Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Tâm tình thiếu nữ sắp phá thân
Một tuần bị Hoa Nguyệt Nguyệt hành hạ như thế mà trôi qua.
Mà hôn lễ của Hoa Nguyệt Nguyệt cũng đến rồi.
Hoan Tử, với tư cách là phù dâu, từ tối hôm qua đã phải sẵn sàng ở trong nhà Hoa Nguyệt Nguyệt, để làm gì à, là sợ cái người tên Hoa Nguyệt Nguyệt này hưng phấn quá làm bậy cái gì, đến lúc đó lại làm cô nhức đầu, kiểu như thế.
Kẻ hưng phấn cả đêm Hoa Nguyệt Nguyệt đúng lúc đúng giờ rời khỏi giường, đi tới cạnh giường bên Hoan Tử nằm, đạp cô một cước.
“Hoan Tử, rời giường, mặt trời chiếu đến mông rồi, ngày thành hôn của chị cô đến rồi đấy.”
Hoan Tử nguyên một đôi mắt đen xì gấu trúc, muôn phần oán giận nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt.
Hoa Nguyệt Nguyệt kinh ngạc: “Hoan Tử, mắt em làm sao thế?”
Hoan Tử gằn từng chữ: “Tự hỏi bản thân đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt xoa xoa cằm, nghĩ nghĩ: “Không lẽ là chị mộng du tỉnh dậy, lén cường X cô sao?
Hoan Tử tí nữa ngã xuống đất.
“Đêm qua, chị cứ một cách một tiếng đồng hồ là lại đột nhiên thức dậy, còn đánh thức em, bảo em đi chuẩn bị đám cưới cho chị.”
Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn xoa xoa cằm, gật đầu: “Hình như đúng là có chuyện này.”
Lông mày Hoan Tử run lên, “Nếu không phải hôm nay chị là cô dâu, em đã sớm đánh chị tàn phế luôn rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười hì hì: “Đừng vậy mà, em không hiểu được thế giới nội tâm của một người sắp phá thân xử nữ đâu.”
Hoan Tử liếc xéo: “Đây là chị có ý khoe khoang với em hả?”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười lớn: “Đúng rồi ạ, lão xử nữ vạn năm.”
Hoan Tử không do dự đạp Hoa Nguyệt Nguyệt: “Cho dù hôm nay là ngày cưới của chị, em vẫn không thể nhịn được mà muốn cho chị một trận. Em không thèm trang điểm cho chị nữa.”
Hoa Nguyệt Nguyệt đáng thương nói: “Sao em quá nhẫn tâm, sao em quá vô tình, sao em cứ cố tình gây sự?”
Hoan Tử: “…” Này, đừng có học bà nội Quỳnh Dao thế được không?
Hồ nháo một hồi, cuối cùng Hoa Nguyệt Nguyệt cũng chịu nghiêm chỉnh, nói với Hoan Tử: “Hoan Tử, kỹ thuật trang điểm của em vẫn luôn rất tốt, chị muốn dáng vẻ xinh đẹp nhất của chị hôm nay có thể được xuất hiện.”
Hoan Tử gật đầu, trả lời: “Cứ yên tâm giao cho em, em đảm bảo Tề Tín vừa trông thấy sẽ kích động đến cứng người luôn!”
(khụ, cứng ….)
Hoa Nguyệt Nguyệt cười khặc khặc: “Gì mà nói nghe tà ác vậy?”
Hoan Tử khinh bỉ: “Chứ không phải từ đáy lòng chị cũng mong muốn như thế à?”
Hoa Nguyệt Nguyệt đẩy Hoan Tử một cái, gắt giọng: “Đáng ghét, người ta mới không nghĩ như vậy đâu!”
Hoan Tử: “… Chị đừng có làm em buồn nôn nữa đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt: “…”
Hai người lại làm loạn qua loạn lại một lúc, Hoa Nguyệt Nguyệt rốt cuộc yên tĩnh ngồi trước gương, tùy ý Hoan Tử trang điểm cho mình.
