Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Siêu cấp khốn kiếp!
"Cậu mới không bình thường! Cả nhà cậu đều không bình thường! Nhà của người hàng xóm cậu cũng không bình thường!" Tại trạm thu lệ phí vang lên tiếng rống giận không thể kiềm chế được của tôi.
"Đây là giấy chứng minh của tiểu thư nhà tôi, hồ sơ bệnh án và sổ ghi chép cuộc sống hằng ngày." Cái người đàn ông mà tôi mắng là tên hỗn đãn lại như tai điếc mắt mù lấy sấp tài liệu lớn giao cho cảnh sát giao thông .
"Đừng tin bọn họ, bọn họ có âm mưu." Tôi thật sự tức giận rồi.
Cảnh sát giao thông và một người đồng nghiệp bên cạnh nói "Nếu quả thật có âm mưu, những tài liệu này hoàn toàn có thể làm giả."
"Không sai!" Tôi lớn tiếng nói, ông chính là Cảnh sát mèo đen trong lòng tôi! Quả nhiên đủ cẩn thận.
"Nếu như đồng chí không tin, có thể gọi cho bệnh viện XXX để kiểm tra xem cô gái này bệnh thật hay là giả, gọi đến đồng cảnh sát để chứng thực thân phận của tiểu thư nhà chúng tôi." Tên hỗn đãn kia không ngừng cố gắng khiến tôi tức giận.
"Cảnh sát Mèo đen" gật đầu một cái, để đồng nghiệp ở lại coi chừng, còn mình thì đi gọi điện thoại, không lâu lắm, "Cảnh sát mèo" đi tới, đem những tài liệu kia đưa cho lên lưu manh: "Đã chứng thật, sự việc là thật. Các người có thể đi!"
Tôi thiếu chút nữa tức hộc máu, nói không cần lựa lời: "Cảnh sát mèo đen à, ông quả thật làm cho tôi thất vọng!"
"Cảnh sát mèo đen" lúng túng sờ sờ mặt mình, hai vị cảnh sát khác cười ha hả, lúc này tôi thật sự thành một kẻ bệnh hoạn rồi!
Cứ như vậy, xe lần nữa tiến về phía trước, làm tôi tức giận chính là, "Cảnh sác Mèo đen" trả thù tôi, sợ mọi người vì một người bệnh tâm thần như tôi mà làm ảnh hưởng đến công việc quản lí giao thông, ông ta phát thông báo đến tất cả các đồng nghiệp, tôi sắp chết mất rồi!
Xe lái vào thành phố D, mười mấy cái đồn cảnh sát, tôi chính là chìa mũ kẻ ‘bệnh thần kinh’ mà qua một cách nhanh chóng.
"Gọi điện thoại cho anh Cổ, nói là hai mươi phút nữa đến." Tên lưu manh ngồi bên trái tôi nói. Bởi vì bốn người này cơ hồ không có nói chuyện với nhau, căn bản tôi không biết tên bọn họ
"Google?" Tôi chê cười "tôi còn Baidu . . . . . . Đợi chút. . . . . ."
Google? Anh Cổ! Chẳng lẽ là. . . . . . Cổ Viêm?!
Hai mươi phút sau, tôi bị mang vào trong căn biệt thự yên tĩnh, suy đoán của tôi đã đúng.
"Đi đường rất cực khổ sao?" Cổ Viêm giống như một con báo đen ưu nhã, trên môi nở ra một nụ cười chói mắt.
"Tại sao bắt tôi?" Tôi tức giận nói.
"Đừng hỏi vấn đề ngu như vậy." Cổ Viêm nháy mắt với người giúp việc, không lâu lắm, một ly cà phê thơm nồng nàn đưa tới trước mặt của tôi.
"Tôi muốn hỏi!"
Cổ Viêm ưu nhã đứng dậy, bỏ qua khay trà, đi tới trước cửa sổ sát đất, không nhanh không chậm mà nói: "Bởi vì tôi thiếu Tam Thiếu một ân tình, anh ấy muốn tôi giúp, tôi không tiện cự tuyệt."
