Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Ninh Vũ không là người lãng mạn lại không thực tế, thật ra thì, không chỉ anh, tôi cũng vậy như thế. Chúng tôi có xuất thân rất bình thường, không phải con trong một gia đình giàu có, không có hào môn đứng phía sau, chúng tôi biết tình yêu không phải là tất cả. Biết rằng tình yêu dù có đặc sắc như thế nào thì nó cũng phai màu, nhưng bây giờ chúng tôi còn trẻ. Tôi không thể ích kỷ nhận lấy sự dịu dàng của Ninh Vũ, anh chở che, chữa lành vết thương trong tim tôi.
Dài dòng trầm mặc đi qua, tôi lắp bắp nói "Đó không công bằng cho cậu."
Anh bình tĩnh nhìn vào mắt tôi, trong đôi mắt kia có bóng hình tôi, cũng chỉ có chiếc bóng của tôi: "Bách Khả, cậu không phải là một đứa bé, nên biết, tình yêu không có công bằng." Anh nói một cách sâu xa, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của tôi, đem sự ấm áp truyền cho tôi, giọng nói nhỏ nhẹ bay vào cõi lòng tôi: "Bách Khả, tớ nguyện ý tiếp nhận cậu, nên không thể nói công bằng hay không, có hiểu không?"
"Nhưng. . . . . ."
"Tớ không muốn nghe nhưng mà." Anh cắt đứt lời nói của tôi “Cậu có thể nói được rồi, cũng có thể gật đầu."
Tôi trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu.
"Kao!" Anh đợi chờ hơn nửa ngày, vẫn chỉ là cự tuyệt, mềm không được phải đổi thành cứng rắn: "Cằn nhằn nữa, tớ trực tiếp nấu cơm!"
Nấu. . . . . . Cơm. . . . . . Gạo sống nấu thành cơm chín?!
"Phốc ~ ha ha ha. . . . . ." Tôi ngộ ra hàm ý trong lời nói kia nên cười lớn.
Ninh Vũ nhìn thấy đôi môi đang nở ra một nụ cười mỉa mai của tôi, tựa như cố gắng đánh lừa mọi thứ. Nhưng đây chỉ là một loại ảo giác, trên thực tế Ninh Vũ cũng không phải là người lương thiện.
"Cậu có tin không?" Anh hí nửa con mắt quan sát tôi, tựa hồ là muốn động thủ ngay, nhưng sẽ động thủ ở đâu
Tôi lắc lắc tay nói: "Anh hùng khí phách ngất trời, em gái sợ!"
Ninh Vũ tức giận mở to đôi mắt: "Cậu nghiêm túc lại cho tôi!"
Tôi từ từ thu lại nụ cười, nói: "Học trưởng, bằng điều kiện của cậu có thể dễ dàng tìm ra một người có thể ở phòng khách xuống phòng bếp, nên chắc sẽ không quan tâm đến loại người như tôi đây. . . . . ."
Tôi muốn nói hàng đã xài rồi, nhưng dường như Ninh Vũ không nghĩ như thế, khoát tay che miệng của tôi lại, bắt những lời tự đánh giá bản thân của tôi phải nuốt lại vào trong.
Tôi nghiêm túc nói "Chớ nói vòng vo linh tinh, tôi không thích nghe."
Tôi nháy mắt, bày tỏ sự lúng túng, lúc này anh mới dời tay khỏi người tôi: "Không ai rõ hơn tớ, tớ biết mình cần một người vợ như thế nào. Cậu đừng phí tâm suy nghĩ lung tung như thế, trực tiếp nói cho tớ biết, cậu đồng ý là được rồi."
Tôi lắp bắp vò đầu "Người khác muốn chuyển từ bạn bè qua tình nhân thì cần thời gian, cậu cũng phải cho tớ một chút thời gian chứ?"
"Thời gian càng nhiều, nghĩ càng nhiều, phiền não thì càng nhiều." Cuối cùng lại lấy giọng của người thông minh ra bổ túc một câu "Chuyện như vậy thì phải rèn sắt khi còn nóng."