Hoan Tử là một chuyên gia trang điểm, nói đúng hơn là một chuyên gia trang điểm rất có danh tiếng, từng hợp tác với nhiều ngôi sao, gần đây nhất còn là chuyên gia trang điểm được nam diễn viên đang rất đình đám Hà Hà cực kỳ ưu ái, tay nghề đương nhiên là khỏi bàn, đem mặt mình hoàn toàn giao cho cô ấy, đúng là cực kỳ yên tâm.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn khuôn mặt mình trong gương càng lúc càng xinh đẹp, thở dài: “Thật tốt quá, có thể được chuyên gia trang điểm cho ngôi sao trang điểm cho mình, cảm giác thật là không tệ chút nào.”
Hoan Tử rất vô lại đáp: “Cứ theo như quy tắc cũ là em sẽ thu tiền theo phút đấy nhá, nếu không phải hôm nay là ngày cưới của chị, em nhất định phải chém đẹp rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt khoát khoát tay, nói: “Được rồi, cái đồ quái vật một tháng kiếm mười vạn kia, đừng có tính toán với người đói không có gì ăn như chị cô chứ.”
Hoan Tử cười cười: “Được rồi, sau này đã có Tề Tín rồi, chị cũng đừng than nghèo khó với em nữa.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghiêm mắt: “Đó là tiền của anh ấy, đời này chị đã chủ trương một câu, chính là phụ nữ không thể để chồng nuôi, trong gia đình, nam nữ phải bình đẳng.”
Hoan Tử gật gật đầu: “Đúng đúng, biết rồi.” Tay cũng ngừng thao tác, quay sang nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Đã xong, nhìn xem hiệu quả đi!”
Hoa Nguyệt Nguyệt mở to hai mắt quan sát chính mình trong gương, gật đầu: “Quả nhiên là đem hết vẻ đẹp tiềm ẩn đại mỹ nhân của chị phát huy hết, vẫn là nhan sắc căn bản của chị quá tốt!”
Hoan Tử lắc đầu, bất đắc dĩ: “Được rồi, cô dâu đi mặc áo cưới cho tôi nhờ, còn chút nữa là Tề Tín qua đón rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhảy nhót như điên chạy về phòng, thay đồ.
Hoan Tử lúc này lại có vẻ u buồn, cô cầm điện thoại lên, đánh một dãy số, rồi hỏi: “Anh, thật sự như thế ổn sao? Hoa Nguyệt Nguyệt sắp kết hôn rồi, anh cũng không định làm gì sao?”
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, một giọng nam lạnh toát truyền đến: “Hoan Tử, anh cũng không biết phải làm thế nào nữa.”
Hoan Tử thở dài: “Anh à, em thật không thể hiểu anh và Hoa Nguyệt Nguyệt… Có điều, em thấy Tề Tín, là quả thật rơi sâu vào rồi.”
Trình Hòa lại trầm mặc.
Hoan Tử bất đắc dĩ: “Anh, nếu như anh còn muốn đoạt lại Hoa Nguyệt Nguyệt, hiện giờ cũng không phải không thể cứu vãn, Tề Tín còn chưa tới, em biết anh giờ đang ở dưới.”
Trình Hòa cúp điện thoại, con ngươi đen như mực hướng lên bầu trời, trên làn da trắng lạnh lẽo hiện một mảnh đỏ ửng bất thường, hắn chần chừ một chút mới lên lầu.
Hoa Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ nghĩ đến, một ngày nào đó gặp lại Trình Hòa, lại là vào ngày cưới của cô và Tề Tín.
Trình Hòa vẫn giống ngày xưa, trong trẻo nhưng lạnh lùng, âu phục trắng từ đầu đến chân, toàn thân như tỏa hào quang, tóc lộn xộn, độ dài vừa phải dưới ánh sáng mạnh tản ra màu vàng nhàn nhạt, gò má như ngọc thạch, góc cạnh hoàn hảo, khóe môi màu nhạt. Khuôn mặt này dần trùng khớp lên một hình ảnh từ thuở thiếu niên, mờ ảo, như bị chiếu sáng đến trong suốt. Có sợi tóc phiêu nhẹ trước trán.
Kinh diễm như xưa, hắn đột ngột xuất hiện trong cuộc đời Hoa Nguyệt Nguyệt, rồi lại đột ngột biến mất.