Tôi bỗng đứng lên, cầm theo tách cà phê đưa muỗng đến sau ót của anh ta, tiếc nuối chính là, người giúp việc và hộ vệ của nhà họ Cổ như nhìn thấy ý định của tôi, trong nháy mắt khi tôi đưa tách cà phê lên đã cản lại, tách cà phê rơi xuống đất, chạm vào chiếc thảm lông mềm mại, cái ly không vỡ, chỉ là chiếc thảm màu vàng nhạt để lại một ấn ký màu nâu.
Cổ Viêm tựa như mọc mắt phía sau lưng, nói với tôi bằng ngữ điệu bình thường: "Tôi nhận ủy thác của người, hết lòng làm việc cho người. Cô đừng nên trách tôi." Anh xoay người, vẻ mặt cười như không cười: "Anh ta không để cho cô rời đi, cũng không cho cô lót đường, cho là như vậy đã vô cùng cẩn thận, lại quên rằng người anh em của anh ta rất hiểu rõ anh Hôm trước Tam Thiếu đến Đại Liên tìm cô, trước khi đi có gọi điện cho tôi, bảo tôi phái người đi theo cô, đợi đến khi nào cảm thấy cô bình an thật sự thì mới dẫn người về. Dụng tâm như vậy, an bài như vậy, cô cho rằng cô có thể chạy trốn đến đâu được?"
Tôi chán nản ngồi ở trên sô pha, tâm tình cách điểm hỏng chừng một xen-ti-mét. Âm Hạng Thiên là tên khốn kiếp! Rốt cuộc tôi phải làm sao anh ta mới bằng lòng bỏ tôi? !
"Được rồi, đừng tức giận mà, đi nghỉ ngơi một chút đi." Cổ Viêm nháy mắt ra dấu cho người giúp.
Người giúp việc đưa tay mời tôi: "Tiểu thư, mời đi theo ta."
Tôi hồn bay phách lạc đứng lên, đi theo sau lưng người giúp việc, khi đi tới cửa cầu thang, tôi ngoái đầu nhìn lại hỏi Cổ Viêm: "Anh biết tôi sẽ đối mặt với cái gì sao?"
Cổ Viêm nhàn nhạt cong khóe môi lên: "Trước khi chuyện xảy ra, ai cũng không thể nào xác định được."
"Tôi có thể." Tôi lấy lại tinh thần đi lên lầu, tự lầm bầm nỏi: "Tôi muốn đối mặt với hỗn loạn."
Sau khi người giúp việc dẫn tôi vào phòng khách, đưa cho tôi một bộ áo ngủ bằng sợi tơ hoàn toàn mới, giúp tôi xả nước nóng. Tôi không cự tuyệt, trên thực tế, tôi không có cách nào cự tuyệt.
Cuộc sống lưu lạc tự do cũng không được yên, đã rất nhiều ngày cơ thể tôi không được nghỉ ngơi thật tốt, nay mệt mỏi lắm rồi, tôi vô lực ngã về sau này, vô lực nghĩ âm Hạng Thiên sắp lấy thái độ nào để đối mặt với tôi, sau khi rửa mặt liền ngủ thiếp đi trong hỗn loạn.
Trong mộng, tôi gặp được người mẹ xinh đẹp của mình, bà đứng trên ban công phòng cũ, cho con thỏ trắng đáng yêu ăn. Trong ký ức của tôi, mẹ tôi vẫn rất xinh đẹp, tóc dài chạm vai, dịu dàng nhưng không mất đi khí thế, đôi mắt to linh động luôn là chứa đựng ý cười, ba tôi rất yêu nụ cười của mẹ tôi.
"Bách Khả, mau đến xem, thỏ Bảo Bảo đẻ trứng rồi." Mẹ tôi vẫy vẫy tay với tôi.
"Lại nói gạt Bạch Khả." Ba tôi đứng bên cạnh con thỏ nhỏ, kéo mẹ tôi lên ,vuốt ve má lúng đồng tiền rất sâu của tôi: "Đừng nghe mẹ nói bậy, thỏ là động vật có vú, không đẻ trứng."
cô gái nhạt quả cầu nhỏ trong lồng của thỏ trắng lên, hỏi: "Đây không phải là trứng sao?"
"Đó là ngươi mẹ bỏ vào." Ba tôi tức giận trợn mắt nhìn người mẹ đang không ngừng cười khanh khách: "Sao em lại làm như thế chứ?"
