họ làm anh bị thương.
Lúc này Kiều Âu đã đi được một nửa khoảng cách chợt dừng bước một tay ôm lan can khống chế trọng tâm thân thể để không bị ngã xuống, cánh tay kia móc súng lục ra.
Ánh mắt tên sát thủ kia vẫn lẫm liệt, trước sự kinh ngạc của mọi người Kiều Âu không nhắm bắn vào đầu hắn mà là chân hắn.
Kiều Âu là bị dồn đến đường cùng nên phải liểu mạng thử để tìm đường sống, nói với tên sát thủ kia: "Buông cô ấy ra, sau đó một mình anh nhảy xuống, nếu như anh dám mang theo cô ấy cùng nhảy xuống thì trước khi hai người rơi xuống đất, tôi sẽ tự bắn đạn xuyên qua đầu tôi trước."
Trong mắt sát thủ thoáng qua vẻ xúc động, còn Lam Thiên Tình càng không dám tin nhìn Kiều Âu. Tại sao còn đứng đó uy hiếp lại người ta như vậy?
Trong bóng đêm, trên trán tên sát thủ đầy mồ hôi hột, vốn là phải dẫn Lam Thiên Tình cùng nhảy xuống nhưng bây giờ động tác cũng bắt đầu do dự. Hình như hắn đã hơi tê chân, cả người chậm rãi giật giật lại khiến cho giá đỡ điều hòa dưới chân lung lay kêu ken két.
Rất rõ ràng, giá đỡ máy điều hòa bắt đầu lung lay.
Kiều Âu lo lắng vọt lên cổ họng khi nghe âm thanh đó, không dám tưởng tượng nếu tiếp tục trì hoãn tiếp nữa sẽ xảy ra thảm kịch như thế nào.
"Anh không tin phải không? Tốt, tôi chứng minh cho anh xem."
Nụ cười của Kiều Âu chợt trở nên tà tứ, giơ súng bắn một phát vào chân mình, máu đỏ tươi tuôn ra trong nháy mắt nhuộm đỏ một mảng lớn ống quần.
"A!" Lam Thiên Tình kinh ngạc kêu to, khóc đến toàn thân đều run rẩy, mà thủ hạ sau lưng Kiều Âu nhìn Kiều Âu bị thương cũng rối rít tiến lên nâng súng lục nhắm ngay vào tên sát thủ kia, trong lúc nhất thời một hàng lính đặc nhiệm dàn hàng về phía lan can, đồng loạt lên đạn nhằm vào một mục tiêu.
Kiều Âu cắn răng nhìn sát thủ: "Tôi nói lại một lần nữa hoặc là tự anh đi chết, hoặc là tôi giúp anh chết. Dù sao, chỉ cần người phụ nữ xảy ra một chút xíu chuyện, tôi sẽ đi trình diện Diêm Vương trước anh."
Trong bóng đêm, cái chân bị thương của Kiều Âu mơ hồ run rẩy, máu đỏ không ngừng tuôn dọc theo ống quần, không chịu nổi trọng lực bắt đầu rơi xuống, mỗi một giọt cũng như hoa máu nở rộ trong đêm đen tuyệt mỹ, xẹt qua thời gian, xẹt qua độ cao mười mấy thước cuối cùng bể tan tành trên mặt đất.
Kiều Âu ngẩng mặt nhìn Lam Thiên Tình, khẽ mỉm cười: "Bà xã ~ Dù đến Thiên đường hay địa ngục, anh đều sẽ không bỏ lại em! Em sống thì anh sẽ sống còn nếu chết anh sẽ chết cùng em!"
Có phải do quá đau hoặc do mất máu quá nhiều, mặc dù dung nhan của Kiều Âu khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn lộ ra tiều tụy, anh lẳng lặng nhìn Lam Thiên Tình, giống như không nhìn thấy tất cả chung quanh, ánh mắt cùng giọng điệu dịu dàng đã bị máu tươi nhuốm qua, khắc cốt minh tâm sâu trong linh hồn Lam Thiên Tình.
"Ô ô ~"
Nhìn anh chỉ có một chân có thể chống đỡ, bộ dạng nhếch nhác. Lam Thiên Tình khóc. Cô hối hận. Cô không nên yêu cầu anh coi cô như toàn bộ thế giới.
Lam Thiên Tình chợt dựa ngược vào tên sát thủ kia, muốn cùng hắn rơi xuống.
Kiều Âu bị tâm tình và cử động của Lam Thiên Tình làm cho hoảng sợ, rống lớn một câu: "Lam Thiên Tình! Em cho rằng lời nói của Kiều Âu là đánh rắm sao? Em dám chết, anh liền chết cùng với em!"
Nói xong, ánh mắt ngoan tuyệt bắn về phía tên sát thủ, kiên quyết nói: "Tôi đếm tới ba, buông cô ấy ra, chính anh nhảy xuống! Nếu không, tôi liền tự sát bằng một phát súng này!"
Nói xong, Kiều Âu giơ súng lên một chút nhắm ngay huyệt Thái dương của mình, ánh mắt sắc bén phối hợp với giọng nói bình tĩnh dứt khoát không cho phép kéo dài, cũng không nhượng bộ chút nào.
Anh biết anh đang đánh cuộc với chủ mưu của tên sát thủ, liệu có phải đã đoán đúng!
"Một! Hai!"
Lúc sắp thét lên tiếng thứ ba, ngón trỏ Kiều Âu sẽ phải làm như đang sắp sửa bóp cò súng, mắt tên sát thủ kia thoáng qua một tia sợ hãi, hô to một tiếng: "Đừng!"
Sau đó đang lúc mọi người kinh ngạc, đôi tay tên sát thủ đang khống chế Lam Thiên Tình lại khẽ lơi lỏng để cho cô xoay người lệch đến một bên, sau đó đem hai tay cô nắm vào giá đỡ.
"Nắm chắc vào."
Tên sát thủ này nói với Lam Thiên Tình, nói xong thân thể to lớn của hắn hơi ngửa về phía sau, nhảy xuống.
Lam Thiên Tình bị sợ đến không dám nhúc nhích, trong nháy mắt lúc hắn sắp nhảy xuống , Kiều Âu nháy mắt ra hiệu lệnh cho lính đặc nhiệm bên cạnh liền lập tức có hai người cùng nắm tay nhau nhảy theo. Dựa vào trọng lực hai người để tăng tốc độ đuổi theo tên sát thủ kia, bọn họ kịp ôm ngang tên sát thủ, ba người tiếp tục được khống chế độ cao tiếp đất an toàn.
Một nhóm người phía dưới tiếp nhận bọn họ, Kiều Âu thở dài ra một hơi, cũng may cuối cùng có một tên sống. "Bà xã ~ đừng sợ, không nên cử động, anh tới đón em!"
Lam Thiên Tình nhìn chân Kiều Âu bị thương, bị sợ đến mất hồn mất vía, vừa khóc vừa hô to: "Tránh ra! Khốn kiếp! Anh nhanh lên khỏi đó, để bọn họ kéo anh lên đi, để cho người khác tới đón em!"
Kiều Âu cười cười, chậm rãi thử dịch một bước, phát hiện một cái chân bị thương đối với mình sẽ không thành vấn đề, nhưng theo lời nói của Lam Thiên Tình lại sợ là không phải cứu người, mà là hại người rồi.
Cười khổ một tiếng, dịu dàng nói: "Được, bà xã nói gì sẽ là cái đó!"
Kiều Âu cố làm vẻ bình thường nhưng Lam Thiên Tình biết nhất định anh thật không ổn, nếu không sẽ không để cho người khác tới đón cô.
