Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Sự thấp thỏm trong lòng Lam Thiên Tình bắt đầu lan tràn, nhìn có vẻ như Kiều Âu tìm được cái kẹp tóc từ chỗ Lam Thiên Vân, nhưng mà những ngày vừa qua anh ấy vẫn ở bên mình một tấc không rời mà.
"Chân trái, được rồi, chân phải".
Kiều Âu giúp cô thay giầy xong, đứng dậy nhìn bộ dạng bứt rứt của cô, bất đắc dĩ thở dài: "Bảo bối, sau này bị người khi dễ nhất định em phải nói cho anh đầu tiên. Vĩnh viễn không được nói dối anh, không được cố ý giấu giếm cái gì, em phải tin anh, anh có năng lực bảo vệ em, cho em một cuộc sống yên bình".
Gò má đỏ lên, Lam Thiên Tình choáng váng, bảo bối trong miệng anh, là đang gọi cô sao?
Khi Kiều Âu xuống xe, dắt bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình bước tới trước cửa biệt thự nhà họ Kiều, Lam Thiên Tình nhìn mặt đất đá cẩm thạch dưới chân, liếc mắt nhìn cái túi mình xách theo giá trị mấy vạn, trong lòng cảm thấy khó tin, mình lại cứ như vậy trở thành con gái nhà danh giá.
Nhớ lại cuộc sống tối tăm mù mịt trước kia, cô giống như đang trong mộng, người hầu kéo ra cửa lớn vì bọn họ.
Nhìn lại, đại sảnh rộng rãi thoải mái mà hoa mỹ theo phương thức Châu Âu, mặt đá cẩm thạch màu trắng sữa, thiết kế trang hoàng xa hoa mà duy mỹ, Lam Thiên Tình có một chút hốt hoảng.
"Đừng sợ, Tình Tình của anh ưu tú hơn rất nhiều người khác".
Kiều Âu kề sát rỉ vào tai cô. Bất luận là thời điểm nào, anh đều có thể nhìn thấu cô, cô yếu ớt, cô bàng hoàng, cô mất phương hướng, còn có tình yêu đầu của cô, anh đều thu hết vào mắt, hơn nữa kịp thời đánh tan nỗi bất an của cô. Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của cô đều là tài sản riêng tư trân quý của anh.
"Tình Tình, mấy ngày nay thân thể em không được tốt, có gì không thoải mái nhất định phải nói với anh, biết không?"
Kiều Âu tỉ mỉ dặn dò, bàn tay to đang dắt cô đổi thành nắm lấy bả vai cô.
Thật ra thì ngày hôm sau khi đưa giấy hôn thú, Kiều Nhất Phàm đã gọi điện cho Kiều Âu, bảo là muốn anh và Lam Thiên Tình về nhà ở. Nếu như đã nhận giấy hôn thú thì chính là người một nhà, phải ở cùng một chỗ, cho dù tạm thời chưa có hôn lễ, đối với Lam Thiên Tình mà nói đây cũng là một cách thừa nhận cô là thiếu phu nhân nhà họ Kiều. Nhưng Kiều Âu từ chối.
Anh nói, Lam Thiên Tình còn chưa biết bọn họ là vợ chồng hợp pháp, anh chờ cô thật sự mở rộng cánh cửa lòng. Anh nói với Kiều Nhất Phàm, hoàn cảnh cuộc sống trước kia của Lam Thiên Tình, anh nói anh tận mắt nhìn căn phòng nhỏ đổ nát, còn cả cái cửa sổ nhỏ cỡ bàn tay, cho nên nếu đột nhiên xảy ra biến hóa sẽ khiến cô không kịp ứng phó.
Anh không đành lòng, không đành lòng nhìn thấy cô hốt hoảng, không đành lòng hù dọa cô.
Quan trọng nhất là một ngày mà Cung Bách Hợp còn chưa thay đổi thái độ với Lam Thiên Tình, thì anh sẽ không đưa Lam Thiên Tình đến đây mạo hiểm. Tình Tình của anh, anh sẽ không để cho cô chịu một chút ủy khuất nào, cho dù là mẹ anh làm cho cô bị như vậy, cũng không được.
"Thiếu gia, Lam tiểu thư, ông chủ đang ở nhà ấm trồng hoa."
Quản gia tao nhã lễ độ giải thích, ngay sau đó tẫn chức dẫn đường. Lam Thiên Tình cau mày, nhìn Kiều Âu, không hiểu nói: "Nhà anh lớn như vậy, giống như là viện bảo tang, mọi người ở đây không sợ sao?"