Tôi lại bật cười, anh mạnh mẽ nói "Trước gật đầu, về sau hãy cười, trộm cười, cười tươi gì cũng tùy cậu."
Tôi cười ngã xuống giường, chợt cảm thấy rất hối hận. Thật ra thì, tôi và Ninh Vũ nên xem là một loại người, xem xét lại việc tôi và Âm Hạng Thiên, vô luận là gia thế, hay hoàn cảnh sống, nó cũng có sự khác biệt cực lớn.
Ninh Vũ bất đắc dĩ nhìn tôi: "Biết cậu là người có nhặt được của quý, cũng không cười như vậy?"
"Vừa thôi mà." Tôi đạp anh một cước, lại bị anh bắt mắt cá chân.
"Thôi, trực tiếp đến đây đi!" Anh cúi người, cố ý nhào về phía tôi.
"Cút đi!" Tôi đẩy anh ra, vừa bò đi, vừa nói "Cậu chưa có xem qua tiểu thuyết ngôn tình sao? Trình tự bình thường phải là, thổ lộ – lấy được đồng ý — cùng nhau ăn cơm — xem phim — cùng bạn bè trò chuyện, nào có ai đi thẳng vào vấn đề kia như thế?"
"Cậu nghỉ lại đi! Cậu nói những thứ kia, tớ còn thiếu cái gì?" Anh đưa tay, kéo tôi vào trong lòng, mạnh mẽ áp chế, rồi tính nợ mới nợ cũ: "Ngày ngày đuổi theo tớ vì muốn xin tiền cơm của tớ sao? Có phải tớ đã cùng cậu đi xem phim kinh dị Trinh Tử rồi hay không? Cũng không phải vì để cậu làm phó bản, làm liên lụy cả đoàn trong lúc diệt boss sao? Lôi kéo tớ đi chơi diều, canh chừng diều của cậu bay mất, là ai thế?"
Trí nhớ thường ngày khiến tôi cố tìm mọi cách tránh thoát không gian yên tĩnh, còn Ninh Vũ cứ dịu dàng chăm chú nhìn cô gái trong ngực.
Không khí nổi lên biến hóa kỳ diệu, giữa chúng tôi tựa hồ xuất hiện rất nhiều nhu tình, nó không ngừng kéo đến, nhẹ nhàng lay động, quấy rầy, bao quanh hai người.
Tôi kéo lại chút ý thức, vội vàng phá hư không khí: "Tớ thừa nhận mấy chuyện này đều đã xong rồi. Nhưng vấn đề là, lúc ấy tớ không có bạn bè, tớ nào biết, cái người khó chịu này đang thầm mến tớ."
"Tớ đây là nội tâm!"
"Cậu cố che giấu."
"Đây cũng là ưu thế áp đảo." Ánh mắt anh khẽ chuyển biến, kéo tôi vào trong ngực, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn. Mặc dù nói đùa khiến hai người buông lỏng, nhưng động tác là thật, nó khiến tôi trợn tròn hai mắt, đầu tiên là tránh né theo bản năng, rồi sau đó bị anh bắt trở lại. Cuối cùng anh đã được như ý, nụ hôn này quá trực tiếp, môi lưỡi tựa hồ đang cố chinh phạt.
"Ưmh. . . . . ." Tôi khó chịu nên giãy giụa, nhưng anh cũng không dừng lại, ngược lại còn đem một tay ấm áp tay dò vào trong vạt áo của tôi. Tôi tựa như bị điện giật, càng thêm giãy giụa.
Anh buông môi tôi ra, rù rì nói "Đừng làm rộn."
"Là cậu không nên làm rộn đó!" Mặt tôi đỏ lên, khẽ nói: "Mau. . . . . . Mau. . . . . . Mau buông tớ ra!"
"Sao lại khẩn trương đến cà lăm vậy?" Anh buồn cười hôn lên trán tôi "Ngoan, nhắm mắt lại."
Tôi thà chết cũng lắc đầu, khước từ lồng ngực của anh, cố gắng tránh khỏi thân thể anh, đang lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chó sủa.
