Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-38
Chương 43: Chủ nhiệm khoa
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, trực tiếp cắt ngang những tiếng thảo luận xôn xao bên tại tôi.
Tôi rất quen với giọng nói này, đây là giọng nói của chủ nhiệm khoa của trường chúng tôi. Một người phụ nữ mới hơn hai mươi tuổi mà đã làm chủ nhiệm khoa, mái tóc dài bồng bềnh làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp.
Tôi không nhớ rõ tên, bởi vì chuyên ngành của chúng tôi không có tiết của cô ta, chỉ biết hình như cô ta có họ là Tư Mã. Sản nghiệp của gia tộc là làm về thiết bị y tế, chắc cũng là cô chủ nhà giàu.
Hôm này cô ta ăn mặc rất xinh đẹp, là bộ váy mùa hè vừa được đăng trên tạp chí. Cô ta cũng là một giảng viên nữ nổi tiếng lạnh lùng ở trường chúng tôi. Giảng viên nam đều phải nể cô ta ba phần, tôi nghe nói cô ta còn theo đuổi Giản Dương.
Lúc đó nhà Giản Dương còn chưa mua được cổ phần của trường thì anh ấy đã bị một giảng viên nữ theo đuổi, nhưng anh ấy nhất định không đồng ý, lúc đó rất khổ sở. Có điều Giản Dương không hề nói đến những cái này, tôi chỉ nghe thấy bạn học của anh ấy nói vậy. Những thứ đồn đại này không biết là đúng hay sai, trước kia tôi chưa từng nghi ngờ Giản Dương, nghe thấy cũng không quan tâm.
Khi nhìn thấy ánh nhìn lạnh lùng của chủ nhiệm khoa này, tôi không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi với cô ta. Cô ta đi giày cao gót màu đỏ, bước nhanh đến. Có điều, cô ta không có vẻ gì thù địch với tôi. Ánh mắt chỉ quét qua tôi một lần, sau đó rời đi.
Nhóm người ồn ào cũng yên tĩnh lại, chỉ còn một vài giọng nói: “Chủ nhiệm khoa đến rồi."
“Đừng nhìn nữa, chủ nhiệm khoa đến rồi."
Trong nhóm người vây quanh cũng có cô phụ trách ký túc xá. Nhìn thấy chủ nhiệm khoa đến, cô phụ trách ký túc xá lập tức tiến lên nói: "Cô giáo, cô nhìn thấy vết nứt trên tường kia chưa?"
Nghe thấy hai chữ vết nứt, chủ nhiệm khoa nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn qua.
Lúc này, tôi cũng có cơ hội nhìn vết nứt trên tường khiến ai cũng sợ chết khiếp kia. Vết nứt không lớn, chỉ rộng khoảng một cm, dài hơn ba mươi cm. Có một làn da trắng nõn, đầu móng tay đen lộ ra ngoài vết nứt. Bởi vì vết nứt trên tường quá hẹp, cho nên chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh nắng chói chang, trong vết nứt quả thật có thứ đồ giống hình người.
Chủ nhiệm khoa có lẽ là một người phụ nữ trầm tư, im lặng nhìn thứ để trong vết nứt một lúc lâu không nói gì. Sắc mặt cô ta càng ngày càng tái nhợt, xem ra cũng cảm thấy sợ rồi.
Mặc dù các nữ sinh sợ chủ nhiệm khoa, nhưng không thay đổi được tính cách trời sinh buôn chuyện của mình, lại bắt đầu nói về chuyện giết người. Hơn nữa âm thanh thảo luận càng ngày càng lớn, người thảo luận cũng càng ngày càng nhiều.
Tôi và Tống Tâm nhìn không tham gia thảo luận, bởi vì sắc mặt của chủ nhiệm khoa đã xám xịt xuống.
“Im miệng hết đi, đừng nhìn nữa, nên giải tán thì giải tán đi. Không phải báo cảnh sát rồi sao? Tôi ở nơi này chờ cảnh sát." Chủ nhiệm khoa đó lạnh lùng mà lại có lý trí hét một tiếng, tiến tới mấy bước ngồi xuống bên cạnh vết nứt nhìn, nhàn nhạt nói: “Thật sự là kinh ngạc. Có điều chỉ là có ai đó đùa dai nhét thi thể của phòng giải phẫu vào đây mà thôi."
"Thật sự là đùa dai sao? Nếu như là đùa dai, làm sao có thể nhét thi thể vào trong vết nứt nhỏ xíu thế này chứ? Tớ thấy ký túc xá của chúng ta có ma đấy. Cái đó... cái đó là cái đã giết Dương Nguyệt Nga ở tầng bốn đấy." Đột nhiên có người nói một câu trực tiếp khiến bầu không khí trở lên, cứng ngắc.
