Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Tư Đằng suy nghĩ trong chốc lát, vẻ mặt mờ mịt thoáng qua một chút luống cuống, còn nói: "Hay là, anh đưa cô ấy đi mua cái khác!".
Lam Thiên Tình sửng sốt, cười khổ lắc đầu. Cơ thể mềm mại vô lực dựa vào bàn làm việc, nghĩ thầm, cái tên này, tại sao còn chưa hiểu?
"Anh có biết lúc cô ấy đưa cho em, nói gì với em không?".
"Nói, cái gì?".
Giọng nói của Tư Đằng cũng có tia hốt hoảng, Lam Thiên Tình nghe vào trong tai cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cô thu nụ cười, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Tư Đằng, gằn từng chữ một: "Cô ấy nói, anh không thích cô ấy, hơn nữa còn nghĩ rằng anh ở bên ngoài nuôi rất nhiều phụ nữ."
Tư Đằng kinh ngạc, vô cùng không hiểu: "Làm sao có thể?"
Lam Thiên Tình nhìn sàn nhà, vẻ mặt không thay đổi giải thích: "Cô ấy nói, cô ấy muốn hẹn hò không phải như vậy, không cần anh mua cho cô ấy bất kỳ cái gì, chỉ cần anh ở bên cạnh, không sợ không nói lời nào, không sợ chỉ đi trên đường ngắm phong cảnh, chỉ cần có anh ở bên là tốt rồi. Nhưng anh lại chạy đi mua đồ không ngừng. Cô ấy cảm thấy anh không hề thích cô ấy, cô ấy còn nói, nếu anh không thích thì cô ấy sẽ thành toàn cho anh đi tìm người con gái mà anh thích, hơn nữa còn chúc phúc cho anh. Lúc cô ấy nói những lời này, khóc rất đau đớn."
Tư Đằng nghe vậy sửng sốt thật lâu không nói được gì, cầm thẻ trong tay, cũng khó giải quyết.
"Cái em mang đến anh cứ giữ lại, mật mã là sáu con số cuối."
Lam Thiên TÌnh nói xong, cũng không có ý đi ngay mà gác hai tay lên, nghiêng đầu nhìn anh giống như vẫn đang mong đợi cái gì. Cô thấy hai hàng lông mày của Tư Đằng nhíu chặt lại một chỗ, bàn tay cầm thẻ cũng cứng ngắc, khóe miệng cô vui vẻ nhếch nhẹ lên.
Chờ trong chốc lát thấy Tư Đằng không có động tĩnh gì, Lam Thiên Tình thở dài, cái người này, quả nhiên là giống như Kiều Âu vậy. Trên mặt tình cảm vẫn thuần khiết, trong lòng quýnh lên, nhớ đến Ngũ Họa Nhu vẫn đang khóc trong ký túc xá, không nhịn được chỉ điểm cho anh: "Tư Đằng, nếu như em là Ngũ Họa Nhu, hôm nay anh hẹn hò với em, lại toàn mua đồ cho em, anh đoán em sẽ nghĩ thế nào?"
Tư Đằng từ từ ngước mắt lên nhìn cô: "Em sẽ nghĩ thế nào?"
Lam Thiên Tình cười mập mờ với anh, cặp mắt sáng lên: "Em sẽ cảm thấy anh đang vũ nhục em, coi e như người phụ nữ chuyên bám theo người giàu." Tư Đằng bối rối, anh không hiểu, đàn ông mua đồ cho cô gái của mình, đó không phải là chuyện đương nhiên sao, tại sao lại có cô gái nghĩ như vậy?"
Lam Thiên Tình lại than thở: "Ngũ Họa Nhu thật lòng thích anh, cái cô ấy muốn cũng là lòng của anh, trước khi anh không xác nhận anh giao trái tim mình cho cô ấy thì đừng đưa cho cô ấy những thứ quý giá như vậy, cô ấy đến với anh không phải vì những thứ này, mà bởi vì thích anh, những lễ vật này của anh lại phá nát tâm ý của cô ấy. Tư Đằng, cô ấy trả lại tiền cho anh là đúng, anh đã không thích cô ấy thì cô ấy cần gì thu lễ vật của anh, anh coi cô ấy là cái gì?"
Nói đến đây, Tư Đằng đã mơ hồ hiểu rõ. "Tôi, trước kia tôi chưa từng yêu đương, tôi vẫn nghĩ rằng con gái đều thích đàn ông tặng quà. Hơn nữa tôi nghĩ nếu tôi không có cảm giác với cô ấy thì làm sao lại tốn tiền cho cô ấy được? Hai vạn đồng với tôi mà nói thì không là gì nhưng mà với người không có quan hệ thì một đồng tôi cũng không cho. Hơn nữa, tôi cảm thấy đàn ông mua đồ cho cô gái của mình là chuyện đương nhiên, tôi lại là người sợ nhất đi dạo phố, càng là đi dạo phố với con gái."
Tư Đằng không biết mình nên nói gì cho phải, anh nắm chặt cái thẻ, nhíu mi lại, vẻ mặt có chút tổn thương: "Cái đó, thiếu phu nhân, em đem cái thẻ này trả lại cho cô ấy, thuận tiện nói xin lỗi giùm tôi. Tôi thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy, tôi không hề muốn làm tổn thương cô ấy. Thật ra thì cô ấy vô cùng tốt, thật đấy."
Lam Thiên Tình cười một tiếng, bộ dạng dí dỏm cầm di động trên bàn lên, nhét vào trong túi.
"Em có thể hẹn cô ấy ra ngoài, nhưng lời này anh giữ lại chính mình nói. Còn nữa, cả câu xin lỗi anh cũng nên tự mình nói, như vậy mới có ý nghĩa."
Tư Đằng khẽ cắn răng, suy nghĩ đến cô bé đang khóc, trong lòng quả thật băn khoăn: "Được, em hẹn cô ấy ra ngoài giúp tôi."
Lam Thiên Tình nhìn thời gian, lúc chuẩn bị rời đi, ý vị sâu xa nhìn Tư Đằng: "Hạnh phúc là dựa vào chính mình tranh thủ, chỉ có chính anh cố gắng bắt được, anh mới có thể hạnh phúc, có lúc, buông tay nhìn nó thuận theo tự nhiên, cuối cùng lại nhìn cơ hội chạy đi rồi tiếc nuối. Tư Đằng, con gái đều thích đàn ông chủ động một chút, bá đạo một chút, em nghĩ Ngũ Họa Nhu cũng không ngoại lệ đâu."
Lam Thiên Tình trở lại phòng ngủ, nhìn Ngũ Họa Nhu vui mình vào trong chăn cũng biết cô ấy thật sự rất thương tâm. Cô thở dài, đưa điện thoại di động có bản ghi âm, điều chỉnh âm lượng nhỏ, nhét thẳng vào bên tai Ngũ Họa Nhu.
Lẳng lặng chờ đợi, cả người Ngũ Họa Nhu đột nhiên cứng ngắc, sau đó một lúc, cô từ từ vén chăn lên, trả di động cho Lam Thiên Tình.
"Tình Tình, cái này là?"
Nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười, Lam Thiên Tình biết, cuối cùng mình cũng không mất công bận rộn. Nhìn bạn tốt nhất của mình, cùng với người bên cạnh anh nói chuyện yêu thương, điều này cũng vui tai vui mắt.
"Ừ, vừa rồi đi tìm anh ấy vì chuyện của cậu. Anh ấy nói muốn hẹn cậu ra ngoài giải thích một chút, xin lỗi cậu."
"Được, được, lúc nào thì, có phải bây giờ không?"
Lam Thiên Tình thấy bộ dạng này của cô hoàn toàn không giống bộ dạng cô gái căng thẳng và buồn bã, bật cười ha ha, nhưng vẫn chặn lại cái người đang vặn vẹo bất an ngồi xuống giường: "Tiểu Nhu, tớ cảm thấy, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, hốc mắt cậu hồng hồng, xấu xí muốn chết, làm sao có thể gặp người được, vẫn là bỏ qua một buổi tối của anh ấy để cho anh ấy suy nghĩ lung tung đi, sau đó gặp thì tốt hơn. Dù sao tâm ý của anh ấy cậu cũng đã biết rõ, cậu không suy nghĩ linh tinh là tốt, an tâm ngủ dưỡng nhan đi, chờ đến lúc anh ấy không chịu được tìm đến cậu, lúc đó mới nói".
Ngũ Họa Nhu nghe Lam Thiên Tình nói, cảm thấy có đạo lý nhưng vẫn không yên lòng hỏi một câu: "Cậu cảm thấy trong một đêm, sẽ không có gì thay đổi chứ?".
Lam Thiên Tình phục cô ấy, quả nhiên khi yêu trí thông minh sẽ là số lẻ, hơn nữa, người trong cuộc mơ hồ!
"Cậu yên tâm đi, tớ giúp cậu trông chừng anh ấy, nếu anh ấy chạy, cậu tìm tớ là được!".
Lam Thiên Tình hào khí vỗ ngực một cái, trở lại giường của cô nằm, trong lòng bắt đầu nhớ đến Kiều Âu.
Mới vừa rồi họp đội vụ, anh đã giúp đỡ cô, cũng coi như là không tuân theo kỷ luật, trong quân đội quy củ kỷ luật nghiêm minh, có phải Kiều Âu sẽ bị trừng phạt gì không? Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng vô điều kiện, nhưng mà Kiều Âu đã phản lại vì cô.
Nhớ lại trước đó Kiều Âu thỉnh thoảng hỏi cô có sợ không, ánh mắt cô lóe lên đã cho anh đáp án. Bây giờ nghĩ lại, hai ngày nay Kiều Âu lại không hề hỏi cô có sợ không, có vẻ từ lúc đó anh đã định ở trong buổi họp sẽ đổi cô thành Ngũ Họa Nhu.
"Anh, sao anh lại tốt với em như vậy?".
Lam Thiên Tình nhỏ giọng lẩm bẩm, một lòng càng ngày càng treo rồi. Cho tới nay, Kiều Âu bỏ ra nhiều hơn cô rất nhiều, cô biết, ngoại trừ toàn tâm toàn ý yêu anh, dường như cô không có gì để báo đáp anh.
Đối với Kiều Âu, trong lòng Lam Thiên Tình, anh không chỉ là một người đàn ông, một người để lệ thuộc vào, anh chính là cây lớn che trời trong lòng Lam Thiên Tình, anh là người khí khái đội trời đạp đất, vì cô chống trời cũng vì cô che gió tránh mưa, yêu thương mọi cách.
Anh, là trụ cột tinh thần của cô, là thần của cô. Lam Thiên Tình suy nghĩ trằn trọc, lật người, học bộ dạng trước của Ngũ Họa Nhu, như sắp bị tử hình... sau đó, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tư Đằng.
"Anh đã trở lại chưa? Hôm nay đổi lại, em đổi chuyện Ngũ Họa Nhu cho anh biết, Kiều Âu có bị phạt gì không?".
Bên kia, Tư Đằng trả lời lại rất nhanh: "Còn chưa trở lại, không biết có bị phạt không, dù trời sập cũng có Kiều thiếu gánh, không sợ!".
Nhìn Tư Đằng viết thoải mái, Lam Thiên Tình cả đầu tê dại, người này, có phải yêu vào trí thông minh cũng thấp hơn?
Cô sợ nhất là trên lưng Kiều Âu có gì đó, kết quả Tư Đằng lại nói trời sập có Kiều thiếu đỡ, ngất mất. Đầu ngón tay giật giật: "Không thể nào khơi thông cho anh được! Anh ấy trở lại thì nói cho em biết!".
Người bên kia sững sờ trong chốc lát, khi Lam Thiên Tình nghĩ rằng Tư Đằng cũng đã quên gửi tin nhắn, điện thoại di động lại sáng lên: "Ngũ Họa Nhu sao rồi?".
Lam Thiên Tình nhếch miệng cười một tiếng: "Sao không tự mình hỏi cô ấy? Không phải anh đã mua điện thoại di động cho cô ấy rồi sao?".
Tư Đằng sững sờ trong chốc lát: "Không phải là do ngại sao!".
Lam Thiên Tình co người lại, ở trong chăn cười, nhớ đến bộ dạng lạnh lùng bình thường của Tư Đằng, bây giờ lại nói một câu mềm nhũn như vậy, ngại, Lam Thiên Tình chợt thấy có chút không thể tiếp nhận được.
Tư Đằng ngày hôm nay, mỏng manh chết!
"Khụ, vẫn còn rất đau lòng, em đã nói với cô ấy, ngày mai anh muốn gặp cô ấy, cô ấy còn tưởng rằng, khụ, anh muốn nói chia tay với cô ấy. Em an ủi cô ấy lại nghĩ lung tung, anh biết đấy, con gái khi yêu trí thông minh đều là số lẻ, e là ngoại trừ chính anh bày tỏ tâm ý thì lời của ai cô ấy cũng không tin đâu".