Nước mắt vẫn liên tục không ngừng chảy, nhìn Kiều Âu được đội viên đón đi, lại phối hợp bọn họ leo lên. Rốt cuộc bình an lên tới sân thượng, Lam Thiên Tình lập tức liền nhào vào trong ngực Kiều Âu , Kiều Âu cũng ôm chặt lấy cô mà hôn, mới vừa rồi thiếu chút nữa sẽ không còn bảo bối của anh.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Đều là anh không tốt, không nên đem hai người đến phòng kho, đều là anh không được, thật xin lỗi! Bà xã thật xin lỗi!"
Vô số nụ hôn lau đi vô số giọt nước mắt trên mặt Lam Thiên Tình, rốt cuộc lúc cô ngừng khóc mà anh vẫn không ngừng hôn lên trán, mặt mày, lỗ mũi, còn có gò má, giống như thế nào cũng hôn không đủ.
Lam Thiên Tình khe khẽ đẩy đẩy: "Thật là nhiều người đang nhìn."
Kiều Âu chợt ý thức được luống cuống lo lắng của cô, sắc mặt thản nhiên thoải mái ôm chặt cô vào trong ngực: "Không có việc gì là tốt, em không có việc gì là tốt!"
Rất nhanh, một chiếc băng ca sạch sẽ được đẩy tới, Kiều Âu bị Lam Thiên Tình ra lệnh nằm lên, trong mắt tràn đầy nhu tình, bàn tay của anh vẫn nắm thật chặt tay nhỏ bé của cô không cam lòng buông ra .
Giờ phút tình cảm kinh thiên động địa sau giờ khắc sống còn của hai người khiến các đội viên lính đặc nhiệm ngạc nhiên có chút không dám tin. Phải nói trước đây trong trí nhớ của mọi người Kiều Âu là người máu lạnh giết người không chớp mắt. Bây giờ vì một người phụ nữ mà lựa chọn tự sát uy hiếp người khác, sợ là xưa nay chưa từng thấy, là lần đầu gặp. Xuống tới lầu dưới, bọn họ rất nhanh được đưa đi bệnh viện quân khu.
Bên ngoài phòng giải phẫu, Kiều Âu vẫn phân phó cận vệ bảo vệ Lam Thiên Tình. Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu cũng vội vã chạy tới.
Ngũ Hoạ Nhu tái nhợt sắc mắc vì vẫn còn sợ hãi, vừa nhìn thấy Lam Thiên Tình liền nhào tới, khóc lóc tự trách vì không bảo vệ được cô.
Qua trò chuyện rốt cuộc Tư Đằng cũng biết được vũng máu trong phòng chứa đồ là do Ngũ Hoạ Nhu vì nổ súng vào bắp chân kẻ địch để ngăn cản không cho mang Lam Thiên Tình đi.
Tư Đằng vội vàng ôm lấy Ngũ Hoạ Nhu, chưa bao giờ nghĩ tới, một cô gái đơn thuần trẻ tuổi đã phải đương đầu với nguy hiểm như vậy.
"Về sau, nhất định anh sẽ ở bên cạnh em một tấc cũng không rời, coi chừng em! Cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa"
Tư Đằng phát ra lời nói từ đáy lòng lại càng khiến các đội viên lính đặc nhiệm kinh ngạc không ngừng tò mò khó hiểu hai thủ lĩnh hôm nay là thế nào? Câu ngạn ngữ "anh hùng khó qua ải mỹ nhân" là đúng hay sao?
Đợi một lúc lâu, Kiều Âu được đi ra. Bởi vì chỉ chích thuốc tê, cho nên bản thân anh vẫn tỉnh. Sợ Lam Thiên Tình lo lắng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lưu manh xấu xa, giống như mỗi lần đùa giỡn với cô trước kia.
Cùng trở về phòng bệnh VIP, y tá đi vào truyền nước biển cho Kiều Âu, Lam Thiên Tình cẩn thận hỏi xem là thứ thuốc gì, y tá liền giải đáp, chỉ vào ba chai trên tủ ở đầu giường nói: "Hai chai này là tiêu viêm , còn đây là Vitamin."
Khi y tá nắm tay Kiều Âu để ghim kim truyền Lam Thiên Tình nhíu nhíu mày, Kiều Âu cho là cô đang ghen nên có chút căng thẳng trong lòng, vừa muốn mở miệng yêu cầu bác sĩ nam thì Lam Thiên Tình liền bước lên trước, kéo đầu Kiều Âu áp vào trong ngực, một tay nhỏ bé nhẹ nhàng che ở mi mắt anh, môi mềm ghé lên tai, dịu dàng nhỏ nhẹ : "Ngoan, đừng sợ, ghim kim rất nhanh, lập tức không đau. Không nên nhìn."
Kiều Âu ngẩn ra, có chút không dám tin nhưng cũng không quá lâu, lại mừng như điên, huống chi bờ vai mềm mại của Lam Thiên Tình dù không đủ rộng nhưng khi dựa vào cổ và xương quai xanh, ngửi mùi thơm của riêng cô còn thuận tiện liếc trộm khe ngực trắng noãn của cô, chỉ có chiếc kim nho nhỏ thôi mà có thể dọa anh sợ sao?
Tư Đằng nhìn cảnh hai người trước mắt có chút vui tai vui mắt, nghĩ thầm lần bị thương này của Kiều Âu thật đáng giá. Anh nhẹ nhàng tiến tới thì thầm bên tai Ngũ Họa Nhu, không nhịn được buồn bã: "Lúc nào thì em cũng có thể dịu dàng với anh như vậy?"
Ngũ Họa Nhu liếc anh một cái: "Chờ anh học được dịu dàng sau đó mới nói đi!"
Nói xong, còn chỉ lên chỗ cổ áo để Tư Đằng nhìn lại vết bầm tím và dấu răng của anh trên ngực cô khiến Tư Đằng đỏ mặt ngượng ngùng cười: "Khụ khụ, lần đầu tiên, khó trách khỏi kích động!"
Đợi đến khi y tá đi ra ngoài, Lam Thiên Tình mới chậm rãi buông Kiều Âu ra, sau đó vẻ mặt đau lòng nhìn bàn tay anh bị ghim kim truyền.
Kiều Âu vô cùng ngất ngây hạnh phúc, sớm biết có thể thấy Lam Thiên Tình như vậy thì anh sớm chịu một phát đạn lâu rồi, không có sát thủ thật thì chính anh cũng có thể tìm mấy người lính đặc nhiệm để lừa gạt cô một chút không phải là dễ như trở bàn tay sao?
"Tình Tình ~" Thâm tình gọi một câu, anh nhẹ nhàng xoa nhẹ gương mặt mịn màng bóng loáng của Lam Thiên Tình.
Cô lại vội vã cuống cuồng nhìn anh: "Thì sao, có phải anh khó chịu chỗ nào hay không?"
Kiều Âu sững sờ khóe miệng khẽ nhếch cười, lắc đầu một cái. "Vậy có muốn uống nước, hoặc là muốn ăn trái cây? Làm thế nào, bây giờ không có gì cả để em đi mua?"
Nhìn Lam Thiên Tình bối rối lo lắng lại khiến Kiều Âu cảm thấy ấm áp thuần khiết.
Tư Đằng kéo tay Ngũ Họa Nhu nói: "Tôi và Tiểu Nhu đi mua trái cây và vài thứ đồ dùng, đoán chừng ít nhất cũng phải ở bệnh viện hai ba ngày, cô ở với Kiều thiếu là tốt rồi."
Ngũ Họa Nhu cũng cười cười: "Dạ dạ dạ, chúng tôi đi mua, cậu an tâm trông chừng Kiều Thiếu thôi."