Ninh Vũ cau mày, hướng về phía ngoài cửa thét to "Bánh bao, câm miệng!"
"Gâu, gâu, gâu. . . . . ." Đáp lại anh là tiếng chó sủa ngày càng dữ dội. Mặc dù "Bánh bao" là do anh mua, nhưng nó ở với tôi, anh hạ lệnh nó cũng không nghe đâu.
"Cậu đi xem thử một chút đi, có phải là con chuột không." Tôi nói.
Ninh Vũ bực mình lật người xuống giường, vừa đi ra cửa, vừa thở hổn hển mắng "Bánh bao"
Tôi như trút được gánh nặng, vội vàng đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, trong lòng suy nghĩ đến việc chờ Ninh Vũ trở lại sẽ nhanh chóng tiễn khách, đang lúc này, sân thượng truyền đến một tiếng chân vội vã.
còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g
"Đá ngã cái gì sao?" Tôi vừa lầu bầu vừa đi về phía cạnh cửa, muốn đi mở đèn lên.
Ngón tay mới vừa chạm lên vách tường, cửa phòng đang đóng hờ chợt bị đá văng ra, một trận gió lạnh và một bóng dáng to lớn xông vào, kềm bả vai của tôi, sau đó rống lớn: "Đáng chết, sao cô lại dám cho hắn đụng đến cô!"
Bả vai rất đau, nhưng tôi không để tâm đến chuyện đó: "Anh. . . . . . Sao anh lại ở nơi này?"
"Tôi có bệnh!" Âm Hạng Thiên giận không kềm được nhìn chằm chằm tôi: "Tại sao cô có thể để cho cái chuyện đáng chết kia xảy ra chứ? Đáng chết, tại sao cô không quan tâm đến tôi?"
Tôi bắt đầu chấn tỉnh lại, vai tôi bị đau, cố đẩy hắn ra: "Anh có thể nói cho tôi biết, vì sao tôi phải quan tâm đến anh không?"
"Tôi!" Hắn cũng không biết phải nói như thế nào nữa.
"Tôi là gì mà anh phải quản?"
Gân xanh nổi lên trên cổ hắn, rống: "Bởi vì tôi quan tâm cô."
"Làm phiền anh nhỏ giọng một chút, tôi không phải người điếc." Tôi xoa lỗ tai tê dại của mình cố ý tránh khỏi người hắn, muốn đi lên sân thượng tìm Ninh Vũ.
Hắn quýnh lên, nhấn tôi ở trên vách tường, sức lực tựa như muốn bóp nát vai tôi.
"Bách Khả, cô điên rồi!"
Trong lòng biết giãy giụa cũng vô ít, tôi xong rồi, tôi không thể trốn được, chỉ biết nói lời châm biếm hắn mà thôi: "Nếu như tôi ngoan độc, tôi sẽ không để người ta mời uống hai ly cà phê rồi đem mọi chuyện xóa đi một cách dễ dàng như thế. Nếu như mà tôi ngoan độc, bà nội sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh. Nếu như mà tôi ngoan độc, tất cả mọi người sẽ không thể có những ngày tháng bình yên!"
Hắn không còn nói gì nữa, đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi, tựa hồ muốn dùng ánh mắt giết chết tôi vậy.
Người đàn ông trước mắt này, cùng tôi mập mờ hơn hai năm, bò qua giường của tôi, khiến cho tôi nóng giận; cuối cùng, bởi vì thân mật với người yêu cũ mà chối bỏ tôi. Tôi không phủ nhận của mình nuông chiều cũng là đang người thúc đẩy nguyên nhân này. Cho nên, tôi không muốn nói ra lời xin lỗi, cũng không hỏi ai đúng ai sai. Nếu như, hắn và Âm Nhị Nhi cùng một dạng người, chỉ đến đây để thăm tôi, tôi nghĩ, tôi có thể bày ra bộ mặt bình thường mà tiếp đãi hắn. Nhưng thời gian và địa điểm hắn xuất hiện không đúng, vai trò nhân vật sai càng thêm sai. Thái độ chất vấn và vẻ mặt giận dữ của hắn, để cho tôi vừa căm tức lại khó hiểu. Nhưng thể lực của tôi không chiếm ưu thế, không cách nào ném hắn ra khỏi phòng, chỉ có thể giống như kẻ thù gặp mặt mà thôi!