"Này, hay là buổi tối cùng nhau ăn cơm".
Lam Thiên Tình nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã năm giờ, một lát nữa tiếng còi tập hợp sẽ vang lên.
"Không được, ánh mắt của cô ấy đang sưng, em mới đắp khăn lên cho cô ấy, không biết lát nữa sẽ ra ngoài gặp người thế nào, bây giờ cô ấy đứng đầu, lát nữa còn dẫn người đến phòng ăn".
Lam Thiên Tình gửi xong, bên phía Tư Đằng lại không có trả lời. Khoảng mười lăm phút sau, Tư Đằng gửi tới một tin nhắn: Xuống lầu. Lam Thiên Tình khó hiểu, đứng trên cửa sổ nhìn xuống, Tư Đằng mặc quân trang đứng thẳng dưới lầu, trong tay cầm một cái túi nhỏ. Cô chớp mắt mấy cái, xoay người đi xuống, lúc nhận lấy cái túi còn tưởng có gì tốt để ăn, cuối cùng cô vừa nhìn thì xì cười một tiếng.
"Thuốc nhỏ mắt, túi chườm đá, miếng che mắt?".
Tư Đằng ho hai tiếng, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua một chút ranh mãnh, nói: "Làm phiền thiếu phu nhân đưa giúp cho cô ấy".
Đây là lần đầu tiên Tư Đằng yêu đương, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng mà đau lòng cho một người nên làm cái gì anh vẫn hiểu.
Đối với lời thổ lộ và một loạt hành động hôm nay của Ngũ Họa Nhu, Tư Đằng có chút không kịp ứng phó. Tính trên số tuổi, bọn họ chênh lệch khá xa, trên tâm lý, Tư Đằng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày kết hôn. Hơn nữa, mới chỉ có một ngày mà thôi, muốn Tư Đằng nói ra là yêu thích cô ấy, nói thật, lời như thế nếu anh nói ra, vậy nhất định là nói láo!
Nhưng đối với Ngũ Họa Nhu, Tư Đằng vẫn có cảm giác. Trong nháy mắt cô hôn anh, đến bây giờ, anh vẫn còn cảm giác trong nụ hôn đầu, chỉ là Tư Đằng không hiểu được phải ôn nhu với cô như thế nào.
Bình thường anh cười nói với Lam Thiên Tình rất dễ dàng nhưng Lam Thiên Tình là Lam Thiên Tình, là một cô em gái, hoặc là người phụ nữ của huynh đệ, nhiều hơn một chút tùy ý và cẩn thận là được. Nhưng Ngũ Họa Nhu không giống vậy, hoàn toàn là nhiều hơn một chút cẩn thận, bớt đi một chút tùy ý.
Hơn nữa giữa anh và Ngũ Họa Nhu vẫn còn vô cùng xa lạ, hoàn toàn chưa quen thuộc lẫn nhau, anh thậm chí không xác định được Ngũ Họa Nhu sau khi nghe mình giải thích còn có thể thích mình hay không.
Buổi chiều lúc mở họp đội vụ, Tư Đằng còn suy nghĩ, có lẽ, Ngũ Họa Nhu chỉ thích Tư Đằng trong ảo tưởng của cô.
Cho nên anh không dám nhanh như vậy giao tim của mình. Nhưng nghe Lam Thiên Tình nói cô bé đó khóc rất đau lòng, anh tinh tế suy nghĩ lại buổi chiều mình không ngừng dẫn cô ấy đi mua đồ, Tư Đằng cũng cảm thấy, có lẽ trong lòng cô gái như vậy là quá mức.
Lam Thiên Tình gật đầu một cái: "Em sẽ đưa cho cô ấy. Anh mau trở về đi, anh Kiều Âu trở lại thì nói cho em biết một tiếng!".
Sau khi xoay người, Tư Đằng chợt gọi cô lại: "Này, sao em không nhắn tin hoặc gọi điện cho cậu ấy hỏi?".
Lam Thiên Tình sửng sốt, cô đúng là quên mất còn cách liên lạc như vậy!
Cô cảm kích quay đầu lại định nói cảm ơn với Tư Đằng, Tư Đằng bất đắc dĩ lắc đầu: "Haiz, con gái khi yêu quả nhiên trí thông minh là số lẻ!".
Lam Thiên Tình cười khổ, được rồi, vừa rồi ở trong tin nhắn cô nói Ngũ Họa Nhu như vậy, bây giờ Tư Đằng lại nói thế với cô, cũng coi như báo thù cho Ngũ Họa Nhu rồi. Lam Thiên Tình nhìn cười , không quan tâm đến anh, xách túi đồ đi lên lầu.
Lúc cô trở lại phòng ngủ, Ngũ Họa Nhu nhận lấy cái túi, nghe nói là Tư Đằng gọi đưa, vui vẻ huơ tay múa chân.
Cô ấy vừa lấy cái lọ thuốc nhỏ mắt, vừa quấn lấy Lam Thiên Tình hỏi lung tung này kia, lại hỏi vẻ mặt của Tư Đằng, giọng nói của Tư Đằng. Lam Thiên Tình tỉ mỉ nói lại một lần, kết quả Ngũ Họa Nhu vẫn muốn cô nhìn quả bầu mà vẽ ra cái gáo.
Lam Thiên Tình đã biết, ở giữa hai người bạn, nhìn bọn họ yêu nhau là một chuyện vui vẻ nhưng cũng tìm mệt mỏi cho mình.
Sau khi ứng phó xong với Ngũ Họa Nhu, Lam Thiên Tình mới có thời gian gửi tin nhắn cho Kiều Âu.
Suy nghĩ hồi lâu, cô vùi mình trong chăn viết, xóa lại viết, trong bụng suy nghĩ, cho dù anh bị phạt hoặc làm sao, với tính cách yêu thương cô như vậy, chắc chắn anh sẽ không nói cho cô, có hỏi cũng vô ích.
Cô nghẹo đầu suy nghĩ liên tục, cô quyết định nói bóng nói gió: "Anh đã ăn cơm tối chưa, chúng ta đi ăn cơm đi."
Một lát sau Kiều Âu gửi lại: "Không cần lo lắng, anh không sao. Buổi tối ăn cơm ngon miệng, ba tới, anh cùng ông đi ăn cơm cùng lãnh đạo trường."
Lam Thiên Tình trong lòng phiếm ngọt, thì ra cô muốn gì, cho dù không hỏi chính diện nhưng anh vẫn biết. Xem ra cũng không có gì, trong lúc xã giao thật sự sẽ không phạt anh ấy.
"Ừm, em sẽ ăn thật ngon miệng, liên lạc sau!"
Có lẽ do buổi trưa ăn ngon, lúc ăn tối Lam Thiên Tình và Ngũ Họa Nhu cũng không tham gia cuộc chiến giành thịt.
Vẻ mặt hai người ấm áp, giống như nhớ lại như đang suy nghĩ, ánh mắt không tập trung, tuy nhiên cũng rất yên tĩnh, hài hòa, giống như lời Kiều Âu nói buổi trưa: Sức mạnh của tình ái là vĩ đại, vĩ đại đến mức khi nhớ đến một người có thể bỏ qua món thịt mà mình thích ăn nhất.
Hôm nay các bạn cùng phòng là vui vẻ nhất, lúc ăn thịt cũng yên tâm ăn, ăn nhiều một chút.
Nhưng mà lúc đêm, Ngũ Họa Nhu lại bò lên giường Lam Thiên Tình, không ngừng hỏi cô các chuyện liên quan đến Tư Đằng, Lam Thiên Tình mơ mơ màng màng đáp lại, có mấy lần không nhịn được ngủ thiếp đi lại bị cô ấy gọi dậy hỏi tiếp.
Trời mau sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ được nửa tiếng nhưng mà tiếng chuông trạm canh gác đã vang lên.
Phờ phạc đi rửa mặt ăn cơm xếp hàng, chờ ở thao trường cô mới giật mình nhớ ra hạng mục sáng nay, leo núi.
Mất ngủ cả đêm, cuối cùng cả người Ngũ Họa Nhu vẫn tốt, giống như người không sao cả mà trong lúc Lam thiên Tình đang leo dưới chân trượt, tay cũng không còn lực, rơi xuống giữa không trung.
Đáng chết chính là cô đang thực hiện leo núi chướng ngại hơn hai mươi mét.
Nếu với một người yêu thích thể hình leo núi sẽ chuẩn bị một dây bảo hộ ngang hông ngừa rơi xuống nhưng đối với lính đặc chủng mà nói, phải tay không ra trận.
Cho dù tay chân cô nhỏ, ít khí lực, không leo cao được bao nhiêu nhưng cũng được khoảng sáu bảy mét rồi!
Thân thể mảnh khảnh vừa rơi xuống, các cô gái bị kinh sợ kêu lên, Ngũ Họa Nhu và mấy người cùng nhau xông lên phía trước định đón lấy người cô, nhưng huấn luyện viên hô lớn kêu các cô tránh ra.
Từ cơ học vật lý mà đoán, vật nặng rơi xuống từ độ cao năm, sáu mét sẽ sinh ra một lực không thể coi thường. Trên ti vi cũng thường xuyên chiếu cảnh người rơi từ trên lầu xuống, phía dưới có người đi qua đón được: tám chín phần mười đều là vì cứu người trọng thương vào viện, thậm chí còn vì cứu người mà mất cái mạng nhỏ.
Vì tránh cho nhiều người bị thương vong, huấn luyện viên chỉ có thể không cho phép các cô đến gần.
Ngay lúc đó, có một bóng dáng xanh đậm nhanh như chớp vọt lên, trước khi Lam Thiên Tình rơi xuống đất vững vàng đón được cô, hơn nữa còn cùng cô ngã xuống đất.
Sau một trận kinh hoàng, Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy mình vô sự, đứng dậy từ một mảnh mềm mại, cô còn chưa đứng vững lại ngã trở lại, Cung Ngọc Gia lại bị cô đè lên một lần, buồn bực khẽ hừ một tiếng, khẽ cau mày nhìn cô chăm chú, câu đầu tiên anh nói: "Có chuyện gì không?"
"Báo cáo thủ trưởng, tôi không sao."
Lam Thiên Tình cảm kích cười với anh, nếu không nhờ anh, cô không chết cũng tàn phế!
Ánh mắt Cung Ngọc Gia thêm sâu, mờ ám nói một câu: "Nếu không sao vậy thì đứng ngay ngắn đi hai bước cho tôi xem!"
Lam Thiên Tình nghĩ là anh lo lắng cho cô, vì vậy vội vàng phủi mông đứng dậy, muốn dùng hành động chứng minh mình thật sự không sao: "Vâng, thủ trưởng."
Cô cắn răng chịu đựng sự choáng váng đứng lên, nhưng thân thể còn chưa đứng vững, cô chợt ngã xuống.
Cung Ngọc Gia như được báo trước đón được thân thể cô, nhìn bộ dạng cô ngất đi, anh ôm chặt cô vào trong ngực, khóe miệng mơ hồ phiếm nhớ thương, cũng phiếm một chút áy náy.
Phải nói Lam Thiên Tình rơi từ trên vách núi xuống, Cung Ngọc Gia ở bên dùng ống ngòm quân dụng thấy rất rõ ràng, vẻ mặt cô không đúng, đây không phải nhất thời trượt tay mà là thể lực không tốt. Trong tình huống đó sau khi Lam Thiên Tình rơi xuống tự mình đứng lên một lần, choáng váng đầu, không đứng vững lại ngồi xổm xuống. Cung Ngọc Gia lại làm bộ quan tâm sợ cô bị thương, vừa đứng vừa ngồi chổm hổm liên tục hai lần như vậy nếu là người bình thường sẽ không sao nhưng với người thể lực không đủ hoặc tụt huyết áp mà nói, không thể nghi ngờ là càng ngất.
Cho nên Lam thiên Tình té xỉu lần này là do anh gây nên.
Anh không chịu được nhìn cô tiếp tục chịu huấn luyện cực khổ như vậy.
Kể từ sau khi Kiều Âu tới, Lam Thiên Tình dường như lên dây cót, có nhiều bài huấn luyện cường độ cao trước kia cô chưa bao giờ đi cũng sẽ thử cắn răng kiên trì, ngoại trừ cô biết rõ không thể kiên trì đeo vật nặng chạy đường dài hoặc chạy việt dã ở ngoài.
Mà giữa Cung Ngọc Gia và Lam Thiên Tình cũng có nhiều xa lánh.
Cô sẽ không làm mặt quỷ với anh nữa, không đi lại ăn uống trong phòng làm việc của anh, thậm chí ngay cả bình thường vô tình gặp được cô, cô cũng tuân thủ quân lễ như các nữ binh khác: "Xin chào thủ trưởng!"