Nói xong, hai người cợt nhả mở cửa đi ra.
Tư Đằng và Ngũ Họa Nhu mới vừa đi, Lam Thiên Tình vội vã cuống cuồng quay lại bên Kiều Âu: "Ông xã, anh có nghe nói hay nhìn thấy cuốn nhật ký nào không?"
Hôm nay tên sát thủ kia yêu cầu cô giao ra nhật ký, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời sẽ để cô được chết sảng khoái chút, nếu là không nghe lời thì sẽ chết vô cùng thảm.
Nhưng Lam Thiên Tình cũng không viết nhật ký cũng chẳng biết đến nhật ký là cái gì ở đâu?
Ánh mắt Kiều Âu lóe lóe, sau đó khẽ cười nói: "Hôm nay những người đó tìm em để tìm một cuốn nhật ký?"
Lam Thiên Tình gật đầu một cái: "Anh có biết không?"
Kiều Âu lắc đàu, vuốt gương mặt của nàng, mặt vô tội: "Anh lại không biết bọn họ. Chắc cuốn nhật ký đó là vật rất quan trọng."
Trong đầu Kiều Âu cũng đã có chút tính toán. Trên đời này, vào thời điểm mấu chốt lại buông tha thứ mình tốn hơi sức lớn để tìm kiếm chỉ bởi vì bị anh uy hiếp. Có thể làm được loại chuyện như vậy trừ mẹ anh ra còn có thể là ai.
Nhưng đến nguyên nhân sâu xa là gì khiến mẹ phải giết Lam Thiên Tình?
"Vậy có phải hay không là nhật ký của mẹ em? Em chưa bao giờ viết nhật ký, trước kia cũng không có ai đuổi giết em, vừa trở về nhà họ Đoàn liền bị người truy sát, có lẽ có liên quan đến mẹ em hoặc là mẹ biết bí mật nào đó mới bị sát hại!"
Nhìn khuôn mặt Lam Thiên Tình càng ngày càng lo lắng, Kiều Âu bật cười, nhẹ nhàng giữ gương mặt cô: "Em suy nghĩ gì thế. Không phải bác em đã nói mẹ em chết do khó sinh sao?"
"Ông xã, anh quên rồi, ngày đó đi công viên tưởng niệm là ngày giỗ mẹ em, nhưng sinh nhật của em là sau đó mười ngày. Nếu đúng mẹ em chết vì sinh khó thì sinh nhật em và ngày giỗ mẹ em phải là cùng một ngày chứ!"
Lam Thiên Tình chớp mắt, chuyện này cô vẫn canh cánh trong lòng vẫn nghĩ không thông, cũng muốn tìm cơ hội điều tra tỉ mỉ một chút. Cô biết Kiều Nhất Phàm và bác mình nói như vậy tất nhiên là bởi vì nguyên nhân nào đó, nhưng là chuyện này hình như càng ngày càng phức tạp, phức tạp đến mức với năng lực một mình cô sẽ không thể điều tra nổi.
Kiều Âu nghe Lam Thiên Tình nói cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Anh vẫn bỏ quên vấn đề ngày sinh nhật của Lam Thiên Tình, bây giờ nghĩ lại quả thật có vấn đề khiến anh rối rắm hơn, mẹ anh làm gì mà nhất định gây chuyện với Lam Thiên Tình? Chẳng lẽ cái chết của mẹ Lam Thiên Tình có liên quan đến mẹ anh?
Vừa nghĩ đến đó Kiều Âu sợ đến há to miệng, không dám hô hấp.
Trời ơi, anh phải rất vất vả mới có thể ở cùng một chỗ với cô, nhưng lại ngàn vạn vấn đề lại rối như bòng bong rồi.
Nuốt một ngụm nước bọt, Kiều Âu thấp thỏm hỏi: "Em có hỏi bác em không? Bác em nói thế nào?"
Lam Thiên Tình nhíu mày: "Bác em lảng tránh xem ra không muốn em hiểu rõ vấn đề."
Nhìn bộ dáng ủ rũ như đưa đám của cô, trong lòng Kiều Âu không nói ra được tư vị: "Bà xã, không nên suy nghĩ bậy bạ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ đứng bên cạnh em, bảo vệ em, sẽ cùng với em. Về sau, anh đều sẽ nhất nhất làm được những gì đã nói, sẽ không bao giờ nữa coi thường em. Anh thề."
Lam Thiên Tình ngẩng đầu lên, nhớ tới câu nói hôm nay của Kiều Âu cô sống anh sống, cô chết anh chết. Trong lòng cảm thấy hạnh phúc, mắt ngân ngấn nước, ôn thuận dựa vào bả vai Kiều Âu: "Ông xã ~ em thề, đời này, mặc kệ xảy ra chuyện gì kể cả trời có sập em vẫn sẽ cùng bên anh. Dù chúng ta có gây gổ, giận dỗi, em cũng sẽ không tùy hứng chơi trò mất tích, hoặc rời xa anh, càng sẽ không thân mật với những người đàn ông đang theo đuổi mình. Ông xã, em bảo đảm! Về sau, chúng ta luôn luôn yêu nhau, cùng nhau vượt qua mọi chuyện trong cuộc sống, có được hay không?"
Trong lòng mênh mông cái gì, tràn đấy cái gì, chưa từng có trong nháy mắt, sẽ làm hắn cảm thấy sinh mạng tốt đẹp như thế.
"Tốt."
Trong lòng tràn đầy cảm động, hắn cảm thấy cuộc sống tràn đầy hi vọng, Tiểu Bạch Thỏ của hắn, cuối cùng là bị hắn thu phục.
Yên lặng trong chốc lát, Kiều Âu chợt cười: "Em mới vừa rồi gọi anh là gì? Gọi lại một lần nữa thôi."
Lam Thiên Tình sững sờ, ngay sau đó hiểu được, đỏ mặt, dí dỏm le lưỡi một cái, ghé lại gần hôn nhẹ lên gương mặt anh: "Ông xã, em yêu anh!"
"Tình Tình ~"
Cũng không kìm nén nổi rung động nội tâm Kiều Âu mừng như điên, dùng tay còn lại vít chặt cổ Lam Thiên Tình để hôn, cửa phòng bệnh cứ như vậy bị gõ không đúng lúc, ngay sau đó mở ra.
Cung Bách Hợp đẩy cửa vào, nhìn con mình đang nằm ở trên giường một chân quấn băng, hốc mắt đỏ hoe chạy lại gần: "Cái đứa bé này! Xem lại đi! Tại sao lại để bản thân mình có bộ dáng này?!"
Ánh mắt Kiều Âu phức tạp nhìn bà, một câu nói cũng không nói.
Ngược lại Lam Thiên Tình vội vàng lui qua một bên, nhớ tới lời hứa lúc trước nói qua muốn ở chung với Kiều Âu, tiếp nhận anh ấy tất nhiên cũng phải tiếp nhận người nhà của anh, nếu không Kiều Âu sẽ bị kẹp ở giữa rất khó xử chứ?
Hít sâu một hơi Lam Thiên Tình mang cái ghế đặt ở bên giường, hướng về phía Cung Bách Hợp mỉm cười: "Mời mẹ ngồi đi!"
Kiều Âu ra hiệu ý bảo Tư Đằng đi theo phía sau. Nhưng mà Tư Đằng còn nhíu nhíu mày, lần đầu tiên không tuân theo mệnh lệnh cứ đi trước, lắc mình lên hành lang đến vị trí chính giữa cách đều cửa của ba phòng.