Hoa Nguyệt Nguyệt cảm giác trong ngực như có thứ gì rơi từ cao xuống đất, vỡ vụn ra, viền mắt cay cay, như có ai bôi ớt lên.
Hoan Tử chạy vào trong phòng, để lại phòng khách chỉ còn hai người: Hoa Nguyệt Nguyệt và Trình Hòa.
Hoa Nguyệt Nguyệt hít hít mũi, muốn làm khuấy động không khí một chút, ít nhất cũng phải để cho Trình Hòa thấy, mình không có hắn vẫn sống tốt.
“Trình Hòa, gần đây khỏe không?”
Con ngươi đen huyền của Trình Hòa như nổi lên một lớp sương, lớp chướng khí thật mỏng lay động, hắn vẫn giống như trước, giống như chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến trái tim hắn, cho nên kể cả khi Hoa Nguyệt Nguyệt rời đi, nói sẽ buông tay hắn, hắn cũng chưa từng dao động.
Hoa Nguyệt Nguyệt hít một hơi, đột nhiên nở nụ cười, người này không phải trước đây muốn sống muốn chết mình cũng muốn có sao?
Không thay đổi gì, hoàn toàn không.
Cái thái độ coi thường tất cả này, đúng là mãi mãi đáng hận.
Cô bỗng nảy ra một cảm giác kinh hoảng, đột nhiên muốn cầm chổi đuối Trình Hòa ra khỏi đây, đáng tiếc, cô vẫn không thể làm được
Yên tĩnh thật lâu, đủ khiến Hoa Nguyệt Nguyệt muốn bỏ chạy. Mỗi khi đối mặt với Trình Hòa, cô mãi mãi không có cách nào bình tĩnh nổi.
Ngay khi cô nghĩ, Trình Hòa sẽ một mực im lặng.
Trình Hòa lên tiếng. Hắn nói: “Tôi cũng không tốt.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn lên mặt Trình Hòa, chính là khuôn mặt mà cô từng tuyên bố, suốt đời chỉ yêu nhất khuôn mặt đó, vành mắt hắn có một vết sậm đen, giống như là không ngủ đủ mà lưu lại.
Cô cúi đầu, hỏi: “Vì sao không tốt?”
Trình Hòa mím môi, không nói.
Ngón tay Hoa Nguyệt Nguyệt đang nắm chặt hơi buông lỏng, cô đứng lên, tới trước mặt Trình Hòa, vung tay, không thương tiếc cho hắn một bạt tai.
Con ngươi Trình Hòa hơi nở ra, gò mà trắng bóc nhanh chóng hiện lên năm đường dấu tay đỏ bừng.
Nước mắt dần trào lên trong đáy mắt, Hoa Nguyệt Nguyệt gần như cuồng loạn: “Không phải đã đính hôn với Hà Trinh anh vẫn tôn thờ bao lâu sao? Không phải đã thoát khỏi cục nợ là tôi sao? Không phải đã tính toán hết cuộc sống hạnh phúc rồi sao? Hiện giờ anh còn nói, anh không tốt? Trình Hòa, con mẹ nó chứ anh quá không biết xấu hổ.”
Trình Hòa ngơ ngác ngồi trên sofa, nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn chảy nước mắt không ngừng.
“Đủ rồi, Trình Hòa, tại sao lại chọn cái ngày hạnh phúc nhất đời tôi mà đột nhiên xuất hiện? Tôi đã sớm nói rồi, tôi đã từ bỏ rồi, tôi không có cách nào kiên trì nổi nữa, tôi chịu đựng quá đủ rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt sụp xuống, chồm hỗm trên mặt đất, khóc thảm thương, quát đến khản giọng.
“Trình Hòa ạ, từng có lúc tôi vẫn cho là người khiến cho tôi mặc váy cưới sẽ là anh.” Tiếng khóc nghẹn ngào, cũng là lúc tinh thần sắp không chống nổi nữa.
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói: =A= Trình Hòa… đúng là đồ cặn bã. Ây, không phải nói dối đâu, sẽ có thịt mà, cứ chờ đã nào.