Dài dòng trầm mặc đi qua, tôi lắp bắp nói "Đó không công bằng cho cậu."
Anh bình tĩnh nhìn vào mắt tôi, trong đôi mắt kia có bóng hình tôi, cũng chỉ có chiếc bóng của tôi: "Bách Khả, cậu không phải là một đứa bé, nên biết, tình yêu không có công bằng." Anh nói một cách sâu xa, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của tôi, đem sự ấm áp truyền cho tôi, giọng nói nhỏ nhẹ bay vào cõi lòng tôi: "Bách Khả, tớ nguyện ý tiếp nhận cậu, nên không thể nói công bằng hay không, có hiểu không?"
"Nhưng. . . . . ."
"Tớ không muốn nghe nhưng mà." Anh cắt đứt lời nói của tôi “Cậu có thể nói được rồi, cũng có thể gật đầu."
Tôi trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu.
"Kao!" Anh đợi chờ hơn nửa ngày, vẫn chỉ là cự tuyệt, mềm không được phải đổi thành cứng rắn: "Cằn nhằn nữa, tớ trực tiếp nấu cơm!"
Nấu. . . . . . Cơm. . . . . . Gạo sống nấu thành cơm chín?!
"Phốc ~ ha ha ha. . . . . ." Tôi ngộ ra hàm ý trong lời nói kia nên cười lớn.
Ninh Vũ nhìn thấy đôi môi đang nở ra một nụ cười mỉa mai của tôi, tựa như cố gắng đánh lừa mọi thứ. Nhưng đây chỉ là một loại ảo giác, trên thực tế Ninh Vũ cũng không phải là người lương thiện.
"Cậu có tin không?" Anh hí nửa con mắt quan sát tôi, tựa hồ là muốn động thủ ngay, nhưng sẽ động thủ ở đâu
Tôi lắc lắc tay nói: "Anh hùng khí phách ngất trời, em gái sợ!"
Ninh Vũ tức giận mở to đôi mắt: "Cậu nghiêm túc lại cho tôi!"
Tôi từ từ thu lại nụ cười, nói: "Học trưởng, bằng điều kiện của cậu có thể dễ dàng tìm ra một người có thể ở phòng khách xuống phòng bếp, nên chắc sẽ không quan tâm đến loại người như tôi đây. . . . . ."
Tôi muốn nói hàng đã xài rồi, nhưng dường như Ninh Vũ không nghĩ như thế, khoát tay che miệng của tôi lại, bắt những lời tự đánh giá bản thân của tôi phải nuốt lại vào trong.
Tôi nghiêm túc nói "Chớ nói vòng vo linh tinh, tôi không thích nghe."
Tôi nháy mắt, bày tỏ sự lúng túng, lúc này anh mới dời tay khỏi người tôi: "Không ai rõ hơn tớ, tớ biết mình cần một người vợ như thế nào. Cậu đừng phí tâm suy nghĩ lung tung như thế, trực tiếp nói cho tớ biết, cậu đồng ý là được rồi."
Tôi lắp bắp vò đầu "Người khác muốn chuyển từ bạn bè qua tình nhân thì cần thời gian, cậu cũng phải cho tớ một chút thời gian chứ?"
"Thời gian càng nhiều, nghĩ càng nhiều, phiền não thì càng nhiều." Cuối cùng lại lấy giọng của người thông minh ra bổ túc một câu "Chuyện như vậy thì phải rèn sắt khi còn nóng."
Tôi lại bật cười, anh mạnh mẽ nói "Trước gật đầu, về sau hãy cười, trộm cười, cười tươi gì cũng tùy cậu."