Kiều Âu giận đến cắn răng nghiến lợi, không thể làm gì khác hơn là lặng yên không một tiếng động đi theo, ánh mắt sâu thẳm không ngừng, vẻ mặt căng thẳng cương nghị, cầm súng lục tiến tới gần hành lang.
Ngón trỏ áp sát vào trên cò súng, chỉ cần nhích tay thêm một chút sẽ lập tức nổ súng ngay. Bằng kinh nghiệm diễn tập quân sự hoặc thực chiến, đây là liều chết để đối phó với kẻ thù đang ẩn náu .
Một Kiều Âu luôn luôn tỉnh táo tự phụ mà bây giờ đang toát mồ hôi lạnh đầy sống lưng.
Tư Đằng đứng đó đưa ánh mắt hội ý, quyết định tấn công phòng ngủ chính, bàn tay nhẹ nhàng dời khỏi tay nắm cửa, đạp mạnh một phát mở cửa phòng, ôm súng bắn càn quét một vòng nhưng trong đêm tối yên tĩnh vẫn không nghe được bất kỳ phản hồi nào, sự yên tĩnh có chút đáng sợ.
Kiều Âu cau mày, trong lòng có dự cảm xấu, một chút gió mát từ bên trong cửa thổi ra ngoài, hai đấng mày râu định thần nhìn lại, cửa sổ phòng ngủ chính bị mở toang ra, rèm cửa màu tím nhạt lay động theo làn gió đêm nhìn có chút quỷ dị.
Chạy trốn rồi sao?
Không thể nào !
Ngay lập tức Tư Đằng và Kiều Âu một trái một phải đồng thời đạp mạnh mở cửa hai phòng khách sau đó quét súng một vòng nhưng cũng giống như phòng chính không có động tĩnh.
Không phải những sát thủ này tìm Kiều Âu sao? Bố trí tỉ mỉ vào căn hộ mà lại không đấu với Kiều Âu, sao lại nhảy cửa sổ bỏ chạy?
Có ý gì!
Đang lúc Tư Đằng bóp trán không hiểu, sự lạnh lùng ác độc của Kiều Âu vừa hạ xuống một chút sau đó lại thốt lên: "Tình Tình? !"
Hai người nhìn nhau, chẳng lẽ những người này đến tìm Lam Thiên Tình hay sao?
Kiều Âu quay đầu chạy ra cửa liều mạng chạy lên lầu, Tư Đằng theo sát phía sau cũng lo lắng cho Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu.
Vốn nghĩ hai cô gái có các mối quan hệ đơn giản bình thường, không thể đụng chạm gì với xã hội đen. Bây giờ đã là hơn nửa đêm, cũng có khả năng là kẻ trộm đột nhập nên Kiều Âu đưa hai cô đến chỗ tương đối an toàn nhà kho, không ngờ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, bọn họ đến tìm Lam Thiên Tình sao?
Trong lòng càng ngày càng sợ, nếu Lam Thiên Tình có việc không hay xảy ra thì Kiều Âu sẽ hối hận sẽ tự bắn chết mình!
Trong lòng vừa âm thầm cầu nguyện vừa xông lên phòng kho, chân trước đá tung cửa, chân sau liền phát hiện hai cô gái không còn ở trong này mà trên đất còn có một vũng máu.
Lam Thiên Tình không thấy! Ngũ Hoạ Nhu cũng không thấy!
"Đáng chết!"
Kiều Âu hung hăng nện tay lên vách tường, còn Tư Đằng trừng to mắt mà nhìn vết máu trên đất, sợ hãi gọi: "Tiểu Nhu!"
"Tôi lên sân thượng, cậu đi xuống lầu dưới!"
Kiều Âu không nổi giận, cũng không dám nổi giận! Thời khắc chỉ mành treo chuông chỉ chậm một bước, Lam Thiên Tình cũng có thể đi đời nhà ma!
Mặc kệ máu tươi trên mặt đất là của ai, trong đêm tối mà nếu muốn mang hai cô gái sống sờ sờ đi khỏi toà nhà không phải là chuyện dễ dàng. Coi như tay chân nhanh nhẹn, mấy phút thời gian ngắn ngủn cũng không thể đã chạy ra khỏi tòa chung cư này!
Kiều Âu vừa cầm súng vừa hướng lên sân thượng, đi ngang qua mỗi tầng đều tìm kiếm từng nhà kho. Bây giờ anh hoàn toàn hiểu thế nào là lòng như lửa đốt, thế nào là tim như bị đao cắt.
Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho ám vệ đội, lúc trước Tư Đằng gửi tín hiệu cầu cứu đến hệ thống định vị nên toàn đội đã xuất phát, giờ phút này cũng đã đến cửa chung cư. Kiều Âu yêu cầu phong toả toàn bộ tiểu khu. Tất cả các cửa lớn nhỏ, các xe ra vào đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, hơn nữa anh còn dặn dò bọn họ dẫn một đội đặc biệt tinh nhuệ canh phòng nghiêm ngặt dọc theo tường rào tiểu khu tử thủ, một con con ruồi cũng không thể bay ra ngoài!
Khi Kiều Âu chạy vội tới sân thượng thì chẳng có cái gì cả, sân thượng rỗng tuếch. Kiều Âu ảo não dậm chân, những người này thật đáng ghét, tác phong làm việc quá kỳ quái, giống như đặc biệt phải tránh xa, không để cho anh có cơ hội hành động.
Một cú điện thoại gọi tới Kiều Nhất Phàm, ông chỉ nói đừng nóng vội, sau đó cúp máy.
Trên thực tế, Kiều Nhất Phàm còn khẩn trương hơn cả Kiều Âu khi nghe tin tức này. Cả đoàn bay hơn tám trăm người đều bị Kiều Nhất Phàm ra lệnh triệu tập đã tập trung ở chung cư này, không tới mười lăm phút cả tòa chung cư sáng như ban ngày, từ bồn hoa, hồ nước... mỗi một chỗ khuất tối cũng bị chiếu đèn sáng rõ. Toàn bộ binh đoàn đặc chủng đều nghiêm cẩn triển khai tìm kiếm. Từ trên cao nhìn xuống Kiều Âu siết chặt quả đấm, chỉ còn biết chờ đợi. Lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như vậy.
Lần trước ở biệt viện nhà họ Đoàn, lúc Lam Thiên Tình bị gọi đi gặp mặt Tổng thống anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Tử Tiêu bên cạnh bảo vệ cô ấy. Lần này cũng giống vậy, tự nhiên anh đưa cô đến nhà kho tự tay đem cô dâng tặng cho kẻ địch!
Đây là người nào, tại sao phải tìm một cô gái để gây phiền toái? Hay là họ muốn tìm Ngũ Hoạ Nhu rồi liên lụy Lam Thiên Tình?
Các loại nghi vấn quanh quẩn ở trong đầu của Kiều Âu, làm ruột gan rối như mớ bòng bong, cực kỳ khó chịu!
"Ưmh ~!" Trong bóng đêm quỷ dị, tiếng rên yếu ớt ngắt quãng truyền đến tai khiến trái tim Kiều Âu chậm nửa nhịp, xoay người lại phóng tầm mắt tìm kiếm xung quanh một lần nữa, vẫn chẳng có cái gì cả.
Chẳng lẽ là nghe nhầm?
Kiều Âu không dám khinh thường, vội vã cuống cuồng bắt đầu tìm kiếm lại hết một vòng trên sân thượng vẫn không thu hoạch được gì. Cảm giác muốn hủy thiên diệt địa, đem linh hồn anh kéo xuống địa ngục.
"Ưmh ~!" Lại một tiếng rên!