Hôm nay lại được ôm cô như vậy cũng chỉ có thể trong lúc cô té xỉu, cùng với Kiều Âu không có ở đây.
Cung Ngọc Gia vừa ôm thân thể Lam Thiên Tình đứng vững, ánh mắt sắc bén nhìn về phía huấn luyện viên sơ tán học viên không cho cứu Lam Thiên Tình.
"Cậu không biết quy tắc của quân nhân chính là đoàn kết tác chiến sao? Trong thời điểm chiến hữu của cậu gặp nguy hiểm, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, đây là hành động gì?"
Chàng trai kia chợt kính quân lễ: "Báo cáo thủ trưởng! Tôi sợ tạo thành thương vong cho những học viên khác!"
"Lấy cớ! Sau khi kết thúc huấn luyện, tới phòng làm việc của tôi trình diện."
"Vâng! Thủ trưởng!"
Cung Ngọc Gia ôm lấy cô bé cả người mềm nhũn, đôi mắt tràn đầy ôn nhu, tách biệt hẳn so với sự hung ác vừa rồi. Anh giơ chân lên chưa đi được hai bước, một giọng nói ôn nhuận quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai anh: "Kiều Âu, ôm lấy Tình Tình!"
Anh ngước mắt lên nhìn, Kiều Nhất Phàm mặc bộ thường phục, ánh mắt lão luyện sắc bén như chim ưng, sắc mặt hơi ngưng trọng, càng đến gần ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào cô bé trong ngực anh, mà Kiều Âu cũng nhanh chóng lại gần, hai hàng lông mày nhíu chặt, tăng nhanh bước chân, từ trong ngực anh ôm lấy Lam Thiên Tình.
Cung Ngọc Gia cười khổ trong lòng, chẳng lẽ ngay cả một chút thời gian ở với cô cũng không được sao?
"Xin chào thủ trưởng!"
Cung Ngọc Gia cố đè nén sự mất mác trong lòng, làm quân lễ với Kiều Nhất Phàm, ngay sau đó các nữ binh đồng loạt xếp hàng, rống lên: "Xin chào thủ trưởng!"
Kiều Nhất Phàm khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ đến xem một chút, đừng khẩn trương, mọi người tiếp tục huấn luyện!"
"Vâng!"
Kiều Nhất Phàm dùng ánh mắt ý bảo Kiều Âu đưa Lam Thiên Tình đi trước, mà trước khi Kiều Âu đi còn dùng ánh mắt căm hận nhìn Cung Ngọc Gia một cái.
Khí trời nóng bức không vì một nữ binh té xỉu mà bớt đi, ngược lại càng đến buổi trưa càng mạnh mẽ. Huấn luyện viên tiếp tục, Kiều Nhất Phàm nhìn bộ dạng những nữ binh mới trưởng thành từng người một tay không leo núi. Ông suy nghĩ, làm nữ binh lính đặc biệt quả thật không dễ dàng, vì vậy ông mới không để cho Kiều Lộ đi vào, lại không ngờ rằng ông lại đưa Lam Thiên Tình vào.
Cho tới nay, trong quân đội, trong quá trình huấn luyện mất mạng đó chính là hi sinh vì nhiệm vụ. Ông ngước mắt nhìn điểm cao nhất Lam Thiên Tình vừa leo, cách mặt đất chừng sáu mét.
"Cô bé vừa rơi xuống, thường ngã xuống từ phía trên?"
Huấn luyện viên nghe vậy, tiến lên trả lời: "Báo cáo thủ trưởng! Thân thể của cô gái vừa rồi thật sự quá kém nhưng ý chí lại mạnh, vừa mới bắt đầu không được nhưng gần đây cũng miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là hôm nay dường như người không được tốt, lúc cô ấy rơi xuống có nhắm hai mắt lại!"
Nếu như bình thường trượt chân rơi xuống làm sao có thể đoán được mà nhắm mắt suýt rơi xuống?
Kiều Nhất Phàm như suy nghĩ điều gì, đang tốt lành làm sao lại choáng váng đầu?
"Thức ăn của nữ binh như thế nào?"
Ông nghiêng đầu nhìn Cung Ngọc gia đứng một bên, Cung Ngọc Gia đáp lại ngay say đó: "Báo cáo thủ trưởng, thức ăn của nữ binh luôn rất tốt."
Có điều gì đó kỳ lạ!
Ngũ Họa Nhu đứng trong đội ngũ, nghe đoạn hội thoại này mới hiểu ra, là do tối hôm qua cô kéo Lam Thiên Tình nói chuyện cả đêm, cô ấy mới không có sức.
Ngũ Họa Nhu là một lão binh, bởi vì lần đầu yêu nên hưng phấn không ngủ cả đêm. Đương nhiên tố chất thân thể của cô là tốt không có việc gì, nhưng cô lại quên mất Lam Thiên Tình.
Hốc mắt cô đỏ lên, trong lòng tràn đầy tự trách, chỉ hận không thể lập tức bay đến trước mặt Lam Thiên Tình cho mình hai cái bạt tai. Vì cô, suýt chút nữa Lam Thiên Tình không chết cũng tàn phế.
Kiều Nhất Phàm như suy nghĩ điều gì, nhìn sân huấn luyện trong chốc lát, sau đó đồng hành cùng Cung Ngọc Gia đi ra ngoài.
Trong bệnh viện trường quân đội, Lam Thiên Tình nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát đã tỉnh. Lại nói, nơi này cô đã tới nhiều lần, nhiều tới nỗi cô y tá truyền nước biển cho cô cũng quen luôn rồi. Cô ngượng ngùng chớp mắt mấy cái, nghĩ thầm, lần này lại mất mặt rồi.
Kiều Âu lo lắng nhìn cô, mặc dù nói tố chất thân thể cô kém hơn so với những nữ binh khác nhưng đã hơn mười ngày nay Lam Thiên Tình cũng không xỉu nữa, hôm nay chỉ là leo núi thôi, trước đó cô cũng đã miễn cưỡng vượt qua được vách tường cao ba mươi mét, không đồ leo cũng không sao. Làm sao hôm nay đột nhiên lại hôn mê?
"Tình Tình, rốt cuộc em có chỗ nào không thoải mái, nhất định em phải nói cho anh biết, được không?".
Lam Thiên Tình suy nghĩ một chút, nhìn bộ dạng gấp gáp của Kiều Âu, trong lòng vừa ngọt lại vừa cảm động: "Anh, em không sao, chỉ là buồn ngủ quá. Hì hì".
"Buồn ngủ?".
Kiều Âu suy nghĩ, chẳng lẽ tối qua mình còn chưa kịp nói ngủ ngon với cô ấy?
Đáng chết! Tối qua xã giao về ký túc xá cũng đã nửa đêm, anh nghĩ Lam Thiên Tình nhất định đã ngủ rồi vậy nên không gửi tin nhắn cho cô, không ngờ cô bé lại thành thật như vậy, lại có thể đợi anh cả đêm?
"Tình Tình, là anh không tốt, sau này dù muộn thế nào anh nhất định cũng nói ngủ ngon với em".
Lam Thiên Tình thấy anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không, không phải vậy, là do hôm qua em nói chuyện với Ngũ Họa Nhu cả đêm, đều nói về Tư Đằng, cho nên không có tinh thần, anh đừng lo lắng, em ngủ một giấc là tốt rồi".
Ánh mắt Kiều Âu tối đi, không nói nữa. Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô, suy nghĩ, không thì để cô ngủ ở đây một giấc thật ngon.
Nhưng Lam Thiên Tình chợt không muốn ngủ nữa, cô chớp đôi mắt to, chung quy vẫn có cảm giác mình thật vô dụng, tuy nói với những hạng mục huấn luyện cường độ cao, tỷ lệ làm đào binh của cô đã nhỏ hơn rất nhiều nhưng cô vẫn hy vọng có thể cùng những chiến hữu khác, trở thành một lính đặc chủng.
Giống như ở trường học, cho dù là thi cái gì cũng đều đứng đầu. Đến bây giờ trong lòng cô vẫn không thể tiếp nhận mức chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển, từ người đứng đầu đến kẻ xếp cuối, từ người được người khác sùng bái trở thành người đứng cuối toàn đoàn.
"Anh, anh nói cho em một số quy tắc đeo vật nặng việt dã, và các công việc hạng mục cần chú ý đi, em không dám lấy hạng nhất nhưng mỗi lần huấn luyện viên nhìn em ánh mắt cũng rất nhức đầu dù không nói gì. Em như vậy, không hợp cách trong quân huấn, có phải sẽ không lấy được học phần không?".
Lời này của Lam Thiên Tình đúng, biểu hiện trong quân huấn có liên quan chặt chẽ đến học phần của các học sinh năm nhất. Học sinh mới liên đội nữ binh, năm đầu phải học 24 học phần, mà quân huấn này chiếm đến 3 học phần.
Với tình huống trước mắt của Lam Thiên Tình, sợ là tối đa cũng chỉ qua được một học phần.
Mặc dù Kiều Nhất Phàm có lòng nhường nhưng trong trường học quân đội, ngay cả Kiều Âu năm đó cũng không được hưởng bất kỳ ưu đãi nào, huống chi là Lam Thiên Tình?
Nhưng mà may là sau đó còn các khóa học lý luận, cô bé này học thuộc nhanh chóng, thời gian cũng không tệ, có thể lấy điểm học phần ở đây, còn quân huấn đưa vào phần học bổ túc đi.
Nghĩ tới đây, Kiều Âu buông lỏng trong lòng, an ủi cô: "Chuyện học phần em đừng lo lắng, có câu nói rất hay, thân thể là tiền vốn cách mạng, thân thể em không được chăm sóc tốt, làm sao có thể lấy đủ học phần. Trước tiên em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi".
Kiều Âu nói xong, chợt nhớ tới: "Đúng rồi, ba tới, ba có nhìn thấy em té xỉu".
Mắt Lam Thiên Tình chợt lóe sáng: "Ba? A, đúng rồi, lúc em té xỉu, rõ ràng người ôm em là đoàn trưởng Cung, sao thế?".
Không nói cái này thì thôi, vừa nhắc đến Kiều Âu đã tức giận: "Em còn nói à, nếu không phải vì anh ta thì em cũng không té xỉu".
Khi đó Cung Ngọc Gia cứu Lam Thiên Tình, Kiều Âu cũng đang chạy vội về phía Lam Thiên Tình, chỉ là khoảng cách quá xa, không thể cản được, nhưng Lam Thiên Tình đứng thẳng lại ngồi xổm xuống, đứng thẳng lại ngồi xổm xuống, hai lần như thế Kiều Âu đều thấy trong mắt. Đối với người không có sức liên tục té xỉu mà nói, khí áp biến hóa, nhất định sẽ tạo thành thất ý ngắn ngủi, cũng chính là sẽ bị hôn mê, làm sao Cung Ngọc Gia có thể không biết điều đó?
"Anh, anh đừng nói lung tung, là do em không nghỉ ngơi tốt, đoàn trưởng Cung đã cứu em, không liên quan đến anh ta".
Kiều Âu nghe vậy cũng nuốt xuống cơn tức, không nói gì nữa. Tóm lại, trong lòng biết Cung Ngọc Gia có ý tứ với thỏ con, anh để ý một chút là được. Hơn nữa trong lòng thỏ con cũng chỉ có mình anh, anh sợ cái gì?
Anh thấy cô ngồi dậy, vội vàng đỡ, thuận tiện đặt gối đầu làm đệm sau lưng cô, sau đó vẻ mặt dịu dàng như nước hỏi: "Buổi trưa em muốn ăn cái gì, có cần Tư Đằng về nấu ít canh dinh dưỡng hoặc cháo thuốc không?".
Lam Thiên Tình lắc đầu một cái: "Ăn ở phòng đi".
"Được".
Anh không cưỡng được cô, mặc dù đau lòng nhưng anh vẫn quyết định tôn trọng lựa chọn của Lam Thiên Tình.
Anh nghĩ, dù sao buổi tối vẫn còn cơ hội gặp một lần, ăn ở phòng thì ăn ở phòng, anh cứ để Tư Đằng làm canh rồi tối mang đến cho cô uống là được.
Nhưng mà, một vấn đề khác khiến anh suy nghĩ, chính là Ngũ Họa Nhu.
Anh vốn nghĩ, Ngũ Họa Nhu là bạn tốt của Lam Thiên Tình, vừa là bạn gái đầu của Tư Đằng, sau này mọi người sẽ gần gũi hơn, nhưng lại quên rằng thân thiết hơn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Lam Thiên Tình. Ngũ Họa Nhu và Tư Đằng vừa mới bắt đầu, đương nhiên sẽ rất tò mò về Tư Đằng, lôi kéo Lam Thiên Tình nói chuyện cả đêm, cũng là chuyện hợp lý nhưng chuyện này lại ảnh hưởng lớn đến học tập và sức khỏe của Lam Thiên Tình.
