Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 9: Đây là thứ gì
Kêu anh ta là phu quân ư? Rốt cuộc kẻ nấp trong bóng tối đó là ai? Cho dù anh ta là ma thì cũng là một con ma ấu trĩ
Hiện tại Tống Tâm đang ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, thật sự không thể trì hoãn được nữa. So với sinh mệnh của Tống Tâm, đừng nói kêu anh ta là phu quân, dù kêu anh ta là Ngọc Hoàng Đại Đế tôi cũng sẵn lòng.
“Phu quân!” Tôi ôm vết thương còn chảy máu của Tống Tâm để máu chảy chậm lại, nức nở kêu một tiếng. Tôi đã chơi với Tống Tâm từ hồi cấp 2, trước kia hai nhà đối diện với nhau, ngay cả đại học cũng chung trường. Cô ấy tận mắt chứng kiến tôi và Giản Dương bên nhau nhiều năm qua, cũng làm bạn bên tôi bao nhiêu năm thanh xuân. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là tôi không thể đánh mất cô ấy!
Tiếng kêu "phu quân” vang vọng mấy lần trong hành lang trống trải, nhưng không ai trả lời tôi, cơn gió lạnh lẽo thổi qua người tôi. Khí lạnh thấu xương như có thể cứa đứt da thịt, khiến người ta rùng mình. Tôi nổi da gà, không khỏi run lên, thử hỏi một câu: "Anh còn đó không?"
“Cô phân biệt được vị trí của cửa cầu thang không?" Giọng nói kia thản nhiên hỏi tôi.
Hành lang rất dài, những phòng ngủ chung quanh lại rất giống nhau, muốn đoán được vị trí của hành lang hơi khó. Tôi hằng giọng hỏi: “Chẳng lẽ anh không vào được? Tôi không đoán được vị trí rõ ràng, tôi... anh có thể đưa tôi và Tống Tâm ra ngoài không?"
“Được, nhưng tôi không giúp cô, tôi muốn chính cô đi ra gặp tôi. Tôi đứng ở cửa hàng lang." Giọng người đàn ông này bỡn cợt, giống như đang chơi trò chơi thú vị với tôi, hoàn toàn không bận tâm tới mạng sống của Tống Tâm.
Có lẽ ở đây, chỉ có mình tôi quan tâm tới mạng sống của Tống Tâm. Tôi không nghe anh ta, Tống Tâm sẽ chết...
Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, dựa theo hồi ức ra vào ký túc xá thường ngày, sau đó buông lỏng Tống Tâm ra, đi về phía trước mấy bước. Cảm thấy đã đến đúng vị trí, tôi mới nhìn số phòng bên cạnh, là phòng 401. Tôi vẫn nhớ rõ số phòng đối diện cửa cầu thang, đó là phòng 401. Chẳng qua bây giờ tôi đang bị quỷ đả tường nên không thấy cửa cầu thang.
Tôi kêu: “Tôi tìm được rồi, kế tiếp tôi nên làm gì?"
“Ngồi xuống đi vệ sinh." Giọng nói kia hài hước, tôi thậm chí nghi ngờ anh ta muốn cười.
Đi vệ sinh? Chẳng phải là ngồi đi tiểu ngay trong hành lang sao? Tôi rất tức giận, tôi ngồi xuống đi tiểu ư, anh ta đứng ngay ở cửa chẳng phải sẽ thấy hết hay sao? Anh ta không chịu vào cứu tôi là vì muốn thấy cảnh này chứ gì! Con ma này đúng là ma háo sắc gian xảo! Tôi thầm mắng, quên mất đáp lời.
Có lẽ phát hiện tôi không nói gì nên anh ta lại khích tướng, nghiêm giọng nói: “Chỉ có thể vật của người sống mới có thể phá giải quỷ đả tường. Nếu cô không đi vệ sinh thì chỉ có thể chờ bạn cô mất máu quá nhiều mà chết."