Cô có thói quen ở trong căn phòng nhỏ, chợt nhìn thấy "Nhà" có không gian lớn như vậy, đúng là không thích ứng được.
Kiều Âu cười hì hì: "Có anh ở đây, cho dù sau này Tình Tình tiến vào ở, cũng không cần sợ."
Lúc anh nói lời này, còn cố ý để ý vẻ mặt của cô. Mấy ngày nay, thuốc tiêu viêm đều đổ vào trong sữa tươi cho cô uống, nghe nói có để giảm đau, hôm nay vừa mới ngừng, không biết có đau không.
Con gái nạo thai, cho dù không đau thì cũng là nạo thai, rất tổn hại đến sức khỏe!
Lam Thiên Tình sửng sốt, gò má đỏ lên, cũng không nói chuyện nữa!
Đi qua nửa căn phòng lớn, rốt cuộc một nhà thủy tinh là nhà ấm trồng hoa xuất hiện trước mặt. Quản gia mở cửa nhà kính, Kiều Nhất Phàm đang ngồi trên ghế trúc bên trong, trong phòng mở điều hòa không khí, nhiệt độ rất thoải mái. Hơn nữa ánh sáng mặt trời cũng bị thủy tinh phản xạ lại, ánh nắng tươi sáng, đông thời không cần lo lắng vấn đề da bị tổn thương.
"Ha ha, Tình Tình tới rồi!"
Không đợi hai đứa nhỏ mở miệng, Kiều Nhất Phàm đã đứng lên, ông nhiệt tình chào hỏi thân thiết, sau đó nói quản gia lấy một cái nệm ấm, đặt lên ghế trúc đối diện với ghế của ông, sau đó chỉ vào ghế, nói với Lam Thiên Tình: "Tình Tình, ngồi đi!"
"Cảm ơn ba!"
Kiều Nhất Phàm thân thiết như vậy, Lam Thiên Tình rất thụ sủng nhược kinh. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Kiều Nhất Phàm cô luôn có một cảm giác muốn thân cận, giống như có một lực lượng vô hình kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
Có lúc Lam Thiên Tình nghĩ, có lẽ vì ông là ba của Kiều Âu, cho nên yêu ai yêu cả đường đi.
Kiều Âu cùng cô ngồi đối diện với Kiều Nhất Phàm, giữa bọn họ là một cái bàn mây, rất xứng với những sắc thái hoa trong phòng, nhìn rất hòa hợp.
Trên mặt bàn, là một ấm trà hoa, còn có một đĩa điểm tâm nhỏ. Lam Thiên Tình suy nghĩ, đàn ông cũng thích uống trà hoa sao?
Làm sao cô có thể biết, Kiều Nhất Phàm đã sớm tìm hiểu, sau chuyện đó Lam Thiên Tình uống gì là thích hợp.
Ông nghĩ cô sau khi phẫu thuật không nên uống lạnh, mấy cô gái nhỏ cũng không thích trà xanh cho nên ông nhờ một người bạn là thầy thuốc tư vấn, người bạn của ông nói trà hoa đào rất tốt với phụ nữ, bổ khí dưỡng nhan, hoạt huyết tiêu ứ, rất thích hợp uống trong thời gian thân thể bị hư.
"Tình Tình, uống chút trà hoa đào."
Từ đầu tới cuối Kiều Nhất Phàm không nhìn Kiều Âu một cái, trong lòng Kiều Âu hiểu rõ, Kiều Nhất Phàm đang giận anh, không muốn để ý đến anh.
Nhưng mà anh thấy kỳ quái, mỗi khi gặp phải chuyện Lam Thiên Tình, Kiều Nhất Phàm luôn đứng trên góc độ của cô mà suy nghĩ, hơn nữa phần quan tâm này không giống giả, có chuyện gì xảy ra?
"Tình Tình, chủ nhật trước, họp phụ huynh của con, ba đã tham gia cho con."
"Cha!"
Kiều Âu khó tin nhìn Kiều Nhất Phàm, từ nhỏ đến lớn họp phụ huynh của anh và em gái đều là do quản gia tham dự, bởi vì thân phận của Kiều Nhất Phàm và Cung Bách Hợp là đặc biệt, không thích hợp tham dự, bọn họ chỉ tham dự một lần duy nhất, chính là năm Kiều Âu tốt nghiệp trường quân đội, Kiều Nhất Phàm tự mình đến nhìn.