Âm thanh lần này rõ ràng hơn rất nhiều, đã có thể nhận ra là âm thanh của cô gái.
Trong lòng Kiều Âu căng thẳng, nắm chặt súng lục trong tay, lại một lần nữa bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, nhưng trên sân thượng trống trải trừ bể nước hoàn toàn không có vật gì khác. Cửa bể nước tương đối nhỏ, cái chốt vừa dày vừa nặng, xích sắt bị gỉ rồi, bên trong không thể có người. Kiều Âu giật mình một cái, nhớ lại hai lần nghe được tiếng rên, anh đang đứng ở vị trí nào, thậm chí ngay cả hướng gió lúc đó đều được anh cẩn thận tỉ mỉ nhớ lại.
Chợt, bước chân Kiều Âu nhẹ nhàng từng bước tiến đến gần mép sân thượng, hai tay chống ở lan can tay vịn nhìn xuống lập tức cả kinh chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đến hô hấp cũng không dám thở mạnh sợ người phía dưới sẽ rơi xuống.
Một tên đàn ông to lớn mặc áo đen tay ngắn dùng một cánh tay siết cổ Lam Thiên Tình thuận thế che miệng của cô, một tay giơ súng nhắm ngay đầu Lam Thiên Tình, bọn họ cách Kiều Âu ước chừng có năm thước, tựa vào vách tường phía ngoài tòa nhà, đứng trên máy điều hòa không khí gia đình.
Nếu bình thường với cự ly ngắn ngủi năm thước này Kiều Âu chỉ cần bước lên hai bước, vươn cánh tay một cái là có thể ôm Lam Thiên Tình vào trong ngực rồi, nhưng trong tình huống trước mặt, Kiều Âu nhìn tên đàn ông có ý định muốn nhảy ra ngoài, hai người đứng trên phần bên ngoài của máy điều hòa không khí nhỏ thì có thể chống đỡ được bao lâu?
Muốn từ trong căn phòng kia đi cứu người, nhưng cái phòng có máy điều hòa đó lại bị khóa kín rồi!
Tên sát thủ này đã tìm hiểu cặn kẽ tình hình trước khi hành động.
Kiều Âu nhìn sang nghiêng xuống thấy theo đường ống thoát nước có thể bò đến sau lưng Lam Thiên Tình nhưng khi nhìn bóng dáng Lam Thiên Tình nhỏ nhắn xiêu vẹo như chỉ chực sụp đổ, hơn nữa nhìn khoảng cách từ chỗ cô đang đứng xuống mặt dất ước chứng đến mười mấy mét, Kiều Âu ước gì có thể được đổi chỗ cho cô không phải chịu nguy hiểm như thế.
"Tình Tình ~"
"Uhm ~!"
Kiều Âu khẽ gọi một câu, lại đổi lấy cái lắc đầu của Lam Thiên Tình, cô không muốn Kiều Âu liều mạng tới cứu mình.
Thân thể của Lam Thiên Tình bị tên sát thủ kia giữ thật chặt, nếu Kiều Âu muốn nổ súng giết chết hắn thì tất nhiên sẽ ôm theo Lam Thiên Tình cùng rơi xuống. Cho nên nếu Kiều Âu muốn cứu cô cũng chỉ có thể liều mình đến gần mà không thể nổ súng được.
Anh cũng có thể chờ cứu viện, chờ mọi người phía dưới phát hiện rồi cùng nhau thương lượng đàm phán. Nhưng thời gian không chờ ai cả, có trời mới biết cái máy điều hòa không khí nho nhỏ đó đủ chống đỡ trong thời gian bao lâu!
Không chút nghĩ ngợi, Kiều Âu không để ý nhiều, tay không phóng qua tay vịn bắt đầu cẩn thận từng li từng tí leo, nhưng anh mới vừa vượt qua được một bước chân, liền bị tên sát thủ bắn một phát súng cảnh cáo vào chân.
Kiều Âu cau mày, Lam Thiên Tình khóc lắc đầu dùng ánh mắt tuyệt vọng khiếp đảm nhìn anh ý nói anh đừng qua đấy. Kiều Âu có thể nhìn thấy nước mắt trên mặt cô do ánh sao chiếu vào mà long lanh phát sáng.
"Tình Tình ~ không việc gì ~ không nên nhìn phía dưới, cũng không cần nhìn anh, nhắm mắt lại."
Một nhóm đặc nhiệm đã lên đến sân thượng nhìn thấy một nửa thân thể Kiều Âu nửa tựa vào lan can nửa người nhoài ra ngoài vô cùng nguy hiểm, vội rối rít đến gần thậm chí có người đã rút súng ra hướng về phía tên sát thủ kia sẵn sang nhả đạn.
"Dừng tay! Không được nổ súng!"
Kiều Âu sợ hãi thét lớn một tiếng, ngay sau đó nghiêng đầu đi nhìn chăm chú tên sát thủ: "Anh nhìn xem, nơi này toàn là người của tôi, anh đi không được, nếu anh không buông cô ấy ra, tôi bảo đảm để cho anh an toàn rời đi, tôi chỉ muốn cô ấy an toàn."
Đang nói, lại nghe thấy tiếng đấu súng dưới lầu, Kiều Âu nhìn sang, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Tư Đằng đang mang theo một đội đặc nhiệm đuổi theo phía chung cư bên kia, Kiều Âu cau mày không phải đã phát hiện ra tung tích Ngũ Họa Nhu chứ?
Đối mặt với hỗn loạn kịch chiến ở phía dưới, Kiều Âu chỉ cảm thấy huyết khí dâng trào, phập phồng không yên. Tuy nhiên cố nín nhịn, nhẹ giọng cầu khẩn: "Có thể thả cô gái này không? Chỉ cần cô ấy bình an, tôi đều sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của anh, kể cả chiến hữu của anh, tôi cũng không truy cứu, tôi chỉ muốn cô ấy bình an, được không?"
Tên sát thủ kia nắm chặt Lam Thiên Tình không nói một lời. Thương lượng không được, Kiều Âu lại bắt đầu thử từ từ đến gần bọn họ, cả thân thể lộn ra ngoài, đạp lên vách tường chưa đến mười phân bên ngoài, nhích từng chút xíu hướng tới gần bọn họ.
Vừa đến gần, Kiều Âu vừa ra lệnh thủ hạ sau lưng không được nổ súng, không thể có hành động nào khiến tên sát thủ kích động. Tên sát thủ kia vẫn không nói lời nào, Kiều Âu không dám nhích về phía trước một bước nhỏ nào, viên đạn của tên sát thủ chỉ cách bước chân anh chưa đủ năm phân.
"Ngươi tiến tới nữa, tao sẽ ôm cô ta nhảy xuống!"
Trên thực tế, tên sát thủ này cũng biết hôm nay không thể trốn thoát, cứ ôm lấy Lam Thiên Tình, cũng không quản Kiều Âu có thật sự sẽ đi tới chỗ của hắn hay không nhưng hắn đã quyết định muốn Lam Thiên Tình cùng nhau nhảy xuống.
Kiều Âu nhìn ánh mắt kiên nghị của tên sát thủ cũng phát hiện quyết tâm của hắn, nên cũng không dám cử động.
Hai bên cứ tiếp tục giằng co, tên sát thủ vẫn khống chế Lam Thiên Tình bước dịch ra bên ngoài một bước nhỏ khiến Kiều Âu hoảng sợ thiếu chút nữa không đứng vững.
Trong nháy mắt, Kiều Âu phát hiện có chút rất kỳ quái ở tên sát thủ.