Tôi cười ngã xuống giường, chợt cảm thấy rất hối hận. Thật ra thì, tôi và Ninh Vũ nên xem là một loại người, xem xét lại việc tôi và Âm Hạng Thiên, vô luận là gia thế, hay hoàn cảnh sống, nó cũng có sự khác biệt cực lớn.
Ninh Vũ bất đắc dĩ nhìn tôi: "Biết cậu là người có nhặt được của quý, cũng không cười như vậy?"
"Vừa thôi mà." Tôi đạp anh một cước, lại bị anh bắt mắt cá chân.
"Thôi, trực tiếp đến đây đi!" Anh cúi người, cố ý nhào về phía tôi.
"Cút đi!" Tôi đẩy anh ra, vừa bò đi, vừa nói "Cậu chưa có xem qua tiểu thuyết ngôn tình sao? Trình tự bình thường phải là, thổ lộ – lấy được đồng ý — cùng nhau ăn cơm — xem phim — cùng bạn bè trò chuyện, nào có ai đi thẳng vào vấn đề kia như thế?"
"Cậu nghỉ lại đi! Cậu nói những thứ kia, tớ còn thiếu cái gì?" Anh đưa tay, kéo tôi vào trong lòng, mạnh mẽ áp chế, rồi tính nợ mới nợ cũ: "Ngày ngày đuổi theo tớ vì muốn xin tiền cơm của tớ sao? Có phải tớ đã cùng cậu đi xem phim kinh dị Trinh Tử rồi hay không? Cũng không phải vì để cậu làm phó bản, làm liên lụy cả đoàn trong lúc diệt boss sao? Lôi kéo tớ đi chơi diều, canh chừng diều của cậu bay mất, là ai thế?"
Trí nhớ thường ngày khiến tôi cố tìm mọi cách tránh thoát không gian yên tĩnh, còn Ninh Vũ cứ dịu dàng chăm chú nhìn cô gái trong ngực.
Không khí nổi lên biến hóa kỳ diệu, giữa chúng tôi tựa hồ xuất hiện rất nhiều nhu tình, nó không ngừng kéo đến, nhẹ nhàng lay động, quấy rầy, bao quanh hai người.
Tôi kéo lại chút ý thức, vội vàng phá hư không khí: "Tớ thừa nhận mấy chuyện này đều đã xong rồi. Nhưng vấn đề là, lúc ấy tớ không có bạn bè, tớ nào biết, cái người khó chịu này đang thầm mến tớ."
"Tớ đây là nội tâm!"
"Cậu cố che giấu."
"Đây cũng là ưu thế áp đảo." Ánh mắt anh khẽ chuyển biến, kéo tôi vào trong ngực, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn. Mặc dù nói đùa khiến hai người buông lỏng, nhưng động tác là thật, nó khiến tôi trợn tròn hai mắt, đầu tiên là tránh né theo bản năng, rồi sau đó bị anh bắt trở lại. Cuối cùng anh đã được như ý, nụ hôn này quá trực tiếp, môi lưỡi tựa hồ đang cố chinh phạt.
"Ưmh. . . . . ." Tôi khó chịu nên giãy giụa, nhưng anh cũng không dừng lại, ngược lại còn đem một tay ấm áp tay dò vào trong vạt áo của tôi. Tôi tựa như bị điện giật, càng thêm giãy giụa.
Anh buông môi tôi ra, rù rì nói "Đừng làm rộn."
"Là cậu không nên làm rộn đó!" Mặt tôi đỏ lên, khẽ nói: "Mau. . . . . . Mau. . . . . . Mau buông tớ ra!"
"Sao lại khẩn trương đến cà lăm vậy?" Anh buồn cười hôn lên trán tôi "Ngoan, nhắm mắt lại."
Tôi thà chết cũng lắc đầu, khước từ lồng ngực của anh, cố gắng tránh khỏi thân thể anh, đang lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chó sủa.
Ninh Vũ cau mày, hướng về phía ngoài cửa thét to "Bánh bao, câm miệng!"
"Gâu, gâu, gâu. . . . . ." Đáp lại anh là tiếng chó sủa ngày càng dữ dội. Mặc dù "Bánh bao" là do anh mua, nhưng nó ở với tôi, anh hạ lệnh nó cũng không nghe đâu.