"Khụ."
Kiều Âu chợt ho hai tiếng, thử dò xét, cẩn thận hỏi: "Tình Tình, em xem, em có muốn em đổi phòng ngủ, hay đổi phòng ngủ cho Ngũ Họa Nhu không?"
Lam Thiên Tình vừa nghe, cực kỳ hoảng sợ: "Anh! Vất vả lắm người ta mới có bạn tốt! Anh làm như vậy em sẽ buồn! Sau này em chú ý hơn là được, sẽ không nói chuyện cả đêm với cô ấy nữa!"
Mặc dù chỉ là thử dò xét nhưng phản ứng kích động của Lam Thiên Tình đã nói cho Kiều Âu biết, điều anh muốn không thể thực hiện được. Anh lập tức không nói gì nữa, cầm một bàn tay nhỏ của cô, tinh tế thưởng thức.
Lúc này, Tư Đằng tới, trong tay cầm một chai sữa tươi Kiều Âu dặn mua.
Kiều Âu nhận chai sữa tươi đưa cho Lam Thiên Tình, sau đó phiền não liếc mắt nhìn Tư Đằng một cái, chuyển tức giận từ Ngũ Họa Nhu sang Tư Đằng: "Cậu mau chóng viết một phần báo cáo tự giới thiệu, phải viết cặn kẽ, viết từ lúc cậu bắt đầu có trí nhớ, bao gồm ba vòng, thị lực, thể trọng, yêu thích, còn có, mặc bao nhiêu quần áo, giày dép cũng phải viết cho tôi! Viết càng nhiều càng tốt, giao cho tôi trước khi trời tối!"
Kiều Âu dặn xong thầm nghĩ, tối nay Ngũ Họa Nhu sẽ cầm đèn pin nhìn chằm chằm phần tự giới thiệu của Tư Đằng, sẽ không quấn lấy Lam Thiên Tình nữa, nhưng mà anh lại nghĩ, báo cáo thì chỉ một buổi tối sẽ xem xong rồi, sau này phải làm sao đây?
Ánh mắt ân cần nhu hòa nhìn Lam Thiên Tình, Kiều Âu lại liếc mắt như vẻ mặt kinh ngạc của Tư Đằng, nói: "Viết xong phần báo cáo này, xế chiều mỗi ngày cậu phải nộp một bản nhật ký tới đây, không được ít hơn 800 chữ!"
Vừa nói xong Kiều Âu lại tính toán, 800 chữ có đủ nhìn không?
"Phụt!"
Lam Thiên Tình không nhịn được nữa, suýt nữa thì phun sữa tươi trong miệng ra ngoài.
Đối mặt với ánh mắt vô tội và kinh ngạc của Tư Đằng, Lam Thiên Tình nhẹ giọng nhắc nhở: "Thật ra thì, tối hôm qua Tiểu Nhu kéo em nói chuyện về anh cả đêm."
Tư Đằng chợt hiểu ra! Quả nhiên, hồng nhan họa thủy! Tai họa của anh đều do phụ nữ gây ra.
Nhưng mà nhớ lại Lam Thiên Tình nói, cô ấy kéo Lam Thiên Tình nói chuyện về anh cả đêm, khụ, trái tim đóng băng hơn hai mươi năm của anh, lập tức có cảm giác ấm áp chưa từng có. Trong lúc cười nói, Kiều Nhất Phàm đi vào phòng bệnh.
Lam Thiên Tình nhìn thấy Kiều Nhất Phàm, vẻ mặt cứng lại trong nháy mắt, cô biết giữa cô và Kiều Âu không có quan hệ gì, nhưng mà lần trước cô đã nói, 16 năm trước không cần cô, phản ứng của Kiều Nhất Phàm lại là cam chịu. Điều này vẫn là bí mật chôn sâu trong lòng Lam Thiên Tình.
Cô không phải đứa ngốc, Cung Bách Hợp hao tổn tâm cơ như vậy để chia rẽ cô và Kiều Âu, không thể nào vì nguyên nhân cô giống như người phụ nữ mà Kiều Nhất Phàm đã từng yêu.
Lam thiên Tình cũng là con gái, sau khi trải qua cảm giác với Kiều Âu, cô hiểu được, đổi lại là cô, trừ khi cô bé đó là con gái của tình địch, nếu không cô sẽ không làm chuyện đến bước đường cùng là làm giả báo cáo DNA.
Nhưng mà, rõ ràng Kiều Nhất Phàm có điều gì không muốn cho Kiều Âu biết. Vì vậy Lam Thiên Tình cũng giả bộ ngốc, cô nghĩ, một ngày nào đó chuyện cũng sẽ được phơi bày, cô nhất định sẽ có cơ hội tìm hiểu. Cô có dự cảm, điều này nhất định có liên quan đến thân thế của mình!
Mà Kiều Âu nhìn ánh mắt Lam Thiên Tình đối với cha mình, lộ ra chút trách cứ, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn. Nhưng anh bận tâm đến cảm xúc Lam Thiên Tình, sợ trước khi điều tra rõ mà suy đoán lung tung sẽ một lần nữa tạo thành tổn thương cho tình yêu của anh và Lam Thiên Tình, vì vậy Kiều Âu lựa chọn tạm thời không nói.
Hai người yên lặng theo dõi diễn biến, mặt không biến sắc đợi Kiều Nhất Phàm tới gần.
Kiều Nhất Phàm nhìn Lam Thiên Tình, hỏi chút chuyện về cuộc sống và học tập của cô, bộ dạng rất nghiêm túc ghi trong lòng, cũng khiến Tư Đằng nổi lên nghi ngờ.
Lam Thiên Tình nói với Kiều Nhất Phàm, cô biết hiện tại cô không phải rất tốt, cô cũng không muốn một bước lên trời, như vậy không thực tế, cô chỉ muốn tuần tự tiến lên, nhìn mình ngày càng tiến bộ. Một ngày nào đó, cô cũng sẽ là một ngọn lửa nhỏ khiến bọn họ kiêu ngạo.
Kiều Nhất Phàm nghe lời nói dõng dạc của cô, trong ánh mắt có thưởng thức và than thở nhưng ông vẫn không bỏ được nhìn cô chịu khổ.
Lúc xoay người ra khỏi phòng, ông kéo Kiều Âu ra cửa nói.
"Chuyện thay thế trung đội trưởng, tạm thời sẽ không truy cứu, nếu thái độ Tình Tình kiên quyết như vậy ba cũng không nói gì nhưng mà con phải nhìn chằm chằm con bé, nếu Tình Tình có gì sơ suất, phát sinh chuyện nguy hiểm như hôm nay thì con cũng đừng vào cửa nhà họ Kiều!"
Nhìn bóng dáng vững vàng cao lớn của Kiều Nhất Phàm rời đi, Kiều Âu đứng nguyên tại chỗ, trong lòng nghi ngờ vô cùng.
Cha của mình, mình biết hơn hai mươi năm, làm gì từng để ý đến một cô bé nào như thế? Ngay cả em gái anh là Kiều Lộ, nghỉ hè muốn về nhà cũng bị ông cưỡng chế sống ngoài tỉnh, đi làm thêm kiếm đủ học phí kỳ sau mới được.
Nhưng mà đối với Lam Thiên Tình, từ sau khi Kiều Nhất phàm nhìn thấy cô, sự quan tâm và yêu mến của ông với cô, dường như luôn rất kỳ cục.
Kiều Âu chợt nhớ tới Cung Bách Hợp, người phụ nữ luôn kiêu ngạo là thiên kim hào môn, có thể để bà bỏ tự ái làm giả một phần DNA, chỉ vì muốn chia rẽ anh và Lam Thiên Tình hành động như vậy cũng khiến Kiều Âu cực kỳ khó hiểu.
Chớp mắt mấy cái, trong lòng anh dường như có dự cảm, có phải có liên quan đến thân thế của thỏ con không?
----------------------------
Buổi trưa, Lam Thiên Tình vừa cùng Kiều Âu và Tư Đằng đi tới dưới sân ký túc xá, Ngũ Họa Nhu vội vàng đuổi theo, không thèm nhìn ánh mắt đầy địch ý của Kiều Âu, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình nói xin lỗi.
"Tình Tình, đều là do tớ không tốt, tối qua tớ quá hưng phấn nên quên mất sức khỏe cậu vốn không tốt, không nên lôi kéo cậu thức đêm. Tình Tình, cậu tha thứ cho tớ nhé? Tớ sai rồi, thật sự biết sai rồi."
Ngũ Họa Nhu thiện lương cũng rất chân thành, cô đã đứng ở đây rất lâu rồi, sắp phải xếp hàng đi dùng cơm tập thể mà Lam Thiên Tình vẫn chưa về, trong lòng cô cảm thấy không yên.
Nhìn thấy Lam Thiên Tình rất tốt đứng trước mắt, cô vừa nói xin lỗi vừa khóc vừa cười, lộ ra bản tính thuần khiết của cô vô cùng tinh tế. Kiều Âu nhìn ánh mắt đau lòng của Tư Đằng, cũng không chỉ trích gì cô.
Nhưng mà, ánh mắt Kiều Âu oán trách, nhìn Tư Đằng nói: "Báo cáo và cả nhật ký, đừng quên! Sau khi viết xong giao trực tiếp cho Ngũ tiểu thư!"
"Khụ."
Tư Đằng lúng túng ho vài tiếng, nhìn bộ dạng Ngũ Họa Nhu rơi nước mắt, cảm giác trong lòng như bị cái gì kéo, có phần không được tự nhiên.
Lam Thiên Tình than thở: "Ngốc à, chúng ta là bạn tốt, sao tớ có thể giận cậu được, không phải bây giờ tớ không sao sao, ngoan, về chuẩn bị dẫn đội đi ăn cơm rồi tớ lên, buổi trưa hai đứa mình cùng nhau thịt thịt!"
Nếu nói cùng nhau thịt thịt, đó chính là hai cô cùng giành thịt trên bàn ăn, đây chính là trò chơi kích thích của hai cô gái. Nhưng nghe vào trong tai Kiều Âu và Tư Đằng, lại cảm thấy có gì đó mập mờ.
"Ừ! Cùng nhau thịt thịt, cùng nhau thịt thịt!"
Ngũ Họa Nhu thấy Lam Thiên Tình tha thứ cho cô, vui vẻ gật đầu. Nhưng lúc này Kiều Âu nhìn Tư Đằng một cái, sau đó hai người trăm miệng một lời nói: "Buổi trưa bốn người chúng ta cùng nhau ăn!"
Kiều Âu kéo Lam Thiên Tình muốn rời đi nhưng Ngũ Họa Nhu lại lưu luyến không chịu buông bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình, dường như còn đang đắm chìm trong tình bạn vĩ đại.
Ánh mắt Kiều Âu lạnh lùng nhìn Tư Đằng một cái, Tư Đằng hiểu ý, tiền lên kéo bàn tay của Ngũ Họa Nhu, đi về hướng khác: "Đi thôi, chúng ta đến tiệm cơm trước, gọi món ăn trước, nói chuyện rồi hai người sẽ tới."
Ngũ Họa Nhu sửng sốt đây là lần đầu tiên Tư Đằng chủ động dắt tay cô trước mặt là ký túc xá cao tầng, cô mặc bộ quần áo quân huấn mang quân hàm tiểu binh,Tư Đằng mặc bộ quân phục xanh nhạt, trên vai là quân hàm thiếu tá!
Như vậy, quá khoa trương rồi!
Tư Đằng dường như không phản ứng kịp, vẫn kéo cô đi về phía trước, thậm chí Ngũ họa Nhu còn nghe được trong ký túc xá có tiếng cười nhỏ.
Cô đỏ mặt, cẩn thận nói: "Thủ trưởng! Như vậy không tốt lắm, mọi người đang nhìn!"
Tư Đằng học dáng vẻ bình tĩnh của Kiều Âu, cười cười: "Bây giờ là nghỉ trưa, anh dắt cô gái của mình đi ăn cơm, các cô ấy quản làm sao?"
"..............."
Ngũ Họa Nhu không nói gì, trong lòng nổi lên ngàn tầng sóng nhiệt. Gương mặt phấn hồng mềm mại đáng yêu cá tính tùy tiện chợt trở nên mềm mại, để mặc cho anh dắt đi, sau đó, cả người như chim nhỏ dựa vào lồng ngực Tư Đằng.
Cô hít sâu, khi ở bên cạnh Tư Đằng, những mệt mỏi buổi sáng leo núi như biến mất không còn. Cô vui mừng, cô kích động, cô không nhịn được mà nghĩ, nếu như buổi trưa mà tốt, có lẽ buổi chiều huấn luyện bắn súng lục đau khổ nhất, cô cũng sẽ hoàn thành với tâm tình nhẹ nhóm khoái trá.