Editor: Thấy chưa, thành thật mà.
Mà hôn lễ của Hoa Nguyệt Nguyệt cũng đến rồi.
Hoan Tử, với tư cách là phù dâu, từ tối hôm qua đã phải sẵn sàng ở trong nhà Hoa Nguyệt Nguyệt, để làm gì à, là sợ cái người tên Hoa Nguyệt Nguyệt này hưng phấn quá làm bậy cái gì, đến lúc đó lại làm cô nhức đầu, kiểu như thế.
Kẻ hưng phấn cả đêm Hoa Nguyệt Nguyệt đúng lúc đúng giờ rời khỏi giường, đi tới cạnh giường bên Hoan Tử nằm, đạp cô một cước.
“Hoan Tử, rời giường, mặt trời chiếu đến mông rồi, ngày thành hôn của chị cô đến rồi đấy.”
Hoan Tử nguyên một đôi mắt đen xì gấu trúc, muôn phần oán giận nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt.
Hoa Nguyệt Nguyệt kinh ngạc: “Hoan Tử, mắt em làm sao thế?”
Hoan Tử gằn từng chữ: “Tự hỏi bản thân đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt xoa xoa cằm, nghĩ nghĩ: “Không lẽ là chị mộng du tỉnh dậy, lén cường X cô sao?
Hoan Tử tí nữa ngã xuống đất.
“Đêm qua, chị cứ một cách một tiếng đồng hồ là lại đột nhiên thức dậy, còn đánh thức em, bảo em đi chuẩn bị đám cưới cho chị.”
Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn xoa xoa cằm, gật đầu: “Hình như đúng là có chuyện này.”
Lông mày Hoan Tử run lên, “Nếu không phải hôm nay chị là cô dâu, em đã sớm đánh chị tàn phế luôn rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười hì hì: “Đừng vậy mà, em không hiểu được thế giới nội tâm của một người sắp phá thân xử nữ đâu.”
Hoan Tử liếc xéo: “Đây là chị có ý khoe khoang với em hả?”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười lớn: “Đúng rồi ạ, lão xử nữ vạn năm.”
Hoan Tử không do dự đạp Hoa Nguyệt Nguyệt: “Cho dù hôm nay là ngày cưới của chị, em vẫn không thể nhịn được mà muốn cho chị một trận. Em không thèm trang điểm cho chị nữa.”
Hoa Nguyệt Nguyệt đáng thương nói: “Sao em quá nhẫn tâm, sao em quá vô tình, sao em cứ cố tình gây sự?”
Hoan Tử: “…” Này, đừng có học bà nội Quỳnh Dao thế được không?
Hồ nháo một hồi, cuối cùng Hoa Nguyệt Nguyệt cũng chịu nghiêm chỉnh, nói với Hoan Tử: “Hoan Tử, kỹ thuật trang điểm của em vẫn luôn rất tốt, chị muốn dáng vẻ xinh đẹp nhất của chị hôm nay có thể được xuất hiện.”
Hoan Tử gật đầu, trả lời: “Cứ yên tâm giao cho em, em đảm bảo Tề Tín vừa trông thấy sẽ kích động đến cứng người luôn!”
(khụ, cứng ….)
Hoa Nguyệt Nguyệt cười khặc khặc: “Gì mà nói nghe tà ác vậy?”
Hoan Tử khinh bỉ: “Chứ không phải từ đáy lòng chị cũng mong muốn như thế à?”
Hoa Nguyệt Nguyệt đẩy Hoan Tử một cái, gắt giọng: “Đáng ghét, người ta mới không nghĩ như vậy đâu!”
Hoan Tử: “… Chị đừng có làm em buồn nôn nữa đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt: “…”
Hai người lại làm loạn qua loạn lại một lúc, Hoa Nguyệt Nguyệt rốt cuộc yên tĩnh ngồi trước gương, tùy ý Hoan Tử trang điểm cho mình.