"Ba? Ba nói là ba đi?"
"Chân trái, được rồi, chân phải".
Kiều Âu giúp cô thay giầy xong, đứng dậy nhìn bộ dạng bứt rứt của cô, bất đắc dĩ thở dài: "Bảo bối, sau này bị người khi dễ nhất định em phải nói cho anh đầu tiên. Vĩnh viễn không được nói dối anh, không được cố ý giấu giếm cái gì, em phải tin anh, anh có năng lực bảo vệ em, cho em một cuộc sống yên bình".
Gò má đỏ lên, Lam Thiên Tình choáng váng, bảo bối trong miệng anh, là đang gọi cô sao?
Khi Kiều Âu xuống xe, dắt bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình bước tới trước cửa biệt thự nhà họ Kiều, Lam Thiên Tình nhìn mặt đất đá cẩm thạch dưới chân, liếc mắt nhìn cái túi mình xách theo giá trị mấy vạn, trong lòng cảm thấy khó tin, mình lại cứ như vậy trở thành con gái nhà danh giá.
Nhớ lại cuộc sống tối tăm mù mịt trước kia, cô giống như đang trong mộng, người hầu kéo ra cửa lớn vì bọn họ.
Nhìn lại, đại sảnh rộng rãi thoải mái mà hoa mỹ theo phương thức Châu Âu, mặt đá cẩm thạch màu trắng sữa, thiết kế trang hoàng xa hoa mà duy mỹ, Lam Thiên Tình có một chút hốt hoảng.
"Đừng sợ, Tình Tình của anh ưu tú hơn rất nhiều người khác".
Kiều Âu kề sát rỉ vào tai cô. Bất luận là thời điểm nào, anh đều có thể nhìn thấu cô, cô yếu ớt, cô bàng hoàng, cô mất phương hướng, còn có tình yêu đầu của cô, anh đều thu hết vào mắt, hơn nữa kịp thời đánh tan nỗi bất an của cô. Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của cô đều là tài sản riêng tư trân quý của anh.
"Tình Tình, mấy ngày nay thân thể em không được tốt, có gì không thoải mái nhất định phải nói với anh, biết không?"
Kiều Âu tỉ mỉ dặn dò, bàn tay to đang dắt cô đổi thành nắm lấy bả vai cô.
Thật ra thì ngày hôm sau khi đưa giấy hôn thú, Kiều Nhất Phàm đã gọi điện cho Kiều Âu, bảo là muốn anh và Lam Thiên Tình về nhà ở. Nếu như đã nhận giấy hôn thú thì chính là người một nhà, phải ở cùng một chỗ, cho dù tạm thời chưa có hôn lễ, đối với Lam Thiên Tình mà nói đây cũng là một cách thừa nhận cô là thiếu phu nhân nhà họ Kiều. Nhưng Kiều Âu từ chối.
Anh nói, Lam Thiên Tình còn chưa biết bọn họ là vợ chồng hợp pháp, anh chờ cô thật sự mở rộng cánh cửa lòng. Anh nói với Kiều Nhất Phàm, hoàn cảnh cuộc sống trước kia của Lam Thiên Tình, anh nói anh tận mắt nhìn căn phòng nhỏ đổ nát, còn cả cái cửa sổ nhỏ cỡ bàn tay, cho nên nếu đột nhiên xảy ra biến hóa sẽ khiến cô không kịp ứng phó.
Anh không đành lòng, không đành lòng nhìn thấy cô hốt hoảng, không đành lòng hù dọa cô.
Quan trọng nhất là một ngày mà Cung Bách Hợp còn chưa thay đổi thái độ với Lam Thiên Tình, thì anh sẽ không đưa Lam Thiên Tình đến đây mạo hiểm. Tình Tình của anh, anh sẽ không để cho cô chịu một chút ủy khuất nào, cho dù là mẹ anh làm cho cô bị như vậy, cũng không được.
"Thiếu gia, Lam tiểu thư, ông chủ đang ở nhà ấm trồng hoa."
Quản gia tao nhã lễ độ giải thích, ngay sau đó tẫn chức dẫn đường. Lam Thiên Tình cau mày, nhìn Kiều Âu, không hiểu nói: "Nhà anh lớn như vậy, giống như là viện bảo tang, mọi người ở đây không sợ sao?"