Cô vô tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua, rơi vào đôi môi mỏng mím chặt của Tư Đằng.
Lam Thiên Tình sửng sốt, cười khổ lắc đầu. Cơ thể mềm mại vô lực dựa vào bàn làm việc, nghĩ thầm, cái tên này, tại sao còn chưa hiểu?
"Anh có biết lúc cô ấy đưa cho em, nói gì với em không?".
"Nói, cái gì?".
Giọng nói của Tư Đằng cũng có tia hốt hoảng, Lam Thiên Tình nghe vào trong tai cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cô thu nụ cười, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Tư Đằng, gằn từng chữ một: "Cô ấy nói, anh không thích cô ấy, hơn nữa còn nghĩ rằng anh ở bên ngoài nuôi rất nhiều phụ nữ."
Tư Đằng kinh ngạc, vô cùng không hiểu: "Làm sao có thể?"
Lam Thiên Tình nhìn sàn nhà, vẻ mặt không thay đổi giải thích: "Cô ấy nói, cô ấy muốn hẹn hò không phải như vậy, không cần anh mua cho cô ấy bất kỳ cái gì, chỉ cần anh ở bên cạnh, không sợ không nói lời nào, không sợ chỉ đi trên đường ngắm phong cảnh, chỉ cần có anh ở bên là tốt rồi. Nhưng anh lại chạy đi mua đồ không ngừng. Cô ấy cảm thấy anh không hề thích cô ấy, cô ấy còn nói, nếu anh không thích thì cô ấy sẽ thành toàn cho anh đi tìm người con gái mà anh thích, hơn nữa còn chúc phúc cho anh. Lúc cô ấy nói những lời này, khóc rất đau đớn."
Tư Đằng nghe vậy sửng sốt thật lâu không nói được gì, cầm thẻ trong tay, cũng khó giải quyết.
"Cái em mang đến anh cứ giữ lại, mật mã là sáu con số cuối."
Lam Thiên TÌnh nói xong, cũng không có ý đi ngay mà gác hai tay lên, nghiêng đầu nhìn anh giống như vẫn đang mong đợi cái gì. Cô thấy hai hàng lông mày của Tư Đằng nhíu chặt lại một chỗ, bàn tay cầm thẻ cũng cứng ngắc, khóe miệng cô vui vẻ nhếch nhẹ lên.
Chờ trong chốc lát thấy Tư Đằng không có động tĩnh gì, Lam Thiên Tình thở dài, cái người này, quả nhiên là giống như Kiều Âu vậy. Trên mặt tình cảm vẫn thuần khiết, trong lòng quýnh lên, nhớ đến Ngũ Họa Nhu vẫn đang khóc trong ký túc xá, không nhịn được chỉ điểm cho anh: "Tư Đằng, nếu như em là Ngũ Họa Nhu, hôm nay anh hẹn hò với em, lại toàn mua đồ cho em, anh đoán em sẽ nghĩ thế nào?"
Tư Đằng từ từ ngước mắt lên nhìn cô: "Em sẽ nghĩ thế nào?"
Lam Thiên Tình cười mập mờ với anh, cặp mắt sáng lên: "Em sẽ cảm thấy anh đang vũ nhục em, coi e như người phụ nữ chuyên bám theo người giàu." Tư Đằng bối rối, anh không hiểu, đàn ông mua đồ cho cô gái của mình, đó không phải là chuyện đương nhiên sao, tại sao lại có cô gái nghĩ như vậy?"
Lam Thiên Tình lại than thở: "Ngũ Họa Nhu thật lòng thích anh, cái cô ấy muốn cũng là lòng của anh, trước khi anh không xác nhận anh giao trái tim mình cho cô ấy thì đừng đưa cho cô ấy những thứ quý giá như vậy, cô ấy đến với anh không phải vì những thứ này, mà bởi vì thích anh, những lễ vật này của anh lại phá nát tâm ý của cô ấy. Tư Đằng, cô ấy trả lại tiền cho anh là đúng, anh đã không thích cô ấy thì cô ấy cần gì thu lễ vật của anh, anh coi cô ấy là cái gì?"
Nói đến đây, Tư Đằng đã mơ hồ hiểu rõ. "Tôi, trước kia tôi chưa từng yêu đương, tôi vẫn nghĩ rằng con gái đều thích đàn ông tặng quà. Hơn nữa tôi nghĩ nếu tôi không có cảm giác với cô ấy thì làm sao lại tốn tiền cho cô ấy được? Hai vạn đồng với tôi mà nói thì không là gì nhưng mà với người không có quan hệ thì một đồng tôi cũng không cho. Hơn nữa, tôi cảm thấy đàn ông mua đồ cho cô gái của mình là chuyện đương nhiên, tôi lại là người sợ nhất đi dạo phố, càng là đi dạo phố với con gái."
Tư Đằng không biết mình nên nói gì cho phải, anh nắm chặt cái thẻ, nhíu mi lại, vẻ mặt có chút tổn thương: "Cái đó, thiếu phu nhân, em đem cái thẻ này trả lại cho cô ấy, thuận tiện nói xin lỗi giùm tôi. Tôi thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy, tôi không hề muốn làm tổn thương cô ấy. Thật ra thì cô ấy vô cùng tốt, thật đấy."
Lam Thiên Tình cười một tiếng, bộ dạng dí dỏm cầm di động trên bàn lên, nhét vào trong túi.
"Em có thể hẹn cô ấy ra ngoài, nhưng lời này anh giữ lại chính mình nói. Còn nữa, cả câu xin lỗi anh cũng nên tự mình nói, như vậy mới có ý nghĩa."
Tư Đằng khẽ cắn răng, suy nghĩ đến cô bé đang khóc, trong lòng quả thật băn khoăn: "Được, em hẹn cô ấy ra ngoài giúp tôi."
Lam Thiên Tình nhìn thời gian, lúc chuẩn bị rời đi, ý vị sâu xa nhìn Tư Đằng: "Hạnh phúc là dựa vào chính mình tranh thủ, chỉ có chính anh cố gắng bắt được, anh mới có thể hạnh phúc, có lúc, buông tay nhìn nó thuận theo tự nhiên, cuối cùng lại nhìn cơ hội chạy đi rồi tiếc nuối. Tư Đằng, con gái đều thích đàn ông chủ động một chút, bá đạo một chút, em nghĩ Ngũ Họa Nhu cũng không ngoại lệ đâu."
Lam Thiên Tình trở lại phòng ngủ, nhìn Ngũ Họa Nhu vui mình vào trong chăn cũng biết cô ấy thật sự rất thương tâm. Cô thở dài, đưa điện thoại di động có bản ghi âm, điều chỉnh âm lượng nhỏ, nhét thẳng vào bên tai Ngũ Họa Nhu.
Lẳng lặng chờ đợi, cả người Ngũ Họa Nhu đột nhiên cứng ngắc, sau đó một lúc, cô từ từ vén chăn lên, trả di động cho Lam Thiên Tình.
"Tình Tình, cái này là?"
Nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười, Lam Thiên Tình biết, cuối cùng mình cũng không mất công bận rộn. Nhìn bạn tốt nhất của mình, cùng với người bên cạnh anh nói chuyện yêu thương, điều này cũng vui tai vui mắt.
"Ừ, vừa rồi đi tìm anh ấy vì chuyện của cậu. Anh ấy nói muốn hẹn cậu ra ngoài giải thích một chút, xin lỗi cậu."
"Được, được, lúc nào thì, có phải bây giờ không?"
Lam Thiên Tình thấy bộ dạng này của cô hoàn toàn không giống bộ dạng cô gái căng thẳng và buồn bã, bật cười ha ha, nhưng vẫn chặn lại cái người đang vặn vẹo bất an ngồi xuống giường: "Tiểu Nhu, tớ cảm thấy, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, hốc mắt cậu hồng hồng, xấu xí muốn chết, làm sao có thể gặp người được, vẫn là bỏ qua một buổi tối của anh ấy để cho anh ấy suy nghĩ lung tung đi, sau đó gặp thì tốt hơn. Dù sao tâm ý của anh ấy cậu cũng đã biết rõ, cậu không suy nghĩ linh tinh là tốt, an tâm ngủ dưỡng nhan đi, chờ đến lúc anh ấy không chịu được tìm đến cậu, lúc đó mới nói".
Ngũ Họa Nhu nghe Lam Thiên Tình nói, cảm thấy có đạo lý nhưng vẫn không yên lòng hỏi một câu: "Cậu cảm thấy trong một đêm, sẽ không có gì thay đổi chứ?".
Lam Thiên Tình phục cô ấy, quả nhiên khi yêu trí thông minh sẽ là số lẻ, hơn nữa, người trong cuộc mơ hồ!
"Cậu yên tâm đi, tớ giúp cậu trông chừng anh ấy, nếu anh ấy chạy, cậu tìm tớ là được!".
Lam Thiên Tình hào khí vỗ ngực một cái, trở lại giường của cô nằm, trong lòng bắt đầu nhớ đến Kiều Âu.
Mới vừa rồi họp đội vụ, anh đã giúp đỡ cô, cũng coi như là không tuân theo kỷ luật, trong quân đội quy củ kỷ luật nghiêm minh, có phải Kiều Âu sẽ bị trừng phạt gì không? Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng vô điều kiện, nhưng mà Kiều Âu đã phản lại vì cô.
Nhớ lại trước đó Kiều Âu thỉnh thoảng hỏi cô có sợ không, ánh mắt cô lóe lên đã cho anh đáp án. Bây giờ nghĩ lại, hai ngày nay Kiều Âu lại không hề hỏi cô có sợ không, có vẻ từ lúc đó anh đã định ở trong buổi họp sẽ đổi cô thành Ngũ Họa Nhu.
"Anh, sao anh lại tốt với em như vậy?".
Lam Thiên Tình nhỏ giọng lẩm bẩm, một lòng càng ngày càng treo rồi. Cho tới nay, Kiều Âu bỏ ra nhiều hơn cô rất nhiều, cô biết, ngoại trừ toàn tâm toàn ý yêu anh, dường như cô không có gì để báo đáp anh.
Đối với Kiều Âu, trong lòng Lam Thiên Tình, anh không chỉ là một người đàn ông, một người để lệ thuộc vào, anh chính là cây lớn che trời trong lòng Lam Thiên Tình, anh là người khí khái đội trời đạp đất, vì cô chống trời cũng vì cô che gió tránh mưa, yêu thương mọi cách.
Anh, là trụ cột tinh thần của cô, là thần của cô. Lam Thiên Tình suy nghĩ trằn trọc, lật người, học bộ dạng trước của Ngũ Họa Nhu, như sắp bị tử hình... sau đó, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tư Đằng.
"Anh đã trở lại chưa? Hôm nay đổi lại, em đổi chuyện Ngũ Họa Nhu cho anh biết, Kiều Âu có bị phạt gì không?".
Bên kia, Tư Đằng trả lời lại rất nhanh: "Còn chưa trở lại, không biết có bị phạt không, dù trời sập cũng có Kiều thiếu gánh, không sợ!".
Nhìn Tư Đằng viết thoải mái, Lam Thiên Tình cả đầu tê dại, người này, có phải yêu vào trí thông minh cũng thấp hơn?
Cô sợ nhất là trên lưng Kiều Âu có gì đó, kết quả Tư Đằng lại nói trời sập có Kiều thiếu đỡ, ngất mất. Đầu ngón tay giật giật: "Không thể nào khơi thông cho anh được! Anh ấy trở lại thì nói cho em biết!".
Người bên kia sững sờ trong chốc lát, khi Lam Thiên Tình nghĩ rằng Tư Đằng cũng đã quên gửi tin nhắn, điện thoại di động lại sáng lên: "Ngũ Họa Nhu sao rồi?".
Lam Thiên Tình nhếch miệng cười một tiếng: "Sao không tự mình hỏi cô ấy? Không phải anh đã mua điện thoại di động cho cô ấy rồi sao?".
Tư Đằng sững sờ trong chốc lát: "Không phải là do ngại sao!".
Lam Thiên Tình co người lại, ở trong chăn cười, nhớ đến bộ dạng lạnh lùng bình thường của Tư Đằng, bây giờ lại nói một câu mềm nhũn như vậy, ngại, Lam Thiên Tình chợt thấy có chút không thể tiếp nhận được.
Tư Đằng ngày hôm nay, mỏng manh chết!
"Khụ, vẫn còn rất đau lòng, em đã nói với cô ấy, ngày mai anh muốn gặp cô ấy, cô ấy còn tưởng rằng, khụ, anh muốn nói chia tay với cô ấy. Em an ủi cô ấy lại nghĩ lung tung, anh biết đấy, con gái khi yêu trí thông minh đều là số lẻ, e là ngoại trừ chính anh bày tỏ tâm ý thì lời của ai cô ấy cũng không tin đâu".