"Chơi không vui sao ~" Mẹ tôi ngồi xổm người xuống, vuốt đầu cô gái, nói: "Bách Khả, mẹ xấu hay không?"
cô gái nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Mẹ cho con ăn thạch trái cây, ba không cho."
Ba lại tức giận, nhìn chằm chằm mẹ nói: 'Dạ dày Bách Khả không tốt, em không thể để con bé ăn vặt nhiều?"
Mẹ le lưỡi, điểm ót cô gái nói: "Đứa bé ngu ngốc, lại bán mẹ, mẹ không chơi với con nữa."
"Đừng." Tôi cố giữ tay mẹ lại, cô gái lẩm nhẩm: "Con không dám."
Mẹ tôi vẫn nở nụ cười tươi như cũ, nhưng bóng dáng của mẹ lại không ngừng chuyển động, tựa hồ muốn biến mất, tôi vội vàng bắt lấy tay của mẹ: "Chớ đi, đừng bỏ con....."
Nhưng bóng dáng của mẹ lại như những đóa hoa trong nhà kính, càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, tôi kêu gào, mẹ đừng đi, nhưng mẹ tôi đã biến mất hoàn toàn. Quay người lại tìm ba thì cũng chẳng thấy ba nữa rồi, mặt trời chiều ngã về phía Tây của căn phòng, chỉ còn lại một mình cô gái nhỏ, nước mắt rơi đầy mặt.
"Đừng bỏ lại con!" Cái loại mất đi tất cả đôi khiến cho tôi phải cố gắng lắm mới không la lên.
Trái tim vắt thành một cục, giống như một khối băng lạnh vậy, tại sao những người tôi yêu đều muốn bỏ lại tôi?
Vì cái gì chỉ còn lại một mình tôi?!
"không khóc, chúng ta về nhà." Trong ánh trăng mờ có người ôm tôi vào trong ngực. Cái loại nhiệt độ đó, cái loại thoải mái đó, như mộ cái neo làm tôi yêu tâm, đem tâm hồn đang lơ đễnh của tôi kéo trụ vào.
Cái cơ thể ấm áp đó giúp tôi lau nước mắt.
Tôi bỗng chốc tỉnh giấc, trong phòng an tĩnh đen nhánh, người ôm chặt tôi trong giấc mộng lại chân thực, nhưng đó là điều tôi không muốn.
"Đừng đụng vào tôi!" Cái mùi hương quen thuộc và nhiệt độ cơ thể này để cho tôi nhận ra chủ nhân của lồng ngực đó là ai. Vâng, đó là âm Hạng Thiên.
Cái người đó không cho phép tôi làm gì cả, siết chặt tôi trong vòng tay không chịu buông
Ánh đèn đầu giường, vầng sáng ấm áp chiếu vào mặt hắn, biến thành sự ấm áp dịu dàng. Ánh mắt của hắn cực kỳ mềm mại, tựa như người thân trong mộng của tôi.
hắn ngồi dậy, ôm tôi vào trong ngực, rồi sau đó, không để ý đến sự phản kháng của tôi mà ôm tôi ra khỏi căn phòng.
Lúc đi qua phòng khách thì hắn nói với Cổ Viêm: "Cảm ơn!"
Cổ Viêm đưa chúng tôi ra cửa, lúc này tôi nghe được tiếng quát tháo bên trong, bình thản chịu đựng gian khổ hỏi âm Hạng Thiên: "Tìm được nơi thích hợp để cô ấy ở sao?"
"Rất thỏa đáng." âm Hạng Thiên trả lời, người giúp việc lập tức mở cửa xe ra, âm Hạng Thiên nhét tôi vào ghế ngồi phía sau đồng thời nhắc nhở tôi: "Đừng làm rộn, anh không muốn trói em mang về đâu."
"Anh dám làm thế sao?" Tôi trả lời lại một cách mỉa mai.
"Chỉ cần kết quả, anh không quan tâm quá trình." hắn một câu hai nghĩa.
"Anh thật khốn kiếp!" Tôi phất tay cho hắn một cái tát, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên tôi cho hắn một bạt tai, âm thanh thanh thúy khiến mọi thứ xung quanh chậm lại, nhưng một tát này, hắn bình tĩnh đón nhận, ngay sau trói tôi lại.