Anh có cảm giác ngay từ đầu đám sát thủ có ý muốn né tránh anh. Hiện tại có thể chỉ cần một phát súng là có thể giết chết anh nhưng bọn họ lại không thật sự động thủ, chỉ không ngừng dùng đạn cảnh cáo anh không được tới gần.
Chợt trong đầu Kiều Âu xuất hiện ý tưởng táo bạo có thể người đứng phía sau đám sát thủ không cho bọn họ làm anh bị thương.
Lúc này Kiều Âu đã đi được một nửa khoảng cách chợt dừng bước một tay ôm lan can khống chế trọng tâm thân thể để không bị ngã xuống, cánh tay kia móc súng lục ra.
Ánh mắt tên sát thủ kia vẫn lẫm liệt, trước sự kinh ngạc của mọi người Kiều Âu không nhắm bắn vào đầu hắn mà là chân hắn.
Kiều Âu là bị dồn đến đường cùng nên phải liểu mạng thử để tìm đường sống, nói với tên sát thủ kia: "Buông cô ấy ra, sau đó một mình anh nhảy xuống, nếu như anh dám mang theo cô ấy cùng nhảy xuống thì trước khi hai người rơi xuống đất, tôi sẽ tự bắn đạn xuyên qua đầu tôi trước."
Trong mắt sát thủ thoáng qua vẻ xúc động, còn Lam Thiên Tình càng không dám tin nhìn Kiều Âu. Tại sao còn đứng đó uy hiếp lại người ta như vậy?
Trong bóng đêm, trên trán tên sát thủ đầy mồ hôi hột, vốn là phải dẫn Lam Thiên Tình cùng nhảy xuống nhưng bây giờ động tác cũng bắt đầu do dự. Hình như hắn đã hơi tê chân, cả người chậm rãi giật giật lại khiến cho giá đỡ điều hòa dưới chân lung lay kêu ken két.
Rất rõ ràng, giá đỡ máy điều hòa bắt đầu lung lay.
Kiều Âu lo lắng vọt lên cổ họng khi nghe âm thanh đó, không dám tưởng tượng nếu tiếp tục trì hoãn tiếp nữa sẽ xảy ra thảm kịch như thế nào.
"Anh không tin phải không? Tốt, tôi chứng minh cho anh xem."
Nụ cười của Kiều Âu chợt trở nên tà tứ, giơ súng bắn một phát vào chân mình, máu đỏ tươi tuôn ra trong nháy mắt nhuộm đỏ một mảng lớn ống quần.
"A!" Lam Thiên Tình kinh ngạc kêu to, khóc đến toàn thân đều run rẩy, mà thủ hạ sau lưng Kiều Âu nhìn Kiều Âu bị thương cũng rối rít tiến lên nâng súng lục nhắm ngay vào tên sát thủ kia, trong lúc nhất thời một hàng lính đặc nhiệm dàn hàng về phía lan can, đồng loạt lên đạn nhằm vào một mục tiêu.
Kiều Âu cắn răng nhìn sát thủ: "Tôi nói lại một lần nữa hoặc là tự anh đi chết, hoặc là tôi giúp anh chết. Dù sao, chỉ cần người phụ nữ xảy ra một chút xíu chuyện, tôi sẽ đi trình diện Diêm Vương trước anh."
Trong bóng đêm, cái chân bị thương của Kiều Âu mơ hồ run rẩy, máu đỏ không ngừng tuôn dọc theo ống quần, không chịu nổi trọng lực bắt đầu rơi xuống, mỗi một giọt cũng như hoa máu nở rộ trong đêm đen tuyệt mỹ, xẹt qua thời gian, xẹt qua độ cao mười mấy thước cuối cùng bể tan tành trên mặt đất.
Kiều Âu ngẩng mặt nhìn Lam Thiên Tình, khẽ mỉm cười: "Bà xã ~ Dù đến Thiên đường hay địa ngục, anh đều sẽ không bỏ lại em! Em sống thì anh sẽ sống còn nếu chết anh sẽ chết cùng em!"
Có phải do quá đau hoặc do mất máu quá nhiều, mặc dù dung nhan của Kiều Âu khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn lộ ra tiều tụy, anh lẳng lặng nhìn Lam Thiên Tình, giống như không nhìn thấy tất cả chung quanh, ánh mắt cùng giọng điệu dịu dàng đã bị máu tươi nhuốm qua, khắc cốt minh tâm sâu trong linh hồn Lam Thiên Tình.
"Ô ô ~"
Nhìn anh chỉ có một chân có thể chống đỡ, bộ dạng nhếch nhác. Lam Thiên Tình khóc. Cô hối hận. Cô không nên yêu cầu anh coi cô như toàn bộ thế giới.
Lam Thiên Tình chợt dựa ngược vào tên sát thủ kia, muốn cùng hắn rơi xuống.
Kiều Âu bị tâm tình và cử động của Lam Thiên Tình làm cho hoảng sợ, rống lớn một câu: "Lam Thiên Tình! Em cho rằng lời nói của Kiều Âu là đánh rắm sao? Em dám chết, anh liền chết cùng với em!"
Nói xong, ánh mắt ngoan tuyệt bắn về phía tên sát thủ, kiên quyết nói: "Tôi đếm tới ba, buông cô ấy ra, chính anh nhảy xuống! Nếu không, tôi liền tự sát bằng một phát súng này!"
Nói xong, Kiều Âu giơ súng lên một chút nhắm ngay huyệt Thái dương của mình, ánh mắt sắc bén phối hợp với giọng nói bình tĩnh dứt khoát không cho phép kéo dài, cũng không nhượng bộ chút nào.
Anh biết anh đang đánh cuộc với chủ mưu của tên sát thủ, liệu có phải đã đoán đúng!
"Một! Hai!"
Lúc sắp thét lên tiếng thứ ba, ngón trỏ Kiều Âu sẽ phải làm như đang sắp sửa bóp cò súng, mắt tên sát thủ kia thoáng qua một tia sợ hãi, hô to một tiếng: "Đừng!"
Sau đó đang lúc mọi người kinh ngạc, đôi tay tên sát thủ đang khống chế Lam Thiên Tình lại khẽ lơi lỏng để cho cô xoay người lệch đến một bên, sau đó đem hai tay cô nắm vào giá đỡ.
"Nắm chắc vào."
Tên sát thủ này nói với Lam Thiên Tình, nói xong thân thể to lớn của hắn hơi ngửa về phía sau, nhảy xuống.
Lam Thiên Tình bị sợ đến không dám nhúc nhích, trong nháy mắt lúc hắn sắp nhảy xuống , Kiều Âu nháy mắt ra hiệu lệnh cho lính đặc nhiệm bên cạnh liền lập tức có hai người cùng nắm tay nhau nhảy theo. Dựa vào trọng lực hai người để tăng tốc độ đuổi theo tên sát thủ kia, bọn họ kịp ôm ngang tên sát thủ, ba người tiếp tục được khống chế độ cao tiếp đất an toàn.
Một nhóm người phía dưới tiếp nhận bọn họ, Kiều Âu thở dài ra một hơi, cũng may cuối cùng có một tên sống. "Bà xã ~ đừng sợ, không nên cử động, anh tới đón em!"
Lam Thiên Tình nhìn chân Kiều Âu bị thương, bị sợ đến mất hồn mất vía, vừa khóc vừa hô to: "Tránh ra! Khốn kiếp! Anh nhanh lên khỏi đó, để bọn họ kéo anh lên đi, để cho người khác tới đón em!"
Kiều Âu cười cười, chậm rãi thử dịch một bước, phát hiện một cái chân bị thương đối với mình sẽ không thành vấn đề, nhưng theo lời nói của Lam Thiên Tình lại sợ là không phải cứu người, mà là hại người rồi.