"Cậu đi xem thử một chút đi, có phải là con chuột không." Tôi nói.
Ninh Vũ bực mình lật người xuống giường, vừa đi ra cửa, vừa thở hổn hển mắng "Bánh bao"
Tôi như trút được gánh nặng, vội vàng đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, trong lòng suy nghĩ đến việc chờ Ninh Vũ trở lại sẽ nhanh chóng tiễn khách, đang lúc này, sân thượng truyền đến một tiếng chân vội vã.
còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g
"Đá ngã cái gì sao?" Tôi vừa lầu bầu vừa đi về phía cạnh cửa, muốn đi mở đèn lên.
Ngón tay mới vừa chạm lên vách tường, cửa phòng đang đóng hờ chợt bị đá văng ra, một trận gió lạnh và một bóng dáng to lớn xông vào, kềm bả vai của tôi, sau đó rống lớn: "Đáng chết, sao cô lại dám cho hắn đụng đến cô!"
Bả vai rất đau, nhưng tôi không để tâm đến chuyện đó: "Anh. . . . . . Sao anh lại ở nơi này?"
"Tôi có bệnh!" Âm Hạng Thiên giận không kềm được nhìn chằm chằm tôi: "Tại sao cô có thể để cho cái chuyện đáng chết kia xảy ra chứ? Đáng chết, tại sao cô không quan tâm đến tôi?"
Tôi bắt đầu chấn tỉnh lại, vai tôi bị đau, cố đẩy hắn ra: "Anh có thể nói cho tôi biết, vì sao tôi phải quan tâm đến anh không?"
"Tôi!" Hắn cũng không biết phải nói như thế nào nữa.
"Tôi là gì mà anh phải quản?"
Gân xanh nổi lên trên cổ hắn, rống: "Bởi vì tôi quan tâm cô."
"Làm phiền anh nhỏ giọng một chút, tôi không phải người điếc." Tôi xoa lỗ tai tê dại của mình cố ý tránh khỏi người hắn, muốn đi lên sân thượng tìm Ninh Vũ.
Hắn quýnh lên, nhấn tôi ở trên vách tường, sức lực tựa như muốn bóp nát vai tôi.
"Bách Khả, cô điên rồi!"
Trong lòng biết giãy giụa cũng vô ít, tôi xong rồi, tôi không thể trốn được, chỉ biết nói lời châm biếm hắn mà thôi: "Nếu như tôi ngoan độc, tôi sẽ không để người ta mời uống hai ly cà phê rồi đem mọi chuyện xóa đi một cách dễ dàng như thế. Nếu như mà tôi ngoan độc, bà nội sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh. Nếu như mà tôi ngoan độc, tất cả mọi người sẽ không thể có những ngày tháng bình yên!"
Hắn không còn nói gì nữa, đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi, tựa hồ muốn dùng ánh mắt giết chết tôi vậy.
Người đàn ông trước mắt này, cùng tôi mập mờ hơn hai năm, bò qua giường của tôi, khiến cho tôi nóng giận; cuối cùng, bởi vì thân mật với người yêu cũ mà chối bỏ tôi. Tôi không phủ nhận của mình nuông chiều cũng là đang người thúc đẩy nguyên nhân này. Cho nên, tôi không muốn nói ra lời xin lỗi, cũng không hỏi ai đúng ai sai. Nếu như, hắn và Âm Nhị Nhi cùng một dạng người, chỉ đến đây để thăm tôi, tôi nghĩ, tôi có thể bày ra bộ mặt bình thường mà tiếp đãi hắn. Nhưng thời gian và địa điểm hắn xuất hiện không đúng, vai trò nhân vật sai càng thêm sai. Thái độ chất vấn và vẻ mặt giận dữ của hắn, để cho tôi vừa căm tức lại khó hiểu. Nhưng thể lực của tôi không chiếm ưu thế, không cách nào ném hắn ra khỏi phòng, chỉ có thể giống như kẻ thù gặp mặt mà thôi!