Đúng vậy, ký túc xá nữ của bọn họ đã có người chết rồi. Cái chết của Dương Nguyệt Nga đã sớm lan truyền khắp ký túc xá rồi, bởi vì cái chết quá kỳ lạ, nên có rất nhiều lời đồn đoán được tạo ra. Nhưng tình hình không hề quá nghiêm trọng, ba mẹ của cô ta hình như đã được nhà trường xử lý ổn thỏa rồi. Lâu như vậy, cũng không nghe thấy ồn ào gì, nói phải đến gây sự.
"Sợ ma? Sợ ma mà còn đến trường chúng tôi sao? Tôi thấy cô nên sớm thu dọn đồ đạc cút đi." Chủ nhiệm khoa này rất khó tính, nhìn thế nào cũng không thấy cô ta giống người theo đuổi Giản Dương.
Sau khi nghe thấy lời chửi mắng này, mọi người đều rụt cổ đi lên tầng.
Tôi và Tống Tâm cũng định lên theo, nhưng lại bị chủ nhiệm khoa gọi lại: “Tô Mộng, cô ở lại một chút."
Tôi ở lại một chút? Tôi hoàn toàn không biết cô ta mà, đến cả tên cũng không biết, sao cô ta lại muốn tôi ở lại chứ?! Tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong lòng nghĩ không phải cô gái này thật sự theo đuổi Giản Dương, bây giờ đang dự định báo thù mình chứ?
Tôi dừng bước, tay kéo Tống Tâm, quay người lại. Trong lòng tôi sợ hãi, nhưng vẫn cười nói: "Cô giáo, cô có chuyện gì tìm em sao?”
“Không có gì, muốn nói một tiếng chúc mừng đám cưới với cô thôi." Chủ nhiệm khoa lấy một phong bì từ trong túi xách ra, lắc lắc trước mặt tôi, sau đó nói: "Tôi đã nghe nói rồi, cô và cậu Giản sắp kết hôn."
Cậu Giản?! Thật ra tôi không thích ứng được người khác gọi Giản Dương là cậu Giản, bởi vì trong lòng tôi, anh ấy vẫn là đứa trẻ nghịch ngợm từng nghịch bùn với tôi khi còn nhỏ.
“Cảm ơn." Tôi nói một tiếng cảm ơn, định tìm cớ rời đi.
Không ngờ cô gái đó đột nhiên nhếch khóe miệng chế nhạo: "Giám định ruột thịt của cô và ba mẹ cô là cậu Giản tìm tôi làm. Chuyện của cô tôi cũng biết một chút. Sắp thi rồi, cô đừng có áp lực."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, trực tiếp cắt ngang những tiếng thảo luận xôn xao bên tại tôi.
Tôi rất quen với giọng nói này, đây là giọng nói của chủ nhiệm khoa của trường chúng tôi. Một người phụ nữ mới hơn hai mươi tuổi mà đã làm chủ nhiệm khoa, mái tóc dài bồng bềnh làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp.
Tôi không nhớ rõ tên, bởi vì chuyên ngành của chúng tôi không có tiết của cô ta, chỉ biết hình như cô ta có họ là Tư Mã. Sản nghiệp của gia tộc là làm về thiết bị y tế, chắc cũng là cô chủ nhà giàu.
Hôm này cô ta ăn mặc rất xinh đẹp, là bộ váy mùa hè vừa được đăng trên tạp chí. Cô ta cũng là một giảng viên nữ nổi tiếng lạnh lùng ở trường chúng tôi. Giảng viên nam đều phải nể cô ta ba phần, tôi nghe nói cô ta còn theo đuổi Giản Dương.
Lúc đó nhà Giản Dương còn chưa mua được cổ phần của trường thì anh ấy đã bị một giảng viên nữ theo đuổi, nhưng anh ấy nhất định không đồng ý, lúc đó rất khổ sở. Có điều Giản Dương không hề nói đến những cái này, tôi chỉ nghe thấy bạn học của anh ấy nói vậy. Những thứ đồn đại này không biết là đúng hay sai, trước kia tôi chưa từng nghi ngờ Giản Dương, nghe thấy cũng không quan tâm.
Khi nhìn thấy ánh nhìn lạnh lùng của chủ nhiệm khoa này, tôi không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi với cô ta. Cô ta đi giày cao gót màu đỏ, bước nhanh đến. Có điều, cô ta không có vẻ gì thù địch với tôi. Ánh mắt chỉ quét qua tôi một lần, sau đó rời đi.
Nhóm người ồn ào cũng yên tĩnh lại, chỉ còn một vài giọng nói: “Chủ nhiệm khoa đến rồi."
“Đừng nhìn nữa, chủ nhiệm khoa đến rồi."
Trong nhóm người vây quanh cũng có cô phụ trách ký túc xá. Nhìn thấy chủ nhiệm khoa đến, cô phụ trách ký túc xá lập tức tiến lên nói: "Cô giáo, cô nhìn thấy vết nứt trên tường kia chưa?"