“Chỉ cần uế vật là được chứ gì?" Tôi nhướng mày, tức giận gằn từng chữ.
Anh ta trả lời bằng giọng lỗ mãng khó thuần: "Đúng."
Thứ không biết là người hay ma đó đúng là xấu xa, nhưng tôi cũng không dễ chọc. Tôi sẽ không đi tiểu trước mặt anh ta, khiến cho tên chết tiệt này đạt được mục đích! Tôi có cách tốt hơn có thể đi ra ngoài.
“Ngày đặc thù" của mấy người trong phòng ngủ đều chênh lệch không xa, tôi cảm thấy mình sẽ tới vào mấy ngày nay. Tôi không muốn đi tiểu trước mặt tên này, đành phải để Âu Vỹ chịu thiệt.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Âu Vỹ, thò tay vào váy cô ấy, thuận tay kéo băng vệ sinh ra, nổi giận đùng đùng đi đến chỗ cửa cầu thang đè băng vệ sinh lên. Lẽ ra kinh nguyệt của phụ nữ mới là thứ chí âm dơ bẩn nhất, dùng để phá quỷ đả tường còn đáng tin cậy hơn là ngồi xuống đi tiểu. Vị trí chỗ cửa cầu thang vốn là bức tường, không thể đi qua.
Tôi cầm băng vệ sinh dính máu xông lên, không ngờ lại xuyên qua tường, băng vệ sinh cũng bị tôi ném ra, đụng trúng mặt một người, tôi quên mất người âm thầm giúp tôi nói anh ta đứng ngay chỗ cửa cầu thang.
truyện đam mỹ
Lúc này, sắc mặt anh ta đã đen như đáy nồi.
Trong hành lang tối tăm này, tôi có thể xác định anh ta là một chàng trai đẹp đến xuất trần, hơn nữa mặc Hán phục nho nhã, tay áo rộng, giống như tiên nhân bước ra từ trong tranh vẽ.
- ---------------------------
Kêu anh ta là phu quân ư? Rốt cuộc kẻ nấp trong bóng tối đó là ai? Cho dù anh ta là ma thì cũng là một con ma ấu trĩ
Hiện tại Tống Tâm đang ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, thật sự không thể trì hoãn được nữa. So với sinh mệnh của Tống Tâm, đừng nói kêu anh ta là phu quân, dù kêu anh ta là Ngọc Hoàng Đại Đế tôi cũng sẵn lòng.
“Phu quân!” Tôi ôm vết thương còn chảy máu của Tống Tâm để máu chảy chậm lại, nức nở kêu một tiếng. Tôi đã chơi với Tống Tâm từ hồi cấp 2, trước kia hai nhà đối diện với nhau, ngay cả đại học cũng chung trường. Cô ấy tận mắt chứng kiến tôi và Giản Dương bên nhau nhiều năm qua, cũng làm bạn bên tôi bao nhiêu năm thanh xuân. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là tôi không thể đánh mất cô ấy!
Tiếng kêu "phu quân” vang vọng mấy lần trong hành lang trống trải, nhưng không ai trả lời tôi, cơn gió lạnh lẽo thổi qua người tôi. Khí lạnh thấu xương như có thể cứa đứt da thịt, khiến người ta rùng mình. Tôi nổi da gà, không khỏi run lên, thử hỏi một câu: "Anh còn đó không?"
“Cô phân biệt được vị trí của cửa cầu thang không?" Giọng nói kia thản nhiên hỏi tôi.
Hành lang rất dài, những phòng ngủ chung quanh lại rất giống nhau, muốn đoán được vị trí của hành lang hơi khó. Tôi hằng giọng hỏi: “Chẳng lẽ anh không vào được? Tôi không đoán được vị trí rõ ràng, tôi... anh có thể đưa tôi và Tống Tâm ra ngoài không?"