"Cậu mới không bình thường! Cả nhà cậu đều không bình thường! Nhà của người hàng xóm cậu cũng không bình thường!" Tại trạm thu lệ phí vang lên tiếng rống giận không thể kiềm chế được của tôi.
"Đây là giấy chứng minh của tiểu thư nhà tôi, hồ sơ bệnh án và sổ ghi chép cuộc sống hằng ngày." Cái người đàn ông mà tôi mắng là tên hỗn đãn lại như tai điếc mắt mù lấy sấp tài liệu lớn giao cho cảnh sát giao thông .
"Đừng tin bọn họ, bọn họ có âm mưu." Tôi thật sự tức giận rồi.
Cảnh sát giao thông và một người đồng nghiệp bên cạnh nói "Nếu quả thật có âm mưu, những tài liệu này hoàn toàn có thể làm giả."
"Không sai!" Tôi lớn tiếng nói, ông chính là Cảnh sát mèo đen trong lòng tôi! Quả nhiên đủ cẩn thận.
"Nếu như đồng chí không tin, có thể gọi cho bệnh viện XXX để kiểm tra xem cô gái này bệnh thật hay là giả, gọi đến đồng cảnh sát để chứng thực thân phận của tiểu thư nhà chúng tôi." Tên hỗn đãn kia không ngừng cố gắng khiến tôi tức giận.
"Cảnh sát Mèo đen" gật đầu một cái, để đồng nghiệp ở lại coi chừng, còn mình thì đi gọi điện thoại, không lâu lắm, "Cảnh sát mèo" đi tới, đem những tài liệu kia đưa cho lên lưu manh: "Đã chứng thật, sự việc là thật. Các người có thể đi!"
Tôi thiếu chút nữa tức hộc máu, nói không cần lựa lời: "Cảnh sát mèo đen à, ông quả thật làm cho tôi thất vọng!"
"Cảnh sát mèo đen" lúng túng sờ sờ mặt mình, hai vị cảnh sát khác cười ha hả, lúc này tôi thật sự thành một kẻ bệnh hoạn rồi!
Cứ như vậy, xe lần nữa tiến về phía trước, làm tôi tức giận chính là, "Cảnh sác Mèo đen" trả thù tôi, sợ mọi người vì một người bệnh tâm thần như tôi mà làm ảnh hưởng đến công việc quản lí giao thông, ông ta phát thông báo đến tất cả các đồng nghiệp, tôi sắp chết mất rồi!
Xe lái vào thành phố D, mười mấy cái đồn cảnh sát, tôi chính là chìa mũ kẻ ‘bệnh thần kinh’ mà qua một cách nhanh chóng.
"Gọi điện thoại cho anh Cổ, nói là hai mươi phút nữa đến." Tên lưu manh ngồi bên trái tôi nói. Bởi vì bốn người này cơ hồ không có nói chuyện với nhau, căn bản tôi không biết tên bọn họ
"Google?" Tôi chê cười "tôi còn Baidu . . . . . . Đợi chút. . . . . ."
Google? Anh Cổ! Chẳng lẽ là. . . . . . Cổ Viêm?!
Hai mươi phút sau, tôi bị mang vào trong căn biệt thự yên tĩnh, suy đoán của tôi đã đúng.
"Đi đường rất cực khổ sao?" Cổ Viêm giống như một con báo đen ưu nhã, trên môi nở ra một nụ cười chói mắt.
"Tại sao bắt tôi?" Tôi tức giận nói.
"Đừng hỏi vấn đề ngu như vậy." Cổ Viêm nháy mắt với người giúp việc, không lâu lắm, một ly cà phê thơm nồng nàn đưa tới trước mặt của tôi.
"Tôi muốn hỏi!"
Cổ Viêm ưu nhã đứng dậy, bỏ qua khay trà, đi tới trước cửa sổ sát đất, không nhanh không chậm mà nói: "Bởi vì tôi thiếu Tam Thiếu một ân tình, anh ấy muốn tôi giúp, tôi không tiện cự tuyệt."