Cô có thói quen ở trong căn phòng nhỏ, chợt nhìn thấy "Nhà" có không gian lớn như vậy, đúng là không thích ứng được.
Kiều Âu cười hì hì: "Có anh ở đây, cho dù sau này Tình Tình tiến vào ở, cũng không cần sợ."
Lúc anh nói lời này, còn cố ý để ý vẻ mặt của cô. Mấy ngày nay, thuốc tiêu viêm đều đổ vào trong sữa tươi cho cô uống, nghe nói có để giảm đau, hôm nay vừa mới ngừng, không biết có đau không.
Con gái nạo thai, cho dù không đau thì cũng là nạo thai, rất tổn hại đến sức khỏe!
Lam Thiên Tình sửng sốt, gò má đỏ lên, cũng không nói chuyện nữa!
Đi qua nửa căn phòng lớn, rốt cuộc một nhà thủy tinh là nhà ấm trồng hoa xuất hiện trước mặt. Quản gia mở cửa nhà kính, Kiều Nhất Phàm đang ngồi trên ghế trúc bên trong, trong phòng mở điều hòa không khí, nhiệt độ rất thoải mái. Hơn nữa ánh sáng mặt trời cũng bị thủy tinh phản xạ lại, ánh nắng tươi sáng, đông thời không cần lo lắng vấn đề da bị tổn thương.
"Ha ha, Tình Tình tới rồi!"
Không đợi hai đứa nhỏ mở miệng, Kiều Nhất Phàm đã đứng lên, ông nhiệt tình chào hỏi thân thiết, sau đó nói quản gia lấy một cái nệm ấm, đặt lên ghế trúc đối diện với ghế của ông, sau đó chỉ vào ghế, nói với Lam Thiên Tình: "Tình Tình, ngồi đi!"
"Cảm ơn ba!"
Kiều Nhất Phàm thân thiết như vậy, Lam Thiên Tình rất thụ sủng nhược kinh. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Kiều Nhất Phàm cô luôn có một cảm giác muốn thân cận, giống như có một lực lượng vô hình kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
Có lúc Lam Thiên Tình nghĩ, có lẽ vì ông là ba của Kiều Âu, cho nên yêu ai yêu cả đường đi.
Kiều Âu cùng cô ngồi đối diện với Kiều Nhất Phàm, giữa bọn họ là một cái bàn mây, rất xứng với những sắc thái hoa trong phòng, nhìn rất hòa hợp.
Trên mặt bàn, là một ấm trà hoa, còn có một đĩa điểm tâm nhỏ. Lam Thiên Tình suy nghĩ, đàn ông cũng thích uống trà hoa sao?
Làm sao cô có thể biết, Kiều Nhất Phàm đã sớm tìm hiểu, sau chuyện đó Lam Thiên Tình uống gì là thích hợp.
Ông nghĩ cô sau khi phẫu thuật không nên uống lạnh, mấy cô gái nhỏ cũng không thích trà xanh cho nên ông nhờ một người bạn là thầy thuốc tư vấn, người bạn của ông nói trà hoa đào rất tốt với phụ nữ, bổ khí dưỡng nhan, hoạt huyết tiêu ứ, rất thích hợp uống trong thời gian thân thể bị hư.
"Tình Tình, uống chút trà hoa đào."
Từ đầu tới cuối Kiều Nhất Phàm không nhìn Kiều Âu một cái, trong lòng Kiều Âu hiểu rõ, Kiều Nhất Phàm đang giận anh, không muốn để ý đến anh.
Nhưng mà anh thấy kỳ quái, mỗi khi gặp phải chuyện Lam Thiên Tình, Kiều Nhất Phàm luôn đứng trên góc độ của cô mà suy nghĩ, hơn nữa phần quan tâm này không giống giả, có chuyện gì xảy ra?
"Tình Tình, chủ nhật trước, họp phụ huynh của con, ba đã tham gia cho con."
"Cha!"
Kiều Âu khó tin nhìn Kiều Nhất Phàm, từ nhỏ đến lớn họp phụ huynh của anh và em gái đều là do quản gia tham dự, bởi vì thân phận của Kiều Nhất Phàm và Cung Bách Hợp là đặc biệt, không thích hợp tham dự, bọn họ chỉ tham dự một lần duy nhất, chính là năm Kiều Âu tốt nghiệp trường quân đội, Kiều Nhất Phàm tự mình đến nhìn.
"Ba? Ba nói là ba đi?"