Cười khổ một tiếng, dịu dàng nói: "Được, bà xã nói gì sẽ là cái đó!"
Kiều Âu cố làm vẻ bình thường nhưng Lam Thiên Tình biết nhất định anh thật không ổn, nếu không sẽ không để cho người khác tới đón cô.
Nước mắt vẫn liên tục không ngừng chảy, nhìn Kiều Âu được đội viên đón đi, lại phối hợp bọn họ leo lên. Rốt cuộc bình an lên tới sân thượng, Lam Thiên Tình lập tức liền nhào vào trong ngực Kiều Âu , Kiều Âu cũng ôm chặt lấy cô mà hôn, mới vừa rồi thiếu chút nữa sẽ không còn bảo bối của anh.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Đều là anh không tốt, không nên đem hai người đến phòng kho, đều là anh không được, thật xin lỗi! Bà xã thật xin lỗi!"
Vô số nụ hôn lau đi vô số giọt nước mắt trên mặt Lam Thiên Tình, rốt cuộc lúc cô ngừng khóc mà anh vẫn không ngừng hôn lên trán, mặt mày, lỗ mũi, còn có gò má, giống như thế nào cũng hôn không đủ.
Lam Thiên Tình khe khẽ đẩy đẩy: "Thật là nhiều người đang nhìn."
Kiều Âu chợt ý thức được luống cuống lo lắng của cô, sắc mặt thản nhiên thoải mái ôm chặt cô vào trong ngực: "Không có việc gì là tốt, em không có việc gì là tốt!"
Rất nhanh, một chiếc băng ca sạch sẽ được đẩy tới, Kiều Âu bị Lam Thiên Tình ra lệnh nằm lên, trong mắt tràn đầy nhu tình, bàn tay của anh vẫn nắm thật chặt tay nhỏ bé của cô không cam lòng buông ra .
Giờ phút tình cảm kinh thiên động địa sau giờ khắc sống còn của hai người khiến các đội viên lính đặc nhiệm ngạc nhiên có chút không dám tin. Phải nói trước đây trong trí nhớ của mọi người Kiều Âu là người máu lạnh giết người không chớp mắt. Bây giờ vì một người phụ nữ mà lựa chọn tự sát uy hiếp người khác, sợ là xưa nay chưa từng thấy, là lần đầu gặp. Xuống tới lầu dưới, bọn họ rất nhanh được đưa đi bệnh viện quân khu.
Bên ngoài phòng giải phẫu, Kiều Âu vẫn phân phó cận vệ bảo vệ Lam Thiên Tình. Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu cũng vội vã chạy tới.
Ngũ Hoạ Nhu tái nhợt sắc mắc vì vẫn còn sợ hãi, vừa nhìn thấy Lam Thiên Tình liền nhào tới, khóc lóc tự trách vì không bảo vệ được cô.
Qua trò chuyện rốt cuộc Tư Đằng cũng biết được vũng máu trong phòng chứa đồ là do Ngũ Hoạ Nhu vì nổ súng vào bắp chân kẻ địch để ngăn cản không cho mang Lam Thiên Tình đi.
Tư Đằng vội vàng ôm lấy Ngũ Hoạ Nhu, chưa bao giờ nghĩ tới, một cô gái đơn thuần trẻ tuổi đã phải đương đầu với nguy hiểm như vậy.
"Về sau, nhất định anh sẽ ở bên cạnh em một tấc cũng không rời, coi chừng em! Cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa"
Tư Đằng phát ra lời nói từ đáy lòng lại càng khiến các đội viên lính đặc nhiệm kinh ngạc không ngừng tò mò khó hiểu hai thủ lĩnh hôm nay là thế nào? Câu ngạn ngữ "anh hùng khó qua ải mỹ nhân" là đúng hay sao?
Đợi một lúc lâu, Kiều Âu được đi ra. Bởi vì chỉ chích thuốc tê, cho nên bản thân anh vẫn tỉnh. Sợ Lam Thiên Tình lo lắng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lưu manh xấu xa, giống như mỗi lần đùa giỡn với cô trước kia.
Cùng trở về phòng bệnh VIP, y tá đi vào truyền nước biển cho Kiều Âu, Lam Thiên Tình cẩn thận hỏi xem là thứ thuốc gì, y tá liền giải đáp, chỉ vào ba chai trên tủ ở đầu giường nói: "Hai chai này là tiêu viêm , còn đây là Vitamin."
Khi y tá nắm tay Kiều Âu để ghim kim truyền Lam Thiên Tình nhíu nhíu mày, Kiều Âu cho là cô đang ghen nên có chút căng thẳng trong lòng, vừa muốn mở miệng yêu cầu bác sĩ nam thì Lam Thiên Tình liền bước lên trước, kéo đầu Kiều Âu áp vào trong ngực, một tay nhỏ bé nhẹ nhàng che ở mi mắt anh, môi mềm ghé lên tai, dịu dàng nhỏ nhẹ : "Ngoan, đừng sợ, ghim kim rất nhanh, lập tức không đau. Không nên nhìn."
Kiều Âu ngẩn ra, có chút không dám tin nhưng cũng không quá lâu, lại mừng như điên, huống chi bờ vai mềm mại của Lam Thiên Tình dù không đủ rộng nhưng khi dựa vào cổ và xương quai xanh, ngửi mùi thơm của riêng cô còn thuận tiện liếc trộm khe ngực trắng noãn của cô, chỉ có chiếc kim nho nhỏ thôi mà có thể dọa anh sợ sao?
Tư Đằng nhìn cảnh hai người trước mắt có chút vui tai vui mắt, nghĩ thầm lần bị thương này của Kiều Âu thật đáng giá. Anh nhẹ nhàng tiến tới thì thầm bên tai Ngũ Họa Nhu, không nhịn được buồn bã: "Lúc nào thì em cũng có thể dịu dàng với anh như vậy?"
Ngũ Họa Nhu liếc anh một cái: "Chờ anh học được dịu dàng sau đó mới nói đi!"
Nói xong, còn chỉ lên chỗ cổ áo để Tư Đằng nhìn lại vết bầm tím và dấu răng của anh trên ngực cô khiến Tư Đằng đỏ mặt ngượng ngùng cười: "Khụ khụ, lần đầu tiên, khó trách khỏi kích động!"
Đợi đến khi y tá đi ra ngoài, Lam Thiên Tình mới chậm rãi buông Kiều Âu ra, sau đó vẻ mặt đau lòng nhìn bàn tay anh bị ghim kim truyền.
Kiều Âu vô cùng ngất ngây hạnh phúc, sớm biết có thể thấy Lam Thiên Tình như vậy thì anh sớm chịu một phát đạn lâu rồi, không có sát thủ thật thì chính anh cũng có thể tìm mấy người lính đặc nhiệm để lừa gạt cô một chút không phải là dễ như trở bàn tay sao?
"Tình Tình ~" Thâm tình gọi một câu, anh nhẹ nhàng xoa nhẹ gương mặt mịn màng bóng loáng của Lam Thiên Tình.
Cô lại vội vã cuống cuồng nhìn anh: "Thì sao, có phải anh khó chịu chỗ nào hay không?"
Kiều Âu sững sờ khóe miệng khẽ nhếch cười, lắc đầu một cái. "Vậy có muốn uống nước, hoặc là muốn ăn trái cây? Làm thế nào, bây giờ không có gì cả để em đi mua?"
Nhìn Lam Thiên Tình bối rối lo lắng lại khiến Kiều Âu cảm thấy ấm áp thuần khiết.