Tôi bỗng đứng lên, cầm theo tách cà phê đưa muỗng đến sau ót của anh ta, tiếc nuối chính là, người giúp việc và hộ vệ của nhà họ Cổ như nhìn thấy ý định của tôi, trong nháy mắt khi tôi đưa tách cà phê lên đã cản lại, tách cà phê rơi xuống đất, chạm vào chiếc thảm lông mềm mại, cái ly không vỡ, chỉ là chiếc thảm màu vàng nhạt để lại một ấn ký màu nâu.
Cổ Viêm tựa như mọc mắt phía sau lưng, nói với tôi bằng ngữ điệu bình thường: "Tôi nhận ủy thác của người, hết lòng làm việc cho người. Cô đừng nên trách tôi." Anh xoay người, vẻ mặt cười như không cười: "Anh ta không để cho cô rời đi, cũng không cho cô lót đường, cho là như vậy đã vô cùng cẩn thận, lại quên rằng người anh em của anh ta rất hiểu rõ anh Hôm trước Tam Thiếu đến Đại Liên tìm cô, trước khi đi có gọi điện cho tôi, bảo tôi phái người đi theo cô, đợi đến khi nào cảm thấy cô bình an thật sự thì mới dẫn người về. Dụng tâm như vậy, an bài như vậy, cô cho rằng cô có thể chạy trốn đến đâu được?"
Tôi chán nản ngồi ở trên sô pha, tâm tình cách điểm hỏng chừng một xen-ti-mét. Âm Hạng Thiên là tên khốn kiếp! Rốt cuộc tôi phải làm sao anh ta mới bằng lòng bỏ tôi? !
"Được rồi, đừng tức giận mà, đi nghỉ ngơi một chút đi." Cổ Viêm nháy mắt ra dấu cho người giúp.
Người giúp việc đưa tay mời tôi: "Tiểu thư, mời đi theo ta."
Tôi hồn bay phách lạc đứng lên, đi theo sau lưng người giúp việc, khi đi tới cửa cầu thang, tôi ngoái đầu nhìn lại hỏi Cổ Viêm: "Anh biết tôi sẽ đối mặt với cái gì sao?"
Cổ Viêm nhàn nhạt cong khóe môi lên: "Trước khi chuyện xảy ra, ai cũng không thể nào xác định được."
"Tôi có thể." Tôi lấy lại tinh thần đi lên lầu, tự lầm bầm nỏi: "Tôi muốn đối mặt với hỗn loạn."
Sau khi người giúp việc dẫn tôi vào phòng khách, đưa cho tôi một bộ áo ngủ bằng sợi tơ hoàn toàn mới, giúp tôi xả nước nóng. Tôi không cự tuyệt, trên thực tế, tôi không có cách nào cự tuyệt.
Cuộc sống lưu lạc tự do cũng không được yên, đã rất nhiều ngày cơ thể tôi không được nghỉ ngơi thật tốt, nay mệt mỏi lắm rồi, tôi vô lực ngã về sau này, vô lực nghĩ âm Hạng Thiên sắp lấy thái độ nào để đối mặt với tôi, sau khi rửa mặt liền ngủ thiếp đi trong hỗn loạn.
Trong mộng, tôi gặp được người mẹ xinh đẹp của mình, bà đứng trên ban công phòng cũ, cho con thỏ trắng đáng yêu ăn. Trong ký ức của tôi, mẹ tôi vẫn rất xinh đẹp, tóc dài chạm vai, dịu dàng nhưng không mất đi khí thế, đôi mắt to linh động luôn là chứa đựng ý cười, ba tôi rất yêu nụ cười của mẹ tôi.
"Bách Khả, mau đến xem, thỏ Bảo Bảo đẻ trứng rồi." Mẹ tôi vẫy vẫy tay với tôi.
"Lại nói gạt Bạch Khả." Ba tôi đứng bên cạnh con thỏ nhỏ, kéo mẹ tôi lên ,vuốt ve má lúng đồng tiền rất sâu của tôi: "Đừng nghe mẹ nói bậy, thỏ là động vật có vú, không đẻ trứng."
cô gái nhạt quả cầu nhỏ trong lồng của thỏ trắng lên, hỏi: "Đây không phải là trứng sao?"
"Đó là ngươi mẹ bỏ vào." Ba tôi tức giận trợn mắt nhìn người mẹ đang không ngừng cười khanh khách: "Sao em lại làm như thế chứ?"