Hoan Tử là một chuyên gia trang điểm, nói đúng hơn là một chuyên gia trang điểm rất có danh tiếng, từng hợp tác với nhiều ngôi sao, gần đây nhất còn là chuyên gia trang điểm được nam diễn viên đang rất đình đám Hà Hà cực kỳ ưu ái, tay nghề đương nhiên là khỏi bàn, đem mặt mình hoàn toàn giao cho cô ấy, đúng là cực kỳ yên tâm.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn khuôn mặt mình trong gương càng lúc càng xinh đẹp, thở dài: “Thật tốt quá, có thể được chuyên gia trang điểm cho ngôi sao trang điểm cho mình, cảm giác thật là không tệ chút nào.”
Hoan Tử rất vô lại đáp: “Cứ theo như quy tắc cũ là em sẽ thu tiền theo phút đấy nhá, nếu không phải hôm nay là ngày cưới của chị, em nhất định phải chém đẹp rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt khoát khoát tay, nói: “Được rồi, cái đồ quái vật một tháng kiếm mười vạn kia, đừng có tính toán với người đói không có gì ăn như chị cô chứ.”
Hoan Tử cười cười: “Được rồi, sau này đã có Tề Tín rồi, chị cũng đừng than nghèo khó với em nữa.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghiêm mắt: “Đó là tiền của anh ấy, đời này chị đã chủ trương một câu, chính là phụ nữ không thể để chồng nuôi, trong gia đình, nam nữ phải bình đẳng.”
Hoan Tử gật gật đầu: “Đúng đúng, biết rồi.” Tay cũng ngừng thao tác, quay sang nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Đã xong, nhìn xem hiệu quả đi!”
Hoa Nguyệt Nguyệt mở to hai mắt quan sát chính mình trong gương, gật đầu: “Quả nhiên là đem hết vẻ đẹp tiềm ẩn đại mỹ nhân của chị phát huy hết, vẫn là nhan sắc căn bản của chị quá tốt!”
Hoan Tử lắc đầu, bất đắc dĩ: “Được rồi, cô dâu đi mặc áo cưới cho tôi nhờ, còn chút nữa là Tề Tín qua đón rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhảy nhót như điên chạy về phòng, thay đồ.
Hoan Tử lúc này lại có vẻ u buồn, cô cầm điện thoại lên, đánh một dãy số, rồi hỏi: “Anh, thật sự như thế ổn sao? Hoa Nguyệt Nguyệt sắp kết hôn rồi, anh cũng không định làm gì sao?”
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, một giọng nam lạnh toát truyền đến: “Hoan Tử, anh cũng không biết phải làm thế nào nữa.”
Hoan Tử thở dài: “Anh à, em thật không thể hiểu anh và Hoa Nguyệt Nguyệt… Có điều, em thấy Tề Tín, là quả thật rơi sâu vào rồi.”
Trình Hòa lại trầm mặc.
Hoan Tử bất đắc dĩ: “Anh, nếu như anh còn muốn đoạt lại Hoa Nguyệt Nguyệt, hiện giờ cũng không phải không thể cứu vãn, Tề Tín còn chưa tới, em biết anh giờ đang ở dưới.”
Trình Hòa cúp điện thoại, con ngươi đen như mực hướng lên bầu trời, trên làn da trắng lạnh lẽo hiện một mảnh đỏ ửng bất thường, hắn chần chừ một chút mới lên lầu.
Hoa Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ nghĩ đến, một ngày nào đó gặp lại Trình Hòa, lại là vào ngày cưới của cô và Tề Tín.
Trình Hòa vẫn giống ngày xưa, trong trẻo nhưng lạnh lùng, âu phục trắng từ đầu đến chân, toàn thân như tỏa hào quang, tóc lộn xộn, độ dài vừa phải dưới ánh sáng mạnh tản ra màu vàng nhàn nhạt, gò má như ngọc thạch, góc cạnh hoàn hảo, khóe môi màu nhạt. Khuôn mặt này dần trùng khớp lên một hình ảnh từ thuở thiếu niên, mờ ảo, như bị chiếu sáng đến trong suốt. Có sợi tóc phiêu nhẹ trước trán.
Kinh diễm như xưa, hắn đột ngột xuất hiện trong cuộc đời Hoa Nguyệt Nguyệt, rồi lại đột ngột biến mất.