Nghe thấy hai chữ vết nứt, chủ nhiệm khoa nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn qua.
Lúc này, tôi cũng có cơ hội nhìn vết nứt trên tường khiến ai cũng sợ chết khiếp kia. Vết nứt không lớn, chỉ rộng khoảng một cm, dài hơn ba mươi cm. Có một làn da trắng nõn, đầu móng tay đen lộ ra ngoài vết nứt. Bởi vì vết nứt trên tường quá hẹp, cho nên chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh nắng chói chang, trong vết nứt quả thật có thứ đồ giống hình người.
Chủ nhiệm khoa có lẽ là một người phụ nữ trầm tư, im lặng nhìn thứ để trong vết nứt một lúc lâu không nói gì. Sắc mặt cô ta càng ngày càng tái nhợt, xem ra cũng cảm thấy sợ rồi.
Mặc dù các nữ sinh sợ chủ nhiệm khoa, nhưng không thay đổi được tính cách trời sinh buôn chuyện của mình, lại bắt đầu nói về chuyện giết người. Hơn nữa âm thanh thảo luận càng ngày càng lớn, người thảo luận cũng càng ngày càng nhiều.
Tôi và Tống Tâm nhìn không tham gia thảo luận, bởi vì sắc mặt của chủ nhiệm khoa đã xám xịt xuống.
“Im miệng hết đi, đừng nhìn nữa, nên giải tán thì giải tán đi. Không phải báo cảnh sát rồi sao? Tôi ở nơi này chờ cảnh sát." Chủ nhiệm khoa đó lạnh lùng mà lại có lý trí hét một tiếng, tiến tới mấy bước ngồi xuống bên cạnh vết nứt nhìn, nhàn nhạt nói: “Thật sự là kinh ngạc. Có điều chỉ là có ai đó đùa dai nhét thi thể của phòng giải phẫu vào đây mà thôi."
"Thật sự là đùa dai sao? Nếu như là đùa dai, làm sao có thể nhét thi thể vào trong vết nứt nhỏ xíu thế này chứ? Tớ thấy ký túc xá của chúng ta có ma đấy. Cái đó... cái đó là cái đã giết Dương Nguyệt Nga ở tầng bốn đấy." Đột nhiên có người nói một câu trực tiếp khiến bầu không khí trở lên, cứng ngắc.
Đúng vậy, ký túc xá nữ của bọn họ đã có người chết rồi. Cái chết của Dương Nguyệt Nga đã sớm lan truyền khắp ký túc xá rồi, bởi vì cái chết quá kỳ lạ, nên có rất nhiều lời đồn đoán được tạo ra. Nhưng tình hình không hề quá nghiêm trọng, ba mẹ của cô ta hình như đã được nhà trường xử lý ổn thỏa rồi. Lâu như vậy, cũng không nghe thấy ồn ào gì, nói phải đến gây sự.
"Sợ ma? Sợ ma mà còn đến trường chúng tôi sao? Tôi thấy cô nên sớm thu dọn đồ đạc cút đi." Chủ nhiệm khoa này rất khó tính, nhìn thế nào cũng không thấy cô ta giống người theo đuổi Giản Dương.
Sau khi nghe thấy lời chửi mắng này, mọi người đều rụt cổ đi lên tầng.
Tôi và Tống Tâm cũng định lên theo, nhưng lại bị chủ nhiệm khoa gọi lại: “Tô Mộng, cô ở lại một chút."
Tôi ở lại một chút? Tôi hoàn toàn không biết cô ta mà, đến cả tên cũng không biết, sao cô ta lại muốn tôi ở lại chứ?! Tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong lòng nghĩ không phải cô gái này thật sự theo đuổi Giản Dương, bây giờ đang dự định báo thù mình chứ?
Tôi dừng bước, tay kéo Tống Tâm, quay người lại. Trong lòng tôi sợ hãi, nhưng vẫn cười nói: "Cô giáo, cô có chuyện gì tìm em sao?”
“Không có gì, muốn nói một tiếng chúc mừng đám cưới với cô thôi." Chủ nhiệm khoa lấy một phong bì từ trong túi xách ra, lắc lắc trước mặt tôi, sau đó nói: "Tôi đã nghe nói rồi, cô và cậu Giản sắp kết hôn."
Cậu Giản?! Thật ra tôi không thích ứng được người khác gọi Giản Dương là cậu Giản, bởi vì trong lòng tôi, anh ấy vẫn là đứa trẻ nghịch ngợm từng nghịch bùn với tôi khi còn nhỏ.
“Cảm ơn." Tôi nói một tiếng cảm ơn, định tìm cớ rời đi.
Không ngờ cô gái đó đột nhiên nhếch khóe miệng chế nhạo: "Giám định ruột thịt của cô và ba mẹ cô là cậu Giản tìm tôi làm. Chuyện của cô tôi cũng biết một chút. Sắp thi rồi, cô đừng có áp lực."