Tư Đằng kéo tay Ngũ Họa Nhu nói: "Tôi và Tiểu Nhu đi mua trái cây và vài thứ đồ dùng, đoán chừng ít nhất cũng phải ở bệnh viện hai ba ngày, cô ở với Kiều thiếu là tốt rồi."
Ngũ Họa Nhu cũng cười cười: "Dạ dạ dạ, chúng tôi đi mua, cậu an tâm trông chừng Kiều Thiếu thôi."
Nói xong, hai người cợt nhả mở cửa đi ra.
Tư Đằng và Ngũ Họa Nhu mới vừa đi, Lam Thiên Tình vội vã cuống cuồng quay lại bên Kiều Âu: "Ông xã, anh có nghe nói hay nhìn thấy cuốn nhật ký nào không?"
Hôm nay tên sát thủ kia yêu cầu cô giao ra nhật ký, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời sẽ để cô được chết sảng khoái chút, nếu là không nghe lời thì sẽ chết vô cùng thảm.
Nhưng Lam Thiên Tình cũng không viết nhật ký cũng chẳng biết đến nhật ký là cái gì ở đâu?
Ánh mắt Kiều Âu lóe lóe, sau đó khẽ cười nói: "Hôm nay những người đó tìm em để tìm một cuốn nhật ký?"
Lam Thiên Tình gật đầu một cái: "Anh có biết không?"
Kiều Âu lắc đàu, vuốt gương mặt của nàng, mặt vô tội: "Anh lại không biết bọn họ. Chắc cuốn nhật ký đó là vật rất quan trọng."
Trong đầu Kiều Âu cũng đã có chút tính toán. Trên đời này, vào thời điểm mấu chốt lại buông tha thứ mình tốn hơi sức lớn để tìm kiếm chỉ bởi vì bị anh uy hiếp. Có thể làm được loại chuyện như vậy trừ mẹ anh ra còn có thể là ai.
Nhưng đến nguyên nhân sâu xa là gì khiến mẹ phải giết Lam Thiên Tình?
"Vậy có phải hay không là nhật ký của mẹ em? Em chưa bao giờ viết nhật ký, trước kia cũng không có ai đuổi giết em, vừa trở về nhà họ Đoàn liền bị người truy sát, có lẽ có liên quan đến mẹ em hoặc là mẹ biết bí mật nào đó mới bị sát hại!"
Nhìn khuôn mặt Lam Thiên Tình càng ngày càng lo lắng, Kiều Âu bật cười, nhẹ nhàng giữ gương mặt cô: "Em suy nghĩ gì thế. Không phải bác em đã nói mẹ em chết do khó sinh sao?"
"Ông xã, anh quên rồi, ngày đó đi công viên tưởng niệm là ngày giỗ mẹ em, nhưng sinh nhật của em là sau đó mười ngày. Nếu đúng mẹ em chết vì sinh khó thì sinh nhật em và ngày giỗ mẹ em phải là cùng một ngày chứ!"
Lam Thiên Tình chớp mắt, chuyện này cô vẫn canh cánh trong lòng vẫn nghĩ không thông, cũng muốn tìm cơ hội điều tra tỉ mỉ một chút. Cô biết Kiều Nhất Phàm và bác mình nói như vậy tất nhiên là bởi vì nguyên nhân nào đó, nhưng là chuyện này hình như càng ngày càng phức tạp, phức tạp đến mức với năng lực một mình cô sẽ không thể điều tra nổi.
Kiều Âu nghe Lam Thiên Tình nói cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Anh vẫn bỏ quên vấn đề ngày sinh nhật của Lam Thiên Tình, bây giờ nghĩ lại quả thật có vấn đề khiến anh rối rắm hơn, mẹ anh làm gì mà nhất định gây chuyện với Lam Thiên Tình? Chẳng lẽ cái chết của mẹ Lam Thiên Tình có liên quan đến mẹ anh?
Vừa nghĩ đến đó Kiều Âu sợ đến há to miệng, không dám hô hấp.
Trời ơi, anh phải rất vất vả mới có thể ở cùng một chỗ với cô, nhưng lại ngàn vạn vấn đề lại rối như bòng bong rồi.
Nuốt một ngụm nước bọt, Kiều Âu thấp thỏm hỏi: "Em có hỏi bác em không? Bác em nói thế nào?"
Lam Thiên Tình nhíu mày: "Bác em lảng tránh xem ra không muốn em hiểu rõ vấn đề."
Nhìn bộ dáng ủ rũ như đưa đám của cô, trong lòng Kiều Âu không nói ra được tư vị: "Bà xã, không nên suy nghĩ bậy bạ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ đứng bên cạnh em, bảo vệ em, sẽ cùng với em. Về sau, anh đều sẽ nhất nhất làm được những gì đã nói, sẽ không bao giờ nữa coi thường em. Anh thề."
Lam Thiên Tình ngẩng đầu lên, nhớ tới câu nói hôm nay của Kiều Âu cô sống anh sống, cô chết anh chết. Trong lòng cảm thấy hạnh phúc, mắt ngân ngấn nước, ôn thuận dựa vào bả vai Kiều Âu: "Ông xã ~ em thề, đời này, mặc kệ xảy ra chuyện gì kể cả trời có sập em vẫn sẽ cùng bên anh. Dù chúng ta có gây gổ, giận dỗi, em cũng sẽ không tùy hứng chơi trò mất tích, hoặc rời xa anh, càng sẽ không thân mật với những người đàn ông đang theo đuổi mình. Ông xã, em bảo đảm! Về sau, chúng ta luôn luôn yêu nhau, cùng nhau vượt qua mọi chuyện trong cuộc sống, có được hay không?"
Trong lòng mênh mông cái gì, tràn đấy cái gì, chưa từng có trong nháy mắt, sẽ làm hắn cảm thấy sinh mạng tốt đẹp như thế.
"Tốt."
Trong lòng tràn đầy cảm động, hắn cảm thấy cuộc sống tràn đầy hi vọng, Tiểu Bạch Thỏ của hắn, cuối cùng là bị hắn thu phục.
Yên lặng trong chốc lát, Kiều Âu chợt cười: "Em mới vừa rồi gọi anh là gì? Gọi lại một lần nữa thôi."
Lam Thiên Tình sững sờ, ngay sau đó hiểu được, đỏ mặt, dí dỏm le lưỡi một cái, ghé lại gần hôn nhẹ lên gương mặt anh: "Ông xã, em yêu anh!"
"Tình Tình ~"
Cũng không kìm nén nổi rung động nội tâm Kiều Âu mừng như điên, dùng tay còn lại vít chặt cổ Lam Thiên Tình để hôn, cửa phòng bệnh cứ như vậy bị gõ không đúng lúc, ngay sau đó mở ra.
Cung Bách Hợp đẩy cửa vào, nhìn con mình đang nằm ở trên giường một chân quấn băng, hốc mắt đỏ hoe chạy lại gần: "Cái đứa bé này! Xem lại đi! Tại sao lại để bản thân mình có bộ dáng này?!"
Ánh mắt Kiều Âu phức tạp nhìn bà, một câu nói cũng không nói.
Ngược lại Lam Thiên Tình vội vàng lui qua một bên, nhớ tới lời hứa lúc trước nói qua muốn ở chung với Kiều Âu, tiếp nhận anh ấy tất nhiên cũng phải tiếp nhận người nhà của anh, nếu không Kiều Âu sẽ bị kẹp ở giữa rất khó xử chứ?
Hít sâu một hơi Lam Thiên Tình mang cái ghế đặt ở bên giường, hướng về phía Cung Bách Hợp mỉm cười: "Mời mẹ ngồi đi!"