“Được, nhưng tôi không giúp cô, tôi muốn chính cô đi ra gặp tôi. Tôi đứng ở cửa hàng lang." Giọng người đàn ông này bỡn cợt, giống như đang chơi trò chơi thú vị với tôi, hoàn toàn không bận tâm tới mạng sống của Tống Tâm.
Có lẽ ở đây, chỉ có mình tôi quan tâm tới mạng sống của Tống Tâm. Tôi không nghe anh ta, Tống Tâm sẽ chết...
Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, dựa theo hồi ức ra vào ký túc xá thường ngày, sau đó buông lỏng Tống Tâm ra, đi về phía trước mấy bước. Cảm thấy đã đến đúng vị trí, tôi mới nhìn số phòng bên cạnh, là phòng 401. Tôi vẫn nhớ rõ số phòng đối diện cửa cầu thang, đó là phòng 401. Chẳng qua bây giờ tôi đang bị quỷ đả tường nên không thấy cửa cầu thang.
Tôi kêu: “Tôi tìm được rồi, kế tiếp tôi nên làm gì?"
“Ngồi xuống đi vệ sinh." Giọng nói kia hài hước, tôi thậm chí nghi ngờ anh ta muốn cười.
Đi vệ sinh? Chẳng phải là ngồi đi tiểu ngay trong hành lang sao? Tôi rất tức giận, tôi ngồi xuống đi tiểu ư, anh ta đứng ngay ở cửa chẳng phải sẽ thấy hết hay sao? Anh ta không chịu vào cứu tôi là vì muốn thấy cảnh này chứ gì! Con ma này đúng là ma háo sắc gian xảo! Tôi thầm mắng, quên mất đáp lời.
Có lẽ phát hiện tôi không nói gì nên anh ta lại khích tướng, nghiêm giọng nói: “Chỉ có thể vật của người sống mới có thể phá giải quỷ đả tường. Nếu cô không đi vệ sinh thì chỉ có thể chờ bạn cô mất máu quá nhiều mà chết."
“Chỉ cần uế vật là được chứ gì?" Tôi nhướng mày, tức giận gằn từng chữ.
Anh ta trả lời bằng giọng lỗ mãng khó thuần: "Đúng."
Thứ không biết là người hay ma đó đúng là xấu xa, nhưng tôi cũng không dễ chọc. Tôi sẽ không đi tiểu trước mặt anh ta, khiến cho tên chết tiệt này đạt được mục đích! Tôi có cách tốt hơn có thể đi ra ngoài.
“Ngày đặc thù" của mấy người trong phòng ngủ đều chênh lệch không xa, tôi cảm thấy mình sẽ tới vào mấy ngày nay. Tôi không muốn đi tiểu trước mặt tên này, đành phải để Âu Vỹ chịu thiệt.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Âu Vỹ, thò tay vào váy cô ấy, thuận tay kéo băng vệ sinh ra, nổi giận đùng đùng đi đến chỗ cửa cầu thang đè băng vệ sinh lên. Lẽ ra kinh nguyệt của phụ nữ mới là thứ chí âm dơ bẩn nhất, dùng để phá quỷ đả tường còn đáng tin cậy hơn là ngồi xuống đi tiểu. Vị trí chỗ cửa cầu thang vốn là bức tường, không thể đi qua.
Tôi cầm băng vệ sinh dính máu xông lên, không ngờ lại xuyên qua tường, băng vệ sinh cũng bị tôi ném ra, đụng trúng mặt một người, tôi quên mất người âm thầm giúp tôi nói anh ta đứng ngay chỗ cửa cầu thang.
truyện đam mỹ
Lúc này, sắc mặt anh ta đã đen như đáy nồi.
Trong hành lang tối tăm này, tôi có thể xác định anh ta là một chàng trai đẹp đến xuất trần, hơn nữa mặc Hán phục nho nhã, tay áo rộng, giống như tiên nhân bước ra từ trong tranh vẽ.
- ---------------------------