"Này, hay là buổi tối cùng nhau ăn cơm".
Lam Thiên Tình nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã năm giờ, một lát nữa tiếng còi tập hợp sẽ vang lên.
"Không được, ánh mắt của cô ấy đang sưng, em mới đắp khăn lên cho cô ấy, không biết lát nữa sẽ ra ngoài gặp người thế nào, bây giờ cô ấy đứng đầu, lát nữa còn dẫn người đến phòng ăn".
Lam Thiên Tình gửi xong, bên phía Tư Đằng lại không có trả lời. Khoảng mười lăm phút sau, Tư Đằng gửi tới một tin nhắn: Xuống lầu. Lam Thiên Tình khó hiểu, đứng trên cửa sổ nhìn xuống, Tư Đằng mặc quân trang đứng thẳng dưới lầu, trong tay cầm một cái túi nhỏ. Cô chớp mắt mấy cái, xoay người đi xuống, lúc nhận lấy cái túi còn tưởng có gì tốt để ăn, cuối cùng cô vừa nhìn thì xì cười một tiếng.
"Thuốc nhỏ mắt, túi chườm đá, miếng che mắt?".
Tư Đằng ho hai tiếng, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua một chút ranh mãnh, nói: "Làm phiền thiếu phu nhân đưa giúp cho cô ấy".
Đây là lần đầu tiên Tư Đằng yêu đương, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng mà đau lòng cho một người nên làm cái gì anh vẫn hiểu.
Đối với lời thổ lộ và một loạt hành động hôm nay của Ngũ Họa Nhu, Tư Đằng có chút không kịp ứng phó. Tính trên số tuổi, bọn họ chênh lệch khá xa, trên tâm lý, Tư Đằng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày kết hôn. Hơn nữa, mới chỉ có một ngày mà thôi, muốn Tư Đằng nói ra là yêu thích cô ấy, nói thật, lời như thế nếu anh nói ra, vậy nhất định là nói láo!
Nhưng đối với Ngũ Họa Nhu, Tư Đằng vẫn có cảm giác. Trong nháy mắt cô hôn anh, đến bây giờ, anh vẫn còn cảm giác trong nụ hôn đầu, chỉ là Tư Đằng không hiểu được phải ôn nhu với cô như thế nào.
Bình thường anh cười nói với Lam Thiên Tình rất dễ dàng nhưng Lam Thiên Tình là Lam Thiên Tình, là một cô em gái, hoặc là người phụ nữ của huynh đệ, nhiều hơn một chút tùy ý và cẩn thận là được. Nhưng Ngũ Họa Nhu không giống vậy, hoàn toàn là nhiều hơn một chút cẩn thận, bớt đi một chút tùy ý.
Hơn nữa giữa anh và Ngũ Họa Nhu vẫn còn vô cùng xa lạ, hoàn toàn chưa quen thuộc lẫn nhau, anh thậm chí không xác định được Ngũ Họa Nhu sau khi nghe mình giải thích còn có thể thích mình hay không.
Buổi chiều lúc mở họp đội vụ, Tư Đằng còn suy nghĩ, có lẽ, Ngũ Họa Nhu chỉ thích Tư Đằng trong ảo tưởng của cô.
Cho nên anh không dám nhanh như vậy giao tim của mình. Nhưng nghe Lam Thiên Tình nói cô bé đó khóc rất đau lòng, anh tinh tế suy nghĩ lại buổi chiều mình không ngừng dẫn cô ấy đi mua đồ, Tư Đằng cũng cảm thấy, có lẽ trong lòng cô gái như vậy là quá mức.
Lam Thiên Tình gật đầu một cái: "Em sẽ đưa cho cô ấy. Anh mau trở về đi, anh Kiều Âu trở lại thì nói cho em biết một tiếng!".
Sau khi xoay người, Tư Đằng chợt gọi cô lại: "Này, sao em không nhắn tin hoặc gọi điện cho cậu ấy hỏi?".
Lam Thiên Tình sửng sốt, cô đúng là quên mất còn cách liên lạc như vậy!
Cô cảm kích quay đầu lại định nói cảm ơn với Tư Đằng, Tư Đằng bất đắc dĩ lắc đầu: "Haiz, con gái khi yêu quả nhiên trí thông minh là số lẻ!".
Lam Thiên Tình cười khổ, được rồi, vừa rồi ở trong tin nhắn cô nói Ngũ Họa Nhu như vậy, bây giờ Tư Đằng lại nói thế với cô, cũng coi như báo thù cho Ngũ Họa Nhu rồi. Lam Thiên Tình nhìn cười , không quan tâm đến anh, xách túi đồ đi lên lầu.
Lúc cô trở lại phòng ngủ, Ngũ Họa Nhu nhận lấy cái túi, nghe nói là Tư Đằng gọi đưa, vui vẻ huơ tay múa chân.
Cô ấy vừa lấy cái lọ thuốc nhỏ mắt, vừa quấn lấy Lam Thiên Tình hỏi lung tung này kia, lại hỏi vẻ mặt của Tư Đằng, giọng nói của Tư Đằng. Lam Thiên Tình tỉ mỉ nói lại một lần, kết quả Ngũ Họa Nhu vẫn muốn cô nhìn quả bầu mà vẽ ra cái gáo.
Lam Thiên Tình đã biết, ở giữa hai người bạn, nhìn bọn họ yêu nhau là một chuyện vui vẻ nhưng cũng tìm mệt mỏi cho mình.
Sau khi ứng phó xong với Ngũ Họa Nhu, Lam Thiên Tình mới có thời gian gửi tin nhắn cho Kiều Âu.
Suy nghĩ hồi lâu, cô vùi mình trong chăn viết, xóa lại viết, trong bụng suy nghĩ, cho dù anh bị phạt hoặc làm sao, với tính cách yêu thương cô như vậy, chắc chắn anh sẽ không nói cho cô, có hỏi cũng vô ích.
Cô nghẹo đầu suy nghĩ liên tục, cô quyết định nói bóng nói gió: "Anh đã ăn cơm tối chưa, chúng ta đi ăn cơm đi."
Một lát sau Kiều Âu gửi lại: "Không cần lo lắng, anh không sao. Buổi tối ăn cơm ngon miệng, ba tới, anh cùng ông đi ăn cơm cùng lãnh đạo trường."
Lam Thiên Tình trong lòng phiếm ngọt, thì ra cô muốn gì, cho dù không hỏi chính diện nhưng anh vẫn biết. Xem ra cũng không có gì, trong lúc xã giao thật sự sẽ không phạt anh ấy.
"Ừm, em sẽ ăn thật ngon miệng, liên lạc sau!"
Có lẽ do buổi trưa ăn ngon, lúc ăn tối Lam Thiên Tình và Ngũ Họa Nhu cũng không tham gia cuộc chiến giành thịt.
Vẻ mặt hai người ấm áp, giống như nhớ lại như đang suy nghĩ, ánh mắt không tập trung, tuy nhiên cũng rất yên tĩnh, hài hòa, giống như lời Kiều Âu nói buổi trưa: Sức mạnh của tình ái là vĩ đại, vĩ đại đến mức khi nhớ đến một người có thể bỏ qua món thịt mà mình thích ăn nhất.
Hôm nay các bạn cùng phòng là vui vẻ nhất, lúc ăn thịt cũng yên tâm ăn, ăn nhiều một chút.
Nhưng mà lúc đêm, Ngũ Họa Nhu lại bò lên giường Lam Thiên Tình, không ngừng hỏi cô các chuyện liên quan đến Tư Đằng, Lam Thiên Tình mơ mơ màng màng đáp lại, có mấy lần không nhịn được ngủ thiếp đi lại bị cô ấy gọi dậy hỏi tiếp.
Trời mau sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ được nửa tiếng nhưng mà tiếng chuông trạm canh gác đã vang lên.
Phờ phạc đi rửa mặt ăn cơm xếp hàng, chờ ở thao trường cô mới giật mình nhớ ra hạng mục sáng nay, leo núi.
Mất ngủ cả đêm, cuối cùng cả người Ngũ Họa Nhu vẫn tốt, giống như người không sao cả mà trong lúc Lam thiên Tình đang leo dưới chân trượt, tay cũng không còn lực, rơi xuống giữa không trung.
Đáng chết chính là cô đang thực hiện leo núi chướng ngại hơn hai mươi mét.
Nếu với một người yêu thích thể hình leo núi sẽ chuẩn bị một dây bảo hộ ngang hông ngừa rơi xuống nhưng đối với lính đặc chủng mà nói, phải tay không ra trận.
Cho dù tay chân cô nhỏ, ít khí lực, không leo cao được bao nhiêu nhưng cũng được khoảng sáu bảy mét rồi!
Thân thể mảnh khảnh vừa rơi xuống, các cô gái bị kinh sợ kêu lên, Ngũ Họa Nhu và mấy người cùng nhau xông lên phía trước định đón lấy người cô, nhưng huấn luyện viên hô lớn kêu các cô tránh ra.
Từ cơ học vật lý mà đoán, vật nặng rơi xuống từ độ cao năm, sáu mét sẽ sinh ra một lực không thể coi thường. Trên ti vi cũng thường xuyên chiếu cảnh người rơi từ trên lầu xuống, phía dưới có người đi qua đón được: tám chín phần mười đều là vì cứu người trọng thương vào viện, thậm chí còn vì cứu người mà mất cái mạng nhỏ.
Vì tránh cho nhiều người bị thương vong, huấn luyện viên chỉ có thể không cho phép các cô đến gần.
Ngay lúc đó, có một bóng dáng xanh đậm nhanh như chớp vọt lên, trước khi Lam Thiên Tình rơi xuống đất vững vàng đón được cô, hơn nữa còn cùng cô ngã xuống đất.
Sau một trận kinh hoàng, Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy mình vô sự, đứng dậy từ một mảnh mềm mại, cô còn chưa đứng vững lại ngã trở lại, Cung Ngọc Gia lại bị cô đè lên một lần, buồn bực khẽ hừ một tiếng, khẽ cau mày nhìn cô chăm chú, câu đầu tiên anh nói: "Có chuyện gì không?"
"Báo cáo thủ trưởng, tôi không sao."
Lam Thiên Tình cảm kích cười với anh, nếu không nhờ anh, cô không chết cũng tàn phế!
Ánh mắt Cung Ngọc Gia thêm sâu, mờ ám nói một câu: "Nếu không sao vậy thì đứng ngay ngắn đi hai bước cho tôi xem!"
Lam Thiên Tình nghĩ là anh lo lắng cho cô, vì vậy vội vàng phủi mông đứng dậy, muốn dùng hành động chứng minh mình thật sự không sao: "Vâng, thủ trưởng."
Cô cắn răng chịu đựng sự choáng váng đứng lên, nhưng thân thể còn chưa đứng vững, cô chợt ngã xuống.
Cung Ngọc Gia như được báo trước đón được thân thể cô, nhìn bộ dạng cô ngất đi, anh ôm chặt cô vào trong ngực, khóe miệng mơ hồ phiếm nhớ thương, cũng phiếm một chút áy náy.
Phải nói Lam Thiên Tình rơi từ trên vách núi xuống, Cung Ngọc Gia ở bên dùng ống ngòm quân dụng thấy rất rõ ràng, vẻ mặt cô không đúng, đây không phải nhất thời trượt tay mà là thể lực không tốt. Trong tình huống đó sau khi Lam Thiên Tình rơi xuống tự mình đứng lên một lần, choáng váng đầu, không đứng vững lại ngồi xổm xuống. Cung Ngọc Gia lại làm bộ quan tâm sợ cô bị thương, vừa đứng vừa ngồi chổm hổm liên tục hai lần như vậy nếu là người bình thường sẽ không sao nhưng với người thể lực không đủ hoặc tụt huyết áp mà nói, không thể nghi ngờ là càng ngất.
Cho nên Lam thiên Tình té xỉu lần này là do anh gây nên.
Anh không chịu được nhìn cô tiếp tục chịu huấn luyện cực khổ như vậy.
Kể từ sau khi Kiều Âu tới, Lam Thiên Tình dường như lên dây cót, có nhiều bài huấn luyện cường độ cao trước kia cô chưa bao giờ đi cũng sẽ thử cắn răng kiên trì, ngoại trừ cô biết rõ không thể kiên trì đeo vật nặng chạy đường dài hoặc chạy việt dã ở ngoài.
Mà giữa Cung Ngọc Gia và Lam Thiên Tình cũng có nhiều xa lánh.
Cô sẽ không làm mặt quỷ với anh nữa, không đi lại ăn uống trong phòng làm việc của anh, thậm chí ngay cả bình thường vô tình gặp được cô, cô cũng tuân thủ quân lễ như các nữ binh khác: "Xin chào thủ trưởng!"
Hôm nay lại được ôm cô như vậy cũng chỉ có thể trong lúc cô té xỉu, cùng với Kiều Âu không có ở đây.