Hoa Nguyệt Nguyệt cảm giác trong ngực như có thứ gì rơi từ cao xuống đất, vỡ vụn ra, viền mắt cay cay, như có ai bôi ớt lên.
Hoan Tử chạy vào trong phòng, để lại phòng khách chỉ còn hai người: Hoa Nguyệt Nguyệt và Trình Hòa.
Hoa Nguyệt Nguyệt hít hít mũi, muốn làm khuấy động không khí một chút, ít nhất cũng phải để cho Trình Hòa thấy, mình không có hắn vẫn sống tốt.
“Trình Hòa, gần đây khỏe không?”
Con ngươi đen huyền của Trình Hòa như nổi lên một lớp sương, lớp chướng khí thật mỏng lay động, hắn vẫn giống như trước, giống như chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến trái tim hắn, cho nên kể cả khi Hoa Nguyệt Nguyệt rời đi, nói sẽ buông tay hắn, hắn cũng chưa từng dao động.
Hoa Nguyệt Nguyệt hít một hơi, đột nhiên nở nụ cười, người này không phải trước đây muốn sống muốn chết mình cũng muốn có sao?
Không thay đổi gì, hoàn toàn không.
Cái thái độ coi thường tất cả này, đúng là mãi mãi đáng hận.
Cô bỗng nảy ra một cảm giác kinh hoảng, đột nhiên muốn cầm chổi đuối Trình Hòa ra khỏi đây, đáng tiếc, cô vẫn không thể làm được
Yên tĩnh thật lâu, đủ khiến Hoa Nguyệt Nguyệt muốn bỏ chạy. Mỗi khi đối mặt với Trình Hòa, cô mãi mãi không có cách nào bình tĩnh nổi.
Ngay khi cô nghĩ, Trình Hòa sẽ một mực im lặng.
Trình Hòa lên tiếng. Hắn nói: “Tôi cũng không tốt.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn lên mặt Trình Hòa, chính là khuôn mặt mà cô từng tuyên bố, suốt đời chỉ yêu nhất khuôn mặt đó, vành mắt hắn có một vết sậm đen, giống như là không ngủ đủ mà lưu lại.
Cô cúi đầu, hỏi: “Vì sao không tốt?”
Trình Hòa mím môi, không nói.
Ngón tay Hoa Nguyệt Nguyệt đang nắm chặt hơi buông lỏng, cô đứng lên, tới trước mặt Trình Hòa, vung tay, không thương tiếc cho hắn một bạt tai.
Con ngươi Trình Hòa hơi nở ra, gò mà trắng bóc nhanh chóng hiện lên năm đường dấu tay đỏ bừng.
Nước mắt dần trào lên trong đáy mắt, Hoa Nguyệt Nguyệt gần như cuồng loạn: “Không phải đã đính hôn với Hà Trinh anh vẫn tôn thờ bao lâu sao? Không phải đã thoát khỏi cục nợ là tôi sao? Không phải đã tính toán hết cuộc sống hạnh phúc rồi sao? Hiện giờ anh còn nói, anh không tốt? Trình Hòa, con mẹ nó chứ anh quá không biết xấu hổ.”
Trình Hòa ngơ ngác ngồi trên sofa, nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn chảy nước mắt không ngừng.
“Đủ rồi, Trình Hòa, tại sao lại chọn cái ngày hạnh phúc nhất đời tôi mà đột nhiên xuất hiện? Tôi đã sớm nói rồi, tôi đã từ bỏ rồi, tôi không có cách nào kiên trì nổi nữa, tôi chịu đựng quá đủ rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt sụp xuống, chồm hỗm trên mặt đất, khóc thảm thương, quát đến khản giọng.
“Trình Hòa ạ, từng có lúc tôi vẫn cho là người khiến cho tôi mặc váy cưới sẽ là anh.” Tiếng khóc nghẹn ngào, cũng là lúc tinh thần sắp không chống nổi nữa.
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói: =A= Trình Hòa… đúng là đồ cặn bã. Ây, không phải nói dối đâu, sẽ có thịt mà, cứ chờ đã nào.
Editor: Thấy chưa, thành thật mà.