"Chơi không vui sao ~" Mẹ tôi ngồi xổm người xuống, vuốt đầu cô gái, nói: "Bách Khả, mẹ xấu hay không?"
cô gái nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Mẹ cho con ăn thạch trái cây, ba không cho."
Ba lại tức giận, nhìn chằm chằm mẹ nói: 'Dạ dày Bách Khả không tốt, em không thể để con bé ăn vặt nhiều?"
Mẹ le lưỡi, điểm ót cô gái nói: "Đứa bé ngu ngốc, lại bán mẹ, mẹ không chơi với con nữa."
"Đừng." Tôi cố giữ tay mẹ lại, cô gái lẩm nhẩm: "Con không dám."
Mẹ tôi vẫn nở nụ cười tươi như cũ, nhưng bóng dáng của mẹ lại không ngừng chuyển động, tựa hồ muốn biến mất, tôi vội vàng bắt lấy tay của mẹ: "Chớ đi, đừng bỏ con....."
Nhưng bóng dáng của mẹ lại như những đóa hoa trong nhà kính, càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, tôi kêu gào, mẹ đừng đi, nhưng mẹ tôi đã biến mất hoàn toàn. Quay người lại tìm ba thì cũng chẳng thấy ba nữa rồi, mặt trời chiều ngã về phía Tây của căn phòng, chỉ còn lại một mình cô gái nhỏ, nước mắt rơi đầy mặt.
"Đừng bỏ lại con!" Cái loại mất đi tất cả đôi khiến cho tôi phải cố gắng lắm mới không la lên.
Trái tim vắt thành một cục, giống như một khối băng lạnh vậy, tại sao những người tôi yêu đều muốn bỏ lại tôi?
Vì cái gì chỉ còn lại một mình tôi?!
"không khóc, chúng ta về nhà." Trong ánh trăng mờ có người ôm tôi vào trong ngực. Cái loại nhiệt độ đó, cái loại thoải mái đó, như mộ cái neo làm tôi yêu tâm, đem tâm hồn đang lơ đễnh của tôi kéo trụ vào.
Cái cơ thể ấm áp đó giúp tôi lau nước mắt.
Tôi bỗng chốc tỉnh giấc, trong phòng an tĩnh đen nhánh, người ôm chặt tôi trong giấc mộng lại chân thực, nhưng đó là điều tôi không muốn.
"Đừng đụng vào tôi!" Cái mùi hương quen thuộc và nhiệt độ cơ thể này để cho tôi nhận ra chủ nhân của lồng ngực đó là ai. Vâng, đó là âm Hạng Thiên.
Cái người đó không cho phép tôi làm gì cả, siết chặt tôi trong vòng tay không chịu buông
Ánh đèn đầu giường, vầng sáng ấm áp chiếu vào mặt hắn, biến thành sự ấm áp dịu dàng. Ánh mắt của hắn cực kỳ mềm mại, tựa như người thân trong mộng của tôi.
hắn ngồi dậy, ôm tôi vào trong ngực, rồi sau đó, không để ý đến sự phản kháng của tôi mà ôm tôi ra khỏi căn phòng.
Lúc đi qua phòng khách thì hắn nói với Cổ Viêm: "Cảm ơn!"
Cổ Viêm đưa chúng tôi ra cửa, lúc này tôi nghe được tiếng quát tháo bên trong, bình thản chịu đựng gian khổ hỏi âm Hạng Thiên: "Tìm được nơi thích hợp để cô ấy ở sao?"
"Rất thỏa đáng." âm Hạng Thiên trả lời, người giúp việc lập tức mở cửa xe ra, âm Hạng Thiên nhét tôi vào ghế ngồi phía sau đồng thời nhắc nhở tôi: "Đừng làm rộn, anh không muốn trói em mang về đâu."
"Anh dám làm thế sao?" Tôi trả lời lại một cách mỉa mai.
"Chỉ cần kết quả, anh không quan tâm quá trình." hắn một câu hai nghĩa.
"Anh thật khốn kiếp!" Tôi phất tay cho hắn một cái tát, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên tôi cho hắn một bạt tai, âm thanh thanh thúy khiến mọi thứ xung quanh chậm lại, nhưng một tát này, hắn bình tĩnh đón nhận, ngay sau trói tôi lại.