Cung Ngọc Gia vừa ôm thân thể Lam Thiên Tình đứng vững, ánh mắt sắc bén nhìn về phía huấn luyện viên sơ tán học viên không cho cứu Lam Thiên Tình.
"Cậu không biết quy tắc của quân nhân chính là đoàn kết tác chiến sao? Trong thời điểm chiến hữu của cậu gặp nguy hiểm, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, đây là hành động gì?"
Chàng trai kia chợt kính quân lễ: "Báo cáo thủ trưởng! Tôi sợ tạo thành thương vong cho những học viên khác!"
"Lấy cớ! Sau khi kết thúc huấn luyện, tới phòng làm việc của tôi trình diện."
"Vâng! Thủ trưởng!"
Cung Ngọc Gia ôm lấy cô bé cả người mềm nhũn, đôi mắt tràn đầy ôn nhu, tách biệt hẳn so với sự hung ác vừa rồi. Anh giơ chân lên chưa đi được hai bước, một giọng nói ôn nhuận quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai anh: "Kiều Âu, ôm lấy Tình Tình!"
Anh ngước mắt lên nhìn, Kiều Nhất Phàm mặc bộ thường phục, ánh mắt lão luyện sắc bén như chim ưng, sắc mặt hơi ngưng trọng, càng đến gần ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào cô bé trong ngực anh, mà Kiều Âu cũng nhanh chóng lại gần, hai hàng lông mày nhíu chặt, tăng nhanh bước chân, từ trong ngực anh ôm lấy Lam Thiên Tình.
Cung Ngọc Gia cười khổ trong lòng, chẳng lẽ ngay cả một chút thời gian ở với cô cũng không được sao?
"Xin chào thủ trưởng!"
Cung Ngọc Gia cố đè nén sự mất mác trong lòng, làm quân lễ với Kiều Nhất Phàm, ngay sau đó các nữ binh đồng loạt xếp hàng, rống lên: "Xin chào thủ trưởng!"
Kiều Nhất Phàm khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ đến xem một chút, đừng khẩn trương, mọi người tiếp tục huấn luyện!"
"Vâng!"
Kiều Nhất Phàm dùng ánh mắt ý bảo Kiều Âu đưa Lam Thiên Tình đi trước, mà trước khi Kiều Âu đi còn dùng ánh mắt căm hận nhìn Cung Ngọc Gia một cái.
Khí trời nóng bức không vì một nữ binh té xỉu mà bớt đi, ngược lại càng đến buổi trưa càng mạnh mẽ. Huấn luyện viên tiếp tục, Kiều Nhất Phàm nhìn bộ dạng những nữ binh mới trưởng thành từng người một tay không leo núi. Ông suy nghĩ, làm nữ binh lính đặc biệt quả thật không dễ dàng, vì vậy ông mới không để cho Kiều Lộ đi vào, lại không ngờ rằng ông lại đưa Lam Thiên Tình vào.
Cho tới nay, trong quân đội, trong quá trình huấn luyện mất mạng đó chính là hi sinh vì nhiệm vụ. Ông ngước mắt nhìn điểm cao nhất Lam Thiên Tình vừa leo, cách mặt đất chừng sáu mét.
"Cô bé vừa rơi xuống, thường ngã xuống từ phía trên?"
Huấn luyện viên nghe vậy, tiến lên trả lời: "Báo cáo thủ trưởng! Thân thể của cô gái vừa rồi thật sự quá kém nhưng ý chí lại mạnh, vừa mới bắt đầu không được nhưng gần đây cũng miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là hôm nay dường như người không được tốt, lúc cô ấy rơi xuống có nhắm hai mắt lại!"
Nếu như bình thường trượt chân rơi xuống làm sao có thể đoán được mà nhắm mắt suýt rơi xuống?
Kiều Nhất Phàm như suy nghĩ điều gì, đang tốt lành làm sao lại choáng váng đầu?
"Thức ăn của nữ binh như thế nào?"
Ông nghiêng đầu nhìn Cung Ngọc gia đứng một bên, Cung Ngọc Gia đáp lại ngay say đó: "Báo cáo thủ trưởng, thức ăn của nữ binh luôn rất tốt."
Có điều gì đó kỳ lạ!
Ngũ Họa Nhu đứng trong đội ngũ, nghe đoạn hội thoại này mới hiểu ra, là do tối hôm qua cô kéo Lam Thiên Tình nói chuyện cả đêm, cô ấy mới không có sức.
Ngũ Họa Nhu là một lão binh, bởi vì lần đầu yêu nên hưng phấn không ngủ cả đêm. Đương nhiên tố chất thân thể của cô là tốt không có việc gì, nhưng cô lại quên mất Lam Thiên Tình.
Hốc mắt cô đỏ lên, trong lòng tràn đầy tự trách, chỉ hận không thể lập tức bay đến trước mặt Lam Thiên Tình cho mình hai cái bạt tai. Vì cô, suýt chút nữa Lam Thiên Tình không chết cũng tàn phế.
Kiều Nhất Phàm như suy nghĩ điều gì, nhìn sân huấn luyện trong chốc lát, sau đó đồng hành cùng Cung Ngọc Gia đi ra ngoài.
Trong bệnh viện trường quân đội, Lam Thiên Tình nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát đã tỉnh. Lại nói, nơi này cô đã tới nhiều lần, nhiều tới nỗi cô y tá truyền nước biển cho cô cũng quen luôn rồi. Cô ngượng ngùng chớp mắt mấy cái, nghĩ thầm, lần này lại mất mặt rồi.
Kiều Âu lo lắng nhìn cô, mặc dù nói tố chất thân thể cô kém hơn so với những nữ binh khác nhưng đã hơn mười ngày nay Lam Thiên Tình cũng không xỉu nữa, hôm nay chỉ là leo núi thôi, trước đó cô cũng đã miễn cưỡng vượt qua được vách tường cao ba mươi mét, không đồ leo cũng không sao. Làm sao hôm nay đột nhiên lại hôn mê?
"Tình Tình, rốt cuộc em có chỗ nào không thoải mái, nhất định em phải nói cho anh biết, được không?".
Lam Thiên Tình suy nghĩ một chút, nhìn bộ dạng gấp gáp của Kiều Âu, trong lòng vừa ngọt lại vừa cảm động: "Anh, em không sao, chỉ là buồn ngủ quá. Hì hì".
"Buồn ngủ?".
Kiều Âu suy nghĩ, chẳng lẽ tối qua mình còn chưa kịp nói ngủ ngon với cô ấy?
Đáng chết! Tối qua xã giao về ký túc xá cũng đã nửa đêm, anh nghĩ Lam Thiên Tình nhất định đã ngủ rồi vậy nên không gửi tin nhắn cho cô, không ngờ cô bé lại thành thật như vậy, lại có thể đợi anh cả đêm?
"Tình Tình, là anh không tốt, sau này dù muộn thế nào anh nhất định cũng nói ngủ ngon với em".
Lam Thiên Tình thấy anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không, không phải vậy, là do hôm qua em nói chuyện với Ngũ Họa Nhu cả đêm, đều nói về Tư Đằng, cho nên không có tinh thần, anh đừng lo lắng, em ngủ một giấc là tốt rồi".
Ánh mắt Kiều Âu tối đi, không nói nữa. Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô, suy nghĩ, không thì để cô ngủ ở đây một giấc thật ngon.
Nhưng Lam Thiên Tình chợt không muốn ngủ nữa, cô chớp đôi mắt to, chung quy vẫn có cảm giác mình thật vô dụng, tuy nói với những hạng mục huấn luyện cường độ cao, tỷ lệ làm đào binh của cô đã nhỏ hơn rất nhiều nhưng cô vẫn hy vọng có thể cùng những chiến hữu khác, trở thành một lính đặc chủng.
Giống như ở trường học, cho dù là thi cái gì cũng đều đứng đầu. Đến bây giờ trong lòng cô vẫn không thể tiếp nhận mức chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển, từ người đứng đầu đến kẻ xếp cuối, từ người được người khác sùng bái trở thành người đứng cuối toàn đoàn.
"Anh, anh nói cho em một số quy tắc đeo vật nặng việt dã, và các công việc hạng mục cần chú ý đi, em không dám lấy hạng nhất nhưng mỗi lần huấn luyện viên nhìn em ánh mắt cũng rất nhức đầu dù không nói gì. Em như vậy, không hợp cách trong quân huấn, có phải sẽ không lấy được học phần không?".
Lời này của Lam Thiên Tình đúng, biểu hiện trong quân huấn có liên quan chặt chẽ đến học phần của các học sinh năm nhất. Học sinh mới liên đội nữ binh, năm đầu phải học 24 học phần, mà quân huấn này chiếm đến 3 học phần.
Với tình huống trước mắt của Lam Thiên Tình, sợ là tối đa cũng chỉ qua được một học phần.
Mặc dù Kiều Nhất Phàm có lòng nhường nhưng trong trường học quân đội, ngay cả Kiều Âu năm đó cũng không được hưởng bất kỳ ưu đãi nào, huống chi là Lam Thiên Tình?
Nhưng mà may là sau đó còn các khóa học lý luận, cô bé này học thuộc nhanh chóng, thời gian cũng không tệ, có thể lấy điểm học phần ở đây, còn quân huấn đưa vào phần học bổ túc đi.
Nghĩ tới đây, Kiều Âu buông lỏng trong lòng, an ủi cô: "Chuyện học phần em đừng lo lắng, có câu nói rất hay, thân thể là tiền vốn cách mạng, thân thể em không được chăm sóc tốt, làm sao có thể lấy đủ học phần. Trước tiên em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi".
Kiều Âu nói xong, chợt nhớ tới: "Đúng rồi, ba tới, ba có nhìn thấy em té xỉu".
Mắt Lam Thiên Tình chợt lóe sáng: "Ba? A, đúng rồi, lúc em té xỉu, rõ ràng người ôm em là đoàn trưởng Cung, sao thế?".
Không nói cái này thì thôi, vừa nhắc đến Kiều Âu đã tức giận: "Em còn nói à, nếu không phải vì anh ta thì em cũng không té xỉu".
Khi đó Cung Ngọc Gia cứu Lam Thiên Tình, Kiều Âu cũng đang chạy vội về phía Lam Thiên Tình, chỉ là khoảng cách quá xa, không thể cản được, nhưng Lam Thiên Tình đứng thẳng lại ngồi xổm xuống, đứng thẳng lại ngồi xổm xuống, hai lần như thế Kiều Âu đều thấy trong mắt. Đối với người không có sức liên tục té xỉu mà nói, khí áp biến hóa, nhất định sẽ tạo thành thất ý ngắn ngủi, cũng chính là sẽ bị hôn mê, làm sao Cung Ngọc Gia có thể không biết điều đó?
"Anh, anh đừng nói lung tung, là do em không nghỉ ngơi tốt, đoàn trưởng Cung đã cứu em, không liên quan đến anh ta".
Kiều Âu nghe vậy cũng nuốt xuống cơn tức, không nói gì nữa. Tóm lại, trong lòng biết Cung Ngọc Gia có ý tứ với thỏ con, anh để ý một chút là được. Hơn nữa trong lòng thỏ con cũng chỉ có mình anh, anh sợ cái gì?
Anh thấy cô ngồi dậy, vội vàng đỡ, thuận tiện đặt gối đầu làm đệm sau lưng cô, sau đó vẻ mặt dịu dàng như nước hỏi: "Buổi trưa em muốn ăn cái gì, có cần Tư Đằng về nấu ít canh dinh dưỡng hoặc cháo thuốc không?".
Lam Thiên Tình lắc đầu một cái: "Ăn ở phòng đi".
"Được".
Anh không cưỡng được cô, mặc dù đau lòng nhưng anh vẫn quyết định tôn trọng lựa chọn của Lam Thiên Tình.
Anh nghĩ, dù sao buổi tối vẫn còn cơ hội gặp một lần, ăn ở phòng thì ăn ở phòng, anh cứ để Tư Đằng làm canh rồi tối mang đến cho cô uống là được.
Nhưng mà, một vấn đề khác khiến anh suy nghĩ, chính là Ngũ Họa Nhu.
Anh vốn nghĩ, Ngũ Họa Nhu là bạn tốt của Lam Thiên Tình, vừa là bạn gái đầu của Tư Đằng, sau này mọi người sẽ gần gũi hơn, nhưng lại quên rằng thân thiết hơn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Lam Thiên Tình. Ngũ Họa Nhu và Tư Đằng vừa mới bắt đầu, đương nhiên sẽ rất tò mò về Tư Đằng, lôi kéo Lam Thiên Tình nói chuyện cả đêm, cũng là chuyện hợp lý nhưng chuyện này lại ảnh hưởng lớn đến học tập và sức khỏe của Lam Thiên Tình.
"Khụ."
Kiều Âu chợt ho hai tiếng, thử dò xét, cẩn thận hỏi: "Tình Tình, em xem, em có muốn em đổi phòng ngủ, hay đổi phòng ngủ cho Ngũ Họa Nhu không?"
Lam Thiên Tình vừa nghe, cực kỳ hoảng sợ: "Anh! Vất vả lắm người ta mới có bạn tốt! Anh làm như vậy em sẽ buồn! Sau này em chú ý hơn là được, sẽ không nói chuyện cả đêm với cô ấy nữa!"
Mặc dù chỉ là thử dò xét nhưng phản ứng kích động của Lam Thiên Tình đã nói cho Kiều Âu biết, điều anh muốn không thể thực hiện được. Anh lập tức không nói gì nữa, cầm một bàn tay nhỏ của cô, tinh tế thưởng thức.
Lúc này, Tư Đằng tới, trong tay cầm một chai sữa tươi Kiều Âu dặn mua.
Kiều Âu nhận chai sữa tươi đưa cho Lam Thiên Tình, sau đó phiền não liếc mắt nhìn Tư Đằng một cái, chuyển tức giận từ Ngũ Họa Nhu sang Tư Đằng: "Cậu mau chóng viết một phần báo cáo tự giới thiệu, phải viết cặn kẽ, viết từ lúc cậu bắt đầu có trí nhớ, bao gồm ba vòng, thị lực, thể trọng, yêu thích, còn có, mặc bao nhiêu quần áo, giày dép cũng phải viết cho tôi! Viết càng nhiều càng tốt, giao cho tôi trước khi trời tối!"
Kiều Âu dặn xong thầm nghĩ, tối nay Ngũ Họa Nhu sẽ cầm đèn pin nhìn chằm chằm phần tự giới thiệu của Tư Đằng, sẽ không quấn lấy Lam Thiên Tình nữa, nhưng mà anh lại nghĩ, báo cáo thì chỉ một buổi tối sẽ xem xong rồi, sau này phải làm sao đây?
Ánh mắt ân cần nhu hòa nhìn Lam Thiên Tình, Kiều Âu lại liếc mắt như vẻ mặt kinh ngạc của Tư Đằng, nói: "Viết xong phần báo cáo này, xế chiều mỗi ngày cậu phải nộp một bản nhật ký tới đây, không được ít hơn 800 chữ!"
Vừa nói xong Kiều Âu lại tính toán, 800 chữ có đủ nhìn không?
"Phụt!"
Lam Thiên Tình không nhịn được nữa, suýt nữa thì phun sữa tươi trong miệng ra ngoài.
Đối mặt với ánh mắt vô tội và kinh ngạc của Tư Đằng, Lam Thiên Tình nhẹ giọng nhắc nhở: "Thật ra thì, tối hôm qua Tiểu Nhu kéo em nói chuyện về anh cả đêm."
Tư Đằng chợt hiểu ra! Quả nhiên, hồng nhan họa thủy! Tai họa của anh đều do phụ nữ gây ra.
Nhưng mà nhớ lại Lam Thiên Tình nói, cô ấy kéo Lam Thiên Tình nói chuyện về anh cả đêm, khụ, trái tim đóng băng hơn hai mươi năm của anh, lập tức có cảm giác ấm áp chưa từng có. Trong lúc cười nói, Kiều Nhất Phàm đi vào phòng bệnh.
Lam Thiên Tình nhìn thấy Kiều Nhất Phàm, vẻ mặt cứng lại trong nháy mắt, cô biết giữa cô và Kiều Âu không có quan hệ gì, nhưng mà lần trước cô đã nói, 16 năm trước không cần cô, phản ứng của Kiều Nhất Phàm lại là cam chịu. Điều này vẫn là bí mật chôn sâu trong lòng Lam Thiên Tình.
Cô không phải đứa ngốc, Cung Bách Hợp hao tổn tâm cơ như vậy để chia rẽ cô và Kiều Âu, không thể nào vì nguyên nhân cô giống như người phụ nữ mà Kiều Nhất Phàm đã từng yêu.
Lam thiên Tình cũng là con gái, sau khi trải qua cảm giác với Kiều Âu, cô hiểu được, đổi lại là cô, trừ khi cô bé đó là con gái của tình địch, nếu không cô sẽ không làm chuyện đến bước đường cùng là làm giả báo cáo DNA.
Nhưng mà, rõ ràng Kiều Nhất Phàm có điều gì không muốn cho Kiều Âu biết. Vì vậy Lam Thiên Tình cũng giả bộ ngốc, cô nghĩ, một ngày nào đó chuyện cũng sẽ được phơi bày, cô nhất định sẽ có cơ hội tìm hiểu. Cô có dự cảm, điều này nhất định có liên quan đến thân thế của mình!
Mà Kiều Âu nhìn ánh mắt Lam Thiên Tình đối với cha mình, lộ ra chút trách cứ, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn. Nhưng anh bận tâm đến cảm xúc Lam Thiên Tình, sợ trước khi điều tra rõ mà suy đoán lung tung sẽ một lần nữa tạo thành tổn thương cho tình yêu của anh và Lam Thiên Tình, vì vậy Kiều Âu lựa chọn tạm thời không nói.
Hai người yên lặng theo dõi diễn biến, mặt không biến sắc đợi Kiều Nhất Phàm tới gần.
Kiều Nhất Phàm nhìn Lam Thiên Tình, hỏi chút chuyện về cuộc sống và học tập của cô, bộ dạng rất nghiêm túc ghi trong lòng, cũng khiến Tư Đằng nổi lên nghi ngờ.
Lam Thiên Tình nói với Kiều Nhất Phàm, cô biết hiện tại cô không phải rất tốt, cô cũng không muốn một bước lên trời, như vậy không thực tế, cô chỉ muốn tuần tự tiến lên, nhìn mình ngày càng tiến bộ. Một ngày nào đó, cô cũng sẽ là một ngọn lửa nhỏ khiến bọn họ kiêu ngạo.
Kiều Nhất Phàm nghe lời nói dõng dạc của cô, trong ánh mắt có thưởng thức và than thở nhưng ông vẫn không bỏ được nhìn cô chịu khổ.
Lúc xoay người ra khỏi phòng, ông kéo Kiều Âu ra cửa nói.
"Chuyện thay thế trung đội trưởng, tạm thời sẽ không truy cứu, nếu thái độ Tình Tình kiên quyết như vậy ba cũng không nói gì nhưng mà con phải nhìn chằm chằm con bé, nếu Tình Tình có gì sơ suất, phát sinh chuyện nguy hiểm như hôm nay thì con cũng đừng vào cửa nhà họ Kiều!"
Nhìn bóng dáng vững vàng cao lớn của Kiều Nhất Phàm rời đi, Kiều Âu đứng nguyên tại chỗ, trong lòng nghi ngờ vô cùng.
Cha của mình, mình biết hơn hai mươi năm, làm gì từng để ý đến một cô bé nào như thế? Ngay cả em gái anh là Kiều Lộ, nghỉ hè muốn về nhà cũng bị ông cưỡng chế sống ngoài tỉnh, đi làm thêm kiếm đủ học phí kỳ sau mới được.
Nhưng mà đối với Lam Thiên Tình, từ sau khi Kiều Nhất phàm nhìn thấy cô, sự quan tâm và yêu mến của ông với cô, dường như luôn rất kỳ cục.
Kiều Âu chợt nhớ tới Cung Bách Hợp, người phụ nữ luôn kiêu ngạo là thiên kim hào môn, có thể để bà bỏ tự ái làm giả một phần DNA, chỉ vì muốn chia rẽ anh và Lam Thiên Tình hành động như vậy cũng khiến Kiều Âu cực kỳ khó hiểu.
Chớp mắt mấy cái, trong lòng anh dường như có dự cảm, có phải có liên quan đến thân thế của thỏ con không?
----------------------------
Buổi trưa, Lam Thiên Tình vừa cùng Kiều Âu và Tư Đằng đi tới dưới sân ký túc xá, Ngũ Họa Nhu vội vàng đuổi theo, không thèm nhìn ánh mắt đầy địch ý của Kiều Âu, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình nói xin lỗi.
"Tình Tình, đều là do tớ không tốt, tối qua tớ quá hưng phấn nên quên mất sức khỏe cậu vốn không tốt, không nên lôi kéo cậu thức đêm. Tình Tình, cậu tha thứ cho tớ nhé? Tớ sai rồi, thật sự biết sai rồi."
Ngũ Họa Nhu thiện lương cũng rất chân thành, cô đã đứng ở đây rất lâu rồi, sắp phải xếp hàng đi dùng cơm tập thể mà Lam Thiên Tình vẫn chưa về, trong lòng cô cảm thấy không yên.
Nhìn thấy Lam Thiên Tình rất tốt đứng trước mắt, cô vừa nói xin lỗi vừa khóc vừa cười, lộ ra bản tính thuần khiết của cô vô cùng tinh tế. Kiều Âu nhìn ánh mắt đau lòng của Tư Đằng, cũng không chỉ trích gì cô.
Nhưng mà, ánh mắt Kiều Âu oán trách, nhìn Tư Đằng nói: "Báo cáo và cả nhật ký, đừng quên! Sau khi viết xong giao trực tiếp cho Ngũ tiểu thư!"
"Khụ."
Tư Đằng lúng túng ho vài tiếng, nhìn bộ dạng Ngũ Họa Nhu rơi nước mắt, cảm giác trong lòng như bị cái gì kéo, có phần không được tự nhiên.
Lam Thiên Tình than thở: "Ngốc à, chúng ta là bạn tốt, sao tớ có thể giận cậu được, không phải bây giờ tớ không sao sao, ngoan, về chuẩn bị dẫn đội đi ăn cơm rồi tớ lên, buổi trưa hai đứa mình cùng nhau thịt thịt!"
Nếu nói cùng nhau thịt thịt, đó chính là hai cô cùng giành thịt trên bàn ăn, đây chính là trò chơi kích thích của hai cô gái. Nhưng nghe vào trong tai Kiều Âu và Tư Đằng, lại cảm thấy có gì đó mập mờ.
"Ừ! Cùng nhau thịt thịt, cùng nhau thịt thịt!"
Ngũ Họa Nhu thấy Lam Thiên Tình tha thứ cho cô, vui vẻ gật đầu. Nhưng lúc này Kiều Âu nhìn Tư Đằng một cái, sau đó hai người trăm miệng một lời nói: "Buổi trưa bốn người chúng ta cùng nhau ăn!"
Kiều Âu kéo Lam Thiên Tình muốn rời đi nhưng Ngũ Họa Nhu lại lưu luyến không chịu buông bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình, dường như còn đang đắm chìm trong tình bạn vĩ đại.
Ánh mắt Kiều Âu lạnh lùng nhìn Tư Đằng một cái, Tư Đằng hiểu ý, tiền lên kéo bàn tay của Ngũ Họa Nhu, đi về hướng khác: "Đi thôi, chúng ta đến tiệm cơm trước, gọi món ăn trước, nói chuyện rồi hai người sẽ tới."
Ngũ Họa Nhu sửng sốt đây là lần đầu tiên Tư Đằng chủ động dắt tay cô trước mặt là ký túc xá cao tầng, cô mặc bộ quần áo quân huấn mang quân hàm tiểu binh,Tư Đằng mặc bộ quân phục xanh nhạt, trên vai là quân hàm thiếu tá!
Như vậy, quá khoa trương rồi!
Tư Đằng dường như không phản ứng kịp, vẫn kéo cô đi về phía trước, thậm chí Ngũ họa Nhu còn nghe được trong ký túc xá có tiếng cười nhỏ.
Cô đỏ mặt, cẩn thận nói: "Thủ trưởng! Như vậy không tốt lắm, mọi người đang nhìn!"
Tư Đằng học dáng vẻ bình tĩnh của Kiều Âu, cười cười: "Bây giờ là nghỉ trưa, anh dắt cô gái của mình đi ăn cơm, các cô ấy quản làm sao?"
"..............."
Ngũ Họa Nhu không nói gì, trong lòng nổi lên ngàn tầng sóng nhiệt. Gương mặt phấn hồng mềm mại đáng yêu cá tính tùy tiện chợt trở nên mềm mại, để mặc cho anh dắt đi, sau đó, cả người như chim nhỏ dựa vào lồng ngực Tư Đằng.
Cô hít sâu, khi ở bên cạnh Tư Đằng, những mệt mỏi buổi sáng leo núi như biến mất không còn. Cô vui mừng, cô kích động, cô không nhịn được mà nghĩ, nếu như buổi trưa mà tốt, có lẽ buổi chiều huấn luyện bắn súng lục đau khổ nhất, cô cũng sẽ hoàn thành với tâm tình nhẹ nhóm khoái trá.
Cô vô tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua, rơi vào đôi môi mỏng mím chặt của Tư Đằng.